- Edit Ban Trai Toi Dua Vao Ao Tuong De Yeu Duong Nhat Chich Dai Sa Ngu Chuong 9 Dam Noi Nua Se Lot Da

Tùy Chỉnh

Editor: Vàng Anh

Yến Tử bên kia đã nhanh chóng có kết quả, cô đi đến địa chỉ kí hóa đơn để kiểm chứng, quả nhiên phát hiện ở đó có nhiều đặc điểm có người đàn ông đó.

Anh ta mặc quần áo màu đen, còn đội thêm nón, đeo khẩu trang đen.

La Thứ đang điều tra Lý Tinh Lãng, đã nhanh chóng có kết quả, quả nhiên hôm đó có người thấy Lý Tinh Lãng mặc bộ đồ toàn màu đen xuất hiện ở gần trường.

Như vậy việc điều tra cũng khá dễ dàng, người trong đội đã nhanh chóng đi thu thập chứng cứ, Trình Lộc cũng muốn đi theo, cũng muốn lấy thứ tốt, bỗng nhiên cảnh sát nhỏ gọi điện thoại đến.

Ngữ khí của cảnh sát nhỏ hơi hốt hoảng, khóc thút thít, nói với Trình Lộc: "Chị Lộc, em tự nguyện gia nhập đi điều tra vụ án trùm thuốc phiện, đúng rồi, cho em đi nằm vùng cũng được! Cho em đi nằm vùng đi! Em không muốn ở đây bảo vệ giáo sư Lâm nữa đâu..."

"Tiểu Hồng, em nghe chị nói, chị biết em muốn cống hiến vì cục cảnh sát, nhưng mà giáo sư Lâm cũng là đối tượng trọng điểm cần được cục cảnh sát chúng ta bảo vệ, em đừng nghĩ chuyện này không có gì lớn thì không coi trọng."

Tiểu Hồng trầm mặc, "Em không có không coi trọng! Xin chị đó, chị Lộc, chị có thể cho em đi nằm vùng liền luôn được không..."

Hai người nói trong điện thoại một hồi lâu, không giỏi nói chuyện như tiểu Hồng vậy mà cương quyết không chịu, Trình Lộc bất đắc dĩ, đành phải để tiểu Hồng đi bắt người cùng với nhóm lão Chu.

Cô không rõ, Lâm Phùng còn có thể đáng sợ hơn tay buôn ma túy kia sao?

Đi nằm vùng chẳng khác nào đang liều mạng, đi bảo vệ Lâm Phùng còn không phải là an toàn hơn sao?

Đến biệt thự, cảnh sát nhỏ đã sớm chạy mất, vừa gọi điện xong cho Trình Lộc đã vội vã chạy đi.

Lâm Phùng ngồi trên sô pha đọc sách, vẻ mặt đạm mạc, giống như không chào đón cô.

Hứa Tú sôi nổi đi lại, vô cùng thân thiết giữ chặt cánh tay cô, cười rộ lên: "Chị tiểu Lộc, em còn tưởng rằng chị sẽ không tới nữa."

Cô ấy bỗng nhiên tiến đến bên tai Trình Lộc, đè thấp âm thanh nói: "Chị không biết đâu, hôm nay cậu rất dọa người, dọa chị cảnh sát kia suýt chút đã khóc."

Trình Lộc nhìn sang, chỉ thấy anh ngồi trên sô pha, tuy rằng người này có hơi lạnh lùng, cũng không đến mức dọa cho người ta khóc chứ.

Cô cảm thấy tố chất tâm lý của tiểu Hồng thật sự quá kém.

Lúc này, cô quay sang nhìn Hứa Tú, trong đầu không khỏi nhớ tới Hứa Qua.

Nhưng mà cô càng muốn nhắc nhở Hứa Tú, Lâm Phùng thật sự rất thính tai.

Cô nói như vậy Lâm Phùng... sẽ không làm chuyện gì chứ?

Trình Lộc nhìn về phía Lâm Phùng, anh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách như trước, còn lật thêm một trang, thoạt nhìn giống như không nghe được gì.

Trình Lộc đi qua, nhìn ly trà hoa cúc trước mặt Lâm Phùng, cô vừa ngồi xuống, chợt nghe tiếng Lâm Phùng cười nhạo.

Cô quay sang nhìn vẻ mặt của anh, cũng không khác thường, cứ như tiếng cười nhạo khi nãy cô nghe chỉ là ảo giác.

Nhóm lão Chu đi tìm chứng cứ rất nhanh, Lý Tinh Lãng cũng chỉ là một đứa trẻ vừa trưởng thành, tâm trí không quá thành thục, có thể đã xem qua hai bộ phim điện ảnh, còn biết lau sạch dấu vân tay trên chứng cứ, nhưng những chứng cứ nhỏ thì hoàn toàn xem nhẹ.

Tìm những chứng cứ này cũng tương đối dễ dàng, buổi chiều hôm đó lão Chu gọi điện thoại nói đã giao chứng cứ, còn xin xuống dưới truy bắt.

Trình Lộc ngắt điện thoại, nói với Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, đã biết được nghi phạm, hiện tại nhóm lão Chu đang đi bắt người."

Rốt cuộc Lâm Phùng cũng cử động, quyển sách dày đã được đọc gần hết chỉ còn lại vài trang, anh tiếp tục lật một trang, nhìn Trình Lộc, hỏi: "Ai?"

Hứa Tú cũng nhìn qua, ánh mắt Trình Lộc lại nhìn sang Hứa Tú.

Hứa Tú cau mày, nhanh chóng xua tay phủ nhận: "Không phải là em! Em không có!"

Lâm Phùng mím môi, đại khái có chút ghét bỏ hành động của Hứa Tú.

Trình Lộc không khỏi bật cười, nói: "Không phải là em mà là Lý Tinh Lãng, bên chị đã tìm được chứng cứ, đã tiến hành bắt người."

Hứa Tú càng kinh ngạc, "Lý Tinh Lãng?"

Không phải là bạn trai cũ của cô sao?

Trình Lộc gật đầu, Hứa Tú mới xác nhận, đúng thật là không gì nguy hiểm bằng người yêu cũ.

Hứa Tú áy náy nhìn Lâm Phùng.

Hứa Tú thật sự không nghĩ tới, Lý Tinh Lãng dám làm ra chuyện như vậy.

Hứa Tú đập lên bàn một cái, tức giận nói: "Tình cảm không phải anh tình tôi nguyện sao, nói chia tay là chia tay, Lý Tinh Lãng này cũng có yêu gì đâu!"

Trình Lộc nghĩ, chuyện tình cảm anh tình tôi nguyện này.

Tựa như cô với Hứa Qua, cũng như thế.

Chỉ là chuyện này, thật sự rất khó nói, nhưng đã chia tay một năm, Trình Lộc cũng không khổ sở như lúc vừa chia tay.

Nghe tiếng Lâm Phùng đóng sách lại, Trình Lộc bừng tỉnh.

Ánh mắt anh nhìn qua, Trình Lộc lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười, cô vậy mà suy nghĩ thất thần trước mặt người này.

Lâm Phùng nói: "Đã tìm được vậy cảnh sát Trình đi được rồi chứ."

Ý tứ của lời nói này rõ ràng là muốn đuổi người.

Đúng lúc Trình Lộc cũng không muốn tiếp tục ở lại, cô định đi, Hứa Tú kéo cô lại nói: "Chị tiểu Lộc, về sau chị thường xuyên đến đây chơi đi."

Cô ấy lại thấp giọng nói, "Cậu của em chỉ khẩu thị tâm phi thôi, cậu ấy không phải như vậy với chị đâu."

Trình Lộc: "..."

Cô biết giáo sư Lâm đối với cô không phải như vậy, cho nên cô mới muốn chặt đứt suy nghĩ đó của giáo sư Lâm.

Nhưng lúc trên đường đi đến nhà của Lý Tinh Lãng, cũng có suy nghĩ, nếu cô thật sự ở bên Lâm Phùng, thì Hứa Qua không phải gọi cô bằng mợ sao?

Bạn trai cũ bỗng nhiên thành cháu, điều này cũng thật kích thích.

Trình Lộc nhếch môi ngây ngốc cười.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Lộc giật mình, cô lấy ra thấy là lão Chu.

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói lão Chu vang lên: "Không hay rồi tiểu Lộc! Lý Tinh Lãng chạy rồi! Có khả năng sẽ gây nguy hiểm cho Hứa Tú và giáo sư Lâm!"

Trình Lộc hốt hoảng, định gọi điện thoại cho Lâm Phùng thì phát hiện cô làm gì có số điện thoại của Lâm Phùng.

Cô nói với chú tài xế taxi: "Cảnh sát làm việc, lập tức quay đầu trở về!"

Cô lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát của mình đưa cho chú tài xế nhìn, tài xế đáp lại, lập tức quay đầu xe, tốc độ gần như nhanh gấp đôi.

Rất nhanh, đã đến cổng tiểu khu, Trình Lộc muốn trả tiền, chú tài xế lại từ chối nói: "Chú cảnh sát, chú chạy nhanh đi làm việc đi! Dân có thể giúp được cho chú, tôi rất tự hào!"

Biểu cảm Trình Lộc vặn vẹo một chút: "?"

Cô là nữ cũng có thể kêu là chú cảnh sát sao?

Hiện tại đại sự làm trọng, Trình Lộc cũng không đôi co với chú tài xế, gật gật đầu chạy vào trong tiểu khu.

Lão Chu trong điện thoại nói: "Tiểu Lộc, gặp chuyện không được xúc động, tụi anh đến ngay."

Trình Lộc lên tiếng, ngắt điện thoại.

Cô chạy nhanh đến nhà Lâm Phùng, xa xa, nhìn thấy Hứa Tú mang theo một túi rác đem đi đổ, thấy Trình thở hổn hển chạy tới, còn rất vui sướng, vẫy vẫy tay với cô, muốn nói gì đó, bỗng nhiên một người đàn ông mặc đồ đen lao tới.

Hứa Tú biến sắc, theo bản năng ném túi rác về phía đối phương.

Lý Tinh Lãng tháo khẩu trang xuống, sốt ruột nói: "Tú Tú! Là anh là anh, Lý Tinh Lãng!"

Hứa Tú đương nhiên biết là Lý Tinh Lãng, vốn dĩ cô muốn đánh Lý Tinh Lãng!

Dường như Lý Tinh Lãng không biết Hứa Tú đã biết hết sự thật, còn liên tiếp tới gần nói: "Tú Tú, anh tới cứu em, em mau đi theo anh, em không biết đâu, có một đám điên luôn đuổi theo anh..."

Hứa Tú lui về sau hai bước, Trình Lộc đi đến bảo vệ Hứa Tú ra sau lưng.

Lý Tinh Lãng vừa thấy người phụ nữa xa lạ trước mặt, anh ta ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng, người này có thể là người thân thích nào đó của Tú Tú.

Tuy Hứa Tú to gan, nhưng lúc nhìn thấy Lý Tinh Lãng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cô cao giọng nói: "Anh mau đến cục cảnh sát đầu thú đi, cảnh sát rất nhanh sẽ đến!"

Lý Tinh Lãng biến sắc, biết được Hứa Tú đã biết chuyện này, biểu cảm anh ta dữ tợn, nếu Hứa Tú đã biết, vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn bạo lực mang đi!

Cũng tốt, dù sao trước kia Hứa Tú cũng nói qua người thân của cô không tốt, vốn cho rằng uy hiếp một chút người thân cô ấy sẽ biết điều, không nghĩ tới, vậy mà báo cảnh sát!

Ánh mắt Lý Tinh Lãng hung tợn, muốn xuống tay với Trình Lộc đang che chở Hứa Tú, người thân của Tú Tú không một ai tốt đẹp, ai cũng ngăn cản bọn họ ở cùng nhau!

Lý Tinh Lãng lấy ra một con dao gọt hoa quả, Trình Lộc nhíu mày, nói với Hứa Tú đang ở sau lưng: "Em về nhà trước đi, chị xử lý xong sẽ vào."

Hứa Tú lo lắng nhìn Trình Lộc dù gì cũng là một cô gái, tuy rằng Trình Lộc là cảnh sát, nhưng cô đâu có cao, điều này làm cho Hứa Tú lo lắng.

Nhưng cô ở đây cũng đâu giúp được gì, nếu ở đây, chắc chắn sẽ thêm chuyện phiền phức cho Trình Lộc.

Hứa Tú nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chạy vào biệt thự tìm Lâm Phùng cầu cứu.

Lý Tinh Lãng nhìn thấy Hứa Tú muốn chạy, anh ta quát to một tiếng, "Tú Tú", giọng nói thảm thiết, cứ như sinh ly tử biệt vậy.

Lý Tinh Lãng muốn bổ nhào qua Hứa Tú, Trình Lộc thấy thế, vươn tay bắt lấy Lý Tinh Lãng, Lý Tinh Lãng muốn hất ra, nhào về phía cô.

Đứa nhỏ này thật không nương tay, đôi mắt Trình Lộc lạnh xuống, hơi nghiêng về bên trái, tay phải bắt lấy cổ tay trái của Lý Tinh Lãng, tay còn lại kéo gáy của anh ta xuống, nhắm vào bụng của Lý Tinh Lãng mà đá lên.

Anh ta đau đến buông con dao gọt hoa quả, không nghĩ tới một cô gái lại mạnh như vậy.

Lý Tinh Lãng suy sụp ngã xuống đất, ôm chặt bụng, miệng la oang oang đau.

Lâm Phùng đẩy cửa đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt vẫn không biểu cảm như trước.

Lâm Phùng đi về phía cô, Hứa Tú kêu Trình Lộc một tiếng: "Chị tiểu Lộc! Chị không sao chứ?"

Trình Lộc bị Hứa Tú dời lực chú ý, nhìn thấy Lâm Phùng đi về phía cô, cô nói: "Giáo sư Lâm, tôi đã xử lý..."

Chưa nói dứt lời, đã thấy biểu cảm Lâm Phùng lạnh băng.

Lâm Phùng mím môi, nói: "Cẩn thận!"

Trình Lộc quay đầu lại, mũi dao hoa quả đang hướng tới mặt cô, chỉ là lúc còn cách một khoảng.

Trong chớp nháy, một cái tay với khớp xương rõ ràng bỗng đưa ra, cầm chặt lưỡi dao.

Trình Lộc phản ứng nhanh, một cước đạp bay Lý Tinh Lãng, người đàn ông lớn con cỡ 1m8 đã bị Trình Lộc dáng người nhỏ nhắn 1m6 đá bay, lúc này Trình Lộc dùng hết sức, Lý Tinh Lãng bị đau nằm lăn trên đất.

Lâm Phùng nhíu mày, ném con dao trong tay đi.

Bàn tay đầy máu, còn có vài giọt rơi trên chiếc áo phông màu trắng, Trình Lộc khẩn trương mở ra tay anh ra, lưỡi dao thật bén, anh vừa mới nắm như vậy, lòng bàn tay đã bị một đường rạch dài.

"Hứa Tú, nhanh đưa anh ấy đi bệnh viện!"

Hứa Tú phản ứng lại, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, chạy tới đạp vào hai chân của Lý Tinh Lãng rồi khóc: " Em không có bằng lái."

May thay, nhóm lão Chu đã đuổi tới, bắt lấy Lý Tinh Lãng ở phía sau, lập tức đưa Lâm Phùng đi bệnh viện.

Trình Lộc nhìn bác sĩ đang giúp Lâm Phùng băng bó, anh ngồi một bên, vẻ mặt đạm mạc, nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của bản thân đến xuất thần.

Không đến một lát, bàn tay đã bị vải trắng bao lại.

Trình Lộc nói không cảm động là giả, loại tình huống này, người bình thường đều sẽ trốn tránh, hoặc không hề có phản ứng, Lâm Phùng lại không giống họ, tay không cầm dao sắc cứu cô.

Tuy rằng cô có thể né tránh, nhưng hành động của Lâm Phùng làm cho người ta rất cảm động.

Trình Lộc mím môi, nhìn điện thoại, lão Chu đã thẩm vấn Lý Tinh Lãng, cô cũng yên tâm hơn.

Cô đang xem điện thoại, ánh sáng trước mặt bỗng nhiên bị chặn lại, trước mắt tối sầm, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lâm Phùng.

Lâm Phùng nói: "Tốt lắm."

Trình Lộc đứng lên, gật đầu với Lâm Phùng, rũ mắt, nói: "Giáo sư Lâm, chuyện hôm nay, cảm ơn anh."

Lâm Phùng liếc mắt nhìn cô, "Tôi chỉ không nghĩ là cô đã giúp tôi lần thứ hai."

Anh biết Trình Lộc có chủ ý gì.

Không phải là ân cứu mạng rồi sẽ lấy thân báo đáp sao, vậy thì bây giờ anh giúp cô, lần trước cô giúp anh, ai cũng không kém ai.

Cũng không cần phải lấy thân báo đáp.

Ngữ khí anh lạnh lùng, đôi chân dài bước ra ngoài, chờ Trình Lộc lấy lại tinh thần, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của anh.

Trời chạn vạng cũng không bớt nóng, nhiệt độ vẫn cao như vậy.

Một đám học sinh vây kín mấy quán kem nhỏ ven đường, ồn ào muốn ăn kem công chúa gì đó, Lâm Phùng không lái xe đến, kêu một chiếc taxi đậu trên ven đường.

Hứa Tú vô cùng lo lắng, nhìn thấy Lâm Phùng trở về, ánh mắt không dừng được đỏ lên.

Lâm Phùng giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn sang nói: "Mắt bị nhiễm trùng thì đi bệnh viện, đừng có mà lây cho cậu."

Hứa Tú khóc thút thít, "Cậu, là do cháu không tốt, nếu lúc trước cháu không đi trêu chọc tên thần kinh Lý Tinh Lãng thì tốt rồi, cũng sẽ không làm cậu bị thương như vậy."

Nói xong, Hứa Tú lấy cánh tay ở phía sau lưng Lâm Phùng ra.

Lâm Phùng: "Cũng đâu có cùi, cháu khóc cái gì."

Hứa Tú hít một hơi, đem một bụng lời nói nuốt vào.

Bên ngoài biệt thự có tiếng xe dừng lại, Hứa Tú nhìn qua, hỏi Lâm Phùng: "Chị tiểu Lộc đến hả?"

Lâm Phùng nhíu mày, chắc không phải là Trình Lộc.

Nếu không phải là Trình Lộc, cũng chỉ có người của Lâm gia.

Quả nhiên, Hứa Tú mở cửa ra, ngoài cửa một người đàn ông đang đứng, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ngất.

Hứa Tú không rất vui gọi một tiếng: "Anh."

Hứa Qua liếc mắt nhìn Hứa Tú một cái, bước vào, gật đầu với Lâm Phùng trong phòng đang uống trà hoa cúc, lễ phép gọi một tiếng: "Cậu."

Lâm Phùng không nhìn Hứa Qua, đổ nước ấm vào trong ly, nói: "Dẫn cháu ấy đi đi, ở đây không bao cơm chiều."

Hứa Qua nhìn bàn tay bị băng bó vải trắng của Lâm Phùng, nhíu mày, đi qua giúp Lâm Phùng rót nước, "Cậu, thật xin lỗi, Tú Tú gây phiền toái cho cậu, còn làm hại cậu bị thương."

Khóe môi Lâm Phùng nhếch lên một cái không quá gần gũi, "Tin tức truyền đi thật nhanh."

"Người trong nhà không biết, là cháu có mấy người bạn trong cục cảnh sát, bọn họ nói cho cháu biết."

Hứa Tú giống như nhớ tới cái gì, hỏi Hứa Qua: "Vậy anh cũng biết chị Trình Lộc sao? Anh, anh không biết đâu, chị tiểu Lộc sẽ là..."

Giọng nói Hứa Tú im bặt.

Cô nhìn ánh mắt lạnh băng của Lâm Phùng, sợ tới mức run lên, ý đồ trong ánh mắt Lâm Phùng rất rõ ràng —— dám nói nữa, sẽ lột da.

Hứa Tú cười ha ha, còn tưởng rằng Lâm Phùng cố tình không mang Trình Lộc về nhà, đành phải đổi lời nói: "Chị tiểu Lộc chính là ân nhân của chúng ta!"