- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 366 Phuong Thuoc

Tùy Chỉnh

"Ngày hội Đoan Ngọ, mùi thơm bánh Ú; ngải diệp xương bồ, Khuất Chí tòng tục; thuyền rồng tranh đua, trăm tàu tranh lưu......"*

*Nguồn gốc của tết Đoan Ngọ, Vào cuối thời Chiến Quốc, có vị đại thần nước Sở là Khuất Nguyên. Ông là một trung thần và còn là nhà thơ, nhà văn hoá nổi tiếng của Trung Quốc. Đến khi được tin Sở Hoài Vương bị vua Tần lừa bắt và hãm hại, còn Dĩnh Đô thì bị quân Tần vây khốn, ông đã uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Dân làng ở đó đã mang thuyền đến giữa dòng sông để cố gắng cứu vớt nhưng không thành. Để cho cá và các linh hồn  của ma quỷ không lại gần được thi thể của ông họ đã đánh trống và vẩy nước bằng mái chèo của họ.  Sau để tưởng nhớ ông, cũng là tỏ lòng thương tiếc một con người trung nghĩa, vào tết Đoan Ngọ, người ta gói bánh Ú, đua thuyền rồng, đã trở thành phong tục.

Ngải diệp xương bồ chế thành trang sức vòng hoa để đuổi tà chướng vào ngày tết Đoan Ngọ.

Sở Từ đứng ở trên đài cao, dùng thanh âm trong trẻo dễ nghe, chậm rãi đọc lời mở đầu mở màn cho cuộc đua thuyền rồng cùng hội thi làm thơ.

Lục tri phủ một bên nghe, một bên nghiêng người cùng quan viên bên cạnh nói nhỏ: "Sở đề học này quả nhiên có điểm hơn người, tuy rằng hắn còn trẻ, nhưng tác phong hành sự nhìn qua lại vô cùng lão đạo. Hắn mới đến có hơn một năm, ta thế nhưng cảm thấy Chương Châu phủ giống như đã thay đổi thành một nơi khác."

Ánh mắt y nhìn Sở Từ mang theo một chút tán thưởng, quan viên ở một bên nghe lời nói của y trong lòng âm thầm bĩu môi, không biết là ai ở lúc nhân gia vừa tới đã ra oai phủ đầu, hiện tại ngược lại thay đổi một bộ lý do thoái thác, còn không phải thấy Sở đề học ở đây mang đến cho y nhiều chỗ tốt hay sao.

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng hắn lại không nói như vậy: "Hạ quan cảm thấy, vẫn là Tri phủ đại nhân ngài biết cách lãnh đạo, lúc Sở đề học vừa mới tới cũng không thấy qua những thủ đoạn này, nhất định là hắn đi theo bên người Tri phủ đại nhân lâu rồi, mưa dầm thấm đất học được chút đi."

Tri phủ đại nhân thích nghe lời hay, nghe vậy khóe miệng nhịn không được giơ lên, lại còn nghiêm mặt nói: "Lưu đại nhân nhưng đừng nói như vậy, bản quan nhưng không có bản lĩnh lớn như vậy."

Lưu đại nhân kia lại ở trong lòng hừ một tiếng, vừa định nói chút gì, liền nghe trên đài đã đang mời Tri phủ đại nhân đọc diễn văn, vội vàng mở miệng nhắc nhở.

Lục tri phủ sửa sang lại một chút y quan, ngẩng đầu bước đi lên đài cao, tiếp nhận cây gậy của Sở Từ, bắt đầu bài phát biểu của mình. Giọng nói y hồn hậu xuyên thấu qua đồ vật trước người hướng ra khách phía ngoài, dân chúng ở trên khắp bãi biển cơ bản đều nghe được giọng của y.

Bản thân Lục tri phủ cũng có chút kinh ngạc, mới vừa rồi khi y nghe Sở Từ nói chuyện chỉ cảm thấy rõ ràng, ngược lại chưa từng nghĩ tới lại là do thứ này giúp đỡ. Tuy rằng y cũng rất tò mò thứ này là gì, nhưng cũng biết giờ không phải lúc, liền thu liễm tâm thần, tiếp tục đọc bài phát biểu của mình.

Lúc này Sở Từ hoàn thành nhiệm vụ đã xuống dưới đài, hắn lau lau mồ hôi trên trán, nghĩ tháng 5 không hổ là độc nguyệt*, ngay cả ánh mặt trời cũng độc hơn so với ngày thường chút. (Thời cổ, tháng năm là tháng kiêng kị nhiều thứ)

Mới vừa rồi ở trên đài nói nhiều như vậy, mặc dù có loa kia khuếch đại âm thanh trợ giúp, những hắn cũng phải dùng hết sức lực phát ra tiếng, suy cho cùng, loa này vẫn quá mức đơn sơ, hiệu quả truyền âm kém hơn so với hiện đại, nhưng dù sao cũng phải nói, vẫn tốt hơn chút so với việc gân cổ lên gào rống.

(Loa này dùng lu nước ở các chương làm văn hóa công viên, sợ mọi người quên nên ta nhắc, không phải loa thật đâu nha.)

Thường Hiểu một bên thấy hắn thanh thanh giọng nói, lập tức từ bên cạnh rót tới một ly trà đưa cho lão gia nhà y uống. Sở Từ tiếp nhận trà nói tiếng tạ, sau đó uống một hơi cạn sạch ly trà. Sau khi liên tục uống hai ba ly, hắn mới cảm thấy yết hầu thoải mái một chút.

Sở Từ thật là có chút nhớ trần bì hoàn được cung ứng vô hạn ở kinh thành, sơn tra hoàn cùng thanh mai hoàn, những thứ kia thả dược nhuận hầu chữa ho, chỉ cần ngậm một viên, vấn đề yết hầu nghẹn thanh liền có thể giải quyết. Viên này có chút giống tây qua sương* ở hiện đại, bạn đồng hành của giáo viên ca sĩ, nhưng so với mấy thứ này mà nói, những thuốc viên này rõ ràng dùng tốt hơn một chút.

*Tây qua sương: Thuốc dưa hấu gì đó, có tác dụng thanh nhiệt giải độc tiêu sưng, tốt cho cổ họng.....

Sở Từ càng nghĩ càng cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn quyết định, chờ sau khi trở về, sẽ hỏi Từ quản gia một chút thuộc hạ bên dưới có tiệm thuốc hay không, chờ sau khi thứ này làm ra, hắn sẽ mua một ít làm phúc lợi chia cho nhóm phu tử chiến đấu trên giảng đường, cũng bảo hộ yết hầu yếu ớt của bọn họ một chút.

Ngay trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, Lục tri phủ rốt cuộc đã kết thúc bài phát biểu của mình, y đã lâu không có khí phách hăng hái như vậy, nói non nửa canh giờ mới chưa đã thèm mà dừng lại. May mắn các bá tánh đối với loại chuyện tiếp xúc gần gũi với Tri phủ đại nhân còn rất mới mẻ, tuy rằng đa phần mọi người đều nghe không hiểu y đang nói cái gì, nhưng vẫn thực nể tình nghe.

Sở Từ nghe y nói xong, tay nhanh hơn đầu, không tự giác mà vỗ tay, những người khác thấy thế, cũng đi theo vỗ tay. Trong lúc nhất thời trên bãi biển tiếng vỗ tay sấm dậy, không khí trở nên vô cùng nhiệt liệt. Lục tri phủ nghe dưới đài vỗ tay, kích động mà mặt cũng đỏ lên, khi đi xuống đài mơ mơ hồ hồ thiếu chút nữa té ngã.

Báo danh tham gia đua thuyền rồng lần này đại khái có gần trăm đội ngũ, trong đó đa số đội ngũ đều là dân gian tự tổ chức, vì muốn kiếm chút tiền, bọn họ còn lấy rất nhiều tên khí phách, giống cái gì "đội Mãnh Hổ", "đội Thương Lang" linh tinh, còn có người lấy tên "đội Phi Ngư", phỏng chừng là muốn nhanh giống như cá. Những tên này viết lên cờ cắm ở đuôi thuyền, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác nhau giữa bọn họ.

Nha môn Sở Từ bọn họ lấy tên thực bình thường, gọi là "đội Đề Học Tư". Những đại nhân đó kỳ thật muốn lấy cái tên hoa lệ chút, nhưng Sở Từ nói, tên càng hoa lệ, thời điểm thua sẽ bị cười đến càng tàn nhẫn. Bọn họ nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.

Lúc này, khi mọi người nhìn thấy những đại hán mình đầy cơ bắp trong các đội ngũ dân gian, cảm giác sâu sắc đề học đại nhân bọn họ có dự kiến trước. Những người này rõ ràng chính là tới vì tiền thưởng, đừng nói Đề Học Tư, chỉ sợ ngay cả nha dịch nha môn cũng không nhất định có thể thắng được bọn họ, những người này vừa thấy chính là hàng năm ở trong nước chạy tới chạy lui.

Theo tiếng Trùng Thiên Pháo đầu tiên vang lên, các đội viên trong biển vận sức chờ phát động thuyền rồng, mỗi người đều cúi thấp người, tay cầm chặt mái chèo gỗ, chờ sau khi ba tiếng pháo vang lên bắt đầu lao tới. Nhóm tay trống đứng ở đầu thuyền cũng đã chuẩn bị tốt phải vì đội ngũ nhà mình ủng hộ sĩ khí.

Trên bờ, người tham gia hội thi làm thơ cũng đã bắt được đề thi, tỷ thí lần này chính là tuyệt cú, ngũ ngôn bát ngôn đều có thể, nội dung phải có liên quan đến tết Đoan Ngọ, giới hạn là bốn vần, thời gian hạn trong một nén nhang.

Thời gian một nén nhang này, cũng vừa đủ để thời gian thuyền rồng từ điểm bắt đầu đi đến đích rồi quay trởi lại khởi điểm.

Bên này các tài tử đang vắt hết óc viết thơ, bên kia sau ba tiếng pháo vang lên thuyền rồng đã lao khỏi điểm xuất phát.

"Đại Hổ thúc thúc cố lên!"

"Đại Hổ ca cố lên!"

Bên trái Sở Từ là Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc, phía bên phải Phó Minh An cùng Thường Hiểu đều bị không khí chung quanh kéo lại, bắt đầu lớn tiếng kêu la, cổ vũ cho Trương Hổ. Đặc biệt là hai tiểu nhân vì muốn thanh âm lớn hơn chút còn bắt tay vòng thành hình cái loa ở trên mặt, nhìn qua thật giống hai cái hoa loa kèn nhỏ.

Sở Từ bị tưởng tượng của mình chọc cười, tức khắc đưa tới tầm mắt bất mãn của bốn người bên cạnh, cái gì, không giúp đỡ cỗ vũ cũng thôi đi, thế nhưng còn cười bọn họ!

Sở Từ sợ làm nhiều người tức giận, bất đắc dĩ cũng đi theo hô hai tiếng, đương nhiên hắn cũng không thể chỉ kêu Đại Hổ, như vậy cũng quá bên nặng bên nhẹ, vì thế hắn hô chính là "Đề Học Tư cố lên".

Các đại nhân khác nghe thấy được, cũng đi theo hò hét lên, thứ cảm giác vinh dự của tập thể, từ xưa đến nay đều rất cường liệt.

Các quan viên nha môn khác vốn đang rụt rè đứng ở một bên, ánh đèn sân khấu đều bị Đề Học Tư cướp đi rồi, trong lòng lập tức không vui, cho nên cũng bắt đầu tổ chức nhân thủ phất cờ hò reo.

Trên bờ tiếng reo hò ủng hộ các đội viên trong nước, mái chèo của bọn họ chèo càng thêm ra sức hơn, từng chiếc thuyền rồng thật giống từng con cự long trong không trung quay cuồng xuyên qua, bọt sóng trắng tinh tựa như đám mây trên bầu trời, mặc cho những con cự long đó ở trong đó cưỡi mây đạp gió.

Trên bờ các học sinh viết thơ thấy một màn này, cũng khó tránh khỏi ánh mắt sáng lên, bắt được linh cảm, vốn là ngẫu hứng sáng tác, đương nhiên là tận mắt nhìn thấy mới có thể viết ra bài thơ chân tình thật cảm.

Đường đua tổng cộng hai dặm, cũng chính là 1000 mét, khảo nghiệm này không chỉ là tình trạng thể chất bọn họ, mà còn là kiểm tra sức chịu đừng cùng khả năng bùng nổ của bọn họ. Cuối cùng, ba vị trí dẫn đầu đều bị đội ngũ dân gian ôm đồm, mấy đội ngũ này người nếu không là thủy thủ, thì chính là công nhân khuân vác hàng hóa trên bến tàu, cho dù phương diện nào, bọn họ đều khỏe hơn so với người trong nha môn.

Đội Đề Học Tư ngoài dự đoán xếp hạng vị trí dưới trung bình, sau khi Sở Từ biết kết quả thực vui mừng, mong muốn của hắn là đừng đứng chót là được.

Chờ các đội viên thuyền rồng đang chầm chậm chèo trở lại, bên này người hội thi làm thơ cũng bắt đầu từ từ nộp lên tác phẩm. Bởi vì Sở Từ là chủ giám khảo, hắn không thể không ngồi ở trên vị trí đầu, phê duyệt từng bài thơ được những người khác sàng lọc. Không khỏi có người làm việc vì tình riêng, trên những bài thơ này không viết tên, chỉ đánh số, đợi sau khi bình ra kết quả cuối cùng, lại đến tuyên bố danh sách.

Sau khi các đội viên thuyền rồng trở về, thơ của những người này cũng đã giao lên toàn bộ, sau khi Sở Từ chọn tới chọn lui, chọn ra 30 bài thơ câu từ bay bổng, tác phẩm xuất sắc phù hợp với chủ đề Đoan Ngọ.

Lục tri phủ sai người đem khen thưởng quan phủ chuẩn bị dọn lên đài, sau đó bắt đầu điểm danh khen thưởng, trong đó đội dẫn đầu đua thuyền rồng khen thưởng hai trăm lượng bạc, đứng thứ hai khen thưởng 150 lượng, thứ ba khen thưởng một trăm lượng. Trừ cái này ra, còn có rất nhiều vật phẩm khác, đều là thương gia Chương Châu phủ vì hoạt động lần này "Hữu tình quyên tặng". Hội thi làm thơ cũng như vậy, chẳng qua phần thưởng của bọn họ phần lớn là văn phòng phẩm, mà đua thuyền rồng cơ bản đều là thực phẩm cùng dụng cụ.

Sau một hồi thi đấu oanh oanh liệt liệt, bá tánh trong Chương Châu phủ nội trong mấy tháng tới, trà dư tửu hậu chỉ sợ là không rời đi cái đề tài này.

Sở Từ làm theo ý nghĩ của mình, quả nhiên sau khi quay trở lại chỗ ở, liền đi tìm Từ quản gia hỏi sự tình tiệm thuốc. Ban đầu Từ quản gia vừa nghe hắn muốn tìm tiệm thuốc còn có chút hoảng loạn, tưởng người nào không khỏe. Đợi sau đó biết được hắn chỉ là muốn một làm chút thuốc viên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Thủ hạ tiệm thuốc ta thật ra cũng có mấy nhà, chẳng qua phần lớn đều là ở trong Tây Giang tỉnh, duy nhất theo tới chính là một gian đại phu nhỏ nhất trong đó cùng mấy học đồ. Trước đó không lâu lão hủ ở trước phố mở ra một gian cửa hàng cho bọn họ, nếu Sở đại nhân cần gấp, ta sẽ lập tức sai người kêu bọn họ lại đây."

"Từ thúc, ta không phải đã nói rồi sao, ngươi chỉ cần gọi ta A Từ là được, không cần khách khí như vậy." Sở Từ trước sửa y vấn đề xưng hô, sau đó lại nói, "Ngược lại không cần để cho bọn họ lại đây, chúng ta trực tiếp đi tiệm thuốc là được, nơi đó đồ dùng nhiều, đại phu nhìn phương thuốc cũng có thể ở tại chỗ tìm đủ dược liệu, cũng miễn thêm phiền toái."

Từ quản gia thấy Sở Từ kiên trì, cho nên cũng không lại kêu Sở đại nhân, y nói: "A Từ săn sóc cấp dưới như vậy, thật là phúc của bọn họ. Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi qua, nếu muộn chỉ sợ sẽ đóng cửa."

Sở Từ gật gật đầu, ra cửa cùng Từ quản gia cùng nhau ngồi xe ngựa đi tới trước phố Phúc An Đường. Chưởng quầy Phúc An Đường vừa thấy chủ nhân lại đây, lập tức ra cửa nghênh đón.

"Từ gia, ngài sao lại tới muộn như vậy? Chẳng lẽ là thân thể có bệnh? Vừa lúc, Dương đại phu ở hậu viện sửa sang lại thảo dược, ta lập tức đi gọi y!"

"Lão Triệu không vội, chuyến này lão phu tiến đến cũng không phải là là vì xem bệnh, mà là vị Sở đại nhân này có việc phân phó, ngươi mau đi mời Dương đại phu cùng đồ đệ của y đều gọi theo."

Triệu chưởng quầy lập tức xoay người đi đến hậu viện, chỉ chốc lát sau, liền mang theo một vị đại phu trên dưới 50 tuổi lại đây, phía sau còn đi theo mấy người trẻ tuổi ước chừng mười bảy mười tám tuổi.

"Chào Triệu đại phu, bản quan tùy tiện tiến đến, thật quấy rầy, còn mong xin đừng trách." Thái độ của Sở Từ đối với đại phu trước nay luôn rất tốt, "Chỗ này của ta có một tờ phương thuốc, muốn nhờ Triệu đại phu giúp ta chế thành thuốc viên, không biết có được không?"

Triệu đại phu có chút khẩn trương, y một bên khách sáo nói cái gì "Đại nhân không cần đa lễ, thảo dân chắc chắn tận tâm tận lực, vì đại nhân làm việc", một bên tiếp nhận phương thuốc, nghiêm túc nhìn lên.

"Phương thuốc này cực diệu, cho dù là dược vật phối hợp hay là liều lượng đều gãi đúng chỗ ngứa, còn có thể phát huy công hiệu này đến hạn độ lớn nhất, tuyệt diệu a!" Triệu đại phu như đạt được chí bảo, vốn dĩ khẩn trương cũng biến thành cuồng nhiệt, "Sở đại nhân, thảo dân cả gan hỏi một câu, phương thuốc này là người phương nào kê khai?"

Sở Từ nói: "Cũng không có gì giấu giếm. Phương thuốc này vốn là một vị đại phu ở kinh thành kê khai, sau qua tay chưởng viện Thái Y Viện, được đến thành quả phương được cuối cùng."

Triệu đại phu cả kinh miệng nửa ngày nhắm không được, này, phương thuốc này là cho vua dụng! Y lập tức cảm thấy đồ vật trong tay hình như nặng ngàn cân, y giống như sắp cầm không nổi nữa!