(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT - Chương 112: Không hiểu #

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Bí: Các mày ạ, vừa nghe sếp thông báo cho cả lương tháng 1, mị hạ tay mua  4 quyển Ma đạo tổ sư... còn đám gối với túi sưởi nữa chưa dứt tâm được! hu hu!!!!

................

Vì Lạc Vân Thanh nửa tiếng trước mới đột nhiên nhận được tin bọn họ đã tới nơi, cho nên ăn cơm cũng không thể tự mình thu xếp, chỉ có thể cho bọn họ đi ăn mấy món đặc sản của trấn nhỏ Vân Quế.

Đáng mừng chính là, quán ăn hiện tại có quan hệ hợp tác với cậu, muốn mua vài món đặc sắc về nhà cũng không phải việc khó.

Để Leonard đi lấy đồ ăn đã đặt về, Lạc Vân Thanh lại dùng nguyên liệu hiện có làm vài món ăn đơn giản, đặt chung với nhau cũng coi như một bữa tiệc lớn khó có được, khiến người ăn cứ gọi là thỏa mãn, khen ngợi không dứt miệng.

Chỉ là ăn no liền tức bụng, một đám nới lỏng thắt lưng nằm nhoài trên ghế không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Edward không nhìn nổi, tính toán dẫn bọn họ đi dạo một chút, thuận tiện tiêu thực.

Đi dạo trái phải, đi tới đi lui không ngờ liền đi đến Đăng Vân Thê, đứng ở chân núi ngẩng đầu lên nhìn, bậc thang đá cao ngất trong mây nguy nga duyên dáng ở trên núi, đám người rải rác anh trên tôi dưới rèn luyện thân thể.

..............

Một đám người Bulma mùi ngon nhìn một cảnh khó gặp ở trước mắt.

Quả nhiên vẫn là phải đi ra ngoài du lịch nhiều chút mới được!

Tuy hiện tại trên Đăng Vân Thê không nhiều người lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng coi như là nhiều, ở tinh cầu nông nghiệp ngoại trừ ngày nghỉ trọng đại bọn họ làm gì có cơ hội gặp được cảnh tượng nhiều người tụ tập ở bên cạnh nhau như vậy nha, đặc biệt là Henry hai mắt nhìn không chớp.

Cuộc sống ở tinh cầu nông nghiệp tuy vô ưu, nhưng tiết tấu sinh hoạt chậm, dân cư thường trú không nhiều lắm, đối với một gia đình mà nói quay đi quay lại có thể kết giao đều là mấy nhà với nhau, giống như bây giờ xung quanh đều là người địa phương, ngoại trừ một vài ngày trọng đại ra, tiểu Henry từ trước tới nay chưa thấy qua nhiều người như vậy!

Nhưng nhóc vốn thiên tính hoạt bát hiếu động ngoại trừ lúc đầu vì nhiều người không khỏi có chút khẩn trương ra, hiện tại phục hồi lại tinh thần nhóc không biết có bao nhiêu hưng phấn, đôi tay hư hư nắm lấy món đồ chơi của mình, hai mắt nhìn ngó khắp nơi.

Lực chú ý của Bulma vẫn luôn ở trên người Henry sao có thể không thấy được biểu hiện của con trai mình, trong lòng biết đây là ngồi không yên: "Henry con muốn xuống dưới chơi?"

"Vâng vâng" Nghe được mẹ hỏi, tiểu Henry liên tục gật đầu.

Bulma duỗi tay tiếp lấy nhóc từ trong lòng ngực Edward, sau đó thực nghiêm túc nhìn hai mắt nhóc, nghiêm túc hỏi: "Vậy con không được chạy loạn nhé, nếu chạy loạn giống như ở nhà, lần sau con chỉ có thể chui trong ngực ba thôi, biết chưa?"

Nơi này không phải tinh cầu nông nghiệp, nhiều người xa lạ như vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Henry vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa lại hoạt bát hiếu động, Bulma chi sợ nhóc xảy ra chuyện.

Đừng thấy trẻ con còn nhỏ, kỳ thực bọn chúng rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy Bulma nói nghiêm túc, Henry liền biết tầm quan trọng của sự tình, cho nên cũng thực nghiêm túc đáp ứng yêu cầu của Bulma.

Việc mình đáp ứng với mẹ rồi thì phải làm được, nếu không về nhà sẽ bị cô trừng phạt, đây là suy nghĩ trong đầu Henry!

Vì thế Henry được bỏ xuống quả thực không chạy loạn, chỉ hoạt động ở phạm vi người lớn nhìn thấy, cũng không đi tới trong đám người xem náo nhiệt.

Lạc Vân Thanh nhìn thấy vậy thật ra có chút kinh ngạc, không thể không cảm thán lúc này mới nửa năm không gặp mà thôi, tiểu Henry thật là trưởng thành, dáng vẻ hiện tại so với nửa năm trước đã biết nghe lời hơn rất nhiều.

Có thể là vẻ mặt kinh ngạc của cậu quá mức rõ ràng, đám cô chú vừa tới sôi nổi trêu ghẹo: "Vân Thanh à, về sau nếu cháu có con, muốn giáo dục có thể lấy kinh nghiệm từ chỗ chúng ta, cái khác không dám nói, nhưng cháu nhìn mấy đứa nhỏ nhà chúng ta xem, nhân phẩm cùng năng lực tuyệt đối không thành vấn đề."

Nghe đến đó, Lạc Vân Thanh còn chưa kịp đáp lại, Leonard liền rất nghiêm túc tán đồng nói: "Nếu về sau có con, chắc chắn sẽ học hỏi cô chú."

Nhìn Leonard nghiêm túc không giống nói đùa chút nào, mấy cô mấy thím cười gập lưng, không chút nghĩ ngợi trêu ghẹo hai người.

Nhưng Leo-da mặt dày-nard toàn bộ thu hết, thậm chí còn lộ ra một gương mặt tươi cười hiếm có.

Lạc Vân Thanh: "......"

Vì mấy người cũng không ở Phúc trang, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không tính toán buổi tối dẫn mọi người tới tham quan Phúc trang, leo lên 1/3 Đăng Vân Thê rồi liền đi xuống, đi tới cửa hàng dưới chân Đăng Vân Thê.

Cửa hàng này là mọi người nhất thời nhìn thấy, nhưng vừa rồi bên kia một đống người, những người tới từ tinh cầu nông nghiệp này còn chưa có thói quen tụ tập chỗ đông người, cho nên không tiến tới xem náo nhiệt, hiện tại ít người một chút, liền muốn tới nhìn xem.

Cửa hàng này là một cửa hàng nhỏ giả cổ, tổng thể mà nói cũng không lớn, nhưng ở trong mắt bọn họ nó so với cảnh tượng trong phim truyền hình còn có hương vị thêm.

Biển hiệu cửa hàng ghi hai chữ "Phúc trang", bên cạnh có một cái dấu ấn màu đỏ.

"A? Cửa hàng này cũng tên Phúc trang sao?"

"Này hẳn là của Vân Thanh đi?"

Mấy người nhìn tên cửa hàng, lập tức tỉnh ngộ lại, càng có ý tứ muốn tham quan.

Nếu nói lúc trước chỉ là vì cửa hàng này độc đáo cho nên hiếu kỳ muốn tham quan, vậy hiện tại chính là vì tiểu bối trong nhà lợi hại, tò mò mang theo nồng đậm kiêu ngạo không thể không đi xem.

Vừa vào cửa, hơi thở cổ kính bắt đầu từ ngoài mặt tiền cửa hiệu, trong tiệm ngoại trừ chai lọ vại bình còn có một vài tác phẩm thư pháp và tranh thủy mặc, khiến cho người tiến vào đều nhịn không được văn nhã vài phần.

Nhìn cái bình có vẻ quen quen, mọi người lập tức liền biết đây là cửa hàng tự sản tự tiêu của Phúc trang, nhưng không biết có phải do quán tính của người ở tinh cầu nông nghiệp hay không, cho dù cửa hàng có đẹp như thế nào, bọn họ đều sẽ đem lực chú ý tập trung ở sản phẩm nông sản, sau đó phát hiện nơi này cư nhiên không có bán sản phẩm ở nông trường?

Phúc trang này mặc kệ nói như thế nào cũng là một cái nông trang, nhưng nơi này cư nhiên không bán sản phẩm nông nghiệp sao? Có chút mê mang.....

"Vân Thanh à, chỗ cháu không bán rau củ quả gì sao?"

"Cô nhìn một vòng, phát hiện bên này cũng không có nông sản gì ở trên kệ hàng."

Lạc Vân Thanh sờ sờ cái mũi, nhìn ánh mắt khó hiểu của bọn họ giải thích nói: "Lúc trước bên trong có một cái giá, nhưng cháu nhìn không tự nhiên, cho nên muốn làm một cái ở bên cạnh chỗ này."

Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị người ta nói phô trương lãng phí, kết quả nào biết bọn họ chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch liền không nói thêm gì nữa.

Là một người ở tinh cầu nông nghiệp, dựng kho hàng là chuyện thường ngày, "kho hàng" này của Vân Thanh cũng chỉ có vẻ ngoài đẹp mà thôi, không có gì đáng nói.

Đối với người khác mà nói bản thân cửa hàng rất đẹp, cho nên rất nhiều người nhân lúc mở cửa buôn bán biết rõ không có đồ gì để bán vẫn muốn vào dạo một vòng, thậm chí là chụp ảnh quay video.

Nhưng không biết có phải do tuổi lớn trải qua nhiều việc, nhìn trái phải một vòng hết toàn bộ cửa hàng liền rời đi.

Tuy hai nhà liền nhau, nhưng mọi người có thể ở lại một nhà thì sẽ không ở hai nhà.

Mà lần này người tới trấn nhỏ Vân Quế du lịch không nhiều lắm, chỉ có chú thím Bạch, dì Đại Lệ và dì Nhị Lệ, thêm vào một nhà Bulma, chú thím Bạch một gian phòng, dì Đại Lệ và Nhị Lệ ở một gian phòng, vợ chồng Bluma ở một phòng, thêm phòng trẻ con của Henry, vừa vặn đem phòng trong nhà của Edward ở hết, không cần tới nhà Lạc Vân Thanh ở.

Dàn xếp xong cho mọi người thì cũng đã muộn, sau khi lộ ra dáng vẻ bối rối trước mặt trưởng bối, Lạc Vân Thanh và Leonard cáo biệt chuẩn bị về nhà, nhưng khi bọn họ chuẩn bị đi Bulma gọi lại Lạc Vân Thanh, cười tủm tỉm nói có việc tìm cậu, để Leonard tự mình đi về trước.

Vì thế Leonard chỉ có thể một người một mình trở về.

Lạc Vân Thanh đi theo Bulma đi vào phòng ngủ chính của cô và Edward, vốn dĩ nên tìm chỗ khác nói chuyện thì tốt hơn, nhưng Bulma không muốn nội dung nói chuyện bị người nghe thấy, cho nên chọn tới chọn lui vẫn là chọn phòng ngủ của mình, dù sao phòng ngủ của mình đủ lớn, là một gian phòng nhỏ, bên ngoài có một cái phòng đọc sách nhỏ ngăn cách.

Hiện tại Bulma đang ngồi trên một cái ghế sô pha của phòng đọc sách nhỏ, yên lặng thở dài một hơi.

"Thím, sao lại thở dài thế ạ?" Lạc Vân Thanh quan tâm hỏi.

Nhưng nào biết nghe được câu hỏi quan tâm của cậu, Bulma càng lộ vẻ mặt khó xử.

Có những việc không biết nên nói từ đâu, nhưng lại không thể không nói, vốn dĩ mấy việc này không phải mình nên mở miệng, nhưng ba mẹ Vân Thanh đều rời đi, mình còn không mở miệng, vậy thật không có ai đánh thức cậu.

"......"

"Vân Thanh à, cháu đừng trách thím nhiều chuyện, thím chỉ muốn hỏi một chút, cháu hiện tại cùng Leonard đang yêu nhau sao?"

"Vâng."

"Vậy cháu đã hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu của cháu chưa?"

"Hôn ước chưa bị hủy bỏ."

Chưa hủy? Điều này, Bulma càng sầu.

Trong mắt cô, hôn ước với hào môn thế gia cần phải thận trọng cư xử, mặc kệ là muốn thực hiện hôn ước hay là hủy bỏ hôn ước cũng nên cùng người thương lượng rõ ràng, như vậy về sau mới dễ làm việc.

Cũng không phải nói có tâm thái muốn bám cành cao, mà là cô sợ cậu đắc tội với người, sau đó chịu thiệt, dù sao người ta có tiền có thế, nhân mạch lại rộng rãi, muốn khiến một người trẻ tuổi đến từ tinh cầu nông nghiệp ăn chút thiệt ngầm cũng không phải quá dễ dàng sao. Còn những việc khác, chỉ cần không nguy hại đến cậu, Bulma chỉ có thể nói tùy duyên, dù sao lòng người vốn dĩ chính là thiên vị, một người là đứa trẻ mình nhìn từ nhỏ cho tới lớn, một người là vị hôn phu trong truyền thuyết chưa từng gặp từ trước tới nay của Vân Thanh, mà vị hôn phu này không chỉ có mình chưa nhìn thấy ngay cả Vân Thanh cũng chưa từng gặp qua. Đối với cô mà nói chính là người xa lạ không có bất cứ tình cảm gì, lựa chọn như thế nào.....có thể nghĩ.

"Vân Thanh à, sao cháu lại hồ đồ như vậy, nếu muốn kết giao bạn trai, vậy hẳn là phải giải trừ hôn ước trước mới được." Nói tới đây Bulma lại thở dài một hơi thật sâu.

Nhưng con mình mình thương, việc này ở trong mắt cô tuy không đúng đạo lý, nhưng đều đã làm ra rồi, hiện tại cũng không phải lúc chỉ trích, mà là nghĩ cách giải quyết sự tình.

Nhìn Bulma đối xử thật lòng với mình, Lạc Vân Thanh cũng không giấu giếm, vì thế liền đem tất cả những việc giữa cậu và Leonard nói ra.

Từ khi hai người quen biết nhau hiểu nhau, tới khi mình trong lòng rối rắm nghĩ như thế nào đi từ hôn lại ma xui quỷ khiến không đi, còn có cuối cùng trùng hợp nghe được thân phận thật sự của Leonard.

Ngồi nghe chuyện xưa của hai người từ lúc bắt đầu cho tới giờ mà Bulma cứ há hốc hết cả mồm. Cuối cùng nghe xong toàn bộ hành trình cô cũng không biết mình nên dùng ngữ khí cùng biểu tình gì để nói chuyện.

Dừng một chút, qua hồi lâu mới nói một câu: "Các cháu vui vẻ là được rồi." Sau đó đưa Lạc Vân Thanh đi ra ngoài.

Nhìn Bulma từ lúc trở về thần sắc trở nên ngơ ngác, khi ngủ Edward rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Em làm sao vậy?"

Bulma quay đầu lại, nhìn Edward, đột nhiên nói: "Anh nói có phải chúng ta già hết rồi hay không?"

"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?" Không phải em vẫn luôn tự xưng mình là người trẻ tuổi sao? Nhưng câu sau Edward cũng không dám hỏi ra miệng, nếu hắn nói ra có lẽ đêm nay cũng chỉ có thể ngủ phòng khách.

"Không, em chỉ cảm thấy thật sự không theo kịp tư duy của giới trẻ hiện nay." Nói xong câu này Bulma một mình nằm xuống không nói gì, để lại Edward vẻ mặt đầy mơ hồ.

Nhưng bản thân Edward cũng là một người thần kinh thô, đã quen với việc Bulma thỉnh thoảng lên cơn, đối với hành vi này của cô không có bất cứ bất mãn hay không thoải mái nào, ngược lại cảm thấy nếu Bulma nói không rõ, vậy chắc chắn là có đạo lý của cô, còn đạo lý này là gì, lúc muốn nói thì tự nhiên cô sẽ nói thôi.

Vì thế không mang theo một chút tâm sự nào nằm lên giường, chưa tới vài phút liền ngáy khò khò, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.

Chỉ là khi Lạc Vân Thanh tới nói ngày mai muốn mang tiểu Henry đi công viên ở Đế Đô chơi mới bỗng nhiên nhớ tới việc ngày hôm qua, sau đó tự cho là đã hiểu được ý tứ câu nói kia của Bulma.

Nói thật, hắn cũng cảm thấy hiện tại bản thân và Bulma đúng là có chút không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi.

Thành phố lớn như Hải thị, công viên trò chơi cũng rất tốt, cho nên Hải thị có công viên trò chơi cỡ lớn thì không đi, còn đặc biệt phiền toái chạy tới công viên ở Đế Đô chơi?

Trong mắt hắn đây là một việc rất là kỳ quái.

Tuy hắn cũng biết công viên trò chơi ở Đế Đô chắc chắn càng tốt hơn, nhưng trước đã từng là trẻ con hắn cảm thấy công viên ở Đế Đô cho dù có lớn có kích thích thì thế nào, công viên ở Hải thị không kích thích không lớn bằng công viên ở Đế Đô thì thế nào, trẻ con cũng không thể chơi được mà.

Cho nên cố ý dùng nhiều thời gian và tiền đi tới một nơi xa chơi thứ giống nhau? Hơn nữa lại còn nhiều người, xếp hàng càng lâu?

Không hiểu, thật không hiểu!



Chương trước Chương tiếp