- Edit Ban Trai Toi Dua Vao Ao Tuong De Yeu Duong Nhat Chich Dai Sa Ngu Chuong 21 Khong Di Tim Nguoi Dan Ong Nao Khac

Tùy Chỉnh

Editor: Vàng Anh

Kì nghỉ hè sắp qua, đám ve sầu đã giảm đi rất nhiều, nhưng chúng còn sống ở trên cây, vẫn ồn ào như trước.

Gần đây Lâm Sơn rất yên bình, cục cảnh sát ngoại trừ xử lý một ít tranh cãi nhỏ ở ngoài, thì cũng không có vụ án nào lớn xảy ra.

Không lâu sau kì nghỉ hè đã kết thúc, đã đến ngày Tần Văn Hương bắt đầu làm phẫu thuật.

Ngày đó bọn nhỏ ở cô nhi viên xin nghỉ, được Trình Lộc đưa vào bên trong phòng bệnh, Tần Văn Hương gầy hơn một ít so với lần trước, gò má hóp lại lộ ra xương gò má.

Nhưng trên mặt Tần Văn Hương vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, đêm qua còn phát giấy cắt cho mỗi đứa trẻ.

Trong đó có một đứa vừa mới vào nhà trẻ, Tiểu Minh lấy trong cặp ra một tờ giấy khen, đưa tới trước mặt Tần Văn Hương, Tiểu Minh vừa uống một hớp sữa vừa nói: "Mẹ Viện trưởng ơi, cô giáo phát giấy khen cho con, con đem tới cho mẹ xem nè."

Tần Văn Hương nhân từ vuốt ve đầu của Tiểu Minh, "Sau này, Tiểu Minh nhất định là một người rất tài giỏi."

Trình Lộc đứng một bên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cô, cô hơi hoảng hốt, nhớ tới hồi nhỏ, Tần Văn Hương chỉ cô cắt giấy, lúc lần đầu tiên cô cắt ra một đóa hoa hải đường, Tần Văn Hương cũng giống hôm nay vậy, dùng giọng điệu dịu dàng nói, "Sau này khi Tiểu Lộc của chúng ta trưởng thành, chắc chắn là một cô gái rất khéo tay."

Tần Văn Hương nói đúng, sau này cô trưởng thành, không chỉ có khéo tay, chân cũng rất khéo.

Tay bắt kẻ bắt cóc, chân đá trộm cướp, cô làm rất nhuần nhuyễn.

Đôi mắt cô hơi cay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, hôm nay thời tiết rất tốt.

Trình Lộc còn lo lắng cuộc giải phẫu hôm nay, dù xác suất thành công rất ít, nhưng đối với Tần Văn Hương mà nói, thì đó chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Tần Văn Hương quay qua, nhìn Trình Lộc, bà vẫy tay gọi Trình Lộc, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lộc, con lại đây."

Trình Lộc lấy lại tinh thần, cố gắng nhịn không để nước mắt rơi xuống, bước chân đi tới chỗ Tần Văn Hương cười, cô ngồi trước giường bệnh của Tần Văn Hương, đối mặt với bà.

Trên tay Tần Văn Hương có thể thấy được gân xanh, đã gầy đến da bọc xương, bà nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Trình Lộc, trong nháy mắt, Trình Lộc cảm thấy như mình vừa trở về lúc nhỏ.

Tần Văn Hương nhìn cô, ánh mắt trống rỗng: "Tiểu Lộc, cũng không biết cô có thể nhìn thấy con kết hôn được hay không, cô thật sự rất muốn thấy người bạn đời của Tiểu Lộc, người cùng con đi hết quãng đời còn lại là ai."

Nói như thế nào thì Tần Văn Hương vẫn không yên lòng đối với Trình Lộc.

Trình Lộc cong môi cười rộ lên, ánh mắt cay xè, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Viện trưởng, cô đừng lo lắng, về sau chắc chắn cô có thể nhìn thấy mà."

Ánh mắt Tần Văn Hương cứng đờ, cánh môi tái nhợt nói: "Hy vọng là vậy."

Trong mắt Tần Văn Hương chỉ có thất vọng cùng khổ sở, Trình Lộc lòng đau như cắt.

Nếu cuộc giải phẫu thật sự không thành công, thì Tần Văn Hương sẽ hối hận thất vọng đến như nào.

Cổ họng Trình Lộc hơi khô khốc, cô nắm chặt tay Tần Văn Hương, hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì nụ cười trên khóe môi, "Viện trưởng, nếu cô muốn thấy, bây giờ cháu có thể gọi anh ấy đến đây."

Ánh mắt Tần Văn Hương sáng lên, nắm lấy tay Trình Lộc, ngón tay cũng dùng thêm sức, cứ như là gặp được chuyện gì cực kì vui sướng, làm bà có thêm chút tinh thần.

"Thật sao?"

Các bạn nhỏ bên cạnh cũng sôi nổi "Oa" lên, ôm lấy cái đầu nhỏ của mình nói: "Oa, chị Tiểu Lộc muốn kết hôn sao?"

Trình Lộc gật đầu, ánh mắt như là nhớ người đó, mềm mại và ôn hòa.

Lúc trước Hứa Qua nói cô tính tình ngang ngạch không tốt, nhưng Hứa Qua không biết, cô chỉ dịu dàng với người cô để ý, người cô thích.

"Hứa Qua?" Tần Văn Hương hỏi.

Trình Lộc lắc đầu, "Không phải."

Trình Lộc vốn dĩ muốn cho lão Chu hoặc La Thứ đến đây, nhưng Tần Văn Hương đều đã gặp qua hai người này, hơn nữa Tần Văn Hương cũng không muốn cô tìm một đối tượng là cảnh sát, cô suy nghĩ một chút, ngay lập tức nghĩ tới Lâm Phùng.

Từ sau lần đính hôn đó cô với Lâm Phùng chỉ liên lạc với nhau vài lần, Trình Lộc cảm thấy thực sự rất có lỗi với Lâm Phùng, cô không phải loại người thiếu người để yêu, nhưng hiện tại cô không còn cách nào khác.

Người khác phái là bạn với cô không phải cảnh sát thì là quân nhân, cao lớn thô kệch, lạnh lùng đến đây còn sợ sẽ dọa Tần Văn Hương.

Chỉ có Lâm Phùng là không giống những người khác.

Trình Lộc đã bắt đầu tính toán trong lòng, chắc phải mời anh mấy bữa cơm, nghe mấy buổi tọa đàm.

Đôi mắt Trình Lộc rũ xuống, "Anh ấy tên Lâm Phùng, là giảng viên đại học, anh ấy rất rất tốt, mặc dù có hơi lạnh lùng, nhưng anh ấy rất tốt."

Trình Lộc có hơi nghèo vốn từ, ngoại trừ nói Lâm Phùng rất tốt, cũng không biết dùng từ nào khác.

Tần Văn Hương nhìn thấy hết, mấp mấy môi cười: "Từ nhỏ con đã học ngữ văn không tốt, lúc muốn khen người khác, cũng chỉ biết nói người ta rất tốt, nhiều năm như vậy, cũng không thay đổi một chút nào."

Trình Lộc cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô mở điện thoại ra, nhưng không tìm được số điện thoại của anh, đành phải gọi cuộc gọi video đến cho anh.

Lâm Phùng không đi học, nhấc máy rất nhanh.

Góc độ của anh không tốt lắm, chỉ đủ nhìn được lỗ mũi, với đôi mắt hơi rũ xuống, lại đặt biệt câu dẫn người.

Lâm Phùng nhấp môi, không nói gì, đang đợi Trình Lộc nói trước.

Trình Lộc chép miệng, bây giờ nhìn thấy Lâm Phùng, nỗi chua xót trong lòng như trào ra, từ rưng rưng rồi đến khóc, lạch bạch rớt lên màn hình.

Giọng nói Lâm Phùng run lên, "Làm sao vậy?"

Trình Lộc lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào run rẩy, "Giáo sư Lâm, anh có thể đến bệnh viện trung ương được không, tôi sẽ ra đón anh, anh có thể... đến được không?"

Trình Lộc cảm thấy rất mất mặt, cô không thích khóc, nhưng lại khóc trước mặt Lâm Phùng tận hai lần.

Bên kia Lâm Phùng trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh cũng chịu duỗi thẳng tay, gương mặt xinh đẹp xuất hiện trong màn hình, Lâm Phùng đồng ý: "Được."

Hình như anh đang thu dọn đồ.

Trình Lộc đứng dậy, lau sạch sẽ nước mắt còn trên khóe mắt, vào phòng bệnh nói: "Viện trưởng, giáo sư Lâm muốn lại đây, cô chờ con một chút, con đi xuống đón anh ấy."

Tần Văn Hương lên tiếng, Trình Lộc đi về phía cầu thang.

12 tầng lầu, cô không muốn đi thang máy, mà muốn đi thang bộ một mình, vừa đi vừa điều chỉnh lại cảm xúc.

Cô nhất định phải tin tưởng, chắc chắn Tần Văn Hương giải phẫu sẽ thành công.

Rất nhanh, đã đến dưới lầu, ngay cửa bệnh viện.

Người đến người đi, còn có một cụ già người toàn là máu đang được con cái đẩy vào cấp cứu, bình thường Trình Lộc đã thấy nhiều vụ án mạng, máu lên láng cũng đã thấy qua, nhưng hiện tại nhìn thấy cụ già đầy máu đang hấp hối, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Lâm Phùng tới rất nhanh, không đến mười lăm phút đã tới.

Anh dừng lại xe, sải bước đi đến, mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, khuôn mặt nhạt nhẽo đi tới.

Bỗng nhiên Trình Lộc thở phào nhẹ nhõm, cô cũng bước tới, chưa kịp nói gì thì nghe Lâm Phùng mở miệng trước: "Xảy ra chuyện gì?"

Trình Lộc đi kế bên Lâm Phùng, mặc dù chuyện cô nói có hơi đường đột nhưng vì để Tần Văn Hương an tâm vào phòng giải phẫu, cô đành căng da đầu nói: "Giáo sư Lâm, tôi là cô nhi, tôi lớn lên ở cô nhi viện."

Cô ấn nút thang máy, ánh mắt buông lỏng.

Hoàn toàn khác hẳn với con người sắc bén ở cục cảnh sát, bây giờ cô trông rất dịu dàng ngoan ngoãn.

Lâm Phùng liếc mắt nhìn cô, đôi mắt hơi di chuyển, môi mím lại thành một đường thẳng.

Anh không nói chuyện, lắng nghe Trình Lộc nói.

Thang máy đang đi xuống, cô tiếp tục nói: "Viện trưởng là người rất tốt bụng, nhưng hiện tại cô ấy bị bệnh, bây giờ phải vào giải phẫu, tôi cho cô ấy nhìn thấy bạn trai của tôi, để cô ấy an tâm."

Đôi mắt Trình Lộc ướt nhẹp, long lanh, trong mắt phản chiếu lại hình ảnh của anh, cô giải thích: "Chỉ giả bộ một chút, giáo sư Lâm, có thể không?"

Lâm Phùng không có do dự, gật đầu đáp ứng.

Dù anh là bạn trai cũ của cô, nhưng loại chuyện giả vờ này anh có thể làm được.

Lâm Phùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may là Trình Lộc tìm anh, không có đi tìm người đàn ông nào khác.

Điều này có nghĩa là hiện tại không có người nào theo đuổi cô, cô vẫn độc thân như cũ.

Thang máy dừng lại ở lầu một, hai người cùng nhau đi vào, rồi đến lầu mười hai, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười của con nít, bác sĩ đang muốn đi vào phòng bệnh, đúng lúc gặp được Trình Lộc ở bên ngoài.

Liền nói với Trình Lộc: "Sáng nay bà Tần làm kiểm tra sức khoẻ, kết quả rất tốt, xác xuất thành công trên 15%, đến giữa trưa thì có thể chuẩn bị vào phòng giải phẫu."

Bác sĩ nhìn qua Lâm Phùng, rồi dời tầm mắt.

Trình Lộc gật đầu, điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi tới là La Thứ.

Trình Lộc không kiêng dè Lâm Phùng, trực tiếp nhấc máy, giọng nói nôn nóng của La Thứ truyền tới: "Chị Lộc! Không ổn! Ngân hàng Phổ Thiện bị cướp, bọn em và cảnh sát vũ trang đang chạy qua, chị cũng nhanh chóng đến đi!"

Trong lòng Trình Lộc nhảy dựng, cô lập tức trả lời sẽ đến ngay.

Cúp điện thoại, mới nhớ tới Tần Văn Hương phải làm giải phẫu, cô dừng một chút, xoay người đi vào bên trong phòng bệnh.

Tần Văn Hương ngước mắt nhìn qua, liền nhìn thấy Lâm Phùng đang đứng sau lưng Trình Lộc.

Khuôn mặt Lâm Phùng đoan chính, ôn văn nho nhã, vừa khớp với hình tượng người lớn thích.

Trình Lộc sốt ruột, cô đi tới giữ chặt tay Tần Văn Hương, "Viện trưởng, trong cục xảy ra chút chuyện, con phải lập tức chạy trở về, con nhất định sẽ nhanh chóng trở lại."

Đôi mắt Tần Văn Hương rũ xuống, tay đặt lên má Trình Lộc, bà gật đầu, "Tiểu Lộc, con phải cẩn thận, các con làm cảnh sát, rất nguy hiểm, con không để ý bản thân, cô sẽ đau lòng."

Trình Lộc nghẹn ngào, cô không nói gì, sợ chỉ cần nói một câu thì cô đã nghẹn khóc.

Cô đứng lên, xoay người nhìn Lâm Phùng, như nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Tần Văn Hương nói: "Viện trưởng, đây là bạn trai của con, là giảng viên, rất lợi hại."

Tần Văn Hương híp nửa con mắt gật đầu.

Trình Lộc nhìn vào mắt Lâm Phùng, xoay người đi ra cửa, đi tới cửa, cô vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn Tần Văn Hương, cô nghẹn ngào ra tiếng: "Viện trưởng, cô phải nhớ kỹ chờ con trở lại, nhanh thôi."

Tần Văn Hương cũng nghẹn ngào, "Tiểu Lộc, con về sớm một chút, cô chờ con."

Trên hành lang ngoài phòng bệnh, ngoại trừ tiếng của người ngoài thì là tiếng bước chân vội vã.

Trình Lộc ngăn một chiếc taxi lập tức đi tới ngân hàng Phổ Thiện.

Ngân hàng Phổ Thiện nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất Lâm Sơn, người đến người đi, vừa biết đến có vụ án cướp của xảy ra thì sẽ vô cùng chấn động, cấp trên vô cùng coi trọng vụ án này.

Nghe nói bên trong ngân hàng đã có hơn mấy chục con tin, còn có người bị thương, lão Chu đang đàm phán với bọn chúng.

Sau khi cảnh báo người ở đây, có người khóc lóc la hét muốn vào bên trong ngân hàng, vài cảnh sát ngăn cản, trong đám người có người khóc đến đau thấu tâm can: "Cho tôi vào đi! Con của tôi đang ở bên trong!"

Trình Lộc thoát khỏi đám người, có cảnh sát nhìn thấy cô, kêu một tiếng: "Chị Lộc."

Người phụ nữ vừa mới gào rống vừa nãy giữ chặt tay Trình Lộc, đôi mắt khóc đến sưng, cô ấy gần như muốn quỳ xuống cầu xin Trình Lộc, "Đồng chí cảnh sát, cô nhất định phải cứu... cứu con của tôi, tôi cầu xin cô mà!"

Trình Lộc vội vàng đỡ phụ nữ đứng dậy, hình ảnh dịu dàng ở bệnh viện hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô sắc bén, lạnh giọng nói: "Đây là chuyện chúng tôi nên làm."

Cô xoay người đi vào, La Thứ ra đón, Trình Lộc không nói lời vô nghĩa, hỏi: "Tình huống hiện tại như thế nào?"

"Buổi sáng hôm nay, bọn cướp này cầm súng đi vào, nghe nói một quản lí ở sảnh trước đã chết, bọn chúng đang tấn công những người bình thường bên trong, lão Chu đang đàm phán với chúng."

La Thứ nói sơ qua tình huống cho Trình Lộc trong hai phút, bây giờ là giữa ban ngày, tiếng khóc than không dứt, Trình Lộc đi đến kế bên lão Chu, từ nơi này có thể nhìn thấy được những con tin bị thương.

"Tình huống thế nào?" Trình Lộc hỏi.

Lão Chu tức giận đến gân cổ nổi lên, bực mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhóm người này, vốn dĩ không phải bọn cướp bình thường!"