[Edit] Khoái Xuyên Chi Bug Hắc Hóa_Điền Cổn Cổn - Chương 7
Chương 7:
Kỳ Nguyện thở dài, không trả lời ngay, ngược lại dịu dàng cất tiếng: "Từ nay về sau, nơi này chỉ còn hai sư đồ chúng ta sống nương tựa vào nhau, tình nghĩa sư đồ một lời khó nói. Nay vi sư nhắc nhở ngươi một câu, chuyện ngày hôm nay ở cấm địa, cho dù ngươi nhìn thấy bất cứ thứ gì, đều đem quên hết đi, cũng tuyệt đối không được hé răng nửa lời với kẻ khác. Còn nữa, sau này không được một mình tự tiện bước vào cấm địa, ngươi đáp ứng vi sư được không?" Cố Trường Lưu hơi ngẩng đầu, chạm tới ánh mắt của Kỳ Nguyện. Vốn dĩ đôi mắt của người này đã rất đẹp rồi, hiện tại đôi con ngươi đen láy như ngọc ấy đang nhìn hắn chăm chú, ẩn sâu trong đó là sự lo lắng cùng một chút nuông chiều khiến người ta nguyện ý trầm mê. Hắn thậm chí còn chưa kịp tự hỏi đối phương vừa nói gì, đã bị ánh mắt này làm cho mê muội, thuận theo mà "Vâng" một tiếng, lại theo lời y mà lập lời thề, sau đó mới hỏi: "Sư tôn, vì sao người lại tốt với ta đến mức này?" Kỳ Nguyện thầm nghĩ, cậu mới không phải người của thế giới này, sức mạnh cùng địa vị đều không có tham vọng, hi sinh những thứ không cần thiết ấy, so với mắt mở trừng trừng nhìn đồ đệ chết đi, vẫn tốt hơn nhiều. Bất quá cậu chỉ im lặng, bàn tay khẽ xoa đầu Cố Trường Lưu. Cố Trường Lưu tâm tình phức tạp thấy được dung túng cưng chiều trong mắt Kỳ Nguyện, thẳng tới giờ phút này, hắn mới hoàn toàn rõ ràng. Người này thật sự cứu mạng hắn. Ngước mắt lên nhìn nụ cười ôn hòa của người trước mắt, Cố Trường Lưu nghe tiếng thấy trái tim nơi lồng ngực hẫng một nhịp. (yêu rồi yêu rồi yêu rồi yêu rồi yêu rồi iiiiiiiiii o////v////o) Ba tháng sau. Từ sau sự kiện lần đó, hình thức ở chung của sư đồ hai người xuất hiện những thay đổi rất nhỏ. Nguyên bản Cố Trường Lưu tính tình tự lập thích ở một mình đột nhiên trở nên cực kì dính người. Trước kia Kỳ Nguyện còn có thể nhân cơ hội lười biếng làm ổ trên giường, hiện tại mỗi lần cậu muốn ngủ thêm một tẹo, Cố Trường Lưu không biết từ chỗ nào chui ra, vọt thẳng vào phòng cậu với tốc độ ánh sáng, sau đó mè nheo bán manh đủ thể loại để kéo Kỳ Nguyện ra ngoài giúp hắn tu luyện. Sau một ngày huấn luyện tàn khốc, Kỳ Nguyện cưỡng ép uy hiếp dụ dỗ tới mòn cả răng mới khiến cho Cố Trường Lưu không cam tâm đi về nghỉ ngơi, bây giờ cậu mới chuẩn bị về phòng tắm rửa. ở bên ngoài ngây người cả ngày, lúc này ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Kỳ Nguyện cảm thấy lỗ chân lông toàn thân cao thấp đều mở ra, bộ xương già cũng ngừng kêu gào thảm thiết, đang chuẩn bị nhắm mắt lại hưởng thụ, liền nghe trong đầu "Đinh --" một tiếng. [Hệ thống: Nhắc nhở ấm áp! Kí chủ tại thế giới đầu dừng lại quá lâu, yêu cầu trong bảy tháng xác nhận được thân phận của bug trong thế giới này, nếu không sẽ mở ra hình thức trừng phạt, mong kí chủ không ngừng cố gắng!] Kỳ Nguyện giật mình tỉnh táo, cái này giống như ác mộng của mấy đứa tiểu học, trước khai giảng một ngày phát hiện bản thân thế mà chưa làm bài tập, đặc biệt kinh hoàng.QAQ Tui, tui chỉ mải mê diễn một vị sư tôn cao lãnh hiền lành ngầu lòi, thế mà quên khuấy mất nhiệm vụ chính, quả nhiên là bản thân đã quá sa đọa rồi T^T.. Một tháng này, cậu cơ hồ chỉ mải mê ăn chơi nhảy múa, tâm tư đều đặt hết lên người Cố Trường Lưu, ngược lại xem nhẹ bug và Vệ Hề. Giời ơi, giờ phải đi xem thằng nhóc Vệ Hề kia ngay, lâu lắm không có để ý tới Vệ Hề, bỗng nhiên có dự cảm thật bất an. Đêm nay chắc chắn sẽ sang Thương Nhai phong một chút. Xảy ra chuyện này, hơi đâu mà hưởng thụ nhân sinh nữa, bé ngốc Kỳ Nguyện lặng lẽ rơi lệ trong vô hình, bi phẫn mà tẩy rửa thân thể rồi mặc quần áo, sau đó chuẩn bị đêm đến tới Thương Nhai phong. Bất quá cậu chưa kịp chuẩn bị gì thì đồ đệ bé nhỏ đã chạy sang quấy rầy. Cố Trường Lưu một thân áo ngủ, gõ nhẹ cửa phòng Kỳ Nguyện. Ơ,tiểu đồ đệ bình thường giờ này phải ngủ rồi chứ, sao lại còn sang gõ cửa? Không lẽ gặp phải chuyện gì rồi? Vì thế cậu lên tiếng: "Vào đi, Trường Lưu, làm sao vậy?" Cố Trường Lưu hình như cũng mới tắm xong, lúc này hai má hồng hồng, càng tôn lên làn da trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp, đặc biệt là nốt lệ chí dưới khóe mắt, nhìn qua vô cùng hiền lành đáng yêu. "Sư,.. Sư tôn, đồ nhi.. đồ nhi muốn..." Kỳ Nguyện trong lòng âm thầm gào thét manh hóa không lối về, ngoài mặt lại tỏ vẻ kiên nhẫn chờ Cố Trường Lưu nói hết. "Đồ nhi có thể ngủ cùng sư tôn không?" Cho dù Kỳ Nguyện đang sa đọa vì nhan sắc cũng bị yêu cầu bất ngờ làm cho ngây ngẩn cả người: "Vì sao lại muốn ngủ cùng sư tôn?" Cố Trường Lưu hai tai đều đỏ, tựa hồ nhận ra câu nói vừa rồi của mình vô lễ như thế nào, luống cuống mà giải thích: "Mấy ngày gần đây đồ nhi cố gắng tu luyện, nhưng không có tiến triển gì hết, những sư huynh sư đệ khác cùng tiến vào môn phái với đồ nhi tu vi đều cao hơn nhiều, đồ nhi trộm nghĩ, có phải hay không mình thật vô dụng, làm liên lụy đến sư tôn, vậy nên trong lòng khó chịu, ngủ không được..."
Hắn nói xong liền cúi đầu, giống như trẻ con phạm sai lầm mà chờ đợi bị trừng phạt. Kỳ Nguyện.. đương nhiên làm gì có tí cốt khí nào! Thấy nhan sắc tiểu đồ đệ nhà mình là đã nhũn cả chân, nước miếng văng ba mét, chứ đừng nói khi tiểu đồ đệ bán manh, cơ bản là không có cách nào chống cự, tiểu đồ đệ muốn gì thì cứ lấy tất đi, đừng để ý vi sư! Vậy nên hiện tại, trong đầu bé ngốc không có nghĩ cái lý do rách kia quả thực là trăm ngàn chỗ hở, mà là... tía má ơi đồ đệ của tui thật manh thật manh thật manh thật manh thật manh thật manh thật thật thật thật manh mà!!! Việc đầu tiên bây giờ là gì?! Tất nhiên là lập tức kéo tiểu đồ đệ vào phòng rồi đi ngủ ngay và luôn, không còn thứ gì quan trọng hơn hết! ///^/// Lập tức trấn an tâm hồn nhạy cảm của tiểu đồ đệ. Ừm, hình như quên mất chuyện gì! Mà kệ, giờ tiểu đồ đệ của tui quan trọng nhất! Vì thế cậu không nói hai lời mà trực tiếp đáp ứng. Dù sao thì linh hồn bên trong vẫn là người hiện đại hàng thật giá thật, cũng không quá chấp nhất với nghi lễ phép tắc rắc rối gì đó, bởi vậy lập tức đáp ứng, nửa điểm áp lực tâm lý cũng không có. Cố Trường Lưu nghe được lời đáp ứng của Kỳ Nguyện, vui vẻ tới mức để lộ hai cái má lúm đồng tiền. Kỳ Nguyện vẻ mặt chết không còn gì nuối tiếc, một bên trong đầu ngập tràn toàn là 'quá manh', 'đáng yêu' các thể loại, một bên vươn tay kéo Cố Trường Lưu nằm xuống giường. (...) Cậu nhận ra thân nhiệt của Cố Trường Lưu có chút thấp, nghĩ rằng có lẽ do tu vi hắn không cao, không thể chống đỡ được cái lạnh, vì thế từ phía sau vòng tay nhẹ nhàng ôm Cố Trường Lưu vào lòng, dùng nội lực sưởi ấm cho hắn. Thân hình Cố Trường Lưu cứng nhắc một chút, sau đó rất nhanh liền thả lỏng. "Không có sao, có gì khó chịu, sư tôn ở cùng ngươi." Âm thanh trầm thấp ôn nhu quanh quẩn bên tai Cố Trường Lưu, hơi thở của người nọ khẽ khàng phả vào cổ hắn. Có chút nóng, chính là hắn cũng không nói gì, hai mắt khép lại, hơi dịch người về phía thân nhiệt ấm áp bên cạnh. Kỳ Nguyện cố gắng giữ tỉnh táo, thẳng đến khi khí tức bên cạnh đã vững vàng mới thật cẩn thận rút tay về, nhẹ nhàng đứng lên, dịch góc chăn cho đồ đệ bé nhỏ nhà mình, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu cũng không để ý, chính mình vừa bước chân rời đi, trên giường người nguyên bản đã "ngủ say" lại mở mắt. ------------------------------------------------------------ Kỳ Nguyện tất nhiên là đi tới Thương Nhai phong Nhưng điều khiến cho cậu thất vọng là, Thương Nhai phong hết thảy đều bình thường, cậu lại dạo qua phòng Vệ Hề một chút, một điểm đáng ngờ cũng không tìm được. Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ mình nghi ngờ nhầm hướng rồi, tính một chút cách thời gian Thánh chiến bùng nổ còn tận 9 năm, Vệ Hệ cùng bug có thể là trong vài năm này mới gây thù chuốc oán, không nhất định xảy ra mâu thuẫn sớm như vậy. Nghĩ vậy, Kỳ Nguyện cảm thấy vài năm qua điều tra thật uổng phí, vô cùng mệt mỏi, chuẩn bị trở về, bỗng nhiên phát hiện ra một cỗ linh lực rất nhỏ. Cậu nhanh chóng chạy tới phía sau núi, phát hiện ở đây một con đường, xuất hiện khí tức rất mờ nhạt. Cậu đến gần một chút mới nhận ra nguyên nhân. Nơi này có trồng một loại cây tên là Lưu Quân hoa, loại hoa này rất đặc biệt, khi có người đi qua sẽ lưu lại một chút linh lực cùng khí tức, sau một canh giờ sẽ tiêu tán. Hiện tại cỗ khí tức này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chứng tỏ trong một canh giờ mới rồi có người đi qua nơi này. Kỳ Nguyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua con đường này, bình thường rất ít người đi qua, đây cũng là con đường duy nhất nối liền Thương Nhai phong với Khải Thiên phong. Cậu đem "Khải Thiên phong" này ghi nhớ kĩ càng, chờ có gì sau này tra xét, sau đó che giấu hơi thở, trở về Uyên Lưu phong. Cố Trường Lưu vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, Kỳ Nguyện thật cẩn thận leo lên giường, ôm lấy Cố Trường Lưu vào lòng, hai mắt nhắm lại, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp. Vì thế một lần nữa Kỳ Nguyện không nhìn tới, Cố Trường Lưu vẫn luôn mở to mắt, khi ngửi được trên người Kỳ Nguyện khí tức thuộc về Vệ Hề, đáy mắt phút chốc nhuốm màu đỏ tươi. Cỗ dục vọng kia lại một lần nữa bành trướng trong lòng, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động khó có thể ức chế. Ngươi đã thích như vậy, ta liền thay ngươi hủy diệt. -- Chỉ cần vài năm nữa mà thôi. Tác giả có lời muốn nói: Bài này đang nói về chuyện yêu thương, trăm năm tu vi gì đó bỏ qua đi, chỉ là việc nhỏ không cần để ý. Sợ mọi người lôi nên nói qua, Cố Trường Lưu tuy rằng bề ngoài 8 tuổi, nhưng thực chất không phải đâu, lúc này xác định tâm ý không phải là sớm. Tôi không bị luyến đồng đâu mà *cười* Editor: Hàng nóng.