- Edit Vo Han Tro Choi Sinh Ton Khinh Van Dam Chuong 9 Lam Phat 8

Tùy Chỉnh

Trong kho hàng tùy thân có 10 ô vuông, mỗi ô vuông nhiều nhất đựng 100 vật phẩm giống nhau.

Nếu một lòng tìm ra 10 đồ dùng hữu dụng nhất, sau đó tận lực tích trữ hàng, vậy thì bạn đã hoàn toàn đi vào khu vực tư duy sai lầm.

Ví dụ hiện tại, 10 cuộn băng gạc y tế, 5 hộp thuốc hạ sốt, 2 khẩu súng cao su, phân biệt chiếm ba ô vuông ở kho hàng tùy thân. Nhưng nếu đặt ba loại đồ vật đó nhét vào ba lô trống không, sau đó bỏ vào kho hàng, vậy nó chỉ chiếm 1 ô. Trong ba lô còn để trống một nửa chỗ, đây là chênh lệch.

Đương nhiên, sau khi chứa vật phẩm, ba lô không thể chồng lên, mỗi ô chỉ đựng được một cái. Điều đó có ý nghĩa đây là vứt bỏ ưu thế số lượng của kho hàng tùy thân, đổi thành không gian dự trữ. Ba lô lớn cỡ nào, một ô đựng được bao nhiêu đồ vật. Càng quan trọng là, cô có thể đặt các loại đồ ăn vặt: chocolate, kẹo, giăm bông, sữa bò, bánh mì đen ở trong đó! Không hề tồn tại hạn chế về chủng loại đồ vật.

Gần như trong nháy mắt, Tô Hàn liên tưởng đến. Nhưng mà giây tiếp theo, cô lại có suy nghĩ khác —— có thể dùng loại hòm cỡ lớn để giữ đồ thay cho ba lô.

Bên cạnh, cô gái trẻ tiếp tục nói, "Tôi từng thử, sau khi chứa đồ, một cái ba lô chiếm một cái ô vuông. Chị có thể chia làm túi thực phẩm, túi vật dụng hàng ngày, chữa bệnh, công cụ, đồ lặt vặt vân vân. Túi lớn cỡ nào thì bên trong có thể đựng bằng đó đồ, hơn nữa không cần suy xét khối lượng."

"Đeo ba lô đi trên đường không tiện, quá gây sự chú ý, bỏ vào kho hàng tùy thân không còn tồn tại vấn đề này."

"Sau khi chứa đầy kho hàng, cũng đủ gắng gượng qua trò chơi, tiến vào phó bản tiếp theo. Dù sao trước khi tiến vào phó bản kế tiếp sẽ tiến hành tiếp tế, không phải ư? Thông quan sẽ có khen thưởng, có thể dùng tích phân mua sắm ở thương thành của trò chơi."

Tô Hàn vui mừng khôn xiết, lập tức nếm thử. Quả nhiên, ba lô có thể bỏ vào kho hàng tùy thân, hơn nữa lấy vật phẩm ra dùng vô cùng thuận tiện. Cô lại móc ra 5 bánh xà phòng, nghiêm túc nói, "Kinh nghiệm sửa sang vô cùng hữu dụng, đây là thứ bạn nên được."

Cô gái trẻ ước lượng số bánh xà phòng vừa nhận, bỗng nhiên nói, "Dùng nước khoáng và bánh mì đen làm thù lao, có thể dễ dàng tìm hiểu được tin tức muốn biết từ trong miệng mọi người. Lấy thế cục trước mắt, nhu yếu phẩm cho sinh hoạt có giá trị tốt hơn tiền."

Tô Hàn bật cười, "Tôi biết, cảm ơn nhắc nhở."

Cô gái trẻ không biết tại sao, luôn có loại ảo giác chính mình chiếm tiện nghi. Cô liếc nhìn Tô Hàn thật lâu, chủ động nói, "Tôi tên Du Bảo Văn, chị thì sao?"

"Tô Hàn."

"Hy vọng phó bản về sau có cơ hội gặp lại chị." Nói xong, Du Bảo Văn thẳng thắn rời đi.

Tô Hàn không để ở trong lòng, vội vàng chạy tới chợ vơ vét hòm giữ đồ. Chỉ chốc lát sau, cô dùng 5 gói mì ăn đổi được 5 cái hòm giữ đồ cỡ lớn 250l, mỗi cái ít nhất mới 90%, dung lượng đặc biệt lớn.

Một lần nữa sửa sang lại, Tô Hàn thuận lợi nhét tất cả vật phẩm vào kho hàng tùy thân, cũng chừa ra không ít không gian.

Hôm sau đúng 9 giờ.

Âm thanh máy móc của hệ thống tuyên bố, "Ngày thứ 13, giá hàng tăng lên 100%."

"Điện lực không đủ. Ngay trong ngày, điện lực cung ứng có hạn. Mỗi ngày khu vực dân cư ở ngắt điện 3 giờ, buổi tối sau 8 giờ hoàn toàn cắt điện."

"Nếu bà chủ hiện tại còn bán mặt, có lẽ đến 24000 bối một bát." Tô Hàn tự mình lẩm bẩm, "Thế cục càng ngày càng loạn, nguy hiểm từng bước một tới gần, chẳng biết khi nào tới điểm giới hạn."

Lắc lắc đầu, cô không hề nghĩ nhiều, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên nền nâng.

**

"Mẹ ơi, con đói." Tiếng nói con trẻ non nớt vang lên, mang theo một chút l ý vịàm nũng.

Người mẹ trẻ với cái mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ. Trong nhà sớm không còn đồ ăn, hiện giờ còn cắt nước cắt điện, căn bản không biết sống sót như thế nào.

"Ngoan, nhịn một chút, lập tức không còn đói bụng." Người mẹ trẻ miễn cưỡng cười vui, dịu dàng an ủi đứa con của mình.

Nói là nói như vậy, trong mắt cô lại mờ mịt. Không có công việc, không mua nổi đồ ăn, mặc dù cô tình nguyện đánh bạc mất thể diện đi đầu đường xin cơm, cũng sẽ không có người bố thí một ngụm ăn.

Đôi tay người mẹ trẻ dần dần nắm chặt —— cho dù đi trộm đi cướp, cô cũng không thể trơ mắt nhìn con mình đói chết!

Đúng lúc này, hai lát bánh mì cắt miếng từ trên trời giáng xuống.

"Nhanh ăn đi." Một cô gái trẻ tốt bụng vươn tay cứu viện.

"Cảm ơn, thật cám ơn ngài!" Người mẹ nhanh chóng đút cho con ăn, bánh mì sợ thật vất vả tới tay bị người cướp mất.

Cô gái tốt bụng vừa mới lộ ra nụ cười vui mừng, bỗng nhiên không biết đông đảo kẻ lưu lạc từ góc nào nhảy ra bao vây xung quanh cô.

"Tôi cũng sắp chết đói. Cô gái tốt bụng, cho tôi xin miếng ăn đi."

"Một cái bánh mì là được, cầm bánh mì tôi lập tức đi."

"Con tôi mới 3 tuổi đói bụng đã hai ngày, cầu ngài cứu cứu thằng bé!"

Cô gái hoảng loạn, chỉ phải tiếp tục lấy ra đồ vật để tống cổ những người trước mặt. Chính là đồ ăn đưa ra hơn phân nửa, đám người chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tụ tập nhiều. Đếm sơ sơ đã có 50-60 người.

"Tôi không còn đồ ăn! Tôi cũng không còn!" Cô gái tốt bụng không nhịn được hô to.

Đám đông vây quanh cô căn bản không tin.

"Tại sao chỉ cứu bọn họ không cứu tôi? Tôi cũng sắp chết đói mà!"

"Cô chắc chắn còn có đồ ăn, mau cho tôi."

"Vì con gái, tôi nhất định phải lấy được bánh mì!"

Khi nói chuyện, mọi người xô đẩy nhau.

Cô gái trẻ sắp nổi điên. Qua một hồi lâu, cuối cùng cô nhớ tới sau mười ngày có thể thông quan phó bản có thể truyền tống rời đi bất cứ lúc nào, vì thế cuống quít đưa ra thỉnh cầu với hệ thống. Nhưng mà lúc này đã không còn kịp rồi.

Thỉnh cầu chưa được hồi đáp, hành vi của đám người phẫn nộ càng thêm dã man. Vài giây ngắn ngủn, cô gái tốt bụng vô lực ngã xuống, giá trị thể lực về không.

Người mẹ trẻ cuống quít che lại đôi mắt con trẻ, cùng với áy náy, nước mắt sợ hãi —— đây đâu phải chốn người tan? Rõ ràng là luyện ngục!

**

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi với đôi mắt thâm quầng, râu ria lún phún, cả người chìm trong suy sút.

Anh ta là người buôn lậu 2 chiều, thường xuyên rạng sáng 4-5 giờ, trời còn chưa sáng đã xếp hàng ở cửa siêu thị. Thông thường muốn hao phí bốn năm tiếng, anh ta mới có thể cướp được đồ ăn hoặc vật dụng hàng ngày, sau đó đi chợ đen đổi thành bánh ngô hoặc bánh mì đen giá rẻ, miễn cưỡng nuôi sống cả nhà già trẻ.

Chính là hiện tại tình cảnh của anh ta trở nên càng ngày càng khó khăn. Phàm là đồ ăn có thể lấp đầy bụng, mặc kệ là gạo hay bột mì đều rất khó xuất hiện trên kệ hàng siêu thị.

Mỗi ngày, nước uống, thực phẩm, thuốc men, nhu yếu phẩm sinh hoạt được bày lên kệ càng ngày càng ít, người nghĩ đến buôn lậu 2 bên lại càng ngày càng nhiều. Càng miễn bàn có đôi khi thật vất vả cướp được thương phẩm, sau khi rời siêu thị sẽ gặp cảnh cướp bóc.

Ăn no bụng đã trở thành hy vọng xa vời. Anh ta thậm chí cảm thấy, bảo đảm một nhà già trẻ không đói bụng chết cũng vô cùng gian nan.

Nếu không...... Anh ta cũng đi cướp? Nghĩ đến người già, trẻ con trong nhà, môi người trung niên trong nhà mím thành một đường thẳng, rơi vào sự lựa chọn.

**

Chim thú tuyệt tích, cá tôm bắt tẫn, quả dại bị hái xong, thậm chí ngay cả vỏ cây, rễ cỏ đều ăn gần hết, càng ngày càng nhiều người bị ép rơi vào tuyệt cảnh.

Ở chung cư, cánh cửa vài căn hộ mở toang, trong phòng trống không, chẳng có đồ đạc. Hiển nhiên hoặc là cả nhà đã chạy trốn, hoặc là bị cướp vào tận nhà.

Tô Hàn ở tầng mười tìm được một căn phòng trống, bên trong không có người, nhưng mà cửa chống trộm còn nguyên vẹn. Cô bước vào phòng, nhân tiện đóng cửa, sau đó lấy ra nồi chén chuẩn bị nấu mì ăn liền.

Vặn vòi nước, dòng nước màu vàng chảy ra. Hàm lượng kim loại bên trong vượt quá mức, chứa đựng phần lớn thứ bẩn thỉu, làm người nhìn đã không có tâm tình ăn cơm, càng miễn bàn dùng nước này nấu cơm.

Tô Hàn nhanh chóng đóng vòi nước, đổ nước khoáng vào nồi, sau đó bắt đầu đun nước. May mắn, khí thiên nhiên vẫn còn.

Một lát sau nước đun sôi, Tô Hàn cho mì ăn liền và gói gia vị vào trong nồi. Đồng thời, cô đi đóng toàn bộ cửa sổ —— mì ăn có điểm này không tốt, ngửi rất thơm, những người khác dễ dàng lần theo hương vị tìm đến.

Rất nhanh, mì đã chín. Tô Hàn đổ mì và nước vào trong chén, hút "Xẹt" một cái thật tó, sau đó hạnh phúc nheo nheo mắt. Vào thế cục trước mắt, có thể an tĩnh ăn một miếng mì nước, không thể nghi ngờ là điều vô cùng may mắn.

Ai ngờ trong đầu cô vừa mới hiện lên suy nghĩ này, ngoài hành lang vang lên tiếng truy đuổi, tiếng gào.

Tô Hàn, "......"

Nhóm người này là mũi chó à? Cách cửa chống trộm và cửa sổ đều có thể ngửi thấy mùi mì ăn liền?

Cô xuyên thấu qua mắt mèo ngó ra bên ngoài, lại phát hiện thanh niên chủ quán rao hàng ngọn nến, nước khoáng trước cửa siêu thị đang che bụng chật vật chạy trốn.

Tô Hàn nhíu mày, bụng anh ta ...... hình như là vết thương từ súng?

"Mau đuổi theo! Ở phía trước!" Nơi xa, một nhóm người phần phật chạy tới.

Thanh niên khẽ cắn môi, cởi xuống ba lô tùy thân, ném ngọn nến, nước khoáng bên trong vào mặt đất trống ở lầu một. Cuối cùng, anh ta còn ném đi cả ba lô, không còn giữ lại gì.

Người đuổi theo ngay lập tức há hốc mồm.

Một người nhanh chóng nói, "Đi, xuống lầu nhặt đồ vật đi."

Có người bất mãn, "Đuổi theo lâu như vậy, cứ thế buông tha anh ta?"

"Bằng không thì sao?" Người thứ nhất hỏi lại, "Mày đuổi anh ta là vì chém người, hay vì lấy vật tư?"

Người nọ ngay lập tức nghẹn lời.

"Trên người anh ta bây giờ chẳng còn gì, hiển nhiên không có nước luộc, quản anh ta sống hay chết." Nói xong, nhóm người nhanh chóng rời đi ——nước khoáng, ngọn nến ở lầu một quá gây chú ý, nếu như bị người cướp đi trước một bước thì làm sao bây giờ! Căn bản không có thời gian trì hoãn.

Trong lòng biết đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm, thanh niên thoáng thả lỏng.

Tô Hàn "sùm sụp sùm sụp" ăn mì ăn liền, cũng không tính toán xen vào việc người khác. Bởi vì cô cảm thấy người trước mặt này là người chơi, có năng lực tự cứu.

Có thể chỉ có hai loại người trước tiên dự trữ một lượng lớn vật tư, một loại là NPC mở siêu thị, một loại là người chơi trước tiên biết được sắp phát sinh lạm phát ác tính.

Thanh niên bày sạp ở cửa siêu thị, còn đeo ba lô, nhìn không giống là NPC. Nếu anh ta thông minh đã tích trữ hàng, hẳn là cũng tùy thân mang theo thuốc men, uống thuốc sẽ không có việc gì.

Mặt khác, lúc này không xuất hiện ở trước mặt đối phương, làm người ta an tâm chữa thương, thật ra cũng là một loại thiện ý.

Ai ngờ ——

Thanh niên cất cao giọng nói, "Tôi tên Chung Duệ, trong phòng có người đúng không? Có thể đi ra giúp một chút sao? Tôi tình nguyện trả thù lao."

Tô Hàn thờ ơ, tiếp tục ăn mì.

Chung Duệ tiếp tục nói, "Tôi bị súng bắn bị thương, một người không thể gắp ra viên đạn. Chỉ cần giúp một chút thôi, sẽ không quá phiền toái, tôi có thuốc men."

Viên đạn...... động tác Tô Hàn ngừng lại. Cô bỗng nhiên nhớ tới, mình phải hỏi người này chuyện viên đạn là như thế nào. Tiến trò chơi hơn mười ngày, lần đầu tiên cô thấy súng ống.

Vì thế, cửa mở ra một khe hở. Đồng thời, mùi mì ăn liền hải sản tràn ngập. Tô Hàn đi ra cửa phòng, dò hỏi, "Làm thế nào giúp anh?"

Chung Duệ hơi giật mình, không nghĩ tới là người từng gặp. Anh ta rất nhanh thu liễm tâm thần, lấy ra đồ dùng giải phẫu, bột cầm máu cùng với băng gạc y tế, "Dùng dao phẫu thuật rạch một đường trên da da, cái nhíp lấy ra viên đạn, sau đó rắc lên bột cầm máu, lại dùng băng gạc y tế băng bó."

Tô Hàn muốn ra tay, song lại cảm thấy người này dựa vào tường không thuận tiện, vì thế mở ra cánh cửa sát vách, ý đồ đưa anh ta vào phòng, đặt bình trên mặt đất.

"Không đi vào chỗ cô à?" Chung Duệ nghi ngờ.

Vẻ mặt Tô Hàn lạnh nhạt, "Lòng tốt của tôi không bao gồm để phần tử khả nghi ở cùng trong phòng."

Phần tử khả nghi......

Chung Duệ tỏ vẻ lý giải, "Đã hiểu."