- Edit Nguoc Thiep Sa Ha Chuong 23 2 Nhot

Tùy Chỉnh

Trong căn phòng tối tăm chỉ có ta với Lăng ca ca đang im lặng, ta còn chưa kịp phản ứng với tin tức mà hắn vừa thông báo thì đầu óc đã bắt đầu ngưng trệ.

Bỏ trốn......

Lăng ca ca nói ta với hắn đã bỏ trốn khỏi vương phủ, cũng không có chuyện được vương gia và vương phi đồng ý, cả việc định ra hôn ước cũng vậy......

Ta không thể tin được lắc đầu, nhìn hắn cười chua xót:"Lăng ca ca, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong đoạn ký ức bị mất kia? Vì sao đột nhiên lại thành ra thế này? Muội chỉ nhớ rõ về buổi cập kê hôm ấy, nhưng muội thật sự rất muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, muội với huynh vì sao......"

Trong lòng ta càng ngày càng không rõ, ta tự nhủ với chính mình phải tin tưởng hắn, hắn sẽ không gạt ta, bởi vì hắn là Lăng ca ca, nhưng vì sao hắn lại không nói cho ta biết về những ký ức đã mất kia?

Ánh mắt trong veo như nước của hắn sáng rực lên khi nhìn vào ta, hắn nắm lấy tay ta rồi đỡ ta ngồi xuống giường, sau đó trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Thật ra đoạn thời gian kia cũng không có chuyện gì cả, nhưng nếu kể cho nàng nghe hết thì lãng phí thời gian lắm, nếu nàng thấy tò mò đến vậy, thì ta sẽ kể đại khái cho nàng nghe......"

Ta lặng lẽ nghe hắn kể lại, nhìn vẻ dịu dàng trên khuôn mặt hắn, vì sợ ta lạnh nên hắn luôn che chở cho ta, trong lòng ta thở dài, hắn vẫn là người thiếu niên dịu dàng của năm xưa!

Nghe Lăng ca ca kể về đoạn thời gian ấy, ta không có cảm giác nhiều lắm, mặc dù có rất nhiều chuyện ta đã cùng làm với hắn.

Vào ngày hôm sau khi Lăng ca ca đến, Cát Cánh tỷ tỷ và Thủy Trúc tỷ tỷ vì có nhiệm vụ nên đã rời đi trước, còn chúng ta cũng bởi vì ở lại trên núi có nhiều thứ không thuận tiện, nên tính di chuyển tới thành Lạc Nham ở gần Viêm Kinh.

Chiếc bụng đang dần to ra khiến ta cử động ngày một khó khăn, vẫn nên sớm tìm một bà mụ là tốt nhất.

Trên đường đi, ai nấy cũng hết sức cảnh giác và thận trọng, ta vẫn đeo chiếc khăn che mặt bằng vải sa mỏng, nằm trong xe ngựa không muốn nhúc nhích. Bọn ta vừa mới đi vào cổng thành Lạc Nham thì gặp phải đội kiểm tra.

Để không thu hút sự chú ý, Hiên Viên Hàn đã cởi mặt nạ ra, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cả khuôn mặt của hắn nhưng không biết đó có phải là dung mạo thật của hắn không bởi vì gương mặt kia quá đỗi bình thường, hơn nữa các đường nét vô cùng cứng ngắc, theo như lời của Phỉ Cách tỷ tỷ thì đó chỉ có thể là dáng vẻ sau khi dịch dung!

Gác cổng muốn lục soát xe ngựa, nói Duệ Khâm Vương gia đã hạ lệnh đi tìm vị Vương phi bị mất tích, nhìn Phỉ Cách tỷ tỷ đổ mồ hôi lạnh, cả người run run làm ta cũng lo lắng theo.

Ta chưa kịp nói gì thì đã bị nàng bịt miệng lại, lấy ra một đống đồ từ trong người ra rồi bắt đầu vẽ loạn lên mặt ta.

"Ai đang ở trong xe ngựa này?!"

"Là thê tử của ta, nàng ấy đang mang thai, vì thấy thân thể không khoẻ nên chúng ta tới đây tìm đại phu khám bệnh."

Bên ngoài Lăng ca ca đang nói chuyện với một tên lính, ngay sau đó màn xe đột nhiên bị nhấc lên.

Hai gã thị vệ kia nhìn Phỉ Cách tỷ tỷ đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thong dong ngồi ở một bên cắn hạt dưa, rồi lại nhìn người đang nằm trên xe là ta đang cau mày vì khó chịu. Hiển nhiên bọn họ đã bị dọa sợ, vội vàng hất rèm cửa xuống rồi lui về phía sau.

Ta sờ lên mặt mình, thấy Phỉ Cách tỷ tỷ nở nụ cười ranh mãnh, không biết nàng biến mặt ta thành cái dạng gì đây.

Mấy tên gác cổng kia chắc chắn sẽ bắt ta tháo khăn che mặt, có lẽ Phỉ Cách tỷ tỷ lo mấy người kia nhìn thấy khuôn mặt của ta cho nên mới giúp ta dịch dung để tránh gây rắc rối!

Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói đầy kinh sợ cùng phẫn nộ của gã thị vệ, có chút thô lỗ mà căm giận quát: "Mẹ nó, cái quỷ gì chứ! Ngươi, các ngươi mau đi đi, đừng ở chỗ này dọa người nữa!"

Lăng ca ca cùng Hiên Viên Hàn đều mang vẻ mặt khó hiểu, tò mò hướng tầm mắt về phía xe ngựa.

Xe ngựa chạy chậm rãi, dần đi vào nội thành, Phỉ Cách tỷ tỷ sớm đã nghẹn đến đỏ cả mặt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà phì cười, dáng vẻ kiêu ngạo kia quả thực khiến người ta thấy kinh hãi.

"Ha ha, trời ơi, muội có thấy sắc mặt của tên lính kia không? Như là thấy quỷ vậy, ha ha, ta chỉ tô điểm cho muội một chút, là có thể biến một mỹ nhân tuyệt sắc thành một nữ tử xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, thật sự khâm phục bản thân quá đi!"

Ta trầm tư sờ lên khuôn mặt mình, Phỉ Cách tỷ tỷ biết ta đang tò mò về dung mạo của mình, nên vội vàng lôi một chiếc hộp đựng đồ dịch dung rồi đưa cho ta một chiếc gương đồng.

"Ha ha, Thương Nhi, muội cũng nhìn thử xem, đừng có bị dọa sợ đấy!"

Phỉ Cách tỷ tỷ hưng phấn thúc giục ta, ta hơi do dự cầm gương đồng tới trước mặt, mặc dù không bị dọa đến mức như tên lính kia, nhưng ta cũng thấy rất sợ.

Trong tấm gương đồng mờ ảo, làn da vốn mịn màng không tỳ vết nay đã chằng chịt những vết sẹo do bỏng gây ra chiếm hơn phân nửa khuôn mặt, nửa mặt kia không bị thương, nhưng nước da vàng vọt, thoạt nhìn giống như là bị nướng cháy, ngay cả ta nhìn vào cũng thấy buồn nôn.

Dịch vị trong dạ dày cuộn lên, ta vội dời chiếc gương đồng đi, khó chịu vuốt vuốt lồng ngực, rồi trừng mắt trách cứ nàng ấy:"Tỷ tỷ, tỷ cần gì phải dọa người đến thế?"

Phỉ Cách tỷ tỷ thấy ta bị dọa, mới miễn cưỡng thu hồi lại nụ cười kiêu ngạo, có chút xấu hổ sờ sờ đầu, rồi vuốt mũi.

"Vì tình hình lúc đó rất nguy cấp, muội xinh đẹp như vậy, nếu bị hắn nhìn thấy rồi sinh ra vọng tưởng thì làm sao bây giờ? May là tỷ thông minh. Nào, đến đây để cô cô nhìn xem bé cưng có bị dọa hay không?"

Ta cúi đầu nhìn cái bụng rồi khẽ thở dài, nhưng ta biết thứ mà dung mạo này mang đến cho ta không phải là hạnh phúc, mà là lo lắng bất an.

"Tỷ tỷ, tạm thời không cần rửa sạch mấy thứ trên mặt, Thương Nhi đeo khăn che mặt là được rồi, xem như là phòng bị đi!"

...........Ngược thiếp............

"Nghe nói hôm qua Duệ Khâm Vương gia say rượu nổi giận, đã đem mười tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc mà Bắc Phiến đưa tới nhốt vào trong địa lao ở vương phủ, rồi dùng khổ hình, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thật là vô nhân tính!"

"Suỵt, ngươi nói nhỏ thôi, trong thành này không chừng nơi nơi đều có gián điệp của Vương gia, ngươi không muốn sống nữa hả? Đã hơn nửa năm rồi, không phải người ta đồn rằng vị Vương phi kia đã chết từ lâu rồi mà, sao vẫn còn tìm kiếm?"

"Haizz, ai mà biết được, không ngờ một người tàn nhẫn như hắn lại si tình đến vậy!"

"Ha ha, sao lại không si tình, vị Vương phi kia chính mỹ nhân có một không hai, có một người vợ yêu kiều như vậy, đổi lại là ngươi, ngươi có thể không động lòng không? Cho dù là Duệ Khâm vương gia máu lạnh vô tình thì cũng không ngăn được trái tim của mình......"

Xe ngựa dừng lại ở trước cửa của một quán trọ, Phỉ Cách tỷ tỷ xuống xe trước rồi dọn đồ đạc vào trong, ta vừa định xuống xe thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đi ngang qua xe ngựa, không hiểu vì sao trái tim vốn đang bình tĩnh chợt thắt lại, giống như là bị người khác bóp chặt lấy, vô cùng khó thở, lòng đau như cắt!

Mồ hôi lạnh tuôn ra, dính vào chiếc khăn che mặt khiến khuôn mặt đáng sợ của ta dần lộ rõ ra, ta thẫn thờ ngồi ở trước xe ngựa, quên cả cử động.

"Thương Nhi? Thương Nhi bị làm sao vậy? Sư huynh, mau tới đây!"

Cả người ta lạnh toát, Lăng ca ca ôm lấy ta rồi hướng về phía Hiên Viên Hàn đang xoa đầu con ngựa vội vàng hô, bất chấp những lễ nghi, hắn ôm ta chạy vào trong quán trọ.

Dưới quán trọ Phú Khang, ngay sau khi ta rời đi lập tức xuất hiện một nhóm thị vệ, nam tử cầm đầu có gương mặt tuấn tú, cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, nhíu mày quan sát mọi thứ xung quanh, rồi nói với tên lính ở phía sau mình:"Ngươi có chắc là bọn họ đã vào thành không?!"

Tên lính kia chính là người đã gác ở cổng thành trước đó, hắn kính cẩn ôm quyền rồi gật đầu chắc chắn.

Nếu không phải vì mệnh lệnh đột ngột của Vương gia, hắn sẽ chỉ chú ý tới mấy người khả nghi còn người đi đường thì hắn cũng không để ý cho lắm, nhưng không ngờ hắn lại lập được công lao lớn, trong lòng không khỏi âm thầm sung sướng, sau này chắc chắn sẽ thăng quan phát tài.

"Thính Phong thị vệ, ty chức tuyệt không nói dối, ty chức tận mắt thấy bọn họ vào thành, sau đó đi tới quán trọ Phú Khang, sợ rút dây động rừng, nên ty chức vẫn luôn quan sát ở xa."

Thính Phong ghìm dây cương, vừa vặn dừng đúng ở trước cửa quán trọ, sau đó nâng tầm mắt lên nhìn vào căn gác đang mở rộng, trong mắt hiện lên những suy nghĩ phức tạp.

"Được rồi, ngươi trở về trước đi, nếu thật sự là Vương phi thì ta sẽ bẩm báo chuyện này với Vương gia, sẽ không thiếu phần của ngươi. Nhưng hiện tại đừng có tiết lộ chuyện gì, nếu có tin đồn xuất hiện khiến bọn họ tẩu thoát, thì ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đấy!"

Tên lính kia bị giọng điệu nghiêm khắc của hắn dọa cho chết khiếp, không khỏi nghĩ đến mười mỹ nhân dị quốc bị nghi là sát thủ đã chết thảm trong ngày hôm qua, bất giác rùng mình một cái rồi vội vàng gật đầu rời đi.

Yên lặng nhìn khung cửa sổ đang mở, dường như có thể cảm nhận được nàng đang ở nơi nào đó, Thính Phong khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự cô đơn.

Hắn nên nói cho Vương gia biết sao? Hay là, hay là kéo dài thời gian để nàng bỏ trốn?

Dù biết rằng mọi sự thay đổi của vương gia đều là vì nàng, nhưng hắn không rõ việc đưa nàng vào vương phủ một lần nữa là đúng hay sai đây.

Nhưng chắc chắn nàng không muốn quay lại nơi đó nữa, nửa năm trước nàng luôn cau mày phiền muộn. Nàng bị nhốt trong Thính Thủy Các, ngăn cách với thế giới tươi đẹp, mọi người ở nơi đó đều mưu mô xảo quyệt, chắc chắn nàng không thể thích ứng được.

Nàng đã bỏ trốn khỏi đó mấy lần nhưng lần nào cũng để lại thương tích đầy mình, bây giờ tình hình trong vương phủ ngày càng phức tạp, trở về rồi, nàng còn có thể trốn thoát dễ dàng như trước sao?

Trước đó vài ngày Vương gia không biết thu được tin tức từ nơi nào, hơn nửa năm tìm kiếm cũng không có được manh mối gì, vậy mà đột nhiên Vương gia lấy lại tinh thần, cực kỳ khẳng định nói rằng Vương phi không chết.

Cái vẻ vui mừng như điên của Vương gia vào lúc ấy, hắn thực sự chưa từng nhìn qua, hắn biết Vương gia đã động tâm từ lâu rồi, nhưng cũng thấy khiếp sợ trước những cơn sóng ngầm dưới đôi mắt ấy, Vương gia tuy rất phấn chấn trước tin tức về Vương phi, nhưng hắn vẫn luôn để ý đến việc nàng bỏ trốn, nửa năm qua, rốt cuộc nàng đã ở nơi nào? Ở cùng với ai? Chuyện đó chỉ e là ngay cả Vương gia cũng không dám đối mặt!

Lại thở dài, hắn cười khổ, hắn biết khắp nơi trong thành này đều có thân tín của vương phủ, cho dù hắn muốn giúp nàng đi chăng nữa thì có thể làm được gì đây? Chỉ e là chưa ra khỏi cổng thành thì đã bị bắt trở về!

"Thính Phong, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ kỹ, đừng vì một giây xúc động nhất thời mà phản bội Vương gia!"

Bên tai truyền đến tiếng cảnh cáo lạnh lùng của Lạc Vân, Thính Phong hoảng sợ quay đầu lại, cũng không biết Lạc Vân đã đứng ở phía sau từ khi nào, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trước bảng hiệu của quán trọ Phú Khang, phía sau là một đám thị vệ võ công cao cường.

Trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, đến bây giờ, cho dù hắn muốn giúp nàng rời đi, thì cũng quá muộn rồi!

"Thính Phong, Vương gia sẽ đến ngay bây giờ, thu hồi những ý nghĩ ngu xuẩn đi, thân là thuộc hạ, việc duy nhất phải làm là phục tùng, không phải là hành động theo cảm tính!"

Thính Phong mím chặt môi, che giấu đi mọi suy nghĩ, rồi ghìm ngựa lui về phía sau, tránh ra một bên, mặc cho vô số thị vệ bao vây toàn bộ quán trọ Phú Khang!

Người đi đường ai nấy cũng thấy sợ hãi trước cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nửa năm qua, hai chữ đại diện cho Duệ Khâm vương phủ chính là giết chóc. Họ đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi nên không thèm chú ý đến nữa, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, phải gần một nửa số thị vệ trong vương phủ được phái đến đây, lần này là tới bắt ai? Vì sao lại huy động nhiều nhân lực đến vậy?

Tuy bọn họ thấy sợ hãi nhưng cũng không thể kiềm chế được mà hưng phấn, đây có lẽ là thói hư tật xấu của người đời, chuyện càng không liên quan mình thì lại càng thích xen vào! Đám người đó cứ một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi!

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Thiệu Lăng liếc qua khung cửa sổ nhìn vào đám thị vệ bỗng nhiên xuất hiện ở đây, bàn tay nắm chặt trường kiếm! Vì sao tin tức lại bị lộ nhanh đến như vậy?! Hắn luôn cẩn thận từng li từng tí, vì sao hắn ta lại biết được?!

"Mộc sư đệ, tạm thời đừng lo đến chuyện đấy nữa, mau tới đây giúp ta nâng Thương Nhi dậy, tình độc trong người nàng lại phát tác rồi!"

Tiếng trách cứ của Hiên Viên Hàn vang lên khiến hắn bừng tỉnh. Hắn kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại thì liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang nhăn lại vì đau đớn, nỗi thống khổ trong tuyệt vọng cùng những giọt nước mắt ấy lạnh thấu tâm can hắn, chúng xé rách lồng ngực của hắn như muốn moi tim ra, vô cùng đau đớn!

Hắn càng hận cái tên Liên Thành Chích kia, nam nhân đó, sao có thể đối xử với nàng như vậy, khiến nàng phải chịu đựng nỗi đau đớn lớn đến thế?

Từ nhỏ thân thể của nàng đã rất yếu ớt, nàng vẫn luôn bảo vệ cẩn thận cho bảo bối, nhưng lại bị hắn ta đối xử như thế. Cho dù có phải liều chết, thì hắn cũng không để cho hắn ta mang nàng đi nữa đâu, tuyệt đối sẽ không!

Hắn ôm chặt nàng vào trong lòng, giúp nàng lau đi những giọt nước trên mặt, cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt, chắc nàng đau lắm phải không?

Nàng luôn sợ đau, nhưng vì sao trong nửa năm hắn rời xa nàng, trên người nàng lại có thêm nhiều thương tích đến vậy? Vì sao chỉ trong nửa năm, một thiếu nữ đáng yêu nghịch ngợm như nàng lại trở nên đau khổ đến thế, cũng quên luôn cả cách để nở nụ cười?

"Thương Nhi, Thương Nhi không đau đâu, chỉ một lát thôi là sẽ không đau nữa đâu, nàng hãy cố chịu đựng là sẽ qua thôi!"

"Lăng ca ca...... Ta đau, ta đau quá...... Lăng ca ca, huynh cứu ta, cứu cứu ta...... Thương Nhi sắp chết rồi, đau quá a......"

Tuy nàng đang hôn mê nhưng vẫn thấy rất đau, nàng cầu cứu hắn, nhưng hắn không thể làm gì được, chỉ có thể ôm nàng thật chặt, lại lo lắng sẽ làm nàng bị thương, rốt cuộc, hắn nên làm cái gì đây, phải làm thế nào mới giúp nàng hết đau đây?!

"Sư huynh, nhanh lên, mau châm cứu cho nàng đi, nàng sắp chịu không nổi rồi!"

Hắn tức giận gọi Hiên Viên Hàn, hắn biết mình nên bình tĩnh, nhưng hắn không làm được, bởi vì trong thế giới của hắn, những thứ mà hắn theo đuổi chỉ còn lại một mình nàng, hắn sẽ không ẩn nhẫn như trước nữa, dù biết rõ đó là mưu kế thì hắn cũng không rời đi, trơ mắt nhìn nàng mặc giá y đỏ thẫm nữa đâu!

Ngón tay cầm châm của Hiên Viên Hàn hơi cứng lại, hắn cũng muốn nhanh chóng, nhưng vào lúc này tình độc đột nhiên phát tác, hơn nữa còn rất mạnh, làm xáo trộn các huyệt đạo trên người nàng, thậm chí ngay cả hắn là Thục Trung Dược vương cũng không thể tìm được chuẩn xác các vị trí châm kim.

Hắn mím chặt môi, muốn giúp mình trấn tĩnh lại, rồi tiếp tục hành động, chỉ sợ thân thể của nàng đã không chịu nổi được nữa, cả mẹ và con đều đang trong tình trạng nguy hiểm!

Cửa lớn bị phá vỡ, Phỉ Cách mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào trong phòng, thở hổn hển rồi nhỏ giọng nói:"Không còn kịp nữa rồi, Liên Thành Chích đã dẫn người tới đây, tiểu vương gia, nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải lập tức phá vòng vây rồi rời đi, nếu để chậm chễ thì sẽ không còn kịp nữa!"

Trong lòng hắn thấy vô cùng bất an, cả người tràn ngập cảm giác phẫn nộ, rốt cuộc là ai đã tiết lộ hành tung của bọn họ?!

"Không được, hiện tại Thương Nhi không thể di chuyển ra chỗ khác, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng có thể......"

Hiên Viên Hàn mang vẻ mặt u ám khiến khuôn mặt được dịch dung của hắn càng thêm phần lạnh lẽo, cây kim trong tay rốt cuộc cũng ổn định lại, hắn tìm ra vị trí có tâm mạch mỏng manh, cuối cùng cũng đâm kim vào đó.

"Hiện tại ta chỉ có thể tạm thời ức chế tình độc lại, thuốc giải độc còn cần một tháng nữa mới luyện xong, không còn kịp nữa rồi. Tuyệt đối không được nàng đi!"

Cây kim bạc đâm vào miệng nàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Cả ba người đều mang vẻ mặt nặng nề.

Mộc Thiệu Lăng híp mắt lại, bỗng nhiên cúi đầu cười, chẳng còn là vẻ điềm đạm dịu dàng như trước nữa, mà là vẻ u ám độc đoán, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập khắp căn phòng.

"Tiểu, tiểu vương gia......"

Kinh ngạc nhìn Mộc Thiệu Lăng đột nhiên thay đổi, Phỉ Cách hơi hoảng sợ lui về phía sau, có lẽ là do đã quen với sự dịu dàng của hắn, nên mỗi khi đối mặt với con người đáng sợ này nàng vẫn nhịn không được mà kinh hoảng, một Mộc Thiệu Lăng u ám như vậy thực sự rất đáng sợ, nàng biết rõ điều đó!

"Mộc sư đệ, ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi là có thể giết hết được đám thị vệ không ngừng tăng lên này hả?"

"Nhưng ngoại trừ việc liều chết một trận ra, ta còn có lựa chọn nào khác sao?!"

Hắn cười lạnh, thanh kiếm lạnh lẽo trong tay bị nội lực đánh văng ra khỏi vỏ kiếm, phát ra tiếng kêu chói tai, hắn không thể đầu hàng, không thể giao nàng cho hắn ta, không thể trơ mắt nhìn nàng mà chẳng thể làm gì được, cho dù hắn không hề nắm chắc trận chiến này, cho dù hắn có chết đi chăng nữa, thì cũng xem như là cái giá mà hắn phải lại cho nàng, cũng là sự chuộc lỗi cho mọi dối trá của hắn!

"Thương Nhi, không có việc gì đâu, nàng phải khỏe lại, phải sinh bé cưng ra, không phải nàng muốn có một gia đình sao? Khi nào xong việc, ta sẽ đưa nàng đi, nàng muốn đi đâu cũng được, chúng ta một nhà ba người sẽ sống vô cùng hạnh phúc. Thương Nhi, Lăng ca ca thật sự có lỗi với nàng, tha thứ cho ta được không?"

Hắn cúi đầu thở dài, nàng vẫn suy yếu hôn mê như cũ, gương mặt tái nhợt dường như sắp hóa thành làn khói nhẹ, tan vào không trung.

Cửa bị đá văng ra, truyền đến là một tiếng cười lạnh hung ác:"Mộc Thiệu Lăng, ngươi nghĩ là bổn vương sẽ bỏ qua ngươi sao?! Mau giao Vương phi ra cho bổn vương!"

Tầm mắt dừng lại ở trên chiếc giường, bóng dáng nhỏ nhắn ấy vẫn nằm yên lặng ở đó, không hề cử động, trông vô cùng yếu ớt. Hắn thở gấp, tim đập nhanh hơn, nàng không chết, nàng thật sự không chết......

Đến bây giờ, hắn mới chắc chắn rằng nàng không chết......

Nhưng nàng bị làm sao vậy? Vì sao lại nhắm nghiền hai mắt, nằm bất động ở đó? Vì sao lại suy yếu đến thế, giống như là sắp biến mất vậy?

Tầm mắt của hắn không kiêng nể gì đánh giá khắp người nàng, đến khi nhìn thấy cái bụng lớn kia, cả người hắn cừng đờ, hai mắt tối sầm lại.

Một nhà...... Ba người......

Hắn không nghe lầm đấy chứ? Một nhà ba người!!!

Hắn nắm chặt hai tay lại, cả người run rẩy kịch liệt, ánh mắt sắc bén như dao chĩa thẳng về phía Mộc Thiệu Lăng, hận không thể một kiếm giết chết hắn ta!

Trong lòng không khỏi cảm thấy trống trải, nàng cố thoát khỏi hắn, rồi lập tức lao vào vòng tay của người mà nàng luôn nhớ đến, đến giờ, ngay cả con cũng có rồi......

Hắn cúi đầu cười nhạo, đôi mắt đỏ ngầu mang đầy sự thù địch, trong lòng đau quá! Nàng thật sự ghét hắn, hận hắn, nàng không yêu hắn, thậm chí không cả thèm nhìn hắn!

Những lời nói của nàng cứ văng vẳng trong đầu, khiến hắn gần như phát điên lên.

Đối mặt với cảnh tượng này, tình yêu mà hắn nhận ra trong muộn màng, phải làm sao hắn mới chịu đựng được đây!

"Nàng bị làm sao vậy?!"

Tuy vậy trong lòng hắn vẫn thấy rất lo lắng, mặc dù hắn hận không thể bóp chết nàng ngay bây giờ, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng cho nàng? Lo lắng vì sao nàng lại hôn mê bất tỉnh, lo lắng vì sao nàng lại suy yếu đến vậy. Càng lo lắng hắn nên làm gì với nàng đây, hắn không thể đánh mất nàng được!

Hắn khó nhọc bước ra từ trong bóng tối, hắn không muốn rơi vào trong đó nữa, bởi vì ở nơi đó không có hơi ấm của nàng, rất lạnh!

"Ngươi không có tư cách để hỏi điều này, đây đều là những nỗi đau mà ngươi gây ra cho nàng, Liên Thành Chích, hôm nay cho dù có không thoát được, thì ta cũng khiến ngươi phải trả giá cho những tổn thương mà ngươi đã gây ra cho nàng!"

Lưỡi kiếm sắc bén lóe lên, nhanh như chớp chĩa thẳng tới chỗ Liên Thành Chích, trong căn phòng nhỏ hẹp đồ vật bị đánh tan tành, cả hai người đều liều mạng đả thương đối phương.

"Phỉ Cách, ngươi ở bên cạnh Thương Nhi, đừng để cho bất kì kẻ nào tới gần thân thể của nàng!"

Sau khi ra lệnh cho Phỉ Cách, Hiên Viên Hàn cau mày nhìn đám thị vệ đang nhân cơ hội xông vào phòng, ngân châm trong tay lóe lên, tất cả đều đồng loạt ngã xuống.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì e là bọn họ sẽ không thể trốn thoát được mất!

Đột nhiên cảm thấy trong không khí có mùi lạ, hắn vội vàng nín thở, phong ấn huyệt đạo, rồi hướng về phía Phỉ Cách và Mộc Thiệu Lăng hô: "Nín thở, là Thất hồn tán!"

Đương nhiên, mọi người đang đánh nhau làm sao mà có thể chú ý tới không khí quỷ dị trong phòng, Phỉ Cách ngã xuống, động tác đánh nhau của Mộc Thiệu Lăng cũng dần chậm lại, vai bị đâm một kiếm, khiến hắn tỉnh táo lại một phần.

"Liên Thành Chích, Thương Nhi là của ta, ngươi đừng hòng mang nàng đi!"

Dược vật kia dường như không hề ảnh hưởng tới Liên Thành Chích, hắn cười nham hiểm, đâm sâu mũi kiếm vào trong người Mộc Thiệu Lăng:"Là của ngươi ? Nếu bổn vương nhớ không lầm thì nàng vẫn là Vương phi của bổn vương, cho dù có chết thì cũng không thay đổi được chuyện này đâu, Mộc Thiệu Lăng, nỏ mạnh hết đà* rồi mà vẫn còn cố, nhưng đó là phong cách của ngươi mà!"

*nỏ mạnh hết đà: thế suy sức yếu

Trường kiếm rút ra, máu bắn tung tóe, Mộc Thiệu Lăng đau đớn ngã xuống đất, cả người không còn một chút sức lực nào nữa.

Liên Thành Chích lạnh lùng nhìn hắn, hắn thừa nhận trong lòng hắn đang rất ghen tị, bọn họ có con với nhau, chỉ cần nghĩ như vậy, đã đủ khiến hắn phát điên lên rồi, không giết Mộc Thiệu Lăng thì hắn không thể giải tỏa được mối hận trong lòng, nàng là thê tử của hắn, hắn phải làm sao bây giờ?!

Trường kiếm trong tay sắp hạ xuống, đâm vào cái tên nam nhân mà hắn vừa căm ghét vừa ghen tị kia, nhưng đột nhiên lại bị một lực mạnh ngăn cản, đôi mắt đỏ ngầu của hắn lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hàn.

"Hiên Viên đại phu, bổn vương kính ngươi vì ngươi là Thục Trung Dược vương, bổn vương sẽ không làm khó dễ ngươi, nhưng nếu ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này, thì đừng trách bổn vương trở mặt!"

Hiên Viên Hàn cau mày nhìn Liên Thành Chích, không thể không đối mặt với một sự thật là hắn đã không còn đường lui, hắn không thể trơ mắt nhìn Mộc Thiệu Lăng và Phỉ Cách bị giết, cho nên hắn chỉ có thể dùng mưu kế cuối cùng này để đổi lấy tính mạng của ba người!

"Duệ Khâm vương, nếu ngươi muốn mạng sống của Mộc Thanh Thương, thì tốt nhất là hãy thả bọn họ đi!"

"Ngươi, có ý gì? Ngươi định làm gì với Thương Nhi?!"

"Không có gì, chẳng qua cơ thể của nàng đã bị yểm cấm chú, thứ này có thể lấy đi tính mạng của nàng bất cứ lúc nào, lúc trước cứu nàng ra khỏi vách núi, ta đã dùng cấm chú để cứu sống nàng, có thể loại bỏ được cấm chú này, nhưng nàng sẽ mất mạng đấy!"

Liên Thành Chích phẫn nộ trừng mắt nhìn Hiên Viên Hàn đang mang vẻ mặt nhàn nhã, không cam lòng mà di chuyển trường kiếm ra chỗ khác, tuy rằng hắn hận không thể chém chết hắn ta, nhưng hắn không thể mạo hiểm được.

"Bổn vương có thể thả hắn ra, nhưng ngươi phải cam đoan sẽ không động đến một cọng tóc của Thương Nhi, cũng đừng để bổn vương nhìn thấy hắn nữa, nếu không, lần tiếp theo sẽ không còn chuyện lưu tình đâu!"

Hiên Viên Hàn nhíu mày nhìn về phía giường, vì muốn cứu hai người bọn họ, hắn chỉ có thể để cho hắn ta mang người rời đi, có lẽ khi Mộc Thiệu Lăng tỉnh lại, sẽ phẫn nộ muốn giết hắn, nhưng nếu còn sống, thì mọi chuyện vẫn còn hy vọng!

.................Ngược thiếp...............

Thân thể như bị một khối đá nặng đè xuống, ta khó chịu thở dốc, toàn thân đau nhức, từ từ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, nơi này là chỗ nào? Ta bị làm sao vậy?

Cổ họng khô rát, ngứa ngáy khó chịu, ta ho khan, nước mắt giàn giụa.

"Lăng ca ca? Phỉ Cách tỷ tỷ? Hiên Viên đại phu?"

Ta gọi tên họ rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy ai trả lời, ta nghĩ chắc đã có chuyện gì xảy ra rồi, mà không hề biết từ trên thiên đường hạnh phúc mình đã rơi xuống địa ngục vô biên.

Ta đang chật vật cử động thân thể yếu ớt, thì bỗng thấy đau bụng, một cảm giác hoảng loạn truyền đến, ta sợ hãi ôm lấy bụng.

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta lại có cảm giác đang có một sinh mệnh sắp biến mất khỏi thế gian này? Trái tim ta đau nhói, ta muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng xung quanh trống không.

"Hiên Viên đại phu, Lăng ca ca, mọi người mau tới đây, cứu cứu đứa nhỏ của ta......"

Chất lỏng nhớp nháp làm ướt giường, một màu đỏ chói mắt khiến ta đau đớn đến tuyệt vọng!

Đứa bé......

Ta bật khóc, lệ rơi đầy mặt, hạnh phúc mà ta luôn chờ mong, không thể cứ vụt mất như vậy được!

Cánh cửa bị đá văng ra, người kia vô cùng hoảng hốt, một bóng dáng cao lớn lao tới trước mặt ta, hắn hơi run run, bàng hoàng nhìn vào vũng máu trên giường, vô cùng chói mắt.

"Cứu cứu đứa bé của ta...... Cầu xin ngươi, cứu cứu nó...... Ta không thể không có nó, không thể....."

Ngón tay yếu ớt của ta cố hết sức nắm lấy vạt áo của hắn, ánh mắt ta mơ hồ không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn lúc này, nhưng trong lòng ta vẫn có cảm giác sợ hãi, ta sợ hắn, nhưng ta chỉ có thể cầu xin hắn mà thôi.

Cảm giác này mãnh liệt đến mức dường như tiểu sinh mệnh đã ở trong bụng ta suốt bảy tháng qua sắp biến mất, ta hoảng sợ khóc thét lên.

Lăng ca ca, huynh đang ở đâu? Vì sao không ở bên cạnh ta? Vì sao lại để ta một mình cô đơn bất lực như vậy? Vì sao lại cướp đi hạnh phúc mà ta hằng mong đợi?

Ông trời, thật tàn nhẫn......

Hắn như chợt tỉnh ngộ, hơi thở dồn dập, hai tay run run đem ta ôm vào lòng.

Hai tay ta cố hết sức nắm chặt lấy quần áo của hắn, im lặng khóc nức nở, dường như chỉ cần bắt lấy hắn là ta có thể giữ lấy đứa nhỏ, vậy mà khi ta vươn tay ra lại không hề nắm được thứ gì.

"Không sao đâu, không sao đâu, sẽ không có việc gì đâu......"

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng thì thầm của hắn, không biết rốt cuộc đó là lời an ủi dành cho ta, hay là cho bản thân hắn đây.

Trong ý thức còn sót lại, ta chỉ có một ý nghĩ, hắn, rốt cuộc là ai?!

.................Ngược thiếp.................

Ta ngơ ngác nhìn lên trần nhà mà không thấy rõ được những hoa văn trên đó, cứ trầm mặc như vậy, trái tim dường như đã ngừng đập.

Hắn nói, hài tử của ta mất rồi......

Hắn nói, nếu muốn có con, hắn có thể cho ta một đứa nhỏ khác......

Hắn nói, chỉ cần ở lại bên cạnh hắn......

Ta cúi đầu cười, mệt mỏi trở mình, tầm mắt dừng lại trên vách tường cao cao, nơi đó có một ô cửa sổ nhìn ra tứ phía.

Đứa bé không còn...... Thực sự không còn nữa...... Ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được nó......

Nước mắt chảy ra, nhưng ta không biết phải khóc như thế nào nữa, để mặc cho nước mắt chảy xuống, nó vốn là như thế mà.

Trái tim đau nhói!

Nam nhân kia đột nhiên xuất hiện rồi nói cho ta biết đứa nhỏ không còn nữa, hắn còn nói hắn có thể cho ta một đứa con khác, thật nực cười!

Hắn không phải là Lăng ca ca, đứa nhỏ của hắn cũng không phải là đứa bé đã mất.

Ta không hiểu vì sao trong mắt hắn lại là sự độc đoán cố chấp, muốn tổn thương người khác bằng mọi giá.

Ta đã cầu xin hắn hãy thả ta ra, nhưng không hiểu vì sao hắn lại nổi giận, bộ dáng độc ác tàn bạo kia như muốn giết chết ta, hắn oán hận: "Mộc Thanh Thương, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Vì sao lại phản bội ta?! Vì sao lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn?! Vì sao lại sinh con với nam nhân khác?! Ở bên cạnh ta khó đến vậy sao? Ngươi không chịu nổi ư? Mộc Thanh Thương, rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta? Muốn giẫm nát mọi tôn nghiêm của ta sao? Mộc Thanh Thương, đừng có ép ta, ta không muốn làm tổn thương ngươi một lần nữa, vì vậy đừng ép ta!"

Ta không hiểu ý của hắn, kể từ khi gặp hắn, hắn luôn đối xử với ta rất kỳ lạ, là ta sai sao?

Ta chỉ muốn quay lại nơi mình nên trở về, không tìm thấy ta nhất định Lăng ca ca sẽ lo lắng, đứa nhỏ đã không còn, ta nên đối mặt với hắn như thế nào đây?

Ta như phát điên lên, muốn thoát khỏi đây, nhưng cuối cùng vẫn bị giam cầm trong vách tường này.

Hắn nói, chờ ta nghĩ thông suốt rồi sẽ thả ta rời đi, nhưng ta nên nghĩ gì đây? Vì sao lại giam cầm ta?

Ta bị giam giữ như một con thú cưng, không có tự do, mỗi ngày ta cứ khóc thét rồi lại trầm mặc, nước mắt cũng cạn dần, cổ họng khàn khàn cho đến khi ta không thể phát ra âm thanh nào nữa ...

Ngày qua ngày ta dần tuyệt vọng, nhìn bức tường đầy vết gạch kia, đó là dấu tích ghi lại thời gian ta đã ở đây, nhiều đến nỗi không thể đếm được.

Thật mệt mỏi, vì sao ta chẳng làm gì mà vẫn thấy mệt mỏi như vậy? Trái tim mệt mỏi quá......

"Liên Thành Chích!"

Ta phẫn nộ hô to, nước mắt tuôn rơi.

Hóa ra, hóa ra, những ký ức về hắn thật sự rất kinh khủng......

Hóa ra trên đời đã không còn hy vọng nữa, ông trời thật tàn nhẫn, cho dù vết thương đã chảy mủ, lở loét, không còn khả năng lành lại nữa thì người vẫn mỉm cười, đâm thêm một nhát vào nơi đó.

Trái tim ta đau đớn tựa như bị xé toạc ra, ta khóc thét lên. Vì sao sau bao nhiêu đau đớn, đến tận bây giờ hắn vẫn muốn làm tổn thương ta?

Hắn vẫn phát tiết như thường, ở trên người ta phát tiết tất cả những đau xót cùng bất mãn của hắn.

Nước mắt của ta giống như sợi dây trân châu bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống. Ta và hắn, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên, còn lại tất cả đều là những kí ức xấu xí.

Không thể cử động thân thể, ta cứng ngắc thừa nhận, cắn chặt răng, cố nén không thốt ra những tiếng rên rỉ.

Ta hồi tưởng lại cuộc đời của mình, trí nhớ như từng giọt rơi xuống, kí ức hắn gây ra cho ta, tuy rằng mơ hồ nhưng lại khắc sâu nhất, đau thấu xương.

"Liên Thành Chích...... Nếu có thể lựa chọn, ta tuyệt đối không muốn gặp ngươi!"

Cuối cùng, hắn run run khàn khàn gầm lên, còn ta lớn tiếng khóc.

Ta giống như một tiện thiếp, bị hắn chà đạp, không có tôn nghiêm.

"Liên Thành Chích, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi......"

Ta hận hắn, rất hận hắn, ta nên làm gì bây giờ, làm sao mới có thể cứu được một linh hồn đã lún sâu vào thù hận đây?

Edit & Beta: Trangleo68
Mong các bạn ủng hộ và đọc truyện đúng trên trang chính chủ của Wattpad!!!!!