(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT - Chương 150+151 #

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chương 150: Phát lì xì

Cầm lấy bao lì xì rơi trên mặt đất, Lạc Vân Thanh nhịn không được bóp bóp, sau đó phát hiện cư nhiên bên trong còn có cái gì?

Mở ra cậu liền phát hiện bên trong chính là một bộ 10 tờ tiền kỷ niệm của chính phủ Liên bang mười mấy năm trước đưa ra! Tiền giấy được chế tạo từ công nghệ đặc thù rất tinh xảo đẹp đẽ, cầm trong tay thậm chí còn có thể cảm nhận được khuynh hướng cảm xúc độc đáo trong đó.

Trách không được năm đó vừa phát hành đã bị cướp sạch, ngay cả hiện tại ở trên thị trường sưu tầm vẫn có vô số người ra giá cao cầu mua một bộ như cũ, nhưng đáng tiếc chính là người cầu thì nhiều người bán cơ hồ lại không có.

Dù sao hiện tại là xã hội không dùng tiền mặt (cũng không phải hoàn toàn không dùng một chút tiền mặt nào, tiền kỷ niệm cũng có thể dùng tương tự như tiền mặt), giá trị tiền kỷ niệm tăng vọt chưa từng có, có một bộ tiền kỷ niệm tuy người ta sẽ không cảm thấy bạn thực ghê gớm, nhưng đối với người thường mà nói như vậy cũng là việc đáng để tự hào.

Cho mình là của mình, Lạc Vân Thanh thật cẩn thận đặt lại tiền kỷ niệm vào trong cái bao lì xì hai bên nút thắt còn không cân xứng vừa nhìn đã biết là làm từ thủ công kia! Sau đó lại lần nữa giấu dưới gối đầu.

Tiền mừng tuổi tiền mừng tuổi! Trước kia trưởng bối cho tiền mừng tuổi còn không phải là đặt ở dưới gối của tiểu bối để cầu bình an sao?

Nhưng cái tập tục này cho tới bây giờ cơ hồ đã tuyệt tích, người chưa từng trải qua Tết âm lịch như Warren và Alice không biết tìm thấy thứ này ở đâu, nhưng từ điều này có thể thấy bọn họ vì lần Tết âm lịch này tốn không ít tâm tư.

Mang theo tâm tình tốt, khóe miệng Lạc Vân Thanh mang theo mỉm cười tiến vào giấc ngủ, gối đầu đè lên tiền mừng tuổi làm cậu ngủ rất chi là ngon, vừa ngủ được một giấc thật ngon tới lúc tỉnh dậy đã là vào giờ ăn cơm trưa.

Buổi trưa khu dân cư không an tĩnh giống như buổi sáng, từng nhà đều truyền tới tiếng nói không nhỏ cùng với tiếng hò hét vui sướng của trẻ nhỏ và âm thanh chúc tết của người đi đường, nồng đậm hơi thở ngày lễ bao trùm lên toàn bộ trấn nhỏ Vân Quế.

Cảm thụ bầu không khí của ngày lễ lớn, Lạc Vân Thanh trong lòng cảm thán không thôi, phải biết rằng cho dù là ở thế kỷ 21 truyền thống chưa bị đoạn, ở thành phố lớn, hương vị mọi người ăn Tết đều thiếu, nhưng mà hiện tại! Ở thời đại tinh tế mấy nghìn năm sau mình lại được trải qua một năm mới hương vị mười phần! Điều này nói ra cũng không có ai dám tin!

"Nơi này cũng thật náo nhiệt."

Nghe tiếng chúc tết của bọn nhỏ ở bên ngoài nối liền không dứt, nhớ tới trước kia vào dịp lễ tết lại không có một chút bầu không khí của ngày Tết âm lịch, Alice không khỏi cảm thán nói, thậm chí tâm lý còn sinh ra một tia hâm mộ.

Khi còn nhỏ cô chưa từng ăn Tết như này lần nào, đừng nói tới Tết âm lịch, ngay cả những ngày lễ còn long trọng hơn cả Tết âm lịch nhà cô cùng lắm chỉ là cả nhà tụ họp ở bên nhau ăn một bữa cơm, sau đó đi tới nơi tổ chức hoạt động vui chơi một ngày, trời tối liền về nhà tắm rửa đi ngủ, tình cảnh cùng với toàn dân cuồng hoan này căn bản là chưa từng tham gia qua.

"Nếu em thích chúng ta về sau có thể mỗi năm đều tới." Kết hôn với Alice nhiều năm như vậy, Warren liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ hâm mộ trong đáy mắt của cô, vì thế liền trực tiếp cho cô một cái hứa hẹn.

Tuy tới bên này ăn Tết phải chậm trễ rất nhiều việc, nhưng hắn phát hiện ở bên này.....cũng rất vui vẻ, vậy không quan tâm chậm trễ hay không chậm trễ, dù sao thời gian cũng vẫn phải tốn, không tốn ở chỗ này thì chính là tốn ở chỗ kia.

"Nghe nói khu thương nghiệp của trấn còn có hoạt động khác nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhìn xem."

"Hôm trước khi em đi mua đồ phát hiện rất nhiều cửa hàng đều bắt đầu quảng cáo, chủ cửa hàng đều nói mấy ngày nay đều sẽ có biểu diễn truyền thông, thực chờ mong mà."

"Đúng rồi còn có trò chơi nữa, mấy người hàng xóm đều nói có rất nhiều trò chơi hơn nữa lại chơi rất vui, năm nay lại còn nhiều hơn cả năm ngoái nữa."

"......"

Alice rất chờ mong đối với hoạt động trò chơi và biểu diễn, cơm nước xong liền muốn ra cửa, nhưng đáng tiếc chính là vừa định mở cửa đã bị Lạc Vân Thanh ngăn lại.

Lạc Vân Thanh lấy ra một bịch túi nhỏ màu đỏ trong suốt cùng với kẹo hoa quế mình đã sớm chuẩn bị từ trước trong ngăn tủ ở phòng khách ra, kẹo hoa quế tuy mỹ vị ngon miệng nhưng hiển nhiên lực chú ý của mọi người lại bị túi nhỏ kéo đi, chỉ thấy trên cái túi nhỏ kia có rất nhiều hình ảnh "thỏ con'', ''chó con'', ''rùa đen nhỏ'' đơn giản đáng yêu màu vàng kim giống như ở thế kỷ 21.

Tuy rất đáng yêu, nhưng là muốn dùng để làm gì?

Một nhà Leonard: Mê hoặc.jpg

"Đựng kẹo mang ra ngoài, đưa cho những bạn nhỏ chúc Tết cùng chúng ta." Nói xong Lạc Vân Thanh bắt đầu đựng kẹo.

Tốc độ đựng kẹo của cậu rất nhanh, tùy tay nắm bỏ vào trong túi sau đó kéo dải lụa hai bên xong liền hoàn thành.

Khi bọn họ còn đang nhìn Lạc Vân Thanh đã đựng xong rất nhiều túi, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh!

Nhiều đồ như vậy một nhà Leonard bọn họ đương nhiên sẽ không để Lạc Vân Thanh một mình hoàn thành, sau khi nhìn thấy tự nhiên mà đi qua hỗ trợ.

"Vân Thanh, một túi này đựng bao nhiêu cái?"

"Đại khái một nắm là được.''

"Như vậy được không? Nếu có đứa nhỏ cầm được cái nhiều, có đứa cầm được cái ít, bọn chúng sẽ không đánh nhau chứ?"

"Ừm, vậy mọi người nhìn một chút là có thể tính ra được? Như vậy sẽ không chênh lệch mấy, đến lúc đó đem kẹo đặt trong túi bảo bọn nhỏ rút, hẳn là sẽ không đánh nhau đâu."

Mặc kệ là ai, chỉ cần là bạn nhỏ tới chúc Tết, Lạc Vân Thanh liền cho bọn chúng rút kẹo, mà bạn nhỏ rút được kẹo quả nhiên không có một đứa nào đánh nhau, ngược lại rất lễ phép nói lời cảm ơn với cậu sau đó chạy biến đi, sau đó hô bạn gọi bè tới bên này lấy kẹo vừa đẹp lại ngon.

Người lớn vây xem bên cạnh nhìn một nhà Horae bị bọn nhỏ vây quanh tức đến đấm ngực giậm chân, sao mình không nghĩ ra tặng quà cho các bạn nhỏ tới chúc Tết chứ? Bao lì xì thì khó kiếm (tiền mặt rất ít, cất giữ rất phiền toái) nhưng "kẹo lì xì" vẫn là có thể!

Nhìn mỗi một đứa nhỏ trên tay cầm một gói "kẹo lì xì" mọi người lộ ra vẻ mặt như suy tư, kết quả cuối cùng chính là sau đó cùng ngày Lạc Vân Thanh thu được vô số "bao lì xì" coi như tâm ý để cảm ơn cậu cung cấp điểm quan trọng.

Hoạt động từ đêm giao thừa của trấn nhỏ Vân Quế bắt đầu chính thức kéo màn, là chủ sự hoạt động ở trấn nhỏ Vân Quế, tất cả cư dân cùng những nhà có buôn bán đương nhiên cũng là chủ lực trông coi, một bộ phận sáng sớm mới được đi ngủ còn chưa tỉnh ngủ đâu, nhưng có người lợi hại còn không cần ngủ bù, trực tiếp uống một bình nước tăng lực cho tỉnh táo rồi lại tiếp tục sinh long hoạt hổ vui chơi.

Vì thế khi Lạc Vân Thanh bọn họ đi tới khu hoạt động phát hiện ngoại trừ du khách ra cư nhiên còn có rất nhiều người buôn bán và nhóm người trẻ tuổi bản xứ đang ở tuyến đầu chiến đấu hăng hái, mặt mày hớn hở đề cử hoạt động hoặc đặc sản cho các du khách.

Hoạt động vào năm mới của trấn nhỏ Vân Quế so với thế kỷ 21 nhiều hơn rất nhiều, bên chủ sự giống như hận không thể lôi 18 ban võ nghệ ra dùng hết, mặc kệ có phải hoạt động chỉ thuộc về Tết âm lịch hay không, chỉ cần mọi người cho rằng đủ truyền thống, đủ thú vị đều sẽ dọn chúng tới đây.

Lạc Vân Thanh căn bản không dám chạm vào tiết mục rút thăm trúng thưởng, chỉ sợ không cẩn thận một cái rút mất cái phần thưởng lớn của người ta, khiến cho một cái hoạt động đang tốt đẹp giảm đi không ít thú vị.

Nhưng khác với Lạc Vân Thanh, Alice cảm thấy rất hứng thú với loại hoạt động rút thăm trúng thưởng này, vì thế chỉ có thể bốn người chia thành hai đội, từng bên đi chơi. Tết âm lịch ở trấn nhỏ Vân Quế, ngoài những cửa hàng ngày thường vẫn mở ra nơi nơi đều là quán nhỏ và điểm hoạt động, có thể nói là ăn nhậu chơi bời mọi thứ đầy đủ hết.

Ném thẻ vào bình rượu, giải câu đố, ném vòng.....những thứ có thể chơi hai người đều chơi hết, cuối cùng chơi mệt hai người mua đồ uống và các loại đồ ăn vặt ở một quán đông đúc, không hề quan tâm tới hình tượng một chút nào vừa đi đường vừa ăn uống, nhưng đi một hồi lại thấy có chút lực bất tòng tâm.

Tuy trấn nhỏ Vân Quế so với ngày thường thú vị hơn, nhưng hiện tại thật sự là quá nhiều người, không cẩn thận bị dòng người chen đẩy vào chỗ đông người, cho dù Lạc Vân Thanh và Leonard hai người tay nắm tay, nhưng cũng thiếu chút nữa bị tách ra, cuối cùng bất đắc dĩ nước chảy bèo trôi đến một chỗ tương đối trống trải, Lạc Vân Thanh lanh lợi liều mạng đem hết sức bú sữa mẹ ra dùng lôi kéo Leonard, lúc bỏ tay ra cậu liền chỉ vào đôi giày tràn đầy vết giẫm chân và dáng vẻ chật vật của Leonard mà cười  ha ha.

Người này vừa nhìn liền biết tuyệt đối chưa trải qua cái gì gọi là "biển người tấp nập", chỉ với dòng người ít ỏi này cũng có thể bị biến thành dáng vẻ như quỷ thế này!

............

"Vân Thanh hay là chúng ta qua bên kia đi dạo?"

Chỉ vào khu vực phố hoa và chim lệch khỏi quỹ đạo trung tâm hoạt động, Leonard lòng còn sợ hãi hỏi.

Ngày thường hắn đã bao giờ gặp qua trường hợp như vậy! Khi nào mà ngay cả đi đường cũng không cần tự mình bước đi chỉ cần để người khác chen chúc là đi được? Cảm giác này thật sự khiến người bất đắc dĩ lại mang theo một chút.....mới lạ và sợ hãi không nói nên lời?

Lại lần nữa nhìn về phía đám người đông đúc, dù sao Leonard không quá nguyện ý lại chen một lần nữa.

 Quay đầu nhìn về phía  khu vực mới tạo ra "Con đường hoa và chim", Lạc Vân Thanh đúng là cảm thấy hứng thú, đương nhiên quan trọng nhất chính là khu phố hoa và chim này và khu hoạt động bên cạnh đúng là hai thế giới khác nhau, qua bên kia chỉ có thể hưởng thụ "khoái cảm" bị người chen chúc đẩy đi, nhưng ở phố hoa và chim thì lại có thể tự mình đi dạo, tuy cũng không ít người nhưng so với bên cạnh mà nói quả thực có thể nói là gặp phải sư phụ.

"Được" Lạc Vân Thanh sau khi nói xong lôi kéo Leonard đi về khu vực phố hoa và chim. Kết quả dọc theo đường đi đều có người quen chào hỏi cùng cậu, dáng vẻ nhất hô bá ứng kia khiến du khách xung quanh không nhịn được ở trong lòng nói thầm chàng trai xinh đẹp này là ai nha? Phong cách như vậy? Sao lại cảm thấy giống như chủ nhân khu phố này thế nhỉ?

"Ha ha, Vân Thanh và Leonard các cháu cũng tới nơi này đi dạo à?"

"Vân Thanh, Leonard chúc mừng năm mới nhé! Sao hai người trẻ tuổi các cháu không tới khu hoạt động vui chơi thế?"

"Cái gì? Các cháu chơi xong rồi sao? Tay chân thật đúng là nhanh, nhưng năm nay trò chơi ở bên kia ít vậy sao? Nhanh như vậy liền chơi xong rồi?"

"Hai thằng nhóc các cháu sao cũng tới bên này xem hoa xem cỏ như mấy ông già chúng ta thế? Hay là muốn mua một con thú cưng về nuôi? À à không phải chứ? Thì ra bên kia nhiều người như vậy, vậy vẫn là ở chỗ này mà chơi thôi."

"A này, năm nay khu bên cạnh kia thật đúng là chen chúc muốn chết, năm vừa rồi còn không nhiều người như vậy đâu, sao năm nay lại nhiều người như vậy chứ? Vốn định tới chơi một chút, nhưng nhìn thấy những người đó tôi cũng bị dọa sợ không dám đem đám xương già này đi vào bên trong, nếu không chẳng may xảy ra việc gì lớn ngoài ý muốn thì không hay."

"......"

Một đường chào hỏi một đường đi dạo, phố hoa và chim ở nơi này cũng với phố hoa và chim ở thế kỷ 21 không có gì khác nhau, dù sao cũng chính là bán hoa, chim và các loại sinh vật, hơn nữa bởi vì lâm thời mới tạo nên, nên quầy hàng còn có chút đơn sơ.

Lạc Vân Thanh không quan tâm đơn sơ hay không đơn sơ, đồ vật tốt là được, đúng là đừng nói, phố hoa và chim này thật không ít thứ tốt, mỗi loại đều giống như được tỉ mỉ lựa chọn vậy, rất nhiều thực vật được bày ra phá lệ độc đáo, thưởng thức cứ gọi là cảnh đẹp ý vui, ví dụ như chậu thực vật Lạc Vân Thanh đang cầm trên tay ngắm nghía này, Cửu Cung Quỳnh hình dáng giống như bồ công anh bảy sắc lại tản mát ra hương bạc hà nhàn nhạt.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó Lạc Vân Thanh liền có loại yêu thích không thể hiểu được, cầm lên sau đó lơ đãng phát hiện nó khác với những thực vật bên trong xuất hiện những đốm nhỏ màu xám tạp chất lại càng thích, vì thế vung tay lên đem mấy chậu Cưu Cung Quỳnh còn lại trong quán mua hết.

 Chương 151: Lễ đính hôn

Ngày mùng 3 tháng Giêng, Lạc Vân Thanh và người một nhà Leonard rời khỏi trấn nhỏ Vân Quế đi tới trang viên Hoa Hồng.

Trang viên Hoa Hồng không hổ lấy tên là Hoa Hồng, bên trong trang viên trồng đầy đủ các loại hoa hồng đua nhau khoe sắc, xán lạn mà mỹ lệ.

Khác với thời tiết mùa đông giá rét của trấn nhỏ Vân Quế, trang viên Hoa Hồng ở một đầu khác của tinh cầu là mùa hè chói chang, vùng trời trang viên là mây trắng như bông, bầu trời xanh thẳm, còn có không khí tràn ngập mùi hương hoa hồng khiến không ai không thể không cảm thán về mị lực của thiên nhiên.

Lúc này cách thời gian lễ đính hôn còn ba ngày, trước khi bọn họ tới, đoàn đội phụ trách lễ đính hôn đã sớm vào trong trang viên Hoa Hồng, tòa lâu đài cổ nguy nga này vốn yên tĩnh bởi vì có nhiều nhân viên tiến vào khiến cho nó có sức sống hơn rất nhiều so với ngày thường.

Lễ đính hôn của Lạc Vân Thanh bọn họ cử hành ở phòng tổ chức yến hội trong lâu đài cổ, phòng yến hội kim bích huy hoàng có thể chứa đựng mấy nghìn người cũng không vấn đề gì, để tiết kiệm không gian, tiệc đính hôn lựa chọn hình thức tiệc đứng, đến lúc đó trung tâm đại sảnh có thể khiêu vũ, nhảy tới khi đói bụng liền có thể tiến tới bàn tiệc ở bốn phía để lấy đồ ăn.

Để làm cho không có chút sơ hở nào, đoàn đội tổ chức ngoại trừ phương án đã chọn ban đầu ra còn làm vô số phương án dự phòng để phòng ngừa vạn nhất, thậm chí còn mời đoàn đội xã giao nổi tiếng đợi lệnh 24/24, ngay cả người hầu cũng không ngừng tiến hành đặc huấn và diễn tập ở phòng yến hội.....Dù sao không thể làm mất mặt hào môn số một Liên bang được.

Lạc Vân Thanh có tiền, nhưng cậu chưa từng thấy qua trường hợp long trọng như vậy lần nào, tuy không hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng không khỏi líu lưỡi, quả nhiên hào môn chính là hào môn, đính hôn thôi cũng giống như người ta tiếp đón nguyên thủ quốc gia vậy.

Nhưng cũng may mọi người đều có đạo đức nghề nghiệp, cầm tiền của anh rồi thì mặc kệ phải lăn lộn bản thân thế nào, trừ khi tất yếu nếu không tuyệt đối sẽ không lăn lộn chủ nhân!

Nhìn mọi người đều bận rộn, mình thì thử xong lễ phục xong cư nhiên không có việc gì, Lạc Vân Thanh có chút chột dạ trong lòng, đứng ngồi không yên, cuối cùng bị Leonard nhìn không nổi kéo ra ngoài đi dạo.

Trang viên Hoa Hồng có thể được gọi là trang viên chủ yếu là vì nó là một khu vực rộng lớn của tư nhân, ngoài lâu đài cổ trang viên Hoa Hồng còn có đất đai rất rộng lớn, bên trong bao gồm bãi cỏ, rừng sâu, hồ nước, dòng suối nhỏ.....đủ loại đồ vật bạn có thể nghĩ tới cùng không thể nghĩ tới.

Khi còn nhỏ Leonard mỗi năm đều sẽ cùng ba mẹ tới bên này nghỉ phép, cưỡi ngựa săn thú, dạo chơi dã ngoại cắm trại gì đó là chuyện thường, nhưng từ khi lớn lên ba mẹ liền rất ít khi lại mang theo cái bóng đèn như hắn, cho nên rất ít tới.

Kéo tay Lạc Vân Thanh đi tới nơi lúc trước hay tới, thậm chí còn mang theo Lạc Vân Thanh tìm được cái cây nhỏ lúc trước dùng để khắc chiều cao, sau đó Lạc Vân Thanh phát hiện....thì ra khi còn nhỏ Leonard cư nhiên thực sự rất lùn?!

"Anh làm cái gì, sao lại đột nhiên cao lên như vậy?" Lạc Vân Thanh hâm mộ không thôi, cậu từ nhỏ tới lớn đều là loại không cao không thấp.

"Không biết, đột nhiên lại cao lên." Leonard nghĩ nghĩ rất thành thật trả lời.

Hắn thật sự không biết vì sao mình lại đột nhiên cao lên nhiều như vậy, trước kia khi cùng bạn bè cùng tuổi chơi đùa hắn là người thấp bé nhất, nhưng tới thời kỳ dậy thì, Leonard đột nhiên giống như điên rồi mà ào ào tăng lên, thậm chí có một thời gian còn phải định kỳ đi bệnh viện bổ sung dinh dưỡng, nếu không ngay cả khi ngủ cũng cảm thấy đau nhức xương cốt.

"Thật hay giả?" Lạc Vân Thanh nhíu mày nhíu mũi, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái.

"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ anh còn lừa em sao?" Leonard cười xấu xa bế cậu tung lên cao.

Lạc Vân Thanh sợ hãi rồi, chưa chuẩn bị chút tâm lý nào bản thân liền bị "tung lên"? Ngã xuống là không đùa được đâu, gãy tay gãy chân gì đó tuy có thể trị tốt nhưng còn mấy ngày nữa liền tổ chức lễ đính hôn, chẳng lẽ mình phải ngồi xe lăn để tham dự sao?

"Yên tâm, chắc chắn anh sẽ tiếp được em." Tiếp được người rồi Leonard hôn hôn vành tai của cậu, cảm nhận được hơi thở của cậu hắn siết chặt cánh tay.

"Nhưng nếu anh không tiếp được, lễ đính hôn của chúng ta không phải muốn hủy bỏ sao?" Lạc Vân Thanh khẽ bật cười, một cái tát vung ra, tới lúc nào rồi còn muốn đùa giỡn?

Nào biết Leonard cư nhiên một bộ mặc người đánh chửi, thực sự rất không thú vị, vì thế Lạc Vân Thanh cùng hắn náo loạn một hồi rồi trở về trang viên, sau đó đi tới phòng bếp xem món ăn.

Nhìn một hồi cậu nhịn không được động thủ làm một vài món điểm tâm ngọt vẻ ngoài xinh đẹp hương vị thơm ngon, sau khi bị bếp trưởng phát hiện cứ gọi là kinh động như gặp thần tiên, nếu không phải vì thân phận Lạc Vân Thanh có lẽ đều muốn lôi kéo người không bỏ.

Tiếp xúc qua quá nhiều người như vậy, nhìn ánh sáng trong đáy mắt hắn, Lạc Vân Thanh vui vẻ dạy hắn xong cách làm điểm tâm ngọt liền công thành lui thân, dù sao lượng của mấy người, mười mấy người cậu có thể tự mình động thủ, nhưng mấy nghìn người? Thôi bỏ đi, cậu cũng không phải dựa vào tay nghề này mà sống, làm gì phải mệt như vậy, mệt như vậy thì tình nguyện không ăn cho xong.

Bếp trưởng không ngờ Lạc Vân Thanh hào phóng như vậy, nói dạy liền dạy, cả người bị cảm động không thôi, chờ sau khi học được lại cứ mãi cảm tạ Lạc Vân Thanh, sau đó tặng cho cậu một tấm thẻ đen hưởng 30% chiết khấu suốt đời cơ hồ không đưa ra ngoài của nhà hàng nhà mình.

Mấy ngày tiếp theo Lạc Vân Thanh cùng mấy vị bếp trưởng đạt thành quan hệ giao lưu thảo luận tốt đẹp, dỗ đến người khác cứ gọi là mặt mày hớn hở, sôi nổi đem tất cả món ăn sở trường của mình bày ra, hứng thú bừng bừng thay đổi toàn bộ thực đơn. Nhưng thực đơn mới lấy ra lại so với thực đơn lúc trước không chỉ cao hơn một cấp bậc, khiến người khác không có cơ hội để nói, tận đến khi khiến đội ngũ phụ trách hậu cần gấp đến độ miệng ứa ra vết bỏng rộp. May là đám người ở phòng bếp cũng suy xét tới vấn đề nguyên liệu nấu ăn không dễ có được, tuy sửa chữa phần lớn thực đơn nhưng cũng tận lực tạm chấp nhận nguyên liệu nấu ăn ban đầu, nếu không có lẽ đám người hậu cần kia sẽ càng trọc đầu!

Cứ như vậy, trong lúc binh hoang mã loạn, chờ mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa cũng là lúc lễ đính hôn tới!

............

Để thuận tiện cho khách mời, phòng tiếp khách của trang viên Hoa Hồng cùng ngày tổ chức lễ đính hôn đã mở cửa đón khách, tất cả những khách mời không tiện qua lại trong một ngày đều có thể vào ở trong phòng khách của trang viên.

Mà khách Lạc Vân Thanh mời bởi vì các loại nguyên nhân tất cả đều vào ở trong phòng tiếp khách, sáng sớm cùng ngày tổ chức lễ đính hôn toàn bộ đã đến đông đủ.

Hai ngày nay Lạc Vân Thanh không ít lần đăng lên nhóm ảnh chụp trang viên Hoa Hồng, mọi người cố ý tới sớm như vậy đều là mang theo một trái tim vui sướng muốn dạo chơi.

Nhưng trăm triệu không ngờ các giáo sư cư nhiên cũng tới? Lại còn tới sớm như vậy!!

Điều này khiến cho các bạn học đang muốn đi dạo chơi một vòng lập tức lúng túng, không dám hé răng một tiếng, vừa mới ra cửa, nhìn thấy bọn họ lập tức "hắc hắc" ngây ngô cười sau đó nhanh chóng khom lưng chào hỏi, chờ bọn họ đi rồi lại lập tức quay trở lại.

"A? Lớp trưởng, không phải cậu nói đi ra ngoài chơi sao? Sao lại đột nhiên trở về rồi?" Mọi người kinh ngạc hỏi.

Vì hiệu quả cách âm của phòng tiếp khách đặc biệt tốt, cho nên đóng cửa lại thì bên ngoài cơ bản không nghe được tiếng động gì, cho nên mọi người tự nhiên cũng không biết Thái Tử Thành gặp ai ở bên ngoài.

"Đừng đùa, còn muốn chơi? Giáo sư trường chúng ta đều tới, vừa rồi tôi còn nhìn thấy giáo sư Ân Kỳ dẫn một đám người đi ra ngoài." Một khuôn mặt như khóc tang, Thái Tử Thành khuyên mọi người thu hồi tâm tư.

Quả nhiên thầy cô không lấn được ta, sinh viên quả nhiên nên học tập cho tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, cả ngày nghĩ đi chơi là không có tiền đồ!

"Đậu xanh, không thể nào! Giáo sư thật sự tới? Có mấy giáo sư thế? Còn có không phải giáo sư Ân Kỳ đang cùng lão đại Satun làm nghiên cứu sao? Thầy ấy cư nhiên đều tới? Vậy thầy không làm nghiên cứu sao?"

"Tôi cảm thấy có tới cũng là bình thường, dù sao Vân Thanh có quan hệ rất tốt với rất nhiều giáo sư, hơn nữa ba mẹ Vân Thanh...."

"Tôi nghe nói giáo sư dạy chúng ta, ngoài một bộ phận đi làm nghiên cứu bảo mật những người khác đại đa số đều thu được thiệp mời."

"Hu hu hu~ các giáo sư đều ở tôi không dám đi chơi nữa, trước mặt bọn họ cứ cảm thấy không đọc sách cho tốt liền rất có lỗi với mọi người vậy, cảm giác tội lỗi tràn đầy."

"Được rồi, đừng gào nữa, giáo sư cũng không phải sói, có tới thì chúng ta cũng có thể chơi, chỉ cần không quá phận là được...các cậu trước chơi đi, tôi đi trước, giáo sư của chúng ta đều lớn tuổi như vậy tôi đi xem có ai có việc gì cần hỗ trợ không đây."

Lúc trước khi gặp những giáo sư lớn tuổi đó Thái Tử Thành chột dạ cho nên phản xạ có điều kiện liền trốn, nhưng hiện tại bình tĩnh trở lại lại cảm thấy đúng là ngốc, dù sao những giáo sư đó tuổi đều không ít, bọn họ thấy trang viên Hoa Hồng hiện tại còn đang lộn xộn, không cẩn thận bị va chạm thì phải làm sao?

"Tôi cũng đi."

"Tôi cũng đi."

"Tôi đây cũng đi."

"......"

Nhìn một đám người trong phòng nghỉ muốn cùng nhau đi qua, Thái Tử Thành gật gật đầu nói: "Vậy được, mọi người đều đi đi!"

Nói xong mang theo một đám người rời đi.

Ở chung lâu với các giáo sư, bọn họ cũng đều biết tính cách của các giáo sư, đi vào nơi sinh thái tốt như vậy chắc chắn sẽ đi vào rừng sâu nhỏ hoặc là dòng suối nhỏ nghiên cứu thực vật, cho nên cũng không hỏi người hầu có thấy bọn họ hay không, ngược lại hỏi phương hướng của rừng sâu và dòng suối nhỏ là được.

Người trẻ tuổi chân cẳng tốt, tốc độ đi đường nhanh rất nhiều, khi đi được một nửa Thái Tử Thành bọn họ liền đuổi kịp những giáo sư già kia, sau đó một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy tới khu vực dòng suối nhỏ 'du ngoạn', tận đến năm sáu giờ chiều mới chạy về phòng cho khách thay quần áo chuẩn bị tham dự tiệc tối.

Dù sao bọn họ cũng không giống như những vị phu nhân hào môn trước khi tham gia yến hội còn phải chuyên môn làm đẹp toàn thân, sau đó chuyên gia làm tóc hóa trang, đối với nhóm người già trẻ bọn họ, chỉ cần làm bản thân gọn gàng sạch sẽ thoải mái thanh tân không thất lễ là được, những thứ khác không có yêu cầu nhiều.

Có lẽ vì nhóm người bọn họ tới sớm, quay lại muộn, sinh viên và giáo sư học viện tới tận bây giờ tổng cộng cũng không gặp qua mấy vị khách nào, vị khách gặp được duy nhất cư nhiên còn đối với bọn họ khách khách khí khí nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có loại hung hăng vênh váo thuộc về hào môn như trong tưởng tượng của bọn họ. Vì thế mọi người đang có chút lo lắng lập tức không thấy lo lắng nữa.

...........

Buổi lễ đính hôn lần này của nhà Horae thật sự là có người vui có người sầu, khách được mời tới đây có không ít người mang theo tâm tư đối với người bản thân và gia tộc đều có năng lực như Leonard, nhưng không ngờ mình còn chưa động thủ đã bị người nhanh chân đến trước?

Mà người này còn là đứa con của một gia đình bình thường? Thậm chí ngay cả là gia đình bình thường cũng không xứng, dù sao Lạc Vân Thanh cũng là một người cha mẹ đều qua đời, Leonard cưới cậu là không có bất cứ trợ lực gì.

"Lạc Vân Thanh kia cũng thật tốt số, cái gì cũng chưa làm liền có thể gả vào nhà Horae, cũng không biết cậu ta có quen với xã giao của xã hội thượng lưu hay không, chẳng may không quen thì đúng là khiến nhà Horae phải xấu mặt."

Một cô gái diện mạo tinh xảo ăn mặt sang trọng khinh thường nói, nhưng ghen ghét trong đáy mắt đã bán đứng cô, đâu phải cô coi thường, mà là ghen ghét muốn chết.

Mấy cô gái khác tuy cũng ghen ghét, nhưng nếu ván đã đóng thuyền chắc chắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cho nên cũng chỉ an ủi cô, nhưng nói xấu nhà Horae thì một chữ cũng không dám nói ra, chỉ sợ mang tới tai họa cho gia tộc của mình, dù sao các cô không giống Thấm Nhã, trong nhà có tiền có quyền bản thân lại được cưng chiều.

"Tôi thấy Lạc Vân Thanh kia đúng là hồ ly tinh, một người đàn ông cư nhiên có dáng vẻ như vậy, hừ, chuyên môn mê hoặc đàn ông nhỉ?"

"Còn không phải chỉ là một cái Đế thưởng sao? Vẻ mặt kiêu ngạo kia khiến người ghê tởm, trên thế giới người lấy Đế thưởng nhiều đi, nhưng có ai giống như cậu ta lại truyền hình trực tiếp, lại tham gia tiết mục giải trí để tăng nhiệt độ? Quả thực không giống nhà khoa học."

"Trong nhà không có tiền lại không quyền, cũng không biết nhà Horae coi trọng cậu ta ở điểm gì, lễ đính hôn này mọi người cứ chờ xem chuyện cười đi, một người cha mẹ đều chết thì có thể mời được người nào tới chứ, đến lúc đó chắc chắn là rất mất mặt."

"......"

"Thấm Nhã, đừng nói nữa, cẩn thận......"

Người có quan hệ tốt với Thấm Nhã ở trong phòng thấy cô càng nói càng quá đáng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, nhưng không ngờ cô gái tên Thấm Nhã này không những không cảm kích ngược lại trào phúng nhìn cô một cái, trong mắt là ý tứ Lạc Vân Thanh còn chưa thành công thượng vị cô đã phải vội vàng đi nịnh bợ khiến cô tức giận mà rời đi.

Xí, thứ đồ gì, với cái dáng vẻ được nuông chiều kia của cô, nhà Horae sao có thể xem trọng chứ!

Nghĩ tới đám người Lạc Vân Thanh mời tới cô vừa nhìn thấy kia và cái tâm tư xem náo nhiệt của Thấm Nhã, cô cười.

Ha, xem náo nhiệt?

Ai xem náo nhiệt của còn chưa biết đâu ~

Chương trước Chương tiếp