- Edit Hoan Tien Sinh Van Khong Chiu Ly Hon Chuong 10 Nam Tay

Tùy Chỉnh

Editor: Diệp Hạ

"Không cần làm việc?" Nam Việt đứng lên, độ tồn tại tăng gấp đôi.

Giang Cảnh Bạch càng tới gần hắn, tầm mắt càng phải nâng lên, đến cuối cùng nhất định phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Nam Việt.

Cái góc độ này không được tốt lắm.

Rất dễ nhớ lại chuyện tối hôm qua bị đối phương khóa trước vách kính, cái hoàn cảnh hơi tàn như người sắp chết đó.

Đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch cuộn tròn vào lòng bàn tay, không dấu vết lui về sau nửa bước: "Việc hôm nay xong rồi. Sau này chỉ nhận đơn hẹn trước, không cần ở lại đến muộn nữa."

Thật ra cửa hàng hoa đã kinh doanh đến loại quy mô này, Giang Cảnh Bạch làm ông chủ cũng không cần ở đây cả ngày, chỉ là y độc thân quanh năm, tới tới lui lui cũng chỉ có một người, về nhà cũng không có chuyện gì để làm, chẳng bằng ở trong cửa hàng cắm hoa, nghe nhóm nhân viên cửa hàng cãi cọ.

Thế nhưng hiện giờ đã không giống, trong nhà đã có nhiều hơn một vị tiên sinh chờ y về, cuối cùng Giang Cảnh Bạch cũng coi như bắt đầu chia sẻ thời gian với người khác rồi.

"Hẹn gặp?"

"Ừm, có mấy đơn hàng chỉ có thể để tôi làm, trước đây tôi dành rất nhiều thời gian ở trong cửa hàng nên cũng không bắt buộc phải hẹn trước." Giang Cảnh Bạch giải thích.

Đuôi lông mày Nam Việt nhảy một cái, liếc nhìn người đàn ông lúc nãy, muốn hỏi Giang Cảnh Bạch sở dĩ từ chối người kia là vì anh ta chưa hẹn trước đúng không.

Nếu như anh ta hẹn vào ngày khác, có phải là y sẽ nhận hoa anh ta tặng hay không.

Khoé miệng Nam Việt giật giật, lại cảm thấy vấn đề này quá lộ liễu, rất hẹp hòi.

Giang Cảnh Bạch không để ý tới Nam Việt đang muốn nói lại thôi, lại nhận được mấy cái nháy mắt của Răng nanh nhỏ.

Qua mấy giây sau y mới hiểu, sau khi biết rõ ám chỉ của Răng nanh nhỏ thì thiếu chút nữa bật cười.

Giang Cảnh Bạch giương mắt liếc Nam Việt mặt không cảm xúc một cái, cứ cho rằng đối phương sẽ không để ý chuyện như vậy, thuận miệng bổ sung: "Nhưng mà hôm nay không kịp báo với khách cũ, sẽ bắt đầu vào ngày mai."

Nguyên nhân từ chối người đàn ông kia là gì cũng đã rõ ràng.

Mùi chua của bình dấm đã bay ra trăm dặm rồi, nhanh đóng nắp.

Nam Việt bình tĩnh nói: "Ừm."

--

Hai ngày nay bận dọn nhà và lĩnh chứng, thời gian Giang Cảnh Bạch lộ diện giảm mạnh.

Bảo vật trấn điếm của cửa hàng hoa đột nhiên không thấy, đừng nói đến những vị khách thường xuyên tới đây, ngay cả người ở cửa hàng gần đó gặp Lâm Giai Giai đều sẽ không nhịn được hỏi nhiều hai câu, nghe nói Giang Cảnh Bạch kết hôn rồi ai cũng lấy làm kinh hãi.

"Ông chủ đẹp trai cửa hàng hoa kia vừa kết hôn rồi", tin tức này đã là đề tài tám chuyện của nửa khu phố từ hôm qua.

Lúc Giang Cảnh Bạch và Nam Việt rời đi, chủ tiệm nail bên cạnh vừa lúc đi ra, nhìn thấy hai người lập tức nở nụ cười: "Tiểu Giang đây là muốn đi chỗ nào?"

"Chào chị Trương." Giang Cảnh Bạch cũng cười với cô, "Chúng em đang định đi về."

Nam Việt nghe vậy run lên.

Cái từ "Chúng em" nhẹ nhàng này tiến vào tai, chấn động đến tận con tim.

Bà chủ lúc này mới giả vờ kinh ngạc nhìn Nam Việt, biết rõ còn hỏi: "Ôi, các cậu ở cùng nhau à. Vị này chính là?"

Giang Cảnh Bạch hào phóng giới thiệu: "Đây là tiên sinh nhà em."

Nam Việt theo lễ tiết gật đầu với đối phương.

"A, chào cậu chào cậu." Bà chủ nhiệt tình đáp lại, "Tôi cứ hỏi sao hai người đứng cùng nhau lại thấy xứng đôi như thế, thì ra là người một nhà."

Giang Cảnh Bạch mỉm cười nhìn cô, khách sáo hai câu.

"Trung tâm thương mại có quán cá nướng mới, lúc trưa chị vừa đưa thằng bé nhà chị đến ăn, mùi vị cũng không tệ lắm. Các cậu cũng nên ăn cơm đi, nếu chưa nghĩ ra nên ăn cái gì thì có thể đến thử." Bà chủ chỉ tay giới thiệu.

Giang Cảnh Bạch nói tiếng cám ơn, vẫy tay với bà chủ, bảo Nam Việt đưa y đến trung tâm thương mại đối diện quảng trường.

Tầng năm là tầng bán đồ ăn, quán cá nướng bà chủ nói ở chỗ đó.

Nam Việt sóng vai đi cùng y: "Muốn ăn cá nướng?"

Giang Cảnh Bạch hỏi ngược lại hắn: "Anh muốn ăn không?"

Nam Việt không đáp, giơ tay vén màn cửa, ra hiệu y đi vào trước: "Hình như em không thích ăn cá lắm."

Giang Cảnh Bạch quay đầu nhìn hắn, đáy mắt khó nén kinh ngạc.

Đúng là không thích ăn cá, nhưng làm sao Nam Việt biết được?

Nam Việt thả mành cửa xuống, chuyển mắt lập tức đối diện với tầm mắt Giang Cảnh Bạch.

Khóe miệng hắn khẽ nâng, đang muốn mở miệng, lại liếc mắt thấy phía trước có mấy người trẻ tuổi đang đùa giỡn, một tay bắt lấy eo thon, nhẹ nhàng kéo người về phía mình: "Cẩn thận vào, đừng có nhìn đông nhìn tây."

Chất giọng trầm thấp gần bên tai, khi nói chuyện phun ra hơi thở nóng bỏng.

Mùi kem cạo râu dễ ngửi phả vào mặt Giang Cảnh Bạch.

Tai y run run, chậm rãi chuyển thành màu hồng nhạt.

Mấy người vừa mua sắm xong đi qua lại ngắm họ một cái, sau đó cười hí hửng trò chuyện rời khỏi.

Tim Giang Cảnh Bạch đập bịch bịch.

Không phải vì bị hắn doạ, mà bởi vì Nam Việt đột nhiên nắm tay y.

Tối hôm qua cũng giống như vậy, cái tay này một khi siết chặt eo, chắc chắn sẽ làm Giang Cảnh Bạch khóc nức nở.

Bóng ma trong lòng quá lớn, y chưa thể tiêu hóa được.

Giang Cảnh Bạch hít sâu một hơi, ảo não nhíu mày, cố gắng bỏ ý nghĩ "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" ra khỏi đầu óc.

Nam Việt bình tĩnh buông y ra, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Mấy lần trước ăn cơm với em, em ngại gắp tới gắp lui, chỉ ăn đồ ở trước mặt mình."

Giang Cảnh Bạch không tỏ rõ ý kiến, đúng là có chuyện như thế.

"Nhưng ở đó, kế bên em có một đĩa cá chép chua ngọt, rõ ràng khẩu vị ưa ngọt, nhưng số lần gắp lại rất ít." Nói tới chỗ này, Nam Việt nhớ tới hình ảnh Giang Cảnh Bạch vì thích nước sốt chua ngọt nên nhai nuốt miếng cá vô cùng cẩn thận, không nhịn được cười hai tiếng: "Cho nên tôi đoán, có lẽ em không thích cá cho lắm."

Giang Cảnh Bạch lần thứ hai hô lên kinh ngạc.

Đây là một chi tiết rất nhỏ đó.

"Tôi đoán đúng rồi?" Nam Việt nhìn y.

Giang Cảnh Bạch do dự một chút, yên lặng gật đầu.

"Sợ tanh?"

Miệng Giang Cảnh Bạch tự nhiên thấy hơi chua, mất tự nhiên liếm môi một cái: "Không phải... Khi còn bé từng bị mắc xương."

Lúc y sáu tuổi, nhà có nấu một nồi canh đủ loại cá, mẹ kế nhanh tay, gỡ cá lớn cho con ruột, ba Giang thấy Giang Cảnh Bạch tha thiết mong chờ, vậy nên cũng gỡ cho y mấy miếng thịt cá nhỏ, nhưng đáng tiếc không đủ tỉ mỉ, bên trong còn vẫn còn xương nhỏ, trực tiếp đâm vào cổ họng Giang Cảnh Bạch.

Đêm đó cố gắng nuốt biết bao nhiêu dấm chua rồi cả ăn bánh, không cái nào hữu dụng, vừa lúc em trai ngoan mệt mỏi khóc nháo, người lớn cũng không coi chuyện mắc xương cá là chuyện to tát nên bảo Giang Cảnh Bạch cố nuốt thêm, nếu như ngày mai còn khó chịu hơn thì đi gặp bác sĩ.

Giang Cảnh Bạch rất sợ đau, cuộn tròn trên giường khóc một đêm, thực sự đau đến không chịu nổi, vừa suýt xoa vừa nuốt dấm ăn bánh, chờ ngày hôm sau đến phòng khám, không chỉ có cuống họng nhiễm trùng, đôi mắt cũng chịu tổn thương, dùng tiền nhiều không nói, còn đau nhiều hơn một ngày.

Bây giờ suy nghĩ một chút, có vẻ như chuyện Giang Cảnh Bạch sợ đau có liên quan đến chuyện lúc nhỏ.

Lúc trước có một người bạn biết nguyên nhân, an ủi y, nói y có thể ăn cá trê cho bớt xương.

Không ngờ Nam Việt nói thẳng: "Vừa hay tôi cũng không thích, không ăn nữa."

Giang Cảnh Bạch nở nụ cười: "Không phải anh nói anh không ghét sao?"

Trí nhớ của y cũng không kém như vậy.

Nam Việt im lặng chốc lát, nhàn nhạt nói: "Giờ ghét rồi."

Trước đây không ghét, thế nhưng bây giờ ghét.

Giang Cảnh Bạch mím chặt đôi môi bị mình liếm ướt, liếc mắt nhìn gò má sắc bén lạnh buốt của người đàn ông, nhất thời không thể nói rõ là cảm giác gì.

Y không đưa Nam Việt lên tầng năm, mà đi thang cuốn lên tầng một.

"Ăn cơm bên ngoài tuy rằng tiện, nhưng ăn ở nhà sẽ thoải mái hơn." Giang Cảnh Bạch lấy đồng xu đã chuẩn bị trước đó ra, nhét vào rãnh bên trong xe đẩy, "Chờ về nhà, anh có thể thay quần áo."

Thay quần áo?

Nam Việt cúi đầu nhìn một chút.

Âu phục gọn gàng hợp quy tắc, không có gì không ổn.

Giang Cảnh Bạch kéo xe đẩy ra, nghiêng đầu cười: "Mặc chính trang cả ngày, anh không cảm thấy gò bó sao?"

Nam Việt lắc đầu.

Hắn mặc quá nhiều năm, đã quen từ lâu.

Giang Cảnh Bạch có hơi nghi ngờ, lại nghĩ đến tủ áo sơ mi của Nam Việt, hình không có quần áo nào thoải mái thì phải.

Y nháy mắt một cái, yên lặng quay đầu, quyết định tranh thủ đi mua cho Nam Việt thêm mấy bộ.

Rau củ và trái cây đang giảm giá, mấy gian hàng chật ních những bà cô ở tiểu khu gần đó.

Xe đẩy không vào được, Giang Cảnh Bạch để Nam Việt chờ ở bên ngoài, tự mình lấy mấy cái túi nhựa tiến vào đám người, tay mắt lanh lẹ lấy một ít hoa quả từ kệ hàng, đôi mắt sáng lên rất giống một con sóc đang nỗ lực tích trữ đồ ăn cho mùa đông.

Nam Việt ở xa xa nhìn y, chỉ lo lạc mất người.

Bà lão đứng bên cạnh Giang Cảnh Bạch không biết nói cái gì, làm y đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng chỉnh tề sạch sẽ.

Nam Việt không kìm được cũng cười theo.

Hắn thì cảm thấy khá thoải mái, còn Giang Cảnh Bạch bên kia có lẽ sợ hắn đợi lâu thiếu kiên nhẫn, đang bận cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, phát hiện Nam Việt nhìn mình nãy giờ, hơi bối rối.

Nam Việt chờ tổng cộng bảy, tám phút, Giang Cảnh Bạch nhấc theo mấy túi thức ăn tràn đầy chạy tới.

Nam Việt tự nhiên đỡ lấy, bỏ vào trong xe đẩy.

"Không ngờ là thời gian giảm giá hôm nay kéo dài thêm nửa tiếng." Xe mua sắm bị Nam Việt đẩy trước, Giang Cảnh Bạch chỉ có thể hai tay trống trơn theo sát hắn, "Chẳng trách nhiều người như vậy."

Không chỉ có chỗ mấy gian hàng nhiều người, ngay cả máy tính tiền tự động cũng có rất nhiều người xếp hàng.

Lúc Nam Việt xếp hàng rất có hứng thú đánh giá mấy món đồ nhỏ trên kệ gần đó, cuối cùng chọn một hộp kẹo trẻ con rất thích.

Giang Cảnh Bạch quay đầu, trực tiếp đối mắt với nhân vật hoạt hình ngốc ngốc trên hộp kẹo.

"Mua cho em ăn trên xe." Nam Việt nói.

Giang Cảnh Bạch dời ánh mắt từ "Kẹo trái cây trẻ em nhập khẩu" đi, dở khóc dở cười.

Y đã không nhớ là đã bao nhiêu năm rồi mình không ăn kẹo.

Thanh toán xong, Giang Cảnh Bạch đẩy xe mua sắm về chỗ cũ, quay đầu lại nhìn thấy Nam Việt cầm theo hai túi đồ đứng ở lối ra chờ y.

Giang Cảnh Bạch bước nhanh tới, duỗi một tay ra.

Nam Việt sửng sốt một chút, không hiểu gì.

Giang Cảnh Bạch nhìn về phía tay phải của hắn, cầm lấy năm ngón tay, ám chỉ hắn đưa cái túi kia cho mình.

Nam Việt do dự vài giây, đổi bên cầm hai cái túi, sau đó đưa tay phải ra, vững vàng nắm tay y.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Việt: Người khác đều ngóng trông kết hôn, tại sao đến lượt tôi thì lại là ly hôn? QAQ Mấy người bắt nạt tôi vì tôi không được vợ yêu thích!