[Edit] Thiên sư không xem bói - Chương 25

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Mao Cửu mím môi, mắt nhìn thẳng, nĩa nhựa kéo mì gói ngửi thì thơm nhưng rất vô vị, nghiêm mặt ăn.

Tiểu Sơn ngồi bên cạnh cậu cũng vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc ăn mỳ.

Lục Tu Giác ngồi ở chủ vị mang đầy ý cười, mười ngón tay thon dài bưng bát cơm màu xanh, cầm đũa. Đũa gắp một miếng thịt nạc xào vàng kim, mọng nước bỏ vào trong chén, sau đó chống đũa bất động.

Hắn ngẩng đầu hỏi Tiểu Sơn: "Anh bạn nhỏ, muốn ăn không?"

Tiểu Sơn lén liếc mắt nhìn Mao Cửu, không nói chuyện.

Mao Cửu không đổi sắc: "Tiểu Sơn, đừng nói chuyện với chú lạ."

Chú ... lạ?

Ý cười trên môi Lục Tu Giác càng tăng: "Tiểu Cửu ---"

"Không thân cũng chẳng quen, vui lòng gọi cả tên lẫn họ."

"Mao Cửu đúng không? Khụ, người tới là khách, đừng khách sáo, ăn đi. Không lấy tiền, cứ xem như tôi ... mở tiệc tẩy trần cho các cậu." Lục Tu Giác mím môi, nghẹn cười: "Sống nhiều năm như vậy chắc là chưa từng ăn cái gì ngon, vị giác bị đầu độc đến nỗi khác hẳn với người thường ... ngại quá, ngại quá, tôi nói sai, nói sai."

Lục Tu Giác không nói nữa, ánh mắt nhìn Mao Cửu đầy vẻ thương hại, từ ái giống như nhìn một đứa nhỏ chịu đói suốt mười mấy năm ---

Cực! Kỳ! Đê! Tiện!

Mao Cửu không đổi sắc, bình tĩnh tự nhiên. Dù sao thì trong vòng nửa tiếng đồng hồ Lục Lục thiếu đã nói sai không dưới năm lần. Sớm đã quen, dù không thích cũng đánh không lại.

"Lục tiên sinh, ăn không nói chuyện, ngủ không nói mớ."

"Người tới là khách, các cậu mới tới cũng không cần phải câu nệ gì đâu. Lại đây, ăn đi."

Mao Cửu liếc nhìn mấy cái đĩa hình thức, màu sắc xinh đẹp trước mặt Lục Tu Giác, vừa thơm vừa ngon, đó là Lục Tu Giác tự mình làm. Cái này đúng là ngoài dự đoán, nhưng mà dù có lên được phòng khách, xuống được phòng bếp cũng không thể nào hợp lại với cái tính cách ác liệt của hắn.

"Lục tiên sinh nhiệt tình quá, không thì giảm một nửa tiền điện nước là được rồi."

"Không cần bàn nữa."

Mao Cửu ngước mắt, Lục Tu Giác ôn hòa cười: "Cậu nói gì thế*?"

*gốc là ( 说什么傻话呢 ) nghĩa là "Cậu nói gì mà ngốc nghếch thế?" nhưng mà để bớt gợi đòn nên tui dịch như vợi :'>>>>

'Bộp' một tiếng, Mao Cửu bẻ gãy nĩa nhựa, cậu dùng sức đập bàn. Hít sâu một hơi, nói: "Ý tốt không thể từ chối, Mao Cửu cung kính không bằng tuân mệnh."

Nói xong, Mao Cửu, trước biểu cảm trợn mắt há miệng của Lục Tu Giác, bưng mấy đĩa thức ăn trước mặt hắn đặt tới trước mặt mình và Tiểu Sơn, "Tiểu Sơn, chúng ta phải cảm ơn Lục tiên sinh rộng lượng."

Tiểu Sơn: "Cảm ơn Lục tiên sinh."

Lục Lục thiếu yên lặng cạn lời nhìn mâm thức ăn trống rỗng trước mặt mình, vùi đầu im miệng, ăn cơm.

Thì ra chọc xù lông sẽ có loại phản ứng này, cũng ... rất đáng yêu.

.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ không một ngôi sao, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao trên trời đêm.

Tất cả đều yên tĩnh.

Mao Cửu bước ra khỏi phòng, buổi tối bị Lục Tu Giác chọc tức nên ăn nhiều quá, làm cho đến bây giờ bụng cậu vẫn còn hơi căng, lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.

Giờ đành xuống lầu đi tới đi lui cho tiêu cơm. Sau khi đi vòng quanh phòng khách hết mười vòng thì cái gì nên tới cũng tới, cậu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh giải quyết. Lúc rửa tay xong đi ra, mới vừa đi đến cầu thang đã nghe được giọng của Lục Tu Giác.

Giọng này ... nghe hơi kì lạ.

Không phải khó nghe, ngược lại, dễ nghe đến bất ngờ. Khàn khàn dịu dàng, mềm mại như nước, giống như tiếng đàn cello vang trong đại sảnh trống trải, yên tĩnh, đầu ngón tay khảy nhẹ, 'ong' nhẹ nhàng rõ ràng. Giọng nói tràn ngập thân cận và cưng chiều, hiển nhiên là Lục Tu Giác và người mà hắn đang trò chuyện rất thân mật.

Mao Cửu mím môi, lui về phía sau một bước. Tiếng động rất nhỏ vang lên trong phòng khách an tĩnh lập tức khiến Lục Tu Giác cảnh giác.

"Ai? Ra đây!"

Mao Cửu rũ mắt nhìn bóng của mình, xung quanh là ánh đèn nhu hòa. Phòng khách có bóng đèn, cũng có bộ đèn chụp dán màng tối. Đêm khuya mở lên, ánh sáng khá là nhu hòa, soi đường rất rõ, đồ đạc xung quanh cũng vừa nhìn đã thấy hết. (:'<<< tui cũng hông biết dịch đoạn này sao cho mượt nữa, đại khái là có bật sẵn đèn, nhưng mà kiểu đèn mờ mờ ý, thấy được đường đi với hình dáng đồ nội thất thôi.)

Lục Tu Giác vòng qua cầu thang, tràn ngập cảnh giác.

Nghe tiếng bước chân sắp vòng qua tới nơi, Mao Cửu thở dài đi ra đối diện với Lục Tu Giác.

"Lục tiên sinh, là tôi ---"

Những lời phía sau giống như cành giòn gặp phải cương đao, bỗng bị cắt đứt, nghẹn ở cổ họng.

Lục Tu Giác nhìn biểu cảm vặn vẹo như nhìn thấy sinh vật gì đáng sợ, kì lạ lắm của Mao Cửu, hơi hoang mang. Hắn ngập ngừng nhìn xuống theo tầm mắt của cậu, sau đó sắc mặt chớp mắt tối sầm. Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mao Cửu, ánh mắt lộ ra hung quang.

Rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi hận không thể hủy thi diệt tích nhưng phải cố gắng giả vờ vân đạm phong khinh: "Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?"

Giọng của Mao Cửu nhẹ như gió thoảng: "Chưa đâu."

Lục Tu Giác im lặng một lúc lâu, lại vân đạm phong khinh hỏi: "Đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?"

Sắc mặt Mao Cửu mơ màng: "Ăn no căng, muốn đi dạo một chút."

Lục Tu Giác dường như có thể nghe được tiếng nghiến răng của mình, hắn hỏi lại lần nữa: "Đã trễ thế này mà còn chưa ngủ sao?"

"... Tiêu cơm xong rồi, tôi đi ngủ. Lục tiên sinh ngủ ngon."

Lục Tu Giác hơi hòa hoãn, cuối cùng cũng nghe hiểu được tiếng người.

Mao Cửu mang theo nét mặt mơ màng, bước chân phù phiếm đi lên lầu, đến lúc chân trái giẫm lên bậc thang thứ tám, chân phải đạp lên bậc thang thứ bảy thì bỗng nghiêng người nói với Lục Tu Giác: "Lục tiên sinh, thật ra anh rất đáng yêu."

Cuối cùng còn quét mắt nhìn Lục Tu Giác từ trên xuống dưới một lần, gật đầu khẳng định khen ngợi: "Anh đáng yêu thật."

Lục Lục thiếu thốt ra từng chữ từ kẽ răng: "Cảm, ơn!"

Mao Cửu gật đầu, bày biểu cảm 'không cần cảm ơn, anh đáng yêu thật' rồi lên lầu trở về phòng.

Lục lục thiếu ở dưới im lặng một lúc rồi đột ngột sải bước lên đến lầu hai chỉ trong vài giây, yên lặng chạy đến cửa phòng Mao Cửu, dán tai lên nghe trộm tiếng động bên trong.

Mao Cửu bình tĩnh lên lầu, bình tĩnh vào phòng, đóng cửa, sau đó cất tiếng cười lớn.

Tiểu Sơn cũng bị đánh thức, nhìn thấy Mao Cửu ôm bụng cười khùng ngã xuống đất còn tưởng cậu bị trúng tà, sợ hãi vội hỏi: "Anh Cửu, anh không sao chứ?"

Mao Cửu lắc đầu, cười chảy nước mắt.

"Không ... Không sao ..."

Lục Lục thiếu mặt trong mặt ngoài gì đều bị vứt hết, vô cùng lo lắng chạy về phòng, đóng cửa tức giận nhảy lên giường lớn nghiêm túc kháng nghị, tất cả động tác liền mạch, lưu loát như nước chảy mây trôi.

"Mama! Đừng gửi mấy thứ quần áo kì cục tới chỗ con nữa, con không bao giờ mặc đâu!"

Lục phu nhân đang ở một bán cầu khác trong video call trên Ipad hoàn toàn làm lơ kháng nghị của con trai út, dù sao thì con trai từ nhỏ đến lớn đều nói vậy, mỗi lần bà chỉ cần rớt hai, ba giọt nước mắt là có thể khiến nó chịu thua.

Lục phu nhân hỏi: "Người vừa rồi là ai thế? Tại sao lại ở trong nhà của con? Không phải con đã nói người có thể ở đó nhất định phải là vợ tương lai của con sao? Con trai, nhanh nói với mẹ, mẹ sắp có con dâu."

Lục Tu Giác đen mặt: "Hàng này mà cũng làm con dâu của mẹ được à? Mẹ, mẹ đừng nói bậy. Cậu ta là một người hoàn toàn, không hề quan trọng."

Lục phu nhân đương nhiên biết con trai mình đang dối lòng, bà còn không hiểu con trai của mình hay gì? Nếu chán ghét thật thì sao nó có thể để người ta vào ở trong nhà của nó? Đừng nói là ở lại, lắc lư trước mắt nó cũng không được nữa là.

Người này còn có thể chọc cho con trai bà thẹn quá thành giận, đến nỗi phải rống một tiếng cho bõ tức, không phải chân ái chẳng lẽ là bạn bè, đơn thuần đắp chăn tám chuyện? Ha hả, dù sao bà cũng không tin.

Lục phu nhân cười một hồi lâu, sau đó nói: "Cậu ấy thật đáng yêu."

Đáng yêu? Một khối gỗ lạnh băng có thể gọi là đáng yêu?

Lục Tu Giác ha hả cười lạnh: "Mẹ, đừng nói sang chuyện khác. Sau này đừng có gửi mấy bộ quần áo kỳ cục này tới nữa, con không bao giờ mặc đâu!"

Tuy mỗi lần đều mặc cái loại quần áo kỳ cục xấu hổ này vì không chịu được lời thỉnh cầu tha thiết của mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ khi hắn ở nhà một mình mới mặc, không ai thấy. Bây giờ có người khác ở cùng, còn bị nhìn thấy nữa!

Trong nháy mắt, Lục Tu Giác có suy nghĩ giết người diệt khẩu thật.

Nên hắn mới không chào đón người ngoài vào ở đấy!

Lục phu nhân bày biểu cảm đau lòng gần chết: "Con trai lớn rồi ... gọi mama bằng 'mẹ' luôn!"

Lục Tu Giác bất lực: " ... Mama, đừng có đánh trống lảng nữa."

Lục phu nhân: "Mẹ biết mà --- đứa nhỏ đáng yêu vừa rồi, bạn trai nhỏ của con ấy, tên là gì thế?"

Lục Tu Giác: "..."

.

Ngày hôm sau, Lục Tu Giác tự làm bánh mì nướng (loại sanwich ý) và cà phê đặt trên bàn ăn. Mới vừa ngồi xuống thì ngoài cửa đã có người đi vào. Hắn ngẩng đầu, là Mao Cửu. Vừa nhìn thấy đối phương, hắn lại nhớ tới chuyện xấu hổ tối qua, khuôn mặt tuấn tú chớp mắt cứng đờ.

Mao Cửu mới từ ngoài khu nhà về, trên tay còn cầm một túi bánh quẩy, bánh nướng và sữa đậu nành. Thấy bộ dạng thản nhiên vờ bình tĩnh của Lục Tu Giác ... cậu lại hold không nổi, muốn cười quá.

Đặt bữa sáng lên bàn, Mao Cửu hỏi Lục Tu Giác: "Anh ăn không? Tôi mua hơi nhiều."

Lục Tu Giác liếc mắt nhìn Mao Cửu, vô sự hiến ân cần*.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Hắn bưng cà phê uống một ngụm, không trả lời cậu mà hỏi: "Sáng sớm cậu chạy ra ngoài khu nhà mua mấy thứ này đấy à?"

Mao Cửu trả lời, "Thuận đường chạy bộ. Sáng sớm khi tôi ở thôn phải đi tuần tra, đảm bảo tài sản của thôn dân không bị thiệt hại. Quen thôi."

Lục Tu Giác cũng chả có hứng thú gì với chuyện cậu nói, hắn chỉ hơi kinh ngạc vì Mao Cửu chạy xa như vậy để mua bữa sáng. Tòa chung cư này ở trung tâm thành phố, vì mặt tiền đường thuận tiện, phong thủy cũng tốt, ngàn vàng khó cầu.

Khu chung cư này là hạng mục khai phá tốt nhất của công ty địa ốc trực thuộc Lục thị, Lục thị cực kỳ coi trọng môi trường và trị an. Cho nên dù ở trung tâm thành phố thì nơi này vẫn rất yên tĩnh, dưới khu nhà có siêu thị, nhà hàng các loại, nhưng không có mấy người buôn bán nhỏ không có giấy phép kinh doanh. Ra khỏi khu nhà này thì phải đi một đoạn đường khá dài mới có thể gặp được người bán rong.

Không phải hắn muốn nhắc tới mấy người bán hàng rong kia, mà hắn đoán bữa sáng của Mao Cửu chắc là mua ở phố xe hàng nhỏ bên đường, đều là người bán hàng rong cả, tiện lắm.

Đường đi tới chung cư này đều là đường cao cấp, ưu nhã, chủ yếu nhắm vào nhóm người thuộc giai cấp trung lưu, thượng lưu. Cho nên phía dưới phần lớn là chuỗi nhà hàng hoặc nhà hàng cao cấp, bán rất đắt.

Mao Cửu hẳn sẽ không tiêu uổng phí phần tiền này.

Mao Cửu nói: "Lục tiên sinh cũng dậy rất sớm."

Dậy còn sớm hơn cả cậu, ánh mặt trời vừa lên, cậu tu luyện xong cũng chỉ mới hơn 6 giờ một chút, lúc cậu đi ngang một căn phòng thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang nặng nề. Âm thanh đó giống như đang đánh lên bao cát.

Nghĩ kỹ lại, nhà này trừ cậu và Tiểu Sơn chỉ còn Lục Tu Giác, cũng dễ đoán.

Lục Tu Giác hơi kinh ngạc với thái độ nhẹ nhàng của Mao Cửu, phải biết hôm qua hai người bọn họ giống như kẻ thù chạm mặt nhau. Hắn trêu chọc Mao Cửu, Mao Cửu ấp ủ mong muốn đá hắn tàn phế.

Hắn suy nghĩ một lát, dừng động tác ngậm bánh mì, giương cằm nói: "Đừng vọng tưởng được giảm miễn tiền điện nước, cùng lắm là chỉ cho các cậu ở lại một tuần, quá một tuần thì tôi cũng mặc kệ việc các cậu có chỗ đặt chân hay không, phải thu dọn sạch sẽ rời đi."

Bất ngờ là Mao Cửu không hề tức giận, hai tròng mắt đen như mực nhìn thẳng Lục Tu Giác. Một lúc lâu sau, cậu cười khẽ một tiếng, nói: "Lục tiên sinh, tối hôm qua anh rất đáng yêu. Nhất là lỗ tai thỏ run run trên đỉnh đầu, nếu để các cô gái trong thôn của tôi nhìn thấy, thế nào cũng nháo nhào đòi mua một bộ cho xem. Lục tiên sinh, nếu anh đến thôn của tôi thì nhất định sẽ khiến bọn nhỏ thích, bởi vì cả anh lẫn chúng đều rất đáng yêu."

Mao Cửu nói xong cũng không chờ hắn phản ứng lại, chuồn ra khỏi phòng ăn như bôi dầu dưới chân. Chân trước mới vừa bước ra, sau lưng đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ly bị đặt mạnh lên bàn. Đập rất vang dội, còn có thể nghe được mấy lời lầm bầm không thể kiềm chế của Lục Tu Giác.

Liên tiếp mấy lời thô tục khiến người ta nghẹn họng trân trối, tổng hợp vài tiếng ngôn ngữ địa phương, trong đó còn pha trộn thêm một vài câu ngoại ngữ. Khiến người ta phải kinh ngạc, cảm thán kho từ ngữ phong phú, đồng thời cũng kinh ngạc khi Lục Lục thiếu từ trước tới nay cao quý ưu nhã lại có thể xổ hết bài này đến bài khác như lưu manh, du côn.

Tâm trạng của Mao Cửu rất tốt, đi lên lầu gọi Tiểu Sơn xuống ăn sáng. Tiểu Sơn đã thức rồi, nhưng sáng sớm thấy con Husky kia điên cuồng dưới phòng khách, cậu đành quay trở lại phòng nghỉ.

Bây giờ lắp bắp dò hỏi: "Anh Cửu, con chó đó vẫn còn ở dưới hả?"

"Xuống ăn đi, nó đi rồi."

Tiểu Sơn thở phào nhẹ nhõm đi xuống lầu.

Dưới lầu không có ai, phòng ăn cũng không có. Hiển nhiên là người nào đó đã bị chọc tức bỏ chạy rồi.

Mao Cửu nhìn mặt bàn và bồn rửa chén trong phòng bếp, đều rất sạch sẽ. Chén, đũa, đĩa và ly đều được rửa sạch sẽ đặt trong tủ chén, bày biện rất chỉnh tề. Đũa ra đũa, chén, đĩa, ly, xếp gọn vào nhau, nhìn sạch sẽ, ngăn nắp, cảnh đẹp ý vui.

Dưới cơn tức giận vẫn không quên dọn rửa chén đĩa mình đã dùng, chứng tỏ người này có thể khống chế bản thân rất tốt, tu dưỡng cao, hoặc là có thói quen ở sạch cộng thêm chứng cưỡng chế. Mao Cửu cảm thấy cái trước có khả năng cao hơn, đương nhiên cũng không bài trừ việc hắn có thói ở sạch.

Điều này không phải chuyện xấu, ít nhất thì có thể đảm bảo rằng mấy ngày ngắn ngủi sắp tới cậu đều có thể ở trong một hoàn cảnh khiến người ta thấy thư thái. Dù sao ở cùng một vị chủ nhà có tu dưỡng cao, tính tự khống chế tốt, còn có thói ở sạch thì cũng không đến nỗi nào, bỏ qua loại tính cách một lời khó nói hết của hắn với đam mê thiếu nữ nào đó thì tất cả đều rất hoàn mỹ.

Tiểu Sơn nhìn xung quanh, rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, nói: "Anh Cửu, Lục tiên sinh không ở đây."

"Ừm, chắc là đi làm rồi."

"Lục tiên sinh ... tính tình không tốt."

Mao Cửu mở túi ra nhìn, cậu phát hiện thiếu một phần sữa đậu nành và một cái trứng luộc nước trà, trong mắt không khỏi dâng lên ý cười. Cậu nhíu mày khi nghe Tiểu Sơn nói nhưng rất nhanh đã thả lỏng: "Tiểu Sơn, Lục tiên sinh cho chúng ta ở lại đây, chúng ta phải cảm ơn hắn mới đúng. Còn nữa, là chúng ta làm phiền Lục tiên sinh."

"Nhưng mà Lục tiên sinh vẫn luôn nhắm vào anh, hơn nữa, anh trai của Lục tiên sinh vì báo đáp anh mới đưa anh vào ở. Nếu không phải bọn họ tới đón chúng ta thì chúng ta cũng có thể ở khách sạn hoặc nhà trọ. Ở lại để bị khinh bỉ, không bằng dọn đi ra ngoài còn hơn."

Mao Cửu bình tĩnh nhìn Tiểu Sơn: "Tiểu Sơn, bởi vì em sợ chó."

Tiểu Sơn bị nói trúng tim đen, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, cũng có thất vọng khi mục đích tan vỡ, rầu rĩ hút một ngụm sữa đậu nành: "Em xin lỗi, anh Cửu ..."

"Không sao, con trai thì nên hoạt bát một chút, lại nói nữa, tính tình của Lục tiên sinh cũng không đến nỗi quá kém, cùng lắm thì ..." Khắc nghiệt, độc miệng, miệng tiện mà thôi.

Mao Cửu giả vờ ho khan, "Nội tâm hắn hơi thiếu nữ thôi."

Tiểu Sơn: "???"

Tuy Tiểu Sơn không rõ vì sao thái độ của Mao Cửu đối với Lục Tu Giác lại thay đổi lớn như vậy trong một đêm, nhưng ý cười nơi khóe mắt đầu mày của Mao Cửu lại rất rõ ràng.

"Ăn đi. Ăn xong chúng ta đến cục cảnh sát một chuyến."

Lục Tu Giác lên chiếc SUV* của mình ra khỏi chung cư, nhìn thoáng qua sữa đậu nành và trứng luộc nước trà mà hắn bị ma xui quỷ khiến lấy đi ở một bên, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.

*SUV (Sport Utility Vehicle): Xe thể thao đa dụng.

Cũng không phải ghét bỏ mấy thứ này từ quán ven đường, năm đó hắn mới mười sáu tuổi đã chạy ra ngoài, sau đó đi tòng quân, còn có loại khổ nào mà chưa nếm trải đâu. Hắn chỉ ghét bỏ Mao Cửu. Tuy trong lòng cực kỳ ghét bỏ Mao Cửu nhưng mà thân thể lại rất thành thật. 

Ôm thái độ nếm thử, Lục Tu Giác uống một ngụm sữa đậu nành, mùi hương đậu nồng nàn tràn ngập, vị ngọt vừa phải khuếch tán nơi đầu lưỡi. Sữa đậu nành ngon một cách bất ngờ.

"Trù nghệ chẳng ra gì nhưng khẩu vị lại rất tinh tế."

Lục Tu Giác lẩm bẩm một câu, uống hết sữa đậu nành trên tay rồi nhanh chóng dừng ánh mắt trên quả trứng luộc nước trà đã hơi lạnh, giải quyết xong quả trứng hương vị cũng được kia, hắn nghĩ ngày mai cứ để Mao Cửu mua giúp hắn một phần.

Cùng lắm, cùng lắm thì giảm một phần phí điện nước.

Ăn uống no đủ, tâm trạng Lục Tu Giác cũng vui sướng hơn nhiều. Hắn hơi híp mắt chạy xe đi về hướng đường cao tốc. Xe trên đường cũng không nhiều, giao thông cũng không đông đúc vì vẫn còn khá sớm. Dù sao thì phần lớn người mua được xe hơi cũng không cần phải đi làm sớm như vậy, Lục Tu Giác thân là đương gia của Lục thị, cần phải làm tấm gương tốt.

Hắn chạy xe rất ổn định, không nhanh không chậm, tốc độ ở trong mức quy định. Có mấy chiếc xe chạy rất nhanh vượt qua hắn. Hắn vẫn không hề hoang mang, ngước mắt thoáng nhìn một chiếc Land Rover* đi theo mình ở phía sau đang dần đến gần.

*Land Rover: một thương hiệu xe hơi hạng sang của Anh.

Lục Tu Giác nhướng mày, thói quen nhiều năm khiến hắn có độ cảnh giác nhất định với nguy hiểm. Dưới chân giẫm chân ga, SUV nhanh chóng tăng tốc. Chiếc Land Rover ở phía sau cũng tăng tốc theo, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.

Lục Tu Giác vừa chú ý tình hình giao thông phía trước vừa bình tĩnh cắt đuôi người theo dõi. Kẻ thù trên thương trường? Hẳn không phải. Cơ nghiệp của Lục thị rất lớn, tuy chọc cho nhiều người đỏ mắt nhưng bọn họ vẫn luôn khiêm tốn, cũng luôn hưởng ứng sự kêu gọi của quốc gia. Nhờ vậy mà Lục thị được người ta nâng đỡ cả trong tối lẫn ngoài sáng, nếu không thì làm sao tạo nên địa vị và thành tựu không thể dao động ở đế đô này được?

Không có kẻ thù ngu xuẩn nào dám đối nghịch với Lục thị một cách trắng trợn táo bạo như vậy, hơn nữa, từ trước đến nay Lục thị hành thiện giúp người, dù cho thương trường vô tình, lợi ích là trên hết nhưng tác phong làm việc của Lục thị luôn là chừa lại một con đường, tuyệt đối không làm chuyện thiếu đạo đức như hại người khác tan cửa nát nhà.

Cho nên khả năng là kẻ thù này có thể loại trừ.

Vậy là kẻ thù trước kia của hắn? Lúc trước hắn cũng có chạy đi đánh hạ vài cái cứ điểm buôn ma túy, nhưng hắn làm chuyện tốt không lưu danh, làm chuyện xấu lại càng không lưu danh. Kẻ thù trước kia cũng không thể nào tìm tới được chỗ hắn.

Vậy đó là ---

'Trộm kim tặc'?

Ngày đó kẻ rình trộm ở khách sạn đối diện Minh Khúc Viên hẳn cũng là đám người 'Trộm kim tặc' này. 'Trộm kim tặc' bắt được một miếng thịt, xé xong sẽ tìm miếng tiếp theo ngay. Hai ngày trước cuối cùng cũng gửi ngón tay của đứa nhỏ về tạo đả kích lớn với Chu gia. Chắc là trong hai ngày nay Chu gia không chịu nổi, giao tiền chuộc cho 'Trộm kim tặc' khiến bọn chúng giết con tin rồi.

Cho nên bây giờ mục tiêu của bọn chúng là hắn?

Lục Tu Giác nghiền ngẫm cười, trong mắt là hàn đàm (hồ nước lạnh) sâu không thấy đáy, lạnh băng khiếp người. Hắn thả lỏng chân ga, tốc độ xe giảm xuống, Land Rover phía sau cũng giảm tốc độ xe.

Đi tiếp chừng hai phút, Lục Tu Giác bỗng giẫm lên chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung. Trong chớp mắt vứt Land Rover phía sau lại một khoảng thật xa, người lái xe hiển nhiên nhận ra được Lục Tu Giác đã phát hiện ra bọn chúng, lúc nhanh lúc chậm rõ ràng đang thăm dò. Bọn chúng cũng không lén lút nữa, mạnh dạn nhấn ga đuổi theo.

Như vậy là có thể thấy trên đường cao tốc vào sáng sớm, một chiếc SUV và một chiếc Land Rover, một trước một sau truy đuổi nhau, tốc độ tăng lên gấp đôi mức quy định. Khoảng cách giữa hai xe dần thu nhỏ lại, Land Rover ở phía sau gần như sắp đuổi tới sát đuôi SUV, nhưng khi hắn giẫm ga sắp đụng tới thì tốc độ của SUV bỗng tăng lên, lại kéo ra một khoảng cách.

Cứ thế lặp lại ba bốn lần, người kia có ngu cỡ nào cũng biết mình bị chơi. Hắn vô cùng tức giận, điên cuồng nhấn ga, hoàn toàn không màng tới việc mình đang ở trên đường cao tốc, chỉ lo chăm chăm đâm tới chiếc SUV trước mặt.

Lục Tu Giác giẫm lên chân ga né tránh chiếc xe xuất hiện bất thình lình phía trước. Đường cao tốc dần trở nên chen chúc, chiếc xe vẫn cứ xuyên qua một cách thành thạo, linh hoạt như cá gặp nước.

Kẻ phía sau không rành đua xe, ban đầu xe không nhiều, hắn chỉ cần chạy thẳng về phía trước, ôm cua cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ dòng xe dần đông đúc, hắn như lấy trứng chọi đá, ban đầu né tránh một cách chật vật, sau đó trở thành kinh hoàng, sợ hãi.

Loại người này, trong mắt chỉ có tiền, tàn nhẫn độc ác nhưng lại sợ chết. Đúng là nực cười.

Lục Tu Giác biết đoạn đường phía trước có một chỗ rẽ, góc độ còn khó nhằn hơn, từng xảy ra rất nhiều sự cố, rất nguy hiểm. Phải là cao thủ đua xe, nếu không thì chạy xe với tốc độ cao rất dễ đụng phải vòng bảo hộ, nghiêm trọng hơn là còn bay cả xe lẫn người ra ngoài.

Hắn giảm tốc độ, lẫn vào trong dòng xe cộ rất khó để nhận ra. Nhất là khi người bên trong Land Rover phải né tránh các loại hung hiểm đã sắp mệt gần chết, bỗng thấy mục tiêu của mình cách càng lúc càng gần thì chỉ còn lại khoái cảm được trút cơn giận.

Lục Tu Giác khống chế tốc độ xe cực kỳ lão luyện, như một tay đua xe già đời. Luôn treo chơi Land Rover phía sau, tạo cho đối phương một loại ảo giác như sắp đuổi kịp lại như đuổi thế nào cũng không kịp.

Nóng vội, kinh hoảng và phẫn nộ tra tấn người cầm lái, hắn đỏ mắt, mạnh chân nhấn ga đâm về phía SUV trước mặt, hắn mặc kệ sống chết của mục tiêu, cũng quên đi tiền tài. Trong ván cờ vô hình này, hắn giống như một con chuột bất lực bị mèo trêu đùa, còn tưởng mình nắm chắc thắng lợi, tưởng mình mới là kẻ đi săn.

Tay chân Lục Tu Giác không ngừng điều khiển, gạt cần số phối hợp với đạp phanh xe, đánh tay lái, khiến chiếc xe giống như một con cá kiêu ngạo hất đuôi, hoàn thành một lần lướt vô cùng xinh đẹp.

Mà kỹ thuật của người lái phía sau lại không tốt như vậy, đâm thẳng vào lan can, đến nỗi lan can bị cong ra ngoài một mảng lớn. Xe chết máy, nửa trước đầu xe bị sụp xuống. Xe bị hỏng thì tánh mạng của người bên trong không chừng cũng phiêu~

Rất nhiều xe tới lui cũng dừng lại xem khiến đường đi bị tắc nghẽn trong khoảng thời gian ngắn. Lục Tu Giác nhìn tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, búng ngón tay một cái vang dội.

"Trên đường cao tốc không được đua xe, ăn luật giao thông vào trong bụng rồi ha."

Lục Tu Giác rung đùi đắc ý, sau đó mới thảnh thơi gọi điện thoại --- báo cảnh sát.

Kẻ bắt cóc tống tiền, giết con tin xảy ra tai nạn, không báo cảnh sát chẳng lẽ muốn để họa lại cho người khác sao?

Mao Cửu dắt theo Tiểu Sơn đứng ở trạm xe buýt đầu đường chờ xe, từ chỗ cậu đi đến cục cảnh sát chỉ cách một khu thôi. Vốn cậu có thể đi bộ tới vì bước chân của cậu nhanh, nhưng mà Tiểu Sơn không tập võ, không phải người biết võ nên chỉ có thể ngồi xe buýt.

Cậu cũng không muốn để Tiểu Sơn lại chung cư, nếu đưa cậu nhóc ra ngoài thì tiện để cậu nhóc trải đời. Chắc là Manh bà cũng có ý này, nếu không thì sẽ không nhờ cậu đưa Tiểu Sơn theo.

A Linh đã chết, Manh bà một thân một mình lẻ loi hiu quạnh. Bà cũng là người đã bước nửa bước vào quan tài, rất lo lắng cho Tiểu Sơn. Bà để Mao Cửu mang nhóc theo là có ý gửi gắm, cũng ôm chút hy vọng xa vời rằng có thể tìm được người thân của Tiểu Sơn.

Cho nên dù mang theo một người có vẻ phiền phức nhưng Mao Cửu cũng không oán giận. Cậu vốn là một người ôn nhu, bằng không thì sẽ không thay Mao lão làm tuần cảnh, thân thiết với người già trẻ nhỏ trong thôn.

Không hề mất kiên nhẫn với mấy việc lặt vặt này.

Hai người đang đứng chờ xe buýt, sau lưng là một hàng có nam có nữ, hơn phân nửa đang cúi đầu nhìn di động trên tay. Có một bà lão đẩy xe rác màu xanh đi ngang qua, cách đó không xa là hai cái thùng rác bốc mùi tận trời.

Một cô gái mặc váy trắng để tóc dài ở phía sau lưng Mao Cửu che mũi, bất mãn oán giận: "Trời nóng, người cũng biến lười. Để rác rưởi vứt ở đây mùi hôi muốn chết, không dọn dẹp một tiếng một lần được à? Hôi như vậy ... hẳn là để cả ngày rồi."

Bạn trai cô nàng bung dù che trên đầu, nghe vậy mới nói: "Cố chịu chút thôi, xe sắp tới rồi."

Cô gái tóc dài không vui: "Hôi quá ..."

Mao Cửu phát hiện không phải chỉ có cô gái tóc dài là nghĩ vậy, những người khác tuy ngoài miệng chưa nói nhưng hành động đều bày tỏ đúng là hôi đến mức bọn họ khó mà chịu đựng. Hơn nữa, từ lời nói của cô gái có thể đoán được bình thường cũng không phải vậy, mặc dù là giữa hè cũng dọn dẹp một tiếng một lần, cho nên sẽ không hôi đến thế.

Thành phố lớn rất chú ý vệ sinh, dù sao thì lượng người cũng lớn, phải phòng ngừa dịch bệnh, còn phải chú ý đến bộ mặt của thành phố. Nhất là đế đô.

Mùi hôi đó Mao Cửu ngửi cũng thấy ghê tởm, hình như là mùi thối rữa của thịt.

Mao Cửu cảm thấy dù là loại mùi hôi nào cũng không thể qua được mùi thịt thối rữa, có thể làm người ta nôn bữa cơm tối qua ra luôn.

Mao Cửu cau mày nhìn chằm chằm chỗ rác nọ, bà lão đang dọn thùng rác, xách túi đựng rác bên trong ra. Bà cũng không lôi thẳng túi rác bên trong, bởi vì dáng người nhỏ gầy mà túi rác kia lại quá nặng, phải một người đàn ông trưởng thành mới nhấc lên nổi.

Bà lão đẩy thùng rác ngã trên mặt đất, kéo túi rác ra từng chút một. Túi rác đầu tiên kéo rất dễ dàng, đến cái thứ hai, bởi vì bên trong đựng quá đầy, lúc đẩy ngã không cẩn thận làm nó rải ra ngoài.

Tức thì, mùi hôi càng rõ ràng hơn. Người đi ngang qua vội vàng che mũi, có người còn buồn nôn. Người đứng ở trạm xe đều che mũi, vẻ mặt chán ghét. Xe buýt tới rồi từ từ dừng lại, người phía trước đều gấp gáp nhanh chóng lên xe, như chạy trốn.

Đến phiên Mao Cửu, cậu dừng tại chỗ bất động khiến người phía sau ồn ào oán than.

Mao Cửu để ý thấy lúc thùng rác ngã có một cái thùng giấy rất lớn lăn xuống, bên trong hẳn là đựng thứ gì đó rất nặng, bởi vì lúc nó rơi xuống phát ra tiếng động trầm đục nặng nề.

Bà lão dọn dẹp tất cả rác rưởi, nhặt thùng giấy lên. Bà muốn đổ đồ bên trong ra, giữ lại thùng giấy. Giẫm bẹp rồi mang về nhà có thể bán được ít tiền.

Người ở phía sau thúc giục: "Cậu có đi không vậy? Đừng đứng cản đường chứ?"

Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn Mao Cửu: "Anh Cửu, chúng ta không lên xe hả?"

Mao Cửu thu tầm mắt: "Lên đi ---"

"A!!!!"

"Có người chết! Có người chết!"

"Có thi thể á --- trong thùng giấy đựng thi thể ---"

Đám người hoảng loạn, bà lão là người đầu tiên phát hiện thi thể sợ hãi lùi lại vài bước, ngã ngồi trên mặt đất không đứng dậy nổi. Có mấy người đàn ông gan lớn bước tới nhìn một cái, tức thì đều che mũi chạy tới một bên nôn ọe.

Mao Cửu ba bước thành hai bước đi tới xem xét, mùi hôi thối có thể khiến người ta ngất xỉu xông vào mũi. Cậu che mũi chịu đựng mùi hôi chui vào khoang mũi, xem xét tình hình bên trong.

Thùng giấy chứa một cái thi thể, mức độ hư thối rất cao, là thi thể của một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi, quần áo trên người rất mới. Không dễ tính được thời gian tử vong, dù sao cũng là giữa hè, trời nóng dễ làm cho thi thể hư thối nhanh hơn.

Mao Cửu tinh mắt để ý thấy trên tay trái của thi thể đứa trẻ thiếu mất hai đốt ngón tay, chỗ cắt rất bằng phẳng, hẳn bị dao rất sắc bén cắt đi.

Trừ chỗ đó ra, cổ họng còn có một dấu siết đã từ tím dần biến thành màu đen, đây chắc là vết thương trí mạng.

Rất rõ ràng, đứa nhỏ này bị giết.

Tiểu Sơn đi tới nhìn một cái, sau đó không đành lòng dời ánh mắt. Cậu hỏi: "Anh Cửu, bây giờ làm sao?"

"Báo cảnh sát."

Cảnh sát tới rất nhanh, nơi này xem như là trung tâm thành phố, ở trung tâm thành phố mà còn xuất hiện án mạng? Hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, cũng cực kì chuyên nghiệp, kéo dây cảnh giới màu vàng ngăn cách người ngoài. Một nhóm cảnh sát kiểm tra thi thể trong thùng giấy, một nhóm lấy lời khai từ người xung quanh.

Mao Cửu là người báo án nên bị đưa đi lấy lời khai. Đây là trình tự bình thường, cảnh sát muốn biết người đầu tiên chứng kiến có phát hiện gì không. Dù sao thì từ lúc thi thể bị phát hiện cho đến khi bọn họ tới, nó có thể bị phá hư trong một khoảng nhất định.

Lúc này manh mối từ người chứng kiến đầu tiên rất quan trọng, bà lão lúc trước vẫn còn rất sợ hãi, lời khai lộn xộn không có tin tức gì có ích. Nhưng ngược lại Mao Cửu hợp tác rất tích cực, trật tự rõ ràng, nói được vài manh mối khá là quan trọng.

Bởi vì cậu rất hợp tác nên cảnh sát hỏi chuyện cũng bày vẻ mặt ôn hòa với cậu.

Sau đó Lão Tiền tới, vừa chỉ huy người đưa thi thể và thùng giấy cùng trở về vừa hỏi Mao Cửu: "Cậu nói tay trái của đứa nhỏ thiếu mất hai đốt?"

Mao Cửu gật đầu.

"Không phải khuyết tật bẩm sinh?"

Mao Cửu nói: "Mặt cắt rất bằng phẳng, cũng thối rữa."

Mặt cắt thối rữa chứng tỏ miệng vết thương đó mới tạo thành, khuyết tật bẩm sinh hoặc bị cắt lâu rồi thì mặt cắt sẽ không hư thối vì thi thể tử vong --- cái này không giống như việc thối rữa của thi thể.

Diện tích hư thối của thi thể chỉ ở khuôn mặt, bụng, tứ chi còn chưa thể đạt tới trình độ thối rữa như vậy. Bởi vì thi thể sau khi chết không bao lâu sẽ thối rữa ở phần đầu trước, đến mặt rồi đến bụng, cuối cùng lan ra khắp thi thể. Mà thi thể này tứ chi vẫn còn nguyên, chỉ có hai đốt ngón tay trên tay trái bắt đầu hư thối.

Chứng tỏ miệng vết thương đó mới bị tạo thành cách đây không lâu, hoặc nên nói hai đốt ngón tay nọ mới bị cái gì đó cắt đi không bao lâu.

Manh mối đã đến đây rồi, Lão Tiền sao còn không rõ đứa nhỏ đó là đứa con của Chu gia? Không ngờ bọn họ canh chừng cách mấy cũng không níu giữ được người Chu gia đi giao tiền chuộc.

'Trộm kim tặc' vừa nhận hết tiền chuộc thì sẽ giết con tin ngay lập tức, huống chi người Chu gia từng chỉ giao một nửa tiền chuộc, làm như vậy e là đã chọc giận đối phương.

Lão Tiền hút một hơi Nhuyễn Trung Hoa, loại thuốc này đắt muốn chết, bình thường ăn mặc cần kiệm lắm ông mới dám hút một bao như vậy. Cũng chỉ có khi gặp phải loại án khó giải quyết như thế này ông mới dám hút.

"Cậu trai trẻ, phiền cậu đến cục cảnh sát một chuyến lấy khẩu cung." Lão Tiền dập tắt tàn thuốc, ném vào hộp gạt tàn, thở dài nói.

Ông hơi lo lắng sợ Mao Cửu không chịu đi, dù sao thì có rất nhiều người không muốn dính dáng gì với cục cảnh sát, cho dù không phạm tội cũng không muốn. Vừa là kiêng kị cũng vừa là chột dạ, một nơi chính khí lăng nhiên như cục cảnh sát luôn sẽ khiến người ta chột dạ một cách vô cớ.

Mao Cửu cũng sảng khoái: "Cảnh dân hợp tác, tôi hiểu."

Lão Tiền kinh ngạc, sau đó có ấn tượng rất tốt với Mao Cửu.

Mao Cửu còn nói thêm: "Tôi từ Đại Long Thôn tới, thay Manh bà nhận thi thể của cháu gái. Cháu gái của Manh bà lúc trước truyền về tin báo tử, nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây."

Lão Tiền gật đầu, nghĩ muốn hỗ trợ: "Cô ấy tên gì? Tôi cho người đi hỏi thử."

"Cô ấy tên Phương Linh."

Lão Tiền khiếp sợ ngẩng đầu, cả nước có rất nhiều người trùng tên trùng họ, có thể trùng tên trùng họ, cùng một chỗ tới cũng chỉ có một người mà thôi. Chuyện này đúng là quá trùng hợp.

Sau một lúc lâu, Lão Tiền mới lắc đầu, im lặng lại muốn hút thuốc. Nhịn nhẫn một hồi thì quyết định không hút, ông già rồi, có thể hút ít được thì hút ít đi.

"Cậu tới đây cũng không biết là đúng lúc hay là không khéo nữa."

Không khéo là vì không thể nhìn mặt người chết lần cuối, đúng lúc là vì thi thể hỏa táng suýt nữa bị người ta nhận đi rồi.

Mao Cửu kinh ngạc, dò hỏi nguyên nhân chết của Phương Linh.

Không thể trách cậu cảm thấy kì lạ, tuy Phương Linh không thường trở về Đại Long Thôn nhưng rất có hiếu. Mỗi lần trở về đều nở mày nở mặt. Chuyện làm cậu cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu nhất là Mao lão đã từng nói, Phương Linh là một người sẽ sống thọ.

Mao lão biết xem tướng đoán mệnh, một lời nói ra đúng tám, chín phần. Nhưng mà ông cũng từng nói, thứ gọi là mệnh này có thể thay đổi trong nháy mắt, một giây trước có mệnh đại phú đại quý, giây tiếp theo có thể biến thành kỳ hồ lang bạt cả đời.

Gặp gỡ một người, trải qua một việc, hoặc thay đổi một chút suy nghĩ cũng có thể thay đổi vận mệnh của bản thân, mệnh số không phải tuyệt đối.

Phương Linh vốn có mệnh sống thọ, bây giờ đã chết. Điều này chứng tỏ đã có cái gì đó thay đổi mệnh số của cô ấy.

Mao Cửu nói thân phận tuần cảnh Đại Long Thôn của mình cho Lão Tiền, Lão Tiền cũng báo một ít tin tức liên quan đến Phương Linh cho cậu. Nghe tới Phương Linh đã chết còn có thể đứng lên, tự chạy đi hỏa táng mình thì Mao Cửu nhíu mày: "Hành Thi?"

Lão Tiền không nói, dù sao cũng là nhân viên công vụ, khó mà nói những chuyện như vậy.

Mao Cửu cũng hiểu, bởi vậy dọc theo đường đi đều yên lặng nhớ lại về những thứ liên quan đến Hành Thi.

Mao lão từng nhắc tới Hành Thi. Hành Thi, người tuy đã chết nhưng vẫn còn có thể sinh hoạt. Từ thời xa xưa, trong các tiểu thuyết thần quái có truyền rằng, một là biến thành từ thi thể trong dã mộ, có thể tự động hành tẩu tìm kiếm máu tươi, gọi là Cương Thi. Còn lại là người chết trong vòng bảy ngày bị người khác điều khiển trở thành Hành Thi không có tri giác, chỉ biết nghe lệnh.

Người chết trong vòng bảy ngày, bảy phách tiêu tán, ba hồn rời thân, lúc này thi thể bắt đầu hư thối, tứ chi cứng đờ nhưng không ảnh hưởng việc đi lại. Bởi vậy có thể dùng để tạo thành Hành Thi mà sử dụng.

Hành Thi không khác biệt gì với người bình thường, biểu cảm dại ra, không nói chuyện, giống như một bức tượng băng. Nhưng chỉ cần không nói lời nào thì sẽ không ai nghi ngờ đó là một khối thi thể.

Thật ra Hành Thi bắt nguồn từ chiến tranh. Thời xa xưa, một vài thuật sĩ làm việc dưới trướng đế vương vì muốn luyện chế ra một loại binh lính vừa bất tử lại có sức lực vô cùng lớn, bọn họ bắt đầu bắt người sống để luyện. Sau đó bọn họ phát hiện người sống không thể trở thành công cụ tác chiến hoàn mỹ, không có tư duy, tuyệt đối nghe lệnh hành sự thì bắt đầu dùng người chết để luyện.

Chỉ cần thuật pháp không bị phá hỏng, Hành Thi sẽ vĩnh viễn nghe lệnh, sẽ không biết phản bội, trở thành một quân đoàn cực kỳ mạnh mẽ.

Trong thời loạn, thi thể là nhiều nhất, nhưng thuật sĩ cũng nhiều. Là thời đại loạn lạc nhất, thi thể đều bị luyện thành Hành Thi, bọn họ bắt đầu giết người sống. Đây là một thuật pháp cực kỳ tà ác, tàn nhẫn, sau đó bị xem như tà đạo, không được lưu truyền trong chính đạo.

Cho tới bây giờ, môn phái có thể luyện chế và sử dụng Hành Thi đã không còn lại bao nhiêu. Nhiều lần loạn lạc, còn vẫn luôn bị chèn ép, lại bị xem là tà đạo, không ai học tập nên truyền thừa bị chặt đứt.

Cho dù có môn phái còn lưu trữ nhưng cũng sẽ không sử dụng loại tà thuật này.

Mao Cửu suy đoán có lẽ là đệ tử của môn phái nào đó dùng loại tà thuật này, giết người, sau đó luyện thành Hành Thi, sử dụng bọn họ để bắt cóc, giết con tin và giao dịch tiền, vì vậy mà người đứng sau màn có thể trốn rất kỹ.

Cái loại tà thuật này không trừ không được!

Tuy giới thiên sư không có quy định văn bản rõ ràng nhưng vẫn có một chút quy định không thay đổi, đó là gặp tà trảm tà. Cho dù gặp được người không cùng môn phái, chỉ cần là kẻ tà ma ngoại đạo thì ai cũng có trách nhiệm trảm tà vệ đạo.

Lão Tiền rất kinh ngạc tính nhạy bén của Mao Cửu, nếu gia nhập đội của bọn họ thì chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Trong lòng ông lập tức nổi lên tâm tư muốn mượn sức, nhưng ông cũng không biểu hiện ra ngoài ngay, tuy có năng lực nhưng phẩm hạnh lại càng quan trọng hơn nhiều.

"Phương Linh lúc ở Minh Khúc Viên là người đi lấy tiền chuộc từ chỗ Chu gia."

Chương trước Chương tiếp