- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 304 Day Manh Cong Tac Khuyen Hoc

Tùy Chỉnh

"...... Đại nhân, sở dĩ thôn dân Hạ Liên thôn không thích Vương Lập Tùng, là bởi vì một tiểu hài tử tên Hạ Bạch. Người này cha mẹ đều đã mất, trong nhà chỉ có một tổ phụ đi đứng không tiện, cuộc sống vô cùng khó khăn. Vương Lập Tùng thương tiếc nó tuổi nhỏ trải qua lận đận, cho nên cho nó miễn quà nhập học, tiền ăn cơm giữa trưa cũng chưa bao giờ thu, còn thường xuyên mua cho nó giấy bút khối mực. Những thôn dân này bởi vậy tâm sinh oán hận, cho rằng y hành sự bất công, quá bất công. Hơn nữa Vương Lập Tùng làm người ngay thẳng, gặp việc bất bình trước nay nói thẳng không cố kỵ, các thôn dân cho rằng y có chút bất cận nhân tình."

A Thiết hội báo thực rõ ràng cho Sở Từ tin tức huynh đệ y nghe được. Sở Từ nghe một chút, không khỏi đỡ trán.

Đây rõ ràng chính là chuyện xưa thăng mễ ân, đấu mễ cừu*. Vương Lập Tùng đối với bọn họ quá tốt, thế cho nên làm cho bọn họ sinh ra một loại cảm giác đây là đương nhiên. Khi y hành sự hơi có không ổn, các thôn dân liền sẽ công kích tập thể.

*Thăng mễ ân, đấu mễ cừu: Một thăng (1/10 đấu) gạo dưỡng ân, một đấu gạo dưỡng thù.

Kỳ thật có đôi khi người vẫn nên "Ác" một chút mới tốt. Không thấy chuyện kinh Phật xưa viết sao? Người tốt thành Phật phải trải qua trăm cay ngàn đắng, tu muôn đời thiện quả mới có thể đắc đạo. Nhưng người xấu thành Phật chỉ cần một giây, bởi vì phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.

Đương nhiên, loại "Ác" cũng không phải là thật sự làm chuyện xấu, mà là hành sự cần phải có nguyên tắc, không thể một mực thuận theo người khác. Làm một người luôn thuận theo người khác, ngẫu nhiên từ chối người khác một lần, họ cảm nhận được ác ý tuyệt đối sẽ nhiều hơn rất nhiều so với người thường xuyên từ chối người khác.

Vương Lập Tùng chính là ví dụ điển hình. Y một lòng suy nghĩ cho Hạ Liên thôn, thậm chí không sợ phải chịu trừng phạt. Sở Từ nghĩ, y có lẽ là không biết các thôn dân nơi đó đánh giá y như thế nào.

"Hạ Liên thôn không cần lại đi. Giang Lâm kia thì sao? Bắt được chưa?" Sở Từ lúc này rất là quan tâm chuyện này. Thử hỏi nếu có một người luôn tránh ở chỗ tối chuẩn bị hại ngươi, vậy ngươi có thể vui vẻ được sao? Trên đời có ngàn ngày hại người, chứ không có ngàn ngày phòng người. Đối mặt với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là đánh bại gã, làm gã không có cơ hội lại làm chuyện tương tự.

A Thiết gật gật đầu, nếu Sở Từ không hỏi y y cũng muốn nói.

"Đại nhân, Giang Lâm kia đã bắt lấy, hiện tại cần dẫn tới tra hỏi?"

"Dẫn tới đi." Sở Từ muốn nhìn một chút, người này rốt cuộc là có lai lịch gì.

Chỉ chốc lát sau, A Thiết đã giải tới một nam nhân dáng người mũm mĩm đi đến. Người nọ vẻ mặt kinh hoảng, tựa hồ thực sợ hãi. Khi ánh mắt y vừa nhìn thấy Sở Từ, y lập tức quỳ xuống.

"Đại nhân tha mạng a, tiểu nhân thật sự không biết gì hết, ta cùng Giang Đại Hải tuy là thúc cháu, nhưng chúng ta căn bản là không thân, chuyện y phạm phải cũng không có liên quan đến ta một chút nào a!"

Sở Từ vừa nghe đã biết, người này hẳn là xem bọn họ trở thành người của nha môn tri phủ. Tự sau khi Giang Đại Hải bị bắt lấy, người nhà của y vẫn luôn bị mang đi hỏi chuyện. Giang Lâm này thân là cháu trai ruột thịt y, dĩ nhiên cũng trốn không thoát.

Sở Từ đâm lao phải theo lao, cũng không phủ nhận lời y nói, chỉ là hỏi "Bốn ngày trước ngươi ở hẻm Trung Nam làm cái gì? Thành thật nói rõ ràng ra, không được có một chút giấu giếm."

"Bốn ngày trước?" Giang Lâm trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, "Bốn ngày trước tiểu nhân không có đi hẻm Trung Nam gì, mà là đi thành Tây bên kia. Ngày ấy thành Tây mới mở một gian sòng bạc, ta muốn tới đi thử thời vận, cho nên mời vài người cùng đi đến. Chúng ta ở lại chỗ đó một ngày mới ra."

Sở Từ trong lòng sinh nghi hoặc, biểu cảm trên mặt lại bất biến, hắn nói "Ngươi xác định là bốn ngày trước đi? Chẳng lẽ là ngươi cố ý lừa ta? Cần phải biết ta chỉ cần tìm người đi ra ngoài điều tra một chút là có thể biết được chân tướng."

Giang Lâm sốt ruột "Đại nhân, ta nói thiên chân vạn xác. Ta nhớ rất rõ ràng, chính là hôm đó. Ngày ấy là tết Thượng Tị, tổ mẫu ta còn sai người hái rất nhiều cỏ lan, nói là phải dùng cỏ lan tắm gội để trừ tà."

Thời điểm y nói chuyện Sở Từ vẫn đang cẩn thận quan sát đến vẻ mặt cùng động tác của y, sau khi phát hiện y xác thật không có nói dối, trong lòng tức khắc trầm tới đáy cốc.

"Nhà ngươi còn có nam nhân nào tuổi tác tương tự ngươi hay không?"

Giang Lâm lắc lắc đầu "Đã không còn, ta là nam tử duy nhất tam phòng trong Giang gia, còn lại tất cả đều là nữ nhi."

"Vậy bên cạnh thúc phụ ngươi có từng kết giao với nam tử tuổi trẻ nào sao?"

Giang Lâm vừa nghe thúc phụ y, lập tức sốt ruột "Đại nhân, ta thật là không biết chuyện của y a. Y xưa nay chướng mắt ta, cũng không chịu dẫn dắt ta một chút, làm sao sẽ đem chuyện của y nói cho ta chứ?"

Sở Từ thấy trên đầu y đều toát ra mồ hôi, trong lòng biết thật sự không chiếm được tin tức hữu dụng gì, chỉ phải để A Thiết tiễn y đi.

Sau khi tiễn đi Giang Lâm, Sở Từ sai A Thiết chạy đến Hạ Liên thôn, hỏi Vương Lập Tùng một chút tướng mạo đặc thù người nọ, một chi tiết cũng không được bỏ qua.

A Thiết cũng không hỏi Sở Từ nguyên nhân vì sao vừa rồi nói không cần đi đảo mắt lại muốn đi qua. Y giống như là Từ quản gia nói vậy, chỉ lo chấp hành mệnh lệnh, những chuyện khác không cần hỏi.

Buổi tối, Sở Từ đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, đột nhiên, A Thiết từ trên nóc nhà xoay người nhảy xuống, dọa Sở Từ hết hồn.

"Đại nhân, đã hỏi rõ ràng. Giang Lâm kia ước chừng trên dưới 25-26, thân cao năm thước bảy tấc, dáng người hơi gầy......"

"Từ từ!" Sở Từ vội vàng đánh gãy lời y, "Ngươi nói quá nhanh, đợi ta ghi lại!" Nói, hắn từ trên giá bút rút ra một cây bút lông chấm chút mực, rồi sau đó theo như lời A Thiết nói ghi tạc trên giấy.

A Thiết chờ hắn ghi lại, mới tiếp tục nói "Người này mặt vuông dài, mặt trắng không râu, mi dài mảnh, đỉnh mày hướng xuống, mắt hẹp dài, mũi sụp, môi trên mỏng môi dưới dày...... Chân trái gã tựa hồ bị thương, khi đi đường chân có chút cao chút thấp, mang một đôi giày ống thấp, bên trên còn thêu hoa văn mây lành."

Sau khi y lải nhải nói xong một hàng dài này, cau mày nghĩ nghĩ, sau đó nói "Hết rồi."

Sở Từ dở khóc dở cười, nhìn trên giấy một chuỗi lời nói dài, biết đây nguyên nhân bởi vì trước đó mình phân phó "Một chi tiết cũng không thể bỏ qua" gây ra.

Nhưng mà cũng tốt, miêu tả tỉ mỉ, có thể cho hắn họa ra người càng thêm giống với người thật. Dù sao buổi tối cũng ngủ không được, Sở Từ dứt khoát lấy ra giấy vẽ, dựa theo bộ dáng vừa rồi A Thiết miêu tả vẽ lên.

Lúc đêm khuya tĩnh lặng, đặc biệt có lợi cho vẽ tranh. Không đến một canh giờ, Sở Từ đã vẽ ra người này. Hắn cầm bức họa cẩn thận quan sát, cuối cùng thất vọng phát hiện, bản thân giống như là chưa từng thấy qua người này.

Hắn nghĩ tới chuyện dán bố cáo rộng rãi tìm kiếm người này, nhưng không có bằng chứng, dán ra ngoài ngược lại rút dây động rừng. Bỏ đi, ít nhất hắn đại khái đã biết người này bộ dạng như thế nào, nếu sau này lại xuất hiện cùng loại chuyện, hắn cũng sẽ có đối tượng hoài nghi đầu tiên.

Chỉ cần đối phương còn muốn hại hắn, thì sẽ không ngủ đông ở chỗ tối mãi. Gã hành động càng nhiều, dấu vết lộ ra khả năng càng lớn.

Sở Từ thu lên bức họa, đứng dậy đi lại vài cái, sau đó tắt đèn nghỉ ngơi.

......

Mùng mười tháng ba, Sở Từ triệu tập toàn bộ nhân viên hệ thống giáo dục Chương Châu phủ mở cuộc họp, nội dung hội nghị lần này là làm sao khuyên giải những hài đồng đó nhập học.

Trước đó bọn họ đã đến các thôn trấn tiến hành tuyên truyền, giai đoạn trước công tác chuẩn bị thật sự đúng chỗ. Hiện tại, cũng nên là lúc chính thức xuất động.

Mọi người tham gia hội nghị bốn mắt nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương không muốn, nhưng mà cũng không có biện pháp, Sở đại nhân đã đem toàn bộ Chương Châu phủ vẽ thành mấy khu vực, mỗi khu vực đều sẽ phái một ít người phụ trách việc này. Sau 10 ngày xem hiệu quả, khu vực nào người khuyên nhập học số lượng nhiều nhất, ban thưởng bọn họ nhận được liền sẽ càng phong phú hơn, hơn nữa khi cuối năm khảo hạch, trực tiếp cho nhận xét cấp Giáp. Thứ này, đối với một người muốn bò lên trên mà nói là rất quan trọng.

Đương nhiên, có khen thưởng tự nhiên cũng có khiển trách. Nếu như khu vực nào số lượng người nhập học không đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của Sở Từ, đến lúc đó đán người này sang năm đều phải phóng xuống địa điểm các thôn đốc thúc học tập, cho đến khi nào hài đồng nơi đó thông qua bài thi khảo hạch Đề Học Tư mới thôi.

Bởi vậy, mộ số người cho dù không hướng về phía khen thưởng, cũng phải vì tránh cho bản thân chịu trừng phạt mà trở nên ra sức hơn.

Trong này tích cực nhất đại khái thuộc nhóm Đề Học Tư cùng lại viên cấp dưới phân tuần đạo. Bọn họ thân là làm tạm thời không có biên chế, đãi ngộ vẫn luôn kém một bậc không nói, làm việc ngược lại càng nhiều hơn người khác chút. Nhưng ai kêu bọn họ không có công danh trong người, chỉ có thể nhận mệnh.

Nhưng hiện tại, Sở Từ cho bọn họ hứa hẹn, chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt trong chuyện khuyên học, như vậy liền có thể suy xét trực tiếp chuyển chính thức. Để trở thành một người làm việc chính thức, bọn họ sẽ dốc hết sức đi làm.