- Edit Hoan Anh Van Luon Yeu Em Mong Tieu Nhi Chuong 89 Ky Uc Sai Cho

Tùy Chỉnh

Hề Gia nói chuyện với Mạc Dư Thâm một lúc rồi cúp máy.

Cô không biết hôm nay có xuất hiện tình trạng ký ức trống không này nữa hay không nên không dám lái xe đi dạo nữa, trực tiếp về nhà.

Buổi sáng cô sửa chữa kịch bản, sau khi dùng bữa thì nghỉ ngơi một lát rồi chơi điện thoại.

Hot search hôm nay đều liên quan đến <Quãng đời còn lại>.

Dạo trước đoàn phim có tham gia tiết mục giải trí, tối hôm qua phát sóng gây nên một tràng ngạc nhiên cho người xem.

Hề Gia bật máy tính mở xem.

Dư An cũng đang xem lại, tối qua lúc phát sóng trên TV cỗ đã xem rồi nhưng vẫn chưa đã ghiền. Hôm nay ở văn phòng rảnh rỗi nên xem lại lần nữa.

Hôm nay Tinh Lam có một cuộc họp cấp cao, họp xong sẽ được nghỉ tết.

Cửa phòng làm việc đẩy ra, Dư An nghe được động tĩnh nên quay người, là Chu Minh Khiêm. Cô không có văn phòng riêng nên đến công ty là ngồi ở phòng Chu Minh Khiêm luôn.

"Chu đạo, họp xong rồi à?"

"Ừm."

Dư An tắt video, châm trà cho Chu Minh Khiêm.

Còn có ba ngày nữa là ăn tết, chắc là hôm nay Chu Minh Khiêm sẽ về nhà. Có lần nghe trợ lý nghiệp vụ của Chu Minh Khiêm nói ba mẹ Chu đang ở nhà của ông bà nội Chu bên Sydney.

Nếu hôm nay Chu Minh Khiêm cũng về nhà thì cô cũng được nghỉ.

"Chu đạo, tôi đặt trước vé máy bay cho ngài nhé?"

Chu Minh Khiêm: "Nói sau đi."

Đúng lúc có điện thoại đến, là mẹ Chu. Anh cầm lên ra ngoài nghe.

Mẹ Chu hôm nay mới xem tiết mục giải trí mà Chu Minh Khiêm tham gia, gọi điện tới để khen con trai. Cuối cùng cũng biết lo cho ba mẹ, còn biết quảng cáo trang sức cho nhà mình.

Khen ngợi xong, mẹ Chu hỏi: "Lúc nào con về? Con không về thì giao thừa sẽ đi mất."

Chu Minh Khiêm không lên tiếng, anh không có ý định về nhà.

Mẹ Chu: "Con đừng nói với mẹ là con muốn đuổi kịp tiến độ quay phim. Mẹ đã gọi điện cho tiểu Dư rồi, bắt đầu từ hôm nay không có ai có lịch trình gì, cũng không có phim mới khai máy."

Chu Minh Khiêm: "Mẹ, mẹ có biết Dư An là cô nhi không?"

Mẹ Chu sững sờ. Có lần bà đến phim trường thăm Chu Minh Khiêm đã gặp qua Dư An. Tính cách không tệ, khí chất cũng được nhưng lại không nghĩ tới thân thế lại như vậy.

Chu Minh Khiêm muốn châm điếu thuốc, "Giao thừa là sinh nhật cô ấy. Cô ấy cũng không có bạn bè ở Bắc Kinh."

Mẹ Chu: "Con có ý gì?"

Chu Minh Khiêm: "Không có ý gì. Nếu đổi lại là mẹ và ba con lúc trẻ thì chắc chắn sẽ làm giống con bây giờ."

Mẹ Chu đã hiểu. Chu Minh Khiêm không về nhà ăn tết mà ở lại Bắc Kinh cùng với cô trợ lý nhỏ của mình. Bà thử thăm dò: "Con đối với Dư An..."

Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Minh Khiêm cắt ngang, "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Con không phải thích cô ấy như kiểu đó đâu."

Mẹ Chu cười 'Ha ha' hai tiếng, "Chỉ mong là mẹ nghĩ nhiều."

Chu Minh Khiêm: "Năm sau sẽ về thăm ba mẹ. Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Chu Minh Khiêm cúp điện thoại, thuốc lá cũng tắt, về văn phòng.

Dư An đã thu dọn bàn làm việc, lại hỏi: "Chu đạo..." đặt vé máy bay ngày nào.

Đột nhiên Chu Minh Khiêm đùng đùng ném di động lên bàn 'bụp' một tiếng chói tai.

Dư An chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bị dọa đến run rẩy. Vừa rồi anh nhận điện thoại của mẹ Chu, cô có thấy hiển thị trên màn hình.

Xem ra anh và mẹ lại cãi nhau.

Tốt thật, còn có thể cãi nhau với người nhà.

Cách mấy ngày trước, người mà vừa cãi nhau với anh còn đến phim trường thăm anh.

Dư An giải bộ như không biết, "Chu đạo, sao vậy?"

Chu Minh Khiêm: "Không cần đặt vé nữa, tôi không về. Cãi nhau với người nhà rồi." Dừng mấy giây: "Còn muốn làm phiền cô chuẩn bị cho tôi một ít mì tôm bỏ trong tủ, ăn qua tết."

Tự nói mình khổ hơn khổ qua.

Dư An không đành lòng, "Ngày nghỉ tôi không đi du lịch, ở ngay Bắc Kinh, đến lúc đó tôi làm cho anh mấy món ăn. Không cần tiền làm thêm giờ đâu."

Trở bàn tay một cái là giải quyết xong chuyện này, Chu Minh Khiêm gật gật đầu, làm bộ như mình rất mệt mỏi, ra hiệu cô có thể về. Hôm nay chính thức nghỉ tết, sau tết Nguyên Tiêu bắt đầu làm việc lại.

Buổi tối Dư An đi siêu thị mua sắm tết. Nguyên liệu nấu ăn cô đều lấy hai phần, cho Chu Minh Khiêm một phần. Từ siêu thị đi ra thì nhận được điện thoại của Hề Diệp Lam.

Dư An vui vô cùng, điện thoại kết nối, Dư An và Hề Diệp Lam trò chuyện tình hình đây rồi quan tâm bệnh tình của Hề Gia.

Lúc này Hề Diệp Lam mới vào chủ đề: "Năm ngoái Gia Gia có dặn dì sau này hằng năm đều muốn đãi sinh nhật cho con. Sắp tới giao thừa đến nhà dì ăn cơm đi, nhiều người náo nhiệt."

Dư An cảm động không nói nên lời. Lần trước rơi nước mắt là đêm giao thừa năm ngoái lúc Hề Gia tổ chức sinh nhật cho cô.

Một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt nhưng nguyện vọng sinh nhật của cô vẫn chưa linh nghiệm.

Dư An thút thít cái mũi, "Cảm ơn dì." Cô không muốn đem thêm phiền phức tới cho Quý gia, bệnh của Hề Gia đã đủ làm họ sức đầu mẻ trán.

Cô nói dối: "Chu đạo và vài người đồng nghiệp của con năm nay không về nhà ăn tết, nói là muốn tổ chức sinh nhật cho con nên con không thể đến chỗ của dì được. Cảm ơn dì vẫn luôn nhớ sinh nhật của con."

"Không khóc không khóc. Đứa nhỏ này, con khóc cái gì chứ." Hề Diệp Lam hỏi: "Thật sự có người tổ chức sinh nhật cho con rồi à? Con đừng lừa dì."

Dư An: "Con không lừa dì thật mà. Chu đạo và vài đồng nghiệp cố tình ở lại cùng con, con chỉ có thể giả bộ không biết."

Hề Diệp Lam nói Dư An gửi địa chỉ cho bà, bà có chuẩn bị cho Dư An không ít quà sinh nhật.

Cuộc điện thoại này nói mãi một lúc sau mới dừng. Mũi Dư An cũng đông đỏ lên hết.

Ở khoảng khắc vừa rồi cô có chút hoảng hốt. Chu Minh Khiêm không về nhà là do cãi nhau với người nhà hay là sợ cô một mình ăn tết rất đáng thương?

Có lẽ là cô nghĩ quá nhiều.

Mặc kệ như thế nào thì vẫn có người ăn cơm cùng cô.

Tất cả mọi thứ cô có ở hiện tại là thứ mà đến nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.

***

Cách đêm giao thừa hai ngày, Mạc Dư Thâm cũng nghỉ, cuộc chiến của anh và Mạc Liêm cũng phải tạm hoãn vì lễ tết.

Một sáng nọ, mới sáu giờ, Mạc Dư Thâm đã bị Hề Gia lay tỉnh, "Ông xã, mau tỉnh dậy."

Mạc Dư Thâm giật mình, lập tức tỉnh táo, "Sao vậy?"

Hề Gia vén chăn xuống giường tìm quần áo, "Hôm nay em muốn đi vẽ tranh, không dậy là sẽ muộn mất."

Mạc Dư Thâm không hiểu gì hết, "Em đăng ký lớp học vẽ à?"

Hề Gia lắc đầu, ai đăng ký lớp cho cô cô cũng không biết, có điều hôm nay có tiết học, "Anh mua cho em một ít socola nhé, em chia cho bạn học cùng ăn. Lần nào cũng là em ăn socola của cô ấy."

Mạc Dư Thâm cảm thấy không đúng chỗ nào, cho dù cô có đăng ký lớp thì cũng chưa học qua lần nào, sao lại cùng nhau ăn socola với bạn học được? Đột nhiên anh phát giác, ký ức của cô bị rối loạn.

Trước kia cô từng nói năm bốn tuổi có theo học một lớp mỹ thuật, lúc nào cũng ăn vụng với bạn học nhỏ ngồi bên cạnh.

Sao tự nhiên hôm nay ký ức lại chạy đến chỗ khi cô còn bé vậy?

"Hề Gia, hôm nay em không có tiết. Đó là ký ức khi còn bé của em."

Hề Gia đang mặc váy, động tác dừng lại, "Anh nói cái gì?"

Mạc Dư Thâm: "Em xem bản ghi nhớ trên điện thoại đi." Anh đưa điện thoại cho cô.

Hề Gia nghi nghi ngờ ngờ mở bản ghi nhớ. Hôm qua cô xuất hiện một vài ký ức nhỏ nhặt, một cái chớp mắt, đầu óc trống rỗng. Mạc Dư Thâm còn nhắc nhở cô có khả năng ký ức sẽ xuất hiện sai chỗ.

"Nhưng lỡ hôm nay em có lớp thì sao?"

Mạc Dư Thâm nắm đầu vai cô, "Đừng gấp, nói anh biết bây giờ em đang suy nghĩ cái gì? Tại sao nhất định phải đi học?"

Hề Gia: "Không có gì khác, chỉ là 8 giờ rưỡi phải lên lớp. Đúng rồi, bài tập mà giáo viên cho em tiết trước em vẫn chưa làm xong đâu, em phải đi sớm một chút nhờ bạn học bổ sung giúp em. Còn muốn đem thêm nhiều kẹo socola cho cậu ấy nữa."

"Bây giờ trong đầu đều là những điều này?" Mạc Dư Thâm hỏi.

Hề Gia gật đầu.

Mạc Dư Thâm: "Địa chỉ lớp học, em mấy tuổi, ai đưa em đi?"

Hề Gia: "Học ở đâu thì em không biết, lần nào cũng do tài xế chở em đi. Em hai mươi bảy tuổi rồi đó, đâu phải anh không biết em bao nhiêu tuổi."

Mạc Dư Thâm một tay ôm cô, tay kia lấy điện thoại của mình gọi cho Hướng giáo sư rồi nói rõ chi tiết tình huống vừa rồi cho ông biết.

Hướng giáo sư: "Loại tình huống này trước kia tôi đã gặp qua rồi. Có điều không phải ở trên người có bệnh giống Hề Gia mà là người bị bệnh Alzheimer*, ký ức của cô ấy dừng lại ở lúc bé. Người bệnh cũng biết đây là năm nào, có thể những chuyện cô ấy đã làm đều là làm khi còn bé. Đây là mệnh lệnh do đại não phát ra, người bệnh cũng không khống chế được."

*Bệnh Alzheimer là một chứng phổ biến nhất thường chỉ dùng để định bệnh cho những người mất trí tuổi 45 đến 65 ("lẫn trước khi già", "lẫn sớm"). Những người lớn tuổi hơn mà bị mất trí được coi như là chuyện thông thường, do tuổi cao làm "não bộ tê cứng". (Nguồn: wikipedia).

Mạc Dư Thâm: "Vậy còn tình huống của Hề Gia thì sao?"

Hướng giáo sư: "Tôi có xem báo cáo chữa bệnh của đội ngũ y tế của Hề Gia gửi tới, theo như ghi chép thì hồi phục còn tốt hơn so với tôi tưởng tượng. Trên phương diện thần kinh não thì không xuất hiện bệnh biến, còn có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Hiện tượng này chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn thôi. Vất vả cho cậu rồi."

Mạc Dư Thâm thở phào: "Không có gì."

Hướng giáo sư: "Cô ấy muốn làm cái gì thì cậu cứ để cô ấy làm, vui vẻ là tốt nhất."

Ông lấy một ví dụ bình thường cho Mạc Dư Thâm dễ hiểu về trạng thái tâm lý hiện tại của Hề Gia: "Lấy ví dụ, tôi vừa mới tỉnh dậy, nghĩ đến nghiên cứu phát minh của dược phẩm A. Bởi vì bệnh tình của Hề Gia tăng lên, con bé không nghe được nên tôi phải chạy đua với thời gian. Nhưng thật ra Hề Gia đã dùng thuốc của dược phẩm A, bây giờ thính lực đã bình thường trở lại nhưng đối với tôi mà nói thì trong đầu tôi chỉ toàn là: Hôm nay phải tới phòng thí nghiệm, Hề Gia vẫn còn đang chờ thuốc của tôi để cứu mạng. Cứ xem như người khác đã nói cho tôi thích lực của Hề Gia đã khôi phục , đang uống thuốc của dược phẩm A. Nhưng trong đầu tôi không phát tín hiệu tiếp nhận. Cậu hiểu loại cảm giác này chứ? Đại não phát ra chỉ lệnh, nó sai nhưng tôi lại cho rằng nó đúng. Cho dù người bên ngoài có nói cho tôi biết là chuyện đã qua nhưng trong lòng tôi vẫn không thể vượt qua nó và không thể tin tưởng được."

Mạc Dư Thâm: "Tôi hiểu rồi." Cũng tương tự như trí nhớ hai năm trước của cô nhưng khi đó ký ức của cô liên tục, còn bây giờ thì không. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ký ức ngẫu nhiên.

Hướng giáo sư: "Ký ức của thần kinh não mà chúng ta nghiên cứu chỉ là một phần rất nhỏ, đến nay vẫn chưa nghiên cứu được nguyên nhân bệnh của Hề Gia và bệnh Alzhimer là gì. Y học vẫn luôn tiến bọ, bệnh của Hề Gia nhất định sẽ khôi phục."

Hề Gia nhìn điện thoại, sắp 6 giờ 20 phút rồi, cô đẩy đẩy Mạc Dư Thâm, nhỏ giọng nói: "Em sẽ đến trễ mất."

Mạc Dư Thâm gật đầu, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Hướng giáo sư.

Hề Gia tựa trán lên ngực Mạc Dư Thâm, "Xin lỗi ông xã. Em không khống chế được chính mình. Em biết bây giờ ký ức của em đang rất rối loạn, nhưng một giây sau em lại nghĩ tới bài tập giáo viên đưa em còn chưa làm xong."

Mạc Dư Thâm ôm cô: "Không sao đâu. Sẽ tốt thôi, anh đã hỏi Hướng giáo sư rồi."

An tĩnh một lát, Hề Gia lặp lại: "Nhanh đi, nếu không em sẽ trễ mất."

Mạc Dư Thâm nhất thời không có cách đối phó. Anh cũng không thể biến ra một lớp học mỹ thuật được. Cứ xem như có thể tìm được cô giáo, lớp học nhưng biết tìm đâu ra bạn học cho cô.

"Ông xã, anh mau buông em ra, em còn muốn đi rửa mặt, sẽ trễ thật đó."

Cái khó ló cái khôn, Mạc Dư Thâm: "Nghỉ đông, hôm nay giáo viên nói không có tiết, năm sau bổ sung." Anh gửi tin nhắn cho Hướng giáo sư: 【Hướng giáo sư, làm phiền ngài gửi cho tôi một thông báo nghỉ cho tôi để tôi cho Hề Gia nhìn. Hiện giờ tôi không tìm ra được lớp học vẽ nào.】

Rất nhanh, Hướng giáo sư gửi tin nhắn qua.

Hề Gia nghi ngờ nhìn anh: "Giáo viên nói à?"

Mạc Dư Thâm: "Giáo viên của em họ gì?"

Hề Gia: "Họ Trương."

Mạc Dư Thâm: "Vậy thì đúng rồi."

Anh đổi tên gợi nhớ của Hướng giáo sư thành 'Thầy Trương lớp mỹ thuật'. Anh đưa di động cho Hề Gia xem, "Giáo viên của em gửi tới, trong lúc nghỉ đông sẽ không có lớp. Hôm nay anh đưa em đi chơi nhé?"

Hề Gia thấy không cần lên lớp, tim bỏ lại vào bụng. Bài tập không cần làm, dây thần kinh kéo căng trong đầu cũng buông lỏng.

Sau một lát, trong dầu cũng không nhớ đến chuyện phải lên lớp nữa.

Cô ôm Mạc Dư Thâm: "Cảm ơn ông xã. Sau này vật vả cho anh rồi, không biết em còn xuất hiện tình huống như thế nào nữa."

Mạc Dư Thâm xoa đầu cô, "Chuyện anh nên làm." Bây giờ trí nhớ của cô dần dần khôi phục, ký ức sai chỗ vừa rồi đã được giải quyết.

Hơn sáu giờ mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn.

Hề Gia đổi lại váy, nằm xuống giường tính ngủ một chút. Trằn trọc, không ngủ được.

Mạc Dư Thâm tựa ở đầu giường đọc sách, thấy cô mở mắt ra, "Không ngủ à?"

Hề Gia dứt khoát ngồi dây, "Hôm nay chúng ta làm gì? Anh cũng nghỉ à?"

Mạc Dư Thâm: "Đưa em ra ngoài chơi."

"Chỗ nào?"

"Phòng làm việc."

Mạc Dư Thâm mới vừa tìm bạn liên hệ với một phòng làm việc mỹ thuật, ở đó có không ít người trưởng thành tới họa sở thích của mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa trước ngày nghỉ.

Hề Gia hỏi tiếp: "Phòng làm việc gì?"

"Bí mật."

"Không nói là không xong."

Hề Gia còn tưởng liên quan đến kịch bản của cô, chờ đến nơi rồi mới biết đây là một phòng vẽ tranh.

Quản lý biết tình trạng cụ thể của Hề Gia nên không nhiều lời, sắp xếp cho cô một chỗ ngồi với đầy đủ các dụng cụ vẽ tranh.

Hề Gia chuẩn bị vẽ màu nước, cô hỏi Mạc Dư Thâm: "Anh thích con trai hay con gái."

Mạc Dư Thâm: "Con gái."

Hề Gia chuẩn bị vẽ một công chúa nhỏ, "Chờ khi nào em dừng thuốc, chúng ta sẽ sinh em bé. Em muốn sinh cho anh một nàng công chúa nhỏ."

Mạc Dư Thâm nhìn gò má của cô, ánh mắt nhu hòa.

Anh gật đầu, không nói chó cô biết thuốc cô đang uống có tác dụng phụ khả năng không thể sinh con.

Hề Gia nghiêm túc vẽ một chiếc váy cao cấp cho công chúa nhỏ, Mạc Dư Thâm ngồi cạnh phụ cô.

Hề Gia: "Thật ra anh không cần dẫn em đến đây vẽ tranh. Ký ức đi qua, không có mong muốn vẽ tranh, trong lòng cũng không khó chịu."

Mạc Dư Thâm: "Dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì làm." Anh dùng miếng bông ngoáy ngoáy màu vô tình vẩy sang cạnh cô."

*

#18062020