- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 308 Khong Duoc Len Thuyen

Tùy Chỉnh

Thuyền đi đến thời gian giữa trưa, Sở Từ đã nắm rõ ràng được lai lịch mấy người trên thuyền.

Vợ chồng già mang theo cháu trai họ Chu, lần này là mang cháu trai đi tỉnh thành thăm con gái, bởi vì con gái nhà y mới sinh ra một hài tử. Người bán hàng rong họ Hoàng, nhà ở một làng chài nhỏ gần tỉnh thành, thường xuyên lui tới hai bên làm một ít mua bán. Sở Từ hỏi y vì sao không trực tiếp bán ở tỉnh thành, Hoàng Hóa Lang này cười cười nói "Đồ ở địa phương nhiều nên bán không được giá, Duyên Châu phủ người ở bên ngoài nhiều, giá cũng có thể cao hơn chút." Sở Từ gật đầu, hắn vừa rồi chỉ suy xét quy mô thị trường, nhưng không nghĩ tới đạo lý Vật dĩ hi vi quý* này.

*Vật dĩ hi vi quý: Những thứ khan hiếm, cung thấp hơn cầu thì sẽ có vẻ quý giá.

Bốn thư sinh đối diện bao gồm họ Hàn Lý Vương Thẩm, kẻ mắng hắn kia họ Hàn, nghe nói cũng mới 15-16 tuổi đã đậu tú tài.

Mà người lau tấm ván họ Thẩm, tuổi lớn nhất, cũng là Tú tài. Hai người khác tuổi không tính lớn, nghe nói năm trước chỉ qua Thi Huyện, Thi Phủ còn chưa đậu, nhưng hai người vẫn rất kiêu ngạo, dù sao ở địa phương Nam Mân tỉnh này, người tuổi còn trẻ còn có thể qua Thi Huyện cũng không nhiều lắm.

Sở Từ nghĩ, trách không được Hàn tú tài kia mắt cao hơn đầu như thế, mười mấy tuổi đã đậu Tú tài, cũng có thể xưng một câu kỳ tài ngút trời. Nhưng mà, hắn cảm thấy người này nếu không phải thời vận không tốt tguf chính là bởi vì quá mức kiêu ngạo dẫn tới việc học dừng bước không tiến, bằng không, làm sao sẽ ba lần Thi Hương còn chưa trúng cử đâu? Tuy rằng Thẩm tú tài không có nói cái này, nhưng mà Sở Từ có thể dựa vào tuổi tác y tính ra.

Lần đối thoại này toàn bộ hành trình đều là nói chuyện cùng Thẩm tú tài, ba người kia vẫn luôn một bộ dáng vẻ khinh thường nhìn lại, phảng phất như nói chuyện với bọn họ chính là đang tự hạ giá trị con người.

Sở Từ không cảm thấy có gì, hắn cho rằng người trẻ tuổi nổi loạn một chút tuy rằng không làm cho người thích, nhưng cũng không tính là tội gì. Dù sao đến lúc đó tiếp thu đòn hiểm xã hội cũng chính là bọn họ.

"Khách nhân, đồ ăn đã nấu xong, các ngươi muốn ra ngoài dùng chút không?" Thuyền nương tử xốc lên mành thuyền hướng vào trong hỏi.

"Đi ra ngoài ăn chút đi, cơm canh nơi này đều không thu tiền, bọn họ nấu cháo cá con ăn lên rất không tồi." Hoàng Hóa Lang hẳn là khách quen, lúc này liền ân cần mà để cử cho bọn Sở Từ.

Hai vợ chồng già kia nghe nói không thu tiền, dẫn đầu hưởng ứng lên, mang theo cháu trai nhỏ đi ra ngoài. Sở Từ lại không phải rất muốn ăn gì, nhưng hắn biết, nếu hắn không đi ra, Thường Hiểu khẳng định cũng sẽ không đi ra ngoài, hơn nữa ngồi lâu chân cẳng tê mỏi, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt, vì thế liền cùng Hoàng Hóa Lang cùng nhau đi ra ngoài.

Thuyền nương tử ở bên ngoài lấy muỗng thiết múc cháo cho bọn hắn, chén thô sứ lớn múc tràn đầy, nhìn khoảng mười phần. Bên trong bỏ cá con cùng nội tạng, thoạt nhìn như là dùng dầu chiên qua trước, ngửi lên có một chút mùi tiêu, làm cho Sở Từ nghi hoặc chính là, cháo này ngửi lên cũng không tanh một chút nào, nghĩ đến có lẽ là có thủ pháp xử lý đặc biệt đi.

Nơi này cách Duyên Châu phủ đã rất xa, chẳng qua thuyền này không lớn, hoàn toàn đi vào biển sâu, đứng ở đầu thuyền xa xa có thể thấy một đường ven biển.

"Lão gia, cháo này ăn ngon a!" Thường Hiểu cầm chén đứng ở bên người Sở Từ, vẻ mặt kinh hỉ nói, "Nếu Đại Hổ ca cũng ở thì tốt rồi, y thông minh như vậy nhất định có thể học được nấu như thế nào."

Sở Từ gật gật đầu, ở phương diện ăn này, Đại Hổ xác thật là một người thông minh, kỹ năng này của y đã tiến bộ rất nhanh.

"Lão gia ngài xem......" Thường Hiểu nhỏ giọng nói, hướng nơi nào đó trên thuyền giơ giơ lên cằm. Sở Từ theo phương hướng hắn chỉ nhìn qua, phát hiện Thẩm thư sinh kia dùng cái khay mang bốn chén cháo đi vào trong khoang thuyền.

"Ba người kia thật là, sao cái gì cũng đều phải bắt người khác hầu hạ?" Thường Hiểu nhìn quen bộ dáng Sở Từ mọi việc tự tay làm lấy, đặc biệt không thích loại người này, người ta lại không phải nô tài ngươi mua tới!

"Không được nghị luận thị phi người khác sau lưng." Nhưng có thể chửi thầm.

Thường Hiểu lập tức nhắm lại miệng, hiểu ý gật gật đầu, họa từ trong miệng mà ra. Lão gia thường xuyên dạy bọn họ, có việc thì nói ở trong lòng, để tránh cho người ta bắt lấy nhược điểm.

Sau khi ăn cháo xong, bọn họ lại đứng một hồi. Sắp tới tháng tư, thời tiết ở Nam Mân tỉnh đã không tính lạnh, nhưng mà gió biển tanh khô thổi nhiều cũng không thoải mái, cho nên bọn họ đứng không bao lâu đã đi vào.

Những thư sinh bên trong đó cũng ăn xong rồi, lúc Sở Từ đi vào vừa lúc gặp thoáng qua Thẩm tú tài bê chén đi ra ngoài, khi đối phương thấy hắn, biểu cảm trên mặt nhìn như có chút lúng túng.

Có lẽ là ăn uống no đủ, những thư sinh đó khôi phục tinh lực rồi. Bọn họ không có kéo dài đề tài chính sự buổi sáng, mà là bắt đầu đối thơ, hạn "Mười ba nguyên".

Sở Từ ở trong lòng theo bọn họ cùng nhau đối, đối diện mỗi một câu, hắn sẽ ra câu tiếp theo. Nhớ trước đây khi hắn ở Huyện Học, cũng từng cùng đám người Văn Hải, Tấn Dương, Tử Phương cùng nhau đối thơ, Văn Hải sặc sỡ nhất, Tấn Dương đoan chính nhất, Tử Phương thích đánh bất ngờ, chỉ có hắn, mỗi lần đều bắt lấy vần chân cố gắng liên kết lên.

Khi đó Sở Từ không thích chơi đối thơ, nhưng mà mấy người bọn họ tương đối ham thích, đặc biệt là Trương Văn Hải, nói chỉ có ở phương diện này mới có thể thắng được hắn, không thể để hắn tước đoạt đi chút vui sướng này.

Khi Sở Từ ở kinh thành cũng cùng Khấu Tĩnh đối thơ, trước kia hắn cảm thấy Khấu Tĩnh tám phần là giống như hắn, chỉ mạnh ở phương diện văn chương thuật số, nhưng nhân gia vừa mở miệng, ý cảnh đã khác. Có lẽ là ở quân doanh lâu rồi, khi y đề thơ ngoại trừ dũng cảm đại khí, ngẫu nhiên còn sẽ để lộ ra một chút cảm giác thê lương, làm người có loại cảm giác lạc vào trong cảnh. Sở Từ nghĩ, còn may này không phải chính sử, còn may Khấu Tĩnh cũng không phải danh nhân, bằng không khi hậu thế đọc thơ cổ trung đại lại phải thêm một vài tác phẩm của thi nhân biên ải.

Thường Hiểu nhìn vẻ mặt Sở Từ từ lúc bắt đầu rất thú vị biến thành hiểu ý cười cười rồi sau đó lại trở nên bái phục không thôi, trong lòng nghĩ mãi không thông. Y cẩn thận nghe mấy người này đề thơ, phát hiện cũng không tính là quá tốt a, vì sao lão gia sẽ có loại vẻ mặt này chứ?

Lại nhìn lại, bái phục trên mặt Sở Từ đã biến thành nồng đậm nhung nhớ cùng phiền muộn, thoạt nhìn...... Thoạt nhìn tựa giống như nữ tử đang nhớ tình lang. Thường Hiểu bị liên tưởng của bản thân làm hoảng sợ, y vỗ vỗ đầu mình, làm mình tỉnh táo lại. Lão gia nhà y sao có thể có nhớ người thương, hắn rõ ràng đã từng nói qua, công vụ mới là bạn lữ của hắn.

Chạng vạng, bọn họ lại ăn cháo cá. Theo màn đêm chậm rãi buông xuống, bác lái đò đi thuyền tốc độ cũng càng ngày càng chậm, chờ sau khi trời hoàn toàn tối đen, thuyền bọn họ mới ngừng đi.

Đêm nay bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi, Thường Hiểu từ trong bao quần áo lấy ra hai cái áo choàng, đưa cho Sở Từ một cái, một cái che lên người mình, đây là buổi sáng bọn họ ra cửa mang theo, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi vừa vặn có tác dụng. Hai vợ chồng già lại lấy ra một cái chăn bông mỏng bao lấy ba người, chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Người bán hàng rong tới chỗ để đồ lật lật, cầm đồ chuẩn bị đi ra ngoài, sau khi y nghĩ nghĩ lại quay trở lại, nhỏ giọng nói với Thường Hiểu cùng Sở Từ vài câu, sau đó đã cầm đồ đi rồi.

Sở Từ đối với lời y nói cảm thấy khó hiểu, hắn mở ra cửa sổ nhìn nhìn bên ngoài, còn không có thấy thứ gì, liền nghe Tưởng thư sinh đối diện kia kêu lên "Mau mau, đóng lại, đóng lại!"

Bốn người bọn họ cũng không mang quần áo chống lạnh, bị gió biển thổi lạnh đến run bần bật.

Sở Từ nói tiếng xin lỗi, rồi sau đó đóng cửa sổ lại, dựa vào trên thuyền ngủ.

Ước chừng qua khoảng một canh giờ, Sở Từ đột nhiên bừng tỉnh lại, phát hiện bên tai mình nghe được tiếng đàn sáo thế nhưng là thật sự. Hắn nhìn những người khác, vẻ mặt bọn họ cũng không khác hắn là mấy. Trong bóng tối, chỉ có lão thái thái kia thấp giọng nói câu gì "Không biết liêm sỉ" linh tinh, Sở Từ nghe không quá rõ ràng.

Một lát sau, thanh âm kia càng ngày càng gần, tựa hồ ngừng ở gần thuyền bọn họ. sau đó thuyền nhoáng lên, tựa hồ bên kia ném một miếng ván lại đây.

Đám người Sở Từ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng không nghe thấy bác lái đò báo động trước, nên biết không có chuyện gì lớn.

"Ai da, trên thuyền thế nhưng có vài vị công tử tuấn tiếu như thế, không uổng công tiểu nữ tử cố ý rời thuyền một chuyến." Hai cô nương xinh xắn đứng ở cửa khoang thuyền, một người cầm theo đèn lồng, một người xốc mành. Tục ngữ nói "Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng nhìn càng mất hồn", ở dưới ánh đèn ấm vàng chiếu xuống, cô nương vốn dĩ chỉ có năm phần xinh đẹp lập tức trở nên đẹp như tiên nữ, đặc biệt là ánh mắt các nàng mị người kia, phảng phất như mang theo móc câu nhìn những người đó.

"Sao vậy, nhìn ngây người? Hi hi, các vị công tử, mời theo tiểu nữ tử lên thuyền đi thôi, lão gia nhà ta ở trên mở tiệc mời mọi người làm khách đó." Nữ tử vén rèm che môi cười, giọng nói nũng nịu, không giống khẩu âm Nam Mân, ngược lại có mấy phần cảm giác 'Ngô nông nhuyễn ngữ'. (Ý nói người vùng Ngô (Giang Tô Tô Châu) nói năng uyển chuyển nhẹ nhàng)

Họ Hàn kia sửa lại xiêm y đứng lên, chấp tay hành lễ "Không biết là vị lão gia nào khẳng khái như vậy, cô nương có thể bảo cho tiểu sinh hay không?"

"Lão gia nhà ta họ Đỗ, bình sinh hiếu khách nhất, mỗi đêm, đều sẽ mang lên mấy bàn tiệc rượu mời khách. Ngoài các ngươi, khách nhân thuyền khác cũng đi. Không tin các ngươi tới xem."

Nàng xốc mành lên, mấy người nửa tin nửa ngờ theo đi ra ngoài, phát hiện một con thuyền giăng đèn kết hoa, cao mấy trượng đang ngừng ở giữa, chung quanh vây rất nhiều con thuyền nhỏ, có một ít người trang điểm thư sinh thương nhân đang theo cô nương dẫn đường đi về phía trước.

"Xem đi, lão gia nhà ta làm người hào sảng vùng biển này không người nào không biết, các vị muốn cùng tiểu nữ tử lên thuyền uống rượu mua vui một phen hay không, bên trong cho dù là rượu hay là thức ăn đều có thể tận tình hưởng thụ." Cô nương kia nghịch ngợm chớp chớp mắt, tức khắc bắt được trái tim nhỏ mấy cái thư sinh kia.

Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, bọn họ thấy nhiều người đều đi lên như vậy, liền cảm thấy ăn không thì có gì thua thiệt, liền không chút nghĩ ngợi đi theo đi rồi. Cô nương cầm đèn lồng kia sau khi đi vài bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Sở Từ cùng Thường Hiểu, hỏi "Hai vị công tử không đi theo sao?"

Thường Hiểu vẻ mặt cảnh giác, trộm kéo kéo góc áo Sở Từ, nói "Lão gia, Hoàng Hóa Lang vừa rồi không phải bảo chúng ta đừng lên thuyền sao? Chúng ta không cần đi lên."

"Ồ? Có đồ ăn miễn phí ngươi cũng không muốn đi sao?" Sở Từ cười hỏi.

Thường Hiểu nghi hoặc nhìn Sở Từ một cái, nói "Lão gia, ngài không phải thường xuyên nói với chúng ta trên trời sẽ không rớt bánh có nhân sao? Sao lúc này lại......"

"Lão gia hôm nay sửa chủ ý, chúng ta đi lên nhìn xem thế nào?" Nơi này đúng là chỗ nha môn tuần tra Thủy sư Nam Mân tỉnh, cách đường ven biển rất gần, đám người này không dám làm cái gì. Hơn nữa, Sở Từ sờ sờ "Bạo vũ lê hoa châm" đặt trong ngực, cảm giác an toàn ngay lập tức tăng gấp bội.

Thường Hiểu còn muốn khuyên nhủ hắn, nhưng y lại nghĩ, lão gia nhà y chưa bao giờ làm chuyện sẽ để bản thân lâm vào nguy hiểm, đi thì đi thôi.

"Công tử?" Nàng kia thấy bọn họ chỉ khe khẽ nói nhỏ, chậm chạp không động thân, liền lại kêu một câu.

"Tới ngay đây, phiền cô nương đợi lâu." Sở Từ ngẩng đầu nhìn nàng kia cười cười, ngay tức khắc làm nàng kia đỏ mặt, vừa rồi nàng nhìn không rõ, hiện tại bỗng nhiên nhìn rõ, nàng phát hiện vị thanh tuấn công tử này cũng thật đẹp nha!

"Cô nương?" Sở Từ lại gọi một câu, lần này đến phiên hắn tới nhắc nhở.

"A...... Hai vị công tử mời." Mặt nàng kia càng đỏ hơn, cầm theo đèn lồng vội vàng đi lên trên thuyền, bộ dáng có vài phần xấu hổ buồn bực.