- Edit Duong Sang Bi Mat Phu Thuy Phan 1 Chap 5 Thay Doi

Tùy Chỉnh

  – SHUANG...

  Nghe tiếng gọi, cô bé xinh xắn với mái tóc tím xõa dài, vận trên mình chiếc đầm trắng dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ trắng ngần trông cực kì đáng yêu, quay đầu nhìn lại. Mỉm cười thật tươi, cô ngừng chơi đùa với làn nước trong mát, chạy lại nơi phát ra tiếng gọi vừa rồi. 

 Bầu trời trong xanh, những áng mây đủ dạng hình thù lơ lững bay trên bầu trời. Phía dưới, nơi bãi cỏ tươi xanh, khung cảnh những đứa trẻ chơi đùa cùng nhau đẹp hệt như tranh vẽ.

Con bé tiếng lại gần, đôi mắt tím long lanh đầy ý tò mò:

– Anh Yun, anh gọi Shuang có chuyện gì vậy?

Trước mặt cô bé là một bé trai lớn hơn cô chừng vài tuổi, đẹp tựa thiên thần, sở hữu mái tóc xanh đẹp mắt.

– Shuang xem này.

Vừa dứt lời, cậu bé tóc xanh hướng đôi tay về phía cô bé. Từ đôi tay nhỏ, luồng ánh sáng xuất hiện. Thật nhẹ nhàng, luồng ánh sáng kết lại với nhau, dần dần tạo nên hình thù một đóa hoa, một đóa hoa kì lạ nhưng lại đẹp tuyệt vời.

– Wow!!!

Thích thú với thứ mình vừa được nhìn thấy, cô bé tóc tím thốt lên, không ngớt khen ngợi.

– Xì, có gì đâu mà Shuang lại thích đến vậy. Chẳng có gì đặc biệt. Lúc nào đó, anh sẽ làm tặng Shuang những thứ còn tuyệt vời hơn vậy gấp trăm ngàn lần.

Một cậu bé nữa xuất hiện cạnh cô bé tóc tím, nhưng lần này, không thể nào nhìn rõ mặt và hình dạng cậu ta ra sao, chỉ có thể ước chừng, cậu ta cũng trạc tuổi cậu bé tóc xanh vừa rồi.

Cô bé bĩu môi, toang đáp lại lời cậu bé vừa rồi.

-SHUANG... chúng ta về thôi con.

Một người phụ nữ trẻ xuất hiện. Bà ấy có mái tóc màu đỏ, vẻ mặt hiền từ, đẹp như tiên nữ. Bên cạnh bà là một người đàn ông đẹp tuyệt vời, mang mái tóc màu tím, cả người toát lên vẻ uy nghi, quyền lực. Ông cũng cất lời:

– Về thôi nào Shuang, hôm khác chúng ta sẽ cho con đi chơi tiếp được không.

Quay lại nhìn hai cậu bé, cô bé đưa đôi mắt luyến tiếc, mỉm cười tạm biệt.

===

RENG... RENG... RENG...

Tiếng báo thức đưa nó trở về thực tại.

Là mơ?

Không, không phải. Nó chắc chắn như vậy.

Nhớ lại những gì đã nhìn thấy, nó tươi cười hạnh phúc.

Nhớ ra rồi, nó đã nhớ ra rồi, nó đã nhớ ra thêm một phần kí ức bị lãng quên nữa rồi.

Nó khẳng định người đàn ông tóc tím và người phụ nữ tóc đỏ là ba mẹ thật sự của nó. Cậu bé tóc xanh không ai khác chính là anh, người đã cứu nó, đã chữa trị vết thương cho nó. Nó đã nhớ ra anh rồi, nhớ ra Yun rồi. Nhưng còn cậu bé kì lạ kia? Cậu là ai? Tại sao nó không thể nhìn rõ được cậu?

Tạm cho qua những thắc mắc còn sót lại, nó chuẩn bị đến trường. Nó vui mừng vì nhớ ra thêm nhiều chuyện, nó muốn kể ngay cho Lucy nghe, nhất là nó muốn kể cho Yui nghe, hy vọng có thể tìm được tình cảm thân thiết như xưa với Yui.

Bước trên con đường đến trường, lòng nó vui rộn ràng, nó muốn đến trường thật nhanh. Bỗng...

Bụp...

Nó ngã xuống, mắt không còn tự chủ được bắt đầu nhắm nghiền lại. Trong mơ màng, nó cảm giác có ai đó nhấc nó lên và đưa đi đâu đó.

===

Tỉnh dậy, nó thấy đầu mình hơi đau. Xoa xoa gáy, nó từ từ nhìn lại xung quanh. Nó không ở trường, cũng không hề ở nhà. Nơi nó đang ở là một căn phòng nhỏ, hoàn toàn trống trải, bốn phía toàn là tường và chỉ có một cửa ra vào duy nhất.

Trong lúc nó đang suy nghĩ về những việc xảy ra, cánh cửa nơi nó bị giam giữ từ từ mở ra và rồi nhanh chóng được đóng lại.

– Y... Yui...???

Nó ngơ ngác. Trước mặt nó là Yui, bên cạnh Yui còn có 2 người đàn ông mặc áo đen, có lẽ là vệ sĩ riêng của nhỏ. Chuyện gì thế này?

– Phải, là tao đây. 2 người trói nó lại rồi đi ra ngoài khóa cửa lại cho tôi.

2 người áo đen làm theo lời Yuu rồi nhanh chóng ra ngoài. Cả căn phòng chỉ còn lại Yuu và nó.

– Chắc mày đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra lắm chứ gì.

Đưa vẻ mặt kiêu ngạo về phía nó, Yui lạnh lùng nói tiếp.

– Hôm nay mày đã ở đây rồi thì tao cũng không ngại cho mày biết sự thật.

– Sự thật? Yui, bồ đang nói gì vậy??? – Nó thắc mắc.

– Hừ, bồ à? Tao không phải bạn mày, bây giờ và mãi mãi. Vì mày mà danh hiệu hotgirl của tao tan biến, tao CỰC KÌ HẬN MÀY.

Yui gằn giọng:

– Một con nhỏ tầm thường như mày tự dưng lại trở nên đặc biệt. Tao không cam tâm.

– Bồ ghét mình vậy sao? – Nó rụt rè hỏi.

– Ghét ư? Không hề. Tao chỉ hận mày thôi. Để tao kể mày nghe. Mày còn nhớ những rắc rối mày gặp trong thời gian này chứ? Cái lần mày bị gạt chân té ngã khi đang đi vào lớp, lần mày bị giá sách ở thư viện đè lên, cả cái lần mày bị đẩy ngã xuống cầu thang mà không rõ thủ phạm, nhớ cả chứ?

– Bồ... Bồ đừng nói là... – Nó hỏi lại, lòng nó đang hoảng loạng tột độ. Nó hỏi nhưng thật sự nó đã có câu trả lời, trái tim nó không muốn biết câu trả lời một chút nào.

Nhìn rõ nét mặt của nó, Yui cười lớn:

– Đúng vậy, chính là tao, tao đã cho người làm nhưng tai nạn ở cầu than khiến mày bị trật chân và bị thương ở tay là do tao tự làm. Thấy sao hả? Thấy tao có đúng danh bạn tốt của mày không hả?

Nó ngỡ ngàng. Đau, nó đang rất đau, đau nhất là ở tim. Nó luôn xem Yui là bạn, nó không ngờ Yui lại có thể đối xử với nó như vậy. Tim nó tan nát, nó không muốn tin vào những lời vừa rồi của Yui nhưng nó phải tin vì nó biết đó là sự thật.

– Bồ đã thay đổi, Yui à.

Những giọt nước mắt của nó từ từ trào ra, long lanh như thủy tinh, nó nói trong nghẹn ngào. Nhìn thấy nó như vậy, Yui không chút đau xót còn cảm thấy hả dạ, đưa tay nâng mặt nó lên, ánh mắt chứa đầy tia nguy hiểm:

– Khóc sao? Tại sao vậy? Tại sao kể cả khi khóc mà sắc đẹp của mày vẫn không chút giảm bớt? Tại sao???

Cô ta nói như gào lên, rút từ túi áo ra một con dao nhỏ, từ từ đưa lại gần khuôn mặt xinh đẹp của nó, từng chút từng chút một cứa những nhát dao lên mặt nó. Đau, cơn đau từ từ truyền đến, nó hét lên đau đơn, nó kêu gào. Một nhát dao, chỉ một nhát không làm con nhỏ Yuu độc ác đó hả dạ, cô ta lại tiếp tục cứa thêm một nhát dao nữa, thêm thật nhiều để vĩnh viễn gương mặt Ryu không đẹp hơn được nhỏ.

Thì ra đây là sức mạnh của lòng đố kị. Khi đố kị, con người ta trở nên thật độc ác và tàn nhẫn, không nương tay với bất kì ai, kể cả người mà trước nay luôn luôn thân thiết.

Nhát dao thứ hai chuẩn bị tổn hại đến nó thì đột nhiên, Yui văng ra xa, lưng đập vào tường, khóe miệng cũng xuất hiện vài giọt máu. Đưa ánh mắt căm thù về phía nó đang đau đớn ở phía bên kia, tay nhỏ lại càng nắm chặt con dao muốn lao đến lần nữa thì nhỏ thấy ở phía xa, ngay sau nó là một người mặt áo choàng trắng làm từ lông thú trông rất quen. Lục lọi kí ức, nhỏ há hốc khi nhớ ra đó là người xuất hiện khi cuộc chiến kì lạ trong trường diễn ra trước đây.

Anh tiên lại phía nó. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt cùng vết thương trên mặt nó trái tim anh như vỡ tan, anh cảm thấy rõ ràng mình đang đau đớn. Anh cởi trói cho nó. Lập tức, nó ôm chầm lấy anh, càng thêm nức nở. Anh đau, đau vì thấy nó như vậy. Toang dùng phép thuật trừng trị nhỏ Yuu vì đã đối xử tàn ác với nó, thì nó đã buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng nói:

– Em muốn đi. Em muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức.

Gật đầu thay cho lời đồng ý, anh dùng phép thuật dịch chuyển đến một căn nhà gỗ nhỏ, cách xa khu dân cư, không có người sinh sống gần đó. Nhẹ nhàng đưa nó vào bên trong, anh đặt nó xuống và chữa trị vết thương cho nó:

– Em yên tâm, sẽ chóng hồi phục thôi, chắc chắn không để lại sẹo.

Nó gật gật đầu. Nó đang bị tổn thương, nó đang rất đau, đau đến nổi nó giờ đây đã không còn cảm giác nữa rồi. Nhớ lại chuyện trong căn phòng khi nãy, nước mắt nó lại tuôn rơi. Anh đưa tay gạt đi những giọt nước trong suốt ấy, ôm nó vào lòng:

– Ổn rồi, anh sẽ không bỏ em một mình đâu. Nếu buồn, em cứ khóc đi. Khóc cho vơi nỗi buồn, khóc để không còn cảm thấy đau.

Bên anh, nó thấy ấm áp và an toàn. Vươn tay ôm lấy anh, nó trút tất cả nỗi lòng bằng những giọt nước mắt trong suốt, mặn chát.

Bên ngoài, trời cũng đang mưa. Dường như cảm nhận rõ rệt nổi đau và những điều nó đang chịu đựng, đất trời cũng hòa cùng nổi đau với nó, mưa như đang chia sẻ cùng nó những nỗi buồn. Mưa rơi, mưa cứ rơi, như nước mắt nó đang rơi, để xóa tan những nỗi buồn, chữa lành những vết thương trong tim nó.

– Yun, em xin lỗi vì lúc trước đã không nhớ ra anh.

Nó nói, đủ cho anh nghe trước khi chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.

Anh mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nó, anh ôm nó chặt hơn như sợ rằng nó sẽ đi mất, anh thì thầm vào tai nó:

– Anh biết em nhất định sẽ nhớ ra anh mà, Ryu của anh.

===ENDCHAP5===