[Edit] Thiên sư không xem bói - Chương 1

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Long Đầu Sơn là một chốn nhỏ tìm không thấy trên bản đồ. Đại Long Thôn là một thôn nhỏ với nhân khẩu không quá một ngàn dưới chân Long Đầu Sơn.

Thôn nhỏ này có phong thủy khá tốt, lưng dựa núi, mắt nhìn sông, người trong thôn dùng thức ăn trên núi dưới hồ, hầu như tự cấp tự túc. Tuy rằng là sơn thôn xa xôi nhưng không chênh lệch quá lớn với bên ngoài. Ít nhất, thiết bị điện tử như máy vi tính và TV thì mỗi nhà trong thôn đều có.

Trong thôn có một bến đò, từ chỗ đó lên thuyền đến trấn trên đi xe buýt hoặc xe lửa là có thể vào thành phố lớn.

Lúc này mới là sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa lên, còn có một màn sương mù.

Một chiếc thuyền đánh cá đậu ngoài bến đò, bên ngoài sơn màu xanh lam, boong thuyền sơn màu nâu. Bên trong có khá nhiều người đang ngồi, già trẻ gái trai gì cũng có, rất náo nhiệt. Trên bến đò cũng có rất nhiều người, có thể là người đến tiễn đưa hoặc là bày hàng quán. Bên cạnh còn có một bà lão đốt tiền giấy ném vào trong chậu đồng để tế Hà Bá.

Chủ thuyền đứng trên boong lớn tiếng hô xuống phía dưới: "Còn ai muốn lên không?"

Không có người đáp lại, chủ thuyền lại hô một tiếng, định là không có ai muốn lên thuyền nữa thì xuất phát, đột nhiên, một giọng nói thanh thúy, vang dội hô lên "Chờ đã" xuyên qua sương mù lọt vào tai chủ thuyền, đồng thời khiến cho những người đứng trên boong tàu tò mò.

Giọng nói kia thật dễ nghe, giống như gõ vào băng vào ngọc, thanh thúy vang dội, trong trẻo sạch sẽ, không có tạp chất.

Chủ thuyền duỗi đầu về phía trước, nhìn thấy đám sương không biết đã tản ra từ bao giờ, lộ rõ tường trắng ngói đen của Đại Long Thôn. Một thanh niên cao gầy chạy về phía bến đò, không biết tốc độ thế nào nhưng thoáng cái đã đến được trước mắt. Nhìn cước bộ uyển chuyển, thân hình nhẹ nhàng như gió, chủ thuyền vào Nam ra Bắc gặp được không ít nhân vật nên biết ngay thanh niên trước mắt là người biết võ.

Thanh niên kia đi đến cạnh lan can bến đò, hô xuống phía dưới: "Chủ thuyền đợi chút, cháu nói vài câu rồi đi, sẽ không làm chậm trễ thời gian."

Lúc này mọi người mới thấy rõ thì ra đó là một thanh niên xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, tựa như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc. Khí chất ôn nhuận như ngọc, giống như thầy dạy học được miêu tả trong sách. Từ xa nhìn tưởng nghiêm trang đáng sợ, đến gần mới thấy dịu dàng dễ mến.

Lưng cậu đeo tay nải, là loại như người cổ đại mang theo khi đi ra ngoài. Thanh niên để tóc dài, mái tóc đen nhánh tết thành bím vòng hai, ba vòng trên cổ, chỗ đuôi tóc cột một dải lụa đỏ rũ trên vai trái. Trên người mặc áo, quần vải màu xám đen, bên hông buộc đai lưng vải cũng màu xám, dưới chân mang giày vải.

Trang phục này của cậu dù là thôn dân Đại Long Thôn cũng không mặc, có lẽ chỉ có thế hệ trước mới mặc loại áo vải này, nhưng vì tướng mạo cùng khí chất bất phàm làm cậu nhìn như một thế ngoại cao nhân thâm sâu khó dò.

Thanh niên cúi đầu lộ gương mặt tươi cười, mi mắt cong cong, trong nháy mắt đánh tan khí chất nghiêm túc nghiễm nhiên trên người, trở nên ôn hòa dễ gần.

Từ xa, một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đỡ bà lão hơn sáu mươi tuổi chạy tới. Dọc đường vừa chạy vừa kêu: "Anh Cửu, anh Cửu, chờ đã!"

Mao Cửu vội vàng xoay người đi về phía trước vài bước đỡ lấy Manh bà (bà lão mù) suýt chút đã té xuống: "Manh bà, không phải con đã nói là không cần tới tiễn rồi ư?"

Manh bà thở hổn hển, chỗ hốc mắt trũng sâu vào, thần sắc bi thương: "A Cửu, giúp Manh bà, mang A Linh về đây."

Mao Cửu gật đầu: "Yên tâm đi Manh bà. Con sẽ mang A Linh về."

A Linh là cháu gái của Manh bà, mấy năm trước mới vừa thành niên đã lên thành phố. Mấy năm qua cũng chỉ về nhà có vài lần, mỗi tháng đều gửi tiền về cho bà của mình nhưng tháng này thứ gửi về không phải tiền mà là một tờ đơn nhận thi thể.

Cháu gái Manh bà A Linh cuối cùng lại chết ở thành phố lớn, không về được.

Manh bà khóc ngất, không có cách nào đi nhận thi thể cháu gái. Mao Cửu thân là tuần tra viên trong thôn, tạm thời thay thế chức vụ sư phụ cậu xử lý một vài chuyện liên quan. Sư phụ của Mao Cửu là Mao lão, một cảnh sát trong thôn, những chuyện như vậy đều là do ông ấy xử lý.

Nhưng mà thời gian trước Mao lão đi du lịch, nói là du lịch cùng công đoàn. Ông hưng phấn thu thập tay nải suốt đêm, chỉ để lại phong thư kêu Mao Cửu thay thế chức vụ của ông, sau đó chạy mất.

"A Cửu, để Tiểu Sơn đi theo con đi."

Mao Cửu nhìn thoáng qua thiếu niên im lặng đang đỡ Manh bà, hơi nhíu mày: "Tiểu Sơn không ở bên cạnh thì ai sẽ chăm sóc bà?"

"Bà có thể tự chăm sóc mình, A Cửu, đưa Tiểu Sơn theo đi, Manh bà cầu xin con."

Nói xong, Manh bà muốn quỳ xuống, Tiểu Sơn bên người đã quỳ xuống trước, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Mao Cửu, quật cường đến liều mạng.

Tiểu Sơn, tên Phương Hồi Sơn, là đứa nhỏ được Manh bà nhặt về nuôi từ nhỏ đến lớn, cực kì hiếu thuận.

Mao Cửu thở dài, bất đắc dĩ đồng ý.

Manh bà cảm kích không thôi.

Chủ thuyền ở phía dưới thúc giục, Mao Cửu hô lớn một tiếng: "Đến ngay" Rồi quay đầu lại nói với Manh bà và Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn, lên thuyền đi. Manh bà, chúng con đi đây."

Dứt lời, cậu chống lan can từ chỗ cao hai mét nhảy xuống, vững vàng dừng ở trên boong tàu trong tiếng kinh hô của mọi người. Động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, xinh đẹp như chim én. Còn Tiểu Sơn chạy một đoạn, từ bậc thang đi lên thuyền.

Chiếc thuyền chuyển động, chậm rãi rời khỏi bến.

Mao Cửu dẫn theo Tiểu Sơn tìm chỗ ngồi xuống, cũng không nhìn xung quanh hay nhúc nhích gì nữa. Người khác lén lút nhìn sang đều cảm thấy kì lạ, bởi vì hai người này lớn thì xinh đẹp, nhỏ thì tuấn tú.

Hai người giống như được điêu khắc ra từ tượng gỗ, từ khi lên thuyền rồi ngồi ở đó thì lập tức thẳng lưng không nhúc nhích. Đúng là khiến người khác tò mò.

Thật ra là bởi vì tính tình của Mao Cửu vốn nghiêm túc đứng đắn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn có một vị sư phụ không đáng tin cậy, tính tình bị rèn luyện càng thêm trầm ổn. Gương mặt cậu tinh xảo, khí chất ôn nhuận như ngọc, càng xứng với bộ dáng nghiêm túc đứng đắn, nhìn như một vị thầy giáo thời xưa.

Về phần Phương Hồi Sơn, tính tình vốn trầm mặc, không thích nhìn đông nhìn tây cũng là bình thường.

Thuyền còn nửa ngày nữa mới tới nơi, lúc này chừng 10 giờ sáng, khí trời âm u nhìn như muốn mưa. Không khí rất trầm, từng đợt sóng nước lớn gợn lên như muốn dời sông lấp biển. Người trong khoang thuyền vốn đang ồn ào vui vẻ nói chuyện, thấy tình cảnh này không biết vì sao đều yên lặng lại.

Bất an dần lan tràn. Một đứa nhỏ chịu không được không khí nặng nề này nên òa khóc, người mẹ đang ôm nó lập tức đánh lên mông nó một cái: "Đừng khóc! Còn khóc nữa mẹ kêu Thủy Hầu Tử tới bắt con đi giờ!"

Lời nói này truyền đi giống như ôn dịch. Dần dần, người vốn im lặng bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm, tiếng bàn tán xì xào vang lên.

Tiểu Sơn không rõ nguyên do, chịu không được tò mò nên hỏi thầm với Mao Cửu: "Anh Cửu, Thủy Hầu Tử là cái gì?"

Mao Cửu nhoẻn miệng cười: "Là Thủy Quỷ."

Tiểu Sơn mở to hai mắt, vừa hưng phấn vừa hồi hộp.

Ở tuổi của nhóc đáng lẽ nên tràn ngập lòng hiếu kì, đáng tiếc bởi vì là cô nhi cho nên ngày thường có vẻ ổn trọng, già dặn hơn. Nhìn Tiểu Sơn lộ ra tinh thần phấn chấn vốn có của thiếu niên, Mao Cửu cũng vui mừng. Không ngờ cậu mới bấy nhiêu tuổi đã có thể trải nghiệm tâm tư như cha già thế này.

"Chỉ cần có nước thì sẽ có nhiều cách giải thích cho Thủy Quỷ, rất nhiều nơi đều nhập Thủy Hầu Tử và Thủy Quỷ lại làm một, một con là thủy quái, một con là quái vật, đều trốn ở trong nước hại người, truyền thuyết nói nó sức lực lớn vô cùng, kéo người vào trong nước rồi lấy bùn đất trong sông nhét vào tai, mắt, mũi, miệng, khiến người đó không thể hô hấp, sau đó ăn luôn."

Mao Cửu nghiêm trang phổ cập khoa học, một đôi mắt đen nhánh. Trong miệng nói về truyền thuyết khủng bố mà nét mặt lại rất ôn hòa, Tiểu Sơn nhìn mà sởn hết tóc gáy.

Mao Cửu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, sờ đầu Tiểu Sơn: "Đùa em thôi. Cười nhiều một chút, đừng có nhăn mặt cả ngày thế."

Tiểu Sơn nhăn mặt: "..."

"Khoa học nói cho chúng ta biết dù là truyền thuyết gì cũng có bóng dáng của nó, loại quỷ quái nào cũng có thể giải thích."

Tiểu Sơn: "Ò ..."

Mao Cửu tiếp tục phổ cập khoa học: "Dùng khoa học để giải thích thì Thủy Hầu Tử thật ra là rái cá. Rái cá là một loại động vật ăn thịt, thường trốn ở bên hồ tập kích con mồi trên bờ. Dần dà hình thành truyền thuyết sông lớn có giấu Thủy Quỷ ---"

Bỗng, có người hô to: "Có người rơi xuống nước."

"Cái gì? Có người rơi xuống nước?"

"Có đứa nhỏ rơi xuống nước. Nó không biết bơi, có ai biết bơi không? Mau cứu người kìa!"

Mao Cửu đứng bật dậy, cước bộ kỳ lạ, vài ba bước đã nhảy vào đám người chen chúc bên mép thuyền, vừa nhìn xuống đã thấy một bé trai bảy, tám tuổi đang quẫy đạp trong nước. Mẹ nó ở trên boong tàu lo lắng không yên, lúc này, chủ thuyền cầm dây thừng quấn lên eo bụng, nhảy xuống nước rồi nhanh chóng bơi tới chỗ đứa nhỏ.

Tiểu Sơn nhờ thân hình nhỏ chui vào trong đám người nên rất nhanh đã đến bên cạnh Mao Cửu, cậu nhìn thấy tình cảnh phía dưới thì khẽ thở phào, bỗng nhiên cậu nghĩ tới gì đó, hỏi: "Anh Cửu, sao anh không xuống cứu người?"

Con người Mao Cửu tuy ôn hoà lãnh đạm nhưng rất trượng nghĩa. Vốn dĩ cứu tử phù thương* là chức trách của bác sĩ, Mao Cửu cũng như vậy, vừa nghe Tiểu Sơn hỏi thì trả lời: "Mao Sơn đệ tử, tế thế tùy tâm." Nhưng bây giờ cậu chỉ đứng ở mép thuyền nhìn xuống.

*Cứu tử phù thương (救死扶伤): chỉ chung việc trị bệnh cứu người.

Mao Cửu lắc đầu nói: "Anh không biết bơi" Nói xong, hai mắt sâu thẳm nhìn xuống mặt nước, chau mày. Cậu bỗng xoay người ra khỏi đám đông, đi tới chỗ thuyền viên đang kéo dây thừng buộc bên hông chủ thuyền.

"Mau kéo lên."

Thuyền viên nghe nói thì sửng sốt, vừa lúc chủ thuyền đã bế đứa bé kia lên nên lập tức kéo dây thừng. Ai ngờ mới kéo đến một nửa lại giống như chịu lực cản thật lớn, làm như ở một chỗ khác của dây thừng có thứ gì đó đang ganh đua với hắn.

Không ai cảm giác được thuyền viên có vấn đề nhưng với mắt thường cũng có thể thấy được, chủ thuyền vốn đang ôm đứa nhỏ bỗng bị lôi lại, dây thừng lỏng lẻo lập tức bị kéo căng. Tình hình này vô cùng kì lạ, giống như phía dưới mặt nước tĩnh lặng kia đột nhiên xuất hiện thứ gì đó kéo họ lại.

Đứa nhỏ kia bỗng hoảng sợ khóc lên: "Có cái gì đó! Có cái gì đó kéo chân con!"

Nói xong, cả người nó bị lôi đi, may mà chủ thuyền giữ chặt tay nó mới không bị kéo vào trong nước nhưng thứ kia sức lực quá lớn, nửa người của chủ thuyền đã bị kéo xuống nước.

Chủ thuyền hô to: "Kéo dây thừng!"

Lập tức có mấy người đàn ông đi qua hỗ trợ kéo dây, còn chưa kéo được một nửa đã nghe chủ thuyền hô: "Dừng lại! Đừng nhúc nhích."

Hoá ra hai bên giằng co, dây thừng siết vào bên hông hắn, siết muốn chảy máu. Chủ thuyền là một người đàn ông trưởng thành, chút đau này sao có thể so với một mạng người, nhưng người trên thuyền càng dùng sức, thứ dưới kia cũng càng dùng sức lôi kéo khiến sắc mặt đứa nhỏ trắng bệch muốn ngất đi.

Lúc này có người hoảng sợ nghi ngờ: "Thủy, Thủy Quỷ?!"

"Thủy Hầu Tử?! Hình, hình như là nó ..."

Ngay lập tức, đám người hoảng sợ vội vàng lui về sau một bước:

"Thủy Quỷ tìm thế thân, đứa nhỏ kia là thế thân, chỉ cần mặc kệ nó, Thủy Quỷ sẽ không quấn lên những người khác."

Lời này vừa nói ra thì đám người lập tức yên tĩnh. Tiếng khóc của mẹ đứa nhỏ càng lúc càng tuyệt vọng, lúc này có một cô gái thân hình mảnh mai bước ra: "Chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một Thủy Quỷ nho nhỏ hả? Hơn nữa, trên đời làm gì có quỷ? Không chừng là một con cá lớn, cùng lắm là thả thuyền cao su xuống xiên chết con cá kia!"

"Nói đúng lắm! Chúng ta tận mười mấy người đàn ông còn sợ gì nó? Thả thuyền cao su, tìm vài người cầm vũ khí xuống. Chủ thuyền, cố gắng chống đỡ!"

Mấy người đàn ông xung phong nhận việc bước ra, thuyền viên nhanh chóng đi tới thả thuyền, mấy người kia bước xuống, nhiều người trên thuyền cũng lo lắng nhìn theo, mẹ đứa nhỏ cảm động rơi nước mắt, không ngừng nói cảm ơn.

Mao Cửu lui ra phía sau một bước, nhìn chằm chằm mặt nước tĩnh lặng, thần sắc khó lường.

Tiểu Sơn chần chừ: "Anh Cửu?"

Mao Cửu thản nhiên nói: "Chờ bọn họ đi xuống cứu người thì chân của đứa nhỏ kia cũng bị phế rồi."

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"

Chương trước Chương tiếp