- Edit Khoai Xuyen Cai Phao Hoi Nay Ta Trao 18

Tùy Chỉnh

         Nếu không có cái lục lạc kia.

Đất rung núi chuyển.

Đường hầm vốn đã lâu đời nay hoàn toàn bị phá thành các mảnh nhỏ, tiếng lòng đất nổ tung vang từ xa tới, đá vụn không ngừng rơi xuống, mặt đất dưới chân chấn động đến gần như không đứng thẳng được.

Đèn pha cầm theo một đường ngay một phút vừa rồi đã rớt xuống lăn trên mặt đất, đảo mắt đã bị một hòn đá đè bên dưới. Vầng sáng dư lại nhanh chóng bị bóng đêm hấp thu, chỉ còn lại môt chút ánh sáng từ miệng giếng thông gió xa xa phía trên.

Trên giếng thông gió có lắp cánh quạt, tùy thời đều có khả năng rơi khỏi vách đá, nhưng một khi nó rơi xuống, ở nơi này sẽ không thể chống đỡ nổi khí đọc.

Nơi này đã cách lối ra rất gần, lại giống như rãnh trời hồng câu(*) vô luận làm thế nào cũng không thể vượt qua.

*Hồng câu: khoảng cách, sông đào thời xưa nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới Hán - Sở ở TQ, thời xưa được ví như ranh giới rõ ràng.

Thân lâm tuyệt cảnh, Cố Uyên ngược lại thản nhiên mỉm cười, kéo Lục Đăng vào giữa hai cánh tay, cúi người gắt gao bảo vệ: "Đừng sợ."

Âm thanh xuyên thấu qua mặt nạ bảo hộ, có chút khó chịu, ở bên tai 'vù vù' thấp nhuyễn, giống như cùng chung một lòng.

Lục Đăng chớp chớp mắt, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực y, sờ soạng đi tìm tay y.

Âm thanh điện tử của hệ thống càng ngày càng gấp gáp, ở trong đầu không ngừng hồi báo tiến độ. Đặc sứ Gia Lê Lạc tinh phát hiện tình huống đường hầm không đúng, đã mạo hiểm theo lối vào xuống dưới thăm dò, bọn họ còn có thể đánh cuộc lần nữa.

Nhận thấy lực đạo trong lòng bàn tay tăng lên, Cố Uyên nương theo ánh sáng mỏng manh, đối diện đôi mắt vẫn luôn lấp lánh ánh sáng chưa từng ảm đạm xuống lần nào, ngưng thần một lát, mỉm cười gật đầu: "Được."

Nếu thiếu niên của y muốn tiếp tục đi về phía trước, tại sao không được.

Nói xong, y hít một hơi thật sâu, lấy mặt nạ che mặt xuống, đem người trong lòng ngực vùi kín mít trong vạt áo, một lần nữa đứng lên.

Tuy rằng thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, tốc độ Cố Uyên vẫn không chậm lại. Một đường không ngừng tránh né đá vụn rơi từ trên đỉnh đầu, chặt chẽ che chở thiếu niên trong lòng ngực, trong bóng đêm tìm tòi đi về trước.

Đi được một hồi, không khí ngược lại dần trở nên tươi mát.

Cảm giác nóng rát trong phổi dần phai bớt, Lục Đăng hơi chống thân thể, Cố Uyên giống như cảm giác được quay đầu nhìn, mới phát hiện phía sau bọn họ đã hoàn toàn bị đá chặn lại.

Độc khí bị đá vụn ngăn lại ở phía sau, ngược lại phạm vi của cửa thông gió bị vặn vẹo kéo rộng ra, bởi vì mặt đất không ngừng biến động, không khí mới mẻ chậm rãi lưu thông vào.

Trong mắt Cố Uyên dâng lên ánh sáng kinh hỉ, tay ôm cậu không khỏi buộc chặt.

Không tiếng động kéo khóe môi, tay phải Lục Đăng rủ xuống gian nan tìm kiếm một hồi trong túi, móc viên kẹo cuối cùng ra, một tay lột ra, uy đến bên môi Cố Uyên.

Hương sữa bò ngọt ngào lặng yên lan tỏa, Cố Uyên giương mi cứng họng, há mồm cắn một nửa còn lại, ngậm một nửa đó trong miệng, cúi đầu đút vào trong miệng thiếu niên.

Cánh môi khẽ chạm liền rời, ý ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Cố Uyên thở sâu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, tiếp tục đi về phía trước.

Đi nhiều một bước, hy vọng sống sót liền nhiều một phân.

Khí độc không còn là uy hiếp, nhưng nguy cơ đường hầm có khả năng tùy thời sụp đổ cùng đá vụn là vô cùng lớn. Cố Uyên tận lực đi thật cẩn thận, trong bóng đêm mò mẫn loạng choạng đi về trước, dưới chân vẫn không thể tránh khỏi bất ổn, đi vài bước sẽ vướng chân một chút.

Lục Đăng nhẹ nắm lấy tay y, Cố Uyên vững vàng nắm lại, đem cái tay kia nắm trong lòng bàn tay.

Trước đó đã bị thương, sau lại hít phải khí độc, tay thiếu niên sớm đã không còn ấm áp quen thuộc như trước kia, nhưng lực đạo vẫn an ổn kiên định.

Ngực Cố Uyên một trận nhói lên, phóng nhẹ động tác đem người bảo hộ  trong lòng ngực, nỗ lực muốn đem nhiệt độ trên người truyền cho cậu, bỗng nhiên dưới chân mãnh liệt nhoáng lên một cái.

Cánh tay ôm cổ và vai y bám chặt, Lục Đăng tận lực cong thân thể, nằm dán ở trên vai y.

Một đợt chấn cảm(*) kịch liệt truyền đến, đường hầm dưới chân bọn họ đã chịu không nổi gánh nặng, bắt đầu xuất hiện vết nứt dần lan ra.

*Chấn cảm: cảm giác sinh ra do tác động của ngoại lực như là động đất.

Đá vụn dưới chân bỗng nhiên trở nên thưa thớt, bên tai truyền đến tiếng vang đá rơi. Trong lòng Cố Uyên đột nhiên trầm xuống, dùng sức đem Lục Đăng đẩy lên giữa mỏn đá nhỏ hẹp ở trên cao do máy móc khai quạt ra, sốt ruột mở miệng: "Không cần lộn xộn, chờ ta, chờ ta trở lại đón cậu!"

Đường hầm vắng vẻ đường xá vốn đã rắc rối phức tạp, qua cơn chấn động càng là rơi rớt tan tác. Thể lực Lục Chấp Quang không đủ, căn bản đi không được xa, một khi tùy tiện đi lại, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.

Hoàn toàn không rảnh lo chính mình sẽ gặp phải loại cảnh ngộ gì, trong lòng Cố Uyên nóng như lửa đốt, tầm mắt trước sau luôn dừng trên thân ảnh mơ hồ không ngừng kéo xa kia, thân thể y nhanh chóng rơi xuống phía dưới, không bao lâu liền rơi vào bóng tối không hề có một tia sáng.

Lục Đăng muốn lên tiếng trả lời, hơi hơi hé miệng, trong cổ họng lại chỉ truyền ra dòng khí khàn khàn.

Nhớ tới khí độc do dưới tình thế cấp bách đã hút vào, Lục Đăng giơ tay xoa cần cổ, ngực trống rỗng trong chớp mắt, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển hơi trầm tĩnh xuống, lấy ra máy giám sát sinh mệnh của Cố Uyên.

Phía dưới là một mạch nước ngầm chưa từng bị phát hiện, ở trong cơn chấn động mãnh liệt dâng lên, từ nơi này rơi xuống, không nhất định chính là đường chết.

Âm thanh đất đá nổ vang ở bốn phía, Lục Đăng ngồi im tại chỗ, khép lại hai mắt, ánh mắt hơi tái nhợt của thanh niên hoàn toàn yên tĩnh xuống.

"Ký chủ......"

Không biết qua bao lâu, hệ thống từ trong đầu đứt đoạn truyền đến, lộ ra một ít thận trọng.

"Mục tiêu-- mục tiêu đã bị xô lên bờ, tôi đã mở ra định vị chuyên môn giám sát sinh mệnh của y cho Gia Lê Lạc tinh, đặc sứ rất nhanh là có thể tìm được y......"

Ở dưới ảnh hưởng của khí độc, thân thể Lục Đăng không thể dễ dàng phát ra tiếng, ở trong đầu lại không chịu ảnh hưởng: "Vất vả."

"Ký chủ còn không đi sao?"

Hệ thống có chút gấp, âm thanh điện tử ẩn ẩn nhanh hơn: "Hành động nghĩ cách cứu viện dù sao cũng xâm phạm chủ quyền Qua Nhĩ tinh, sau khi mục tiêu được cứu, liền sẽ lập tức bị Gia Lê Lạc tinh mang đi, sẽ không tới đón ký chủ!"

Cho dù có bản đồ, thân thể Lục Đăng cũng đã không đủ để chống đỡ đi ra ngoài.

Nếu Cố Uyên không trở lại, Lục Đăng sớm muộn gì sẽ bị đá vụn không ngừng rơi xuống do động đất đè đến tan xương nát thịt, hoặc là bởi vì sụp xuống làm tắc nghẽn toàn bộ lỗ thông gió mà hít thở không thông.

Dưới tình huống không chủ động rời khỏi, sẽ phải tiếp nhận tử vong giống trăm phần trăm với hiện thực. Hệ thống không đành lòng nhìn thấy ký chủ của mình chịu khổ như vậy, lại không dám mạnh mẽ thay cậu quyết định, chỉ có thể tận lực khổ khuyên.

"Sẽ."

Lục Đăng nhấp khóe môi, kiên nhẫn mà đáp lại nó ở trong đầu, ánh mắt lạc hướng vào bóng tối trống rỗng. Tay không bị thương mò mẫn vài lần, nhặt lên một khối đá đặt ở trước mặt.

Cố Uyên nói qua, lần này chỉ cần đếm tới mười là đủ rồi.

Cậu không tiện nói chuyện, đá lớn nhỏ như nhau lại không dễ dàng tìm, vừa vặn có thể đếm chậm một chút.

Lại chậm một chút.

*
Khi ngã xuống mạch nước ngầm, Cố Uyên đã mất đi toàn bộ ý thức.

Bốn phía toàn là bóng tối, dòng nước lạnh băng đem một chút không khí cuối cùng bức ra khỏi lồng ngực, quanh thân lạnh đến gần như có thể đem máu đóng thành băng, chỉ có ngực vẫn cứ còn sót lại một chút độ ấm.

Cho dù trong hỗn loạn mang đến hít thở không thông cùng rét lạnh, trong đầu y vẫn xoay quanh một ý niệm.

Lục Chấp Quang đang chờ y.

Thiếu niên dọc theo đường đi y đều cẩn thận hộ ở trong ngực, chạm vào cũng luyến tiếc, hiện tại đang một mình ở trong bóng tối lạnh băng, chờ y trở về, trở về đón cậu.

Ý niệm đó cứ như vậy tràn ngập trong óc y, ngực, thấm vào huyết mạch, khắc trên xương tủy. Cho dù cháy thành tro, cũng vẫn nhớ rõ ràng.

Một bàn tay thò ra bên cạnh y, dường như tính toán dìu y. Cố Uyên cắn răng muốn tránh đi, thân thể lại không có sức lực, một đôi tay khác đúng lúc duỗi lại đây, đem thân thể ướt đẫm của y vớt lên.

Tiếng người phức tạp hỗn loạn vang ở bên tai, nhưng không phải lãnh lệ tàn nhẫn đã sớm quen thuộc khi bị tra tấn, ngược lại lộ ra vui sướng kích động xa lạ.

Quần áo rách nát bị người giúp đỡ cởi ra, bọc lên thảm lông lớn, đem lạnh băng nước sông trên người y lau khô, có người đang giúp y tiêm vào loại thuốc y không biết, có người đem y cẩn thận nâng dậy, muốn đem y cõng lên.

Một tia chớp xẹt qua ở trong lòng, Cố Uyên đánh cái giật mình, bỗng nhiên đẩy ra cánh tay bên cạnh, lảo đảo đứng vững thân hình.

"Cố tiên sinh, ngài tỉnh!"

Đặc sứ Gia Lê Lạc tinh một thân quân trang, trong ánh mắt trẻ tuổi lộ ra kính ngưỡng nhiệt tình thuần túy, tiến lên vững vàng đỡ lấy y: "Chúng tôi là người Gia Lê Lạc tinh, chúng tôi tới đón ngài về nhà!"

Đôi mắt đã quen với bóng tối, ánh sáng trước mắt có chút chói mắt, Cố Uyên nhíu mày quay đi, nhớ tới lời Lục Chấp Quang ở trong khí độc ho sặc sụa nói với y.

Phân không rõ đến tột cùng do thân thể hay là ý thức chi phối, Cố Uyên gật gật đầu, cùng mấy người trước mắt nói cảm ơn, giơ tay tiếp nhận đèn pha trong tay thanh niên bên cạnh, xoay người hướng con đường từng đi qua đi trở về.

"Cố tiên sinh!"

Đặc sứ vội vàng đuổi theo y, còn muốn giơ tay đi đỡ, lại bị Cố Uyên lễ phép ngăn cản.

"Đa tạ các ngươi tới đón ta, ta còn có việc cần phải làm,trản đèn này tạm thời ta mượn."

Tuy rằng đã bị ngâm ở mạch nước ngầm đến ướt đẫm, sắc mặt cũng đông lạnh đến gần như xanh trắng, nam nhân sau khi thay đổi quần áo vẫn mang theo nghiêm nghị trầm ổn từ khi sinh ra đã có, hơi hơi gật đầu với hắn, lại đem trản đèn trong tay nhấc lên.

"Đây là lãnh thổ Qua Nhĩ tinh, các ngươi không thể ở chỗ này lâu, nếu không nhất định sẽ lưu lại nhược điểm -- để lại cho ta hai ống dinh dưỡng, các ngươi trở lại nơi dừng chân chờ ta, chờ đi ra ngoài, ta sẽ đi tìm các ngươi."

Hàng năm thân ở địa vị cao, lại ở trong thương trường chém giét lẫn nhau, Cố Uyên dễ dàng có thể bắt lấy trọng điểm cuộc đàm phán. Nghe được y nói, trong mắt đặc sứ quả nhiên hiện lên một chút do dự.

Tự tiện lặn xuống tìm Cố Uyên, xác thật sẽ bị người nắm thót, nếu không phải đặc công vô danh kia đem địa điểm miêu tả cực kỳ chính xác, bọn họ cũng sẽ không bí quá hoá liều như vậy.

Thấy đặc sứ còn dâng do dự, Cố Uyên hướng thanh niên vươn một bên tay, ở rương tùy thân mang trên lưng của hắn lấy ra hai ông dinh dưỡng, lại đem dược phẩm cần thiết mỗi loại nhặt ra một ít, cuối cùng lấy một cuộn băng vải, bỏ vào ba lô đeo một bên.

Đó là cặp sách của Lục Chấp Quang, thân thể thiếu niên đã gần cực hạn, y liền đem cặp sách nhận lấy, nhưng không nghĩ rằng khi tách ra quá mức hấp tấp, trời xui đất khiến nằm trong tay y.

Bất quá không quan hệ, chính mình sắp đi đón cậu, cặp sách cũng rất nhanh là có thể vật quy nguyên chủ(*).

*Vật quy nguyên chủ: vật về với chủ.

Cố Uyên ấn ngực, lòng bàn tay tiếp xúc đến chất gỗ ôn nhuận, trong ánh mắt xẹt qua nhu hòa ôn tồn.

Chấn động mãnh liệt làm cho đường sông biến đổi, mạch nước ngầm thế nước cuộn trào mãnh liệt, lại không làm bình an khấu trên cổ rơi ra. Đây là cái dấu hiệu tốt, Lục Chấp Quang nhất định còn bình bình an an mà canh giữ tại chỗ, chờ y đi đón cậu.

Lần này chỉ để cậu đếm tới số mười, phải đi nhanh một chút mới được.

"Cố tiên sinh, nơi này rất nguy hiểm!"

Thấy Cố Uyên cư nhiên thật sự đi ngược trở về, đặc sứ vội vàng bước nhanh đuổi kịp: "Ngài là muốn đi tìm vị đặc công bảo hộ ngài kia sao? Chúng ta cũng thu được tin tức hắn, hệ thống thông tin hắn sử dụng phi thường cường đại, ít nhất là đặc công cấp cao của tinh hệ, hẳn là có năng lực bảo hộ chính mình......"

Hắn muốn khuyên Cố Uyên dừng lại, đối diện cặp mắt đen nhánh bình tĩnh lạnh lùng, muốn nói nói rồi lại nghẹn ở trong cổ họng.

"Cảm ơn các ngươi, ta là đi tìm--"

Ánh mắt ôn triệt của thiếu niên lại nổi tại trong đầu, thần sắc Cố Uyên hòa hoãn một chút, ánh mắt rũ xuống châm chước cách dùng từ, vẫn là ngẩng đầu, khóe môi nhấc lên độ cong ôn nhu.

"-- Người ta yêu."

Ánh mắt y thật sự quá mức ôn nhu thản nhiên, đặc sứ cuối cùng nói không nên lời, dừng lại bước chân, nhìn thân ảnh y một chút cũng không ngừng hoàn toàn đi vào bóng tối.

Nỗi lòng Cố Uyên đồng dạng cũng không bình tĩnh.

Quốc sự rung chuyển, khó giữ nổi mình, ngay cả chờ mong đối với tương lai y cũng chỉ dám ẩn sâu đáy lòng, càng không nói đến chuyện yêu đương.

Nhưng y yêu.

Y dĩ nhiên yêu.

Chỉ là cái tự này muốn nói được ra, thật sự phải ngưng tụ quá nhiều cảm tình. Thân thể y vẫn rét run như trước, máu lại nóng bỏng gào thét ở trong cơ thể, giống như bởi vì một câu nói đâm vỡ tâm sự kia mà cuồn cuộn bốc cháy lên, trái tim ở ngực chậm rãi nhảy lên, lại giống như đang ù ù nổ vang ở màng nhĩ.

Hốc mắt lặng yên nóng lên, Cố Uyên cầm chất gỗ của bình an khấu, nhẹ dán ở bên môi, bước chân chạy đi càng nhanh.

Chấn động đã bình phục, người Qua Nhĩ tinh đại khái có tự tin đem y chôn sâu trong đường hầm, hết thảy một lần nữa an tĩnh giống như chưa từng phát sinh, chỉ là đường hầm đã bị oanh tạc vẫn bị phá thành mảnh nhỏ.

Y là từ trung du của mạch nước ngầm lao xuống, căn bản không thể căn cứ con đường từng đi qua đi trở về chỗ cũ, nhưng y lại chặt chẽ nhớ kỹ lỗ thông gió cực lớn ở chỗ hai người tách ra.

Đường hầm rách nát vẫn là đường hầm như cũ, chỉ cần ở trong đầu kết hợp lại tình huống đại khái như ban đầu, là có thể tìm đi trở về.

Lục Chấp Quang nhất định còn ở nơi đó chờ y-- Cố Uyên cự tuyệt tự hỏi bất kỳ khả năng gì khác, y đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại chỉ dựa vào tâm niệm để chống đỡ, những ý niệm đó chỉ cần hơi suy xét thêm, ngay lập lức hoàn toàn đánh sập y.

Ánh sáng đèn pha đong đưa, Cố Uyên một chân sâu một chân nông đi về phía trước, đá vụn lăn xuống dưới chân, lại không rảnh bận tâm.

Y đã đi tới nơi hai người tách ra.

Đường hầm dưới chấn động hoàn toàn biến thành bể tan tành, đá chồng chất cao vút, che đậy phần lớn tầm nhìn. Cố Uyên đỡ vách đá ổn định thân hình, cao giọng gọi tên thiếu niên, nhưng từ đầu tới không có đáp lại.

Nhất định là âm thanh còn chưa đủ lớn.

Ánh sáng nhỏ bé đảo qua mỗi một góc có thể thấy được, nhưng vẫn bị không ít vách đá che đậy, ánh sáng đong đưa, tạo thành những bóng ma khiến người sợ hãi.

Cố Uyên không có tâm tư đi lưu ý những cái bóng đó, chỉ là nôn nóng chạy nhanh, âm thanh dần dần khản đặc, trong cổ họng mơ hồ lan ra vị chát của máu.

Thiếu niên của y từ trước đến nay rất nghe lời y, sẽ không tự mình chạy loạn, huống hồ lấy thể lực của Lục Chấp Quang, cũng hoàn toàn không có biện pháp tự mình đi ra ngoài.

Y không thể tìm không thấy.

Đau đớn rõ ràng truyền đến từ các cơ quan nội tạng, thân thể Cố Uyên rét run, vài lần đều suýt nữa bước hụt, lại vẫn tiếp tục chống đỡ một chút hy vọng cuối cùng, chạy vạy ở một chỗ long xuống giữa vách đá, xem xét khe hở không chớp mắt.

Y không thẻ tìm không thấy.

*

Lục Đăng dựa vào vách đá nhỏ hẹp, trong tay vẫn nắm một viên đá.

Cậu không có thay đổi vị trí, chỉ là vách đá biến động đè ép khiến không gian của cậu trở nên cực kỳ nhỏ hẹp, ánh sáng cơ hồ hoàn toàn không xuyên qua được, cho dù tìm kiếm cẩn thận thế nào, cũng vô cùng có khả năng xem nhẹ đi qua.

Cậu nghe thấy âm thanh Cố Uyên, nhưng thể lực của cậu đã hoàn toàn hao hết, lại không thể lên tiếng, rõ ràng không có biện pháp cho ra bất kỳ âm thanh đáp lại nào.

Ánh sáng không ngừng đong đưa, cậu nghe thấy âm thanh Cố Uyên dần dần nhỏ xuống, thậm chí còn định mạnh mẽ phát ra tiếng khiến cho dây thanh quản đau đến sung huyết.

Có mấy lần, bước chân Cố Uyên thậm chí cách cậu rất gần. Có lẽ chỉ cách một phiến đá, có lẽ chỉ cần quẹo một cái, chỉ cần cậu có thể nói ra bất cứ một câu gì, thậm chí một chữ --

Nhưng cậu cái gì cũng nói không nên lời.

Khí độc hoàn toàn tước đoạt âm thanh của cậu, chỉ có thể phát ra âm khí ngắn ngủi. Nếu cậu đủ sức lực, cậu cũng có thể tự mình chạy ra đi tìm Cố Uyên, nhưng hiện tại cậu ngay cả nâng tay cũng nâng không lên.

Gần sát nhau như vậy, cảm giác cũng thật sự không tính là tốt.

Ngực trống rỗng rét run, bị ánh sáng trước mắt làm cho choáng váng. Lục Đăng thử giật giật ngón tay, ném hòn đá xuống, phát ra tiếng vang mỏng manh xen lẫn trong tiếng bước chân dồn dập của Cố Uyên, ngay cả chính cậu cũng không phân biệt ra.

Đọng tác rất nhỏ như vậy đã hoàn toàn hao hết sức lực của cậu, cái gì cậu cũng không làm được.

Đôi môi tái nhợt động động rất nhỏ, không khí đi qua dây thanh quản bị khí độc làm tê liệt, Lục Đăng thử cử động khóe môi, cuối cùng gọi một tiếng Cố Uyên.

Thân thể theo vách đá trượt xuống, chuông nhỏ đeo trên cần cổ cậu cũng theo lắc nhẹ, bỗng nhiên thanh thúy vang một tiếng.

Bước chân Cố Uyên đột nhiên dừng lại.

Âm thanh chuông cực kỳ nhỏ, nhung y tuyệt sẽ không nghe lầm.

Máu đang đông lại nháy mắt trào dâng, trước mắt y từng trận biến thành màu đen, tim dâng lên cơn đau hỗn loạn mừng như điên, hung hăng va chạm ngực. Y dường như là nhào về hướng âm thanh truyền đến, đẩy hòn đá ra, tay cầm đèn pha run rẩy không ngừng, nhưng vẫn cẩn thận đảo qua mỗi một chỗ có khả năng bị xem nhẹ.

Giữa vách đá cực kỳ nhỏ hẹp, ánh đèn đảo qua một bóng người.

Thân thể ở thời điểm này vẫn cứ không có sức lực, không rảnh lo đá vụn lăng bên đâm vào khủy tay cùng hai đầu gối, Cố Uyên cúi người đi lướt qua, đem khối thân thể kia đoạt về trong ngực, gắt gao ôm lấy.

Cặp mắt kia đã an tĩnh đóng lại, lông mi nhỏ dài tinh mịn, ở mí mắt tạo thành bóng râm nhỏ.

Hấp tấp dò xét cổ tay thiếu niên, tay Cố Uyên run đến lợi hại, lặp lại dò xét vài lần, cuối cùng mới sờ đến mạch đập mỏng manh.

Nhiệt lưu cuối cùng cũng xông lên hốc mắt, tầm mắt nhanh chóng nhiễm một mảnh mơ hồ.

Chân y đã mềm đến đứng dậy không nổi, dứt khoát cứ như vậy ngồi dưới đất, đỡ thiếu niên dựa ổn vào giữa hai tay mình, để đèn pha gác ở một bên, nhanh chóng tìm kiếm dược phẩm khẩn cấp cùng thuốc tiêm trong cặp sách.

Kim tiêm ở dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng lạnh, thật cẩn thận hoàn toàn đi vào tĩnh mạch xanh nhạt ở giữa cổ tay, Cố Uyên nín thở giúp cậu tiêm vào dịch dinh dưỡng khẩn cấp, đang muốn đi xử lý miệng vết thương ở vai cậu, động tác bỗng nhiên hơi dừng lại.

Người trong lòng ngực không biết đã mở mắt từ khi nào, đang lẳng lặng nhìn y, đôi mắt từ trước đến nay ôn nhuận trong trẻo bỗng mang theo mờ mịt hiếm có, ánh mắt chần chờ tạm dừng ở trên mặt y, sự mỏi mệt tan rã rất nhiều, lộ ra kinh hỉ cùng hỏng hốt rõ ràng khó có thể tin.

Kinh hỉ quá mức sáng ngời như vậy, khiến cho hốc mắt của Cố Uyên lên men, rưng rung mỉm cười với cậu, chậm rãi xoa mái tóc ngắn của thiếu niên, ở giữa trán cậu mềm nhẹ hôn xuống.

"Ta đã tới chậm, thực xin lỗi......"

Y cho rằng Lục Chấp Quang sẽ hướng mình lộ ra tươi cười an tĩnh như lúc trước, nhưng thiếu niên trong lòng ngực lại bỗng nhiên chớp chớp mắt, hơi nước nhanh chóng tích tụ, nước mắt hạt tròn lớn rơi xuống.

Ngực Cố Uyên hung hăng cứng lại, cánh tay ôm lấy vai cậu ngăn không được dùng sức chặt, đem người chặt chẽ hộ tiến trong lòng ngực, kêu thiếu niên dựa vào đầu vai của chính mình.

Chất lỏng ấm áp nhanh chóng thẩm thấu quần áo,bị hàn khí dưới mặt đất chuyện lạnh lẽo.

Đau lòng đến nói không nên lời, Cố Uyên chỉ có thể từng cái một tinh tế hôn cậu, cẩn thận thay cậu lau sạch nước mắt trên mặt. Chợt thấy trên mặt một mảnh lạnh băng, thuận tay sờ sờ, mới phát hiện bản thận bất tri bất giác cũng nước mắt rơi đầy mặt.

Nhu hòa vỗ về, thân thể mơ hồ run rẩy trong lòng ngực y cuối cùng dần dần yên tĩnh đi, an tĩnh nằm ở đầu vai y.

Cố Uyên ở bên môi cậu đặt xuống nụ hôn cuối cùng, lực đạo mềm nhẹ trở cánh tay, kêu cậu dựa vào cánh tay mình, cẩn thận xem xét miệng vết thương trên vai sớm bị máu nhiễm ướt đẫm.

Quần áo bị cởi ra từng cái, bả vai đơn bạc của thiếu niên trong gió lạnh theo bản năng co rúm lại, lực đạo lại vẫn yếu ớt như cũ, hiển nhiên ngay cả muốn động một cái cũng khó có thể làm được.

"Thực nhanh liền tốt, thực nhanh thì tốt rồi......"

Cố Uyên nhẹ giọng hống, kéo đèn pha đến gần chút, lưu loát giúp cậu băng bó một lần nữa, thượng dược cầm máu, cẩn thận cột chắc băng vải đã đổi mới.

Vốn tưởng rằng Lục Chấp Quang đã một lần nữa kiệt sức hôn mê, làm xong hết thảy liền ngồi dậy, lại phát hiện ánh mắt thiếu niên vẫn dừng trên người y, ánh mắt vẫn lộ ra hoảng hốt bất an.

Ngực đau đến phát sợ, Cố Uyên cởi quần áo mình ra mặt vào cho cậu, đem người hộ vào trong lòng ngực, vừa muốn hỏi cậu có còn chỗ nào không thoải mái hay không, trong lòng lại đột nhiên nhảy dựng.

Y rốt cuộc ý thức được không đúng chỗ nào.

Lục Chấp Quang tuy rằng ít lời, nhưng vẫn sẽ đúng lúc đáp lại y. Nhưng lần này thiếu niên thật sự quá mức an tĩnh, không chỉ không nói qua một câu, ngay cả khi rơi lệ cũng là hoàn toàn không phát ra tiếng.

Những cái khí độc đó làm y bất an đến cực điểm bỗng nhiên xâm nhập trong óc, ngực Cố Uyên co rút đến gần như hít thở không thông, tầm mắt rơi xuống nhìn chăm chú cậu, nhẹ giọng mở miệng: "Chấp Quang, ngươi có thể nói một lời không?"

Ánh mắt Lục Đăng lóe lóe, lông mi an tĩnh rủ xuống dưới.

Quanh thân bỗng nhiên lạnh lẽo, cảm xúc nghĩ mà sợ mãnh liệt xông vào ngực, nhịp tim đập kịch liệt gần như muốn đánh vỡ màng tai. Cố Uyên dùng sức thắt chặt cánh tay, khàn giọng không ngừng lặp lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"

Y cuối cùng cũng biết cảm xúc của Lục Chấp Quang vài sao bỗng nhiên mất khống chế.

Không phải bởi vì lẻ loi một mình trong bóng đêm, cũng không phải bởi vì đợi y lâu quá, mà là bởi vì trơ mắt nhìn y một đường chạy nhanh trở về, nghe y không ngừng la hét kêu gọi, lại không thể lên tiếng, vô lực nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng mà dựa vào vách đá, thừa nhận một lần tiếp một lần gặp thoáng qua.

Nếu không phải do cái chuông kia.

Nếu không phải cái chuông kia, có lẽ y sau khi tìm kiếm không có kết quả sẽ hoài nghi phán đoán của mình, có lẽ sẽ tiếp tục chạy vạy một đường hầm khác, thử tìm được một chút tung tích của thiếu niên.

Nếu không nghe thấy tiếng chuông, Lục Chấp Quang sẽ trơ mắt nhìn y đi vào nơi này, lại trơ mắt nhìn y sau khi tìm kiếm không có kết quả sẽ tiếc nuối đi xa, cậu có lẽ đã phải thừa nhận tuyệt vọng đủ để cắn nuốt xương cốt.

Tuyệt vọng như vậy, đủ để đem ý chí kiên cường nhất của bất kỳ một người nào hoàn toàn áp sụp.

Chỉ là suy nghĩ một chút có khả năng như vậy, Cố Uyên đều sợ tới tay chân lạnh lẽo, y hoàn toàn không dám tưởng tượng, khi đó Lục Chấp Quang một mình nằm trong bóng đêm lại nên là mang dạng tâm tình gì.

Năng lượng từ dịch dinh dưỡng ở trong thân thể chậm rãi tích cóp ra một tia sức lực, Lục Đăng dịch cánh tay xuống, câu lấy cổ tay áo Cố Uyên, chậm rãi lay, đem bàn tay y mềm nhẹ cầm lấy, nghiêng đầu hôn lên cần cổ cơ hồ lộ ra gân xanh của y.

Xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve bên gáy, như là trấn an, cũng như là thân thiết.

Cố Uyên chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm nỗi lòng mình dần dần bình phục xuống, ôm sống lưng thiếu niên lên, đối diện cặp mắt đen đã khôi phục nhu nhuận ấm áp: "Chấp Quang...... Thực xin lỗi."

Y cần thiết phải xin lỗi --y không thể không xin lỗi.

Y đáng lẽ phải cẩn thận hơn, y đã sớm nên xem xét thân thể Lục Chấp Quang có phải bị khí độc gây tổn hại gì hay không, nên vô luận là bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cậu, không nên tự cho là thông minh mà thiếu niên đẩy đến địa phương an toàn.

Nếu hôm nay chuông không có vang, hết thảy khả năng sẽ phát sinh, kết quả so với việc bọn họ cùng nhau rơi xuống vực, cùng sống hoặc là cùng chết còn tàn khốc hơn nhiều.

Lục Đăng nhìn y, mặt mày nhẹ nhàng cong cong, lắc đầu không tiếng động mở miệng: "Không có lâu lắm."

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Ta chỉ đếm tới bốn, còn không có tới năm."

Cố Uyên ngẩn ra một lát, rốt cuộc cứng họng mà ôm cậu toàn bộ ủng vào trong lòng ngực, quý trọng mà tinh tế hôn, khép mắt mỉm cười.

Chờ đến khi tình trạng Lục Đăng tốt hơn chút chút, Cố Uyên lại giúp cậu tiêm vào ống dinh dưỡng thứ hai, giúp cậu đem quần áo cẩn thận gói kỹ lưỡng, ôm người đứng lên: "Đi, chúng ta về nhà."

Lục Đăng dựa vào cánh tay y, đuôi lông mày an tĩnh mà giãn ra ý cười, ngửa đầu thò lại gần, ở trên môi cậu hôn xuống.

Theo động tác cậu, chuông nhỏ lại thanh thúy vang lên.

*

Hai người một người thì mới vừa ở trong mạch nước ngầm lạnh băng ngâm mình, một người ở giữa vách đá lởm chởm nằm hồi lâu, không thể nói ai lạnh hơn ai, găt gao om nhau như vậy, nơi da thịt chạm nhau chậm rãi sinh ra một chút độ ấm.

Ban nãy sau khi Lục Chấp Quang hướng y mỉm cười, liền lâm vào hôn mê sâu, an tĩnh dựa vào cần cổ y, ngay cả hô hấp cũng rất nhỏ đến nghe không ra.

Tiếng chuông thanh thúy, xua tan hàn ý trên người do ở dưới nền đất cả đêm.

Cố Uyên một đường nắm cổ tay cậu, mạch đập đều suy yếu hiện trên lòng bàn tay, cùng nhịp tim đập của y hòa vào nhau, tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn ổn định.

Y nhớ rõ đường ra, lại có ánh sáng, đường đi ra ngoài cũng không khó. Dọc theo dọc theo mạch nước ngầm một đường bình tĩnh đi về phía trước, đi đến cửa đường hầm, vốn tưởng rằng còn phải lại nghĩ cách lẻn vào khu an toàn, lại đối diện với khuôn mặt kiên nghị của đặc sứ trẻ tuổi.

"Cố tiên sinh, chúng ta biết, ngài nhất định rất nhanh sẽ trở lại."

Đối diện ánh mắt y, đặc sứ mỉm cười, đi qua chỗ y: "Đi nhanh đi, người yêu ngài thoạt nhìn rất cần trị liệu chính thức, hạm viễn có trang bị thiết bị chữa bệnh trang bị chuyên nghiệp, sẽ có trợ giúp rất nhiều."

Nói xong, hắn đã giơ tay đi qua, muốn giúp Cố Uyên tiếp nhận người y ôm trong lòng ngực, lại bị Cố Uyên gật đầu lễ phép cảm tạ: "Đa tạ, ta tự mình làm."

Ánh mắt đặc sứ tò mò mà lóe lóe, giơ tay xoa xoa chóp mũi, không hề nhiều lời, chỉ đi ở phía trước dẫn đường.

Viễn hạm ngừng ở giữ khe núi cách đó không xa, những thanh niên đã từng nghĩ cách cứu viện y đều canh giữ ở phụ cận, đoạn đường lại đoạn đường hộ tống y, đem bọn họ an toàn đưa đến chiếc tàu chiến lớn lơ lửng trên không.

"Chúng ta còn phải lưu lại hoà đàm, thuận tiện ở lại chỗ này lâu chút kiềm chế bọn họ một trận. Tàu chiến viễn hạm này đã được định sẵn phương hướng, ngài chỉ cần hảo hảo ngủ một giấc, liền về nhà."

Đặc sứ đưa y lên tàu chiến, đem trí não dự phòng đưa qua, lại lấy vặt mình mình mang theo để lại hết cho y.

Cố Uyên nhẹ giọng nói cảm ơn, hơi trầm ngâm chút vẫn là mở miệng: "Các ngươi ở tại chỗ này, không lo lắng Qua Nhĩ tinh sẽ ở toà án thượng tinh tệ gây phiền toái sao?"

"Con dân chúng ta bị giam cầm phi pháp, chúng ta tới đón đồng bào mình về nhà, bọn họ muốn gây phiền toái, cứ cho bọn họ đi tìm."

Đặc sứ cười cười, thấy y đem người trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở trên giường, mới vươn tay với y: "Cố tiên sinh, ngài là anh hùng của toàn bộ Gia Lê Lạc tinh. Ta biết cảm tạ ngài như vậy so với trả giá của ngài là quá mức nông cạn, nhưng là -- cảm ơn ngài."

Hốc mắt Cố Uyên hơi nóng, đuôi mắt lại lộ ra nhàn nhạt ý cười, tiếp được tay đặc sứ vươn ra, nhẹ nhàng nắm chặt.

Thân ảnh đặc sứ nhanh chóng biến mất ở dưới tàu chiến, trình tự được thiết trí tốt bắt đầu vận chuyển. Hạm viễn bay lên trời, ở dưới lực đẩy mạnh của máy gia tốc nhanh chóng bay lên rời xa mặt đất, tăng tốc độ lên, đảo mắt hoàn toàn đi vào bầu trời đêm đen nhánh.

Trong vũ trụ mênh mông, điểm sáng vút lên lướt qua, đảo mắt như lúc ban đầu.

----

Vào đông sau giờ ngọ(*) ánh nắng sáng ngời ấm áp, xuyên thấu qua khung cửa sổ, ở giữa phòng ngủ đầu hạ đan xen vào cảnh vật.

*Từ 11 giờ trưa đến 13 giờ.

Lục Đăng nằm ở trên giường, an tĩnh mà híp mắt ngủ say.

Ngoài cửa sổ tuyết đã tích một tầng, còn có tuyết mới đang chậm rãi rơi xuống, mềm nhẹ dừng ở mất đất đã từng bị chiến hỏa thiêu đốt thay đổi hoàn toàn, đem hết thảy dấu trong màu trắng thuần túy trong sáng.

Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Uyên mang theo một thân hơi tuyết tươi mát vào cửa, dừng ở cửa một trận, chờ hơi lạnh tán đi không còn nhiều lắm, mới phóng nhẹ bước chân đi đến mép giường.

Thiếu niên ngủ đến an ổn, lon mi dày thon dài phục tùng hợp ở trên mí mắt, hô hấp đều đều nhu hòa. Ánh mắt Cố Uyên ôn tồn xuống, giúp cậu nhét góc chăn, cúi người muốn hôn lên giữa trán cậu, cặp mắt kia lại bỗng nhiên mở ra.

Cố Uyên hơi giật mình, Lục Đăng đã đoạt tiên cơ, ngửa đầu nhanh chóng ở trên môi y chạm chạm, trong mắt sáng lên ý cười trong trẻo, căng thân nhào vào lòng ngực rắn chắc rộng lớn của nam nhân.

Nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Cố Uyên đem người vững vàng ôm lấy, chống trán lên trán cậu cọ cọ: "Ngủ ngon?"
Lục Đăng thoải mái dễ chịu dựa vào trong lòng ngực y, mặt mày cong lên độ cung nhu hòa, gật gật đầu, lại giơ tay ôm chặt vai cổ y.

"Hảo hảo, biết cậu đoán được, uống miếng nước trước, từ từ ăn."

Cố Uyên không khỏi bật cười, ôm thiếu niên trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, lấy nước ấm để ở bàn bên cạnh uy đến bên môi cậu, nhìn cậu uống lên mấy ngụm, mới đem bánh kem mang theo xách ra.

Bọn họ từ Qua Nhĩ tinh thoát thân, được đặc sứ Gia Lê Lạc tinh đón trở về, thời gian đã qua non nửa năm.

Chiến tranh trên Gia Lê Lạc tinh đã qua đi, quân đội Qua Nhĩ tinh bị kiềm chế gắt gao ở trên Gia Lê Lạc tinh, ở các tinh cầu ở gần bên dò xét, không thể không cắn răng trả giá đền số tiền lớn, cuối cùng mới đem quân đội rút lui trở về.

Theo phán quyết của tòa án tinh hệ, Qua Nhĩ tinh quả nhiên lấy chuyện đặc sứ Gia Lê Lạc tinh xâm nhập phi pháp vào lãnh thổ thuộc tinh cầu họ ra làm khó dễ, nhưng ngược lại làm bại lộ hành vi giam cầm người dân của tinh cầu khác phi pháp, nhốt trong ngục giam làm liên lụy nghiêm trọng đi ngược lại nhân quyền, đã chịu hình phạt nghiêm khắc của tinh hệ. Không chỉ lấy lại chức vụ của hơn mười thành viên cấp cao trong quân đội Qua Nhĩ tinh, còn bị giao trách nhiệm tự mình bồi thường cho Cố Uyên 1 tỷ tinh tệ, cũng đem thiết bị theo dõi trên người y lập tức dỡ bỏ.

Hai chuyện chồng lên làm đại thương nguyên khí, ít nhất trong vòng năm mươi năm sau, Qua Nhĩ tinh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư chủ ý đánh chiếm tinh cầu nào nữa.

Gia Lê Lạc tinh ở trong gian nan nhưng khí thế ngất trời trùng kiến lại toàn bộ đất nước, hy vọng mới nảy sinh nơi mặt đất khô cằn, chờ trận tuyết này ngừng rơi, tòa tinh cầu này lập tức sẽ trở nên rực rỡ, triển lộ ra sinh cơ bừng bừng mới.

Sau khi nhận được bữa ăn mới, Lục Đăng cảm thấy mỹ mãn, dựa vào đầu giường nghiêm túc ăn bánh kem, giữa má phồng lên độ cong nho nhỏ, trong lòng người đang nhìn cũng bị đâm nhẹ theo.

Cố Uyên thu lại suy nghĩ, nhịn không được nâng tay lên, ở trên tóc cậu nhẹ nhàng xoa xoa: "Ăn ngon không?"

Đầu nhỏ dưới tay giật giật, ngửa đầu nhìn phía y, trong mắt dạng ra ý cười trong sáng như tuyết, nhẹ nhàng gật gật đầu, cắt khối bánh kem tiếp theo đưa đến bên môi y.

Ngực Cố Uyên mơ hồ phát chát, nhưng vẫn mỉm cười gật gật đầu, nhận lấy khối bánh kem kia, tiếp tục chậm rãi xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.

Lục Đăng thi rất khá, thành tích cũng dứng hàng đầu trong danh sách cả tinh hệ, nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, chỉ có thể khai giảng xong liền làm thủ tục tạm nghỉ học, ở lại biệt thự an dưỡng. Nửa năm qua, Cố Uyên dùng hết mọi biện pháp, tuy rằng có thể điều dưỡng thân thể cậu khôi phục bảy tám phần, nhưng vẫn không có cách nào làm cậu phát ra tiếng lần nữa.

Lục Chấp Quang dường như cũng không chịu quá nhiều bởi vì chuyện này, vẫn luôn mang theo ý cười nhu hòa thanh triệt như trước, thậm chí vì có thể để y thấy được rõ ràng, những cái tươi cười đó trở nên càng sáng ngời, sáng đến đập vào lòng người.

Nhưng y vẫn luôn đau lòng cậu.

Ít lời là một chuyện, nói không nên lời lại là một chuyện khác. Tuy rằng việc trao đổi của hai người bọn họ không có vì chuyện này mà gặp trở ngại, ý tứ đơn giản Cố Uyên đều có thể đọc hiểu, phức tạp chút thì là xem khẩu hình, hoặc là dùng trí não để trao đổi, sẽ không có bất luận trở ngại gì.

Nhưng rốt cuộc thì thiếu niên của y cũng không thể mãi sống tại ngôi biệt thự này.

Nhớ tới những lời đặc sứ trẻ tuổi kia đã từng nói qua, tầm mắt Cố Uyên rủ xuống trầm ngâm, một bàn tay bỗng nhiên dán lên giữa hai đầu mày, hợp với tóc mai, hơi đem khuôn mặt y nâng lên.

Thiếu niên nhìn y, trong mắt hiện ra quan tâm ôn hòa.

Cố Uyên hướng cậu cười cười, nắm lấy bàn tay đã khôi phục ấm áp kia, dịch đến bên môi hôn hôn: "Chấp Quang, cậu là đặc công của nền văn minh cấp cao, phải không?"

Bản thân là nhân viên công tác đặc thù của hệ thống, nói như vậy cũng khá đúng. Thân phận đã sớm bại lộ thân phận khi còn ở trong đường hầm, Lục Đăng nhẹ nhấp khóe môi lên, đối diện ánh mắt y, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Gia Lê Lạc tinh bị chiến tranh phá huỷ hơn phân nửa, một phòng đầy bài tập của cậu tại khu dân nghèo kia sớm đã ở bị lửa đạn đốt sạch sẽ, nếu có thêm thân phận đặc công, đại khái về sau liền không cần làm bài tập, cũng không cần đi học.

Tuy rằng hỏi ra, nhưng cũng không dự đoán được cậu lại thừa nhận đến thống khoái như vậy. Cố Uyên cứng họng cười khẽ, đơn giản nghiêng người ngồi xuống dựa vào đầu giường, để cậu dựa vào trong lòng ngực mình: "Nơi đó của các cậu -- có biện pháp có thể trị khỏi cho cậu hay không?"

Lục Đăng chớp chớp mắt, đem tay y kéo lại, chậm rãi xuống chữ ở trong lòng bàn rộng lớn của y.

Đầu ngón tay ấm áp, xúc cảm mềm nhẹ phất qua lòng bàn tay, trêu chọc làm ngực cũng phát mềm theo.

Cố Uyên thở sâu, tận lực khống chế tâm tư càng thêm xao lãng của chính mình, cẩn thận phân biệt chữ cậu viết xuống.

-- Có biện pháp, nhưng chỉ cần đi, liền không về được.

Câu chữ hoàn chỉnh được viết xuống, nện xuống đáy lòng y tạo thành xoáy nước thật nhỏ, nhưng cũng không ngoài ý muốn bao nhiêu.

Cố Uyên nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay vừa lật, bao lấy tay thiếu niên, ánh mắt rủ xuống trầm ngâm không nói.

Dường như mơ hồ xem hiểu ý nghĩa của y, thân thể trong lòng ngực giật giật, buông bánh kem, xoay người nhìn phía đôi mắt y, khóe môi khẩn trương nhấp lên độ cung rất nhỏ khó thấy được.

Cố Uyên đối diện ánh mắt cậu, bỗng nhiên cười nhạt lên, năng khuôn mặt thanh tú ẩn ẩn căng thẳng lên, ở trên môi cậu khẽ hôn xuống.

"Nơi đó của các cậu -- còn nhận người không? Có nguyện ý tiếp thu loại có gien cải tạo, tự mang gởi ngân hàng, muốn hảo hảo yêu đương không ......"

Lục Đăng giật mình, ánh mắt bỗng nhiên khó có thể ức chế mà nhanh chóng sáng lên.

Nhận người.

Đây đúng là thời điểm hệ thống khan hiếm nhân viên công tác, số liệu chỉ cần có ý đồ trở thành nhân viên công tác, liền có thể tiếp nhận tăng cường mã hóa đặc thù, thay đổi liên tục ở các thế giới khác nhau . Tuy rằng ký ức ở mỗi thế giới đều sẽ bị phong ấn, nhưng số liệu trung tâm lại không có biến hóa, chờ đến ngày chuyển thành chính thức, hết thảy đều được nhớ lại một lần nữa.

Mắt thấy đầu thiếu niên sắp gật thành gà mổ thóc, Cố Uyên rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên, giơ tay dùng sức đem cậu ủng vào trong lòng ngực, mang theo ý cười hôn sâu xuống.

Xem ra --đây là một thời điểm mạo hiểm phiêu lưu khắp các thế giới.

Cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp có thể ở bên nhau lâu dài, Lục Đăng ngửa đầu y hôn xuống, tim đập càng nhanh, nhắm mắt lại kéo tay y qua, viết từng nét ở lòng bàn tay: "Hứa nhé."

Phía trên có người âm thầm chiếu cố cậu, đối phương ở thời điểm này hảo hảo hứa hẹn, nói không chừng sẽ ở trong thế giới sau thực hiện.

Tâm Cố Uyên khẽ nhúc nhích, cũng mở ra bàn tay cậu nắm chặt lại, mỉm cười viết xuống đáp lại: "Tốt."

Thiếu niên của y hứa hẹn với y, y cũng coi như thật mà nhắm mắt lại, nghiêm túc lặp lại nguyện vọng của mình một lần nữa dưới đáy lòng. Mở to mắt, Lục Chấp Quang đang dựa vào trong lòng ngực y nhìn y, đuôi lông mày đuôi mắt đều thấm ý cười chân thật ấm áp.

"Làm sao bây giờ, nguyện vọng giống như đã thực hiện hơn một nửa......"

Cố Uyên cứng họng cười khẽ, giơ tay chỉnh lại tóc ngắn của cậu, ôn nhu mở miệng: "Trước đi chữa khỏi giọng nói, sau đó làm ta sủng ngươi cả đời, được không?"

Vậy không phải cả đời, là rất nhiều đời.

Lục Đăng nhìn y, mặt mày cong lên độ cung vui vẻ, lại cắt khối bánh kem đút cho y, lông mi cong xuống lóe lên tia quang mang nhỏ bé.

-----------------------------------------

Editor gửi đến các bạn chút quà mọn, chúc các bạn 2/9 vui vẻ nhé, thân mến!

♪☆\(^0^\) ♪(/^-^)/☆