- Edit Nguoc Thiep Sa Ha Chuong 6 Tan Nhan

Tùy Chỉnh

"Grào.....!!!"

Tiếng rống làm chấn động cả mật thất đã gọi lý trí của ta quay trở về, ta mở to mắt nhìn vào con quái vật vốn dĩ đang định nhào về phía mình, lúc này đã té ngã trên mặt đất, thân hình khổng lồ bị vô số những sợi tơ đỏ nhỏ li ti chăng ra cuốn chặt lấy.

Những sợi tơ đỏ ấy như một tấm lưới kiên cố, gắt gao trói buộc con quái vật, nó càng thống khổ phẫn nộ giãy dụa, những sợi tơ lại càng siết chặt hơn, thậm chí ngay cả những khối mụn mủ khắp người nó cũng bị ép thành màu đen kịt, như sắp vỡ tung ra khỏi cơ thể.

Gương mặt dữ tợn của con quái vật bị sợi tơ đỏ siết lấy, làm miệng vết thương vỡ toác, dòng chất lỏng màu đen phun mạnh ra...

Ta kinh ngạc không thôi, chẳng hiểu vì sao trong chớp mắt lại biến ra hoàn cảnh này, vốn cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi.

Ta xoa xoa ngực, lui sang một bên để tránh bị thương bởi con quái vật đang điên cuồng giãy dụa, dần dần mất sức kia.

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng quát chói tai, đầy phẫn nộ cùng kinh ngạc của nữ tử kia: "Ngươi, trên tay ngươi là cái gì vậy?!"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía song sắt, liền thấy một khuôn mặt trắng bệch như ác quỷ, tuy rằng rất đẹp, nhưng lại bị vẻ hung dữ phá hủy hoàn toàn.

Quả thật đây chính là góc mặt mà ta đã nhìn thấy trên đường ngày hôm nay, nhưng ta vẫn không hiểu mình đã đắc tội gì với nữ tử xa lạ này, mà lại khiến nàng dùng những phương pháp tàn nhẫn khủng khiếp để tra tấn ta như vậy!

Ta theo tầm mắt tràn đầy khiếp sợ của nàng ta, nhìn về phía cổ tay mình, cả người đột nhiên cứng đờ, không dám nhúc nhích!

Chiếc vòng ngọc tơ máu này...... Đúng là nó?!

Chiếc vòng ngọc vốn dĩ chỉ có vài tia máu, vậy mà giờ đây nó mang màu đỏ thẫm như thể bị ngâm trong máu, những dòng máu bên trong không ngừng cuộn lên.

Vô số sợi tơ đỏ chui ra khỏi vết nứt của chiếc vòng, phóng tới người con quái vật.

Điều khiến ta kinh hãi là, vào đêm hôm ấy ta chỉ nhìn thấy trên cánh tay nổi lên vài vệt đỏ nhỏ, vậy mà không ngờ giờ đây nó đã dài đến mấy tấc, khảm sâu vào da thịt ta, giống như một vết máu chói mắt kích động tâm trí!

Hòa làm một với cơ thể ta, cũng có nghĩa là ta sẽ không thể thoát khỏi nó nữa!

Chiếc vòng tay này, rốt cuộc là tốt hay là xấu?!

Nó đã giúp ta chế ngự quái vật, đã cứu ta một mạng, nhưng nếu phá hủy nó thì chiếc vòng sẽ truyền những tơ máu quỷ dị kia vào cơ thể ta. Mấy sợi tơ đỏ chói mắt đó giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng, làm ta cảm nhận được nỗi kinh hoàng chưa từng có, cả người đông cứng như băng.

Những sợi tơ máu này, tuyệt đối không phải là biểu tượng của sự may mắn. Nó không đem lại cảm giác an tâm cho ta, mà chỉ khiến ta thấy khó hiểu, không thể khống chế, sợ rằng sẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

Nam tử áo trắng với nụ cười hoàn mỹ mà sâu thẳm ấy, rốt cuộc là người như thế nào? Hắn muốn đạt được gì từ ta chứ?!

Ta run rẩy cầm lấy tay mình, muốn tháo chiếc vòng quỷ quái này ra, nhưng những sợi tơ đỏ lại càng cuốn lấy cổ tay ta, siết chặt hơn. Tuy không đến mức làm tổn thương ta, nhưng cũng đủ khiến ta không dám nghĩ đến việc ném nó đi nữa.

Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng chửi rủa đầy căm hận của nữ tử kia, nhưng ta chẳng còn tâm tư để bận tâm nhiều như vậy, suy nghĩ sớm đã bị thứ quỷ dị trên tay chế ngự, hoảng loạn không thôi.

"Tiện nhân! Nhìn xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đây?! Dám làm hỏng Phệ Nhân Cổ mà ta đã cực khổ nuôi dưỡng bảy năm! Mặc kệ ngươi có thân phận gì, tại sao lại có được chiếc vòng tay kia, hôm nay bổn cô nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Muốn thoát khỏi mật thất này ư, ha ha, trừ khi ngươi chết!"

Nàng điên cuồng cười nham hiểm, ta giật mình nhìn con quái vật cách đó không xa lúc này đã ngừng giãy dụa,nó bị sợi tơ đỏ cắt nát thành nhiều mảnh, dần dần hóa thành một vũng nước đen ngòm.

Thứ này là Phệ Nhân Cổ sao?! Nàng ta sao lại nuôi dưỡng một thứ tàn nhẫn ghê tởm như vậy?!

Phệ Nhân Cổ vốn không khác gì những loài cổ trùng bình thường, nhưng khi được nuôi nấng bởi vô số dược vật quý hiếm có chứa chất kịch độc, nó sẽ trở thành một độc vật có thân hình to lớn khác thường, sau khi thành cổ, thì sẽ được nuôi dưỡng bằng thịt người sống. Chỉ cần trúng phải nọc độc của nó, thân thể lập tức hóa thành một vũng máu loãng.

Loại cổ này vốn chỉ được ghi chép trong sách xưa, ta còn tưởng rằng nó không hề tồn tại trên thế gian này, nhưng đâu ngờ hôm nay ta lại được tận mắt chứng kiến nó!

Ta không thể tin được, ngước lên nhìn về phía song sắt, liền bắt gặp vẻ mặt trắng bệch đang cười lạnh của nữ tử.

Thật không dám tưởng tượng, nàng ta phải độc ác tới bao nhiêu, mới có thể quăng vô số người xuống mật thất này, để cung cấp thức ăn nuôi dưỡng cho thứ Phệ Nhân Cổ hung ác khát máu ấy?!

Nàng ta điên rồi, chính là một kẻ điên tàn nhẫn, vô tình, ác độc!

Ta trơ mắt nhìn nàng cười lạnh rồi vung trường tiên xuống, dùng sức quật mạnh lên thân hình gầy yếu của ta, một cảm giác đau đến chết lặng thâm nhập vào thân thể, cả người như bị xé rách, máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục trắng muốt.

Ta muốn né tránh, nhưng bất luận tránh đi đâu cũng không thoát, chiếc trường tiên giống như những con linh xà lao vút tới, ta cũng không dám đụng vào vách tường, cảm giác nhầy nhụa mà lũ côn trùng kia gây ra vẫn còn in đậm trong trí nhớ của ta.

Đau quá, da thịt rách nát, đau đến không còn sức để rên rỉ, chỉ có thể cố gắng co người lại, ta nghĩ làm như vậy có thể làm giảm bớt nỗi thống khổ!

Nàng ta vừa vung trường tiên lên, vừa điên cuồng cười lớn, phẫn nộ kêu gào: "Ta cho ngươi đẹp! Đệ nhất mỹ nhân à, không có cơ thể trắng nõn mịn màng này, để xem ngươi còn có thể gọi là Đệ nhất mỹ nhân nữa không?! Ha ha ha...... Đều do ngươi, nếu không phải vì ngươi, tiểu thư nhà ta sẽ không nghĩ quẩn trong lòng, sẽ không muốn tự sát! Đều do con tiện nhân nhà ngươi hại! Ta phải hủy hoại ngươi, xem ngươi còn dùng lớp da mặt này đi quyến rũ Vương gia được nữa không! Chỉ cần hủy hoại ngươi, tiểu thư sẽ ổn thôi, mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp hơn......"

Ta chết lặng, lặng lẽ rơi lệ, cổ họng khàn đặc. Ta nằm sấp xuống nền đất, chút ý thức còn sót lại đủ để nghe được nỗi căm hờn của nữ tử đang phát điên kia.

Liên Thành Chích... Lại là vì hắn!

Món nợ ân tình của hắn, hận thù của hắn, nỗi căm giận của hắn... vì sao đều bắt ta phải đền bù? Vì sao đều quy tội lên trên người ta?

Ta oán, ta giận, ta bi ai... nhưng ngay cả một chút sức lực để phản kháng cũng không có, chỉ có thể nhìn thân thể này bị tàn phá, để mặc cho chiếc trường tiên của nàng ta lần lượt vụt xuống, những giọt máu tươi của ta văng ra khắp nơi!

Thôi ......Thân thể này, cứ để nó bị hủy hoại đi!

Căn nguyên của nỗi thống khổ, ta lưu lại nó thì có ích gì, làm như vậy chỉ khiến người khác thấy ghen tị oán hận thôi. Nhan sắc.....một khi dung mạo xinh đẹp đã trở thành gánh nặng thì giữ nó lại cũng chẳng để làm gì cả!

Ta đã thấm mệt, từng vết roi nóng bỏng như đang thiêu đốt ý thức của ta, ta chợt nghĩ, lúc này hẳn là mình máu tươi đầm đìa, trông vô cùng thê thảm chăng?

Sắc đẹp...rốt cục đã mất đi chưa nhỉ?

Một giọt lệ rơi xuống, chảy qua khe hở thấm vào mặt đất, ta nhếch môi khẽ cười, một nụ cười giải thoát...

"Muốn chết hả? Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi giải thoát dễ dàng như vậy sao? Hừ, yên tâm, trò chơi chưa chấm dứt đâu, ngươi phải phấn khích lên chứ! Ta còn thay ngươi chuẩn bị một sủng vật vô cùng đáng yêu, một con nhện cực kỳ xinh đẹp! Để nó chơi đùa với ngươi, ăn thịt ngươi, hút máu ngươi, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn! Ha ha....như vậy, sẽ không kẻ nào có thể tìm được ngươi, tiểu thư và Vương gia sẽ hạnh phúc bên nhau, tiểu thư nhất định sẽ vui vẻ ......"

Giọng của nàng ta bỗng nhiên có chút bi thương, phiền muộn, sau đó dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.

Vẫn chưa chấm dứt ư? Ha ha, thì ra việc tra tấn còn chưa kết thúc!

Nàng ấy hận ta đến mức nào đây, không, phải nói là, vị tiểu thư mà nàng ta nhắc tới hận ta đến mức nào chứ!

Liên Thành Chích

Nếu so sánh với nữ tử này, giờ ta mới phát hiện, những thương tổn hắn gây ra cho ta vẫn không đáng là gì cả...

Nam nhân tàn bạo, tự phụ, u ám lạnh lẽo, luôn tự cho mình là đúng kia, nếu ta chết đi, rồi biến mất khỏi thế gian này, thì hắn sẽ càng hận ta hơn, hay sẽ cảm thấy được giải thoát?

Điều duy nhất mà ta tiếc nuối, đó là không thể gặp Lăng ca ca một lần cuối cùng, để hờn trách hắn vì sao hắn không đến thăm ta, vì sao không đến......

Nếu hắn tới đây, thì ta sẽ không bị bắt đến nơi này, ta có thể nói cho hắn biết tất cả những uất ức trong lòng mình, còn có thể hạnh phúc giống như trước, được hắn yêu chiều, không bị tổn thương...

Nhưng sao hắn lại không xuất hiện...

"Rầm" một tiếng... dường như có rất nhiều đám thịt bầy nhầy từ trên song sắt trút xuống, rơi lên thân thể ta, ta cảm nhận được đó là những sợi lông tơ...

"Ha ha, hay lắm, ngươi cứ ở đây mà tương thân tương ái với mấy con nhện ấy đi! Không có ai đến cứu ngươi đâu, tuyệt vọng sao? Ha ha......"

Tiếng cười yêu nghiệt đã đi xa, vậy mà ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bởi vì ta chẳng biết phải cử động như thế nào, trong lòng chỉ hận, tại sao ta lại không thể được chết một cách thoải mái vậy!

Ý thức dần trở nên mơ hồ, ta nghĩ rốt cuộc mình cũng được giải thoát rồi, không cần chịu khổ thêm nữa. Nhưng bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thét tuyệt vọng, tiếng gọi đau thấu tim gan, là khiếp sợ, là hoàn toàn tỉnh ngộ, là sợ hãi và tuyệt vọng muộn màng...

Ta cười, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt!....

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!