- Edit Hoan Ky Thuc Ta Cuc Ky Co Tien Hao Tuyet Chuong 196 197

Tùy Chỉnh

Chương 196: Ba lựa chọn

Lạc Vân Thanh đơn giản liền đồng ý như vậy khiến lòng hắn dâng lên một trận cảm giác mừng rỡ như điên.

Không kìm lòng được ôm người vào trong lòng ngực, Leonard không rảnh lo bọn họ giờ phút này còn ở trong sảnh Cục dân chính, thâm tình ôm hôn Lạc Vân Thanh.

Trong sảnh Cục dân chính thường xuyên có người thân mật, cho nên người đi đường đã sớm thấy nhiều không trách, đối với những việc này cùng lắm cũng chỉ cười mà qua thôi.

Hơn nữa trong một đám vợ chồng tân hôn gắn bó như sơn như keo, hành vi của Leonard và Lạc Vân Thanh căn bản không được coi là "nhiệt tình" nhất hoặc là "độc đáo" nhất, cho nên ánh mắt của người qua đường không có mấy ai đặt ở trên người bọn họ.

......

"Leonard, chúng ta đi thôi, đợi lát nữa người nhiều liền đi không được."

Hơi hơi thở dốc, đuôi mắt Lạc Vân Thanh mang theo một tia đỏ ửng không bỏ đi được, khí tức bất ổn nói với Leonard.

Lo lắng nhìn người trên đường càng lúc càng nhiều, Lạc Vân Thanh hậu tri hậu giác phát hiện hai bọn họ quá sơ ý.

Còn chưa ra khỏi phạm vi của Cục dân chính liền khoe khoang lên Thiên bác? Bị chặn là việc vô cùng có khả năng!

Dù sao cư dân mạng nhàn đến đau trứng không có chuyện gì làm muốn xem náo nhiệt rất là nhiều, những phóng viên một lòng muốn có tin tức lớn cũng rất chuyên nghiệp, đi một chuyến có khả năng nhìn thấy thần tượng làm được tin tức lớn thăng chức tăng lương, lợi ích và tổn thất căn bản không cần so cũng biết là chọn cái gì!

Leonard mím môi, cực lực khống chế cơ bắp trên khuôn mặt mình, nhưng sự sung sướng không ngừng khuếch tán ra bên ngoài làm thế nào cũng không che giấu đi được.

Có lẽ là bởi vì giờ phút này trong lòng cất giấu khoang nhu tình mật ý không thể nói ra với Vân Thanh, cho nên giọng nói của hắn càng thêm dịu dàng, dịu dàng khiến Lạc Vân Thanh đều có chút không quen: "Vậy chúng ta rời đi trước."

Kéo lại áo khoác trên người Lạc Vân Thanh, Leonard ôm vai cậu hướng tới bãi đỗ xe.

Hai người vừa mới lên xe huyền phù không bao lâu, liền thấy bãi đỗ trống bên cạnh có một cái xe đi vào.

Chỉ thấy nó "kít" một cái dừng lại sau đó có hai người từ trong xe chạy xuống.

Hai người này vừa nhìn liền biết là phóng viên giải trí, bọn họ mang theo đầy đủ dụng cụ quay chụp, vừa chạy vừa oán trách lẫn nhau.

"Đã nói với cậu có tin tức lớn để làm, bảo cậu nhanh lên, kết quả cậu cứ chần chần chừ chừ đến tận bây giờ? Cậu nhìn xem hiện tại đã mấy giờ, bọn họ đã sớm đi rồi."

"Sẽ không đâu anh, chúng ta may mắn cách nơi này gần, nhìn thấy tin tức liền chạy tới, mới cách thời gian bọn họ post Thiên bác vài phút thôi, bọn họ chắc chắn còn chưa đi đâu."

"A cậu nói thì đơn giản, cậu cho người ta là ngốc sao? Dừng ở chỗ này chờ cậu tới chụp? Với 10 cái đầu heo như của cậu cũng không bằng một cái đầu của Lạc Vân Thanh người ta đâu, cho nên nói cậu vì sao lại chậm như vậy?"

Người đàn ông bị mắng lười biếng vốn dĩ ngữ khí còn coi là ôn hòa, trở nên tăng lên không ít: "Anh, tôi kính trọng anh mới gọi anh là anh, nhưng không chứng tỏ anh thật sự là anh tôi được không? Nói tôi chậm, tôi đều chuẩn bị cho tốt mới xuất phát, kết quả ai lâm thời tự dưng muốn đi WC? Còn vừa đi liền mười phút."

"Tôi....."

"......"

Nghe đến đó Lạc Vân Thanh không cần người ta nói cũng đoán được "bọn họ" trong miệng hai phóng viên giải trí kia là ai.

Vì thế cậu quay đầu nói với Leonard: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa chúng ta bị bắt được."

Sau đó vỗ vỗ ngực, may mắn bản thân vận khí tốt!

Cậu không thích nhất là đối mặt với phóng viên giải trí, đây cũng không phải là cậu làm thấp đi phóng viên giải trí, mà là cậu xác thực không có cách nào thích bọn họ, bởi vì bọn họ quá khó chơi!

Vì một cái tin tức có thể quấn lấy ngươi tới chết, chỉ cần có khả năng tạo tin nóng, vậy cái chuyện mai phục tại bên người chủ tin tức, theo dõi hắn mấy tháng thậm chí một hai năm bọn họ đều có thể làm được!

Khi nghe được tin tức như vậy, Lạc Vân Thanh thực bất đắc dĩ.

Có nghị lực như vậy làm cái gì không được? Lại thích đi bới móc chuyện riêng tư? Đây là tình yêu chấp nhất và trầm trọng cỡ nào với tin tức giải trí chứ?

Dù sao Lạc Vân Thanh không lý giải được loại yêu này, cũng không muốn bị loại tình yêu này vây quanh, cho nên từ khi biết phóng viên giải trí là một đám người thế nào, không thích giao tiếp với giới giải trí cậu liền đối với đám phóng viên này kính sợ tránh xa.

......

Mọi người đều nói có đôi khi hoóc môn thận vừa tăng, làm việc bằng một bầu máu nóng, mà chờ tới khi làm xong việc bọn họ lập tức sẽ hối hận.

Lạc Vân Thanh và Leonard đăng ký kết hôn là ý định bất ngờ nổi lên, trước khi đi đăng ký hai người cũng chưa nghĩ tới thông báo với phụ huynh là Alice và Warren.

Hơn nữa hiện tại bọn họ còn vì thế đã đăng lên Thiên bác chúc mừng, nhưng vẫn như cũ không ai nhớ tới thông báo cho Alice và Warren.

Ừm, hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy sự xấu hổ trong dự kiến, tự nhiên mà đem xe huyền phù đặt chế độ chạy về nhà lớn Horae, chứ không phải biệt thự Lạc Nhật của hai người.

Đi vào nhà lớn Horae, nhìn hai người Alice và Warren vốn đang làm việc ở công ty lại ngồi ngay ngắn trong phòng khách uống trà, bọn họ liền biết xong đời rồi.

Quả nhiên......

Hai người ngoan ngoãn đi tới, nhưng Warren và Alice giống như không phát hiện chỉ lo uống trà nói chuyện phiếm.

Đi vào, mới phát hiện nội dung tán gẫu của bọn họ.....làm người hít thở không thông.

Người già cả? Không người yêu thương? Còn cái lớn không quản được? v.v...

Leonard cạn lời nhìn ba mẹ thân thể rõ ràng khỏe mạnh còn giả bộ giống như người già sắp ly thế, dùng loại ngữ khí ảm đạm nói nội dung hoàn toàn tương phản với tình hình thực tế.

"Aiz, Warren anh nói cho em, vì sao con cái lớn rồi liền muốn bay đi như vậy? Làm ba mẹ có phải là thật sự không quan trọng một chút nào hay không? Nếu không anh xem ai kia việc đăng ký kết hôn lớn như vậy cũng không thương lượng với người trong nhà một tiếng." Nói tới đây Alice rất là u oán thở dài một hơi.

Đối với điều này Warren cười cười, hiểu ý vỗ vỗ vai cô, lời an ủi lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu: "Alice em phải hiểu là con cái cũng không phải vật sở hữu của em, mà kết hôn cũng là việc của hai người, chỉ cần bọn chúng vui vẻ là được, ý kiến của trưởng bối có hay không kỳ thật cũng không quan trọng."

Leonard & Lạc Vân Thanh:!!!

Ba im đi! Ba đừng nói! Ba sẽ hại chết bọn con!

Khẩn trương quay đầu lại nhìn về phía Alice, Lạc Vân Thanh và Leonard rất sợ Alice để bụng.

Nhưng không ngờ sau khi Alice lã chã chực khóc bỗng nhiên cười ha ha ra tiếng, khiến hai người nhìn đến ngơ ngác.

Phục hồi lại tinh thần trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời không khỏi mắng một câu.

Mẹ kiếp, kỹ thuật diễn của Alice hoàn toàn có thể tiến vào giới giải trí, tuyệt đối là người được chọn làm ảnh hậu suất sắc nhất.

Bằng đoạn biểu diễn vừa rồi cùng với kỹ thuật hơn cả vị ảnh hậu thời gian trước được bốn phía  truyền thông ca tụng, ít nhất Leonard và Lạc Vân Thanh liền không nhận ra Alice đang diễn kịch, ngược lại cho rằng cô thương tâm, cô muốn khóc!

"Mẹ, mẹ không có chuyện gì sao dọa bọn con." Nhớ lại dáng vẻ lo lắng ngu ngốc của mình vừa rồi, Leonard không khỏi oán giận nói.

Đều là người già đầu rồi, còn dọa người như vậy, hơn nữa Warren không chỉ không khuyên nhủ mà cư nhiên còn chạy tới hỗ trợ?

Nghĩ đến đây, Leonard lại cho Warren một cái ánh mắt khinh bỉ.

Nào biết ánh mắt này của hắn còn chưa được Warren tiếp thu đã bị Alice nhìn thấy.

Alice lập tức tức giận, tức giận đứng lên đi tới trước mặt Leonard không nói hai lời trực tiếp dùng tay ra sức véo lỗ tai Leonard.

"Thằng nhãi ranh này, việc lớn như đăng ký kết hôn không nói cho chúng ta biết thì thôi, về nhà còn bất mãn ba mày? Hả? Sao mày không bay lên trời đi? Mẹ xem tính tình này của mày chính là thói quen."

Leonard: "......" Dựa vào cái gì tính tình này của con chính là thói quen? Ai tạo nên? Hai người tạo nên sao?

Leonard tủi thân mà Leonard không nói.

Ở nhà Horae, rõ ràng hai vợ chồng Alice mới là tình yêu đích thực, con cái là ngoài ý muốn!

Từ nhỏ cho tới lớn hai vợ chồng cưng chiều lẫn nhau cũng liền thôi, nào có ai cưng chiều hắn!

Alice chướng mắt: "Làm sao? Mày không phục?"

Leonard khuất nhục trả lời: "Không có, mẹ nói đều đúng, con sao có thể không phục."

"Nhìn thái độ của con, còn không phải đang thầm mắng mẹ đấy chứ?"

"Không, nào dám ạ."

"Được rồi, coi như con thức thời." Nói xong Alice cuối cùng cũng buông bàn tay đang véo lỗ tai hắn ra, thong thả ung dung ngồi lại trên sô pha uống trà.

Ở bên cạnh vây xem "trò khôi hài" này tới tận khi kết thúc, những người khác vào giây phút trò khôi hài kết thúc tự động từ trạng thái mù liền thức tỉnh.

Vốn dĩ đám người hầu làm việc ở phòng khách thấy chủ nhân muốn nói chuyện, mỗi người đều cực kỳ có ánh mắt rời ra bên ngoài sân hỗ trợ, để không gian cho các chủ nhân nói chuyện.

Khi Lạc Vân Thanh tới vốn dĩ còn có chút thấp thỏm ngượng ngùng, nhưng hiện tại chút cảm xúc này sớm bị một nhà Alice chêm chọc cười khiến cho biến mất, hiện tại ngược lại rất thoải mái.

Dù sao cậu biết so với cậu và Leonard thì Alice và Warren lại càng sốt ruột hôn sự của bọn họ hơn.

"Vân Thanh này, hôm nay các con làm việc là không đúng nha, mẹ và ba con còn đang ở công ty đi làm, kết quả bị người trên toàn thế giới báo cho biết con trai và con dâu của nhà mình đi đăng ký kết hôn! Ông trời của tôi ơi! Bọn ta cư nhiên là người biết được cuối cùng!"

Alice cũng là tuyệt, rõ ràng là lời oán giận lại cố tình dùng giọng điệu vui sướng để nói, kích động trong giọng nói kia căn bản không che giấu được.

"Lúc các con chưa trở về mẹ và ba con thương lượng một chút, nếu hai đứa các con hiện tại đã đăng ký kết hôn rồi như vậy phải nhanh chóng tổ chức hôn lễ, địa điểm hôn lễ vẫn là ở trang viên Hoa Hồng, vừa rồi mẹ cũng liên hệ với đoàn đội tổ chức hôn lễ tốt nhất toàn Liên bang.....danh sách khách mời cũng phải sửa sang lại cho tốt....người làm hoa đồng, đúng rồi Vân Thanh con có chọn được ai làm hoa đồng mà mình thích chưa? Không được thì mẹ...."

Nói đến hôn lễ Alice căn bản không dừng lại được, vốn dĩ nửa năm trước nên tổ chức hôn lễ, nhưng vì Vân Thanh phải thí nghiệm nên chỉ có thể chậm lại.

Mặc dù muốn chậm lại đến không biết tới khi nào nhưng Alice vẫn bắt đầu xuống tay chuẩn bị những thứ phải dùng trong hôn lễ từ nửa năm trước.

Lúc ấy người khác còn chê cười cô chuẩn bị sớm như vậy có ích lợi gì, chẳng may thời gian kéo dài còn không phải sẽ phải làm lại từ đầu sao, nhưng cô không thèm quan tâm, dù sao cô cho rằng chắc chắn không kéo dài quá lâu.

Sự thật chứng minh cô đã đúng!

Vì vậy tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng muốn tổ chức hôn lễ liền đơn giản nhanh và tiện.

"Các con muốn tổ chức hôn lễ vào lúc nào? Nếu các con muốn sớm một chút thì tháng sau có thể tổ chức, nếu muốn chuẩn bị đầy đủ một chút thì có thể hai tháng nữa, còn nếu muốn hoãn lại một chút có thể lựa chọn vào ba tháng nữa." Alice cao hứng liệt ra ba cái lựa chọn.

Leonard & Lạc Vân Thanh: "......" Ba cái lựa chọn này có khác biệt rất lớn sao?

Tháng sau, hai tháng sau, ba tháng sau, dù sao không có một cái lựa chọn nào là thời gian vượt qua ba tháng, bởi vậy có thể thấy được trình độ vội vàng của Alice.

Đây là sợ Leonard không cưới được vợ tới mức nào chứ!

Phải biết rằng trong hiện thực, càng là hào môn thì càng cần nhiều thời gian chuẩn bị, lễ cưới của giới hào môn chỉ có thể là hôn lễ thế kỷ, không có khả năng là loại hôn lễ giống như của gia đình bình dân không có tiếng tăm gì, nếu thật sự như vậy mất mặt không chỉ là đôi cô dâu chú rể, mà là toàn bộ gia tộc, nghiêm trọng một chút thậm chí cả gia tộc sẽ trở thành trò cười trong miệng người khác.

Alice tuy  sốt ruột, nhưng cô cũng coi như đã chuẩn bị cả nửa năm, nhưng mà ngay cả như vậy, trong giới hào môn thế gia cũng không có nhà nào có tốc độ kết hôn như vậy!

Chương 197: Bận rộn

Alice không phải nói đùa, cô đã yên lặng chuẩn bị hôn lễ của Leonard và Lạc Vân Thanh đã nửa năm, muốn nhìn hai người kết hôn đến sắp điên rồi, cô cảm thấy bản thân cùng lắm chỉ có thể chịu đựng hôn lễ được tổ chức trong vòng ba tháng đổ lại thôi.

Lạc Vân Thanh và Leonard thương lượng một hồi, cuối cùng giao quyền lựa chọn cho Alice, dù sao hai người bọn họ không có yêu cầu gì nhiều với thời gian tổ chức hôn lễ.

Trong suy nghĩ của bọn họ nếu đã đăng ký kết hôn rồi, vậy trên mặt pháp luật hai người đã sớm là chồng chồng, hôn lễ đối với bọn họ mà nói chỉ là nghi thức kết hôn bổ sung mà thôi!

"Vậy ba tháng sau đi." Quyền lựa chọn rơi vào tay mình, Alice ngược lại không muốn chọn thời gian quá sớm.

Dù sao hôn lễ của hào môn thế gia nhiều quy củ, tuy thời gian ngắn không nhất định là làm không tốt, nhưng đôi chú rể và người nhà tuyệt đối sẽ rất mệt.

Hơn nữa đây là hôn lễ của đứa con duy nhất của mình! Cho dù Alice coi như đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cô còn muốn càng tốt thêm hơn nữa, có nhiều thời gian một chút, có lẽ người khác có thể đưa ra một cái phương án tiệc cưới càng thêm hoàn mỹ cũng nên?

......

Từ trước nay tổ chức hôn lễ đều rất mệt mỏi, cho dù bọn họ có thể mời rất nhiều người tới hỗ trợ xử lý sự tình, nhưng rất nhiều việc cần bản thân phải tham dự vào toàn bộ quá trình.

Cách thời gian kết hôn còn ba tháng, lễ phục hôn lễ của hai người đã bắt đầu định chế, thiết kế tiệc cưới và sảnh yến hội cũng phải tìm nhà thiết kế cao cấp tới thiết kế, danh sách khách mời lại càng cần phải xét duyệt một lần nữa....

Alice trong lòng đang tính toán các hạng mục trong tiệc cưới nên không có tâm tình để ý tới ba người đàn ông ngồi bên cạnh.

Nhưng nghĩ một hồi cô bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Đến lúc đó Vân Thanh sẽ không lại muốn vào phòng thí nghiệm chứ?

Nghĩ tới cậu tiến vào phòng thí nghiệm liền mất ăn mất ngủ, dáng vẻ vạn sự không thèm quan tâm khiến Alice cảm thấy có nên không cho cậu vào phòng thí nghiệm trước khi hôn lễ kết thúc hay không?

Nhưng không nói nó cũng biết yêu cầu này có chút làm khó người khác, cho nên Alice thực rối rắm bản thân có nên làm "người xấu" này không.

Cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh luôn chú ý tới Alice thấy Alice như đang đi vào cõi thần tiên, vừa nhìn về phía mình vừa nhíu mày, biết cô muốn nói việc gì đó khó xử với mình.

Nghĩ người một nhà không cần phải che giấu điều gì, Lạc Vân Thanh nhìn Alice trực tiếp mở miệng hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn hỏi con không?"

Đúng vậy, mẹ!

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Warren và Alice, nửa năm trước Lạc Vân Thanh liền thay đổi cách gọi, vốn dĩ lúc bắt đầu gọi mẹ có chút ngại ngùng, nhưng thời gian dài dần dần thành thói quen liền tự nhiên, chỉ cần mở miệng cơ hồ đều là gọi ba và mẹ, xưng hô chú và dì tựa hồ là việc của đời trước.

Lạc Vân Thanh hỏi, Alice nghĩ một hồi vẫn thực do dự có nên mở miệng hay không, nghĩ tới nghĩ lui khi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lạc Vân Thanh nhìn mình, trong lòng lập tức hỏng mất.

Hu hu hu ~ cô quá ích kỷ!

Rõ ràng cô biết Vân Thanh yêu thích thí nghiệm như vậy, hơn nữa hiện tại thí nghiệm của cậu còn chưa có thành quả nữa, sao cô có thể ba tháng liền không cho cậu vào phòng thí nghiệm chứ!

Phải biết rằng nhiều nhân viên nghiên cứu chỉ xuất hiện linh cảm trong một giây đồng hồ khi đang làm thí nghiệm, nhưng đừng nên xem nhẹ một giây này, có lẽ mấu chốt thành công của toàn bộ thí nghiệm liền dựa vào một giây đồng hồ này đấy.

Hơn nữa hiện tại cách thời điểm hôn lễ còn có ba tháng!

Ba tháng đấy! Không phải ba ngày cũng không phải ba tuần, đó là ba tháng!

Một hạng mục nghiên cứu khoa học bị đứt đoạn ba tháng còn có thể thông thuận tiếp tục làm nữa hay không? Chỉ cần người biết một chút đều sẽ biết là không có khả năng.

Nghĩ tới đây, Alice quyết định tùy duyên.

Dù sao chắc chắn Vân Thanh sẽ không không đáng tin như vậy, những lúc khác cho dù không thể tham dự, nhưng ngày hôn lễ tuyệt đối sẽ xuất hiện!

Như vậy cô chỉ cần kiên trì một cái nguyên tắc, đem những việc người khác có thể làm để cho người khác làm, thật sự không làm được thì lại nghĩ cách giải quyết, như vậy cũng được mà.

Nghĩ tới đây, Alice hướng về phía Lạc Vân Thanh nở nụ cười xán lạn, sau đó xua xua tay, lắc đầu liên tục nói: "Không có gì, không có gì, vừa rồi mẹ suy nghĩ tới hôn lễ của các con thôi."

Thấy Lạc Vân Thanh là vẻ mặt không tin cô không có việc gì, Alice lại bồi thêm một câu: "Chính là nghĩ quá mê mẩn một chút."

Kỳ thật Lạc Vân Thanh vẫn không tin, thậm chí còn muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng nghĩ một hồi lại không hỏi ra miệng, ngược lại đoán được gì đó cậu sờ sờ cái mũi, nói với Warren và Alice tình hình thí nghiệm của mình.

Chờ cậu nói cái thí nghiệm trong tay đã thành công, hiện tại đang xin độc quyền, chờ độc quyền được duyệt liền bắt đầu tiến hành thử nghiệm lâm sàng, Alice và Warren đều sợ ngây người.

"Không phải chúng ta đang nằm mơ chứ?"

Warren và Alice hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy có một loại trôi nổi bềnh bồng.

Bọn họ biết đại khái phương hướng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh, loại thí nghiệm khó khăn đến mức có thể so sánh với nằm mơ giữa ban ngày cư nhiên thành công?

Mới qua ba năm, Vân Thanh cư nhiên nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị liệu bệnh gen!

Bệnh gen! Đó chính là bệnh nan y của thời đại tinh tế!

Mấy triệu y học gia tre già măng mọc trong hơn trăm năm qua trước sau không thể tìm ra được phương thức trị tận gốc, hiện tại bị một người học thực vật học tìm ra được?

Đây không phải là nằm mơ chứ?

"Mẹ không cần kinh ngạc như vậy."

"Kỳ thực chỉ là con may mắn thôi, lúc trước khi nghiên cứu chất lỏng gen thực vật tìm được một loại chủ dược, con cảm thấy vị chủ dược này có lẽ sẽ có tác dụng nhiều hơn, sau đó muốn nghiên cứu cách sử dụng khác, sau đó lại phát hiện suy nghĩ của con không sai, nhưng ban đầu phương hướng nghiên cứu bị sai, vì thế liền....."

Con cảm thấy nó có lẽ sẽ có tác dụng nhiều hơn nên đi nghiên cứu, kết quả phương hướng nghiên cứu bị sai, sau đó con thay đổi một phương hướng nghiên cứu, cuối cùng liền thành công?

Đậu xanh, khi nào nghiên cứu lại trở thành việc đơn giản như vậy!!

Những lời này quả thực không còn gì để nói, vợ chồng Warren và Alice cũng không biết phải đánh giá như thế nào mới được.

..........

Nếu đã định ra thời gian tổ chức hôn lễ cụ thể rồi, tổ bốn người đương nhiên không cho phép lại lãng phí thêm thời gian.

Trưa hôm đó, Alice cho nhà thiết kế tới nhà đo đạc kích cỡ quần áo của mọi người.

Của Lạc Vân Thanh và Leonard đương nhiên là lễ phục kết hôn, làm trưởng bối Alice và Warren cũng phải định chế lễ phục tham dự tiệc cưới.

Chờ các nhà thiết kế đo đạc xong số liệu của bốn người, đoàn đội tổ chức tiệc cưới cũng đã tới.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn khiến phòng khách chật ních, cuối cùng vẫn là quản gia kinh nghiệm phong phú không nhìn nổi, đem một bộ phận không phải là nhà thiết kế quan trọng dịch tới khu nghỉ ngơi ngoài sân làm việc, mà những người phụ trách khác và chủ nhân cần bàn bạc kế hoạch thì ở lại trong phòng khách tiếp tục làm việc.

Liên tục đem một vài việc đều chuẩn bị xong, ngoại trừ Alice có thể bảo trì hứng thú bừng bừng, tinh lực tràn đầy ra, ba người khác liền giống như cây bị táp gió tinh thần uể oải.

Này còn không bằng tăng ca!

Xem ra phu nhân hào môn so với đại thiếu gia hào môn càng không dễ làm!

Giờ phút này ba người thực bội phục Alice muốn chết, giao tiếp với đám người kia còn mệt hơn cả đi làm thí nghiệm, nhưng nhìn Alice cư nhiên không thấy được chút mệt mỏi nào?

"Được rồi, ba con mấy người đi nghỉ ngơi đi, nhìn ba con mấy người, liền chút chuyện nhỏ này cũng có thể mệt thành như vậy, về sau phải làm thế nào mới được." Alice lắc đầu, hận sắt không thành thép nói.

"Leonard và Vân Thanh hôm nay không cần về biệt thự Lạc Nhật, cứ ở lại nơi này đi, phòng của các con mỗi ngày đều được quét dọn sạch sẽ rồi."

"Nếu mệt, các con đi vào phòng nghỉ ngơi một chút." Nói xong Alice tinh thần no đủ chạy tới phòng bếp bàn bạc với đầu bếp về bữa tối ngày hôm nay.

Còn ba người đàn ông kéo bước chân nặng nề lên lầu nghỉ ngơi!

Mệt đến không muốn nói chuyện bữa tối các vị nam sĩ cũng chỉ ăn qua loa đối phó một chút, sau đó dưới xạ tuyến tử vong của Alice lại từng người trở về phòng.

Nếu đàn ông trong nhà không đáng tin cậy vậy chỉ có thể tự mình tới!

Alice tức giận một lát sau đó một người ngồi ở phòng khách phấn đấu, bận việc mấy tiếng đồng hồ mới trở về phòng. 

Kết quả vừa vào phòng đã bị Warren ôm lấy.

Hai tay Warren ôm lấy mặt cô, khuôn mặt đẹp trai ôn hòa lộ ra một nụ cười cưng chiều: "Em nói xem sao em không mệt gì chứ, hôm nay bận việc cả ngày buổi tối còn muốn bận nữa sao? Đều không muốn nghỉ ngơi à? Hôn lễ của Vân Thanh bọn nó chắc chắn kịp, em cũng đừng nóng vội như vậy."

Nói chưa dứt lời, Warren vừa nói Alice nóng vội lại bắt đầu trở nên lo lắng.

Đi tới thư phòng thông với phòng ngủ, Alice lấy danh sách khách mời lúc trước ra sửa sang lại, nghiêm túc xem có chỗ nào cần điều chỉnh hay không.

Warren: Dở khóc dở cười.jpg

Đây là làm sao vậy?

Không thể không nói Warren ghen tị rồi!

Cho dù là hôn lễ của bọn họ lúc trước, Alice cũng không để bụng như vậy! Sao hiện tại tới hôn lễ của Leonard lại để bụng như vậy?

Phải biết rằng trong lòng Warren, Alice mới là chân ái, Leonard thật sự chỉ là ngoài ý muốn! Thấy chân ái quan tâm tới ngoài ý muốn như vậy sao có thể không ghen tị!

"Em đi nghỉ ngơi đi, còn ba tháng nữa mới tới hôn lễ mà, tuyệt đối đủ cho em bận việc."

Bất đắc dĩ đi qua, Warren thấy không khuyên được Alice liền chuyển sang xoa vai đấm lưng cho cô.

Nào biết Alice ngại phiền liền đẩy hắn ra: "Anh thấy em nói với bọn nhỏ hôn lễ đổi thành tháng sau có được không?"

Warren: "....." tháng sau? Sẽ vội chết!

Nhưng hắn không thể cự tuyệt, như vậy rất không cho bà xã mặt mũi, vì thế uyển chuyển nói: "Sao lại đột ngột như vậy? Thời gian có thể không kịp hay không?"

Alice trừng hắn một cái: "Không phải lúc đó không biết thí nghiệm của Vân Thanh đã thành công sao."

Ách, hôn lễ và thí nghiệm thành công có liên quan gì tới nhau sao? Chẳng lẽ là vì thí nghiệm của Vân Thanh thành công, Alice liền không muốn cậu lại tiến vào phòng thí nghiệm, muốn dùng càng nhiều thời gian để chuẩn bị hôn lễ, để tránh lại bởi vì một vài sự việc dở khóc dở cười đẩy sự việc kéo dài sao?

Kết hôn đã vài chục năm, Alice chỉ cần nhìn một cái liền biết Warren đang suy nghĩ cái gì.

Hiểu được ông xã không get tới trọng điểm của mình, Alice chỉ có thể giải thích thêm lần nữa: "Warren anh nhìn xem, Vân Thanh rất nhanh liền trở thành anh hùng của Liên bang! Hơn nữa thằng bé còn đẹp như vậy, đến lúc đó còn không phải trở thành tình nhân trong mộng của mọi người sao? Lúc này tin tức kết hôn vừa ra, có người muốn quấy rối thì phải làm sao bây giờ?"

Alice lo lắng là có đạo lý, một nhà Horae hiện tại tuy là hào môn cao cấp nhất trong Liên bang, nhưng từ xưa tới nay người chết vì tiền chim chết vì mồi, trước kia tuyệt đối không có ai dám trêu chọc vào bọn họ!

Nhưng hiện tại! Lạc Vân Thanh nắm giữ trong tay chính là thuốc trị liệu bệnh nan y!

Bệnh gen! Mặc kệ là người giàu hay người thường, người bị bệnh gen chưa bao giờ thiếu!

Có loại thuốc cứu mạng này, lại liên hợp với giao thiệp sau lưng có lẽ không tới vài chục năm, tên tuổi đệ nhất gia tộc của nhà Horae tại Liên bang có lẽ cũng phải đổi, còn phải sợ sao?

Warren cười, cảm thấy Alice lo lắng quá độ: "Alice em nghĩ nhiều rồi, với dáng vẻ hộ thực kia của con trai em, sao có thể để người thực hiện được, hơn nữa anh dám khẳng định Vân Thanh rất thích Leonard, cũng rất thích nhà chúng ta, cho nên nó không thể nào bị người khác cướp đi."

Alice nghĩ một hồi, cũng cảm thấy có đạo lý, đương nhiên nói: "Đó là đương nhiên, Vân Thanh chính là con trai của Thanh Hải và Vân Tâm mà."

Nhưng mà......

"Vậy hôn lễ càng phải nỗ lực làm cho hoàn mỹ, cho nên hai người chúng ta hiện tại bắt đầu phải cố gắng lên!"

Warren: "......"

Cảm ơn! Kỳ thật anh không muốn làm những việc này!

Chúng ta liền không thể phát huy truyền thống tốt đẹp của nhà Horae, đem việc chuyên môn giao cho người có chuyên môn đi làm sao?