[Edit|Hoàn] Nữ phụ ác độc cười với ta [Xuyên nhanh] - Long Nữ Dạ Bạch - Chương 123: Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑲

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Duy nhất đáng giá cao hứng chính là, Đào Nhiên lật lại bản án, nói chính xác là Chung Hiểu lật lại bản án. Bởi vì phán nhầm dẫn đến Chung Hiểu ngồi tù ba năm bỏ lỡ thời gian tiếp nhận giáo dục tốt nhất, tòa án cấp cho Đào Nhiên một khoản tiền bồi thường.

Hơn nữa quyển sách Đào Nhiên xuất bản kia được một công ty điện ảnh vừa ý, ký hợp đồng làm phim, hắn cũng coi như có một khoản tiền không nhỏ gửi ngân hàng. Đào Nhiên nghĩ một chút, lấy tiền này mở một quán bar. Tuy rằng loại địa phương này thông thường đều tương đối loạn, nhưng mà có một đám huynh đệ ở đây, ai dám ở chỗ này ngang ngược.

Từ sau khi Đào Nhiên mở quán bar, Lão Lang bọn họ liền không thích đi địa phương khác nữa, ngày ngày rảnh rỗi thì tới đây uống rượu. Đào Nhiên nhìn hóa đơn tháng này, vô lực thở dài. Hắn đứng dậy đi tìm Lão Lang bọn họ, đám đại hán kia chính đang hứng thú bừng bừng uống rượu oản tù tì. Thấy Đào Nhiên đi tới, Quạ Đen nói: "Đại ca, nơi này sửa sang không hợp lý a, ngay cả sàn nhảy cũng không có, Kiều Kiều chẳng biết khiêu vũ ở đâu."

Đào Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi biết một chai rượu như vậy mua bao nhiêu tiền không?"

Quạ Đen sắc mặt trắng nhợt, "Em uống rượu chưa từng tiêu tiền, không biết."

"Rất đắt." Đào Nhiên nói: "Cho các ngươi uống cũng không có gì, nhưng mà cũng không thể bắt ta bồi vốn đúng không? Dẫu sao các ngươi cũng có cổ phần."

Lão Lang nghiêm túc suy tư chốc lát, nói: "Em biết nên làm như thế nào rồi."

Ánh mắt Đào Nhiên lộ vẻ chờ mong, liền nghe Lão Lang nói: "Chúng ta đi quán rượu khác gây sự, khách khứa không phải tự động tới nơi này sao?"

"..." Đào Nhiên còn chưa phản ứng kịp, mọi người đều đã cảm thấy cái chủ ý này hay, từng tên liền hứng thú bừng bừng đi.

Mục Hoan Hoan ở quầy bar nhìn bọn họ pha rượu, lúc Đào Nhiên tới nàng vừa vặn chế được một ly, vì vậy liền cười đem rượu đưa cho Đào Nhiên, "Anh nếm thử xem."

Đào Nhiên uống một hớp, phản ứng cả người chính là mặt không biểu tình.

Mục Hoan Hoan nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Đào Nhiên rất muốn nói với nàng, mình uống rượu và uống trà giống nhau như đúc, chỉ có thể uống ra hàm lượng cồn bao nhiêu, về phần còn cái gì khác trong đó căn bản không uống ra được. Nhưng mà hắn cảm thấy bản thân là một người EQ rất cao, hắn biết rõ nữ nhân vĩnh viễn đều thích lời ca ngợi, vì vậy hắn nói: "Uống rất ngon, em là người pha chế chuyên nghiệp sao?"

Mục Hoan Hoan kiêu ngạo lại dè đặt cười nói: "Đừng nói như vậy a, em vừa mới học."

"Vậy em thật sự là rất có thiên phú." Lời như vậy Đào Nhiên chỉ há mồm liền phun ra.

Mục Hoan Hoan hưng phấn trợn to hai mắt nói: "Vậy bắt đầu từ ngày mai em tới chỗ này của anh pha rượu có được không?"

Đào Nhiên trầm mặc một chút, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy người pha chế hắn mời tới hướng về Đào Nhiên kín đáo lắc đầu, Đào Nhiên tức thì liền biết Mục Hoan Hoan là loại tài nghệ gì. Xem ra đôi khi nữ nhân là không thể loạn khen, nếu không nàng khả năng thật muốn chạy lên trời.

"Vậy làm sao được." Đào Nhiên kéo Mục Hoan Hoan ra ngoài nói: "Em không bồi anh sao? Không phải đã nói muốn ngày ngày cùng anh ở chung sao."

"Anh tìm người là được rồi." Mục Hoan Hoan đưa tay chọt đầu Đào Nhiên nói: "Anh một khắc cũng không thể rời khỏi em, còn làm đại sự gì nữa a?"

Đào Nhiên mặt dày không sợ nước sôi nói: "Anh căn bản không muốn làm cái gì đại sự, anh chỉ muốn cùng em tiến tiến lùi lùi."

Có một bạn trai không có chút lòng cầu tiến nào như vậy, Mục Hoan Hoan cảm giác mình hao tổn hết tâm. Nàng ôm eo Đào Nhiên nói: "Chân lành hết chưa? Không được chạy loạn khắp nơi."

"Khỏi rồi, tốt đến không thể tốt hơn."

Hai người ôm ôm ấp ấp lui về phía sau, Mục Hoan Hoan thấy cổ áo sơ mi Đào Nhiên có hơi mở, lộ ra một góc xăm bên trong. Nàng đưa tay lột cổ áo Đào Nhiên nói: "Hình xăm của anh hình như em còn chưa nhìn kỹ bao giờ, lần trước chỉ thấy một chút."

"Cái này có gì đẹp đâu." Đào Nhiên nói: "Em thích anh liền mang em đi xăm một cái."

Em một chút cũng không muốn xăm...

Mục Hoan Hoan đem Đào Nhiên đè trên ghế, sau đó đối mặt ngồi trên đùi Đào Nhiên, nói: "Đừng động, cho em nhìn xem."

Đào Nhiên ngồi bất động, để phòng ngừa Mục Hoan Hoan té xuống, hai tay nắm eo Mục Hoan Hoan. Mục Hoan Hoan đem nút áo Đào Nhiên cởi ra từng viên một, hình xăm bên trong từ từ lộ ra toàn cảnh. Bên trái là một đầu rồng màu xanh, bên phải là con cọp màu trắng.

Xăm vô cùng tinh xảo, nhìn có vẻ rất sống động. Da Đào Nhiên vốn đã trắng, càng làm nổi bật màu xăm diễm lệ. Mục Hoan Hoan đưa tay nhẹ nhàng sờ thanh long một chút, nói: "Mắt rồng thật kỳ quái a, nhìn cứ như không có tròng."

Đào Nhiên ôm Mục Hoan Hoan nói: "Em có nghe nói câu chuyện vẽ rồng điểm mắt không?"

"Đó không phải là câu chuyện học sinh tiểu học đều biết sao." Mục Hoan Hoan cười nói: "Chẳng lẽ xăm mắt, rồng liền sẽ bay ra sao?"

"Bay ra ngoài hay không thì không biết." Đào Nhiên nói: "Có điều người ta đều nói xăm rồng có mắt rồng sẽ có linh tính, liền trở thành rồng thật. Đem rồng xăm lên người thì chẳng khác nào gánh một con rồng, người bình thường làm sao có thể chịu nổi rồng áp? Cho nên xăm rồng đều sẽ không xăm mắt rồng."

"Hóa ra còn có cách nói này." Tay Mục Hoan Hoan ở trên ngực Đào Nhiên sờ, da dưới lòng bàn tay ấm áp nhẵn nhụi. Không hiểu sao, Mục Hoan Hoan đột nhiên cảm giác miệng có chút khát.

Đào Nhiên nhận ra nàng có điểm không đúng, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Thanh âm trầm thấp còn có chút khàn khàn, Mục Hoan Hoan nghe mà lòng giật mình, nàng nhỏ giọng nói: "Em có từng nói với anh, trên người anh thơm thơm hay không?"

"Có sao?" Đào Nhiên nói: "Sao anh chỉ cảm thấy có mùi rượu."

"Không, không phải mùi rượu."

"Đó là mùi gì?"

"Anh đừng động đậy, em ngửi một cái." Mục Hoan Hoan đè hai tay trên bả vai Đào Nhiên, mặt từ từ thấu tới bên phải cổ Đào Nhiên, "Em cẩn thận ngửi một cái là có thể ngửi ra."

Đào Nhiên cảm giác tóc của Mục Hoan Hoan cạ vào cằm mình, một cỗ hơi nóng phụt ra ở chỗ cổ. Sau đó hắn cũng cảm giác thấy lỗ mũi Mục Hoan Hoan cọ cọ nơi cổ, Đào Nhiên nói: "Sao rồi, ngửi ra chưa?"

Mục Hoan Hoan nói: "Gấp cái gì? Để ngửi lại một hồi."

Đào Nhiên cảm giác cổ nóng lên, một đồ vật ẩm ướt chạm vào da. Đào Nhiên toàn thân căng thẳng, "Em làm gì vậy?"

Mục Hoan Hoan hướng về sau tai Đào Nhiên hôn một cái, nói: "Em phát hiện anh không chỉ dễ ngửi, còn rất dễ ăn."

"Nữ nhân." Đào Nhiên nói: "Ngươi đây là đang dẫn lửa a."

Mục Hoan Hoan nói: "Em dẫn lửa, em phụ trách tắt."

Đào Nhiên: "..."

Bởi vì trước đó muốn nhìn hình xăm, nên Đào Nhiên lúc này áo đã nửa cởi, Mục Hoan Hoan đem y phục Đào Nhiên cởi ra, lại không cởi hoàn toàn. Mà là dùng y phục đem hai tay Đào Nhiên trói buộc sau ghế, Đào Nhiên có chút không được tự nhiên nói: "Như vậy không tốt lắm a?"

"Em cảm thấy tốt là được, nghe lời."

Nói xong Mục Hoan Hoan liền nâng mặt Đào Nhiên lên, tỉ mỉ hôn lên môi hắn. Nàng không có kịch liệt đòi lấy, chỉ ôn nhu hôn môi Đào Nhiên. Hôn rất lâu, chầm chậm cạy răng Đào Nhiên duỗi đầu lưỡi vào. Không biết qua bao lâu hai người tách ra, Đào Nhiên mang vệt đỏ mỏng trên mặt nói: "Quá lằng nhằng rồi, hay là buông tay ra đi, để anh làm cho."

"Hừ! Anh đừng có nghĩ đẹp." Mục Hoan Hoan nhìn Đào Nhiên không chớp mắt nói: "Anh yên tâm, em sẽ rất ôn nhu."

Đào Nhiên quả thực không biết nên nói cái gì, hắn nhìn chung quanh, nơi này là phòng nghỉ phía sau quán rượu của mình. Không lớn, chỉ bày một bàn để máy tính, bất quá bên trong lại thả một cái giường nhỏ. Đào Nhiên cảm giác tay Mục Hoan Hoan đang sờ loạn khắp nơi, miệng nàng cũng đang ở khắp nơi hôn bậy bạ, hắn nói: "Nếu em thật muốn... Chúng ta đi lên giường đi."

"Không." Mục Hoan Hoan nói: "Chương anh mới đăng ngày hôm qua, nam nữ chính không phải ở trên ghế sao."

"..." Cái đó là khác, Đào Nhiên xoắn xuýt nói: "Đó là anh viết bậy."

"Em cảm thấy rất hay, có cảm giác kích thích." Mục Hoan Hoan bắt đầu kéo khóa quần Đào Nhiên, "Vốn dĩ còn lo lắng chân anh, nhưng mà nếu anh đã nói lành rồi, vậy thì em có thể yên tâm can đảm làm."

Chòi má...

Mục Hoan Hoan giày vò cởi quần jean Đào Nhiên, sau đó lại đưa tay lôi xuống quần lót bên trong. Đào Nhiên không chút cách trở ngồi trên ghế, toàn thân đều nổi da gà lên. Mục Hoan Hoan khẩn trương hít thở sâu một chút, sau đó tay cầm Tiểu Đào Nhiên, nói: "Đồ chơi này của nam nhân đều hình dạng giống nhau sao?"

Đào Nhiên đỏ mặt nói: "Chắc vậy, cụ thể khác biệt chắc là lớn nhỏ dài ngắn?"

"Thật là xấu xí nga." Mục Hoan Hoan nói: "Hình như còn có mùi."

Đào Nhiên: "..."

Sợ nhất là không khí bỗng nhiên an tĩnh, Mục Hoan Hoan trầm mặc một lúc lâu, nói: "Em có phải cũng nên cởi quần áo?"

Đào Nhiên: "Em nói xem."

Mục Hoan Hoan nghĩ một chút, cũng không có cởi váy, chỉ cởi quần nhỏ. Nàng ngồi ở trên đùi Đào Nhiên, da hai người dán cùng một chỗ, có một loại khô nóng không diễn tả được bay lên trong thân thể. Mục Hoan Hoan miễn cưỡng cười một chút, nói: "Anh... Anh hình như so với vừa rồi càng lớn hơn, sao mà cứng ngắc như vậy?"

Đào Nhiên hơi ngước đầu nói: "Nếu là mềm nhũn, em liền thật muốn khóc."

Đã đến loại thời khắc này, đó chính là mũi tên ở trên cung không bắn không được, Mục Hoan Hoan chỉ mới nhìn đã cảm thấy có chút sợ hãi. Nhưng đây là bản thân chọc lửa, quỳ cũng phải tắt cho hết. Nàng hít sâu một cái, trong lòng cổ động bản thân cố lên, nàng nói: "Chuẩn bị xong chưa? Em sắp tới nga."

Đào Nhiên: "Em có phải là sợ?"

"Em không có!" Mục Hoan Hoan trợn mắt nhìn, "Còn dám nói em như vậy, em làm anh phát khóc cho xem, ý ya!"

"Chòi má..." Mục Hoan Hoan mặt nhỏ nhăn nhíu, "Hu hu hu hu..."

Đào Nhiên nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói chuyện, "Em có khỏe không? Em có thể nhúc nhích không? Như vậy anh rất khó chịu aiz."

"Anh chờ đó." Mục Hoan Hoan cắn răng nói: "Em động đây."

Đào Nhiên: "Có thể nhanh một chút không? Như vậy thật rất khó chịu aiz."

Mục Hoan Hoan: "Hu hu hu hu..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp