- Edit Hoan Ky Thuc Ta Cuc Ky Co Tien Hao Tuyet Chuong 50 51

Tùy Chỉnh

Chương 50: Sinh sôi

Sáng sớm hôm sau, khi Lạc Vân Thanh ra cửa, Leonard vốn định đưa cậu tới Thiên Vũ, nhưng bị cậu lời lẽ chính đáng cự tuyệt.

Tuy Lạc Vân Thanh không có xe huyền phù của riêng mình, nhưng hiện tại giao thông công cộng tiện lợi như vậy, thanh niên trai tráng như mình còn cần người khác đưa đi? Hơn nữa Leonard là đi thực tập, đưa cậu đi một hồi, quá phí thời gian, chỉ sợ hắn đến công ty bị muộn, như vậy ấn tượng với người ta rất không tốt.

Từ chối Leonard xong, Lạc Vân Thanh tra xét bản đồ một chút, phát hiện muốn đi tới trụ sở mới của Thiên Vũ giao thông còn coi như thuận tiện.

Địa chỉ mới của công ty game Thiên Vũ ở cao ốc Tinh Khoa trên đường Thiên Vận. Đường Thiên Vận xem như là nơi tụ tập của các công ty game, bên kia 80% công ty đều là công ty game, dư lại 20% là công ty khoa học kỹ thuật, xem như là địa điểm khá lớn ở Đế Đô, cho nên thẳng tới đường Thiên Vận xe huyền phù công cộng rất nhiều. Nhưng khoảng cách từ học viện Liên bang đệ nhất tới đường Thiên Vận không ngắn, vì vậy không có xe huyền phù công cộng thẳng tuyến, chỉ có thể đổi tuyến giữa chặng.

Đang giờ làm việc, bên ngoài đường khá ít người, cả đường đi Lạc Vân Thanh cũng chưa thấy vài người, chờ tới cao ốc Tinh Khoa mới cảm thấy nhiều người.

Cao ốc Tinh Khoa là cao ốc tốt nhất trên đường Thiên Vận, tổng cộng có 72 tầng, mỗi tầng chiếm 3.500 mét vuông, ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, một tháng tiền thuê nhà có thể khiến người đau tim, hơn nữa càng là tầng cao tiền thuê càng đắt. 

Thiên Vũ mới chuyển tới cao ốc Tinh Khoa vào tháng trước, văn phòng lúc trước là một căn phòng gần đường Thiên Vận, trò chơi này trở nên hot kiếm được đầy bát đầy chậu mới lấy tiền đi thuê một phòng số 1502, cũng chính là phòng thứ 2 tầng 15 làm địa điểm mới của công ty.

Khi Lạc Vân Thanh tới là 10 giờ sáng, cách thời gian họp thông báo hôm qua còn 30 phút.

Nói là đại hội cổ đông, nhưng thực tế công ty còn chưa đưa lên sàn, Thiên Vũ chỉ có mấy vị ông chủ mà thôi, trong đó Lạc Vân Thanh là người bỏ vốn chủ yếu, chiếm 35% cổ phần, mà 65% cổ phần còn lại chia đều cho 3 người còn lại.

"Vân Thanh, cuối cùng cậu đã tới, lâu rồi không gặp!" Vì Lạc Vân Thanh chưa từng tới trụ sở mới của công ty Thiên Vũ, cho nên Kỳ An cố ý xuống dưới đón cậu, thái độ tuy có chút ngại ngùng nhưng không che giấu được hưng phấn khi hắn thấy Lạc Vân Thanh, từ trong mắt hắn có thể thấy được hắn rất hoan nghênh Lạc Vân Thanh tới.

"Đã lâu không gặp, không ngờ công ty đã phát triển tốt như vậy." Sản xuất game quả nhiên là ngành lợi nhuận kếch xù, lúc trước Thiên Vũ nghèo túng, nhưng mà hiện tại thì sao? Trở thành ngành sản xuất tân quý.

Nhìn cao ốc Tinh Khoa xa hoa,  Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán. 

"Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng khổ tận cam lai." Là một trong những người sáng lập ra Thiên Vũ, Kỳ An nghĩ tới quá trình trước kia mấy người chen nhau trong một gian phòng chật hẹp cũ nát mở công ty gây dựng sự nghiệp không khỏi thổn thức.

Lúc ấy dùng hai bàn tay trắng dựng nghiệp, bọn họ tiếp tục cố gắng duy trì ngoại trừ lý tưởng ra chính là loại tín niệm chắc chắn sẽ thành công, đều đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị thất bại, bọn họ không ngờ thành công lại tới đột nhiên như vậy.

Chỉ là một trò chơi mà thôi, còn là loại trò chơi ban đầu cũng không được nhìn trúng, không ngờ cư nhiên cũng có thể thịnh hành Liên bang, mới ngắn ngủn một đoạn thời gian, lợi nhuận thuần cũng đạt trên 1 tỷ đồng Liên bang. Mang tới cho bọn họ một bút tài chính, cũng mang tới một cơ hội phát triển rất lớn. Những người lúc trước khinh thường bọn họ hiện tại không ai không khách khách khí khí với bọn họ.

Nghe tới câu "chúng ta cuối cùng cũng khổ tận cam lai" Lạc Vân Thanh cười cười, không phát biểu thêm ý kiến gì, này rốt cục là "chúng ta" hay là "bọn họ" liền phải xem phát triển kế tiếp.

"Tóm lại mặc kệ như thế nào, Thiên Vũ có thể phát triển trở thành như vậy ít nhiều có cậu, nếu không Thiên Vũ đã sớm phá sản, làm gì có lúc huy hoàng như này." Kỳ An thực sự cảm kích đối với Lạc Vân Thanh, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ lúc ấy cùng đường mang theo bi phẫn, mờ mịt và tuyệt vọng, nếu không phải Lạc Vân Thanh vươn tay giúp một phen, có lẽ hắn thật sự phải nhận mệnh, sau đó cùng người nhà thỏa hiệp, về nhà kế thừa công xưởng nhỏ trong nhà, cuối cùng bình bình đạm đạm trôi qua cuộc sống mà mình không muốn.

"Tôi chỉ muốn đầu tư một chút, vừa lúc lựa chọn các anh mà thôi." Lạc Vân Thanh cười nhạt nói.

Đây cũng không phải lời nói dối, lý do nguyên chủ lựa chọn bọn họ là muốn đầu tư, cũng không phải bị lý tưởng của bọn họ đả động, nhưng từ sự tình gần nhất xem ra, lần đầu tư này rất nhanh sẽ kết thúc. Lạc Vân Thanh tin tưởng trực giác của mình, cậu cũng không cảm thấy hội nghị hôm nay chỉ là tầng quản lý của công ty biểu đạt cảm kích đối với mình.

Nhưng hàn huyên lâu như vậy, cậu thật ra không phát hiện Kỳ An đối với mình có gì không hài lòng hoặc là nói có chỗ tính kế gì, nhưng ngẫm lại thân phận Kỳ An, Lạc Vân Thanh lại cảm thấy thoải mái.

Tuy lúc trước Thiên Vũ là từ Kỳ An, Độ Khúc và Phùng Phong ba người sáng lập, mà ba người đều biết một chút kỹ thuật, nhưng trên thực tế ngoài Kỳ An là chuyên chú nghiên cứu phát minh ra, Phùng Phong trọng điểm chính là thị trường, lập kế hoạch xác định và đánh giá về trò chơi, Độ Khúc là chạy nghiệp vụ tìm con đường phát hành và tìm đầu tư cùng với một vài công việc khác.

Hiện tại cũng không ngoại lệ, Kỳ An tuy nói là một tay kỹ thuật chính, cũng là một người sáng lập của công ty, nhưng thực tế biết đến nội vụ của công ty không nhiều lắm, dù sao tâm tranh giành công trạng của hắn không nặng, tâm tâm niệm niệm đều là trò chơi của mình, trọng tâm công việc đặt trên sản phẩm chứ không phải trên việc quản lý công ty.

"Hội nghị có lẽ sắp bắt đầu rồi nhỉ?" Lạc Vân Thanh nhìn thiết bị đầu cuối một chút, phát hiện còn 10 phút nữa là tới 10h30.

"Đúng vậy, chúng ta đi thôi." Kỳ An nhìn một chút, đúng là sắp đến giờ, vì thế mang theo Lạc Vân Thanh đi về gian phòng họp lớn nhất, vừa đi vừa quay đầu kể lể với cậu.

"Kỳ thực chỉ có bốn người chúng ta cùng với mấy người quản lý mà thôi, không nhiều người lắm, tôi cảm thấy không cần trang trọng như vậy, hơn nữa cậu còn đi học, bảo cậu xin nghỉ tới đây cũng không tốt, nhưng Độ Khúc nói chỉ có thể thời gian này, thời gian khác không rảnh, cho nên cũng không còn cách nào."

Độ Khúc? Vốn dĩ đang quan sát hoàn cảnh công ty Lạc Vân Thanh nghe thấy tên này liền nhướng mày, trong lòng nắm chắc, xem ra sự tình lần này có liên quan tới cậu, Độ Khúc muốn qua cầu rút ván? Muốn đá mình ra?

..................

"Hôm nay đem mọi người tới đây chủ yếu là thông báo về tiền lời một năm cùng bàn bạc phương hướng phát triển kế tiếp của công ty." Độ Khúc tiến vào, bước đi hừng hực, tây trang thẳng thớm, vừa tiến vào đã bắt đầu báo cáo.

Gã báo cáo thực kỹ càng tỉ mỉ, lợi nhuận mỗi quý thậm chí mỗi tháng đều có số liệu rõ ràng, hơn nữa Lạc Vân Thanh xem ra số liệu này đó đúng là đáng sợ, cơ hồ giống như đúc với công bố trên Thiên bác, phải biết rằng có vài công ty vì số liệu đẹp một chút, số liệu công bố lên Thiên bác đều qua chỉnh sửa, thực tế lợi nhuận cũng không có nhiều như công bố, tuy Thiên Vũ tuy chỉnh sửa một chút, nhưng Lạc Vân Thanh nhìn ra chút chỉnh sửa này có thể nói cực kỳ bé nhỏ, không giống công ty khác, lợi nhuận một trăm triệu liền dám nói với bên ngoài lợi nhuận hai ba trăm triệu.

Một chuỗi dài khoản thu nhập, chi ra, sản phẩm trò chơi của công ty sáu tháng cuối năm, khoản chống đỡ game thời trang phát triển trước mắt, trò chơi bán thành phẩm đang nghiên cứu.

Mặt khác tuy cũng có nói về kế hoạch nghiên cứu phát minh cùng với kế hoạch phát triển tiếp theo, nhưng cơ hồ sơ lược, quan trọng nhất chính là dự toán cũng hoàn toàn không cao, nghe đến đó, Kỳ An làm ở bộ phận nghiên cứu phát minh tuy không nói gì, nhưng Lạc Vân Thanh rõ ràng cảm giác được hắn bất mãn, dù sao ngay cả cậu cũng biết lý tưởng chân chính của hắn là muốn nghiên cứu ra loại game đại hình huyền huyễn, loại trò chơi tiểu nữ sinh này chỉ là một cái ngoài ý muốn, là sản phẩm để hắn điều tiết tâm tình làm ra mà thôi, nhưng không ngời lại lập tức trở nên hot.

"Hôm nay ngoài những việc này, còn có một chuyện muốn nói, đó chính là chia hoa hồng cùng phân cổ." Nói tới phân cổ, Độ Khúc nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh một cái.

Lạc Vân Thanh chính là vì ba chữ chia hoa hồng mới tới đây, nói là chia hoa hồng, kỳ thực chính là mấy ông chủ chia tiền, không giống như những công ty lớn, chia hoa hồng theo niên độ, dù sao Thiên Vũ cũng là công ty nhỏ, nói khó nghe một chút chính là xưởng nhỏ, chỉ cần mấy ông chủ đồng ý, bao lâu chia tiền lãi một lần đều được.

"......"

"Tôi đào vài người từ công ty khác tới đây, tôi tính toán cho bọn họ một ít cổ phần, phần cổ phần này từ bốn người chúng ta chi ra." Công ty phát triển không rời khỏi nhân tài, mà phương pháp có thể lưu lại nhân tài tốt nhất chính là đem bọn họ buộc chặt với công ty của mình.

Ba người khác gật đầu, điểm này bọn họ đều sớm biết, cũng đồng ý, Lạc Vân Thanh cũng không ngại từ phần của mình ít đi một chút, thậm chí nếu có người chấp nhận mua cổ phần trên tay cậu, cậu thật không ngại bán đi.

Không vì cái gì cả, chỉ là có loại dự cảm tự nhiên, tuy hiện tại nhìn huy hoàng, nhưng công ty này kỳ thực cũng không thể đi xa.

"Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, như vậy dựa theo kế hoạch nguyên bản tiến hành, mỗi người nhường ra 1% cổ phần làm phần thưởng phân cho người có cống hiến với công ty." Độ Khúc thấy tất cả mọi người đều không có ý kiến, liền cho qua chuyện này.

Mà kế tiếp......

Nhìn Lạc Vân Thanh, trong lòng Độ Khúc có chút áy này, nhưng cao hứng và dã tâm vẫn như cũ chiếm thượng phong, gã muốn lấy cổ quyền trên tay Lạc Vân Thanh về, thậm chí nguyện ý ra giá cao mua lại.

Phải biết rằng Lạc Vân Thanh chỉ là một sinh viên thừa kế di sản của cha mẹ mà thôi, đối với phát triển của Thiên Vũ không có chút trợ giúp gì, Thiên Vũ hiện tại phát triển tốt như vậy, về sau chắc chắn sẽ có góp vốn pha loãng cổ quyền, mình vốn dĩ đã chiếm không nhiều lắm, nếu pha loãng thì lại càng ít, mặc kệ thế nào, gã đều phải từ trên tay Lạc Vân Thanh bắt lấy ít nhất 15% cổ quyền, như vậy mới có thể bảo đảm quyền lên tiếng độc nhất vô nhị của mình.

"Sau đây tôi muốn nói không liên quan nhiều tới công ty lắm, chỉ là cá nhân quan tâm tiểu bối một chút." Độ Khúc nói xong, ngữ khí liền từ nghiêm túc trở nên ôn hòa.

"Vân Thanh, game tuy rằng là ngành sản xuất lợi nhuận kếch xù, nhưng rất dễ dàng thay đổi rất nhanh, muốn lợi nhuận không phải một việc dễ dàng, mà cháu hiện tại vẫn là một sinh viên, về sau có lẽ cũng sẽ có mộng tưởng và lý tưởng của mình cần đi thực hiện, nhưng chú nói với cháu những thứ này đều cần tới tiền tài duy trì."

Nói tới đây Độ Khúc tạm dừng một chút, nhìn Lạc Vân Thanh không có biểu lộ ra dị thường mới nói tiếp: "Hiện tại Thiên Vũ không thể phủ nhận đúng là phát triển không tồi, nhưng đây cũng chỉ là mới bắt đầu, nếu kế tiếp không có trò chơi có thể bay lên, đó là sớm hay muộn đều phải dùng tiền dành dụm ăn đến cạn, lúc trước tiền cháu bỏ vốn vào đều là cha mẹ cháu lưu lại cho cháu, chắc chắn bọn họ hi vọng tiền đó có thể đảm bảo cho cuộc sống của cháu càng thoải mái, đúng không?"

"Đúng vậy." Lạc Vân Thanh lạnh nhạt gật gật đầu, nhìn người trước mặt, muốn nhìn xem gã còn có thể nói cái gì.

"Lợi nhuận của công ty hiện tại, cổ phần trên tay cháu cực kỳ đáng giá, cho nên chú muốn hỏi cháu có muốn đem cổ phần trên tay bán ra, mua vài căn nhà ở Đế Đô bên này đầu tư? Như vậy tương đối an toàn?" Độ Khúc giống như một vị trưởng bối, ôn hòa khuyên bảo Lạc Vân Thanh, dùng một bộ biểu tình ta đều đang vì ngươi suy nghĩ nhìn cậu.

Chương 51: Cổ phần

"Nếu là người khác chú sẽ không nói, nhưng Lạc Vân Thanh chúng ta đều có giao tình lâu như vậy, chú chắc chắn là suy nghĩ cho cháu, cháu hiện tại vẫn là một sinh viên, tiền trên tay cũng không có bao nhiêu, ngành sản xuất game lợi nhuận nhanh, nhưng đóng cửa cũng nhanh, bỏ ra một phần đầu tư bất động sản đối với cháu trước mắt là lựa chọn tốt nhất." Độ Khúc phong độ nhẹ nhàng nói đầy chân thành, nhưng thực tế chân thành này có bao nhiêu hơi nước chính gã cũng biết, không ngoài chỉ là vì dụ dỗ mà thôi.

"Độ Khúc, anh điên rồi sao?"

"Chú ra bao nhiêu?"

Lạc Vân Thanh và Kỳ An đồng thời ra tiếng, một người ngữ khí bình tĩnh, một người ngữ khí khiếp sợ.

Kỳ An khiếp sợ là bởi vì hắn thật sự không ngờ Độ Khúc cư nhiên có thể mặt dày vô liêm sỉ như thế, như vậy cũng dám nói ra, mặc kệ gã nói có bao nhiêu  dễ nghe thì thế nào, vẫn là không thể thay đổi  ý tứ lừa gạt trong lời gã nói, tất cả mọi người đều không phải thằng ngốc, ai nghe không hiểu, đặc biệt là so sánh với những gì Lạc Vân Thanh làm cho, mọi thứ hôm nay đều khiến người phát lạnh từ đáy lòng.

Phải biết rằng nếu không phải Lạc Vân Thanh giúp đỡ, sao bọn họ có thể có ngày hôm nay? Loại qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa này thật sự khiến người khinh thường.

Lạc Vân Thanh lại không có loại cảm giác không dám tin cùng phát lạnh trong lòng như Kỳ An, cậu bình tĩnh là vì cậu đã sớm có tâm lý chuẩn bị cao tầng Thiên Vũ có người muốn đem cục đá chắn đường là mình đá ra ngoài, cho nên nghe thấy Độ Khúc nói như vậy ngoại trừ có chút ghê tởm ra thì thật ra không có kinh ngạc gì lớn, ngược lại có loại cảm giác rốt cuộc giày rơi xuống đất.

Nói một câu không dễ nghe, tuy cậu có tiền, nhưng tiền của cậu cũng không phải gió to thổi tới, nếu đã không xem trọng sự phát triển sau này của Thiên Vũ, vậy chỉ cần giá cả thích hợp, rời khỏi còn hợp với tâm ý của cậu, cho nên hiện tại điều duy nhất cậu quan tâm chính là vấn đề giá cả, còn hành vi của đối phương rốt cục là có lương tâm hay không lương tâm thật sự cậu không để ý chút nào.

Thái độ Lạc Vân Thanh lãnh đạm tuyệt tình như vậy lại khiến Độ Khúc, Kỳ An và Phùng Phong đều bị dọa sợ, đồng thời cũng khiến ba người sinh ra một loại cảm giác hoang đường trong lòng.

Phải biết rằng Thiên Vũ hiện tại có thể nói là gà mái đẻ trứng vàng, trong bảy tháng bùng nổ tới giờ lợi nhuận lên tới hơn 1 tỷ đồng Liên bang, bên ngoài có rất nhiều người muốn dính vào một chân nhưng không vào được, nhưng hiện tại cư nhiên còn có người muốn rời khỏi? Này có bao nhiêu ngu ngốc, không nói gì khác, dựa theo cái thế này, cổ phần Thiên Vũ qua một hai năm nữa khẳng định là một cái giá cả khác.

"Vân Thanh, cậu không sao chứ?" Kỳ An lo lắng nhìn cậu một cái, cảm thấy có thể là cậu bị tức đến điên rồi mới như vậy, dù sao nếu chuyện này đổi thành hắn, hắn tuyệt đối sẽ nổi giận.

Nghĩ tới đây, Kỳ An càng thêm bất mãn nhìn Độ Khúc, càng nhìn càng thấy bản tính công danh lợi lộc của gã quá mạnh.

Lúc trước biết gã có dã tâm, là người ham thích công danh lợi lộc, lúc ấy còn cảm thấy đây là biểu hiện cho người có ý chí lập nghiệp, nhưng công danh lợi lộc cùng dã tâm đối với người khác hắn cảm thấy khá tốt, nhưng khi những thứ công danh lợi lộc và dã tâm này đối với người một nhà khiến cho người có điểm không rét mà run.

"Không có vấn đề gì." Lạc Vân Thanh ngữ khí thản nhiên, trên mặt cũng thực sự không có chút thương tâm nào, tuy trong lòng Kỳ An cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu Lạc Vân Thanh cũng không coi trọng Thiên Vũ giống như mình nghĩ.

Nhưng cậu coi trọng hay không coi trọng là một chuyện, bản thân mình làm người lại không thể như vậy, tuy nghe thấy Lạc Vân Thanh nói không có vấn đề gì nhưng Kỳ An vẫn nghẹn một hơi trong lòng, cho nên trực tiếp hướng khẩu pháo về phía Độ Khúc.

"Độ Khúc, anh hiện tại là có ý gì?"

"Tôi nào có ý tứ gì, chỉ là làm trưởng bối đề xuất mấy ý kiến nho nhỏ cho Lạc Vân Thanh mà thôi."

Độ Khúc sờ sờ mũi, đối mặt với chất vấn của Kỳ An gã cũng không cảm thấy đúng lý hợp tình như lời mình nói, ngược lại lại có chút chột dạ, nhưng cho dù chột dạ, gã vẫn không muốn thoái nhượng, dù sao gã thật sự muốn có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối.

Lấy tình huống hiện tại mà nói, Lạc Vân Thanh trên tay nắm 35% cổ phần, dư lại 65% cổ phần gã chiếm 23%, Kỳ An chiếm 22%, mà Phùng Phong chiếm 20%, cổ phần trên tay Lạc Vân Thanh lớn hơn mình 12%, hiện tại đúng là cậu làm theo lời nói lúc trước, không trực tiếp tham dự quản lý, nhưng nếu về sau Thiên Vũ phát triển tốt thì sao? Cậu có thể mạnh mẽ nhúng tay hay không? Nếu thật sự mạnh mẽ nhúng tay vậy đến lúc đó mình có thể làm gì được?

Tuy điều này tính khả năng rất nhỏ, nhưng đúng là có tồn tại, mặt khác còn có một Kỳ An ngay thẳng ở cạnh, nếu thật sự xuất hiện tình huống này, đến lúc đó cho dù gã và Phùng Phong liên thủ, cũng không nhất định có thể chống lại được Lạc Vân Thanh.

Đã sớm coi Thiên Vũ trở thành vật trong túi, Độ Khúc nghĩ tới khả năng như vậy liền cảm thấy khó chịu.

Ngoài ra, Độ Khúc rất rõ ràng, hiện tại gã và Phùng Phong có thể đồng tâm hiệp lực chống lại Lạc Vân Thanh, phần lớn là vì hai người có quan hệ tình lữ, nhưng ai biết về sau hai người sẽ như thế nào, nếu hai người chia tay, y còn sẽ vô điều kiện đứng ở phía mình sao?

Độ Khúc không dám đánh cuộc cũng không muốn đánh cuộc, vì vậy phải bóp chết một chút mầm mống này, gã chỉ có thể thực xin lỗi Lạc Vân Thanh.

"À, còn mấy cái ý kiến? Ý kiến của anh cũng ngang ngược như vậy sao? Đừng làm ra chuyện qua cầu rút ván, cái này khiến người ta khinh thường." Kỳ An tức giận đến bật cười, vốn chỉ có chút tức giận, hiện tại là hoàn toàn tức giận.

Đối mặt với pháo oanh tạc của Kỳ An, Độ Khúc có chút lúng túng, nhưng đối với tình huống như vậy gã cũng đã chuẩn bị tâm lý, có thể nghĩ tới những ngày gian nan lúc trước còn có Lạc Vân Thanh trợ giúp, người luôn nhanh mồm dẻo miệng như gã lại hiếm khi không phản bác lời Kỳ An nói, cho dù hiện tại trong lòng gã có một ngàn một vạn cái lý do có thể giảo biện.

"Tôi chưa từng nghĩ tới anh là dạng người như vậy, chúng ta lúc trước nghèo túng thành như vậy, anh đem tiền của người ta lấy ra tiêu thật là vui vẻ, hiện tại huy hoàng, liền muốn đá người ta đi? Chúng ta làm người không thể như vậy chứ?" Nhìn Độ Khúc không nói lời nào, Kỳ An càng cảm thấy gã chột dạ.

"Tôi đã nói sao lại để tôi liên hệ Lạc Vân Thanh, phải biết là trước kia đều là anh liên hệ Lạc Vân Thanh, hiện tại chính anh rõ ràng ở công ty, còn bảo tôi đi xuống đón cậu ấy, anh là chột dạ nhỉ?" Kỳ An càng nói càng tức giận, nhớ tới những lần hoạt động trước của công ty, còn có lần an bài hội nghị kỳ quái này, càng nghĩ càng thấy mình bị chơi khăm.

Độ Khúc này chắc chắn đã sớm có dự mưu!

"......"

"Kỳ An, anh nói chuyện chú ý đúng mực một chút." Vốn dĩ không định lên tiếng, Phùng Phong nhìn Kỳ An vốn là người không giỏi nói chuyện càng nói lại càng kích động, cũng càng nói càng quá đáng, nhịn không được mở miệng cảnh cáo.

Lạnh lùng nhìn hắn một cái, gõ gõ bàn, biểu đạt bản thân bất mãn.

Vì Độ Khúc đã sớm nói cho y, cho nên y đã sớm biết việc này, tuy không tốt lành, nhưng ở một phương diện nào đó y cũng đồng ý với Độ Khúc. Lạc Vân Thanh có quá nhiều cổ phần, đối với bọn họ mà nói cũng không tốt, tuy nói hiện tại cậu ta không trực tiếp tham dự quản lý, chỉ lấy chia hoa hồng, nhưng có thể lâu dài sao? Dù sao trước mắt nhìn tới, Thiên Vũ là hạng mục kiếm tiền nhiều nhất trong nhiều hạng mục cậu ta đầu tư. Mà xem cậu lúc trước đối với ngành sản xuất game nhiệt tình yêu thích, có thể không nắm chặt ở trong tay sao?

Hơn nữa hiện tại cậu ta vừa mới lên cao đẳng học viện, chờ tốt nghiệp còn có thể muốn ra vẻ ta đây hay không, đến lúc đó trực tiếp đổi ý, bắt đầu nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty? Vậy đến lúc đó bốn người bọn họ bắt đầu tranh quyền sao? Công ty này sẽ lập tức sụp đổ đi?

Mặt khác chính là ngành sản xuất game đúng là ngành sản xuất cho lợi nhuận kếch xù, nhưng những công ty phù dung sớm nở tối tàn rất nhiều, nếu Lạc Vân Thanh đi bây giờ có thể lấy được tiền nhiều hơn so với lúc trước đầu tư rất nhiều để đi làm đầu tư cố định, nhưng nếu không đi thì tính nguy hiểm cũng không coi là nhỏ, nếu về sau công ty kinh doanh không tốt như vậy cậu ta không chỉ một phân tiền cũng không lấy được mà còn có khả năng còn phải cho không, nói như vậy không bằng hiện tại liền rời khỏi!

"Lời tôi nói làm sao không chú ý?" Nghe thấy vậy Kỳ An đột nhiên đập bàn một cái, quả thực muốn nỗ tung tại chỗ.

Vốn tính tình còn tốt, Kỳ An thực sự bị một đôi tình lữ cùng một giuộc trước mắt chọc giận rồi.

Nghe đi, nghe thử đi, đây là uy hiếp sao?

"Ha ha, Độ Khúc còn chưa nói chuyện đâu, còn đến lượt anh nói sao? Quả nhiên là tình lữ, đều lòng dạ lạnh lùng giống nhau."

"Được rồi, Kỳ An, đừng nói nữa." Lạc Vân Thanh xoa xoa đầu mình, có chút cảm động, nhưng cũng có chút đau đầu.

Hiện tại cậu xem như đã nhìn ra, chuyện này Độ Khúc ngoại trừ nói cho Phùng Phong ra, đều giấu những người khác, đặc biệt là Kỳ An, giấu đến kín kẽ không một lỗ hổng.

Vốn dĩ đã đứng lên Kỳ An nghe được Lạc Vân Thanh nói ngồi xuống, bắt đầu thở chậm lại, hiện tại hắn không chỉ bị Độ Khúc chọc giận mà cũng bị thái độ lãnh đạm này của Lạc Vân Thanh chọc giận.

Hắn không rõ, vì sao hai người kia đối với Thiên Vũ lại có thái độ cực đoan như vậy? Một người là cực lực muốn chiếm cho riêng mình, mà một người còn lại là hoàn toàn không quan tâm?

"Chú muốn mua cổ phần trên tay tôi?" Thưởng thức chén trà trong tay, Lạc Vân Thanh không chút để ý mắt đào quét qua hắn một chút, ngữ khí đạm mạc giống như hỏi  hôm nay bạn ăn cơm chưa' hỏi Độ Khúc.

Hơi hơi há miệng, Độ Khúc lấy cớ nuốt xuống lời đã đến bên miệng, nhìn đứa nhỏ mặc kệ xem bao lần đều cảm thấy xinh đẹp trước mắt, cuối cùng mở miệng nói: "Đúng vậy."

"Chú ra bao nhiêu?"

"Nếu cháu đồng ý nhượng lại cổ phần, chú có thể ra 1,5 tỷ mua lại 15% cổ phần trên tay cháu, dư lại cháu có thể giữ lại, hoặc nếu cháu muốn bán ta cũng có thể giúp cháu tìm người mua, bảo đảm giá cả sẽ không thấp hơn so với giá chú ra." Độ Khúc thực thành khẩn nhìn cậu.

Gã ra giá không thấp, thậm chí so với giá thị trường còn cao hơn một chút, vốn dĩ gã muốn cho Lạc Vân Thành bán hết toàn bộ, mình bắt lấy 15%, cổ phần còn lại tìm một ít nhân mạch tiếp thu đầu tư, như vậy đối với sự phát triển của công ty cũng tốt, chính là chuyện tới trước mắt nhìn thấy Lạc Vân Thanh gã lại có chút mềm lòng, cho nên mới đưa ra ý kiến có thể giữ lại.

"Đương nhiên cái giá này không tính 150 triệu tiền hoa hồng kia, nếu cháu thực sự bán ra, 1% cổ phần mỗi người bỏ ra chú vừa nói kia chú cũng có thể mua lại của cháu."

Nghe đến đó Lạc Vân Thanh thật ra có chút kinh ngạc, không khỏi kỳ quái nhìn Độ Khúc một cái.

Này không giống với tác phong thường ngày của Độ Khúc nha!