- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 278 Quan Moi Nham Chuc Dot Ba Dom Lua

Tùy Chỉnh

Sở Từ ngồi ở ghế trên, ngón tay thon dài trắng nõn ở trên bàn gõ có tiết tấu, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, làm người thấy không rõ suy nghĩ thật sự của hắn.

Vương Minh miệng khô lưỡi khô ngồi ở đối diện Sở Từ, hai mắt thỉnh thoảng nhìn phía ấm trà một bên, nhưng y còn không có thăm dò tính tình vị đại nhân này, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Nói cách khác, nơi này tuy có hơn một trăm gian học đường, nhưng kỳ thật một bộ phận chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa?" Sở Từ không chú ý tới động tác nhỏ của y, nghe y nói lâu như vậy, Sở Từ rút ra được một cái tổng kết như vậy.

"Vâng, đại nhân, cũng không thể tính đi. Cũng còn có vài học sinh......" Vương Minh nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, khi y tạo danh sách cũng cảm thấy không quá đúng, nhưng bá tánh không tới đi học, bọn họ có thể có cái biện pháp gì?

"Vài học sinh?" Sở Từ khẽ hừ một tiếng, "Ngươi nói Chu gia thôn, tổng cộng 63 hộ, cộng lại 308 nhân khẩu, thế nào cũng coi như là một cái thôn lớn, nhưng tư thục trong thôn lại chỉ có ba bốn hài đồng, như vậy, cũng có thể coi như là một gian học đường sao?"

Vương Minh cúi đầu, vâng dạ mà nói: "Nhưng, có thể là Chu gia thôn này cuộc sống gian khổ, bá tánh sinh kế khó có thể duy trì, cho nên không thể đưa hài tử vào Tư Thục đọc sách ——"

"Bang" một tiếng vang lên, chắn lời Vương Minh muốn nói ở cổ họng, y trộm giương mắt nhìn một chút biểu cảm Sở Từ, rụt rụt cổ không dám mở miệng.

Sau khi Sở Từ ném quyển sách ở trên bàn, trong lòng cũng có chút hối hận, hắn có chút thất thố. Nhưng mà, người trước mặt này đầy miệng mê sảng, rất khó làm người không tức giận.

Chu gia thôn cách phủ thành không tính là quá xa, là một thôn trang nhỏ cấp dưới Giang huyện. Cho dù là thôn trang tuy nhỏ, nhưng bá tánh sinh hoạt lại vô cùng giàu có và đông đúc, nguyên nhân chính vì ở nơi đó của bọn họ sinh trưởng một loại cây trúc, dùng để làm dù giấy vô cùng tốt. Thôn dân địa phương chặt trúc tước mảnh, chế thành giá dù, lại cho người dán trên mặt dù, một cái dù giấy nhưng bán được bốn năm chục văn.

Dù ở nơi đó của bọn họ tinh mỹ bền chắc, còn có người đặt biệt đem thứ này thu lại ghi chép trên một quyển sách tên là 《 Quảng Nghĩa Tạp Ký 》, người viết sách là một người nhà giàu thích du đãng khắp nơi, trong tạp ký của y, mỗi một thiên đều đã được khảo chứng qua. Lúc ấy Sở Từ xem, còn thực hâm mộ loại cuộc sống nhàn nhã của người có tiền này.

"Ngươi phụ trách đăng ký tạo sách, như vậy ngươi có từng tự mình đi đến những học đường này xem qua hay không?"

Vương Minh lắc lắc đầu: "Đại nhân, hạ quan chỉ làm một chuyện tạo sách, có học quan khác đi xem."

Trên thực tế, nơi này của bọn họ còn có quan khuyên học, đối với những nhà có gia cảnh tốt đẹp lại không chịu đưa hài tử vào Tư Thục, những quan khuyên học đó cũng từng tự mình tới cửa bái phỏng, chỉ là hiệu quả cực nhỏ. Sau vài lần, bọn họ cũng không muốn đi tiếp, chỉ tùy ý lừa gạt cho xong việc, chứng minh bọn họ đã làm xong công tác này.

"Ngươi đi gọi bọn họ tới —— thôi, trước không gọi. Thời gian cũng không còn sớm, ngươi đi đi, đợi cơm trưa qua đi, gọi trên dưới toàn bộ nha môn vào trong viện ta." Sở Từ nhìn nhìn sắc trời, đã sắp tới giờ cơm trưa, nếu như lúc này hắn gọi người lại đây, cơm trưa khẳng định sẽ phải chậm trễ. Để không làm cho chính mình có vẻ quá bất cận nhân tình, Sở Từ quyết định trước thả bọn họ đi ăn cơm rồi lại nói.

Nhưng mà, tuy rằng Sở Từ cảm thấy chính mình còn tính là săn sóc, nhưng những người đó lại không cảm thấy như vậy.

Sau khi Vương Minh trở lại phòng trực, hung hăng rót cho chính mình một cốc trà, sau khi giảm bớt được cảm giác giọng nói khô khốc, mới thoải mái mà thở dài một hơi.

"Vương đại nhân, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ vị đại nhân mới nhậm chức này so lão Mạnh đại nhân còn bủn xỉn hơn, ngay cả một hớp nước trà cũng không nỡ cho ngươi uống?" Một người tên Lý Thạc trêu chọc nói, trước đó hắn thấy Vương Minh đi trong sảnh đề học, còn tưởng rằng là y đi lôi kéo làm quen.

"Muốn biết a? Muốn biết tự mình đi xem." Vương Minh tức giận nói, rõ ràng một phòng này đều là tạo sách, lại cứ một mình y ăn mắng, trở về còn phải bị nói mát, thế đạo gì đây a?!

"Ai da, nhìn bộ dáng này của ngươi, có thể thấy được vị đại nhân mới nhậm chức này của chúng ta thật đúng là một người khó lường. Các ngươi nghe nói chưa? Lúc trước khi vị Sở đại nhân này ở kinh thành, ngay cả một vị Vương gia cũng bị chỉ vào cái mũi mắng nữa đó!" Một người khác tên Triệu Chấn nói, cha vợ y ở tỉnh thành làm việc, nhân mạch rộng hơn so với mọi người một chút.

"Ôi chao, mau nói ra nghe một chút! Hôm qua may mắn ta được nhìn thấy vị đại nhân này một lần, nhìn rõ ràng là kẻ mặt non choẹt, lại lợi hại như vậy?" Tôn Dương có chút hoài nghi, người đều nói mặt từ tâm sinh, y như cứ cảm thấy Sở đại nhân này nhìn qua là người tính tình ôn hòa?

Vương Minh cùng Lý Thạc cũng tò mò nhìn Triệu Chấn, muốn nghe y nói. Có người cổ động, Triệu Chấn liền thỏa thuê đắc ý mà đem nội dung trong thư ngày hôm qua cha vợ nói cho mọi người, đều là có liên quan đến"Hành động vĩ đại" của Sở Từ khi còn ở kinh thành. Trong đó không thiếu có chút khuếch đại, dù sao lời đồn đãi trước nay đều là càng truyền càng mơ hồ.

Vì thế, khi mấy người bọn họ nghe xong chuyện trước đây của Sở Từ, biểu cảm trên mặt kia gọi là phức tạp. Bọn họ hiện tại đối với Sở Từ là vừa kính vừa sợ.

Kính chính là, vị Sở đại nhân này là người cương trực công chính, một lòng vì công chúng, sợ chính là những thủ đoạn lôi đình cùng những lời lẽ chính đáng khi hắn mở miệng kia.

"Các ngươi nói, thanh Kim Thước kia của hắn, có mang đến không?" Vương Minh đột nhiên hỏi.

Này ai biết được? Mọi người nhìn nhau, sau đó tứ tán ra, sai tạp dịch đi nhà bếp lấy đồ ăn làm nóng cho bọn họ. Vội vàng đi ăn cơm, sau khi ăn xong, còn không biết vị Sở đại nhân kia sẽ nói với bọn họ cái gì đây!

......

Cơm trưa qua đi, người Đề Học Tư tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau đi đến đề học thính. Bọn họ vừa đi vừa nghị luận, đối tượng tự nhiên là vị Sở đại nhân trong truyền thuyết kia. Đám người bọn bọ, không thiếu những người có tin tức giống như Triệu Chấn, lúc này liền sẽ đem tin tức của bọn họ lấy ra chia sẻ với mọi người .

Sở Từ lúc này đang ngồi ở trong phòng uống trà. Hắn giữa trưa ăn cơm là Đại Hổ trực tiếp từ hậu đường đưa lại đây. Hậu đường cách sảnh ngoài đại khái có hơn mười phút lộ trình, ở giữa cách nhau một cánh cửa nhỏ, còn có một người trông coi, để ngừa có người sẽ từ trước đường xông vào.

Sau khi ăn cơm xong, Đại Hổ lại cầm theo làn đi rồi. Chỗ bọn họ ở còn chưa có chỉnh lý xong, lão gia nói tận lực thay đổi vị trí bài trí trong phòng một chút, để trong lòng thoải mái chút. Bởi vì bọn họ trước kia cũng làm như vậy, cho nên Trương Hổ không hề dị nghị. Phó Minh An cùng Thường Hiểu ngược lại có chút kỳ quái, nhưng Sở Từ sáng sớm đã đi rồi, bọn họ cũng không có chỗ hỏi đi, chỉ có thể đi theo phía sau Trương Hổ hỗ trợ.

Lại nói Sở Từ bên này, hắn mới vừa uống xong một chén trà nhỏ không lâu, tùy tùng ngoài cửa đã tới bẩm báo, nói các đại nhân cầu kiến.

Sở Từ sửng sốt, nhanh như vậy?

"Tiểu Tứ, ngươi mời người vào đi. Tiểu Ngũ, ngươi đi pha bình trà lại đây." Sở Từ nói, sau khi nói xong, lại nhìn nhìn trên dưới toàn thân, nhìn thấy không có chỗ nào không ổn, hắn đoan chính một chút dáng ngồi, bất luận khi nào, hình tượng của Sở đại nhân đều không thể ném.

"Bọn hạ quan bái kiến đại nhân." Một đám người đen nghìn nghịt, người mặc quan phục hoa văn màu sắc khác nhau, đứng ở phía dưới hướng Sở Từ chắp tay hành lễ.

"Các vị đồng liêu xin đứng lên, mọi người không cần câu nệ như thế." Sở Từ nói, hắn mới vừa dùng đôi mắt đếm đếm, phát hiện trong nha môn này người đủ tư cách tới mở họp kỳ thật cũng chỉ có hơn hai mươi người, những lại viên cùng nha dịch khác càng có rất nhiều người ngay cả chức quan cũng không có, bọn họ tuy phục vụ cho quan phủ, lại không vào biên chế, tên gọi tắt là nhân viên tạm thời.

"Đa tạ đại nhân."

Đề học thính lúc này đã một lần nữa bố trí lại, Sở Từ sai người bày một hàng chỗ ngồi ở hai bên, khó khăn lắm mới đủ cho một đám người này ngồi xuống.

Sở Từ là quan viên mới nhậm chức, tự nhiên là phải giới thiệu bàn thân một chút trước. Hắn tuy rằng biết mọi người có lẽ đã đem mười tám đời tổ tông nhà hắn đều đào ra, nhưng quy trình cần làm vẫn là không thể thiếu.

"Chào các vị đồng liêu, bản quan họ Sở, tên một chữ một cái từ Tự. Mới đến quý tỉnh, may mắn được làm quen các vị, mong sau này chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, làm tốt công việc."

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Sở Từ bắt đầu vấn đề: "Hiện tại, mời người các phòng dựa theo trình tự ngồi xuống, sau đó lại phái một người ra nói một câu công tác cùng nhân số của các phòng."

Người phía dưới vội vàng dựa theo lời Sở Từ nói đi làm. Chỉ chốc lát sau, vị trí đã một lần nữa bố trí xong.

"Hạ quan Chu Thanh, lệ thuộc ngoại sự phòng, phòng gồm ba người. Ngoại sự phòng chủ yếu công việc tiếp đón, phàm là có người ngoài tới học tư, sẽ do chúng ta chiêu đãi, sẽ đi nghị sự......"

"Hạ quan Vương Minh, lệ thuộc bút mực phòng, phòng có bốn người. Bút mực phòng chủ yếu công việc giấy bút, phàm là việc sao chép đăng ký hoặc dán thông báo, đều do chúng ta đi làm......"

"Hạ quan......"

Chỉ chốc lát sau, những người này đã nói xong rồi. Tổng cộng năm phòng, nhân số ba đến sáu người, mỗi phòng đều phụ trách công việc khác nhau, chức trách phân phối coi như là hợp lý minh xác.

Sở Từ chủ yếu nhìn mấy vị quan khuyên học kia, muốn hiểu biết một chút bọn họ làm việc như thế nào. Nhưng nếu như hỏi riêng từng người cảm giác không tốt lắm, Sở Từ liền dứt khoát gọi tất cả mọi người hỏi một lần.

"Được, hôm nay là ngày đầu tiên Sở mỗ nhậm chức, tuy đã gần đến cuối năm, nhưng vẫn muốn gọi mọi người tới tán gẫu một chút. Thương nghị một chút chuyện Đề Học Tư phải làm sau khi ăn tết."

Thuộc hạ mỗi người trong lòng kêu khổ, hôm nay đã là 28 tết, nếu như trước đây, bọn họ đã sớm xin nghỉ về nhà. Công việc Đề Học Tư vốn thanh nhàn, có ai Tết nhất còn lề mề ở chỗ này chứ? Nhưng năm nay thì khác, vị Sở đại nhân này nhìn thì hiền hòa, kỳ thật là người không dễ đối phó, lấy đại danh chí công vô tư của hắn, nếu như bọn họ bị nắm bím tóc, cuộc sống sau này tuyệt đối không dễ qua.

Sở Từ nhìn ra bọn họ trong lòng tồn tại oán khí, nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Nếu như để bọn họ thoải mái giống như trước đây, chỉ có thể đến phiên hắn không thoải mái.

"Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên hội nghị, bản quan sẽ đem yêu cầu nói cho mọi người nghe một chút, mong mọi người nghiêm túc nhớ kỹ, hội nghị lần sau nếu không theo yêu cầu hành sự lung tung, cũng đừng trách bản quan bất cận nhân tình."

"Cẩn tuân đại nhân phân phó."

"Thứ nhất, sau này mở họp, mong các vị mang theo giấy bút mực, ghi chép lại nội dung mỗi lần mở họp, để tránh có sơ hở. Thứ hai, mong các vị đúng hạn điểm mão trên dưới nha môn, mỗi khi đến trễ về sớm một lần sẽ trừ tiền tiêu vặt nửa ngày, nếu có tình huống đặc thù, cần hướng các lãnh sự phòng xin nghỉ, sau khi nhận được phê chuẩn thì giữ lại, không được làm mất."

Liên quan đến tiền tiêu vặt, sắc mặt có người không vui, trước kia bọn họ căn bản là không cần điểm mão! Sở Từ quét mắt vài lần, lại bổ sung một câu: "Mỗi tháng đúng hạn điểm mão, sau khi thanh toán tiền hàng tháng, sẽ cộng vào một khoản khen thưởng, gọi là thưởng chuyên cần."

Kỳ thật đúng hạn đi làm tan tầm là chức trách của bọn họ, nhưng xét thấy Đề Học Tư không giống như những nha môn khác, quản lý phải lỏng lẻo một chút, cho nên Sở Từ sẽ làm ra loại tiền thưởng chuyên cần, để tránh bọn họ bởi vì thay đổi quá lớn đến mức vật cực tất phản.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, những người vốn dĩ còn không chịu phục, lập tức liền bình tĩnh trở lại.

"Thứ ba, bản quan đã phân phó người ở nhà bếp phụ cận mở ra một phòng để cho mọi người cùng tới dùng cơm, cho nên sau này mọi người không thể ở trong phòng trực ăn cơm, để tránh làm bẩn tổn hại công văn."

Sở Từ trước đó đã muốn nói, hôm nay lúc hắn xem danh sách, phát hiện bên trên nhiều chỗ lây dính chút dầu, đưa lên mũi ngửi còn kèm theo một cổ mùi đồ ăn, làm người vô cùng không thoải mái.

Phía dưới quan viên có chút kinh ngạc, nhưng đa số người cũng chưa có ý kiến gì. Ở đâu ăn cơm mà còn không phải là ăn chứ?

Nhưng mà, Sở đại nhân này nhìn qua không dính khói lửa phàm tục, không nghĩ tới khói lửa còn rất dã man, đầu tiên nghĩ đến thế nhưng là vấn đề dùng cơm. Quan mới nhậm chức đốt ba đốm lửa, thế nhưng còn đốt cả một phen bếp lò lửa.