[Drop] Bốn lần gả (Tứ Gả) - Mặc Thư Bạch - Chương 9

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tần Thư Hoài mang theo khí thế rào rạt đi Tây sương, vừa bước đến cửa, liền nghe thấy âm thanh hít thở của Tần Bồng bên trong phòng: "Từ từ... đúng, chính chỗ đó... dùng sức nhấn...a"

Thanh âm Tần Bồng mềm mại mà yêu kiều, lại nói nàng rõ ràng rất đau, không nên có bất cứ cảm xúc gì khác, nhưng khi bị giọng nói kiều nộn gọi của cô, mọi người cả nam lẫn nữ nháy mắt đều đỏ bừng lỗ tai. Riêng chỉ có một người là Tần Thư Hoài, sắc mặt vẫn tĩnh lặng, giống như cổ thủ cắm rễ, đầy vững vàng.

Tần Thư Hoài đứng ở cửa, liếc mắt nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức tiến lên, gõ cửa nói: "Điện hạ, ngài đang nghỉ ngơi sao?"

"A... chờ một chút" Tần Bồng đang được xoa bóp vô cùng thoải mái, nghe thấy thanh âm của quản gia, liền biết Tần Thư Hoài đã tìm đến trước cửa, nàng cũng không có lo lắng nhiều, nói với nha hoàn: "Đi xuống đi." Rồi đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

Chờ quần áo ổn thỏa, nàng lười biếng nói với bên ngoài: "Vào đi."

Người bên ngoài đã sớm chờ không kịp, Tần Thư Hoài đứng ở hành làng, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy run bần bật.

Cư nhiên lại để một cô nương không cần tốn nhiều công sức trà trộn vào đây,  sự cảnh giác của bọn họ có lẽ đã để cho chó gặm rồi.

Một đống nhân tâm vừa thẹn vừa giận, đặc biệt là quản gia bị lừa dối kia, nghe được thanh âm bên trong, hắn đã dùng mười phần công lực để mở toang cửa ra, vừa mở cửa liền thấy Tần Bồng lười biếng nằm nghiêng trên giường, liếc mắt nhìn sang.

Ánh liếc kia khiến người xem trong lòng ngứa ngày, các nam nhân vọt vào trong theo bản năng đều lui một bước, rõ ràng Tần Bồng ăn mặc vô cùng chỉnh tề, ngồi cũng... không tính khác người, nhưng tổng thể lại làm người ta có cảm giác tình cảnh này phi lễ chớ nhìn. Ánh mắt Tần Bồng dừng lại trên khuôn mặt bất động thanh sắc của Tần Thư Hoài, cười nói: "Vương gia tới rồi? Đến đây." Tần Bồng vỗ vỗ đệm hương bồ bên cạnh: "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện chính sự chút."

"Tứ công chúa," Tần Thư Hoài hờ hững mở miệng: "Ngài hẳn đã quên thân phận của mình."

"Thân phận của ta?" Tần Bồng cười rộ lên: "Không quên nha. Ta tìm Vương gia, Vương gia liền cự tuyệt không muốn nhìn thấy ta, ta đây chẳng phải là không còn cách nào khác nữa."

Tần Thư Hoài không nói lời nào, nhìn nữ nhân trước mặt, một bộ quần áo đơn sắc, nàng cũng có thể mặc lên thành quyến rũ, mê người, không hiểu sao hắn liền nhớ tới Triệu Bồng.

Triệu Bồng cũng giống như vậy, nếu không phải trường hợp quá mức đứng đắn, thì sẽ hành sự theo bộ dáng không đứng đắn như vậy. Rõ ràng lớn lên thanh tú, lãnh đam, nhưng nàng lại có thể dùng nụ cười như hồ ly cùng vẻ mặt lười biếng, đem chính mình thành hồ ly tinh chuyển thế trong miệng mọi người.

Mọi người nhắc tới đều khinh thường nhưng trong nội tâm lại âm thầm muốn tới gần nàng.

Mà Triệu Bồng lại thích xem người khác miệng nói không muốn, nàng chỉ cần ngoắc ngoắc tay thì lại như ong bướm bay vào, một bộ dáng dối trá như nhau.

Trước kia nàng đã nói với hắn, Tần Thư Hoài, thiếp nhất định không trở thành người tốt, chàng càng đứng đắn, thiếp càng muốn nhìn thấy chàng không đứng đắn; chàng càng làm bộ dáng thong dong, thiếp lại càng muốn thấy sự không bình tĩnh của chàng.

Hiện giờ, thời điểm Tần Bồng nhìn hắn, ánh mắt, thần sắc kia hiện lên sự quen thuộc, làm hắn chợt như có một loại ảo giác, phảng phất như linh hồn cố nhân đã trở về...

Nhưng mà...

Tần Thư Hoài đè lại suy nghĩ nảy loạn lên của mình, tự nói với bản thân làm sao có thể đây?

Người kia đã chết 6 năm rồi, nếu quay lại thì hẳn đã quay lại từ lâu rồi, nàng thích hắn như vậy, đau lòng hắn như thế, làm sao có thể lạnh lùng không quan tâm nhìn hắn ở bên thi thể cô khóc đau đớn như vậy được, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn hẳn một người cô đơn chiếc bóng nhiều năm như vậy mà không lên tiếng, lại có thể vô tâm lạnh nhạt nhìn hắn chà đạp chính mình, từng bước một biến bản thân thành dáng vẻ hiện tại đây?

Nàng đã chết, thật sự đã chết hoàn toàn rồi, nếu thật nàng ấy đã trở về, nhất định nàng ấy sẽ nói với hắn đầu tiên, sau đó hỏi hắn một câu, Thư Hoài, chàng sống có tốt không?

Nhưng người trước mặt lại chỉ một lòng nghĩ đến việc tranh đoạt quyền lợi của hắn như thế nào, che chở ấu đế chín tuổi kia, người này, làm sao có thể là Bồng Bồng của hắn được?

Tần Thư Hoài chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ rối loạn của mình, lại cũng bởi vì một lúc do dự này, tức giận ban đầu đã tiêu tán đi, cũng không muốn tính toán nhiều lời với Tần Bồng, lãnh đạm nói: "Công chúa, làm loạn đủ rồi liền trở về đi."

"Đủ là như thế nào?" Tần Bồng cười cười "Vạn nhất ta đi ra ngoài, Vương gia không thấy ta, lỡ xảy ra điều gì không tốt thì sao?"

"Ngài tính toán ở đây ăn vạ?" Sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, không có nửa điểm tức giận, điều này làm cho Tần Bồng có chút ngoài ý muốn, nàng chậm dãi ngồi dậy.

"Vương gia là tính toán để ta ăn vạ?"

"Kéo người ra ngoài, ném."

Chương trước Chương tiếp