Trang chủ[Edit] Thiên sư không xem bóiChương 31: Mông vểnh

[Edit] Thiên sư không xem bói - Chương 31: Mông vểnh

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tòa dân cư kiểu cũ này là kiểu bồ câu điển hình, ý nghĩa như tên, phòng vừa hẹp vừa nhỏ giống như chuồng bồ câu. Từ mảnh đất xanh hóa phía trước muốn đi tới cửa lớn tòa nhà cần phải qua một con đường nhỏ, hai bên đường đều là cỏ dại dày đặc mọc cao đến eo.

Lục Tu Giác và Mao Cửu một trước một sau đi về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong bóng đêm tĩnh mịch vô cùng rõ ràng, bây giờ nếu đổi thành người thường chắc là sẽ bị loại không khí kinh dị này dọa cho hồn phi phách tán.

Nhưng mà Lục Tu Giác và Mao Cửu đều không phải người thường, gan to vl, không sợ quỷ cũng không sợ người quấy phá, lúc này vẫn còn tâm trạng mắng nhau.

Mao Cửu vuốt bím tóc dài của mình, sau đó quấn trở lại quanh cổ, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tu Giác đang không nhanh không chậm đi tới phía trước, bỗng vươn ngón trỏ chọt lưng hắn, tò mò hỏi: "Lục tiên sinh, anh không phải người quản lý Lục thị à? Trăm công nghìn việc, sao lại còn có thời gian chạy tới chỗ như là Ngọc Mỹ Dung để hưởng thụ thế?"

Lục Tu Giác bị ngón trỏ cậu chọt phía sau lưng tới cứng đờ, vội vàng đi về phía trước vài bước để tránh đi. Không thèm quay đầu cũng không dừng bước chân, hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Người này đang trốn tránh vấn đề, hắn không muốn trả lời.

Bây giờ Mao Cửu đã quen với kịch bản này rồi, khi Lục Tu Giác không muốn trả lời vấn đề gì thì sẽ hỏi lại hoặc nói sang chuyện khác, giống như sư phụ.

"Cũng không có gì nhiều ... Tôi chỉ muốn biết người trăm công nghìn việc như anh lại chạy đến trung tâm kia để làm gì? Người thành phố các anh đều thích như vậy à?" Sau này cậu cũng mời sư phụ cùng đi hưởng thụ, ít nhiều gì cũng là người từng đến đế đô, cũng cần phải có khí phách chứ.

"Sau này tôi đưa sư phụ đi hưởng thụ, hiếu kính ông ấy."

Trung tâm đó hả?

Lục Lục thiếu lẽ nào còn không biết chỗ đó là nơi thế nào? Một cái động tiêu hồn dù có mặc đầy quần áo thì chỉ cần lột một cái đã rớt sạch, Mao Cửu đi chỗ đó làm gì? Cậu còn muốn 'làm' hả? Vừa nhìn cậu là biết người này chưa từng trải qua chuyện đó*, biết hưởng thụ thế nào hả?

Trong đầu Lục Tu Giác kêu loạn, mấy câu tự hỏi liên tiếp bật ra khiến hắn sắp tự làm mình tức giận tới nơi, hắn tự làm khó mình mà còn không biết, mặc kệ cho Mao Cửu ở phía sau nói dự định của mình với cái trung tâm đó, trong lòng vừa phản bác vừa cười nhạo.

Nhất là cái việc khiến hắn cười nhạo nhiều nhất, cũng là việc hắn đắc ý nhất. Mao Cửu có bộ dạng mềm mại như thế, làn da khi lột hết (quần áo) ra phỏng chừng cũng thanh tựa thúy ngọc, trắng tựa bạch ngọc, trắng trắng mềm mềm. Còn muốn đi vào trung tâm massage kia lấy số lấy má hả? Sao cậu ta không gọi luôn cái gói chăm sóc đặc biệt gì đó từ A đến Z ấy?

Trong lòng Lục Tu Giác lạnh lùng cười nhạo Mao Cửu, không hề nghĩ được rằng với cái chứng cuồng sạch sẽ như công chúa của hắn thì chả khác gì với Mao Cửu, mà lại cười người ta còn non còn xanh?

"Lục tiên sinh, anh cảm thấy ý của tôi thế nào?"

Lục Tu Giác lạnh lùng đáp: "Chẳng ra gì."

Mao Cửu ngượng ngùng, thật ra cậu không hiểu mấy loại giải trí gì đó ở thành phố lớn này cho lắm. Cũng không phải cậu chưa từng tới đế đô, không phải chưa từng đến thành phố lớn, cậu còn từng ra nước ngoài rồi. Nhưng cậu chỉ toàn đi làm việc thôi, hơn nữa, chuyện này đã là của nhiều năm trước rồi.

Khi đó cậu còn nhỏ, đi tới đi lui đều phải giữ bí mật. Sau khi hoàn thành phải trở về cái nông thôn bế tắc kia ngay, thật ra mà nói thì cậu có ấn tượng với thành phố lớn như là một nơi quay chụp nhiều phim điện ảnh hơn.

Bởi vì không quen nên mới hỏi Lục Tu Giác, không ngờ đối phương lại lạnh nhạt mất kiên nhẫn, còn phủ quyết một cách hơi trào phúng như thế nữa, làm cậu không biết phải làm sao, đang lúc cậu vuốt mũi chuẩn bị ngậm miệng không nói nữa thì Lục Tu Giác mở miệng.

Giọng điệu hắn trở nên mềm mại, không nghe kỹ thì sẽ không phân biệt được, giống như ánh nắng ban mai khi vừa buông xuống rơi trên mặt băng, chỉ tăng thêm chút độ ấm nhưng lại không hòa tan được tý nào.

"Trung tâm massage đó không phải chỗ tốt lành gì, nếu đi với phụ huynh thì tốt nhất là đến mấy nơi như khu du lịch sinh thái* giải sầu, hoặc đi dạo khu thương mại, phố mua sắm**."

**Phố mua sắm (购物街): Kiểu như chợ đêm ấy - theo LinhPhm519.

Khóe môi Mao Cửu hơi nhếch lên, nghiêm túc nhưng cũng có vẻ ngoan ngoãn: "Ò". Chủ đề lại thay đổi, cậu hỏi: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới Ngọc Mỹ Dung?"

Lục Tu Giác nói: "Không phải lúc trước tôi đã nói mục đích của tôi giống như cậu à?"

Mao Cửu cố gắng nhớ lại, lúc ở lầu sáu trong trung tâm, đúng là Lục Tu Giác từng nói thế.

"Ờm, tôi cũng không chắc. Không phải làm tổng tài của một gia nghiệp lớn như thế phải trăm công ngàn việc sao? Hẳn một ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng đồng hồ, thời gian còn lại thì giống như người bay trên không trung vậy (ý là chân không chạm đất, bận rộn ấy)."

Lục Tu Giác giật khóe miệng, nếu làm như vậy thật thì hậu quả của hắn sẽ là một cơn đột quỵ. Nguyên nhân chết, ngủ không đủ giấc dẫn đến lao lực mà chết.

"Mọi việc luôn có ngoại lệ."

Mao Cửu gật đầu tán đồng, khen ngợi.

Gần như cả khuôn mặt Lục Tu Giác đều đang run rẩy, hắn khó mà nói ra rằng thật ra tổng tài của Lục thị rất nhàn. Dù sao thì Lục thị là sản nghiệp của cả một gia tộc khổng lồ, bao gồm rất nhiều lĩnh vực nên đã tự hình thành một cơ cấu vận hành rồi. Dù có là thiên tài thương nghiệp cũng phải học ba, bốn năm mới có thể hoàn toàn quản lý sản nghiệp Lục thị, nhưng mà hắn, Lục Lục thiếu sau khi thành niên còn mất tích mấy năm, đi tòng quân thêm mấy năm nữa.

Mấy năm nay hắn mới trở về, thời gian chân chính ngồi trên vị trí tổng tài Lục thị còn chưa tới hai năm, hắn không thể nào quản lý được hết sản nghiệp khổng lồ của Lục thị với mớ công việc linh tinh. Thêm nữa, hắn cũng chả hứng thú mấy với vị trí đó, sớm hay muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi, nói đi nói lại, hắn chỉ là một vị tổng tài trên danh nghĩa mà thôi.

Lục Tu Giác ở vị trí tổng tài Lục thị, tác dụng nhiều nhất của hắn là sử dụng vẻ mặt, ánh mắt sắc bén và sự kính sợ, tiện thể còn đắp nặn hình tượng thiếu gia ưu tú, chính trực của một gia tộc, đắp lên người tất cả từ ngữ hình dung tốt nhất, thiên tài, ưu nhã, cao quý, ôn hòa ... Có đôi khi, thần tượng được sinh ra như thế đấy.

Chuyện Lục Tu Giác trở thành tổng tài, cho dù là mấy năm biến mất hay tòng quân trước đây, hắn đều là người ra lệnh. Khí thế bề trên từ khi sinh ra là lý do vì sao có rất ít người trong công ty có thể nhận ra được hắn chỉ là một tổng tài trên danh nghĩa.

Hắn không bận gì cả, mỗi ngày cùng lắm là giả vờ đi làm sớm, mỗi khi đến giờ tan tầm, hắn chạy trốn còn nhanh hơn bất kì ai. May cái là công phu của hắn cao siêu, dù sau khi tan tầm nhàn nhã ở nhà, hay đi bar chơi thì nhân viên đang tăng ca trong công ty cũng đều cho rằng hắn là người cuồng công việc. (Công nhân sau khi biết chân tướng: Khóc ngất trong toilet QAQ!!!)

Người bận thật là cấp dưới của hắn, Dư Tiêu Hồn tuy là trợ lý của Lục Tu Giác nhưng vẫn rất bận. Dù sao Lục thị cũng không phải nơi nuôi người rảnh rỗi, Dư Tiêu Hồn nghe lệnh Lục Tu Giác, nhưng cũng nghe lệnh của những người khác, Lục Tu Giác cũng không thường giao việc cho hắn.

Chỗ tốt duy nhất của Dư Tiêu Hồn khi đi theo Lục Tu Giác chắc là có thể theo cấp trên, tan tầm đúng giờ, về nhà sớm.

Nhưng mà hắn không định nói những việc như này với Mao Cửu, hơn nữa, hắn còn quyết định có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu. Lục Tu Giác cảm thấy Mao Cửu không là gì của hắn, loại chuyện riêng tư này đương nhiên là không thể để cho cậu biết được. Mao Cửu vốn đã không hợp tính với hắn, hiểu lầm chuyện ăn mặc và quần áo của hắn thôi mà đã bắt được cơ hội để cười nhạo rồi. Nếu như cậu biết được sự thật này thì uy nghiêm của hắn còn có thể tìm về nữa hả?

Cho nên giờ phút này, miệng của Lục Tu Giác giống như con trai chết ấy, ngậm thật chặt, hạ quyết tâm không tiết lộ tý sự thật nào.

Hắn không biết tâm trạng bây giờ của hắn cũng giống như nam sinh nhìn thấy nữ sinh mình thích, sợ mất mặt trước người ta. Đã muốn bắt nạt người ta mà còn muốn giả vờ giữ hình tượng rằng mình ưu tú hơn bất luận kẻ nào --- tuy rằng, sự ưu tú của Lục Tu Giác cũng không phải giả vờ, nhưng hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể càng ưu tú hơn, thập toàn thập mỹ gì đó.

Mao Cửu không hiểu được tâm tư đầy mình lúc này của Lục Tu Giác. Cậu chỉ để ý thấy bóng lưng to lớn phía trước bỗng càng thêm thẳng tắp như cây bạch dương. Không phải lúc trước không thẳng, nhưng tự nhiên lúc này, cả người hắn toát ra một loại khí thế khiến cho người ta cảm thấy cao lớn sừng sững, đĩnh bạt, dày nặng như núi.

Mao Cửu cũng không biết toàn bộ tâm trí của mình đều đã dừng trên người Lục Tu Giác, ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, từ nhìn khí thế cho đến nhìn dáng người ...

Dáng người Lục Tu Giác rất đẹp, cao hơn một mét chín, vai rộng eo nhỏ, chân dài tay dài, gần như đạt tỷ lệ vàng, nhìn tràn ngập lực lượng. Khi cất bước đi giống như một con báo đang thư giãn tứ chi, hữu lực, mỹ lệ, ưu nhã, nhanh nhẹn ...

Mao Cửu nhìn chằm chằm vòng eo của Lục Lục thiếu, còn có bờ mông tròn hơi vểnh, mắt cậu hơi híp lại, trong đêm tối bỗng thắp lên một loại ánh sáng kì lạ. (Đệt :'>>>>>)

Hình dáng mông của Lục Lục thiếu vừa tròn, vừa vểnh, nhìn là biết xúc cảm sẽ rất toẹt zời. Người có hình dạng mông loại này nghe nói sẽ rất thâm tình, quan trọng nhất là nghe đồn tính dục cũng rất mạnh. (ồ ~~~)

Mao Cửu chớp mắt với tần suất, biên độ nho nhỏ, sau đó cậu dời tầm mắt đi, dừng ở bụi cỏ bên đường, đảo một vòng lại quay về cái mông vểnh của Lục Lục thiếu. Cậu lại chớp mắt với tần suất, biên độ nho nhỏ, nhìn chằm chằm một lúc lâu lại dời đi, dừng ở tòa nhà dân cư cũ nát phía trước ... Rồi lại chật vật chịu không nổi nhìn trở về. Cứ thế lặp lại liên tục.

Bàn tay rũ ở bên người của Mao Cửu không nhúc nhích, ngón tay hơi rung động, ngón tay cái và ngón trỏ khẽ vuốt ve. Nghe nói động tác này chứng tỏ trong lòng đang có khát vọng, một cái khát vọng mãnh liệt. Khát vọng lúc này của Mao Cửu là muốn nghe một tiếng thanh thúy nào đó, ví dụ như một tiếng 'bép'. Hoặc là dùng tay để xoa bóp thứ gì đó rất mềm mại, ví dụ như thịt, ví dụ như chỗ nào đó nhiều thịt, ví dụ như ... cái mông. 

'Bép!'

Mao Cửu nhảy dựng lên, cậu tưởng mình cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa nên đưa tay ra vỗ. Cậu nhảy về phía sau một khoảng lớn, nghĩ ít nhất có thể tránh đợt đuổi giết trong cơn tức giận của Lục Lục thiếu, kết quả là vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Lục thiếu dùng thần sắc khó lường nhìn mình chằm chằm.

Sắc mặt của Lục Lục thiếu có vẻ rất kém, tối sầm, tuy lúc này sắc trời cũng rất tối, không nhìn ra cảm xúc gì trong mắt hắn cả, tối đen, nhìn thẳng vào Mao Cửu, vừa khó hiểu vừa đáng sợ.

Mao Cửu hơi chột dạ, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Lục thiếu. Cậu ngẩng đầu nhìn trời phát hiện mây đen đã tản ra từ lúc nào, ánh trăng xuất hiện. Lúc này cậu mới thấy ánh trăng thật tròn, một vòng tròn lớn như cái mâm ngọc treo ở chân trời, ánh trăng vốn màu trắng bạc chiếu xuống tòa nhà tĩnh mịch và mảnh đất xanh hóa này lại trở nên trắng bệch khiếp người.

Tiếng động đó là Lục Lục thiếu vỗ tay bên tai Mao Cửu, ánh mắt của Mao Cửu nóng rực, chỉ cần không phải người chết thì đều có thể cảm nhận được, huống chi tính cảnh giác của Lục Tu Giác trước giờ đều rất cao. Hắn bỗng cảm thấy, nơi tầm mắt đó dừng lại nhiều nhất là ... mông của hắn.

"Nhìn cái gì đấy?"

Mao Cửu hồi hộp mím môi, giả vờ bình tĩnh, tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: "Trăng đêm nay đẹp ghê."

Lục Tu Giác khó hiểu nhìn ánh trăng trắng bệch, thê lương trên đỉnh đầu --- có hoàn cảnh thanh vắng xung quanh phụ trợ, dễ làm người ta liên tưởng đến cảnh trong phim ma. Bách quỷ dạ hành, ánh trăng trắng bệch, mỹ nữ xương khô ...

Mao Cửu cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng từ trước đến nay cậu rất sĩ diện nên có kinh nghiệm cực kỳ phong phú để ứng đối với những trường hợp xấu hổ, cậu dùng khuôn mặt vô cảm, sâu không lường được, nhìn vừa nghiêm túc đến đáng sợ lại vừa bình tĩnh.

"Tôi cảm thấy rất đẹp."

Lục Tu Giác lầm bầm: "Thẩm mỹ hay tính cách cũng như nhau ..." Tệ thật sự.

Mao Cửu: "Lục tiên sinh, chúng ta nên đi vào trước đã."

Bây giờ bọn họ đang đứng trước cửa lớn của tòa nhà, sơn trên cửa sắt đã bong tróc, lờ mờ có thể nhìn thấy chút màu xanh lục. Cửa đóng thật chặt nhưng nhìn kỹ thì không khóa.

Cánh cửa sắt này, vừa nhìn đã thấy rất bẩn.

Lục Tu Giác nhíu mày, chân dài đứng không yên. Mao Cửu nhanh chóng tiến tới một bước, mở cửa sắt đi vào, trước mặt là hành lang tối đen duỗi tay không thấy năm ngón, cậu quay đầu: "Lục tiên sinh, bên trong tối, anh đi theo tôi đi."

Lục Tu Giác không đáp, Mao Cửu khó hiểu nhìn sang, chỉ thấy Lục Tu Giác nhíu mày nhìn tay cậu chằm chằm, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ nói không nên lời.

Mao Cửu không nói gì, vươn bàn tay về phía hắn, người sau nhanh chóng phản ứng lại, né tránh, trừng ánh mắt bất thiện nhìn cậu. Mao Cửu cười: "Ngại bẩn?"

Lục Tu Giác không phủ nhận, Mao Cửu đẩy cửa sắt ra, tay dính đầy rỉ sắt và tơ nhện, đen thui, bẩn muốn xỉu. Hắn nói: "Đừng chạm vào tôi."

Mao Cửu nhướng mày, trong lòng lại một lần nữa cảm thán, Lục tiên sinh đúng là một cô công chúa kiêu ngạo.

Lục Tu Giác gọi cậu lại, nói: "Đưa tay ra."

Mao Cửu không biết vì sao nhưng vẫn duỗi tay, mở bàn tay ra trước mặt hắn, dưới ánh trăng, cậu phát hiện tay mình bẩn không chịu được thật, nhưng mà với tình hình này cũng không có điều kiện để rửa sạch. Cậu còn đang chìm trong hoảng hốt bỗng cảm thấy tay mình bị cái gì đó mềm mại cọ lên, hết cả hồn rút về theo phản xạ, nhưng mới vừa nhúc nhích thì cổ tay đã bị nắm lại.

"Đừng nhúc nhích."

Mao Cửu cúi đầu nhìn thì thấy Lục Tu Giác đang cầm một cái khăn tơ tằm lau tay cho mình, lau từ trong ra ngoài một cách nghiêm túc, cẩn thận. Cậu ngước mắt nhìn người trước mặt, người ta nói thắp đèn ngắm mỹ nhân, thật ra, ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng có hiệu quả tốt hơn nhiều.

Lục Lục thiếu rất đẹp, ánh trăng trắng bệch tưới xuống làm nhu hòa cảm giác cao cao tại thượng và lạnh nhạt của hắn, làm cho hắn giống như nhảy xuống từ trên đài cao. Lập tức từ xa tận chân trời biến thành gần ngay trước mắt, biến thành có thể chạm vào, có thể yêu thích.

Giờ khắc này, dường như do ánh trăng nhu hòa và Lục Lục thiếu đang cúi đầu nghiêm túc lau tay cho Mao Cửu, sự dịu dàng như phát ra từ trong xương cốt. Lục Tu Giác thế này mới giống với tên của hắn, mỹ ngọc ôn nhuận, mi mục như họa*.

*Chữ Tu trong Lục Tu Giác là chữ này 修 có nhiều nghĩa nhưng ở đây là tốt, đẹp, ngay ngắn, mạch lạc, chữ Giác 珏 nghĩa là viên ngọc do hai viên hợp lại mà thành.

"Này! Tỉnh lại? Đừng ngẩn ngơ ở đấy."

Lục Tu Giác phất tay trước mặt cậu, Mao Cửu chớp mắt, tỉnh táo lại. Cậu cúi đầu nhìn bàn tay đã sạch sẽ rất nhiều của mình, cười: "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh."

Lục Tu Giác 'ừ' một tiếng như có như không, sau đó ném khăn tay trong tay cho cậu, giữa mày khó giấu vẻ chán ghét: "Cậu cầm đi."

Mao Cửu biết rõ còn cố hỏi: "Sao vậy? Còn dùng được mà."

"Bẩn."

Nói xong, hắn lướt qua Mao Cửu rồi đi vào bên trong, hành lang tối om, hắn mở đèn chiếu sáng trên di động. Mao Cửu đón cái khăn tay, khăn tay bị bẩn rất nhiều chỗ, với cái chứng thích sạch sẽ của Lục Tu Giác thì cũng khó mà tiếp tục mang theo cái khăn này bên người.

Nhưng mà, Lục Tu Giác ngại bẩn thì sao không vứt đi? Chậc, không cần nghĩ tới mấy thứ đó.

Mao Cửu vui vẻ rạo rực gấp khăn tay lại bỏ vào trong túi. Chờ giặt xong khăn tay sẽ có lý do tìm chủ nó nói thêm vài câu, dù sao cũng là công chúa, kiêu ngạo, tật xấu cũng nhiều, cần nhường nhịn. Tốt xấu gì cậu cũng ở nhờ dưới mái hiên của người ta, quan hệ hai bên có thể hòa hợp một chút cũng tốt.

Nghĩ vậy, cậu cũng đi vào trong, đuổi theo bóng Lục Tu Giác, vẫn đi vào một trước một sau. Đây là tòa nhà kiểu bồ câu, vô cùng hy vọng có thể chia ra nhiều hơn, xây nhiều phòng hơn một chút, cho nên hành lang có thể xây hẹp bao nhiêu thì xây hẹp bấy nhiêu.

Hành lang cũng chỉ đủ để một người đi qua, không gian đã hẹp còn yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người cho dù cố đi thật nhẹ cũng cực kỳ rõ ràng. Hai người đi lên từng tầng, từng tầng, lúc trước đứng nhìn từ bên ngoài thấy tòa nhà này cao hơn mười tầng, hai người không nói chuyện, chỉ yên lặng đi lên. Tiếng hít thở của hai người trong không gian yên tĩnh giao vào nhau, hòa tan trong vô thức.

Mao Cửu đếm thầm trong lòng, một tầng cầu thang có khoảng mười bậc thang, hai tầng lầu, là từ tầng phía dưới lên tầng phía trên, tổng cộng cần bước hai mươi bậc. Từ lầu một đi lên đến bây giờ đã 74 bậc thang, đi thêm vài bước nữa thì đến lầu bốn.

Cậu không dừng lại, bởi vì thể chất cho nên rất mẫn cảm với những vật âm lãnh, đương nhiên đối phương cũng sẽ sợ hãi thể chất của cậu. Nhưng mà vì vậy cho nên đôi khi đối phó quỷ quái hoặc tà thuật dơ bẩn, cậu có thể trở thành một tồn tại giống như radar.

Từ lầu một đến lầu ba rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ. Nhưng lầu bốn, cậu cũng không rõ lắm.

Mao Cửu vì thể chất nên có thể cảm ứng được mấy thứ kia, nên mới cứ bước thẳng tới trước, vậy còn Lục Tu Giác thì sao? Tại sao hắn luôn mãi đi thẳng về phía trước không dừng lại? Không nghĩ tới muốn lục soát mỗi căn phòng, người bình thường sẽ có loại suy nghĩ này.

Thà cố gắng dùng phương pháp ngu xuẩn nhất để đi tìm cũng sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để tìm kiếm mục tiêu. Nhưng Lục Tu Giác lại không, hắn vẫn đi thẳng lên, mỗi lần lên được một tầng cũng không hề do dự hay tạm dừng.

Quan trọng nhất là điện thoại nắm giữ hành tung của con Thi Miêu ở trong tay cậu, Lục Tu Giác không hề biết mục tiêu ở đâu.

Trong lòng Mao Cửu đầy nghi hoặc, nhưng cậu vẫn không nói lời nào, có hỏi thì chắc chắn Lục Tu Giác cũng không trả lời.

Đến khi đặt bước cuối cùng lên lầu bốn, âm hàn, tử khí tức khắc chui thẳng vào cơ thể qua lòng bàn chân, chưa đến một giây đã bị cực dương chi hỏa trong cơ thể Mao Cửu đuổi giết, thét chói tai chạy trốn.

Mao Cửu tạm dừng chân, cậu nhìn hành lang lầu bốn ẩn trong bóng tối, vặn vẹo như thông tới địa ngục. Ánh trăng hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài không thể chiếu vào dù chỉ một ít.

Cậu hơi chần chờ, lại phát hiện Lục Tu Giác không hề dừng mà tiếp tục đi lên, lúc này hắn đã đi được bảy, tám bậc, Mao Cửu gọi hắn lại. Hắn xoay người, nhìn xuống cậu từ trên cao.

"Anh không lạnh sao?" Vừa mới hỏi thì Mao Cửu đã nhận ra được mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch. Những luồng âm hàn, tà khí đó nói thẳng thì thật ra là tà khí, có thể loại bỏ tà khí trừ dương khí cực dương, còn có sát khí.

Lục Tu Giác nói: "Bây giờ là giữa hè, ban đêm chỉ oi bức, không lạnh."

Mao Cửu sờ mũi, nói: "Chúng ta dừng ở đây một lát đi. Tôi cảm thấy lầu bốn này có vấn đề. Chúng ta đi xem ---"

"Cậu lấy điện thoại ra."

Điện thoại của cậu có hành tung của con Thi Miêu, vừa lấy ra là biết Thi Miêu không ở lầu bốn.

Mao Cửu mím môi không nói gì nhìn Lục Tu Giác đang ở trên cao, vừa quật cường vừa kiên quyết.

Lục Tu Giác nhíu mày, hắn vốn tưởng Mao Cửu là một người rất lạnh nhạt, lý trí, ai ngờ cậu lại rối rắm tại thời khắc mấu chốt thế này. Lòng tốt không cần thiết cũng phải xem tình hình chứ?

"Mao Cửu, cậu nên biết cái nào quan trọng hơn, mục đích của chúng ta là gì?"

"Tôi biết, mục đích của chúng ta là tìm manh mối về 'Trộm kim tặc', quan trọng nhất là cần phải biết thủ pháp bọn họ sử dụng Hành Thi." Bởi vì chỉ có biết được thủ pháp sử dụng Hành Thi mới có thể xác định được đối phương là người thế nào. Trăm ngàn năm truyền thừa và nguyên tắc nghiêm khắc khi sử dụng thuật pháp Hành Thi, bây giờ chỉ cần biết cách bọn họ dùng thì có thể biết được người thừa kế nó.

Nhưng mà ---

"Lầu bốn có vấn đề, tôi đề nghị đi xem một chút."

"Thi Miêu ở lầu trên, ả sử dụng thi thể cũng ở phía trên. Muốn biết đối phương là môn phái nào, so với việc bắt lấy một con Thi Miêu để nghiên cứu thủ pháp sử dụng Hành Thi của đối phương thì không bằng giao thủ, một khi đã giao thủ mới có thể xác nhận đối phương thuộc môn phái nào nhanh hơn, cũng dễ đối phó hơn. Bây giờ tốn thời gian ở đây, đối phương bỏ chạy thì làm sao?"

Lục Tu Giác nói liên tục nhưng không hề tức giận, cả quá trình đều rất bình tĩnh. Bình tĩnh trần thuật, bình tĩnh phân tích, càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Đó là một loại cảm giác khoảng cách, giống như cảm giác cách một dải ngân hà, kéo khoảng cách mới vừa lại gần ra thật xa, không hề lưu luyến.

Mao Cửu hơi nghẹn lại, hô hấp cũng khó chịu. Cậu nghĩ là do mình không vui, vì vậy, cậu cũng lạnh mặt, nói: "Lục tiên sinh, nếu anh không muốn dừng lại ở lầu bốn thì cứ tiếp tục đi lên."

"Là ý gì?"

"Ý của tôi là, chúng ta tách ra, anh tìm 'Trộm kim tặc', tôi ở lại lầu bốn tra xét. Nếu anh cần điện thoại của tôi để tra xét hành tung của đối phương thì tôi có thể đưa cho anh."

Chữ 'anh' trong miệng Mao Cửu, không giống như hờn dỗi và châm chọc ban đầu, không giống lúc sau chứa vẻ tôn kính và thân thiết, bây giờ lãnh đạm như ngậm một khối băng.

Lục Tu Giác phát hiện hắn không thích loại lạnh nhạt này, hắn ghét tiếng 'anh' trong miệng Mao Cửu. Bởi vậy, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt nhìn Mao Cửu cũng mang vẻ mờ mịt thất vọng, hắn lạnh lùng vứt lại một câu: "Tùy cậu."

Rồi xoay người tiếp tục đi lên lầu.

Mao Cửu nhíu mày, tay cầm điện thoại bất giác siết chặt, cậu hít sâu một hơi, xoay người đối mặt với lầu bốn lạnh lẽo. Lựa chọn con đường ngược lại với Lục Tu Giác.

Quan hệ của hai người lúc trước còn có dấu hiệu hòa hoãn, ai ngờ lúc này lại như rơi xuống đáy cốc.

Nhưng vào lúc này, trong lòng hai người đều rất tức giận nên đạm mạc nhiều hơn một chút, chứa đầy thất vọng và khổ sở như một làn khói nhẹ lượn lờ dâng lên trong không khí.

*****************

Tui chân chọng xác định, Lục Lục thiếu là công!

Chương trước Chương tiếp