Trang chủ[Edit] Thiên sư không xem bóiChương 49: Thực Phát Quỷ

[Edit] Thiên sư không xem bói - Chương 49: Thực Phát Quỷ

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tảo bà bà?

Mao Cửu cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng nghĩ mãi không ra.

"Em đổi lấy cái gì?"

Cô bé co rúm lại, ngập ngừng nói: "Em ... Em không biết. Tảo bà bà nói chỉ cần em đồng ý là, là được rồi."

Mao Cửu hỏi: "Bà ta không cho em cái gì à?"

"Không ... A, có! Có, bà ta cho em một cái hộp nhỏ, nói em mỗi ngày cắt một nhúm tóc ném vào nuôi thứ bên trong."

"Vậy tóc đâu?"

"Không, không còn. Em từng lén mở ra xem thử, tóc không thấy nữa."

Chủ xe sốt ruột nói: "Không thấy? Sao lại không thấy nữa? Con gái à, thứ này tà môn như vậy mà con còn nuôi nó? Đó là cái gì, nhanh lấy ra vứt đi."

Cô bé khóc nức nở nói: "Không còn nữa rồi. Cái thứ đó tự nhiên mất tiêu không thấy tăm hơi, con tưởng mình bị lừa cho nên không nghĩ nhiều."

Chủ xe nhìn về phía Mao Cửu, ánh mắt cầu khẩn. Lúc này hắn cũng biết mấy người Mao Cửu không phải người thường, cho nên xem cậu như cọng rơm cứu mạng: "Đại sư, cậu, cậu cứu con gái của tôi với. Cậu muốn thù lao thế nào cũng được."

Mao Cửu rũ mắt: "Cứu cô bé không khó."

Chủ xe vui mừng: "Đại sư, xin cậu cứu mạng nó. Cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được, cậu cho tôi số thẻ, tôi chuyển tiền cho cậu."

Mao Cửu ngẩng đầu vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc Tiểu Sơn sau này phải ở lại đế đô cũng cần tiêu tiền, còn tiền dưỡng lão của Manh bà, cậu đành nhận, nhưng cũng không lấy quá nhiều, chỉ cho một cái giá trong phạm vi tiếp nhận của chủ xe.

Chủ xe nghe số tiền Mao Cửu nói thì kinh ngạc. Bởi vì quá ít, nếu con gái bị viêm chân tóc thật thì đưa tới bệnh viện cũng phải trả gấp mười lần số tiền Mao Cửu nói ra.

Huống chi bây giờ có rất nhiều đại sư hàng thật giá thật làm việc cho các nhân vật lớn, nếu ra giá thì thế nào cũng làm hắn táng gia bại sản. Lúc chủ xe xin Mao Cửu giúp đỡ cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi.

Cho nên khi nghe tới cái giá thấp không ngờ đó hắn mới mơ hồ, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại. Sau đó trong lòng vô cùng biết ơn, hắn nhìn Mao Cửu như một cao nhân lợi hại chân chính nhưng không tham danh trục lợi.

Chủ xe không ngừng cảm ơn Mao Cửu.

Mao Cửu hơi miễn cưỡng ... không phải cậu ghét, chỉ hơi mất tự nhiên thôi. Cậu cảm thấy chuyện này mình có khả năng để làm, nhưng chủ xe cứ cảm ơn làm cho cậu thấy xấu hổ.

Chủ xe nói cảm ơn xong, hỏi: "Tiên sinh, còn cần chuẩn bị gì nữa không?"

Mao Cửu lắc đầu: "Đằng trước có một quán ăn, tới đó đặt một phòng đi."

Chủ xe không biết Mao Cửu muốn làm gì, nhưng lúc này Mao Cửu nói gì hắn sẽ nghe đó. Vì vậy vội vã chạy tới ghế lái, khởi động xe, chạy đến chỗ quán ăn Mao Cửu nói.

Tiểu Sơn hỏi Mao Cửu: "Anh Cửu, anh muốn mượn gì trong quán ăn à?"

"Không phải."

Trương Tiểu Đạo cười khẽ, muốn ôm bả vai Tiểu Sơn lại bị Tiểu Sơn né ra. Tiểu Sơn còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu ta, cảnh cáo cậu ta cách xa mình một chút.

Trương Tiểu Đạo nhún vai, không để thái độ của Tiểu Sơn trong lòng, còn giải thích thay Mao Cửu: "Nếu không đi chỗ nào đó kín đáo để diệt trừ thứ trên đầu của cô bé, chẳng lẽ phải trừ tà ngay trên đường cái hả? Nếu làm vậy thật thì sẽ bị túm vào cục cảnh sát đó."

Tiểu Sơn lạnh nhạt: "Hờ, dù sao thì vừa rồi chúng ta cũng suýt chút nữa vào cục cảnh sát."

Trương Tiểu Đạo thẹn quá thành giận: "Đó là tại vì thành phố lớn nhiều quy định!"

Tiểu Sơn: "Nói như phía nam không có thành phố lớn vậy."

Trương Tiểu Đạo nói đầy lý lẽ: "Phía nam núi nhiều."

Thì nó liên quan gì tới việc thành phố lớn có nhiều quy định?

Tiểu Sơn lười nói chuyện với Trương Tiểu Đạo, sẽ kéo thấp chỉ số thông minh.

Không liên quan. Trương Tiểu Đạo chỉ vừa nghĩ tới thì nói ra luôn thôi.

Xe chạy đến chỗ quán cơm, chủ xe đặt một phòng riêng, mấy người cùng nhau đi vào. Cô bé từ đầu đến cuối đều nắm góc áo ba mình nhắm mắt đi theo, bị dọa sợ lắm rồi.

Mao Cửu ngồi xuống trước, giơ tay ý bảo bọn họ cùng ngồi xuống, cậu an ủi cô bé: "Đừng lo, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Ở trong mắt cậu, cô bé này vẫn còn là trẻ vị thành niên, tâm trí chưa hoàn toàn trưởng thành, tính cách cũng xúc động. Hơn nữa khi thích một người thì sẽ có loại dũng khí như thế, tuy đôi khi mang tới hậu quả không tốt.

Nói tóm lại, thích một người không sai. Cô bé chỉ dùng sai cách để thích một người mà thôi, nhưng cái này sẽ có cha mẹ của cô bé dạy dỗ.

Mao Cửu lấy một lá bùa, xé thành hình nhân. Cậu vươn tay lấy vài sợi tóc của chủ xe, sau đó xỏ lên vị trí cái đầu của hình nhân làm thành tóc. Sau khi làm xong, cậu hỏi chủ xe: "Có nhang (hương) cúng không?"

Chủ xe sửng sốt, vội nói: "Tôi đi mua ngay."

Mao Cửu nói: "Cần phải có hương cúng, tốt nhất là hương dùng để tế bái quỷ hồn tổ tiên. Ông nói như vậy với chủ tiệm, chủ tiệm sẽ biết nên bán gì cho ông."

Chủ xe: "Được, tôi đi ngay."

Chủ xe lập tức đứng lên đi mua hương cúng mà Mao Cửu nói.

Phòng chỉ còn lại bốn người, Mao Cửu nhích chân dáng ngồi chính trực, giọng điệu ôn hoà, cậu mím môi, sắc mặt nghiêm khắc. Ánh mắt sắc bén đảo ba người trước mặt mình.

Bị ánh mắt của cậu đảo qua, ba người vội thẳng lưng, biểu cảm cũng trở nên đứng đắn. Thấy Mao Cửu như thế làm Trương Tiểu Đạo tưởng mình gây rắc rối gì, sắp phải bị gọi phụ huynh. Cô bé còn tưởng mình đang ngồi trước mặt chủ nhiệm giáo dục đầu trọc ít khi nói cười ở trường --- đương nhiên Mao Cửu đẹp trai hơn chủ nhiệm giáo dục nhiều. Tiểu Sơn vẫn ổn, cậu đã quen với một Mao Cửu như vậy rồi.

Mao Cửu im lặng một lát, bắt đầu hỏi: "Tiểu Đạo, cậu nói xem cô bé nuôi cái gì?"

"Hả ... Gì?"

"Hửm?"

Trương Tiểu Đạo gục đầu, hé mắt nhìn đầu trọc đầy mụn mủ của cô bé, nét mặt nghi hoặc, khó hiểu. Cô bé bị nhìn rất mất tự nhiên, ngượng ngùng muốn chết.

Mao Cửu nhíu mày, lấy cái mũ trong tay Tiểu Sơn --- lúc trước Trương Tiểu Đạo kéo mũ của cô bé xuống rồi ném cho Tiểu Sơn, cậu đứng dậy đội lên cho cô bé, dịu dàng nói: "Mái tóc rất quan trọng với con gái, anh nghĩ tóc của em đã từng rất đẹp --- nó sẽ mọc trở lại thôi."

Cô bé bỗng bị sự dịu dàng của cậu làm cho cảm động, mũi bỗng cay cay, cúi đầu, hai tay đè lên vành nón, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh ..."

Mao Cửu quay đầu, ánh mắt hơi chỉ trích: "Lâu vậy mà còn chưa nhìn ra à?!"

Học xong vứt đi đâu rồi?!

Còn dám xưng là con cháu Trương gia Chính Nhất Đạo? Không thấy xấu hổ hả?

Mặt Trương Tiểu Đạo đỏ lên, nói: "Em chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi."

"Kỳ chỗ nào?"

"Trên người cô bé rõ ràng có quỷ khí nhưng không bị quỷ bám."

Thần sắc Mao Cửu thoáng thay đổi, chân mày hơi nhíu lại, hỏi: "Sao cậu biết cô bé không bị quỷ bám?"

"Không nhìn thấy á."

Mao Cửu hỏi: "Cậu thấy được hả?"

Trương Tiểu Đạo gật đầu, cậu cảm thấy cái này rất bình thường.

Vẻ mặt Mao Cửu đầy tiếc nuối, vuốt mặt: "Phí phạm của giời."

Trương Tiểu Đạo: "???"

Mao Cửu hỏi: "Cậu nói thật với tôi đi, cậu có phải do Trương gia nhặt về nuôi không?"

Trương Tiểu Đạo: "..." Anh mà còn như vậy là em nổi nóng đó.

Mao Cửu đỡ trán thở dài, vừa có thể cảm nhận được quỷ khí, vừa có thể nhìn thấy quỷ, toàn là thiên phú trâu bò biết bao nhiêu. Vậy mà Trương Tiểu Đạo có thể dùng mấy cái thiên phú trâu bò này trở thành đạo sĩ hạng hai.

Thành thật mà nói thì chính cậu cũng chưa thể thấy được quỷ, chỉ có thể cảm giác được âm khí và quỷ khí. Cậu nhờ có thể chất đặc biệt, mà mắt âm dương của Trương Tiểu Đạo cũng là một loại thể chất đặc biệt khác, đạo sĩ trời sinh.

Trương Tiểu Đạo bĩu môi: "Trương gia chúng em không có công pháp đạo thuật thích hợp cho em tu luyện, bọn họ không cho em học. Thà rằng em không biết gì cũng không để em học sai, lúc trước bùa em vẽ toàn là lén học thôi á."

Có vài lý thuyết trừ tà học từ sách cổ, bản lĩnh vẽ bùa học từ bùa chú người khác vẽ ra. Cậu cũng biết được vài chiêu võ, nhưng thân thể của cậu từ nhỏ đã bệnh tật, ốm yếu. Dù sao cũng có mắt âm dương, gần với thể chất của Quỷ Đạo nhất, từ trường quá yếu cho nên cơ thể yếu ớt.

Người Trương gia không muốn dẫn cậu tới thiên sư thịnh hội. Cậu tự tới chỗ Dư Tiêu Hồn ở đế đô, lén báo danh tham gia. Nhưng bị loại thẳng ngay từ vòng đầu tiên, vì mặt mũi, đương nhiên cũng vì muốn bảo vệ Dư Tiêu Hồn, nên mới nói là cậu chủ động bỏ cuộc không đi tham gia thiên sư thịnh hội.

Nhưng dưới tình trạng như vậy mà còn có thể học được đạo thuật, dù chỉ là gà mờ thì cũng đủ để chứng minh thiên phú của Trương Tiểu Đạo.

Mao Cửu nghe cũng có thể hiểu được vì sao Trương Tiểu Đạo có thiên phú như vậy, còn đang sống trong thiên sư thế gia nhưng lại là đạo sĩ gà mờ rồi.

Thể chất của Trương Tiểu Đạo, ở môn phái khác thì có lẽ không thể sống được, cũng không thể học được phần lớn đạo pháp. Đây là Thiên Đạo chế định, bởi vì thể chất quá mức nghịch thiên, mà thiên sư trừ tà lại tiếp cận gần với quỷ thần nhất, là loại người dễ nhìn thấu Thiên Đạo nhất.

Dưới loại chế định này, công pháp thích hợp cho người có thể chất nghịch thiên tu luyện rất ít, gần như không có.

Nhưng gần như không có không có nghĩa là hoàn toàn không có, ít nhất công pháp đạo thuật của Nam Mao Sơn phù hợp với loại người có thể chất này tu luyện. Cho nên đệ tử của Nam Mao Sơn cực kỳ ít, cả một thế hệ cũng chỉ có hai người Mao lão và Mao Cửu.

Dù sao cũng là một tồn tại nghịch thiên, nếu không phải bây giờ là thời đại mạt pháp, thiên sư trừ tà từ từ suy thoái, thì Nam Mao Sơn tuyệt đối không thể có không gian tồn tại dưới chế định của Thiên Đạo, tiếp tục truyền thừa.

Mao Cửu vốn tưởng rằng mình phải giống như sư phụ, tiêu tốn thời gian mười mấy năm vào Nam ra Bắc để tìm kiếm truyền nhân, không ngờ chỉ mới tới đế đô chưa được một tháng đã tìm được truyền nhân rồi.

Tâm trạng cậu lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt nhìn Trương Tiểu Đạo cũng nhu hoà hơn rất nhiều.

Trương Tiểu Đạo cảm thấy hơi sởn tóc gáy, ngồi trước mặt một người giây trước còn nghiêm khắc trách mắng, giây sau đã trở nên ôn hoà như gió xuân đến thế ... thì ai cũng sẽ cảm thấy nổi da gà thôi.

Cứ thấy lát nữa anh Cửu sẽ giơ cái roi lên đuổi theo đánh cậu khắp núi đồi như phụ huynh ở nhà vậy.

Trương Tiểu Đạo ứng đối theo thói quen: "Anh Cửu, em sai rồi, em xin lỗi."

Mao Cửu kinh ngạc: "Ăn ngay nói thật thôi, không cần phải xin lỗi."

Dù cho bây giờ Trương Tiểu Đạo có ngớ ngẩn như Ha Ha ở nhà thì Mao Cửu cũng sẽ dùng thái độ dịu dàng ấm áp này đối xử với cậu ta thôi.

Trương Tiểu Đạo: "Hả?"

Mao Cửu nói: "Trên người cô bé này có quỷ khí thật, nhưng không có quỷ hồn. Bởi vì quỷ hồn bị giấu đi, tồn tại dưới một dạng khác ---" nói xong, cậu lại hỏi: "Cậu cảm thấy lúc trước cô bé nuôi dưỡng cái gì?"

Trương Tiểu Đạo được khẳng định, cũng tự tin thêm một chút, suy nghĩ về câu hỏi của Mao Cửu.

Tiểu Sơn ngồi chỗ cũ rũ mắt đọc sách --- dù sao cậu cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Còn cô bé nọ bị sợ mà nước mắt rưng rưng trên khoé mắt muốn rớt cũng không được --- có thể nào đừng thảo luận mấy thứ này trước mặt đương sự không? Em cũng biết sợ chứ!

"Một loại tồn tại khác của quỷ hồn ..." Trương Tiểu Đạo lẩm bẩm: "Chỉ có quỷ khí, không thấy quỷ hồn. Cho nên quỷ vẫn tồn tại, nhưng nó cũng không tồn tại, bởi vì nó biến thành một loại hình dạng khác. Một thứ được nuôi dưỡng ... giống như rối gỗ các loại hả? Có một vài thứ giống hình người như rối gỗ, búp bê (gấu bông), bởi vì được quyến luyến, yêu thích, nhận được tình cảm mãnh liệt, thuần tuý của trẻ con cho nên rất dễ khiến một ít tà linh âm hồn bám lên. Bởi vì muốn xuất hiện trước mặt mọi người thì nhất định phải có được sức mạnh, một trong số những con đường để đạt được sức mạnh là lợi dụng tình cảm mãnh liệt của con người. Thất tình lục dục, căm ghét hay yêu thích, chỉ cần dục vọng đủ mãnh liệt để gọi bọn chúng tới, thì bọn chúng sẽ xuất hiện."

Cho nên đây cũng là nguyên nhân khiến cho các loại rối gỗ, búp bê hay gấu bông dễ gây nên chuyện thần quái nhất. Tình cảm của trẻ con là thuần tuý nhất, mãnh liệt nhất. Chúng chơi đùa với rối gỗ và đồ chơi cả ngày lẫn đêm, đối đãi với chúng như bạn bè có máu có thịt. Loại tình cảm này rất dễ hấp dẫn âm hồn tà linh, âm hồn tà linh bám lên búp bê, như vậy thì tình cảm của bọn nhỏ sẽ giống như dành cho bọn chúng, bọn nhỏ mãnh liệt kêu gọi chúng tới.

Đây là một cái lỗ hổng mơ hồ, cũng là chỗ giảo hoạt của âm hồn tà linh.

Suy đoán của Trương Tiểu Đạo là tà linh bám lên rối gỗ và gấu bông các loại, sau đó được cô bé này mang về nuôi dưỡng. Bởi vì khát vọng muốn có thành tích tốt và tình cảm với lớp trưởng nên sinh ra cảm xúc mãnh liệt, biến loại cảm xúc này trở thành yêu cầu để cúng cho rối gỗ.

Cho nên tà linh có được sức mạnh để thương tổn cô bé.

"Cúng bái là một con đường để truyền lại sức mạnh và khát vọng, giống như phụng dưỡng quỷ đồng tử."

Mao Cửu gật đầu, rất vừa lòng với cách nói của Trương Tiểu Đạo. Ít nhất thì hiểu biết của Trương Tiểu Đạo cũng nhiều hơn so với cậu nghĩ một chút.

Nhưng Mao Cửu không xác nhận suy đoán của Trương Tiểu Đạo ngay mà là quay sang hỏi cô bé: "Cái thứ mà em nuôi là búp bê gỗ hoặc cái gì đó tương tự à?"

Cô bé lắc đầu: "Không phải."

Trương Tiểu Đạo mở to mắt: "Em phân tích sai hả? Không thể nào?!"

Mao Cửu nói: "Phương hướng thì không sai, nhưng cũng có rất nhiều khả năng khác, trong đó có trường hợp của cô bé."

Đúng là có tà linh bám vào rối gỗ, đồ chơi của trẻ con, chờ thời cơ để giết cả nhà đứa trẻ. Năm xưa Mao Cửu cũng từng gặp được, từng đi theo Mao lão xử lý việc này.

Bởi vì không thể xác nhận tà linh ẩn thân vào đâu nên cần phải mang theo Mao Cửu để tìm tà linh đang bám trên rối gỗ. Sau đó tà linh bị Mao lão thu phục, chôn trên đỉnh núi có dương khí thịnh nhất, muốn dùng ánh nắng mặt trời đốt cháy tà linh. Tà linh này đeo trên lưng hơn trăm mạng người, nếu cứ mặc kệ nó tiếp tục giết người thì qua một thời gian nữa nó sẽ trở thành ác sát. Đến lúc đó thì khó mà thu phục được.

Nhưng ngay lúc tà linh sắp bị thiêu chết thì núi sụp, tà linh trốn mất. Đến nay cũng không biết tin tức.

Tà linh đó là một đứa trẻ bị phá thai mười mấy lần, liên tục lặp lại hơn mười lần bị cướp đoạt sinh mệnh, phẫn nộ, căm hận tích tụ biến thành ác quỷ, tà linh. Cho nên thật ra nó cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn năm tuổi, ghi hận rất sâu.

Nó ghi hận người thu phục nó, Mao lão, nhưng cũng càng căm hận người tìm được nó là Mao Cửu.

Mao Cửu hỏi cô bé: "Em nuôi cái gì?"

Cô bé chần chừ nói: "Tảo bà bà dặn em không được xem, em, em chịu không nổi tò mò ... Em cũng sợ là thứ gì đó hại người. Em cũng biết đến quỷ đồng tử, em sợ mấy thứ tà môn đó nên em mới mở ra nhìn, nếu là quỷ đồng tử thì tuyệt đối không cung phụng nữa. Nhưng sau khi em mở ra xem thì không thấy gì hết. Sau đó em cắt tóc, bởi vì cắt rất nhiều mà hộp lại rất nhỏ, sợ không đựng hết được. Mỗi lần nhét tóc vào đều cảm thấy có thể nhét rất nhiều, em lại mở ra xem thì phát hiện một con sâu rất lớn, rất ghê tởm, rất đáng sợ. Em bị sợ nên muốn cầm đi vứt."

Nhưng đêm đó mẹ cô bé bỗng tới tâm sự cho nên quên mất. Sau đó lại đến đợt kiểm tra, thành tích top 1 toàn khối. Hưng phấn thì sẽ ôm tâm lý may mắn, mãi cho đến khi tóc rụng hết, trên đầu lở loét.

Trương Tiểu Đạo nhíu mày: "Sâu?" Cậu hoang mang: "Sẽ không lại là cổ trùng nữa chứ? Nhưng mà cổ trùng thì lấy đâu ra quỷ khí?"

Mao Cửu nhớ ra việc Trương Tiểu Đạo không biết mấy về cổ trùng, tuy lý luận và tri thức của Trương Tiểu Đạo rất phong phú, nhưng đều bắt nguồn từ Trương gia. Mà đạo thuật trừ tà của Trương gia đều chính khí, cương dương, trái ngược hẳn với Nam Mao Sơn học hết cả hắc bạch Vu thuật.

Trương gia cũng không tiếp xúc với cổ trùng, nên Trương Tiểu Đạo không biết nhiều về cổ trùng cũng đúng thôi.

Nghĩ vậy, Mao Cửu càng tràn ngập thương tiếc đối với Trương Tiểu Đạo --- cậu đã tự động nhập vào vai sư phụ rồi.

"Trong lòng mọi người, cổ rất thần bí. Mà thực tế là nó cũng rất thần bí, bởi vì cổ chia ra rất nhiều loại. Về cơ bản, có thể chia ra làm trùng cổ và quỷ cổ, trùng cổ là giống như chuyện Thảo Quỷ Bà lúc trước, cậu cũng gặp rồi. Dư tiên sinh trúng Cổ trùng hút máu, đó là trùng cổ. Trùng cổ là luyện trùng, quỷ cổ là luyện quỷ."

Lúc trước khi cậu gặp Lục Hạc Tư trên xe lửa, lúc đó thân thể hắn đã bị gieo Quỷ Diện Sang, đây là quỷ cổ.

"Người có trăm sắc thái, quỷ có ngàn loại hình. Thời xưa, người ta từng đồn đại về Thực Phát Quỷ chuyên ăn tóc người. Từng lui tới trên vùng Mân Nam, lúc ấy có ghi chép nói rằng ở một cái huyện nọ, trong vòng một tháng đã xảy ra rất nhiều vụ án giết người, tử trạng toàn là bị lột hết da đầu, máu chảy không ngừng mà đau đớn đến chết. Sau đó đạo sĩ Mao Sơn vân du tới nơi đây, lấy người giấy làm như người thật buộc chín sợi tóc người khoẻ mạnh, lừa Thực Phát Quỷ ra để thu phục."

Đám Trương Tiểu Đạo nghe xong bỗng như ngửi được mùi ngon, Trương Tiểu Đạo hỏi: "Nhưng cô bé nói mình thấy một con sâu."

Mao Cửu không hề keo kiệt cho cậu một ánh mắt tán thưởng, làm thầy vừa phải nghiêm khắc, cũng vừa phải công nhận học trò, huống chi Trương Tiểu Đạo thông minh thật.

"Cho nên đây mới là quỷ cổ, cổ là một loại sinh vật tồn tại và sinh trưởng phi tự nhiên, là loại sinh vật vi phạm thiên lý được con người tạo ra, hình dạng tốt nhất là độc trùng hoặc rắn độc. Phương thức luyện quỷ cổ không khác mấy với phương thức luyện trùng cổ, chém giết lẫn nhau, khôn thì sống, dại thì chết. Sau đó dùng bí thuật luyện trùng độc và quỷ đã chiến thắng cùng nhau, bọn họ sẽ lựa chọn loại quỷ có hình dạng tương tự với độc trùng. Ví dụ như Thực Phát Quỷ sẽ luyện với Thực Phát Trùng. Cái mà cô bé thấy hẳn là Thực Phát Trùng đã được nuôi lớn."

Trương Tiểu Đạo kinh ngạc nói: "Thực Phát Trùng? Có loại trùng này sao?"

Cô bé cũng kinh ngạc, bởi vì trước nay chưa từng nghe thấy loại trùng nào có thuộc tính như vậy.

Mao Cửu nhìn sang phía Tiểu Sơn, Tiểu Sơn hiểu nên giải thích: "Thực Phát Trùng ký sinh ở chân lông, ăn da đầu. Nó sẽ phun ra một loại enzyme khiến tóc bị bong ra."

"Thực Phát Quỷ luyện với Thực Phát Trùng sẽ thành quỷ cổ ăn luôn tóc và khiến da đầu mọc mụn mủ, cuối cùng da đầu đều bị bong ra hết. Thực Phát Quỷ không chỉ thích ăn tóc mà còn thích xé rơi cả một mảnh da đầu."

Đang nói thì ba của cô bé đã trở lại. Trên trán đổ đầy mồ hôi, hắn đưa hương cúng trong tay cho Mao Cửu: "Tiên sinh, hương đã mua về rồi."

Mao Cửu lấy hương qua xem thử: "Đúng là cái này." Cậu ngước mắt nhìn Trương Tiểu Đạo, vẫy tay gọi: "Hương cúng dùng để dâng Phật, cúng tổ tiên, cúng thần linh và cô hồn dã quỷ. Hương này đối với quỷ mà nói là thu hoạch thêm, giống như một bữa tiệc lớn ngoài ý muốn. Cô hồn dã quỷ bình thường đều không thể từ chối dụ hoặc của cống phẩm, bởi vì hằng năm chúng nó không có người cúng bái, cung phụng. Nhất là loại cô hồn dã quỷ bị người ta ghét như Thực Phát Quỷ, lời đồn đãi về nó chẳng qua là vì nó không có người cúng nên mới đi ăn vụng tóc người. Thật ra tất cả cô hồn dã quỷ, thiên kỳ bách quái đều là vì nhiều năm không có người cúng bởi các loại ham mê kỳ lạ khác của nó --- cái này không phải là chuyện tốt."

Trương Tiểu Đạo nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ thật kĩ. Cậu biết Mao Cửu đang dạy mình, thái độ cũng trở nên cung kính, kính trọng như đối với sư phụ.

Mao Cửu tiếp tục nói: "Cho nên cách tốt nhất để đối phó với cô hồn dã quỷ là cúng bái, bởi vậy chỉ cần cúng thì tám chín phần mười là có thể dẫn nó ra được."

Nói xong, Mao Cửu đốt ba nén hương đưa quá đầu xá mấy cái, sau đó cắm vào lư hương (thứ này vẫn luôn mang theo bên người, trừ lần trước dùng để chiêu hồn ở khách sạn, hôm nay mới phải dùng tới.)

"Cung phụng cô hồn dã quỷ thì chỉ cần dùng ba nén hương là đủ, nhiều hơn thì chúng nó chịu không nổi, yêu cầu quá cao. Bây giờ nhìn kỹ vào, tôi chỉ vẽ một lần ... nhớ rõ thì tốt, không nhớ được thì chờ sau này có cơ hội rồi học."

Nhưng mà cơ hội này thì không biết năm nào tháng nào mới có được.

Trương Tiểu Đạo phản ứng kịp, lập tức tập trung chăm chú nhìn Mao Cửu.

Mấy người trong phòng đều nhìn Mao Cửu, nhưng mà tốc độ của Mao Cửu quá nhanh, bọn họ đều nhìn rất kĩ, rõ ràng Mao Cửu múa máy tay chân, chấp bút chấm chu sa, động tác đặt bút vẽ bùa thoạt nhìn rất chậm, rất ưu nhã, vui mắt vui lòng*, nhưng khi cậu hạ bút vẽ bùa, bọn họ còn chưa kịp nhìn cẩn thận thì Mao Cửu đã dùng một nét vẽ xong rồi.

*Gốc là 善心悦目 nhưng tui thấy đúng thì nên là 赏心悦目 (thưởng tâm duyệt mục) : ý chỉ sự yêu thích, mê say.

Mao Cửu hỏi: "Thấy rõ chưa?"

Mấy người khác kinh ngạc, sao mà thấy rõ được?!

Trương Tiểu Đạo gật đầu: "Thấy rõ rồi."

Mao Cửu vừa lòng gật đầu, Trương Tiểu Đạo có thiên phú rất tốt, có thể bồi dưỡng được.

Tiếp theo là lấy người giấy lừa Thực Phát Quỷ, Mao Cửu lấy cái chén nhỏ, đổ nửa chén nước, bỏ người giấy vào trong chén, thấm nước ướt đến phần hông thì dừng lại.

Ngón trỏ và ngón giữa của Mao Cửu khép lại, dựng thẳng lên. Người giấy trong chén cũng đứng thẳng lên theo, đối mặt với cô bé, thân thể nó hơi lung lay như đang kêu gọi thứ gì đó.

Động tác nhỏ như thế, thần hình (linh hồn và cơ thể) đều đầy đủ không khỏi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Cô bé bỗng cảm thấy đau đầu, bàn tay đang nắm tay chủ xe dùng sức rất mạnh. Chủ xe nóng lòng không biết phải làm sao nhìn về phía Mao Cửu. Trương Tiểu Đạo thấy vậy, nói: "Đừng sợ, quỷ cổ sắp ra rồi."

**********************

Tác giả có lời muốn nói: Viết tới loại Thực Phát Quỷ này là bởi vì lúc nhỏ xem một bộ phim ma. Con quỷ trong đó ăn thịt người, ăn tóc người --- lúc đó còn quá nhỏ cho nên nhớ không rõ cốt truyện, nhưng cảm giác khi bị doạ thì tui nhớ rất rõ ràng.

Chương trước Chương tiếp