[EDIT - HOÀN] Tôi bị ánh trăng của nam chính coi trọng - Nhất Tiết Ngẫu - Chương 74: Anh không thích

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Edit: Ry

Cố Vọng đứng trong phòng giáo vụ, thầy Chu ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm túc mà phức tạp, ghế sô pha bên kia có một cặp vợ chồng, ngồi giữa bọn họ là một cậu con trai mặt mũi bầm dập, cúi gằm mặt không nói năng gì.

Cửa phòng giáo vụ đóng lại, bầu không khí yên lặng mà nghiêm túc.

Lúc đầu thầy Chu còn hi vọng Cố Vọng có thể chủ động nhận lỗi, bắt tay giảng hòa với Hứa Bình, nhưng từ khi Cố Vọng bước vào văn phòng cho đến giờ, cậu thiếu niên vẫn không nói câu nào, đứng yên ở đó rất đúng mực, thân hình gầy gò rắn rỏi như một gốc tùng kiên cường.

Trong một khoảnh khắc, thầy Chu còn tưởng người phạm lỗi là chính thầy!

"Khụ khụ, bạn Cố Vọng." Thầy Chu đành phải tự mình mở miệng: "Em giải thích cho mọi người nghe mâu thuẫn giữa em và bạn Hứa Bình đi."

Thầy Chu tự nhận là vẫn rất hiểu rõ Cố Vọng, từ lớp 10 đánh nhau đến lớp 11, biết bao lần rơi vào tay thầy rồi, phòng giáo vụ không khác gì lớp học thứ hai của Cố Vọng, tới tới lui lui đã thành quen.

Nhưng học kỳ này, đây là lần đầu tiên Cố Vọng tới đây.

Lúc nhìn thấy tên Cố Vọng trên bảng xếp hạng toàn khối, thầy Chu còn nghĩ không biết trong trường mới có thêm học sinh nào cùng tên với Cố Vọng mà lợi hại thế, ai ngờ.

Cố Vọng đứng nhất khối kia, chính là Cố Vọng đang đứng trước mắt thầy, người đánh bạn học đến không còn hình dạng.

Đây cũng là nguyên nhân khiến ánh mắt thầy Chu phức tạp như vậy.

Nhà trường còn đang thảo luận xem có nên để Cố Vọng truyền dạy cho mọi người kinh nghiệm và bài học khiến lãng tử quay đầu không, thế mà chưa gì Cố Vọng đã đánh nhau, lại cõng thêm một cái kỉ luật...

Trước tiên không nói chuyện khác, chỉ riêng cái kỷ luật đó thôi, thầy Chu đã không nỡ cho rồi.

Chỉ cần Cố Vọng chủ động thừa nhận lỗi lầm, thầy Chu sẽ có cách ngăn cơn sóng dữ. Thầy liếc nhìn Hứa Bình sưng mặt sưng mũi, sự tự tin kia lập tức bị hủy quá nửa.

Cố Vọng ung dung nói: "Không có mâu thuẫn gì ạ, cậu ta đố kỵ với em."

Thầy Chu: "..."

Cố Vọng nói xong câu kia, còn ngại chuyện chưa đủ lớn, nhẹ nhàng tặng thêm một câu: "Em không biết cậu ta."

Thầy Chu: "..."

Thầy còn chưa kịp nói gì, mẹ Hứa Bình đã bắt đầu kêu gào, tiếng bà ta như tiếng một loài chim nào đó, the thé khiến người ta cảm thấy khó chịu, dường như còn mang theo hương vị dầu mỡ trong ngõ nhỏ, người xung quanh đến sặc vì mùi khói dầu.

"Thầy nhìn đi, đây là học sinh mà thầy khen giỏi giang hạng nhất đó hả, ỷ có tiền nên khinh thường người khác đúng không. Hôm nay mày đánh con tao như thế mà nói một câu không biết là muốn đuổi người đi hả?"

Lý Cầm kích động ghê gớm, như thể một giây sau sẽ bổ nhào về phía Cố Vọng.

Cố Vọng không nói chuyện, ánh mắt hờ hững, không biết đang nghĩ chuyện gì.

Lý Cầm cho rằng cậu bị dọa sợ rồi, hừ mấy tiếng trong lòng, cứ tưởng lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là một thằng ranh con bị chiều hư. Thấy Cố Vọng như vậy, bà ta càng thêm hăng hái, rồi lại bắt đầu giả vờ thân thiết hiền từ: "Dì cũng không muốn so đo với con, dì nghe thầy giáo nói thành tích con rất tốt, vậy chắc chắn con hiểu được việc học quan trọng đến cỡ nào với một học sinh. Con nhìn con trai dì đi, bây giờ bác sĩ yêu cầu nó nằm viện, lãng phí biết bao thời gian, con lấy gì đền bù cho nó?"

"Còn có tổn thất tinh thần, nằm viện cũng mất tiền mà! Dì không phải người vô lý, nhưng trông con có vẻ nhà cũng có điều kiện, những chi phí đó hẳn là nhà con sẽ chi trả chứ?"

"Chưa kể, ai biết được con trai dì bị con đánh nghiêm trọng như vậy, liệu có để lại di chứng gì không. Ít nhất là trong ba mươi năm tới, nếu cơ thể thằng bé xảy ra vấn đề gì, con phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?"

"..."

Cố Vọng còn chưa lên tiếng, thầy Chu đã không nhịn được phải hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Mẹ bạn Hứa Bình, yêu cầu này của chị hơi quá đáng, chỉ là bạn cùng lớp với nhau tranh cãi đánh đấm, sao chị lại bắt con nhà người ta chịu trách nhiệm tới ba mươi năm sau? Vì sao hai người bọn họ lại đánh nhau? Tôi có đầy đủ hết ở đây, muốn nhân chứng vật chứng gì cũng có, rõ ràng là con chị mở miệng khiêu khích trước. Tôi gọi bạn Cố Vọng đến đây là vì con chị bị thương nặng hơn thôi, nếu như chị cứ tiếp tục vô lý như vậy, cũng đừng trách tôi không nói lý với chị."

Thầy Chu mà nghiêm mặt vẫn khiến không ít người sợ hãi, thầy nói xong còn đập bàn mấy cái, khí thế ép cho lửa giận của cha mẹ Hứa Bình tan tành.

Thầy đã xử lý biết bao nhiêu vụ học sinh đánh nhau mời phụ huynh đến rồi, hạng người gì cũng đã gặp. Có người bị bảo vệ đuổi ra ngoài vẫn còn muốn khiếu nại phòng giáo vụ của trường bọn họ có thái độ phục vụ không tốt, khiến người ta cười đến rụng răng, từ lúc nào mà nghề nhà giáo đã thuộc ngành dịch vụ rồi?

"Em cũng bị thương mà." Tiếng cậu thiếu niên nhàn nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với kiểu hùng hổ dọa người của đối phương.

Trong chốc lát thầy Chu chưa kịp hiểu: "Em nói gì cơ?"

Cố Vọng cúi đầu, giơ tay trái lên: "Thầy Chu, em cũng bị thương mà."

Cậu nhìn về phía Hứa Bình, khẽ nói: "Do cậu ta đánh."

Hứa Bình: "..."

Thầy Chu: "!!!!!!"

Cái này không biết còn tốt, vừa biết cái thầy Chu lập tức nổi khùng. Lúc đầu thầy còn cảm thấy đuối lý vì cho rằng Cố Vọng đơn phương đánh người, không phải là thầy muốn thiên vị, mà là cha mẹ Hứa Bình vừa bước vào phòng giáo vụ đã quái gở nói "Nhìn chuyện học sinh giỏi của nhà trường làm này", tự động đẩy nhà trường về bên phía Cố Vọng, còn bọn họ đứng ở phía đối địch với nhà trường, khiến tất cả mọi người, bao gồm cả chính Hứa Bình, cũng cảm thấy nhà trường thiên vị Cố Vọng.

Da Cố Vọng trắng, bị đỏ lên một chút thôi cũng cực kì rõ rệt, chứ đừng nói tới nửa cánh tay xước xát đỏ rực, phần mu bàn tay sưng đỏ còn mơ hồ thấy được vết bầm tím, nhìn cũng thấy xót xa.

Thế này ai gọi là đơn phương đánh người?

Đây chính là hai bên đánh nhau!

Tức là Hứa Bình còn giấu diếm sự thật, vu oan cho Cố Vọng!

Thầy Chu hung tợn đập tay lên bàn làm việc, tức không thể chịu được: "Bạn Hứa Bình! Em nói với tôi là bạn Cố Vọng bắt nạt em, ỷ thế bắt nạt người khác, nhưng theo tôi biết là em cảm thấy bất bình vì việc chủ nhiệm lớp em cho bạn Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn vào danh sách đi thi học sinh giỏi, nên em nói những lời tệ hại. Em còn nói là em bị Cố Vọng đơn phương đánh, dẫn cha mẹ em đến đây làm nhiễu loạn trật tự trong trường!"

Hứa Bình ngu ngơ, mãi lâu sau, gã bỗng đứng dậy, vẻ mặt kích động: "Em không sai! Các người chỉ biết thiên vị thằng đó, học giỏi thì hay lắm à, có tiền thì hay lắm à! Dựa vào cái gì mà loại người như mày sinh ra đã có mọi thứ, trong khi bọn tao phải sống cuộc đời đến chết vẫn không có gì hả?"

Thầy Chu không ngờ phản ứng của Hứa Bình lại lớn như vậy, thầy lắp bắp nói: "Bạn Hứa Bình, em đang nói cái gì vậy?"

Ở một vài thời điểm, Cố Vọng với Hạ Thanh Hoàn thật sự là giống nhau như đúc, có lẽ là ở bên nhau lâu nên vậy. Cậu rũ mắt, có chút bất đắc dĩ: "Em nói với thầy rồi, cậu ta đố kỵ với em."

Không chừa đường sống cho người khác, lột da mặt của hắn xuống, giẫm dưới lòng bàn chân.

Thỉnh thoảng Cố Vọng sẽ làm thế.

Nhưng cậu rất ít khi cực đoan như vậy.

Cậu quá ôn hòa, không giống với Hạ Thanh Hoàn, sự hòa nhã có thù tất báo của Hạ Thanh Hoàn sẽ khiến người khác cảm thấy đáng sợ, mà Cố Vọng thì lại như mặt trời, khiến cho người khác không nhịn được mà đến gần.

Nhưng trung tâm của mặt trời là nhiệt độ nóng bỏng, một giây cũng đủ để hòa tan kẻ khác.

Bạn chỉ nên nhìn ánh sáng, chứ đừng dại dột mà chạm vào.

Mặt Hứa Bình sưng phù, như thể sắp ngất đi. Lý Cầm thấy thế vội vàng đứng dậy, nhưng không phải để đỡ mà tát một cái vào gáy gã: "Đồ vô dụng, chỉ biết thêm rắc rối cho tao, xúi quẩy!"

Người đàn bà đã quen làm việc nặng, lực tay rất lớn, một bàn tay đập xuống như vậy, trực tiếp đập cho Hứa Bình ngã thẳng về phía trước, mà trước sô pha là bàn trà bằng thủy tinh, góc bàn sắc nhọn.

Mặt Hứa Bình cứ thế cắm xuống, cơ thể ban đầu sắp mất đi ý thức lập tức cảm nhận được cơn đau xé lòng lan truyền khi con mắt bị đâm thủng, gã không còn bất cứ hình tượng nào, che mắt lăn lộn trên mặt đất.

Lăn đến chân Cố Vọng, Cố Vọng lùi về phía sau mấy bước.

Lý Cầm và Hứa Bất Dũng mày một câu tao một câu, lúc đầu là chỉ trích lẫn nhau, sau thành lao vào đánh lộn, phòng giáo vụ loạn cào cào, thầy Chu cảm thấy mệt vô cùng, nhưng không thể cứ đứng nhìn cha mẹ học sinh đánh nhau được, bèn tiến lên can ngăn.

Không ai chú ý tới Hứa Bình nằm trên đất.

Hình như gã sắp tắt thở rồi.

Cố Vọng nhìn xuống, trông thấy máu tràn ra từ kẽ tay gã, chảy khắp nửa mặt.

-

Ngoài thầy Chu và cha mẹ Hứa Bình, cộng thêm người trong cuộc Cố Vọng và Lý Thư Nhã, không ai biết rốt cuộc chuyện này xử lý như thế nào. Mặc dù Hứa Bình ở trong lớp không quá nổi bật, thành tích cũng miễn cưỡng xem như là loại giỏi, nhưng hễ là người có quan hệ tốt một chút với gã đều biết, gã là loại người thù giàu đến điên cuồng, tâm lý phản xã hội rất nặng, những người lúc đầu chơi thân với gã, cũng dần xa lánh vì lời lẽ căm hận của gã.

Có người tốt bụng khuyên gã điều chỉnh lại tâm lý, công bằng không phải ông trời cho, là bản thân tự quyết định, nhưng Hứa Bình hoàn toàn không nghe vào tai, thậm chí gã còn cảm thấy tất cả những người có tiền đều là hút máu của gã mà sống, vặn vẹo đến mức làm người ta kinh hãi.

Gã đi đến ngày hôm này, phần lớn mọi người cũng đã đoán được.

Lúc Cố Vọng trở lại từ văn phòng, Hạ Thanh Hoàn không có trong lớp, sách bài tập trên bàn mới giở đến trang thứ hai, lúc nãy cậu đi ra ngoài cũng là trang thứ hai, đây không phải là tốc độ làm bài của Hạ Thanh Hoàn.

Người đâu rồi?

"Chắc là bị Nha Nha gọi đi rồi." Lâm Vũ Chi đột nhiên xoay đầu lại nói.

Cố Vọng: "..."

Biểu hiện của cậu rõ ràng lắm à? Cậu chỉ nhìn sách bài tập của Hạ Thanh Hoàn thôi mà.

Cố Vọng không để ý tới y, đảo mắt cái Tống Chi Ngôn đã chạy tới, đúng lúc chỗ của Hạ Thanh Hoàn không có ai, cậu ta trực tiếp ngồi xuống: "Vọng, tao biết mày với Hạ Thanh Hoàn hẹn hò rồi, tao không tới để hỏi chuyện này."

"..."

"Sao tự dưng mày lại đánh nhau thế? Tao ngủ có một giấc, tỉnh dậy đã nghe bọn nó nói là mày đánh thằng nào đó tàn phế luôn rồi."

"..."

"Tao không đánh nó tàn phế." Cố Vọng đành phải giải thích: "Nó bị mẹ nó đánh, lúc ngã xuống bị góc bàn trà đâm vào mắt."

Tống Chi Ngôn sửng sốt: "Sau đó thì sao?"

"Tao gọi 120, nó bị khiêng đi rồi." Cố Vọng nói.

Tống Chi Ngôn càng không hiểu: "Sao lại là mày gọi 120? Ba mẹ nó đâu?"

"Đang đánh nhau."

Tống Chi Ngôn: "..." Trâu bò thật!

"Vậy nó thế nào rồi?" Tống Chi Ngôn và Cố Vọng không giống nhau, cậu ta chưa ra khỏi tháp ngà, lời nguyền rủa độc ác nhất từng nói chỉ là thi muôn đời đội sổ, chơi game chỉ có rớt hạng chứ không tăng.

Cố Vọng lắc đầu: "Tao không biết."

Dù sao lúc ấy cũng chảy rất nhiều máu, thầy Chu cũng thấy, sốt ruột lo lắng chết đi được, so với cha ruột của Hứa Bình còn giống cha hơn.

Con mắt yếu ớt như vậy, không có gì bảo vệ, bàn trà lại là bàn thủy tinh đặc chế, trực tiếp cắm vào trong mắt như vậy, kết quả như thế nào cũng rất dễ dàng đoán được.

Nhưng Cố Vọng không muốn nói cho Tống Chi Ngôn.

Thẩm Chiếu không đủ thông minh, nhưng chỉ cần liên quan đến Cố Vọng, giết người cũng được, nhưng Tống Chi Ngôn thì khác, cậu ta thiện lương giống Cố Vọng. Cả hai người bọn họ đều có điểm tương đồng*.


*Nguyên văn là 他俩, 跟顾望都有相似之处. Tức cả hai người bọn họ đều có điểm tương đồng với Cố Vọng. Nhưng mình cảm thấy ý "hai người bọn họ" ở đây là Tống Chi Ngôn và Cố Vọng, chứ không bao gồm Thẩm Chiếu. Đoạn trên đã Thẩm Chiếu quá ngu ngơ nên không biết hết được tác hại, nên không thể nói là Thẩm Chiếu thiện lương và dễ mềm lòng được


Vì người mình thương mà bất chấp cả mạng sống, thiện lương và dễ mềm lòng.

Lúc Hạ Thanh Hoàn về lớp, Tống Chi Ngôn đang ghé vào trên vai Cố Vọng, không biết đang nói cái gì, vô cùng thân thiết.

Môi Tống Chi Ngôn gần như dán lên tai Cố Vọng.

Ngoại hình của Tống Chi Ngôn thuộc loại rất rực rỡ, khi hai người bọn họ cùng cười lên, hài hòa đến tột cùng.

Chàng trai đứng ở cửa lớp hơi híp mắt lại.

Lâm Vũ Chi là người đầu tiên nhìn thấy, y dùng cùi chỏ huých lên bàn Cố Vọng: "Vào lớp rồi."

Tống Chi Ngôn chậm nửa nhịp rời khỏi chỗ ngồi của Hạ Thanh Hoàn, Hạ Thanh Hoàn cầm túi nhựa đi vào, ném lên mặt bàn, đứng đó chứ không ngồi xuống, cũng không nói gì.

Cố Vọng ngửa mặt: "Anh mua gì thế?"

Qua lớp ni lông màu trắng, mơ hồ có thể thấy được mấy chữ thuốc tan vết bầm gì đó, rất mờ, Hạ Thanh Hoàn hờ hững nói: "Đồ ăn vặt."

"Ăn không?"





Tác giả có lời muốn nói:

Vọng ngốc: Cho em xem nào

____________________________

Chính ra trong bộ 3, Thẩm Chiếu mới là đứa "đáng sợ" nhất, vì nó quá hồn nhiên, nói là giống như một đứa trẻ cũng không sai. Vì nó không hiểu gì hết, không biết cuộc sống đáng sợ, không biết tác hại của những hành động của mình, nên nó cũng không biết đồng cảm với người khác. Trước đó Tống Chi Ngôn cũng từng nói là Thẩm Chiếu "không có tim" là vì vậy.

May mà Thẩm Chiếu Ngộ Không có Đường Tăng Cố Vọng chế ngự, chứ không là với sự chiều chuộng của Việt Phong nó sẽ phá tung giời cho coi =))

Chương trước Chương tiếp