- Edit Bhtt Mat The Thuc Tinh Mat Than Chuong 14

Tùy Chỉnh


Chương 14 : Lại bị vây quanh

"Quý cô đây tên là gì nhỉ ? Anh là Dư Nhạc, do mọi người coi trọng nên được đề cử là thủ lĩnh dẫn đầu ở đây" Dư Nhạc đi bên cạnh Lăng Thu Vũ, chậm rãi nói, lông mày khẽ nhíu khi nói.

Lăng Thu Vũ cười đáp lễ, "Là Lăng Thu Vũ"

"Lăng Thu Vũ sao... Một cái tên thực hay. Anh cũng không văn chương văn vẻ gì cho lắm, nói chuyện tương đối thẳng, mong em đừng quá để ý, không biết hiện giờ em có người yêu hay chưa ?" (Dùng cách xưng hô anh - em để thể hiện một gã chuyên đi "gạ" con gái nhà người ta :]]) Dư Nhạc rất tự tin, sau khi xảy ra mạt thế, vì nắm giữ trong tay sức mạnh của một thức tỉnh giả cấp hai mà có rất nhiều người đẹp đã tiến đến làm quen hắn. Trước đây, gã chỉ là một kẻ có vẻ ngoài, không tiền không thế, có lẽ vì vậy mà vẫn luôn không có bạn gái, gã hận ! Nhưng bây giờ, là một cường giả, tất cả mọi người sẽ dựa vào gã nếu muốn sống sót, mà Dư Nhạc đối với Lăng Thu Vũ là nhất kiến chung tình, mẫu bạn gái của gã chính là vậy, ôn nhu mỹ lệ, hào phóng tự nhiên, ăn nói hòa nhã.

Vẻ mặt Lăng Thu Vũ thoáng khựng lại một chút, nàng không nghĩ tới Dư Nhạc sẽ hỏi câu này vào lần đầu tiên gặp mặt nhau. Tất nhiên nàng không có bạn trai, nhưng cũng chưa chắc sẽ coi trọng Dư Nhạc. Thu Vũ theo bản năng đưa mắt nhìn An Dĩ Mộc, thấy đối phương vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, nhất thời cảm thấy có chút tủi thân.

Cậu đang xem trò vui đó hả, vui không ?

Lăng Thu Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt mày đều trở nên bừng sáng bừng sáng, một nụ cười làm điêu đứng luôn cả Dư Nhạc. Nàng nói, "Xin lỗi, tôi không có bạn trai, nhưng ngại quá, tôi có bạn gái" Sau đó rất có bài bản chỉ về phía An Dĩ Mộc.

An Dĩ Mộc đột ngột siết lấy đồ vật đang nằm trong tay mình, vô tội chớp mắt một cái, cuối cùng cắn cắn răng, một trăm phần trăm làm bộ như mình không nghe được bất cứ cái gì. Dựa vào thính lực hiện tại của nàng, đương nhiên là đầu đuôi câu chuyện của hai người đều nghe được, nàng cảm thấy Dư Nhạc ngoại trừ có chút tự mãn, thì người cũng khá, miễn có thể ở cạnh bảo vệ Lăng Thu Vũ thì tốt rồi. Đối với cuộc trò chuyện này, An Dĩ Mộc thật sự không ngờ mình lại bị dính chưởng, nàng vẫn luôn cảm thấy rằng từ sau khi nghe rõ ràng xu hướng tình dục của Noãn Thiên Vực thì thế giới của mình dường như bị đảo lộn tùng phèo lên cả rồi.

An Dĩ Mộc thầm nghĩ, các nàng chỉ là bạn thân không phải sao ? Vậy cứ coi đó là một lời đùa giỡn là được, đùa giỡn thì không nghiêm túc, đùa giỡn thì không nghiêm túc...

Dư Nhạc nghe xong cau mày, bạn gái ? Đồng tính luyến ái ? Nam nữ với nhau mới là lẽ đúng a ! Gã nhất thời không tiếp thu nổi "Nữ nhân thì làm sao mà đáng tin được ! Thu Vũ, làm bạn gái anh đi, anh mới bảo vệ em được !" Ở trong mắt gã, An Dĩ Mộc còn không xứng đáng là tình địch, chỉ có gã mới có thể bảo vệ được người đẹp này.

Nghe được An Dĩ Mộc bị nói như vậy, Lăng Thu Vũ cũng giận "Tôi yêu thích ai thì anh quản làm gì ? Tôi xin anh nên biết tự trọng của mình nằm ở đâu !"

"Yêu thích ? Em nói em yêu đứa con gái kia ? Thu Vũ ! Đồng tính nó không bình thường đâu ! Em chỉ là nhất thời ỷ lại vào con nhỏ đó thôi !" Dư Nhạc càng nói càng kích động, đây là lần đầu tiên gã cảm nắng một người, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được ?

Lăng Thu Vũ giận đến đầu muốn bốc khói, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy tên nào không biết xấu hổ như tên này, dù là tính tình nàng vốn tốt cũng không tránh được tức giận. Trước tiên phải nói là ý định lúc đầu của mình chỉ là đùa, đùa thôi đó ! Vậy mà tên này chuyện bé xé ra to, chưa kể lớn như vậy còn sống theo thói trọng nam khinh nữ, đối với xu hướng tình dục của người khác thì xoi mói phê phán. "Tôi với anh thực sự không có quan hệ với nhau, xin anh dừng lại tại đây"

An Dĩ Mộc âm thầm đỡ trán, vấn đề này càng ngày càng đi xa... Có lẽ sau này nàng cũng không thể nhìn thẳng vào mối quan hệ bạn thân này...

Nàng chỉ là một người con gái rất bình thường, tính tình lạnh nhạt, sống hướng nội, ngoại trừ Lăng Thu Vũ và Noãn Thiên Vực ra thì nàng chẳng có người bạn nào khác. Nàng như vậy... đúng là không thể so với người khác...

Dư Nhạc một bụng sốt ruột, gã đưa tay chụp vai của Lăng Thu Vũ, "Làm gì mà không liên quan ? Anh yêu em, Thu Vũ, có thể em cảm thấy diễn biến này hơi nhanh, nhưng..."

Gã còn chưa dứt lời, Noãn Thiên Vực đã kịp chen vào "Thế thì ra cóc ghẻ như anh cũng muốn ăn thịt thiên nga à ?" Thiên Vực ung dung đi đến bên cạnh Thu Vũ, sau đó kéo nàng sát lại người mình, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dư Nhạc. Một nam nhân không cao đến mét bảy mà nghĩ mình có thể có được Tiểu Vũ Vũ ?

Dư Nhạc nhất thời tức giận, trước mạt thế gã luôn nghe những lời như vậy, đúng, gã không tiền không thế, nhưng những thứ khác có cái nào mà gã không có ? Mấy ngày gần đây luôn được người ta đề cao, sống trong cảm giác mình thật cao thượng khiến gã không thể nào chịu đựng được một lời sỉ nhục như vậy.

Noãn Thiên Vực cũng là một cô gái đẹp, chỉ có điều đây không phải gu của gã, loại nữ nhân như cô ta không dễ để người khác điều khiển mình.

"Ha ha, rồi em sẽ hối hận thôi Thu Vũ à" Gã nhìn chằm chằm Lăng Thu Vũ, nói xong liền xoay người bước tới chỗ khác.

Lúc này Noãn Thiên Vực mới thu lại biểu cảm khinh thường, trêu nói "Xem như cậu có số đào hoa ha Tiểu Vũ Vũ ? Chỉ vài phút thôi mà một thanh niên đẹp mã đã rơi vào lưới tình với cậu rồi"

Noãn Thiên Vực vừa nói vừa đẩy người Lăng Thu Vũ ra, Lăng Thu Vũ cũng nở cười "Tối hôm qua cậu lảm nhảm gì với Tiểu Mộc tớ nghe hết đó, nói thật với tớ đi, cậu sẽ không thích Tiểu Mộc chứ ?"

"Ách..." Noãn Thiên Vực cau mày lại "Tớ cũng không biết, chỉ là đối với con gái thì tớ mới có tý cảm giác thôi" Lại nói, "Sau này cậu có thể bị làm phiền dài đó, tên đàn ông này thuộc dạng khoái dây dưa rồi"

Sau đó cả hai người quay lại nhìn về phía An Dĩ Mộc.

An Dĩ Mộc bên trong lòng nói thầm, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, một bên giữ mặt bình tĩnh cúi người thu thập vật tư. Ánh mắt này làm nàng cảm thấy như có gai đâm vào lưng mình, cả người không chỗ nào dễ chịu, trời ạ, các nàng là bạn thân mà, không phải sao ?

Đột nhiên, từ xa truyền đến vài tiếng la to.

"Có tang thi !"

"Nhanh lên ! Tiến vào trạng thái phòng thủ !"

Dư Nhạc nhất thời vui vẻ, vừa vặn có thể chứng minh thực lực của mình cho Lăng Thu Vũ biết, như vậy Thu Vũ chắc chắn sẽ hiểu được lòng chân thành của mình.

Từ xa, một đoàn tang thi đang ngày càng tiến gần về phía này.

An Dĩ Mộc tìm một chỗ cao leo lên, khi nhìn thấy tang thi dẫn đầu chính là tên tang thi nhện mình từng gặp ngày ấy, cả người đều cảm thấy không ổn.

Hai ngày không gặp, tang thi kia cũng có chút biến đổi, tuy rất nhỏ : tám cái chân nhện bên trong, hai chân trên cùng ngày càng cao, cũng ngày càng dài, mũi nhọn trên đầu đã biến thành màu đen. Lẽ nào tên này lại tiến hóa nữa ?

An Dĩ Mộc tạm thời không có ý định lấn tới, đầu tiên là phải lui lại đã. Nhưng có vẻ như Dư Nhạc không nghĩ vậy, gã đã là một thức tỉnh giả cấp hai, tang thi nào có thể là đối thủ của gã ? Lần này vừa có thể phô diễn tài năng, vừa có thể thu thập năng lượng, gã cho rằng An Dĩ Mộc sợ gã cướp đi Lăng Thu Vũ nên mới nói như vậy, do đó, Dư Nhạc trực tiếp không để đề nghị của An Dĩ Mộc vào tai.

Ai nói đồng tính luyến ai khi yêu thì chỉ số thông minh liền giảm  ? Nam nhân yêu đơn phương có khi còn hơn ! Anh ta muốn 19 người có thể giết được tên tang thi đó cùng cả vòng vây tang thi ?! An Dĩ Mộc trong lòng chửi rủa ngu ngốc, sau đó kéo Noãn Thiên Vực cùng Lăng Thu Vũ chạy ra ngoài thành.

Nhưng không ai ngờ, phía sau lưng bọn họ cũng đó có tang thi.

Bị tính kế rồi ! Cả một đám tang thi vây quanh bọn họ, dẫn đầu là một tang thi kì lạ, dáng dấp tương tự tang thi bình thường, chỉ là sau lưng một ra một cái càng thật dài, ở đỉnh là một cái móc nhọn hoắt, cánh tay của nó cũng dài, mỗi móng vuốt thôi có khi đã dài hơn hai tấc.

Tang thi cua cấp hai.

Lần này muốn chạy cũng không chạy được.

Tần Vĩnh Sinh và Cố Lâm Lâm biết An Dĩ Mộc rất lợi hại, một người con gái nếu không có thực lực thì không thể cùng một lúc đem hai nữ nhân khác sống sót tới giờ này. Do đó mà cả hai đều chạy theo An Dĩ Mộc, lúc thấy phía sau lưng có tang thi vây lại, cũng bắt đầu đánh.

Chỉ sợ một hồi lại có ác chiến.

Nàng không đoán được con tang thi nhện kia cấp mấy, nhưng bọn Dư Nhạc chắc chắn có thể cầm chân được một lúc, có thể đột phá cấp hai chắc chắn không phải loại người không có bản lĩnh. An Dĩ Mộc đem tầm mắt mình hạ xuống tang thi cua kia, sau đó quay đầu nhìn Noãn Thiên Vực nói, "Tớ xử lý con tang thi cấp hai kia, mọi người ở đây giết tang thi bình thường mở đường đi ra ngoài. Đừng ham chiến, có thể giết bao nhiêu liền giết, Thiên Vực, bảo vệ Thu Vũ cho tốt"

"Ân, đã biết" Noãn Thiên Vực trịnh trọng gật đầu, một tay kéo người Lăng Thu Vũ lại gần mình.

An Dĩ Mộc hướng về phía tang thi cua bay vào, những người còn lại cũng bắt đầu lao vào chém giết tang thi.

Tang thi cua thận trọng nhìn An Dĩ Mộc, đột nhiên, cái càng thật dài vung về phía trước, móc ở đỉnh sáng lên lấp lóa. An Dĩ Mộc nhảy sang một bên né tránh, nàng âm thầm quan sát, sợ là cái móc này có độc, nhưng không thể tiến đến gần thì làm sao mà đánh nó đây ?

Bên Noãn Thiên Vực đột nhiên xảy ra vấn đề, bên trong đám tang thi bình thường còn có một tên tang thi cứng đờ cấp hai !

An Dĩ Mộc một bụng lo lắng, nàng nắm chặt cây dao găm, sau đó tiến đến gần tang thi, nhất định phải có sơ hở !

Lần này tang thi không vung càng lên, mà nó duỗi cánh tay của mình, móng vuốt sắc bén xẹt qua, vang lên tiếng gió rít.

An Dĩ Mộc chờ đúng thời cơ, khi cánh tay của tang thi vung lên, nàng tiến vào nhanh chóng cắt một cánh tay. Tang thi này tuy là lợi hại, nhưng ai cũng có điểm yếu, sơ hở của tên này là vì hai cánh tay quá dài nên không thể linh hoạt.

Tang thi nổi giận gầm lên một tiếng, càng trên lưng nó lại vung xuống, An Dĩ Mộc nghiêng người né, sau đó bắt được, dùng dao găm rạch một đường, trực tiếp cắt luôn cái càng cùng móc câu. Nàng cầm nó quăng ra ngoài, "Bịch" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Tang thi liền trở nên giận dữ, dùng hết sức lực đập hai bàn tay xuống người nàng.

An Dĩ Mộc cắn răng tránh né, lúc quay đầu lại nhìn thì hết sức kinh ngạc : Hai chỗ trên đất, nơi bị tang thi đập vào, giờ đã là hai cái hố sâu. Sức lực của tên này thực sự rất lớn !

Dựa vào thân thể linh hoạt của mình, An Dĩ Mộc chạy quanh thân thể của tang thi, thỉnh thoảng sẽ đánh lén. Không còn cái càng dài trên lưng, lực công kích của tang thi bị giảm mạnh, chỉ có thể mấy cái càng nhỏ còn lại vung lên đập xuống.

Tang thi bị trêu chọc đến tức giận, nó gầm một tiếng, tang thi bình thường bắt đầu vây quanh nàng.

An Dĩ Mộc nhếch miệng cười nhạt, nàng nhảy lên người một con tang thi, sau đó có đà liền nhảy hẳn lên đầu tên tang thi cua. Nàng dùng sức đâm dao găm vào đầu tang thi, do không cẩn thận nên bị cái càng nhỏ nào đó trên lưng nó chọc thủng xương vai.

Thân thể tang thi run lên, sau đó ngã xuống, nhũ bạch từ trong đầu nó bắt đầu bay vào lòng bàn tay phải của nàng. An Dĩ Mộc hít vào một hơi, dùng tay đè lại vết thương đang chảy máu trên vai, Dĩ Mộc cắn răng, nhanh chóng chạy lại phía con tang thi cứng đờ.

Cả người tang thi cứng như thép, Noãn Thiên Vực cùng Tần Vĩnh Sinh không có cách nào đối đầu với nó, chỉ có thể cầm chân cho nó không tiến lại gần mình, không thì cũng ra sức giết những tên tang thi đang bao vây mình, tình huống rõ ràng ngàn cân treo sợi tóc.

Tần Vĩnh Sinh dùng quân đao chém một nhát vào lưng tang thi, lại bị tang thi gào vào mặt, sau đó giơ tay hất văng cả người lẫn đao ra ngoài.

Tang thi cứng đờ sức mạnh lớn đến đáng sợ, Noãn Thiên Vực chưa bao giờ đối mặt với loại này, trước kia chỉ nghe An Dĩ Mộc nói tên này toàn thân cứng như đá, không nghĩ tới nó lợi hại đến mức nào.

Lúc này, An Dĩ Mộc cũng đã chạy tới.

Nàng dùng quân đao của mình chém vào cổ tang thi, tiếc là một chút cũng không làm nó bị thương.

An Dĩ Mộc thầm mắng trong lòng, e là tang thi này cấp ba rồi.

Tang thi không hề cảm thấy đau đớn, vì cơ thể cứng nên cơ bản không sợ An Dĩ Mộc. Nó bỏ lại Tần Vĩnh Sinh đang chảy máu nặng nề, quay người tiến về phía An Dĩ Mộc.

- Hoàn chương 14.

Lời của editor : Mấy hôm nay cứ thấy mình quên quên cái gì, thì ra là quên gửi một lời cảm ơn sâu sắc đến chị hynghien vì đã ibx gửi bản raw cho mình TTTTTT Đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tác phẩm đầu tiên mình edit, không biết cảm ơn sao cho hết luôn huhu TT