Trang chủ[Edit] Thiên sư không xem bóiChương 30: Công chúa nhỏ

[Edit] Thiên sư không xem bói - Chương 30: Công chúa nhỏ

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Mao Cửu đi tới phía trước, Lục Tu Giác leo lên SUV đuổi theo bên cạnh Mao Cửu, chạy rất chậm, nhắm mắt đi theo.

Cửa sổ xe bị kéo xuống, lộ ra gương mặt gợi đòn của Lục Tu Giác.

"Đi bộ? Xe buýt? Hay là gọi xe? Không có tiền phải không?"

Mao Cửu mím môi không nói lời nào, khóe mắt liếc nhìn Lục Tu Giác. Lục Tu Giác ngồi ghế điều khiển bên trái, bên phải trống không, Mao Cửu đi trên lề đường nên ngang với ghế phó lái.

Lục Tu Giác thấy Mao Cửu vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước thì muốn chọc ghẹo cậu: "Tôi đưa cậu đi một đoạn được không?"

Hắn nói chở cậu đi một đoạn đường, mà lại không hề mở cửa xe.

Lục Tu Giác tiếp tục chọc ghẹo Mao Cửu, tính tình hắn ác liệt, từ khi phát hiện thật ra lúc Mao Cửu tức giận rất đáng yêu thì rất thích trêu cậu, chọc cho cậu tức giận, gương mặt xinh đẹp giống như thoa phấn hồng, đẹp!

"Đừng khách khí nha ---"

Nói đến một nửa đã bị ngắt ngang.

Mao Cửu nhân lúc cửa sổ xe mở ra được một khoảng có thể nghiêng người chui vào thì nhanh chóng leo lên xe, vững vàng ngồi trên ghế phụ, thắt đai an toàn, thắt xong, ngồi ổn, mới nghiêng đầu nói với Lục Tu Giác đang sửng sốt: "Không khách khí."

Lục Tu Giác: "..."

Hắn giẫm lên chân ga, lúc này mới xem như là lái xe, vừa rồi chạy như rùa bò, người qua đường nhìn còn muốn đập.

Lục Tu Giác hỏi: "Phía trước có chỗ rẽ, rẽ đi đâu?"

Mao Cửu kinh ngạc: "Anh hỏi tôi?"

"Vô nghĩa, không phải cậu biết chỗ của cái ả đó sao?"

Mao Cửu mím môi: "Tôi không nói --- tôi nhớ tôi nói mình muốn về chung cư."

Lục Tu Giác cười như không cười nhìn cậu một cái, hắn đánh tay lái, quay đầu xe trở về.

Mao Cửu: "Quay về làm gì?"

"Không phải về chung cư sao? Hướng này là hướng về chung cư."

Mao Cửu: "..."

Cậu bất đắc dĩ móc điện thoại ra, mở bản đồ. Lục tiên sinh đúng là phần tử lưu manh.

"Đi về hướng lúc nãy, quẹo phải, lên quốc lộ XX8."

Lúc này Lục Tu Giác cũng không cười nhạo cậu nữa, đi tới chỗ quay đầu xe phía trước, đánh tay lái, đi về hướng vừa nãy, mục tiêu là quốc lộ XX8. Hắn vừa lái xe vừa nhìn điện thoại trên tay Mao Cửu. Phía trên mở bản đồ chỉ dẫn, một cái chấm đỏ đang chuyển động rất nhanh.

Lục Tu Giác hỏi: "Từng sửa?"

"Hửm?" Mao Cửu ngẩng đầu, thấy tầm mắt Lục Tu Giác dừng ở điện thoại trên tay mình thì gật đầu: "Ừm."

"Làm thế nào vậy?"

"Bùa định vị và công cụ (la bàn)."

Lời ít mà ý nhiều, đạo lý đơn giản, nguyên lý dễ hiểu nhưng thao tác khó khăn.

Mao Cửu mím môi, không muốn giải thích.

Phiền phức.

Từ nhỏ tới lớn, cậu được sư phụ mang ra ngoài gặp vài người. Những người đó nhìn thấy vật trừ tà cậu tự chế tạo thì phải hỏi, mới đầu cậu giải thích tỉ mỉ, bọn họ không hiểu. Sau đó cậu lại thêm vào các loại nguyên lý để giải thích, bọn họ vẫn không hiểu.

Mao Cửu im lặng, cả một đám học tra*, nói khoa học, nói phát minh, nói học tập với bọn họ thì có tác dụng cái khỉ gì đâu!

*Học tra (学渣): chỉ người học cho có, điểm thấp. Trái nghĩa với học tra là học bá (学霸) chỉ người chăm chỉ học nên điểm cao, hay học thần (学神) chỉ người không học mà điểm vẫn cao.

Lục Tu Giác không phải thiên sư trừ tà, chưa từng học trừ tà. Cho nên hắn có thể hiểu được nguyên lý, nhưng thao tác cụ thể thì không. Ít nhất cũng không biết vẽ bùa. Cho nên hắn cũng không hỏi tiếp, tuy cảm thấy rất thú vị nhưng hắn hiểu rõ, cái này không phải thế mạnh của mình, hắn sẽ không cưỡng cầu, cũng sẽ không bướng bỉnh.

"Cậu lợi hại hơn rất nhiều thiên sư trừ tà khác, cũng càng có thiên phú hơn."

Lục Tu Giác dừng xe, chờ đèn, nhìn hướng dẫn trên tay Mao Cửu, chờ đợi không hề hoang mang.

Mao Cửu nhìn hắn, ánh mắt đen láy hơi sáng lên, khóe môi nhẹ cong tựa như mang theo ý cười. Lục Tu Giác còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trên thực tế, hai người họ mới gặp nhau được hai ngày, trừ bỏ vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt, ai cũng chưa từng thấy bộ dạng và vẻ mặt dịu dàng của đối phương. Cho dù là Mao Cửu cũng không ngờ sẽ nghe được lời khen từ miệng Lục Tu Giác.

Mao Cửu nói: "Lục tiên sinh từng gặp rất nhiều thiên sư trừ tà rồi sao?"

Lục Tu Giác giẫm chân ga tiếp tục lên đường, không trả lời vấn đề này của Mao Cửu.

Mao Cửu nhìn sườn mặt Lục Tu Giác hồi lâu cũng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước mà còn cảm thấy độ ấm của mắt mãi vẫn chưa lui đi. Khó có thể tin được sẽ có một ngày cậu vì nhìn sườn mặt của một người lại không kiềm lòng được, muốn hôn --- bọn họ thậm chí chỉ mới quen chưa tới hai ngày.

Cậu xem như có thể hiểu được nỗi lòng quân vương thời cổ đại vì sắc đẹp họa quốc, đúng là chống cự không được mà!

"Lục tiên sinh cũng không ghét quỷ thần giống trong lời đồn ... Tôi gặp ai cũng nói anh rất ghét quỷ thần, đúng là gạt người. Anh Lục Tam, anh ba của Lục tiên sinh cũng cho là như vậy. Nhưng mà Lục tiên sinh không chỉ tin quỷ thần mà còn không ghét quỷ thần, mọi người lại cho rằng anh rất ghét quỷ thần, không tin quỷ thần ... là vì sao nhỉ?"

Lục Tu Giác hỏi lại cậu: "Cậu muốn tôi trả lời cậu, vậy cậu trả lời tôi một vấn đề trước đi."

Mao Cửu gật đầu.

Lục Tu Giác hỏi: "Tại sao cậu một hai phải biết nguyên nhân?"

"Bởi vì ..." Bởi vì tò mò á.

Mao Cửu vốn định nói như vậy nhưng cũng chưa nói ra miệng. Trong tiềm thức cậu cảm thấy nguyên nhân này cũng không phải nguyên nhân, trong nhận thức của cậu, không tin quỷ thần là chuyện tốt. Khiến người ta không mê tín, không tin tưởng vào quỷ thần mà tin vào khoa học, đây là quan niệm của cậu, dù cho cậu thường xuyên giao tiếp với quỷ thần.

Sư phụ từng nói, Nhân giới và Quỷ giới là hai thế giới tồn tại độc lập nhưng cũng đan chéo vào nhau, quỷ là tồn tại khách quan cũng là tồn tại chủ quan. Quỷ sẽ tồn tại mãi vì được mọi người sùng bái, sợ hãi, lực lượng tăng mạnh đến khi trở nên cụ thể hóa và có thể hại người.

Sư phụ nói quỷ không đáng sợ, lòng người mới là đáng sợ. Không có người lòng dạ đen tối tồn tại thì cũng sẽ không có quỷ hại người, quỷ không có năng lực hại người nhưng sẽ bởi vì tồn tại nhân tố nào đó điều khiển hình thành ảo giác chân thật. Ví dụ như một người gặp quỷ, quỷ hình thành một loại ảo tưởng đưa hắn xuống địa ngục, cái địa ngục mà hắn tin tưởng sẽ trở thành sự thật. Hắn không tin, chỉ cho rằng đó là ảo giác thì tất cả tổn thương đó sẽ chẳng sao cả.

Phần lớn quỷ sẽ không vô duyên vô cớ hại người, trừ một phần đã trở thành lệ quỷ.

Đây là nguyên nhân Mao Cửu luôn tuyên dương việc tin tưởng khoa học, nói thẳng ra thì, không tin quỷ thần, không sợ quỷ thần sẽ không bị hại.

Nhưng điều này cũng không phải phương pháp duy nhất có thể ngăn cản quỷ hại người, nói trắng ra là dù có giải thích thế nào, tin hay không, sợ hay không đều có thể tạo thành con đường nào đó để quỷ đạt được lực lượng. Nếu quỷ đạt được lực lượng từ con đường nào đó khác, thì có tin hay không, sợ hay không cũng chẳng quan trọng.

Việc quỷ thần từ trước tới nay đều thần bí khó lường, dù Mao Cửu có giải thích thì cậu cũng có thể tự làm mình hồ đồ luôn.

Nói đi nói lại, việc cậu cảm thấy tò mò không phải nguyên nhân nhưng thật ra cũng là nguyên nhân mà. Lục Tu Giác cho cậu một cảm giác như người đồng đạo, nếu là người đồng đạo thì vì sao lại để những lời đồn đãi như vậy truyền ra ngoài ... Khoan đã, cậu sao lại tò mò mấy thứ này?

Cái này mới là cái quan trọng nè!

Sao cậu lại tò mò? Không phải cậu vẫn luôn khuyên người khác phải tin tưởng vào khoa học, đừng mê tín sao? Cho nên dù có là người đồng đạo thì ghét quỷ thần cũng có vấn đề gì đâu.

Mao Cửu lấy tay che mặt, rầu rĩ nói: "Bỏ đi, xem như tôi chưa hỏi gì."

Lục Tu Giác nhìn người nào đó bỗng nhiên uể oải qua kính chiếu hậu, trong mắt bất giác mang đầy ý cười: "Ồ, vậy xem như tôi cũng chưa hỏi."

Mao Cửu không nói lời nào, vẫn còn đắm chìm trong vấn đề vì sao mình lại tò mò. Vùi đầu vào trong lòng bàn tay, tự nhiên làm Lục Tu Giác nhớ đến con mèo Anh lông ngắn ở nhà lâu lâu lại vùi đầu vào sô pha, để lộ cái mông mập mạp bên ngoài, sau đó cảm thấy mình đã trốn đến nỗi cả thế giới cũng không ai phát hiện.

Sau đó càng nghĩ càng thấy đúng, càng nhìn càng thấy giống. Con mèo ở nhà bình thường cao quý ưu nhã, lúc dịu dàng thì cực kỳ ngoan ngoãn, lúc giận dỗi thì sẽ vung móng vuốt, ngẫu nhiên mơ màng sẽ ngáo đến nỗi mất đi ưu nhã thường ngày.

Cái loại tương phản này đủ đáng eo đến chết người.

Lục Tu Giác nhìn đường, đánh tay lái, sau đó ánh mắt dừng trên người Mao Cửu, hắn thu ánh mắt về, nhìn đường, không bao lâu lại quay sang nhìn Mao Cửu.

Mao Cửu cảm thấy có người nhìn mình, cậu giật bả vai, nhúc nhích một cái.

Lục Tu Giác nghĩ tới con mèo ở nhà, kéo cái mông bự, chôn đầu, từ góc này của sô pha dịch tới một chỗ khác. Thành thật mà nói, nếu hắn nhìn thấy chuyện này sẽ giơ máy lên quay lại, cất giữ kỹ. Khi tâm tình không tốt thì mở ra xem, liều thuốc chữa lành tất cả đấy.

Điển hình kiểu người vui sướng trên sự đau khổ của meo meo.

Mao Cửu bỗng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn sườn mặt căng chặt của Lục Tu Giác, không biết vì sao lại cảm thấy hắn đang vui vẻ. Khẽ lắc đầu, Mao Cửu ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn về phía trước, phát hiện bọn họ càng lúc càng chạy về hướng hẻo lánh ít người, nhíu mày: "Chúng ta đi ngoại ô thành phố sao?"

Lục Tu Giác trong nháy mắt Mao Cửu ngẩng đầu đã nhanh chóng quay đầu đi, suýt nữa vặn trật cổ. Nghe vậy, hắn nhìn cây cối ở hai bên, bây giờ đang đi trên quốc lộ Bàn Sơn, phương hướng này đúng là đi về phía ngoại ô, vì vậy hắn đáp: "Đúng là hướng ra ngoại ô thành phố."

"Anh có nhìn ra được bọn họ dùng cách gì để sử dụng Hành Thi không?"

"Không biết, không nhận ra được, tôi cũng không phải thiên sư trừ tà. Cậu thì sao? Cậu cũng không nhìn ra được?"

Mao Cửu nhíu mày, nói: "Cách để sử dụng Hành Thi có rất nhiều loại, theo tôi biết, đều dùng bùa chú như nhau cả, bởi vì ban đầu là đạo sĩ, thiên sư luyện chế và sử dụng Hành Thi, cho nên dùng bùa khống chế Hành Thi. Dán bùa ở trên trán điều khiển bọn họ đi đường như trên phim hay chiếu. Nhưng bùa cũng có rất nhiều loại, trong ngũ hành, diễn hóa ngũ hành vẽ thành bùa đều có thể điều khiển được Hành Thi."

"Vậy cậu thấy đây là loại bùa gì?"

Mao Cửu hơi khó xử.

Lục Tu Giác nói: "Cậu đoán thử xem loại bùa nào có khả năng lớn hơn."

Mao Cửu lắc đầu: "Tôi ... lại không nghĩ là dùng bùa khống chế Hành Thi, tôi cảm thấy giống như là ..."

"Là cái gì?"

"Cổ."

Lục Tu Giác nỉ non vài câu, hắn cũng biết thứ gọi là cổ này một chút. Từ trước tới nay 'cổ' là một cái danh từ thần bí, ác độc, nhưng cũng không phải đều là thứ hại người. Nghiêm khắc một chút mà nói thì trên đời này không có thứ gì hại người, cũng không có thứ gì vô hại, còn phải xem là ai dùng, dùng như thế nào.

"Vì sao lại cảm thấy là cổ?"

"Tôi cũng không chắc lắm, chỉ suy đoán thôi. Tôi muốn bắt một cái Hành Thi của đối phương xem thử. Chủ yếu là lúc nghe lén ở trung tâm kia, gặp được con Thi Miêu đó, tôi có một cảm giác rất quen thuộc." Cảm giác giống như lúc trước giúp Lục Hạc Tư loại bỏ Quỷ Diện Sang trên xe lửa, một loại hơi thở âm độc khiến người ta không thể thoải mái, làm cậu cực kỳ chán ghét.

"Lục tiên sinh, tôi muốn hỏi anh thử, Lục gia của anh có phải từng đắc tội với ai rồi không?"

Lục Tu Giác cười, hiển nhiên cảm thấy câu này của Mao Cửu khá là buồn cười.

"Cây to đón gió, Lục gia không thể nào không có kẻ thù, làm việc trên thương trường dù có tận tình tận nghĩa vẫn không tránh được việc bị người ta hận."

"Có người nào hận không thể giết người của Lục gia không?"

Nghe vậy, Lục Tu Giác liếc nhìn Mao Cửu, một cái liếc mắt ý vị thâm trường, cất giấu thật nhiều cảm xúc.

"Sao lại nói vậy?"

Mao Cửu thản nhiên, không làm chuyện trái với lương tâm thì đương nhiên sẽ bình tĩnh: "Anh Lục Tam nói, tôi là ân nhân cứu mạng của anh ấy là thật. Không phải tôi da mặt dày muốn tìm quan hệ mà là lúc ấy nếu anh Lục Tam không gặp tôi, sẽ chết."

Giọng Lục Tu Giác trầm xuống, hàm chứa nguy hiểm như mưa gió sắp đến: "Có chuyện gì thế?"

Mao Cửu rũ mắt, "Lúc ấy, anh Lục Tam bị người ta hạ Quỷ Diện Sang, là một loại cổ. Trừ phi gặp được người đặc biệt có thể diệt trừ loại cổ này, nếu không thì anh ấy sẽ chết."

"Rất nguy hiểm?"

"Hử?"

"Loại cổ đó, rất nguy hiểm?"

Mao Cửu nhìn thẳng hắn: "Rất ác độc, một loại cổ khiến người ta sống không bằng chết, máu thịt trên người sẽ bị gặm cắn cho đến chết."

Chiếc xe bỗng thắng gấp, phát ra tiếng 'két' chói tai, bởi vì quá đột ngột, bánh xe cọ trên mặt đất tạo ra tia lửa. Nếu không phải có đai an toàn giữ lại, không chừng Mao Cửu cũng bị đụng đầu. Nhưng dù không đụng đầu, thân thể cũng bỗng ngã về phía trước.

Cậu vội vàng quay sang nhìn Lục Tu Giác, thấy khuôn mặt âm trầm của đối phương, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ tựa như tạo thành một bóng ma, đọng lại một tầng sát khí. Cả người Lục Tu Giác lúc này thoạt nhìn rất nguy hiểm, không giống như bình thường hắn bị chọc cho tức giận.

Loại tức giận đó không có sát khí, không có nguy hiểm. Hiện giờ Mao Cửu mới nhận ra bình thường Lục Tu Giác tức giận với cậu chỉ là đùa giỡn, trình độ chọc ghẹo này, Lục Tu Giác bị cậu chọc không có chỗ dung thân, Lục Tu Giác ăn mặc quần áo đáng yêu, nội tâm thiếu nữ, hoàn toàn khác hẳn Lục Tu Giác bây giờ.

Lục Tu Giác này mới là người mang mệnh cách Sát Phá Lang, mới là một sát tinh.

Mao Cửu mơ hồ nhận ra được, có lẽ người thân là giới hạn của Lục Tu Giác. Cậu lại bỗng nhớ tới một việc, sát tinh nhập mệnh, người mang mệnh cách Sát Phá Lang thật ra cũng giống như người mang mệnh thiên sát cô tinh, cực hung, cực ác. Sẽ khắc người nhà, khắc người thân, nhưng mà, người của Lục gia đều bình an, vận thế cũng tốt, chu môn tú hộ*.

*Chu môn tú hộ (朱门绣户): Chỉ gia đình giàu có, tốt đẹp.

Có thể thấy, tổ tiên Lục gia tích nhiều công đức, mỗi thế hệ con cháu cũng không quên tích công đức mới có thể chống được mệnh cách có thể so với sát tinh này của Lục Tu Giác. Nhưng mà chỉ e khi Lục Tu Giác còn nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít bị loại mệnh cách này ảnh hưởng đến người trong Lục gia.

Người Lục gia hẳn là tin vào mệnh số, tiếp xúc với không ít cao nhân. Ước chừng nhà họ cũng biết mệnh cách của Lục Tu Giác mà không sợ hãi hay kiêng kị, tối qua cậu còn nghe Lục Tu Giác trò chuyện với Lục phu nhân, rất thân mật. Quan hệ giữa hắn với anh Lục Tam cũng rất tốt, hẳn là người trong nhà không xa cách hắn vì mệnh cách, mà ngược lại còn yêu thương hắn như đứa trẻ bình thường khác.

Gặp được gia đình như vậy nên Lục Tu Giác mới xem trọng người nhà đến thế.

Nhưng mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Mao Cửu cũng đã đoán được nhiều như vậy, chờ đến lúc Lục Tu Giác phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh cảm xúc mới lái xe tiếp tục đi. Cậu vẫn để ý thấy vẻ lạnh băng trong mắt Lục Tu Giác, rét lạnh đến nỗi ánh nắng cũng không hòa tan được.

"Cảm ơn."

"Hả? Gì?" Mao Cửu không nghe rõ, cậu mới vừa hồi thần từ trong suy ngẫm, vừa bình tĩnh đã nghe được chất giọng trầm thấp của Lục Tu Giác, không chỉ trầm mà còn nhỏ quá nghe không rõ.

Lục Tu Giác còn tưởng Mao Cửu cố ý, tức giận nhìn lên kính chiếu hậu, kết quả nhìn thấy đối phương mở to đôi mắt trong suốt, vô tội nghi hoặc nhìn hắn, cổ họng hắn hơi nghẹn, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn chút: "Tôi nói cảm ơn cậu, đã cứu lão Tam."

Mao Cửu mơ màng: "Ò, ừm." Ngừng một chút lại bổ sung: "Không cần khách khí."

Đôi mắt ... thật đẹp. Thâm thúy vô cùng, như là miệng giếng ở hậu viện, mùa hè mát lạnh, mùa đông ấm áp, lúc nào, ở đâu cũng đều cảm thấy thoải mái. Còn lớp băng tưởng chừng mặt trời cũng không hòa tan được trong mắt ấy, đột ngột bị tan ra.

Lục Tu Giác thấy cậu như vậy, bỗng buồn cười, hắn nói: "Vì cảm ơn cậu, tôi mua cho cậu một căn nhà được không? Vành đai thứ nhất, thứ hai, thứ ba đều được, tùy cậu chọn lựa."

Mao Cửu xụ mặt, nghiêng mắt liếc Lục Tu Giác.

Người này còn chưa từ bỏ ý định muốn đuổi cậu đi. Đây là thái độ cảm kích người khác đó hả?

Lục Tu Giác mím môi, nín cười.

Hắn vẫn thích cảm giác trêu đùa Mao Cửu, thú vị vô cùng.

"Cậu thật đáng yêu."

Mao Cửu cười: "Lục tiên sinh càng đáng yêu hơn."

Lục Tu Giác bị sặc, giả vờ ho khan, sau đó giải thích: "Chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm. Không phải tôi thích mặc loại áo ngủ như vậy, là mẹ tôi thích ..." Nói tiếp không được nữa, ánh mắt của Mao Cửu rõ ràng viết: 'Ha hả, vô sỉ! Cái tên bất hiếu lúc này còn dám lấy mẹ mình ra làm bia đỡ đạn.'

"Mẹ tôi thích thật mà."

Mao Cửu: Anh nói, anh biên, anh diễn, tin một chữ xem như tôi thua.

Lục Tu Giác: "..." Vẫn rất gợi đòn.

Nếu không phải đang lái xe làm chuyện chính thì hắn tuyệt đối sẽ xuống xe làm một trận --- luận bàn luận võ đứng đắn, đừng có nghĩ sai!

Xe càng chạy càng đi về phía hoang vu, kiến trúc xung quanh cũng ít dần, chạy mãi về phía ngoại ô thành phố, xung quanh không có một ngôi nhà nào. Xe chạy về phía ngoài không bao lâu sẽ rời khỏi đế đô, gần tới nơi thì trời cũng hoàn toàn tối đen.

Bọn họ tới một cái trấn nhỏ rách nát, rất hoang vắng, người từng sống ở đây chắc cũng đều dọn đi hết rồi, chỉ còn lại hai ba căn nhà còn sáng đèn. Xe chạy vào bên trong cho đến khi dừng lại trước một toà chung cư cũ nát.

Mao Cửu nhìn chằm chằm chấm đỏ đang thong thả đi lại trên màn hình: "Là chỗ này."

Lục Tu Giác dừng xe, tắt máy, mở cửa xe đi ra ngoài. Mao Cửu cũng theo xuống xe, hai người vai chạm vai ngửa đầu nhìn tòa nhà cũ nát trước mặt.

Toà chung cư trước mắt này là một tòa dân cư cũ, rất cũ nát, lờ mờ có thể nhìn vào bên trong qua mấy cái cửa sổ nhỏ xíu phía trên. Đó là cửa sổ của mấy căn hộ, đã không lọt được bao nhiêu ánh sáng cũng không hợp quy cách. Nhìn như tháp bồ câu của niên đại trước, một mớ cửa sổ tối om như một con quái thú khổng lồ mở miệng, im ắng nhìn chằm chằm hai người, âm thầm cắn nuốt người đi lầm vào.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ càng khiến tâm thần người ta hoảng hốt. Bây giờ là mùa hè, có rất nhiều côn trùng, chỗ này còn là vùng ngoại ô, côn trùng sẽ càng nhiều hơn. Nhưng bọn họ lại không nghe được tiếng côn trùng kêu, cả một vùng tĩnh mịch.

Phía trước là một cánh cửa sắt rỉ sét thảm thương. Lục Tu Giác đi tới, vươn tay ra mà chưa kịp chạm vào đã rụt trở về, nhấc chân đá văng.

Xiềng xích cũng đã cũ, bị bung ra ngay. Cửa sắt phát ra tiếng 'kẽo kẹt' khó nghe khiến người ta khó chịu cực, ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch này lại càng thêm vang dội.

Mao Cửu cạn lời, mé, còn sợ chưa đủ bứt dây động rừng à?

Lục Tu Giác nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét: "Bẩn muốn chết, đừng lo lắng, tiếng động không truyền đến bên trong được."

Nói xong, hắn sải chân dài đi vào.

Trong lòng Mao Cửu: Không chỉ có một trái tim thiếu nữ, còn là một cô công chúa nhỏ sợ bẩn.

Đi vào bên trong, một khoảng đất xanh hóa nay thành đám cỏ dại mọc cao tới nửa người. Chỉ có một con đường nhỏ cho người đi ra đi vào, bên trong đám cỏ còn có rất nhiều dụng cụ tập thể dục đã hư hỏng từ lâu, Mao Cửu nhìn cũng có thể tưởng tượng được chỉ cần động nhẹ vào chúng là có thể rớt rụng từng mảnh.

Đủ thấy trình độ rách nát của nó.

Hoang vu. Tĩnh mịch. Không có sinh khí.

Mao Cửu đưa ra một kết luận như thế với nơi này.

Nơi hoang vu tĩnh mịch, đã lâu rồi không có sinh khí, càng dễ sinh ra quỷ quái.

Nhưng cậu lại không cảm nhận được quỷ khí, trực giác cậu chỉ cảm thấy chỗ này rất nguy hiểm.

Lục Tu Giác đi phía trước bỗng dừng lại, không nhúc nhích, Mao Cửu hỏi hắn: "Anh phát hiện cái gì à?"

Lục Tu Giác xoay người trở về, thuận đường còn xách theo Mao Cửu đi ra.

Mao Cửu không thể không đi theo, bím tóc của cậu bị bàn tay to của Lục Tu Giác kéo, không dám không đi theo.

"Lục tiên sinh, sao anh lại quay trở về? Không đi vào xem à? Lục tiên sinh, anh đừng có kéo bím tóc của tôi được không vậy? Lục tiên sinh?"

Lục Tu Giác buông bím tóc của Mao Cửu ra, hắn cúi người lấy một thứ trong xe, là hai thanh ba toong*.

*Nguyên văn là Phù bình quải. Tui cũng hổng biết tên tiếng Việt hay tiếng Anh của nó, nhưng là một loại vũ khí từng xuất hiện trong manga Kateikyoshi Hitman Reborn, bộ này hình như cũng làm anime rồi ý. Ảnh tui để bên dưới.

"Quên lấy."

Mao Cửu không còn gì để nói.

Lục Tu Giác lại nắm bím tóc của Mao Cửu đi vào bên trong, cười hì hì, cực kỳ tiện, nhưng là lúc ngẩng đầu nhìn về tòa chung cư kiểu cũ trước mặt thì trong mắt lại hiện lên vẻ nghiêm túc.

Mao Cửu tức giận muốn chết nhưng cậu vẫn duy trì phong độ, nghiêm túc kháng nghị: "Lục tiên sinh, anh làm ơn đừng có kéo bím tóc của tôi được không? Làm cho tôi rất bối rối."

"Hửm? Bối rối? Bối rối cái gì? Vì rụng tóc sao?"

"Lục tiên sinh!" Mao Cửu thật tức giận.

"Được rồi, chất tóc của cậu rất tốt, cực kỳ tốt, tốt đến nỗi không bình thường --- bím tóc của cậu không phải là giả chứ?"

"Lục tiên sinh!"

Mao Cửu cực kì tức giận, cho dù Lục Tu Giác là công chúa thì cậu cũng không định nhường, cậu muốn kháng nghị một cách nghiêm túc.

Lục Tu Giác cười ha ha, thành công chọc tức cậu.

Mao Cửu vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, Lục tiên sinh đúng là một ẻm công chúa nhỏ thích tùy hứng làm bậy.

Mao Cửu kiên định cho rằng nội tâm của Lục Lục thiếu là một thiếu nữ, Lục thiếu nữ này còn là một ẻm công chúa ngạo kiều, độc miệng, có thói ở sạch lại còn cực kỳ tự phụ.

**************

*Phù bình quải: (Anh giai trong ảnh có vẻ ngầu, tui cũng đọc thử giới thiệu rồi, có lẽ tui sẽ đọc bộ này nếu có thời gian)

Chương trước Chương tiếp