- Edit Duong Sang Bi Mat Phu Thuy Phan 1 Chap 19 Doi Chat

Tùy Chỉnh

  Đến khu phù thủy ánh sáng, nó chào anh rồi cùng hắn đến khu phù thủy bóng tối. Hắn đưa nó lên đến tận lớp rồi mới đi đến phòng học của mình.

Việc nó đi cùng hai hoàng tử trở thành tin tức của toàn trường, tất cả phù thủy từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp đến tất cả giáo sư đều biết chuyện này. Biết bao nhiêu lời bàn tán xôn xao, nhưng tất cả hầu như đều nhằm vào chỉ trích, trách móc nó.

Cuộc sống yên bình của nó có lẽ đã đến hồi kết. Bước vào lớp, lại là những ánh nhìn như cũ, tuy có phần không gay gắt như trước nhưng cũng làm nó thấy khó chịu. Nó cố không quan tâm, đi thẳng về chỗ ngồi.

Phía trên bàn đầu, hai nhỏ Mira và Yuri hết nhìn nó đầy căm ghét rồi lại quay sang thì thầm to nhỏ với nhau.

– Yuri này, kế hoạch của cậu tưởng đâu thành công nhưng tại sao nó chỉ bị thương nghĩ học một tuần, giờ lại khỏe mạnh đi học bình thường?

Mira ghé tai Yuri nói nhỏ. Yuri cũng tỏ vẻ đầy bức tức thì thầm:

– Tớ cũng không biết. Nhưng thật không ngờ mạng nó lớn tới vậy. Có thể nói nó là người đầu tiên thoát được đấy.

Cả hai gật gù. Đột nhiên, đôi mắt Yuri chợt nảy lên một tia sáng nguy hiểm:

– Không sao, tớ có cách này, chắc chắn tống được nó ra khỏi đây.

Nói rồi, Yuri lại thì thầm gì đấy vào tai Mira. Cả hai mỉm cười nguy hiểm nhìn nó đang ngồi cuối lớp đọc sách.

Trong lớp, mọi người nhìn thấy nó đều xôn xao bàn tán:

– Con nhỏ này ghê thật đấy. Không biết làm cách nào mà dụ dỗ được cả hai hoàng tử của chúng ta.

– Đúng là hồ ly tinh mà.

– Con nhãi đó có gì hay mà được đi cùng hai hoàng tử chứ, đã vậy còn được hai hoàng tử che ô cho nữa.

– Chắc nó dùng bùa chú gì mới dụ dỗ được hai hoàng tử.

– Thật đáng khinh.

– Nó quỷ quyệt thật. Lúc nào cũng tỏ vẻ bí hiểm, hiền lành.

– Tôi nhất định sẽ lột mặt nạ của nó ra.

Tiếng xì xầm chửi rủa nó ngày một to dần. Nó nghe thấy hết, nó cũng đau lòng khi bị mọi người đối xử như vậy nhưng nó cố lơ đi, cố tỏ ra không quan tâm.

Cuộc sống yên bình của nó đã hoàn toàn chấm dứt.

Trưa, nó mang bữa trưa cho anh. Giờ đây, không chỉ phù thủy bóng tối mà cả phù thủy ánh sáng cũng nhìn nó bằng ánh nhìn căm phẫn. Nó rất buồn, chỉ biết cúi đầu nghe những lời bàn tán cay nghiệt về mình.

Mang cơm cho anh xong, nó ra chỗ cũ để gặp Saphia. Hôm nay nó không mang bữa trưa cho hắn vì hắn bảo có việc phải bàn với Haku.

Đến nơi, nó nhìn thấy Saphia, có cả Gin và Kai. Cả ba nhìn thấy nó đều tỏ ra vui vẻ, không như những người khác xa lánh hay căm ghét nó.

Saphia vội chạy lại, kéo nó lại chỗ họ còn Gin thì vẫy tay với nó, Kai cũng mỉm cười nhìn nó.

– Sao cả tuần không thấy cậu đâu vậy?

Gin hồ hởi lên tiếng. Nó mỉm cười.

– Mình bị thương nên phải ở nhà nghỉ không đi học được.

– Bị thương?

Cả ba đồng thanh hét lên. Nó gãi gãi đầu, ái ngại nhìn Saphia:

– Mình... có chuyện muốn hỏi cậu được chứ?

Saphia vui vẻ gật đầu:

– Dĩ nhiên là được, cậu cứ hỏi đi.

– Ừm... Ra ngoài rồi nói được không?

Nó e dè hỏi. Cả ba đều thấy bất ngờ. Kai lên tiếng:

– Chúng ta đều là bạn, không có gì phải ngại. Cậu cứ hỏi thẳng đi.

– Đúng đấy.

Cả Saphia và Gin đều tán thành. Đã vậy, nó cũng không thể từ chối:

– Được. Vậy mình sẽ hỏi luôn ở đây.

Cả ba gật đầu, im lặng nghe nó nói:

– Tuần trước, sau ngày ba chúng ta trở thành bạn, cậu gửi thư hẹn tớ ra khu rừng cấm là có chuyện gì muốn nói vậy Saphia?

– Cái gì? Gửi thư? Khu rừng cấm? Cậu đang nói gì vậy Shuang???

Saphia bất ngờ hỏi lại, Gin và Kai cũng bất ngờ không kém.

Thấy thái độ của ba người họ, nó còn ngạc nhiên hơn:

– Không lẽ... cậu không gửi thư hẹn gặp tớ ở khu rừng cấm?

– Dĩ nhiên là không rồi.

Saphia thốt lên:

– Nếu muốn hẹn gặp cậu, tớ sẽ chạy sang tìm cậu, việc gì phải gửi thư.

Nó thực sự bất ngờ, đứng không vững nữa:

– Nhưng lá thư tớ nhận được, cuối thư có để tên Saphia.

– Thật sự tớ chẳng gửi thư gì cả.

Saphia khẳng định.

– Đúng vậy. Hôm ấy cả ba chúng tớ luôn đi cùng nhau. Đã hẹn cùng ăn trưa rồi nên chúng tớ không sang tìm cậu.

Gin nói thêm. Kai cũng thêm vào:

– Cả ngày chúng tớ đều ở với nhau cả. Saphia lại không thích viết thư nên chuyện cậu ấy viết thư là không thể xảy ra. Trưa hôm đó tụi tớ rất lo lắng khi cậu không đến mới sang lớp cậu hỏi.

Saphia gật đầu chắc nịch:

– Ừm. Nhưng chúng tớ sang hỏi thì lớp cậu nói cậu đã đi đâu từ sớm. Và sau đó, chúng tớ biết tin cậu nghỉ học.

Nó thực sự không tin nổi những gì đang xảy ra. Ngồi phịch xuống ghế đá, nó khó khăn nói tiếp:

– Vậy... rốt cuộc... ai hẹn tớ đến khu rừng cấm?

Cả ba người đều lắc đầu tỏ ý không biết. Không khí trở nên im lặng. Bất ngờ, Kai hỏi, giọng nói tỏ vẻ nghi hoặc:

– Shuang... Đừng nói là... cậu đã vào khu rừng cấm?

Nó nhìn Kai rồi lặng lẽ gật đầu.

– Cái gì?

Cả ba đồng thanh. Gin vội vàng lên tiếng:

– Cậu... cậu vào đó thật sao?

Nhận thêm cái gật đầu từ nó, Gin sững sờ:

– Cậu... cũng đã... thoát ra được... mà... chỉ bị thương?

Nó lại gật đầu. Cả ba đều há hốc, không thể tin được. Nó ngẩng đầu, thấy thái độ của mọi người nó cảm thấy tò mò:

– Có chuyện gì sao?

Saphia giải thích cho nó:

– Cậu có biết khu rừng đó nguy hiểm lắm không. Không ai dám bước vào đó và bước vào đó cũng không thể sống sót trở ra. Từng có nhiều học viên vào đó những rồi cũng không thể trở về. Cậu... là người đầu tiên thoát được đấy.

Điều này Yang đã từng nói với nó nên nó cũng không còn bất ngờ:

– Chỉ là mình may mắn thôi.

Kai nãy giờ trầm ngâm, đột nhiên nhìn chằm chằm vào nó khiến nó giật mình. Gin bên cạnh thấy thế tỏ vẻ giận dỗi:

– Làm gì mà cậu nhìn Shuang chằm chằm vậy?

Kai cười khẽ, xoa đầu Gin rồi quay sang nhìn nó.

– Cậu... là ai?

Nó bất ngờ, cả Gin và Saphia cũng bất ngờ với câu hỏi của Kai. Gin đáp lời Kai:

– Là Shuang chứ là ai. Kai, sao cậu hỏi lạ vậy?

Saphia cũng gật đầu. Kai lại lên tiếng:

– Cậu có thật là phù thủy bình thường không? Tớ không tin cậu chỉ là phù thủy trung cấp. Cậu có khả năng thoát được khu rừng đó mà mũ thần lại chọn cậu vào lớp trung cấp sao? Thật khó tin.

Nghe Kai nói, cả Saphia và Gin cũng đều nghi hoặc nhìn nó. Nó cúi đầu:

– Mình... Thật ra... mình chưa qua kiểm tra của mũ thần.

Cả ba lại ngạc nhiên nhìn nó. Nó nói tiếp:

– Mình tự chọn lớp trung cấp. Là Hoàng tử Yun cho mình chọn lớp.

Cả Gin và Kai lúc này đều nhìn vào Saphia. Cô nàng đang sững sờ đứng đó.

– Cậu... là gì của Yun?

Saphia hỏi nó, giọng nói thoáng ý buồn. Nó đáp lời:

– Mình là người hầu của Hoàng tử Yun.

Cả ba người thở phào. Thì ra là vậy. Thế nhưng họ vẫn cảm thấy khó tin khi nó có khả năng thoát ra khỏi khu rừng cấm. Gin lo lắng nói với cả bọn:

– Vào rừng cấm là vi phạm nội quy nghiêm trọng, chắc chắn bị đuổi học. Chuyện này tất cả chúng ta đều không được nhắc đến nữa.

Tất cả đều gật đầu đồng ý.

Kai lại đưa ánh nhìn tò mò về phía nó:

– Shuang này.

Nó quay sang nhìn Kai. Kai nói tiếp:

– Cậu là người hầu của Hoàng tử Yun nên đi chúng với cậu ấy là chuyện thường. Nhưng sao cậu cũng có thể đi chung với Hoàng tử Yang?

Câu hỏi của Kai cũng là sự tò mò của bao người. Nó mỉm cười bối rối:

– Ờ... Thật ra... Ba chúng tớ... ở chung phòng kí túc xá.

Ngày hôm nay đối với Saphia, Gin và Kai quả là một ngày kì lạ với rất nhiều tin sốc. Những thắc mắc của họ đối với Shuang đều đã được giải đáp. Cả bốn người vui vẻ ăn trưa, nói cười cùng nhau.

Đột nhiên.

Trong không gian, tiếng thầy hiệu trường vang vọng:

– Mời em Shuang, học sinh lớp phù thủy bóng tối trung cấp đến phòng hiệu trưởng ngay lập tức.

Saphia, Gin và Kai lo lắng nhìn Shuang. Nét mặt Shuang cũng đầy nét lo lắng. Nó mỉm cười tỏ vẻ không sao với ba người bạn rồi bước đi về phía phòng hiệu trưởng.

Mỗi bước đi của nó chứa đầy sự lo sợ. Đã vậy, những tiếng xì xào bàn tán về nó được dịp lại không ngừng vang lên khiến nó cảm thấy rất buồn.

Đến trước phòng hiệu trưởng, cánh cửa tự động bước ra, nó bước vào.

Không như lần đầu gặp, lần này, thầy hiệu trưởng đã ngồi sẵn trên ghế chờ nó, nhưng trông khuôn mặt ông lại rất tức giận. Ra hiệu bảo nó ngồi xuống, ông vào thẳng vấn đề:

– Shuang, em bị đuổi học từ bây giờ.

– Sao ạ?

Nó ngạc nhiên, đứng bật dậy. Mặt nó tái mét lại, sự lo sợ của nó cuối cùng đã đến rồi.

Thầy hiệu trưởng vẫn với vẻ tức giận như cũ, giọng nói nghiêm nghị:

– Em bị đuổi học.

– Lí do?

Từ ngoài cửa, Yang bước vào. Tay vẫn đút trong túi quần, dáng vẻ bất cần, toàn thân toát ra hàn khí. hắn tiến đến, ngồi xuống cạnh nó, nhìn thẳng vào hiệu trưởng với ánh mắt sắc lạnh khiến ông ta có cảm giác lạnh sống lưng. Nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, ông ta đáp lời:

– Thưa Hoàng tử, Shuang đã vi phạm nội quy nghiêm trọng.

Hắn nhìn hiệu trưởng, tỏ ý bảo ông nói tiếp:

– Trò Shuang đã từ ý vào khu rừng cấm.

Nó cúi đầu, cảm thấy sợ. Bỗng, bàn tay nó cảm thấy thật ấm áp. Nhìn sang, nó thấy tay nó đang nằm trong tay hắn, cảm giác này khiến nó thấy thật an tâm và thêm tự tin. Hắn vẫn lạnh giọng nói chuyện với hiệu trưởng:

– Vào khu rừng cấm?

Hiệu trưởng gật đầu. Hắn cười nữa miệng, ý giễu cợt:

– Thần kinh ông có vấn đề sao?

Hiệu trưởng giật mình, ánh mắt tò mò. Hắn tiếp:

– Ông phải biết khu rừng đó kinh khủng cỡ nào. Kể cả là ông bước vào đó cũng chắc chắn không còn mạng trở về. Ông nghĩ sao mà nói một học viên mới vào Witchard, chỉ là một phù thủy trung cấp như Shuang mà có thể vào đó rồi an toàn bước ra. Thật là nhảm nhí.

Hiệu trưởng ngẫm nghĩ. Lời nói của hắn hoàn toàn đúng. Ông rụt rè nói:

– Nhưng... có học viên... đã báo như vậy?

– Là ai?

Ánh mắt hắn lóe lên tia giận dữ.

– Mau nói.

Hiệu trưởng sợ hãi, e dè nói tiếp:

– Là Mira và Yuri. Hai em ấy là bạn cùng lớp của Shuang.

Lúc này, nó hết thảy ngạc nhiên. Rõ ràng chuyện nó vào khu rừng cấm chỉ có anh và hắn biết, hôm nay có thêm Saphia, Gin và Kai biết, tại sao Yuri và Mira lại biết được. Nó đang mãi suy nghĩ vẩn vơ thì bên cạnh, hắn cười đầy lạnh nhạt, cuối cùng, hắn cũng đã biết thủ phạm là ai.

Cửa phòng lại mở ra, Yun bước vào. Hiệu trường hết sức ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cả hai Hoàng tử.

Thấy Yun vào, hắn kéo tay nó bước ra ngoài, đi ngang qua anh, hắn nói:

– Việc còn lại ở đây cậu giải quyết đi. Còn lại tôi sẽ lo hết.

Anh gật đâu, mỉm cười với nó rồi ngồi xuống nói chuyện với hiệu trưởng. Còn nó, nó đang bị hắn kéo đi trước sự kinh ngạc của tất cả học viên.

Saphia, Gin và Kai vì lo lắng cho nó nên cũng chạy đến xem sao. Thấy nó, cả ba vui mừng tiến đến. Saphia lên tiếng trước:

– Cậu có sao không? Chuyện gì vậy?

Nó mỉm cười, lắc đầu tỏ ý không sao. Cả ba thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, họ mới để ý thấy Yang đang ở bên cạnh, nắm lấy tay nó. Cả ba đều ngạc nhiên. Yang cười nhếch mép:

– Cậu cũng quen nhóc Shuang sao?

Saphia gật đầu.

Đứng giữa Saphia và Yang lúc này, nó cảm thấy rất ngạc nhiên:

– Hai người... quen nhau sao?

===ENDCHAP19===