- Edit Khoai Xuyen Tieu Tung Bao Nghich Tap Nguoc Tra Lo Quynh Cuu Khiem Chuong 15

Tùy Chỉnh

"Đau không?"

Lục Thời Niên đầu còn đang chôn ở gối đầu phân tích tình thế, Thẩm Mộc này khẳng định là ăn vạ chính mình, nếu đã biến thành cao da chó gỡ không ra, kia còn không bằng đừng lãng phí dược hiệu của nó, dứt khoát lợi dụng luôn.

Chính mình như thế nào cứ như vậy chấp nhận được người thích, thật đau đầu.

Lục Thời Niên xoay chuyển đôi mắt, dù sao cho dù chính mình không đáp ứng thì cũng không ngăn cản được hắn, nói không chừng về sau hai người hợp tác còn có thể nảy sinh chút thú, suy nghĩ còn chưa dừng lại, liền nghe thấy hắn hỏi, tức khắc ủy khuất liền nổi lên, như thế nào không đau, phía trước cũng đau, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Thanh âm thông qua gối đầu truyền tới, có chút rầu rĩ: "Đau."

Thẩm Mộc dừng tay, hắn chưa bao giờ thấy qua người thành thật khẩn khái như vậy, các tướng sĩ trên chiến trường cho dù cánh tay bị đao chém chỉ còn phân nửa máu chảy đầy đất, sắc mặt trắng bệch cũng có thể cố tươi cười nói không có gì.

Chính là tới tiểu hoàng đế thì lại thẳng thắn nói đau, có chút buồn cười những xác thật thân thể mềm mại này đương nhiên không thể cùng các nam nhân thô kệch kia so sánh.

Đôi chân này chỉ cần nửa thô thì mọi người liền cảm tạ trời đất, sợ hắn chỉ cần một trận gió thổi qua liền bay mất.

Bất quá tướng quân phủ tuy không thể nói là phú khả địch quốc, nhưng ban thưởng của những năm qua cũng làm hắn có được sinh hoạt tốt.

Thẩm Mộc chợt nhớ tới đương kim Thái Hậu là mẹ đẻ của Lục vương gia, lại cùng tiểu hoàng đế không có quan hệ thân thuộc gì, mẹ ruột của tiểu hoàng đế đã tại lúc sinh ra hắn mà khó sinh qua đời, cho dù được tiên hoàng yêu thương nhưng chung quy bên người vẫn thiếu một người biết nóng biết lạnh, không trách được Lục vương gia mới mười lăm tuổi trong phòng cũng đã có hai nha hoàn thông phòng, cùng một trắc phi, mà lúc tiểu hoàng đế làm Thái tử tổng cộng đều không có thu người, bất quá cũng may mắn, người này về sau cứ giao cho mình trông giữ là được.

Duỗi tay mở ra dược bình, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng, thần muốn thượng dược, còn thỉnh ngài chịu đựng chút."

Nhớ tới lúc trước vừa thượng lên vết thương chút dược liền có cảm giác đau đớn như bị ong đốt, Lục Thời Niên nhíu nhíu mày, nhưng là cũng biết vẫn nên thừa dịp Thẩm Mộc ở thượng dược cho chính mình, rốt cuộc bây giờ vẫn là mùa hè, hơn nữa bây giờ là cổ đại nếu như bị nhiễm trùng hoặc có các vấn đề khác thì liền không có biện pháp giải quyết.

Làm không tốt sẽ chết người.

Cắn răng nói: "Ân."

Mới đầu nghĩ cùng lắm là thời gian nửa chén trà thôi, chịu đựng cũng liền đi qua.

Hai bên mũi ngửi được một cổ mùi hương thanh mát của cây cỏ, nguyên bản Lục Thời Niên là mềm nhũn mà nằm bò, ngửi thấy liền ngẩng đầu hỏi: "Đó là mùi hương gì?"

"Là của dược vật này, nghe nói là lấy từ tinh hoa của cỏ cây, có tác dụng trợ giúp miệng vết thương khép lại." Trong bình chính là thuốc bột, Thẩm Mộc thật cẩn thận mà đem nhắm ngay vết thương mà chậm rãi lay động, bột phấn màu xanh lục chậm rãi rơi xuống.

Lục Thời Niên không chỉ không có cảm giác đau đớn, mà còn cảm thấy một trận mát lạnh, vết thương mới rồi còn bởi vì nóng đến ra mồ hôi mà đau đớn đã không còn, không khỏi ngạc nhiên: "Dược này cũng thật lợi hại, một chút đau cũng không thấy."

Thẩm Mộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, đặt tốt bình dược ở một bên rồi nhìn bột phấn đạm lục sắc trên miệng vết thương không nói gì.

Dược này là ngàn vàng khó cầu, là do lần đó chính mình đánh thắng giặc mà có, ngay cả tặng cũng chỉ duy nhất có một bình, nhớ lúc trước chính mình bị quân địch bao vây, trên lưng bị đâm một vết kiếm thật sâu cũng không dám lấy ra dùng, vẫn luôn giữ lại để phòng ngừa tướng sĩ gặp nạn liền kịp cứu giúp.

Bây giờ lại toàn bộ đều đưa cho tiểu hoàng đế, thượng dược cho hắn, lại không muốn cùng hắn nói ra.

Không nghe được Thẩm Mộc đáp lời, Lục Thời Niên liền mất mặt, bẹp miệng cảm thấy thượng dược đã xong, để mông trần như vậy liền không thể được, duỗi tay kéo lưng quần, ngoài miệng nói: "Thẩm tướng quân, trẫm đã khá hơn nhiều, đa tạ ý tốt của tướng quân, nếu tướng quân còn không có việc gì, thỉnh tướng quân....."

Thẩm Mộc túm chặt tay hắn: "Còn có việc."

Bị các vết chai trên tay hắn làm đau, liền nhớ lại xúc cảm ma sát trên làn da ngày đó, Lục Thời Niên giống như là bị kinh hách mà đột nhiên thu hồi tay chính mình.

Đôi mắt Thẩm Mộc tối sầm lại, đầu lưỡi liếm khóe môi khô khốc: "Da thịt chung quanh vết thương của Hoàng Thượng do trời nóng mà có chút xưng đỏ, nơi của thần có một loại dược."

Dùng một loại cũng là dùng, dùng hai loại cũng là dùng, dược hiệu của hắn hiệu quả tốt như vậy, Lục Thời Niên tự nhiên sẽ không cự tuyệt, tay để ở bụng không nói chuyện.

Thẩm Mộc lại ở đai lưng móc ra một lọ thuốc mỡ đỏ thẩm, sau khi mở ra liền bị hương khí mùi hoa hồng đánh úp lại.

Lục Thời Niên nhíu lông mày: "Thẩm tướng quân?"

Cao to như vậy thế nhưng lại cố loại yêu thích này, dược không phải mang theo mùi cây cỏ thì lại có mùi hoa.

Thẩm Mộc coi như là oan uổng, dược là dược thoa, có tác dụng giúp máu lưu thông hết tụ máu, vốn là dùng cho nữ nhi, lúc ấy Thẩm Mộc nghĩ tuy rằng tiểu hoàng đế là thân nam nhi, thế nhưng làn da mảnh mai so với nữ nhi càng muốn mẫn cảm hơn, đơn giản liền ở chỗ lão đại phu mua dược chuyên dụng dành cho nữ nhi.

"Đây cũng là từ hoa cỏ mà lấy ra tới, tự nhiên là có hương khí." Thẩm Mộc sợ hắn không chịu, liền không nói.

Đầu ngón tay lấy một khối to thuốc mỡ tinh tế bôi lên chỗ sưng đỏ, ngay cả địa phương nổi lên nhàn nhạt điểm đỏ cũng không có buông tha.

Quân y vốn là không nhiều lắm, khi đánh giặc các tướng sĩ đều là chiếu cố lẫn nhau, Thẩm Mộc đầu ngón tay thô to nhưng làm loại chuyện này lại đều làm đến vui lòng người, thậm chí còn có một phen cẩn thận, hắn biết được phải làm như thế nào thì dược thoa sẽ càng đều, như thế nào có thể làm dược phát huy càng tốt tác dụng.

Chỉ là còn chưa xoa được hai cái Lục Thời Niên liền kháng nghị: "Thẩm tướng quân, đã được chưa?"

Thẩm Mộc cho rằng hắn là để ý chính mình nhìn mông hắn sẽ nảy tâm tư khác, nói: "Còn chờ một chút."

Chỉ là lại không được thêm hai lần, Lục Thời Niên tuy rằng không nói chuyện nữa, nhưng là người đã vặn đến vặn đi chịu không được, đặc biệt là mông, liền muốn chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của hắn, vặn đến mũi Thẩm Mộc dâng lên một trận khô nóng, não bộ tức khắc sung huyết.

Vững vàng âm thanh nói: "Hoàng Thượng, xin ngài đừng động."

Lục Thời Niên một lúc sau liền hự hự,  túm lưng quần chính mình tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Thẩm tướng quân, ngài trực tiếp thượng dược là được, không cần cởi ra."

Thẩm Mộc: "Sao có thể, dược hiệu không phát huy tác dụng chẳng phải là lãng phí."

Lục Thời Niên  rối rắm một lúc lâu sau, trương mặt nói: "Ngươi xoa ta đau."

Chỗ kia vốn dĩ đã bị quần áo cọ thiếu chút nữa rớt một tầng da, nơi nào chịu được bàn tay thô ráp với các nốt chai của Thẩm Mộc ấn qua ấn lại, quả nhiên, Thẩm Mộc tập trung nhìn vào mới phát hiện nơi này so với nãy càng sưng đỏ hơn, trên mặt cũng có chút xấu hổ.

Thẩm Mộc: "........" Cuối cùng biết đêm tân hôn tức phụ tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy.

Tay hắn vừa ly khai, gió thổi mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ nhưng thực ra làm biến mất đi một chút đau đớn, cũng biết là chính mình quá nhiều chuyện, Lục Thời Niên giãy giụa muốn bò dậy mặc tốt quần áo, trong miệng chỉ nói là: "Không có việc gì, tướng quân đi đi, trẫm một mình cũng được."

Trên eo lại bị nhẹ nhàng nhấn một cái, còn chưa kịp bò dậy liền nằm trở về.

Lục Thời Niên: "........" Ta chán ghét võ công của thế giới cổ đại này.

Không đợi hắn nói chuyện lần nữa, lòng bàn tay nóng bỏng liền đặt ở trên mông thịt đô đô, Lục Thời Niên thân mình cứng đờ, về điểm này đau đớn liền bị nhiệt khí toàn bộ che đầy.

Thẩm Mộc thấy hắn không nói lời nào liền biết biện pháp này không được, chỉ là từ phía sau nhìn sắc mặt hắn, mạt hồng sắc theo gương mặt chậm rãi bò lên trên lỗ tai, khóe môi chính mình cũng là gợi lên.

Tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, năm nay hình như vừa mới mười chín?

Việc khuê các cũng không có người đề cập đến cho hắn, cảm thấy Tề phi lớn lên đẹp liền tâm hệ nàng nhưng cũng không lâu dài, nói tóm lại vẫn là không hiểu việc nam nữ, chính mình ngờ chuyện đó mới có thể thành công.

Lục Thời Niên bị đè nặng bắt thượng dược, này lại cách một tầng sa mỏng, nghiêng nghiêng xem hắn.

Thẩm Mộc sửa sang lại quần áo, đứng ở hạ đường hành lễ: "Hoàng Thượng nghỉ ngơi trước, thần xin cáo lui."

Thẩm Mộc biết phải cho hắn thời gian, cũng không so đo, trước khi rời đi xoay người dặn dò: "Hoàng Thượng chớ lại xem tấu chương, có việc liền gọi người, nơi này của ngài thật là xa xôi, những cái cung nhân đó lại đứng cũng xa, rất là không tiện......."

Nói đến một nửa, bỗng nhiên lại cảm thấy như vậy khá tốt, chính mình cũng không hy vọng bên cạnh tiểu hoàng đế còn có mặt người khác, liền không nói nữa.

Lục Thời Niên thấy hắn thật sự phải đi, vội vàng gọi lại: "Thẩm tướng quân."

Thẩm Mộc xoay người trở về: "Chuyện gì?"

"Thẩm tướng quân có hay không đem dược lưu lại?" Lục Thời Niên không nhìn hắn.

Nha, nói tốt rằng là tới đưa dược, đừng cho là ta không phát hiện ngươi vừa mới lại dấu trở về, kiếm một hồi tiện nghi xong lại xua tay muốn đi, sao có thể.

Thẩm Mộc cười nói: "Lưu tại nơi này cũng vô dụng, thần ngày mai đúng giờ sẽ lại đây."

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Lục Thời Niên nằm ở trên giường nhìn thân ảnh hắn bỗng dưng biến mất, cũng biết chỉ là hắn tốc độ mau chính mình không thấy rõ thôi, sĩ diện chôn đầu thực sâu ở gối đầu một lúc lâu sau cũng không chịu ra.

Hệ thống: "Ngươi làm sao vậy?"

Lục Thời Niên chợt ngẩng đầu: "Ngươi vừa mới đi làm gì, như thế nào gọi ngươi mãi nói chuyện."

Hệ thống: "Ha hả, ta có cơ hội chen vào nói sao?"

Kỳ thật cũng không có gì, còn không phải là vì chuyện thượng dược kia sao, Lục Thời Niên thật cẩn thận xoay người: "Hệ thống, ta cảm thấy cái đùi đang ôm này thật không tồi, ngươi có nghe thấy vừa rồi Thẩm Mộc nói cái gì không, chỉ cần ta cần hắn, hắn liền đứng ở bên phe của ta, không phải không nhún tay mà là đứng bên phe ta nga."

Lục Thời Niên giống như là khoe khoang mà cường điệu một lúc lâu, phảng phất như chỉ cần có Thẩm Mộc là nhiệm vụ này đều một giây là xong, hệ thống vốn định phản bác, lời nói đến miệng vẫn có chút nghẹn, chính là điều này lại đúng.

Ở trình độ nhất định, Hoàng đế Lý Thừa Huyễn này chính là khi có quyết sách liền điểm ấn cho phép, kỳ thật nên làm như thế nào và có thể làm như thế nào không phải do hắn quyết định, mà thuận theo mọi người nên mới làm như vậy, nếu nảy sinh ra một  vấn đề gì khó, để hắn nói còn không bằng cho Thẩm Mộc nói.

Hệ thống nuốt lời nói suýt ra khỏi trở về, có lẽ mượn sức Thẩm Mộc là một phương pháp tốt, chỉ là nghĩ đến chính mình về sau phải đi với một thanh thiếu niên như vậy liền thất vọng buồn lòng.

Lục Thời Niên tự nhiên là biết hệ thống không quen nhìn mình như thế này, cũng liền bỏ xuống không đề cập đến, dù sao xiêm y cũng đã cởi, chăn cũng che lại, dược cũng thượng xong, sắc trời cũng đã không còn sớm, còn không bằng trực tiếp ngủ luôn.

Nghĩ xong liền nhắm hai mắt lại, đi một bước xem một bước vậy.

Tuy nói những ngày gần đây cũng không có chuyện quan trọng gì, nhưng Thẩm Mộc xác thực ngày ngày đều tới, lại còn không đi cửa chính.

Lục Thời Niên không biết hắn làm như thế nào để qua mặt được những ám vệ mà tiên hoàng để lại cho Lý Thừa Huyễn, nhưng trong nguyên tác có nói thẳng chính là thẳng một đường xông vào, nên xác thật là hắn cũng có cái bản lĩnh kia.

Một bên mếu máo một bên nghĩ tùy hắn đã, rốt cuộc cũng quản không được.

Bất quá Thẩm Mộc cũng không có hành vi vượt rào gì, mỗi khi đến chỉ thượng dược xong liền đi, thậm chí có ngày cả một câu cũng không nói.

Lục Thời Niên cũng nhẹ mừng rỡ, Thẩm Mộc là đại trượng phu, cho dù hắn không đứng ở phía mình, chỉ cần hắn hứa là sẽ không giúp đỡ Lý Thừa Triết đối phó chính mình, kia chính mình cũng liền tin.

Huống chi càng không thể không đề cập càng nhắc tới lại càng thấy tốt, đoạn thời gian này dùng dược của Thẩm Mộc cho, trên mông rốt cuộc cũng tốt lên chút, hắn quyết tâm không thể nào tiếp tục bị lăn qua lăn lại như cái bánh rán giống tối hôm đó, sẽ chết người.