[Edit] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh - Muội Chỉ Ái Cật Nhục - Chương 121: Cục gạch không mòn

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Edit: cầm thú

Tôi tên là Ngô Hữu Vi.

Tôi là một nhiệm vụ giả đang làm nhiệm vụ ở thế giới vô tận.

Nói ra các người cũng không tin, mới đây thôi, chuyện xảy ra trước mắt tôi ---

Một cái mỹ nữ NPC nhìn có vẻ nhỏ bé yếu đuối, vừa mới dùng gậy đập gần chết một BOSS NPC cao lớn dũng mãnh.

Cục diện cực kì quỷ dị...

***

"Thu phục, công việc kết thúc."

Lúc này Lăng Hiểu tiện tay ném hai ống thép đã cong thành quai chèo sang một bên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Ngô Hữu Vi và Ngô Hân Di.

"Hai người không sao chứ?"

Hai người đồng thời lắc đầu.

Ngô Hân Di thậm chí còn lui về phía sau một bước ---

Ai biết cái vị trước mắt này có phải là BOSS ẩn hay không chứ!

"Nơi này tạm thời an toàn, nếu không sợ bị cảm, chúng ta có thể tiếp tục ở đây."

Lăng Hiểu giống như không nhìn thấy bộ dạng của Ngô Hân Di, thấp giọng đề nghị một câu.

"Cũng được."

Ngô Hữu Vi gật đầu.

Mặc dù hắn cũng cực kì kinh hãi, nhưng nghĩ lại trước kia Lăng Hiểu cứu mình như thế nào, giúp bản thân xoay chuyển thế nào, cho nên Ngô Hữu Vi không thể lo lắng.

Đúng rồi, Lăng Hiểu không phải NPC bình thường, nói không chừng cô là NPC siêu cấp?

Lăng Hiểu: ...

Siêu cấp? Mị ảo diệu như vậy à!

Trên sân thượng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, cũng là thời gian an toàn.

Gió lạnh gào rít từ bốn phương tám hướng, ba người không ai nói với nhau lời nào.

Ngô Hân Di tìm nơi khuất gió, yên lặng ngồi xuống, Ngô Hữu Vi ngược lại có rất nhiều lời muốn nói với Lăng Hiểu, nhưng không biết phải nói từ đâu.

So sánh ra thì Lăng Hiểu có vẻ sinh động hơn.

Cô không muốn ngồi ngây ngốc chỗ này đón gió, liền đi một vòng quanh sân thượng, vừa đi vừa nhìn xung quanh mọi nơi.

Nếu có thể tìm thấy vũ khí vừa tay thì tốt rồi.

Ống thép hồi nãy quá mềm đi, cuối cùng Lăng Hiểu phải dùng hàng của mình, sử dụng nắm tay để đánh.

Nói ra thật muốn rơi nước mắt a.

Nhìn thấy Lăng Hiểu vẫn tìm kiếm cái gì đó, Ngô Hân Di ngồi trong góc ánh mắt chợt phát sáng, lập tức trong tay cô có nhiều hơn một cục gạch.

"Này... nếu như cô muốn tìm vũ khí, cô xem cái này có dùng được không?"

Ngô Hân Di đột nhiên yếu ớt mở miệng.

Cục gạch này không phải gạch bình thường mà là một trang bị, chẳng qua Ngô Hân Di cực kì ghét bỏ nó, bởi vì không có tác dụng gì nhiều, lực sát thương lại không lớn, cho nên từ khi Ngô Hân Di có được trang bị này cô chưa từng sử dụng, trước giờ vẫn coi nó là vật phẩm bỏ đi.

Cô thấy Lăng Hiểu vừa nãy ra tay hung mãnh như vậy, sức lực lớn, nên đột nhiên nghĩ ra cái này.

"Cục gạch?"

Nhìn đến cục gạch trong tay Ngô Hân Di, ánh mắt Lăng Hiểu sáng lên.

Cục gạch này hồng hồng, hình chữ nhật rất giống hình dáng gạch cổ xưa, thật sự làm người ta hoài niệm nha!

Kí ức của Lăng Hiểu nổi lên nhớ lại thời gian chuyển gạch ở công trường....

Được rồi, hiện tại không phải thời điểm hồi tưởng quá khứ.

Nhận lấy cục gạch trong tay Ngô Hân Di, trong đầu Lăng Hiểu lập tức xuất hiện thông tin của cục gạch ---

Tên trang bị: Một cục gạch

Sử dụng trang bị: Đây là một khối gạch không mòn, mặc dù không sắc bén, nhưng là vũ khí tốt nhất để đánh lén người ta

Hạn chế trang bị: Trang bị vĩnh viễn không mòn, có thể sử dụng bất cứ lúc nào!

Vĩnh viễn không mòn? Không cần thời gian làm lạnh sao?

Cục gạch này là thứ tốt nha!

Đối với những nhiệm vụ giả khác mà nói, cục gạch này không có tác dụng lớn, bởi vì lực sát thương của nó có hạn, còn cần đánh gần mới được.

Nhưng đối với Lăng Hiểu mà nói, cục gạch này quả thực phù hợp với bản thân.

Sau này dùng nó đập người ta, lại không cần lo lắng gạch vỡ.

Lăng Hiểu: Vui vẻ (*^v^*)

Chương trước Chương tiếp