- Edit Manh Sung Manh Nhat Van Nguoi Me 6

Tùy Chỉnh

Quản gia chạy như bay ra đọc sổ hộ khẩu, kinh ngạc vài giây liền tiếp nhận giả thiết thiếu gia Tước phủ là một con mèo, rất biết phải trái mà nói: "Thiếu gia hôm nay rất có sức sống, nhìn tâm tình rất tốt."

Liền như vậy đã tiếp nhận rồi? Lập trường đâu?

Lông tơ Mạc Vân Thịnh dựng lên, nhịn không được phun tào. Nhảy mười mấy lần cuối cùng lông tơ cũng đã hạ xuống, mèo nhỏ nhảy cao lên không trung, sau lại cong phần lưng nhỏ bò xuống, nheo lại hai mắt hai mắt hướng đến mặt trời hưởng nắng, dư quang liếc nhìn Boss.

Lại nhìn đến món đồ chơi lông nhung.

Thôi để tối rồi nói..

Hiện tại cậu muốn duy trì hình tượng hoàn mỹ!

Lạc Hàn Diễn nhìn đến hài lòng, đê lại cho quản gia trông chừng, vội vã rời Tước phủ. Bước ra khỏi phủ đệ trong tiềm thức thở dài một hơi, quay đầu trong mắt hàm chứa sâu kín nhìn kiến trúc rực rỡ đủ loại màu sắc.

Trong lòng buồn bã nói không nên lời, cuối cùng vẫn thở lỏng.

Boss rời đi, Mạc Vân Thịnh thả long thân thể đang căng thẳng, nói: "Hệ thống, cậu thật sự không thể ngắt máy theo dõi tôi sao?" Thái độ Lạc Hàn Diễn ngập tràn quỷ dị, thập phần không thích hợp.

Hệ thống thần sắc như thường: "Tất nhiên." Tôi làm để cho cậu ăn vụng.

Mạc Vân Thịnh suy đoán: "Vị hôn phu biến mất quỷ dị, tôi lại tự nhiên xuất hiện, quá nhiều bug. Người biến thành mèo loại chuyện này quá mức quỷ dị hoang đường sẽ không ai tin. Cho nên, việc cần thiết giờ là làm cho hình tượng của vị hôn phu đi xuống, đến nỗi cái nồi này liền đẩy cho phó quan.Dù sao cũng không tính là bôi nhọ danh dự của hắn."

Mạc Vân Thịnh thần sắc vô tội, lấy việc ném nồi này là việc chính nghĩa hiển nhiên.

Hệ thống: "...... Ý tưởng không tồi."

Mạc Vân Thịnh nghiêng người nằm xuống, đem lông xù phía sau cho quản gia, đầu ngón tay ngăn trở thiết bị đầu cuối cá nhân: "Cái này thực sự có thể giống như là máy tính sao?"

Chọc chọc thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu có chút hoài niệm cái notebook của con sen.

"Hệ thống, giúp tôi lau sạch dấu vết một lát nha." Mạc Tiểu Thịnh vươn móng vuốt khảy khảy thiết bị đầu cuối.

Hệ thống nghiêm túc nói: "Một điểm năng lượng, cảm ơn hân hạnh chiếu cố."

"Quá quý, tôi không có nhiều điểm năng lượng như vậy. Không thể giảm một chút sao, như vậy có được không?" Mạc Tiểu Thịnh thức ủy khuất. Mới bắt đầu chỉ có 200 điểm năng lượng, bởi vù nhiệm vụ đã bị trừ vài lần, thực đau lòng!

Hệ thống: "........." Liêm sỉ đâu?

Cuối cùng, Mạc Tiểu Thịnh lấy mấy cái năng lượng dùng môyj lần mua chuộc được bỏn hệ thống 'lau đi dấu vết'. Vì thế, cậu lên internet tìm được cảng chế tác, dựa vào hệ thống trợ giúp tạo một phần ghi âm giả. Và cuối cùng cũng lưu lại một manh mối đen tối.

Nghe xong một lần, Mạc Tiểu Thịnh vừa lòng ấn 'xác nhận' đem ghi âm này gửi cho Lạc Hàn Diễn. Danh tính của người gửi tin, đương nhiên phải là nguyên chủ.

Vì đang trong bộ dạng diễn trò, Mạc Vân Thịnh cố định hình ảnh, làm cho hệ thống phải đem tư thái chính mình phơi nắng ghi lại. Thừa dịp quản gia đang cất công phân phó người hầu, liền chui vào trong lòng của quả cầu lông, bò lên bên trên theo dọc ven tường không tiếng động rời đi. 

Hết thảy yên lặng không một tiếng động, dưới mắt của quản gia cùng người hầu, cục bông trắng vẫn đang nhàn nhã nằm trên nôi phơi nắng.

May mắn Boss ghét bỏ nguyên chủ, chỉ hứa cho hắn ở tại ngoại viên phòng cho khách, nếu không Mạc Tiểu Thịnh muốn tiến vào cũng sẽ phí một ít công sức. Nhảy lên đi vào phòng nguyên chủ, chòm râu của cậu rung rung tuần tra qua lại. Cuối cùng đem ánh mắt dừng ở bàn sách. Nguyên chủ tính tình nhìn như dịu dàng, thực tế lại không an phận, nơi này có rất nhiều sách nổi tiếng, trong mắt hắn (hắn ở đây là nguyên chủ nhá) chính là thùng rỗng kêu to, trên cơ bản là chưa bao giờ động đến.

Biến thành hình người, cậu cầm một quyển sách xé xuống một trương trang sách, lại lấy ra một quyển khác để vào đó một sợi tóc. Bày biện lại một hồi, bảo đảm người ngoài không nhìn ra sự khác thường, nhưng nhìn kỹ có thể tìm ra manh mối. Sau đó cậu cầm cây bút viết lên trên trang sách thượng vòng, rồi lạo dùng sức vo lại thành một cục.

Hệ thống yên lặng đứng xem, không phát biểu bất luận một ý kiến gì.

Tiến hành thuận lợi, Mạc Tiểu Thịnh khôi phục dạng hình thú, ngậm nắm giấy lén trộm quay về. Đi vào trong lòng quả cầu lông, khống chế hình ảnh mèo nhỏ nhảy xuống ao, trong nháy mắt cậu đã rớt xuống ao, hình ảnh giả biến mất thây đổi thành công thành hình mèo thật.

Quản gia dặn dò xong, nghe động tĩnh quay đầu lại nhìn, nhịn không được cười ra tiếng bước tới.

Tiểu thiếu gia nhà hắn nhảy xuống ao, trong miệng ngậm một quả cầu lông màu trắng, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, đặc biệt là khi hình hài mèo nhỏ lớn không bằng bàn tay, quả cầu nhung cùng cậu không khác biệt lắm, xa xa nhìn qua giống như hai quả cầu nhung. Mà Tiểu Miêu tựa hồ đối với quả cầu nhung hiếm lạ không tường, tiểu khuân vác dường như đang làm việc rất cần mẫn, liền không ngẩng đầu lên để đi đường, như vừa đi vừa ngậm.

Trừ bỏ bán tính thích, Mạc Tiểu Thịnh cũng coi là dụng tâm khổ cực. Tương lại cậu rốt cuộc sẽ không muốn ngậm giấy đâu.

Một giờ khác, trong phòng họp của hoàng gia.

"Tước gia, sau cuộc đại chiến Phỉ Bí Nhĩ, đế quốc dự định cùng Liên Bang chung sống hòa bình, sử dụng phòng khống cơ giáp HU, nhưng giờ mọi chuyện lại từ bé xé ra to rồi?"

Nói chuyện chính là đại biểu phái hòa bình công tước Triệu Điền, từ thời tổ tiên truyền xuống tước vị cùng sự giàu có và quyền lãnh đạo làm cho vị công tước này chướng mắt với phái chủ chiến. Người của hắn cũng phụ hóa cho rằng sự việc đang tiến triển ở mức không ổn.

"Ba tánh an cư lạc nghiệp mới là điều quan trọng, chiến tranh chỉ mang đến đau thương. Chuyện này Tước gia vẫn là quá mức xúc động. Bệ hạ, ngài nói đi?"

Ngồi ở thủ vị, hoàng đế từ đầu đến cuối mỉm cười, ngẫu nhiên nhìn qua thần sắc khó lường của Lạc Hàn Diễn. Đương nhiên khi có người gọi đến mình, đáy mắt thoáng qua tia không vui: "Trước hết nghe lý do của Hàn Diễn đã."

Lạc Hàn Diễn đứng dậy, mang theo khí tràng, ở đây trừ bỏ hoàng đế thì đều im như ve sầu mùa đông, bị y (y này chỉ Lạc Hàn Diễn nhá, tại mị dịch thành anh thì trong ngữ cảnh này đọc lên nó hơi kỳ mn thông cảm cho sự hay thay đổi nhân xưng này nhá ^^) liếc mắt một cái cả người lạnh toát. Đang định nói chuyện, thì thiết bị đầu cuối vang lên. Đọc lướt qua một lượt, Lạc Hàn Diễn biểu tình cổ quái, phảng phất ý dở khóc dở cười. Phát hiện tầm mắt bát quái của mọi người, nháy mắt thu liễm, khóe miệng treo lên một mảng trào phúng: "Nghe cho kỹ!"

[Lương Bình, ngươi ẩn núp bên cạnh Lạc Hàn Diễn, chú ý hướng đi của đế quốc, gần đây bọn họ đang nghiên cứu chế tạo cơ giáp HU, cần phải đến được trung tâm kỹ thuật, nếu có bất luận yêu cầu gì, Liên Bang hoàn toàn có thể đáp ứng ngươi.]

[Lương Bình, làm tốt tất cả, rồi trở lại Liên Bang, ta lấy thân phận tổng thống Liên Bang ra bảo đảm, tương lại của ngươi tiền đồ vô lượng. Ta xem trọng ngươi nhất, tương lai về sau Liên Bang có việc cũng lại nhờ đến ngươi.]

[Ngươi đi hỏi thăm quân đội đế quốc đã bố trí, lần này mai phục, nhớ rõ phải giết được cẩu hoàng đế.....]

Ghi âm đột nhiêm im bặt, Lạc Hàn Diễn âm thanh u ám: "Đây là chuyện bé xé ra to?"

Thượng tướng bị kích thích lửa giận, đứng lên: "Đây là! Tôn nghiên của đế quốc bị vũ nhục, Liên Bang lòng lang dạ thú, sao có thể là chuyện bé xé ra to? Đánh không chết hết được bọn cẩu Liên Bang!!"

Lạc Hàn Diễn không tỏ vẻ gì nhìn hoàng đế, phóng thích tinh thần lực, ngay lập tức uy áp áp bách đã che trời lấp đất, làm cho những quý tộc sống trong nhung lụa bị ép tới suyễn không chịu được mà la lên, phảng phất như chết chóc đang gần kề.

"Nhưng Tước gia, không ai có thể khẳng định được tư liệu này là thật hay giả?" Một âm thanh yếu ớt phát ra từ trong góc.

"Vậy ý của ngươi là, cho dù là đế quốc cùng bệ hạ đang gặp nguy, cũng phải cho ngươi thời gian để tra rõ, chờ quân địch đánh tới đầu ngươi mới chuẩn bị?" Thượng tướng khóe mắt mướn nứt ra, lên án mạnh mẽ tên vừa nói.

Lạc Hàn Diễn trực tiếp bước lên phía trước, xách con rùa đang rụt đầu vào cổ áo: "Ngươi sẽ phụ trách ư?"

Không nghĩ tới Tước gia không nể tình chút nào, bị bắt lại làm trò cười cho thiên hạ, vị bá tước tiên sinh này sắc mặt xanh xanh tím tím đan xen, ở dưới ánh mắt chết chóc kia suýt nữa bị dọa đến vỡ gan, lúng túng nói: "Tước gia xác định đã có manh mối, hết thảy, bệ hạ quyết định......"

Hoàng đế đúng lúc ra mặt: "Như thế này đi, chuyện này ta kiền giao cho công tước Lạc Hàn Diễn."

Phái hòa bình đại kinh thất sắc.

"Lui đi, công tước Lạc Hàn Diễn ở lại." Hoàng đế tựa hồ mệt mỏi, đối với sự chết cha chết mẹ của phái hòa bình nghiêng đầu phất tay.

Thực mau, phòng họp xa hoa chỉ còn hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng cũng là hoàng đế thiếu kiên nhẫn, tức giận cười nói: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi vừa nãy hùng hổ như vậy! Gọi cữu cữu!"

Môi Lạc Hàn Diễn nhấp thẳng, tầm mắt mờ mịt xẹt qua thủ đoạn.

Hoàng đế nhìn thoáng chế nhạo, cất cao giọng nói: "Hai chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, đêm này liền ở lại dùng bữa tối với cữu cữu ta...."

"Xin lỗi, không muốn."

Khóe miệng hung hăng kéo, hoàng đế thấy rõ hết thảy mỉm cười.

Năm phút sau.

Hoàng đế giương giọng: "Ngươi tới, đưa tới Tước phủ mười con Husky---"

Lạc Hàn Diễn nheo lại hai mắt, như cũ đĩnh bạc nói: "Cữu."

Hoàng đế: "Ngoan, nói đi."

Dưới tầm mắt như trời đông giá rét của Lạc Hàn Diễn, hoàng đế sờ sờ mũi: "Được, được, được, ta thu hồi lại mệnh lệnh vừa rồi. Nghe nói ngươi đang nuôi mèo?"

Ánh mắt nhu hòa, đầu ngón tay Lạc Hàn Diễn vuốt ve lòng bàn tay.

Bị một hơi thở hồng phấn làm lóe mắt, hoàng đế như suy tư gì đó, trầm mặc sau đó cười nói: "Ngươi thích liền tốt. Bất quá, tin tức mới vừa nãy không đầy đủ đi."

Lạc Hàn Diễn ánh mắt liễm khởi, không nói một lời.

Đích xác giống như hoàng đế suy nghĩ, cậu truyền phát tin tức nhưng không phải toàn bộ, cuối cùng có tin tức của Tiểu Miêu nhắn lại: [Tước gia nguy hiểm, tôi không biết có thể sống sót hay không, trước hết là nói cho ngài biết. Nếu tôi còn sống sẽ chính miệng nói với ngài, vạn nhất..... thì một ngày sau sẽ tự động truyền tới. Tóm lại, tâm tư của người bên cạnh ngài, từ miệng của Triệu Lương Bình tôi biết được, còn có gián điệp cấp cao ở.....]

Lạc Hàn Diễn bảo trì sự trầm mặc, trong lòng vừa buồn cười vừa có một dục vọng tìm toig : Bí mật của tiểu gia hỏa thật nhiều.

"Được rồi, chúng ta ở đây trao đổi một số việc." Hoàng đế đối với cháu trai trầm mặc không có biện pháp: "Hôn ước kia của ngươi khi nào mới giải trừ?"

Đồng tử của Lạc Hàn Diễn co lại, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài: "Không cần nói nữa. Cữu, ta đi trước."

Hoàng đế ngạc nhiên, nhìn sự giận dữ vô ý của cháu trai ngoại: Này tiểu hỗ đản này rốt cuộc có ý gì? Là không cần giải trừ hôn ước nữa, hay là không cần hôn ước? Hoàng đế còn cho rằng y tiếp tục tìm kiếm tiểu tức phụ a.

Một đường phiền muộn, Lạc Hàn Diễn cũng không rõ vì sao khi nghe giải trừ hôn ước theo bản năng y kháng cự. Mà khi trở về Tước phủ, nhìn đến quả cầu bị ném xuống, nhảy đến bên chân đang giơ lên đầu của tiểu gia hỏa, rốt cục cũng bình phục tâm trạng, có lẽ là vì mảnh mềm mại này.

Tiểu gia hỏa khều cái đuôi nhỏ, ở bên chân y cọ cọ, trong miệng non nớt phát ra tiếng kêu. 

"Meo!Meo!"

Vươn tay nâng tiểu gia hỏa lên, Lạc Hàn Diễn đặt ở sườn mặt mà cọ xát, bụng lông tơ ấm áp như nhuận xúc cảm cực kỳ tốt.

Cọ tới cọ lui, cọ tới cọ lui.

Không nhịn được nữa, Mạc Tiểu Thịnh khó chịu dùng móng vuốt đẩy đẩy mặt.

Meo meo meo!

Không được xoa loạn, xuống chút nữa chính là Đản Đản!

Hết chương 6.

========

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, nói một chút về sự kiện nuôi mèo.

Lúc trước khi mới ôm mèo, chỉ biết khi mèo có mũi mềm mềm ướt ướt là khỏe mạnh.

Buổi tối khi mèo ngủ rồi, cái mũi khô ráo nóng lên. Mỗ sâm sợ hãi, liền dùng nước lạnh chà lau mũi mèo, nhân công bảo trì mát lạnh.

Hiện tại nghĩ lại, khi đó chính mình thật là vô tri.

Mỗ sâm đang suy đoán thì mèo đỏ mũi yên lặng phun tào: Còn có để cho tôi ngủ hay không.