(Edit) Vườn trẻ ngoài ta tất cả đều là yêu quái - Chương 2

Tùy Chỉnh
Chương trước



Trong phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ Ôn Thôn đang khóc, năm người kia đều nhìn chăm chăm vào Vinh Tuế. Vinh Tuế thần sắc lúng túng, không biết đứa nhỏ này sao lại nói khóc liền khóc. Cậu duỗi tay muốn an ủi bé, nhưng ngay khi cậu đến gần, Ôn Thôn càng khóc to hơn, làm cậu nhất thời tay chân luống cuống.

Long Nhai thâm trầm liếc cậu một cái, đứng lên nhấc Ôn Thôn đem bé đặt vào chỗ ngồi phía trong, bản thân thì ngồi ở vị trí ban đầu của Ôn Thôn. Bé không nói gì với Vinh Tuế, chỉ nằm sấp trên bàn giống như ngủ.

Ôn Thôn sau khi được bé đặt vào chỗ ngồi bên trong, khụt khịt nấc mấy tiếng, dần dần ngừng khóc.

"Quỷ nhát gan!"

Tất Phương ngồi xuống hàng ghế sau bàn Long Nhai, thò tay kéo kéo Ôn Thôn…, nhân tiện liếc mắt nhìn Vinh Tuế khiêu khích, hướng cậu làm mặt quỷ.

Vinh Tuế: "..."

Tuy cậu không hi vọng đám nhóc trong vườn trẻ đều là tiểu thiên sứ, nhưng thế này cũng quá dã tính đi?

Bạch Đồ vẫn núp ở sau cậu cười khan một tiếng, cố gắng xua đi không khí ngột ngạt, "Ừm... Ôn Thôn có chút sợ người lạ."

Vinh Tuế mệt mỏi xua tay, không muốn đào sâu việc này, hỏi: "Sáng nay lên lớp luôn chứ?"

Bạch Đồ lắc đầu như trống bỏi: "Không cần gấp như vậy, cậu trước tiên cứ làm quen với lớp đi, dù sao thiếu giáo viên đã lâu, không cần lên lớp ngay lập tức."

Vinh Tuế thăm dò nhìn nhìn mấy tiểu hài tử, cảm thấy lên lớp ngay bọn nhóc chắc cũng không nghe, liền dặn dò một chút để chúng đừng chạy lung tung, sau đó cùng Bạch Đồ tới phòng làm việc tìm hiểu tình trạng hiện nay của vườn trẻ.

Trong văn phòng, Bạch Đồ bày giấy tờ sổ sách của trường học lên bàn làm việc. Vinh Tuế tiện tay cầm một quyển lên xem, không ngờ phát hiện vườn trẻ này vậy mà rất có lịch sử, nó đã tồn tại từ khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Theo hồ sơ trong Lịch sử trường học, tiền thân của vườn trẻ Sơn Hải là một trường tư thục thời Trung Hoa Dân quốc. Sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập thì trở thành vườn trẻ bây giờ.

Vinh Tuế lần lượt lật lại lịch sử của trường, khóe miệng không khỏi giật giật. Vườn trẻ Sơn Hải tính ra cũng là ngôi trường có lịch sử lâu đời, chính là không biết như thế nào lại thành bộ dáng hiện tại. Chẳng trách khi cậu đi vào lại thấy kiến trúc có phần rách nát nhưng diện tích ngược lại rất lớn, hóa ra đều là trước đây lưu lại.

Bạch Đồ phủi sạch lớp bụi trên tư liệu học sinh rồi đưa cho cậu, "Đây là thông tin về mấy đứa trẻ hiện tại."

Cậu ta có chút ngượng ngùng, lúc nói chuyện vẫn luôn dùng dư quang lén nhìn biểu tình của Vinh Tuế, "Trường học chúng ta hiện tại tổng cộng chỉ có năm hài tử, đều không có cha mẹ, là hiệu trưởng nhận nuôi."

Không nghĩ tới năm hài tử này đều là nhận nuôi, tình cảnh này so với tưởng tượng của cậu còn bết bát hơn. Vinh Tuế kiềm chế lại cảm giác muốn quay đầu bỏ đi, khó nhọc nói: "Vậy các chi phí trong trường..."

Bạch Đồ vội vàng nói: "Đều là hiệu trưởng tự bỏ tiền túi."

Cậu ta xấu hổ đỏ mặt nói, "Chúng ta đều dựa vào một mình hiệu trưởng chu cấp."

"…Hiệu trưởng thật là cao thượng." Vinh Tuế không biết mình nên có biểu tình gì, vườn trẻ này luôn có thể mang lại "Kinh hỉ", cậu chỉ có thể nghiêm mặt nói: "Thế nhưng đây cũng không thể là kế hoạch lâu dài đúng không?" Không có nguồn thu nhập, tài sản của hiệu trưởng sớm muộn cũng đến ngày cạn kiệt.

"Ừm, hiệu trưởng tuổi đã lớn, tài sản đều là tích trữ từ trước kia, hiện tại cũng sắp dùng hết rồi..." Nhìn cậu ta có chút buồn bã, như con thỏ cụp tai, hận không thể cuộn thành một đoàn.

Chẳng qua không tới một phút cậu ta lập tức phản ứng lại, nói thế này trước mặt đồng nghiệp mới tựa hồ không quá tốt, liền cố tươi cười nói: "Bất quá cậu đừng lo lắng, lương của cậu trường vẫn có thể trả, nếu cậu thấy lương thấp, tôi có thể đem phần của tôi chia cho cậu một nửa, dù sao tôi cũng chưa dùng tới..."

Nghe xem nhận thức này! Sự cống hiến này! Vinh Tuế cũng bị cậu ta làm cho cảm động, chỉ có thể giữ nhẹ vai để cậu ta bình tĩnh một chút: "Không cần vậy đâu, tôi thấy được đãi ngộ của vườn trẻ đã là không tồi rồi."

Bạch Đồ kích động trợn to hai mắt, "Thật sao? Vậy là cậu đồng ý ở lại sao?"

Vinh Tuế: "......" Không cẩn thận liền đem mình bán đi QAQ

Lúng túng tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, Vinh Tuế suy nghĩ một chút nhưng vẫn không đồng ý ngay, chỉ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ."

Tuy rằng tinh thần hi sinh của hiệu trưởng cùng Bạch Đồ rất làm người ta cảm động, mấy nhóc con nhìn cũng rất đáng thương. Thật đáng tiếc, nhưng cậu đang tìm một công việc và phải kiếm tiền để ăn cơm, không thể đầu óc nóng lên liền đồng ý.

Bạch Đồ nghe vậy có chút thất vọng, thế nhưng rất nhanh liền phấn chấn trở lại, Vinh Tuế không từ chối ngay cho thấy vẫn còn hy vọng. Vườn trẻ đã nghỉ học hơn hai tháng, trong thời gian đó cậu ta cũng tuyển mấy giáo viên, nhưng người ta vừa nhìn hoàn cảnh vườn trẻ, không nói hai lời liền quay đầu bỏ đi, chỉ có Vinh Tuế nguyện ý cân nhắc một chút. Vậy nên Bạch Đồ bí mật tự động viên bản thân, nhất định phải nghĩ biện pháp giữ lại đồng nghiệp này!

Hai người bỏ qua chủ đề tạm thời không có kết quả này, Bạch Đồ bắt đầu giới thiệu cho Vinh Tuế về năm học sinh duy nhất của vườn trẻ.

Năm hài tử này đều là viện trưởng mang về. Vì cùng tuổi, nên quan hệ cũng rất thân mật.

Tiểu hài nhi buộc tóc cao cao là Long Nhai, tính cách có chút âm trầm, lúc thường không hay nói nhiều; đứa trẻ có mái tóc quăn màu nâu đỏ tên Tất Phương. Bạch Đồ chỉ vào ảnh Tất Phương cả giận: "Trong vườn trẻ nhóc này hay đánh nhau nhất, ngoại trừ Bạch Trạch ai nhóc ta cũng từng bắt nạt."

"Đây chắc là Bạch Trạch hả?" Vinh Tuế chỉ vào tiểu hài nhi đang cười ngại ngùng ở bên cạnh Tất Phương hỏi. Tiểu hài nhi này so với Tất Phương thấp hơn một chút, mặt trái xoan, mắt to lông mi dài, trắng nõn nà, nhìn bộ dáng thanh tú ngoan ngoãn.

Bạch Đồ gật đầu, "Bình thường Bạch Trạch cùng Ôn Thôn là nghe lời nhất." Bạch Trạch là bản tính ngoan ngoãn, Ôn Thôn thì là đôi mắt mù bẩm sinh, lại hơi ngốc ngốc, cho nên luôn chậm hơn người khác nửa nhịp.

Điều này có thể dễ dàng nhìn ra, mấy nhóc con tính cách thế nào đều từ ngoại hình thấy rõ ràng. Ánh mắt của cậu rơi vào tấm ảnh cuối cùng, "Đây là Ân Chúc Chi?"

Cậu còn nhớ Tất Phương lúc đó gọi tên bé này.

Bạch Đồ nói: "Ân Chúc Chi là đứa tới đây đầu tiên, năm nào kỷ luật cũng tốt nhất, bình thường không thích nói chuyện, nhưng cậu chớ nhìn nhóc yên lặng mà lầm, thực ra tính khí nhóc này không quá tốt, Tất Phương bị nhóc đánh tới khóc mấy lần rồi đó. Tính ra nhóc cũng giống lão đại trong mấy tiểu hài nhi này."

Vinh Tuế gật gật đầu, ghi nhớ trong lòng thông tin mấy nhóc con. Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng chuông tan học. Lập tức từ phòng học dưới lầu truyền đến vài tiếng gọi non nớt, Bạch Đồ chạy đến bên cửa sổ nhìn một chút, quay đầu nói với Vinh Tuế: "Tan lớp, đến giờ ăn trưa rồi. Vinh lão sư còn chưa ăn cơm phải không? Vừa lúc cùng đi nhà ăn ăn trưa đi."

Vinh Tuế nghe vậy liền để sách xuống cùng cậu ta xuống lầu.

Mấy nhóc con đã tự chạy ra ngoài, nhưng cũng không chạy quá xa. Chúng đứng cách phòng học không xa, có vẻ đang đợi Bạch Đồ dẫn chúng đi ăn cơm.

Bạch Đồ đi xuống hướng chúng phất phất tay, chúng mới vui vẻ hướng nhà ăn chạy đi.

Tất Phương cùng Bạch Trạch chạy trên cùng, Long Nhai chậm hơn một bước, bởi vì bé còn kéo theo Ôn Thôn chậm chạp, Ân Chúc Chi thì lại không nhanh không chậm đi cuối cùng.

Vinh Tuế chú ý tới mái tóc đuôi ngựa lơ lửng, ánh mắt liền bất tri bất giác đặt trên người nhóc. Ân Chúc Chi tựa hồ nhận ra được ánh mắt của cậu, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó mặt không hề cảm xúc quay đi.

"..." Vinh Tuế nghĩ thầm, nhóc con này tuổi còn nhỏ đã giả lãnh khốc, thật là.

Cùng Bạch Đồ đến nhà ăn liền thấy nhóm tiểu hài tử đã ngồi vào chỗ ôm bát ăn ngon lành rồi. Giáo viên ngồi ăn ở một bàn khác, Vinh Tuế nhìn trên bàn bày khoai tây thái sợi xào chua ngọt cùng một bát canh cà chua trứng mà trầm mặc.

Bạch Đồ còn mang dáng vẻ cao hứng, chủ động múc cho Vinh Tuế một bát canh nóng, "Trước tiên uống chút canh đã."

Vinh Tuế lại nhìn sang bàn bên cạnh, giữa bàn là bát sứ trắng bên trong có năm quả trứng luộc, tiểu hài tử mỗi đứa ôm một bát cháo, may là không phải cháo gạo trắng, mơ hồ có thể thấy chút thịt băm cùng rau, ngay cả như vậy cũng quá khổ sở.

Khi Vinh Tuế còn bé, dù là thời điểm nhà nghèo nhất cũng là có thể ăn miếng thịt lớn.

Bạch Đồ không phát hiện vẻ mặt của cậu, thật cao hứng uống hết một bát canh, thỏa mãn nheo mắt lại, nói mơ hồ không rõ: "Cậu ăn nhiều trứng một chút, đây đều là trứng của con gà mái già dì Vương nuôi, một tuần cũng chỉ được ăn một lần."

Vinh Tuế thu hồi ánh mắt, bưng bát canh lên nhấp một ngụm, chỉ có vị hơi mặn, mùi vị không tính là ngon, thế nhưng cậu vẫn cười nói: "Ân, ăn thật ngon, trứng gà quê của nhà so với trứng gà bên ngoài bán mùi vị ngon hơn hẳn."

Bạch Đồ nghe thế liền cười vui vẻ, gắp miếng lớn trứng gà trong canh vào bát của mình.

Vinh Tuế vờ cúi đầu ăn canh che giấu cảm xúc trong mắt, từ người lớn đến trẻ nhỏ ở vườn trẻ này thật sự quá thảm. Cậu không nhịn được hoài nghi Bạch Đồ căn bản không ngốc bạch ngọt như bề ngoài, mà đang cố ý dùng khổ nhục kế giữ cậu lại.

Mang tâm tình phức tạp ăn xong cơm, bọn họ đem khay bưng đến cửa sổ nơi bữa cơm được lấy và thu thập để dì Vương đem rửa. Bàn của đám nhóc vừa vặn cũng ăn xong rồi, Bạch Đồ liền lấy giấy ăn, lau miệng cho Bạch Trạch cùng Ôn Thôn rồi đem khay cơm bưng đi.

Vinh Tuế cũng muốn học cậu ta chăm sóc một chút cho ba nhóc còn lại, kết quả Tất Phương hừ một tiếng giơ tay chùi miệng chạy mất. Vinh Tuế bèn nhìn về phía Long Nhai, Long Nhai âm u liếc cậu một cái, tự mình lau sạch sẽ.

Còn Ân Chúc Chi ung dung thong thả lau miệng, lại đem khay bưng đi cất, sau đó lắc đuôi ngựa bước đi, toàn bộ hành trình không thèm liếc cậu một cái.

Vinh Tuế: "......"

Bạch Đồ quay lại nhìn thấy vẻ mặt của cậu, gãi đầu một cái cười nói: "Quên mất chưa nói cho cậu, ba đứa bọn chúng lúc bình thường ăn cơm đều rất tự lập, không cần giáo viên chăm sóc."

Vinh Tuế lấy khay của Tất Phương cất đi rồi mới cùng cậu ta rời đi. Sau bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, bọn họ liền đi về hướng ký túc xá.

Trên đường đi Vinh Tuế nhớ tới nghi vấn dưới đáy lòng lúc trước, cuối cùng vẫn là không có nhịn nổi mà hỏi, "Vườn trẻ lâm vào tình trạng này, tại sao không xin trợ cấp tài chính từ chính phủ?"

Vườn trẻ công lập hàng năm đều sẽ có trợ cấp tài chính của chính phủ, cụ thể thế nào Vinh Tuế không rõ lắm, thế nhưng cậu cũng đại khái biết một chút. Nếu như có thể xin được, có thể giải quyết một số vấn đề cấp thiết của vườn trẻ. Chính là cậu không nghĩ ra tại sao cơm cũng sắp không có để ăn, Bạch Đồ cũng không có đi xin trợ cấp chính phủ, hay là kỳ thực có xin nhưng đã dùng hết rồi?

Vinh Tuế nghi hoặc nhìn về phía Bạch Đồ, ai biết Bạch Đồ thần sắc ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn lại cậu, "Trợ cấp gì cơ?"

Vinh Tuế: "...?"

"Cậu không phải không biết đúng không?" Vinh Tuế biểu tình nhất thời có chút một lời khó nói hết, ánh mắt nhìn Bạch Đồ giống nhìn kẻ ngốc, "Vườn trẻ công lập hàng năm đều có thể xin chính phủ trợ cấp, chỉ cần đệ trình theo luật là được, khoản trợ cấp phát xuống ít nhất có thể tu sửa một ít thiết bị trường học, còn có thể mời thêm mấy giáo viên."

Bạch Đồ vẫn là sững sững sờ sờ, "Chúng ta cũng có thể xin sao?"

Vinh Tuế không hiểu nổi logic của cậu ta, "Vườn trẻ này không phải là công lập sao? Tại sao không thể xin?"

Đầu óc Bạch Đồ xoay chuyển hai vòng, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì, gầm gầm gừ gừ nửa ngày mới hưng phấn cầm tay Vinh Tuế, "Thật cảm ơn cậu, tôi vẫn cho là chúng ta như vậy chỉ là mang danh nghĩa giáo dục, không nghĩ tới còn có thể lĩnh trợ cấp. Đây thật sự là quá tốt!"

Vinh Tuế: "? ? ?"

"Chờ đã, cái gì gọi là chúng ta như vậy?" Vinh Tuế cảm thấy cách nói của cậu ta hơi quái quái, thế nhưng Bạch Đồ đột nhiên nghe tin vui, đã cao hứng không biết gì nữa, kích động lôi kéo Vinh Tuế chạy về ký túc xá, "Trước về ký túc xá, tôi đi xem xem có tài liệu gì cần chuẩn bị."

"..." Vinh Tuế bị cậu ta kéo chạy về phía trước, không thể không cùng cậu ta trở về ký túc xá.

Sau bữa trưa là đến thời gian nghỉ trưa, nhóm tiểu hài tử đã thành thói quen nên khi Vinh Tuế đến ký túc xá, tất cả đều trèo lên giường của mình ngoan ngoãn nằm xuống.

Ký túc xá là phòng bốn người với giường tầng; Tất Phương, Bạch Trạch cùng với Long Nhai, Ôn Thôn ở một phòng; Ân Chúc Chi thì ở một mình một gian khác. Bạch Đồ kiềm chế lại hưng phấn, xác định bọn nhóc đều ngủ rồi, mới mang theo Vinh Tuế trở về phòng ký túc xá của cậu ta, sau đó hưng phấn mở máy vi tính.

Máy vi tính của Bạch Đồ là một chiếc máy vi tính để bàn (desktop) có chút lâu năm, cậu ta ngốc nghếch khởi động máy, tìm nửa ngày mới mở được website cục giáo dục W thị.

Vinh Tuế nhìn cậu ta mở to hai mắt, hận không thể chui vào trong máy tính để xem văn kiện chính sách trợ cấp, khóe miệng hơi cong lên, cậu không vào phòng, chỉ đứng ở cửa nói: "Hành lý của tôi còn để ở chỗ bạn học, thừa dịp nghỉ trưa tôi đi lấy hành lý sau đó về đây cùng cậu ngủ chung phòng, được không?"

Bạch Đồ còn đang một lòng để tâm đến trợ cấp, nghe vậy theo bản năng nói “Được”, chờ người đi rồi mới đột nhiên phản ứng lại: Vinh Tuế nói vậy, là nguyện ý ở lại sao? !

Cậu ta cao hứng nhảy lên hai cái, trong miệng còn phát ra tiếng nha nha, thậm chí ngay cả cái đuôi tròn ngắn ngắn cũng không khống chế được lộ ra, run lên một cách hào hứng.

......

...

Vinh Tuế tới chỗ bạn học lấy vali hành lý, sau đó lên tuyến số hai trở về vườn trẻ.

Đồng ý lưu lại vốn là nhất thời kích động chiếm phần nhiều, thế nhưng hiện tại tỉnh táo lại, cậu cũng không hối hận. Hoàn cảnh của vườn trẻ quả thực rất tệ, nhưng dù sao lương cùng đãi ngộ cũng đủ cho cậu sinh hoạt, hơn nữa trong đầu Vinh Tuế thoáng qua gương mặt mấy nhóc con, không kìm lòng được cười cười. Có thể là do chuyên ngành học mưa dầm thấm đất, mặc dù cậu đối với nghề giáo viên này không ôm ấp giác ngộ cao đến vậy, nhưng vẫn là không nhịn được giúp một chút.

Khi cậu trở lại đã qua thời gian nghỉ trưa, nhóm tiểu hài tử đều ở trong phòng học. Không có giáo viên lên lớp, Bạch Đồ dùng một chiếc TV cũ cho bọn chúng xem phim hoạt hình.

Vinh Tuế cách cửa sổ nhìn vào bên trong, nhóm tiểu hài tử đều chăm chú xem TV, chỉ có Ân Chúc Chi ngồi cuối cùng đang ôm mặt ngẩn người.

Vinh Tuế cười cười, nhẹ giọng gọi Bạch Đồ ra ngoài.

Cầm chìa khóa đến ký túc xá sắp xếp hành lý. Vinh Tuế dành thời gian chuẩn bị bài giảng một cách cẩn thận và liệt kê ngắn gọn kế hoạch bài học trong trương lai. Sau khi ăn xong cơm tối lại cùng Bạch Đồ thảo luận, quyết định xong hết mới đơn giản rửa mặt đi ngủ sớm.

Giằng co suốt một ngày, Vinh Tuế quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ.

Cậu bình thường luôn luôn ngủ ngon, nhưng lần này không biết làm sao, mơ rất nhiều giấc mộng hoang đường, mắt cứ giật liên hồi. Vinh Tuế  cau mày khó chịu, cảm thấy không khí xung quanh nóng bức không thở nổi.

Giãy giụa trong mơ một hồi lâu, cậu mở to mắt ngồi bật dậy, ôm trán đẫm mồ hôi thở dốc.

Trong ký túc xá một màu đen nhánh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nghiến răng từ giường đối diện, Vinh Tuế nhu nhu cái trán, lơ đãng quay người, thân thể đột nhiên cứng lại——

Trong phòng tối đen mờ mịt, một đôi mắt phát sáng bất động nhìn cậu, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Da gà sau lưng thi nhau nổi lên, tóc gáy Vinh Tuế cũng dựng đứng, mắt không chớp nhìn sinh vật vô danh trong bóng tối.

Con ngươi thẳng đứng màu vàng sáng rực trong bóng tối, giống như mắt của loài thú hoang nào đó. Thế nhưng Vinh Tuế chưa từng gặp loài thú hoang nào có con ngươi màu vàng óng như thế này, cậu căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ đưa bàn tay xuống dưới gối mò tìm điện thoại.

Khi ngón tay chạm vào điện thoại di động quen thuộc, Vinh Tuế lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở đèn điện thoại lên chiếu ra cửa sổ ——

Nhưng khu vực chiếu sáng của điện thoại không có gì cả, không có loài sinh vật không rõ nào, cũng không có đôi đồng tử màu vàng.

Như thể mọi chuyện xảy ra khi nãy chỉ là một giấc mơ mà cậu thì chưa tỉnh ngủ.

Chương trước