- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 356 Kinh Bao

Tùy Chỉnh

Dạo này, việc học luật pháp đã bắt đầu lưu hành trong kinh thành, cơ bản trong miệng mỗi người đều có thể nói ra một hai điều như vậy.

Không khí này ban đầu được đưa ra bởi những vị đại nhân trên triều đình đó. Nghe nói sau buổi thường triều hôm đó, chuyện đầu tiên khi những đại nhân này về nhà, chính là sai người đi chọn mua Đại Ngụy luật. Đợi sau khi bọn họ nhìn luật thư, rốt cuộc mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nói đến cũng xấu hổ, năm đó đa phần bọn họ đều thông qua khoa cử lấy sĩ tiến vào trong triều đường, quan phủ bản án cũng là thứ quan trọng hạng đầu trong khoa cử. Chỉ là sau này bọn họ vào nha môn đại khái là không có quan hệ gì với phán án, kỹ năng này cũng dần dần hoang phế.

Đại khái, lúc ấy mới vừa thi đậu khoa cử, chính là thời điểm đỉnh cao học tập của bọn họ. Khi đó cho dù là thi từ ca phú, sách luận văn chương hay là thiên văn địa lý, cầm kỳ thi họa vân vân, bọn họ đều có thể hạ bút thành văn. Hiện tại làm quan lâu rồi, ngược lại chỉ biết làm quan.

Sau khi những đại nhân này sinh ra cảm khái, vì để cho con cháu không bị mù mờ, cho nên cũng đem đề trong triều đình đề ra cho bọn hắn, để cho bọn họ tu tập luật thư, từ trong đó tìm ra đáp án.

Trong Quốc Tử Giám, Chúc Phong cầm tới tờ giấy cha hắn nhờ người đưa tới chau mày. Những người khác thấy thế cũng chen đi lên xem, sau khi xem xong liền giống như hắn cùng nhau phát ngốc.

"Bá phụ, vì sao đưa thứ này tới cho ngươi?" Triệu Thanh tỏ vẻ nghi hoặc, phán án không phải là chuyện của quan phủ sao? Vì sao phải bắt Chúc Phong thử phán án chứ?

Chúc Phong lắc lắc đầu: "Hại ta mừng hụt một trận, ta còn tưởng là cha ta đưa tới cho ta thứ gì tốt đâu!" Oán giận xong, hắn tiện tay ném tờ giấy đi, ôm trái cầu gọi mấy người khác cùng đi chơi.

Chờ sau khi bọn họ đổ mồ hôi, đi đến nhà ăn ăn cơm, lại phát hiện rất nhiều học sinh ở nhà ăn đều đang ngồi cùng nhau thảo luận lịch kiệt thứ gì.

"Gần đây Quốc Tử Giám có đại sự gì sao?" Chu Minh Việt híp mắt nhìn về phía các học sinh đang thảo luận đến kịch liệt, hoài nghi bọn họ đang làm chuyện gì sau lưng mọi người.

Ngô Quang cùng Khương Hiển đều lắc đầu, Chúc Phong nhìn kỹ bên kia vài lần, quay đầu hỏi Triệu Thanh: "Mấy người bọn họ giống như đều là ban các ngươi, có phải ban các ngươi làm ra hay không?"

Triệu Thanh lắc đầu: "Ban chúng ta đều là chút con mọt sách, nào có nhiều tâm tư như vậy, các ngươi đi múc cơm trước, ta qua đi hỏi một chút. Đúng rồi, các ngươi nhớ giúp ta lấy một phần!"

"Đi đi đi đi, sẽ không thiếu phần của ngươi." Chu Minh Việt phất phất tay, ý bảo y đi mau.

Một lát sau, Triệu Thanh lại đây ngồi xuống. Chúc Phong đẩy đẩy mâm đồ ăn đến trước mặt y, hỏi: "Thế nào, hỏi thăm rõ ràng chưa?"

Vẻ mặt Triệu Thanh có chút quái dị: "Hỏi thăm thì hỏi thăm rõ ràng. Nhưng mà, bọn họ hình như là đang thảo luận án tử gì đó. Đúng rồi, giống như chính là án tử trên tờ giấy hôm nay cha ngươi nhờ người đưa tới cho ngươi kia."

Cái gì? Mấy người liếc nhau, đột nhiên hưng phấn lên. Chúc Phong dáo dác lấm la lấm lét hạ giọng hỏi: "Các ngươi nói, này có phải giống như trong thoại bản đã viết, triều đình đã xảy ra đại án, dán thông báo mời người giải đáp hay không. Ai giải đáp ra được, sẽ phong người đó làm quan lớn!"

"Khó nói a, bằng không sao mọi người đều đang bàn việc này. Ta thấy, sau khi chúng ta trở về cũng nghiêm túc nhìn xem, nói không chừng chúng ta sẽ nghĩ ra được thì sao! Đến lúc đó, hừ hừ, xem ai còn dám xem thường chúng ta!" Chu Minh Việt căm giận nói, hắn càng nghĩ càng cảm thấy việc này đáng tin cậy, hận không thể lập tức chạy về nghiên cứu.

Khương Hiển cười ngây ngô liếc nhìn mấy người một cái, hoàn toàn không muốn tham dự vào trong cái đề tài này.

Sau khi mấy người trở về phòng, tìm một hồi lâu mới ở dưới gầm giường tìm được tờ giấy kia, sau đó mọi người tu lại cùng nhau nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu sau, mới đưa ra đáp án viết xuống sai người đưa trở về.

Không bao lâu, hạ nhân Chúc gia liền mang về hồi âm của cha Chúc Phong, bên trên viết: Nhãi ranh, phán án cần tuân theo luật pháp, há có thể cho ngươi ăn nói bừa bãi, vô căn cứ gán ghép phán tội danh lên? Vi phụ sai người mang đến cho ngươi một bộ luật Đại Ngụy cùng mấy án tử khác, sau khi ngươi xem rõ lại giải đáp, chớ nên hồ ngôn loạn ngữ!

Sau khi Chúc Phong cùng mấy người khác xem xong, đều không phục lắm. Bọn họ phán quyết rõ ràng rất hợp lý, không nghĩ tới lại nhận được một đánh giá như vậy. Bọn họ lập tức mở ra Đại Ngụy luật tra tìm về phương diện điều khoản này, sau đó rốt cuộc tìm được quy định về ban đêm xông vào nhà dân rồi.

"Ách......" Mấy người liếc nhau, đều có chút xấu hổ.

Khương Hiển đối với những thứ khác không quá để ý, đối với phán án này ngược lại cảm thấy rất hứng thú. Hắn nói: "Cha ngươi không phải nói còn có mấy án tử khác sao? Mau lấy ra nhìn một cái."

Chúc Phong vội vàng đem tờ giấy bên trong phong lấy ra, mới xem một cái, liền kêu lên:" Lý Tứ không phải đã rơi xuống hố gãy cổ mà chết rồi sao? Sao chỗ này lại có một Lý Tứ nữa?"

"Có lẽ người khác cũng tên Lý Tứ thì sao." Ngô Quang không để bụng mà nói.

"Nhưng mà khổ chủ này cũng tên Trương Tam......"

"......"

Một trận trầm mặc qua đi, Khương Hiển đoạt lấy tờ giấy trong tay Chúc Phong, lật xem từng trang, hắn phát hiện người liên quan đến án tử trong này toàn bộ đều tên "Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ" linh tinh tên, có thể thấy được bọn họ đang cầm căn bản không phải là án tử thật sự, đây đều là cách gọi khác cũng những người này.

Triệu Thanh trầm ngâm một hồi, hỏi: "Các ngươi có cảm thấy, phương thức đặt tên này, có chút giống......"

"Sở tư nghiệp!" Năm người trăm miệng một lời nói ra tên này, đồng thời nhớ tới Tiểu Minh, người ở khắp mọi nơi trong Cửu Chương.

"Chẳng lẽ Sở tư nghiệp đã trở lại?" Chu Minh Việt hưng phấn cực kỳ, năm trước có đoạn thời gian bọn họ rất muốn cùng đi Nam Mân tỉnh du học, thuận tiện tìm Sở tư nghiệp chơi. Đáng tiếc còn chưa có chạy ra khỏi kinh thành, đã bị bắt trở về, mỗi người đều bị nhốt vài ngày mới được thả ra.

"Sao có thể chứ? Quan viên địa phương không có lệnh không thể tự tiện rời đi, ta nhưng không nghe nói Thánh Thượng triệu Sở tư nghiệp trở về." Triệu Thanh hắt cho hắn một chậu nước lạnh. "Ai!" Chúc Phong thở dài một hơi, "Hại ta mừng hụt, ta còn tưởng thật là y ra đề nữa."

Khương Hiển đột nhiên cắm một câu: "Đề này chưa chắc không phải y ra."

"Nhưng y chưa trở về...... Ngươi là nói, đề này là người khác mang về? Đúng rồi, ta biết rồi!" Ngô Quang đột nhiên chụp một cái ở trên đùi Chu Minh Việt, "Trước đó không lâu ta nghe Cha ta nói Tần ngự sử tuần tra ba tỉnh phía Nam đã trở lại, Nam Mân tỉnh kia không phải chính ở trong đó sao? Nhất định là ông ta mang về rồi."

Không chỉ bọn họ phát hiện xuất xứ mấy vấn đề này, những người khác cùng lúc đang thảo luận những án tử này, cũng thuận tiện suy đoán một chút nơi phát ra. Bọn họ chỉ cần liên tưởng sự kiện trước đó, liền suy tính ra những án tử này có lẽ là xuất từ trong tay Sở Từ. Bởi vì người khác sợ là nghĩ không ra được những đề mục xảo quyệt này.

Vài ngày sau khi Thiên Hòa Đế hỏi các đại thần, rốt cuộc đã đủ nghiện, hào phóng đem mấy tờ Giáo Dục Báo Tần Thuận mang về kia phát đến trong tay các vị đại nhân, để cho bọn họ cân nhắc lợi hại.

Bọn quan viên xem xong báo chí dĩ nhiên đều rõ ràng biết thứ này có giá trị. Tin tức bên trên rất phong phú, đối với dẫn dắt dân trí, tuyên phát chính lệnh có trợ giúp rất lớn. Hơn nữa, sau khi Hộ Bộ đại nhân nhìn thấy quảng cáo ở bên trên, đôi mắt lập tức sáng lên, y phảng phất như đã thấy được phí quảng cáo cuồn cuộn không ngừng bay về phía y.

"Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?" Thiên Hòa Đế hỏi.

"Thánh Thượng, chúng thần cho rằng, thứ này rất khả thi." Hữu tướng thay mặt phe bọn họ đưa ra đáp án, báo chí này không chỉ là một thứ mới mẻ, hơn nữa sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Nếu có thể để cho bọn họ gánh vác, đối với cách tân phái mà nói là chuyện tốt.

Tả tướng nghe xong, lại đứng ra lắc lắc đầu: "Hoàng Thượng, chúng thần cho rằng, nếu muốn phát hành thứ này trong dân gian, còn cần thận trọng suy xét mới được."

Thiên Hòa Đế có chút không vui, nhưng trên mặt không có lộ ra dấu vết, chỉ là hỏi: "Ồ, nghe lời Tả tướng nói, thứ này tựa hồ có chút khuyết điểm, không biết Tả tướng ngươi thấy thế nào?"

"Thánh Thượng, thứ này tuy tốt, nhưng lại không cần thiết phát hành trong dân gian. Sở dĩ các bá tánh cho tới nay có thể cần cù chăm chỉ mà lao động, chính là bởi vì dân trí chưa mở, cho nên mới có thể đối với lệnh của triều đình nói gì nghe nấy. Thánh nhân cũng từng nói qua: Dân, khả sử do chi, bất, khả sử tri chi*; ngàn năm tới nay vẫn luôn như thế. Cho nên thần cho rằng, nếu muốn phát hành thứ này, cũng chỉ có thể lưu hành giới hạn trong sĩ tộc, không thể để thứ này truyền lưu trong dân gian." Tả tướng bên này cho rằng, bá tánh biết càng nhiều thì càng khó có thể quản thúc, cho nên thứ này không nên phát hành ở dân gian.

*Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi: Trích 《 Luận Ngữ Thái Bá 》: Dân, có thể khiến cho họ đi theo con đường của chúng ta, chứ không thể để cho họ biết là vì sao.

Nhưng mà y vừa dứt lời, hữu tướng liền đứng ra.

"Thánh Thượng, thần không tán thành cái nhìn của Tả tướng. Thánh nhân nói, rõ ràng là dân khả sử, do chi, bất khả sử, tri chi! Hiện giờ thiên hạ đại định, tả tướng còn coi bá tánh Đại Ngụy ta người nào người nấy toàn là đồ ngu muội vô tri sao? Nguyên nhân chính là vì các bá tánh tư tưởng hỗn tạp, chúng ta mới cần phát hành báo chí, đem tư tưởng chính xác đi dẫn đường cho bá tánh, khiến cho bọn họ hiểu lý lẽ, như vậy, mới có thể thiên hạ quy tâm."

Trong lúc nhất thời, phái bảo thủ cùng phái cách tân liền tranh cãi lên, hai bên tiến hành một trận đấu khẩu kịch liệt, hai bên đều cho rằng phe kia không nói lý. Nhưng mà trọng điểm bọn họ tranh luận chỉ ở chỗ, nên phát hành báo chí trong nhân gian hay không, còn đối với chuyện phát hành báo chí, bọn họ cũng không có ý kiến.

Nhìn thấy hai bên tranh luận không thôi, Thiên Hòa Đế đành phải đứng ra chủ trì đại cục. Dưới hai bên mỗi người mỗi ý, dưới tình huống đều không thuyết phục được đối phương, phương pháp xử lý bình thường của Thiên Hòa Đế đều là cho toàn bộ quan viên biểu quyết. Bên nào tranh thủ được nhiều trung lập phái tán thành, bên đó có thể giành được thắng lợi, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Kết quả biểu quyết ra, hiện trường lại một mảnh yên tĩnh, bởi vì lần này kết quả thế nhưng là hai bên nhân số tương đồng. Mọi người không hẹn mà cùng dời tầm mắt đến trên người Thiên Hòa Đế, xem hắn xử lý như thế nào.

Thiên Hòa Đế không có trực tiếp tỏ vẻ đồng ý cái nhìn một bên nào, mà là sâu kín thở dài một hơi, nói: "Ngày đó lúc trẫm vẫn còn là hài đồng, từng đi theo bên người Văn Hoàng Đế một đoạn thời gian. Văn Hoàng Đế đãi người dưới khoan dung hữu lễ, ngày thường đối với bá tánh luôn có lòng thương cảm, nói thế gian này khổ có mười, bình dân bá tánh đã nếm đến tám, chín. Trong lúc người tại vị, nhiều lần giảm miễn thuế má, cầu cho cuộc sống của các bá tánh có thể tốt hơn một chút. Người thỉnh thoảng nói với trẫm, dân là nước, quân là thuyền, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền. Chỉ có đối đãi với dân chúng khắp thiên hạ giống như con cháu chính mình, các bá tánh mới có thể ủng hộ ngươi."

"Đương nhiên, vấn đề các vị lo lắng ta cũng biết được, chẳng qua báo chí này cũng đã làm ra, cho dù triều đình không phát hành đến dân gian, chẳng lẽ còn có thể ngăn được thuộc hạ lén truyền đọc? Nếu kết quả đều giống nhau, sao không thoải mái hào phóng phát hành rộng rãi, trốn trốn tránh tránh ngược lại chọc người chê cười. Chẳng qua, nội dung trong này còn cần cẩn thận lựa chọn, trang báo chí cũng có thể đa dạng hóa, không cần giống mấy kỳ Giáo Dục Báo trước đó đều là văn chương các bá tánh xem không hiểu, cũng thêm vài thứ mọi người thích nghe ngóng lên."

Thiên Hòa Đế đã quyết, những người khác lại có ý kiến cũng vô dụng. Lần chiến dịch này, phe hữu tướng được toàn thắng, cũng tại chỗ bắt lấy quyền gánh vác Kinh Báo.

Tả tướng ở trong lòng hận cực kỳ Sở Từ ngoại phóng xa ngoài ngàn dặm còn không chịu an phận, càng vô cùng bực Tần ngự sử đem Giáo Dục Báo này mang về kinh thành. Nhưng Sở Từ xa ở tha hương, hắn ngoài tầm tay với, mà đối với Tần ngự sử, hắn cũng không thể nói nhiều cái gì. Những kẻ hủ nho này động không động liền lấy đâm tường tự sát uy hiếp người khác, nếu hắn nói nặng, ngày khác y thật huyết bắn Kim Loan Điện, vậy cho dù hắn có ba cái miệng, cũng tẩy không sạch oan khuất trên người.