Trang chủ[Edit] [Xuyên Nhanh] Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!Chương 47: Hào môn quý nữ VS Dưỡng nữ trọng sinh (15)

[Edit] [Xuyên Nhanh] Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! - Chương 47: Hào môn quý nữ VS Dưỡng nữ trọng sinh (15)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Trong khi Cố Thịnh Nhân nói chuyện, đã có vài người lục tục bê đò đến.

Nguyên Húc định thần nhìn lại, những cái này rõ ràng không phải tòa Quan Âm bạch ngọc đã chuẩn bị từ trước đó.

Rất nhanh, trước mặt Cố Thịnh Nhân đã được đặt một cái bàn viết, một tờ giấy được trải tươm tất lên đó, dĩ nhiên là văn phòng tứ bảo*!

Cô muốn làm gì?

Trình Nhất Như chau mày, một đời trước cô ta chưa từng nghe nói Trình Tích Tri học được cái thành tựu gì.

Chẳng qua là hoa chúng lấy sửng thôi. Cô ta an ủi mình, đè ép cái linh cảm không hay này xuống.

Hiển nhiên không ít người đều bị Cố Thịnh Nhân làm nổi lên hứng thú, muốn nhìn một chút đến tột cùng trong hồ lô cô bán thuốc gì.

Người nhà họ Trình cũng rất là tò mò, xưa nay không biết con gái nhỏ lại vẫn giấu đi tay tài nghệ như thế?

Cố Thịnh Nhân mặc kệ người khác nghĩ như thế nào.

Cô tự sáng tạo ra, mặc kệ là cầm kỳ thư họa hay tửu, hoa, trà... các loại kỹ năng, đều được gói gọn bởi một từ tinh thông. Hay bởi vì đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với tranh thuỷ mặc, thế giới trước thì Cơ Ngọc đặc biệt mời Bạch Sơn lão nhân, một họa sư có tiếng tại Thiên Khải vương triều tự mình vào cung dạy bảo.

Sau đó thì Bạch Sơn lão nhân từng chính miệng thừa nhận, riêng về  trình độ hội họa, Hoàng hậu nương nương đã không bằng cô.

Đưa tay chạm nhẹ qua tờ giấy, Cố Thịnh Nhân có chút bất mãn, tuy vừa rồi cô đã để người ta đưa giấy và bút mực tốt nhất tới, nhưng luận về chất lượng, kém hơn không ít so với loại cô sử dụng ở thế giới trước.

Có điều, cũng tạm được.

Nhắm mắt, tĩnh tâm.

Lần thứ hai mở mắt ra, Cố Thịnh Nhân tay nâng bút, tùy ý múa bút trên giấy.

Nguyên bản một đám tân khách chỉ là tham gia chút náo nhiệt mà thôi, cũng không có ôm chờ mong bao nhiêu. Cô gái mới mười mấy tuổi, có thể hi vọng trình độ cao bao nhiêu?

Dù cho tác phẩm của Cố Thịnh Nhân chỉ có trình độ nghiệp dư, chỉ cần Trình Chấn Sinh nói yêu thích, bọn họ cũng sẽ khen một phen.

Nhưng rất nhanh, trong lòng bọn họ không cho là đúng, liền bị sự thán phục bao trùm, lực bút như vậy, ý cảnh như vậy, nếu không được tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng là tác phẩm xuất phát từ một cô bé mới mười bảy tuổi?

Trong những vị khách này thì không thiếu người có nghiên cứu rất sâu có đối với quốc học, theo tác phẩm hội họa dần hoàn thành, ánh mắt đã muốn từ thán phục biến thành si mê.

"Hay!" Theo một bút cuối của Cố Thịnh Nhân, có người rốt cục không nhịn được mà kêu một tiếng.

Không ít người còn chìm đắm ở bên trong ý cảnh của bức họa, đột nhiên bị người khác cắt ngang, lòng sinh không vui, quay đầu nhìn thấy người nói chuyện, nhất nuốt lời oán hận về.

"Hóa ra là Đức lão tiên sinh." Có người nhận ra ông lão đang nói chuyện.

"Lực bút nhu hòa nhưng không mất mạnh mẽ, ý cảnh càng nhìn càng thấy cao thâm, nhân vật trông rất sống động nhưng không xốc nổi. Hay, hay, hay!" Đức lão tiên sinh liên tiếp nói ba chữ "hay", mới đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Thịnh Nhân.

"Không biết Trình tiểu hữu kế thừa từ đâu?" Ánh mắt của Đức lão tiên sinh sáng quắc.

Cố Thịnh Nhân lấy ra lời giải thích chuẩn bị kỹ càng từ lâu: "Thời gian vãn bối học ở nước ngoài, gặp được một vị tiên sinh có danh hiệu gọi là Bạch Sơn, theo ngài ấy học một chút quốc họa được một năm."

Bạch Sơn lão nhân này, chính là lão sư dạy quốc họa cho Cố Thịnh Nhân. Có điều không phải ở nước ngoài, mà là ở một thế giới khác.

Quả nhiên, Đức lão tiên sinh suy tư đến nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra được Bạch Sơn tiên sinh này đến tột cùng là ai.

Xem ra là cao nhân ẩn cư nước ngoài. Đức lão tiên sinh cảm thán trong lòng, có thể dạy dỗ Trình Tích Tri được như vậy, lão tiên sinh kia có thể nói là một đại tông sư.

"Đức lão tiên sinh, tranh này?" Có người không nhịn được mở miệng.

Cố Thịnh Nhân vẽ một bộ chúc thọ đồ, nội dung của tác phẩm hội họa là một vị lão thần tiên với nụ cười hiền lành, nâng một bàn đào trong tay đến đây chúc thọ.

Bọn họ chỉ có thể tính là nửa cái tay mơ, nhìn bức họa này chỉ cảm thấy rất tốt, nhưng cụ thể lại không nói ra được cái nguyên cớ.

*Văn phòng tứ bảo: Là bốn dụng cụ điển hình trong thư phòng Trung Quốc cổ đại, bao gồm: bút lông, thỏi mực, nghiên mực, giấy Tuyên Thành. Ngoài ra, tuy con dấu không nằm trong bộ này nhưng cũng là một thứ không thể thiếu.

Chương trước Chương tiếp