- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 367 Thanh Chi Toi Muon

Tùy Chỉnh

Khi đến trung tuần tháng 5, thời tiết đã vô cùng nóng bức, hoa thạch lựu trong Phủ Học lúc này đang nở rộ. Từng chùm hoa đỏ rực nở ra giữa cành lá, làm người nhìn liền cảm thấy náo nhiệt. Nhóm nữ quyến ở phía sau núi rất thích màu hoa xinh đẹp này, có đôi khi cũng sẽ cài mấy đóa hoa ở trên tóc làm trang sức, thật không hiểu là hoa so với người, là người đẹp hay hoa đẹp.

Ở giữa thời tiết khô nóng này, nhóm phu tử dạy học càng cảm thấy gian khổ hơn, mặc dù là nói nói mấy câu liền uống ly trà, nhưng qua một ngày yết hầu vẫn nghẹn thanh khó chịu.

Thê tử bọn họ thấy thế, liền sẽ nấu chút trà lạnh đưa lại đây, để cho bọn họ uống lên có thể giảm bớt một chút cái loại thống khổ này. Nhưng trà lạnh uống nhiều quá cũng không tốt, tuy rằng yết hầu không nghẹn thanh nữa, nhưng mà số lần chạy nhà xí lại trở nên nhiều, làm người khác nhìn cứ cảm thấy bất nhã.

Năm rồi cũng trải qua như thế này, nhưng mà năm nay thời tiết đặc biệt nóng, hiện giờ vẫn còn tháng 5 mà đã như vậy, đợi đến khốc thử thiên (ngày hè nóng bức nhất), bảo người làm sao chịu nổi đây?

Hôm nay, Lâm sơn trưởng nhận được tin tức, bảo nhóm phu tử Phủ Học cùng sơn trưởng Huyện Học ngày mai đi đến nha môn Đề Học Tư mở cuộc họp. Đối với chuyện mở họp này, Lâm sơn trưởng đã thực quen, tự sau khi Sở đề học nhậm chức, nhóm học quan Chương Châu phủ thỉnh thoảng liền sẽ nghe thấy cái từ này. Sau khi cho mấy văn tiền tạ ơn người tới báo tin, Lâm sơn trưởng sai người mời đến trợ giáo, bắt đầu an bài công tác ngày mai.

Sáng sớm ngày thứ hai, y liền lên xe ngựa xuất phát, Phủ Học cách Đề Học Tư không tính quá gần, nếu y còn không ra cửa sớm chút, chỉ sợ sẽ dừng ở phía sau, không có đạo lý nhóm sơn trưởng Huyện Học phía dưới đều tới rồi, y là sơn trưởng của bổn phủ lại đến trễ, có thể người ta sẽ nói y tự cao tự đại.

Lúc y đến đó, trong phòng hội nghị Đề Học Tư đã ngồi vài người, sau khi Lâm sơn trưởng chắp tay cùng mọi người chào hỏi, liền tìm đến bằng hữu của mình, cùng hắn ngồi ở cùng nhau.

"Lâm huynh, ngươi nói hôm nay Sở đề học tìm chúng ta tới là có chuyện gì a? Ngươi ở phủ thành, có nghe thấy tiếng gió gì hay không?" Lâm sơn trưởng ngồi xuống, sơn trưởng Huyện Học Quả huyện liền lên tiếng hỏi thăm. Đề học bọn họ thích sửa cũ thành mới, nếu có thể sớm một chút biết ý đồ của hắn, đợi lát nữa cũng dễ nói chuyện chút.

"Mẫn huynh, ngươi thật làm khó ta, hôm nay ta tới cũng là không hiểu ra sao, theo lý thuyết hiện tại cũng không có việc gì, sao đột nhiên muốn mở họp chứ?" Lâm sơn trưởng cau mày một bộ dáng nghĩ không ra.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây mở họp, Sở đề học triệu tập bọn họ mở họp bình thường đều là có công tác gì muốn an bài xuống, lại sợ bố cáo nói không rõ, cho nên gọi bọn họ tới nơi này cùng nghe. Nghe tới giống như không có chuyện gì tốt, nhưng trên thực tế, sau mỗi lần mở họp, mọi người đều có thể nhận được thù lao tương ứng. Có thể nói, tự sau khi Sở đề học tới, bọn họ tuy so với trước kia bận rộn hơn một chút, nhưng hầu bao lại so với trước kia rộng rãi hơn.

Căn cứ vào loại ý tưởng này, khi Sở Từ mỗi lần triệu tập người mở họp, người tìm cớ không tới vẫn rất ít. Hơn nữa Sở đề học bên này còn làm "Hội nghị ký lục", mỗi lần mở họp đều sẽ lấy ra cho bọn hắn ký tên, người ba lần vắng họp cần phải đến Đề Học Tư giải thích rõ ràng nguyên nhân, nếu không thì trực tiếp bãi miễn danh hiệu sơn trưởng người đó, hàng làm phu tử bình thường.

Những sơn trưởng này đang phỏng đoán lung tung, bỗng nhiên từ ngoài cửa tới một người, bọn họ vốn tưởng rằng là Sở Từ, không nghĩ lại là Vương Minh cầm hội nghị ký lục để cho bọn họ tới ký tên.

"Vương đại nhân, đề học đại nhân chúng ta đâu?" Có người hỏi, bình thường mở họp, Sở đề học nhưng chưa từng đến trễ.

Vương Minh mỉm cười trả lời: "Chư vị đừng vội, tạm thời đừng nóng nảy. Đề học đại nhân hiện giờ đang ở bên ngoài kiểm kê đồ, qua một lát liền sẽ tới."

Những lời này của y không chỉ không làm mọi người an tĩnh lại, ngược lại càng thêm nghi hoặc: "Kiểm kê đồ? Thứ gì thế nhưng cần đề học đại nhân tự mình kiểm kê?"

"Dù sao là chuyện tốt, qua một hồi mọi người sẽ biết. Hiện tại mau tới ký tên đi." Vương Minh không có trực tiếp nói cho bọn họ, chỉ thần bí mà cười cười.

Lòng hiếu kỳ của các vị sơn trưởng càng tăng lên, cho đến khi bên ngoài có người dọn cái rương lại đây, bọn họ mới hiểu được, hóa ra là muốn phát đồ a. Mọi người nhất thời có chút kích động, đề học đại nhân bọn họ là người phúc hậu, hộ hắn cho mọi người thì không có không tốt. Nghĩ đến cuối năm trước hắn chia cho toàn bộ phu tử lễ năm, đồ vật bên trong đa phần đều là ngày thường bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua.

Sở Từ bên ngoài kiểm kê xong toàn bộ thuốc viên nhuận hầu, đi vòng tới trong phòng hội nghị, hắn thấy dư quang của mọi người đều nhìn chăm chú vào mấy cái rương phía trước kia, cũng không có ý tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí.

Hắn mở ra một cái rương trong đó, lộ ra bao giấy dầu bên trong được gói lại hoàn chỉnh, trên mấy bao giấy dầu này có ấn ba chữ "Phúc An Đường", thoạt nhìn có chút giống từ tiệm thuốc. Cũng không phải là đưa thuốc cho bọn hắn chứ?

Sở Từ thấy mọi người đầy mặt chấm hỏi, vừa định mở miệng, lại thấy ngoài cửa xông tới một người.

"Đề học đại nhân, mời ngài nhanh chóng chuẩn bị nghênh đón thánh chỉ, các đại nhân từ kinh thành tới đã rời thuyền, đang đi lại bên này!"

Người đến là Tần bộ đầu nha môn tri phủ, y lúc này vẻ mặt nôn nóng, trên trán mồ hôi to như hạt đậu đang nhỏ giọt rơi xuống.

"Cái gì?" Sở Từ nhất thời không nghe rõ y nói cái gì, "Tần bộ đầu xin đứng lên, ngươi vừa mới nói ai đang đi tới bên này?"

Tần bộ đầu gấp đến sắp khóc: "Đề học đại nhân, là các đại nhân từ kinh thành lại đây tuyên chỉ đã rời thuyền, đang chạy tới phủ thành, ngài nhanh nhanh chuẩn bị tiếp chỉ đi!"

Tiếp chỉ? Sở Từ ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ tới phía trước đó trong thư Khấu Tĩnh nói cho hắn Hoàng Thượng bởi vì tham khảo hình thức Giáo Dục Báo mà muốn thưởng cho hắn.

Không nghĩ tới từ kinh thành vận chuyển đồ lại đây, thế nhưng dùng thời gian gần bốn tháng? Hắn đã quên, không nghĩ tới lúc này thế nhưng đưa lại đây.

"Thì ra là thế, là Tri phủ đại nhân nhờ ngươi lại đây thông tri cho bản quan đi? Còn nhờ Tần bộ đầu trở về thay ta cảm tạ Tri phủ đại nhân, cứ nói bản quan qua mấy ngày lại mở tiệc nói lời cảm tạ với y."

Mọi người bị bộ dáng điềm tĩnh thản nhiên của Sở Từ làm kinh sợ, đây chính là nhận thánh chỉ a, hắn sao có thể đạm nhiên như thế chứ? Quan viên tầm thường nhận được tin tức chỉ sợ đã cao hứng mà ngất xỉu, vị này thế nhưng còn có thể có lễ nói cảm ơn?

"Làm sao vậy?" Sở Từ nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "A đúng rồi, người tới a, mệnh Chu đại nhân mở rộng ra cửa chính, cũng ở trong viện lập bàn thờ, chuẩn bị tiếp chỉ. Bản quan phải đi về đổi quan phục, trước xin lỗi không tiếp được một chút."

Nói xong, hắn liền không chút hoang mang mà đi ra ngoài cửa.

Tiếp chỉ đơn giản như vậy sao? Trong mắt mọi người ở đây lộ ra nghi hoặc thật sâu, không dâng hương tắm gội một phen, cũng không cần kinh sợ sai người sửa sang lại nha môn, chỉ lập cái bàn thờ mở cái cửa, đổi kiện xiêm y lại đây là được sao?

Trên thực tế, tiếp chỉ chính là đơn giản như vậy. Lúc trước khi Sở Từ ở kinh thành, luôn sẽ nhận được đủ loại thánh chỉ, cho dù là thủ dụ hay là khẩu dụ, trước nay đều chỉ cần quỳ xuống tiếp chỉ là được, hắn còn chưa bao giờ bị người buộc tội.

Nhưng mà lúc ở kinh thành theo quy củ kinh thành, tới địa phương tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục. Quan viên địa phương cả đời có lẽ không tiếp được một phong thánh chỉ, dĩ nhiên coi đây là thù vinh, không dám có chút chậm trễ.

Sau khi Sở Từ thay đổi quan phục, liền mệnh toàn bộ quan viên Đề Học Tư ở các phòng đợi mệnh, chờ đến khi trên đường bên ngoài truyền đến thanh âm lại đến trong viện tập hợp, cùng nghênh chỉ.

Vừa đợi, đó là một canh giờ.

Thời điểm Sở Từ sắp bị quan phục dày nặng làm nóng đến chết, trên đường bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng la vang, mọi người vội vàng dựa theo chức quan cấp bậc, chia làm hai bên sườn ở phía sau Sở Từ.

"Thánh chỉ đến! Chương Châu phủ Đề Cử Học Sự Tư Sở Từ tiếp chỉ!" Một thanh âm hơi bén nhọn vang lên, thái giám truyền chỉ đã cầm thánh chỉ bước vào đề học đại môn.

"Vi thần tiếp chỉ!" Sở Từ suất lĩnh mọi người ở sau bàn thờ quỳ xuống lãnh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chương Châu phủ Sở Từ từ khi đảm nhiệm chức đề học cẩn trọng, làm hết phận sự, vì Đại Ngụy ta tuyển chọn lương đống chi tài, đáng để tuyên dương. Hôm nay ban thưởng bảng đen kiểu mới 200 tấm, phấn viết 500 rương...... Để khen ngợi công đức, khâm thử!"

Sau khi Thái giám tuyên chỉ nghiêm mặt đọc xong thánh chỉ, cười tủm tỉm nói: "Sở đại nhân, mau lãnh chỉ tạ ơn đi."

"Vi thần lãnh chỉ, khấu tạ thánh ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Sau khi Sở Từ lãnh chỉ khấu đầu tạ ơn, sau đó liền đứng dậy tiếp đón vị thái giám này.

"Công công mời vào trong, bản quan đã sai người chuẩn bị một chút trà bánh, nếu công công không chê, thì đi vào dùng một ít đi."

Vị công công này hơn hai mươi tuổi, mặt tròn tròn, cười rộ lên có chút phúc hậu, nhìn rất là dễ thân.

"Sở đại nhân không cần đa lễ, trước khi ta tới, Phúc công công đã sai người nói qua, y nói Sở đại nhân ngài rất là thân thiện, bảo ta phải kính ngài chút mới phải."

Sở Từ cười: "Hóa ra công công là đi theo làm việc cho Phúc công công, vậy bản quan cũng không cần khách sáo. Không biết công công xưng hô như thế nào?"

"Ngươi gọi ta Tiểu Hỉ Tử là được......"

Mọi người còn đứng ở Đề Học Tư nhìn đề học đại nhân bọn họ một đường cùng thái giám từ kinh thành tới truyền chỉ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trong lòng mệt mỏi không thôi.

Mệt bọn họ trước đó còn lo lắng, cho rằng có người cáo hắc trạng tới kinh thành, thánh chỉ này là tới răn dạy Sở đề học, lại không nghĩ rằng, đây lại là Thánh Thượng ban thưởng cho hắn.

Bọn quan viên Chương Châu phủ nghe nói việc này, đã hạ quyết tâm sẽ không đối nghịch với Sở Từ nữa, nhân gia xa ở ngàn dặm làm chuyện gì cũng đều có thể truyền tới kinh thành đưa tới ban thưởng, muốn xử lý bọn họ còn không phải một bữa ăn sáng sao?

Sau này bọn họ phải yên tĩnh mà làm việc, có ý tưởng gì cũng phải chờ đến ba năm sau Sở đề học điều nhiệm rồi nói sau.

Trong phòng, Sở Từ thông qua cùng Tiểu Hỉ Tử công công bắt chuyện mới biết được, hóa ra bảng đen này làm ra quá muộn, lại ở trên đường trì hoãn thời gian, mới làm cho ban thưởng lần này chậm chạp chưa tới.

Sở Từ cảm thấy kỳ quái, hai trăm cái bảng đen theo lý mà nói cũng không nhiều a, một Công Bộ to như vậy thế nhưng tốn gần hai tháng thời gian mới bàn giao công trình?

Tiểu Hỉ Tử nhìn nhìn thần sắc Sở Từ, nói: "Nguyên nhân là có, chính là lúc trước làm ra những cái đó bị gọi đưa đi vùng Giang Nam. Sau lại khởi công, lại bởi vì tài liệu không đủ chậm chạp làm không được. Nhưng mà, cũng bởi vì nguyên nhân này, Công Bộ làm ra bảng đen kiểu mới, so với trước đó dùng thiết càng thêm nhẹ nhàng cùng tiện nghi hơn, viết lên cũng càng thêm rõ ràng."

Việc này thậm chí còn lên Kinh Báo mới, tức khắc trở thành tiêu điểm cho bá tánh nghị luận lúc trà dư tửu hậu ở kinh thành. Từ chuyện này, mọi người cũng nhìn ra thái độ của Hoàng Thượng đối với việc này rất là bất mãn, nếu như không có Thánh Thượng cho phép, chuyện này căn bản là không thể đăng báo. Cũng không biết là người nào lá gan lớn như vậy, dám ở trên lưng lão hổ nhổ râu?

Khi Sở Từ kiểm tra bảng đen này, phát hiện nó là làm bằng gỗ, bên ngoài vô cùng bóng loáng tinh tế, phấn viết ở bên trên không dễ phát ra tạp âm, chữ viết cũng xác thật thực rõ ràng, so với bảng đen hiện đại mà nói, cũng không kém một tấc.

Hắn đem bảng đen cùng phấn viết chia cho các gian học đường phía dưới, trong đó Phủ Học cùng vài toà Huyện Học chia tương đối nhiều, những nơi còn lại là một lớp một khối. Chỉ bấy nhiêu, cũng đủ cho bọn họ xem thứ này như trân bảo.

Bởi vì có thêm bảng đen cùng phấn viết, Sở Từ cùng ngày phát xuống nhuận hầu hoàn, cho đến vài ngày sau mới được các vị sơn trưởng khu vực phát đến trong tay các vị phu tử.

Mọi người vốn dĩ không quan tâm, đặt nó ở một bên lười xử lý, cho đến khi có người yết hầu nghẹn đau dùng một viên, mới biết được hiệu lực thật sự của nó. Bắt đầu từ ngày đó, vị phu tử này liền hóa thân "Máy nước", gặp người liền quảng cáo thuốc viên này, gọi nó là thần dược giải nhiệt độc.

Đợi càng ngày càng nhiều phu tử biến thành người hâm mộ của nhuận hầu hoàn, Phúc An Đường đã kiếm lời đến đầy bồn đầy chén, không uổng công lúc trước bọn họ giảm giá ba phần bán cho Đề Học Tư một số lượng lớn thuốc viên, nếu không, sao có thể biết cái gì gọi là "Cật khuy thị phúc"* ? 

*Xem hại như phúc: Xem chuyện có hại, không tốt như chuyện tốt để tự mình an ủi, ta thấy tương tự Việt Nam mình hay nói câu "của đi thay người" để an ủi.