- Edit Khoai Xuyen Tieu Tung Bao Nghich Tap Nguoc Tra Lo Quynh Cuu Khiem Chuong 13

Tùy Chỉnh


Lục Thời Niên trong lòng vui vẻ, chỉ là mấy năm nay hắn đã sớm luyện ra một bộ mặt hỉ nộ không hiện, phô bày kỹ năng diễn, hơi hơi nhíu mày, mân môi rồi lại thả ra mở miệng nói: "Trẫm không có việc gì."

Lục Thời Niên dừng một chút tựa hồ là đang làm đủ các chuẩn bị tâm lý sau đó lại tiếp tục nói: "Thẩm tướng quân, việc ngày đó ta ngươi hai người đều biết chỉ là trùng hợp, còn thỉnh tướng quân hãy quên đi"

Thẩm Mộc siết chặt tay, bình sứ phát ra âm thanh vỡ vụn rất nhỏ, lập tức buông lỏng tay rũ mi mắt không nói gì, càng không cho thấy bất kỳ thái độ gì.

Nhìn thấy hắn tựa họ có dấu hiệu lui bước, Lục Thời Niên dưới đáy lòng đều kêu gào lên.

Ta là nói giỡn, người ngàn vạn lần đừng nghe ta a, xem ở phân lượng ta thiếu chút nữa đã bị ngươi làm cho nửa sống nửa chết trực tiếp đi tới thế giới tiếp theo, dù không xuất tiền nhưng cũng xuất một điểm lực nha.

Tiểu hoàng đế buông xuống đầu quai hàm căng chặt gắt gao cắn răng không nói chuyện nữa.

Này xác thật không phải một sự tình gì đáng giá treo ở trên miệng, nhưng Thẩm Mộc lúc này lại chân chính nổi lên lòng phản nghịch.

Người trước mặt là hoàng đế cao cao tại thượng, bản thân đối với hắn cũng chỉ là một tên võ quan, nếu cứ một mực thoái nhượng chẳng phải là sẽ bị hắn nắm cái mũi dẫn đi, hắn không cho nhắc liền sẽ không đề cập tới, vậy chuyện kia đối với hắn chẳng phải liền thật sự giống như là một hạt cát bụi nhẹ bay trong gió, cứ như vậy đột nhiên biến mất không còn lại gì.

Không thể, hắn nhất định phải khiến chuyện này lưu lại dấu vết thật sâu trong lòng tiểu hoàng đế, vĩnh viễn đều không quên được lần đầu tiên hai người bọn họ kết hợp.

Huống chi việc đã đến nước này, bằng vào việc hắn là ai, ngày xưa phụ mẫu của hắn chính là một đời một kiếp một đôi, Phụ thân từ nhỏ đã dạy dỗ hắn phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi bổn phận, nếu là một khi đã làm gì có lỗi với người khác liền cần phải cưới về nhà cho người nọ một danh phận.

Nguyên bản Thẩm Mộc mong ước cũng là tìm một cái thê tử ôn nhu xinh đẹp sinh cho hắn một đống nhi tử nữ nhi hưởng thụ niềm hạnh phúc của một gia đình, chỉ là bởi vì thân ở biên quan, đừng nói nữ hài nhi, chính là động vật giống cái cũng đều không gặp được mấy lần.

Hiện tại người này tuy rằng cùng thê tử trong tưởng tượng của chính mình có khác nhau như trời với đất, nhưng là cố nhiên đã vượt quá giới hạn, chính mình thân là thống Soái Tam Quân càng phải có can đảm đương trách nhiệm, đã thấy qua thân mình người ta thì phải phụ trách, đây mới là nam nhân chân chính.

Mà Lục Thời Niên lại không biết trong lòng Thẩm Mộc đang bách chuyển thiên hồi vô số lần, hắn hiện tại chỉ nghĩ ôm đùi để hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa là thuần khiết nhất ôm đùi Thẩm Mộc.

Hắn cũng đã tính đến loại chuyện sinh hoạt này về sau tự nhiên là phải có, nhưng hắn vẫn là muốn hảo hảo suy tính kĩ càng một phen, điều cần thiết nhất đương nhiên là phải có kỹ thuật tốt, có thể làm chính mình giống như người ta nói là vui sướng đến nổi kêu vang.

Người này tuy rằng là có thân cao chân dài giá trị nhan sắc cao, nhưng là một khi lên giường liền đem chính mình xem như là cái tấm thớt bằng gỗ mà hung hăng chặt thịt thì có lẽ người này vẫn là chỉ nên đứng từ xa nhìn không nên đến gần.

“Hoàng Thượng.” Thẩm Mộc âm thanh trầm thấp, khiến cho căn phòng như mặt hồ tĩnh lặng bị quăng vào một cục đá,nổi lên một tảng lớn bọt nước.

Lục Thời Niên mím môi nhăn lại mày ngảng đầu, đáy mắt tràn đầy đều là thần sắc không kiên nhẫn,chỉ cần suy nghĩ đều biết là người này không muốn nhìn thấy chính mình, nhưng lại ngại thể diện nên không nói ra.

Thẩm Mộc kiềm nén đáy lòng hấp tấp nóng nảy, vững vàng đi về phía trước một bước dài: “Sự tình vừa đã phát sinh, lại như thế nào cho rằng là chưa phát sinh, nói cho cùng là thần sai.”

Đúng đúng đúng, đều là ngươi sai.

Lục Thời Niên thoáng cúi đầu, che dấu một đạo tinh quang dưới đáy mắt, miễn cưỡng đè xuống tâm tình kích động, chỉ chờ Thẩm Mộc nói ra những lời này, chỉ cần hắn không nhún tay vào chuyện của Lý Thời Triết, vậy nhiệm vụ của Lục Thời Niên liền trực tiếp từ khó khăn chuyển thành đơn giản.

Về phần nam chủ, nguyên nội dung vở kịch tổng số lần nhắc tới y đều tránh không được bị liên lụy cùng một ít chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chuyện tình cảm, cụ thể còn không có thực sự làm ra chuyện gì với nguyên chủ,huống hồ Lục Thời Niên hoàn toàn nắm trong tay lịch sử phát triển của toàn bộ vở kịch, không sợ không có biện pháp đối phó y.

Đại lão, đều là ngươi sai,vì bồi thường ta, cầu ngươi trở về biên quan núi cao song dài của ngươi đi.

Thẩm Mộc không phải là một người vô tình,tự nhiên là sau này sẽ không muốn mạng hắn, nhân gia hắn muốn là được tiếp tục sống những ngày sau.

Đơn giản là Lục Thời Niên cúi thấp đầu, Thẩm Mộc cướp bộ lại nhẹ, nhấc chăn đi hai bước liền dĩ nhiên đi đến trước người hắn, thời điểm cảm nhận bị khí thế đối phương phóng xuất áp chế, Lục Thời Niên mới kịp phản ứng lại, nâng mặt dối diện với một bộ ngực rộng lớn, trong lòng liền sợ hãi mãnh liệt lui về phía sau hai bước.

“Ngươi làm như thế nào?”

Khó khăn ổn định thân hình, Lục Thời Niên kinh hoảng nâng nâng tay, chỉ tới trước ngực đối phương rồi lại cảm thấy động tác này không phóng khoáng, liền lập tức buông tay xuống.

Động tác này lại giống như hấp dẫn Thẩm Mộc tầm mắt hắn dừng lại trên khuôn ngực tuyết trắng,tiểu hoàng đế vốn âm nhu,, hằng năm lại không ra ngoài, liền có được một bộ túi da tốt nhất, trong trắng lộ ra hồng, không biết sao, Thẩm Mộc giống như đói bụng bất giác phân bố ra một ít nước miếng.

Tuy là chậm một bước, nhưng vẫn là vươn tay chế trụ thắt lưng của tiểu hoàng đế, vòng eo tinh tế liền một bàn tay đều có thể ôm trọn kéo lại đây, đem người ôm đến lòng ngực chính mình, nhẹ giọng: “Tiểu tâm can.”

Tiếng nói trầm thấp khiến cho lỗ tai chính mình như muốn nổ tung, Lục Thời Niên đầu dều on gong, trong lòng lại có chút đáng tiếc, Thẩm Mộc này chỗ não cũng tốt chỉ là sống không tốt, cố tình điểm này lại không thể nào nhẫn nhịn, lập tức thẳng sống lưng nhẹ nhàng giãy dụa hai cai, cho sắc mặt: “Thẩm tướng quân, thỉnh tự trọng.”

“Tự trọng? Hoàng Thượng, sự tình càng không tự trọng cũng đã làm qua, ngài hiện tại nói tự trọng chẳng phải là chậm?” Thẩm Mộc trong âm thanh mang theo một chút châm chọc, Lục Thời niên nghe được cả người đều chấn động.

Đây không phải là giả vờ, là thật.

Người này muốn mạo hiểm làm thiêu thân* xé bỏ vỏ bọc.

*Mạo hiểm làm thiêu thân: loại côn trùng thích ánh sáng, người ta hay nói rằng, thiêu thân là 1 loài vật khờ dại nhất trên đời ... vì nó luôn lao vào những nơi có ánh sáng mà không cần biết ánh sáng ấy phát ra từ đâu và cũng không cần suy nghĩ đến những nguy hiểm trong chính ánh sáng mà nó lao vào...nên mọi người đặt tên cho nó là "thiêu thân". Ý chỉ người ta làm một số việc khờ dại mà không suy nghĩ nhiều về hậu quả.

Kinh ngạc mà nâng lên mặt liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy, giống như hồ sâu liền muốn đem chính mình nuốt vào, đầu quả tim run lên lập tức lắc mình lui về phía sau hai bước: “Thẩm tướng quân.”

Động tác của hắn nào có qua được Thẩm Mộc, cánh tay di chuyển một chút liền đem hắn an an ổn ổn mà về lại trong ngực chính mình, này lại là trực tiếp bị ôm lưng dựa vào ngực Thẩm Mộc, Lục Thời Niên triệt để luống cuống, hắn thế nhưng tại trong ánh mắt Thẩm Mộc nhìn thấy tình dục giống đêm đó.

Ta sát sát sát, sẽ chết người, không được.

Bối rối liền cũng không còn cố kỵ thân phận của mình, lập tức vươn tay đẩy, mà ngay cả trong âm thanh cũng mang theo chút kích động, run rẩy cổ họng: “Ngươi biến, đừng đụng ta, ta sẽ gọi người.”

Nghe hắn thậm chí quên cả xưng hô trẫm, thật giống như hai người đang nói chuyện ngang hàng, Thẩm Mộc khó hiểu cảm thấy tâm tình tốt không ít: “Hoàng Thượng, thần nguyện ý lấy thân mình phụ trách chuyện đêm đó.”

Ngọa tào tào tào, thao chết đại gia ngươi.

“Phụ trách? Tướng quân vô trách, trẫm không phải là người hay để tâm, người sau lưng trẫm cũng đã xử lý,tướng quân cùng trẫm giống nhau, đều là người bị hại, cho nên…….” Lục Thời Niên dừng lại một lúc lâu, suy nghĩ nên hỏi hắn chúng nào thì hồi biên cương, chỉ cần hắn không trở lại, Lý Thừa Triết cũng không nhảy nhót được, ta cũng không cần ngươi aaaa, đi nhanh đi tướng quân.

“Tướng quân ngày đó nói ít ngày nữa sẽ khởi hành về biên quan, Thẩm tướng quân có công trấn áp quân địch, trước trẫm luôn không biết nên ban cho tướng quân vật phẩm gì, ngày hôm trước linh quang chợt lóe, nghĩ tiên hoàng cũng từng không biết nên cấp lão Thẩm tướng quân vật phẩm gì, liền trực tiếp chấp thuận lão không cần thượng triều, trẫm hiện giờ cũng noi theo tiên hoàng, nếu tướng quân không chê, trẫm nguyện đem khu vực biên quan toàn quyền giao cho Thẩm tướng quân xử lý, không cần….”

Bên này Lục Thời Niên còn chưa nói xong, cả người đã bị khí thế cả người càng lúc càng sắc bén của Thẩm Mộc áp bách, nháy mắt mở không nổi miệng, tay vịn bàn cường ngạnh chống cho đôi chân đã nhuyễn cố đứng thẳng cũng không nguyện ý lộ ra nửa phần khó chịu, sắc mặt như cũ cố nghĩ muốn tiếp tục nói.

Chỉ là vừa nhấc đầu liền đối diện với tầm mắt tựa hồ như muốn ăn thịt người của Thẩm Mộc, nháy mắt nghẹn họng.

Này chính là thật sự bị dọa, mở miệng quên lời kịch, nhất thời đơ ra một chỗ ngơ ngác mà nhìn hắn.

Thẩm Mộc khẽ cười một tiếng, một bàn tay để ngang trên thắt lưng hắn, một tay khác lại đi thăm dò đi lên ma xát đôi môi có vẻ tái nhợt của hắn.

“Hoàng Thượng, ngài đây là muốn đem ta sung quân biên cương, vĩnh không triệu hồi?”

Thanh âm lạnh băng giống như băng tuyết mà chui vào lỗ chân lông của Lục Thời Niên, đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy một câu nói thật đáng sợ này giống y như những gì hệ thống đã nói, không cần Lý Thừa Triết xúi giục, Thẩm Mộc chỉ cần động chút đầu ngón tay liền có khả năng khiến cho chính mình thua ở đây.

“Tướng quân vì sao nói thế, nếu là tướng quân nguyện ý, trẫm chọn ra ngày liền hạ chỉ truyền xuống, phong tướng quân thành vương gia khác họ như thế nào, thưởng mà phong chức, trẫm cho rằng hổ phù tại trong tay tướng quân, trẫm tuyệt không có bất luận ý tưởng gì khác.” Lục Thời Niên sợ tới mức đùi đều run rẩy, cố chống chịu cũng không dám nói hắn.

Phúc lợi này đã rất là phong phú, dù sao nhiệm vụ nguyên bản của Lục Thời Niên chính là trả thù Tề An Nhiên cùng Lý Thừa Triết, cùng giang sơn không có nhiều quan hệ, huống chi Thẩm Mộc không phải là người tham quyền, chỉ cần hoàng đé nguyện dành cho hắn tín nhiệm thâm hậu, hắn liền sẽ không vi phạm ý nguyện gia tộc làm phản, thủ đoạn hào sảng nhìn như hoàng đế ăn mệt, đem Thẩm gia làm lớn, kì thực là cũng cố giang sơn.

Lưỡng toàn nha, tướng quân, trẫm suy nghĩ vài ngày mới nghĩ ra được cái chủ ý này, ngươi ngàn vạn lần không cần cô phụ một phen tâm ý của trẫm.

“Hoàng Thượng như thế nào tín nhiệm thần, chẳng lẽ không sợ thần mượn chuyện này đoạt giang sơn của người?” Thẩm Mộc ngôn ngữ lướt nhẹ, phân biệt không ra được cảm xúc.

Lục Thời Niên trong lòng hoảng hốt, như thế nào cói chuyện trực tiếp như vậy, Thẩm Mộc này rốt cược là muốn làm cái gì.

Đôi mắt tối sầm lại, chính mình ngược lại là mạnh mẽ ổn trọng không ít: “Trẫm biết Thẩm tướng quân không phải là người như vậy, long ỷ này quả thật không ít người muốn tọa, nhưng là không phải mọi người đều hiếm lạ, như người tiêu sái như Thẩm tướng quân, trẫm tự nhiên là tín nhiệm qua.”

“Cũng là ánh mắt Hoàng Thượng thật biết nhìn người.” Thẩm Mộc không dấu vết chạm khuôn mặt mịn màng của Lục Thời Niên, đầu ngón tay xẹt qua khóe mắt hoa đào dài nhỏ của hắn, dẫn ra một độ cung , khóe miệng cười khẽ: “Thần quả thật không phải là loại người mua danh chuộc tiếng hiếm lạ quyền thế, long ỷ này ai ngồi cùng thần không hề quan hệ, chỉ cần hắn không cản trở đến ta tự nhiên là không sao.”

“Hô.” Lục Thời Niên thả lỏng một hơi, một khi đã như vậy, chính mình hứa hẹn cho hắn một phúc lợi lớn, bản thân hắn lại thua thiệt chính mình, kế tiếp không quản Lục Thừa Triết bên kia đề xuất bất luận yêu cầu gì, Thẩm Mộc liền không có lý do khởi binh tạo phản.

Chính là đợi hắn hoàn toàn trầm tĩnh lại, chợt nghe thấy âm thanh Thẩm Mộc lại vang lên: “Này đúng là ý tưởng trước kia của thần.”