[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất Hoan - Chương 10

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Nguyễn Tinh Loan không chút gợn sóng bình tĩnh nhìn về phía bục giảng, cùng lão sư Lê Trinh đối mặt với nhau.

Đối phương đang dùng ánh mắt thăm dò cùng tán thưởng mà đánh giá cô, không có chút địch ý nào, cô cũng không sợ quay sang nhìn nhìn thẳng vào lão sư.

Khóe miệng Lê Trinh khẽ nhếch, lộ ra ý cười đầy hứng thú.

Cô cảm thấy cô bé này thật thú vị, dáng người gầy gò nho nhỏ, ánh mắt lại bình tĩnh kiên cường, không chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cô bé còn khiến người khác kính nể không thôi.

Bờ môi lão sư đóng mở, chỉnh giọng mở miệng nói: "Lần này người đứng nhất toàn trường là..."

Lê Trinh dừng lại một chút, bọn học sinh bị cô trêu đùa như vậy, mọi người ngược lại càng khẩn trương hơn, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra.

Lê Trinh cười yếu ớt hai tiếng, lớn tiếng nói: "Chính là bạn học mới của lớp chúng ta, Nguyễn Tinh Loan."

Kinh ngạc hòa tan tia vui sướng của mọi người, lúc này trong phòng học nhất thời có vẻ hơi yên tĩnh, Nguyễn Tinh Loan cảm nhận được bốn phương tám hướng quăng tới ánh mắt trên người mình, cô vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên mà ngồi xuống, trên người cô phảng phất có một tầng cách ly thật dày, tưởng chừng như sự tình quanh mình phát sinh như thế nào cũng đều không có chút quan hệ nào với cô.

Mà người vừa mới dõng dạc nói cô có thể thi được mấy phần so với Lê Tử San cũng ngơ ngẩn cả người, sau đó không dám tin nghi ngờ nói: "Lão sư, bạn học kia thế nào lại có thể đứng thứ nhất, cô xác định có chính xác hay không?"

Ai không biết, lúc trước học sinh mới chuyển trường kia đều học tại mấy ngôi trường thấp kém, lại nổi danh rối loạn.

Những bạn học khác cũng vì vậy mà hoài nghi, bất quá không ai dám mở miệng hỏi điều này, chỉ có người vốn nhìn cô không vừa mắt Lê Tử San mới không ngại ngùng nói ra.

Lê Trinh nhìn Nguyễn Tinh Loan một chút, tiểu cô nương bình tĩnh vô cùng, không có chút dự định nào thay chính mình mở miệng.

Lão sư còn có ý định muốn giúp học sinh mình giải thích qua, sau đó cô liền thấy tại vị trí cuối cùng của hàng thứ ba, nam sinh biếng nhác đứng lên.

"Lê tỷ, bạn học không gian lận, em làm chứng." Thiếu niên giọng nói đầy vẻ nhạt nhẽo, nhìn không ra bất luận cảm xúc thiên vị nào.

Thế nhưng việc Hạ Húc mở miệng giúp Nguyễn Tinh Loan nói thay này, bản thân việc này cũng đã đủ khiến người khác chấn kinh.

Cho đến lúc này, trên mặt Nguyễn Tinh Loan mới thoáng hiện lên một tia không rõ cảm xúc, cô ngẩng đầu nhìn lại, Hạ Húc vẻ  mặt bất cần đời mang theo một tia kiệt ngạo cùng tùy hứng,  cùng lười biếng dung hợp thành.

Có ít người, không quản làm bất cứ điều gì, dù cho đứng tại chỗ, cũng đều có thể tỏa sáng, khiến cho tất cả mọi người đều không dám coi nhẹ.

Hạ Húc chính là người như vậy.

Lê Tử San không phục, ngay trước mặt Hạ Húc phản bác nói: "Có thể là cô ta trộm đề thi."

Hạ Húc cười như không cười: " Chuyển trường tới thì thế nào? Ai quy định chuyển trường tới thì không thể thi đứng thứ nhất, có một số người xếp hạn đếm ngược toàn trường còn không phải ngồi tại trong phòng học của nhất trung sao."

Sự kiên nhẫn của Hạ Húc đã gần hết, hao tổn một chút sức lực, anh thản nhiên nói: "Nếu có thời gian đi chất vấn người khác, không bằng đi học thêm hai từ đơn đi."

Nói xong, Hạ Húc an vị ngồi xuống.

Trận này đột nhiên bị anh cọ sát đến nảy lửa, đến sau lại tự mình kết thúc. Hết lần này tới lần khác khiến Lê Tử San cứng họng không biết phản ứng ra sao, cuối cùng cảm giác bực tức trong lòng, cô ta chỉ có thể tự kìm nén, dồn nén đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lừ cả lên.

Lê Trinh gõ bàn một cái nói, chính tiếng giải thích: "Các em nói không sai, Tinh Loan là học sinh chuyển trường  tới, thế nhưng các em không biết rằng. Kì thi tuyển chọn cấp ba năm ngoái, bạn học đứng vị thứ nhất toàn thành phố, một mực lại chọn học tập tại trường phổ thông bình thường, mỗi lần kiểm tra đều đứng vị thứ nhất chính là em ấy. Bạn học vừa chuyển trường đến lớp ta Tinh Loan. Hơn nữa trước đó không lâu, kì thi toán học được tổ chức, Tinh Loan còn lấy  được giải nhất toàn tỉnh..."

Ngay từ đầu Lê Trinh cũng không biết điều này, trong đêm kiểm tra bài thi tiếng Anh xong, sáng sớm hôm nay cô liền đi tìm lão Hà, muốn hỏi thầy một chút về tình hình của tân sinh.

Ai biết lão Hà hỏi cái gì cũng đều không biết, thầy chỉ biết người ta là học sinh trường bình thường chuyển đến, Lê Trinh lại gọi điện thoại hỏi lão sư trường phổ thông bình thường, lúc ấy mới phát hiện Tinh Loan là một cái hạt giống tốt, vậy mà lại bị xếp vào một lớp như kia, không biết là nên thở dài hay nên cười đây.

Nghe Lê Trinh nói xong, toàn lớp đều yên lặng.

Bọn họ cũng từng nghe qua, trường phổ thông bình thường có một nhân vật lợi hại, đến ban nhất của nhất trung cũng đều kiêng kị, không nghĩ tới người kia lại chính là Nguyễn Tinh Loan.

Ba hoa tỷ muội kia  sau khi nghe, sắc mặt từng người giống như ăn mướp đắng, cực kỳ khó coi.

Lê trinh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, thông báo xong tất cả, thời gian tiết học cũng đã sắp hết, lập tức nói ra: "Tốt rồi, cô hiện tại đem bài thi phát xuống, những người không đạt tiêu chuẩn, cứ theo quy tắc cũ, thời gian tan học chuyển ghế ra ngoài cho tôi, thành thành thật thật chép đề thi một lần."

Vừa nghe lão sư nói như thế, các bạn học mới hoàn hồn đem trái tim đang nghĩ suy chuyển dời đến trên người mình, lúc này mới bắt đầu lo lắng sống chết cho chính mình.

Hạ Tuyết đi lên hỗ trợ phát bài thi, bài thi thứ nhất phát xuống chính là bài thi của Nguyễn Tinh Loan .

Bài thi tối đa một trăm điểm, Nguyễn Tinh Loan được chín mươi tám điểm.

Lúc Hạ Tuyết phát bài cho cô, ngượng ngùng cười cười: "Tinh Loan, mình vốn lo lắng cho cậu đây, không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy."

Nguyễn Tinh Loan tiếp nhận bài thi, nói một tiếng cám ơn.

Cảm nhận được bên người phóng tới dư quang, Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn lại, chỉ bắt gặp Hạ Húc đang vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.

"Cám ơn." Cô mở miệng nói.

"Tôi đây không phải là đang giúp cô ." Hạ Húc cường điệu nói: "Tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi."

"Ừm." Nguyễn Tinh Loan sớm biết vị đại gia này tính cách khó chịu, cũng lười vạch trần.

Hạ Tuyết đọc đến tên Hạ Húc, bài thi còn chưa tới trên tay của anh, liền bị Kỷ Tu Trạch đoạt lấy.

Kỷ Tu Trạch sớm nhìn thoáng qua, khoa trương nói: "Tớ dựa vào, lợi hại nha Húc ca, cậu lần này thi được tám mươi."

"Xấu hổ, trả tớ."

Hạ Húc một phen đoạt bài trở về, anh vừa mới liếc trộm bài thi của Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy phía trên chín mươi tám, trước đó anh còn tính hài lòng tám mươi điểm của mình, bây giờ liền cảm thấy liền thật mất mặt.

Kỷ Tu Trạch ngoan ngoãn trả lại, trong lòng tràn đầy chờ mong bài thi của mình.

Chốc lát sau, Kỷ Tu Trạch vẻ mặt cầu xin quay đầu, giọng nói mệt mỏi: "Húc ca, Lê tỷ quá độc ác, cô cho tớ có năm mươi chín, thêm cho tớ một điểm không được sao, tớ không muốn ra ngoài chép bài thi ô ô ô..."

Lời này vừa lúc bị Lê Trinh nghe thấy, cười cậu: "Đây là nhắc nhở em sửa lại cái bệnh chủ quan sơ ý kia, em xem một chút đi bài của em chỉ sai những từ đơn đơn giản, cô cũng không đành lòng vớt điểm cho em nha."

Kỷ Tu Trạch cầu tình nói: "Lê tỷ, cô cho em thêm một điểm đi mà, lần sau em hứa sẽ đổi, cam đoan như vậy không được sao."

"Không được!"

Lê Trinh đi ra khỏi phòng học ,về sau, Kỷ Tu Trạch khóc đến càng thêm lớn tiếng, Hạ Tuyết còn cười nhạo nói: "Cái bệnh sơ ý nếu không bỏ đi, đến thần cũng không giúp được cậu."

Kỷ Tu Trạch quay đầu, cầm lấy bài thi Nguyễn Tinh Loan, nhắc tới: "Thần a, giúp tớ một chút đi."

Hạ Tuyết khinh bỉ nói: "Cậu nhắc tới cái gì thế, ở đâu ra thần?"

"Tiểu tiên nữ hiện tại chính là thần tiên của mình, giúp tớ tiếp thu tinh hoa, phù hộ tớ đạt tiêu chuẩn một lần đi."

Hạ Húc ở một bên giọng nói lạnh như băng bổ đao: "Cậu hết hi vọng đi, cho dù có thần cũng bị cậu bôi xấu đi."

Kỷ Tu Trạch: "..." Không yêu, trên đời này không ai yêu cậu cả.

Nguyễn Tinh Loan nhìn ba người bọn hắn, khóe miệng không kìm lòng khẽ giương lên, Hạ Húc đúng lúc bắt gặp động tác mỉm cười này của cô, thờ ơ hỏi ngược lại: "Cô cũng biết cười?"

Nguyễn Tinh Loan lập tức thu liễm dáng tươi cười ban nãy, bày ra dáng vẻ đoan chính nghiêm túc, yên lặng lấy ra tư liệu sách, nghiêm túc ôn tập ngữ pháp.

Hạ Húc nhịn không được xì khẽ một tiếng, anh từng gặp qua nữ sinh giả vờ đoan chính không ít, nhưng giống vị bên cạnh này thanh tú thoát tục, đến cười cũng không muốn bị người nhìn thấy,  anh là lần đầu tiên gặp phải.

Kỷ Tu Trạch quay đầu, tò mò hỏi: "Húc ca, cậu vừa mới cười gì vậy?"

Hạ Húc: "Cười cậu đó."

Kỷ Tu Trạch: "Ân?"

Hạ Húc: "Cười cậu năm mươi chín điểm thật đẹp mắt."

Kỷ Tu Trạch: "..."

Vừa rồi cậu không nên quay đầu tự tìm đến ngược mà.

Tiết học kết thúc, rất nhiều người ra ngoài ăn điểm tâm. Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc bởi vì từ trong nhà ăn mới đến, hai người đều ngồi không nhúc nhích.

Nguyễn Tinh Loan lấy ra một bộ bài thi đại học mô phỏng, Hạ Húc làm bộ kéo cánh tay một cái, sau đó len lén liếc một lần.

Liếc thấy ba chữ "Thi đại học", anh liền lộ ra biểu cảm  "Học bá thế giới ta đây không hiểu".

Nguyễn Tinh Loan đã từng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt như vậy, cô đã sớm không còn để ý đến, bình tĩnh từ bên trong hộp bút lấy ra bút chì, sau đó cúi đầu bắt đầu xoát đề.

Hạ Húc cảm thấy nhàm chán, Kỷ Tu Trạch lại đi ra ngoài chép bài thi, anh không thể làm gì khác hơn đành phải tiếp tục nằm sấp đi ngủ.

Hai mươi phút sau, Nguyễn Tinh Loan một lần xong bao nhiêu đề, đề thi tuy câu hỏi có hơi rắc rối khiến cô nghĩ vòng quanh một hồi, nhưng khi đối một lần qua đáp án, tất cả đều chính xác .

Có thể cô luôn cảm giác giải pháp để làm đề nàu hẳn là có thể càng đơn giản một chút, vì vậy cô lại tiếp tục nghĩ.

Cô có một cái thói quen, đó là khi không nghĩ ra được, cô liền thích cắn bút, Hạ Húc bị thanh âm bên ngoài líu ríu đánh thức, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng cô xoắn xuýt, anh lại có cảm thấy rất thú vị.

Rõ ràng tiểu cô nương cũng chỉ mới mười mấy tuổi, hết lần này tới lần khác muốn giả làm một người cường đại, cảm xúc chính mình cũng không để lộ ra bên ngoài, lúc này ngược lại trông cô có vẻ chân thực hơn.

Hạ Húc nhìn cô một chút, đột nhiên bị người phía sau vỗ một cái, anh giật nảy mình.

"Làm gì? Bài thi chép xong rồi à?" Hạ Húc sắc mặt không vui.

Kỷ Tu Trạch thảm hề hề nói: "Sao có thể nhanh như vậy, đây không phải là chưa hết giờ sao, nghỉ ngơi một hồi đã."

Dù sao yêu cầu Lê Trinh là, trong hôm nay chép xong liền ổn, chép không hết buổi tự học ban tối ngày hôm sau cũng có thể chép tiếp, chép xong mới có thể trở về.

Kỷ Tu Trạch chửi bậy : "Lão sư khác hung ác cũng chỉ đem lỗi sai chép qua một lần liền hoàn thành, nào có người nào ác như Lê tỷ vậy, bắt học sinh phải toàn bộ chép qua một lần thật sự thảm."

Cũng may Lê Trinh ra đề số lượng câu không phải rất nhiều, giờ tan học liên tục chép cũng có thể hoàn thành, nhưng chính là cảm giác quá mất mặt .

Hạ Húc đánh gãy hắn: "Được rồi, ồn ào quá."

Kỷ Tu Trạch một mặt ủy khuất: "Cậu bây giờ lại không ngủ, thế nào cũng chê tớ ồn ào? Húc ca, cậu gần đây càng ngày càng ghét bỏ tớ, cậu nói đi, có phải bởi vì có bạn ngồi cùng bàn mới cho nên mới đối xử với tớ như vậy đúng không?"

Hạ Húc mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, Kỷ Tu Trạch nhìn theo ánh mắt Hạ Húc nhìn qua, thì ra tiểu tiên nữ đang suy nghĩ cách làm bài.

Khó trách Hạ Húc bảo cậu ồn ào.

Nét mặt cô buông xuống, làn da tinh tế mà trắng nõn, như phấn điêu ngọc trác, tưởng chừng phảng phất nhẹ nhàng đụng một cái đều có thể nhiễm đỏ.

Áo choàng cùng tóc đen, bị gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, lộn xộn mà giao thoa.

Cô vùi đầu ngồi ở chỗ đó, yên tĩnh mà thật khiến người khác lóa mắt.

"Húc ca, cậu nói xem lão thiên gia cũng quá không công bằng đi, cậu ấy thành tích tốt như vậy coi như xong, dáng dấp lại còn xinh đẹp như thế, đến tớ đây cũng phải ghen tị, chớ nói chi là những nữ sinh kia, không biết bọn họ ghen ghét thành cái dạng gì." Kỷ Tu Trạch cảm thán nói.

Hạ Húc không đáp lời, cũng hiếm khi không mở lời châm chọc cậu, giống như là đang ngầm ý đồng ý lời nói của cậu.

Lúc Nguyễn Tinh Loan suy nghĩ quá mức nghiêm túc, cô căn bản không chú ý tới sự tồn tại của  hai người bọn họ.

Kỷ Tu Trạch đề nghị: "Húc ca, cậu không thích Vân Nguyệt tớ có thể hiểu được, thế nhưng nếu như cậu đến tiểu tiên nữ cũng không thích, tớ liền không thể giải đáp được, trừ phi cậu là gay ."

"Cậu cmr cậu mới là gay ." Hạ Húc mắng.

Kỷ Tu Trạch thừa cơ nói: "Vậy cậu chính là thích tiểu tiên nữ."

Nghe vậy, Hạ Húc suy tư một chút, nếu Kỷ Tu Trạch nhìn thấy được thời điểm lúc cô đem hai tên lưu manh quật ngã trên mặt đất động tác gọn gàng dứt khoát, không biết đến lúc đó cậu còn cho rằng tiểu tiên nữ đáng yêu như thế nữa hay không.

Lúc này, Vân Nguyệt vừa vặn trở về phòng học, nghe được mấy lời này của Kỷ Tu Trạch, cô ta vốn cho rằng Hạ Húc nhất định sẽ phản bác, ai ngờ Hạ Húc lại yên lặng, căn bản anh không có ý định phản bác của cậu.

Điều này khiến cô ta tức giận đến xanh cả mặt.

------------------

Hi chào mọi người. 🌱🌱🌱

Chương trước Chương tiếp