Trang chủ[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2Vị diện 10 - Chương 334: Tôi làm nữ chính cách vách (32)

[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2 - Vị diện 10 - Chương 334: Tôi làm nữ chính cách vách (32)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Trên đường trở về, Hoa Vụ hỏi Du Yên: "Chị có biết nữ sinh vừa rồi không?"

"Hàng Tinh Ngữ, học sinh toàn trường đều công nhận là hoa khôi của trường." Du Yên nói: "Nam sinh theo đuổi cô ta nhiều lắm, nhưng người ta lại không thích, thích anh trai em, cũng là tình rất dài..."

Hàng Tinh Ngữ không chỉ xinh đẹp, thành tích cũng tốt, nghe nói gia cảnh cũng không kém.

Một cô gái như cô ta, muốn yêu đương, không biết bao nhiêu nam sinh xếp hàng mặc cho cô ta chọn.

Nhưng người ta cố chấp thích Phó Việt.

Hoa Vụ nhìn thấy lần thổ lộ kia, cũng không phải là lần đầu tiên.

Cô ta thổ lộ ít nhất mỗi học kỳ một lần - mặc dù không một lần thành công.

"Hơn nữa, cô ta còn nói qua, nhất định sẽ làm cho anh trai em thích cô ta. Nhưng mà hiện tại cũng không có tiến triển gì, anh trai em căn bản không để ý tới cô ta."

Hoa Vụ ăn sô cô la, có chút líu lưỡi: "Cố chấp như vậy."

"Anh trai em có phải thích con trai không?" Du Yên cũng cảm thấy kỳ quái: "Nữ sinh xinh đẹp như Hàng Tinh Ngữ hắn cũng không thích."

"..." Anh ấy không thích con trai, trong đầu anh ấy có những thứ khác, ví dụ như cá mập.

Nhân vật phản diện người ta cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện tình yêu này.

Lý tưởng là hoành tráng, không ai có thể so sánh.

...

Hoa Vụ trở lại phòng học, đem một bình nước đặt ở trước mặt Phó Việt.

Phó Việt tự nhiên cầm lấy, mở ra uống một ngụm: "Sao lâu như vậy?"

"Cùng chị Giang Đồ các chị ấy nói chuyện phiếm." Hoa Vụ lại từ trong túi lấy ra một phong thư, đặt ở trên bàn hắn: "Hàng Tinh Ngữ cho anh."

Mí mắt Phó Việt rũ xuống, im lặng vài giây, ném bức thư kia vào dưới bàn học, kéo ra một tờ giấy: "Đề này làm thế nào?"

Hoa Vụ ngồi xuống: "Anh không nhìn à? Đó chính là hoa khôi trường học..."

Phó Việt thanh âm thấp hơn vài phần, có chút không kiên nhẫn nóng nảy: "Vấn đề này làm như thế nào?"

"..."

Phó Việt tuy rằng không đọc thư tình của Hàng Tinh Ngữ, thế nhưng hắn nhận lấy, Hàng Tinh Ngữ đại khái là cảm thấy có một tia hy vọng xa vời như vậy, ý đồ để cho Hoa Vụ giúp cô tặng đồ.

Đưa một bức thư tình cũng được, tặng đồ thì Hoa Vụ liền cự tuyệt.

"Anh trai tôi không thích tôi giúp người ta đưa đồ cho anh ấy." Lần trước Phó Việt rất tức giận, thiếu chút nữa làm gián đoạn chương trình dạy thêm, cuối cùng lấy mỗi tuần giảm bớt ba tờ đề mới coi như dỗ dành được.

Hoa Vụ biết đây là bãi mìn của hắn, cũng không dám giúp người chuyển giao nữa.

Tuy rằng cô cảm thấy là Phó Việt mượn đề phát huy, muốn làm ít đề lại.

"...Được rồi, được rồi." Hàng Tinh Ngữ có chút thất vọng: "Ta lại nghĩ biện pháp khác."

"Cố lên."

...

"Thứ sáu nghỉ, Khổng Gia Hào gọi ta qua." Lúc Phó Việt tan học, cùng Hoa Vụ nói: "Ngươi có đi không?"

Trong khoảng thời gian này, hắn rất ít khi cùng bọn Khổng Gia Hào gặp mặt.

"Ở đâu?"

"Phòng trò chơi gần trường." Phó Việt không phải rất chắc chắn: "Bọn họ bình thường ở bên kia, đi chơi một lát, sau đó ăn một bữa cơm liền trở về."

Hoa Vụ lo lắng mình không trông chừng, Phó Việt lại đưa mình vào bệnh viện, cho nên cô khẳng định phải đi theo.

Nhưng cô vẫn giả vờ hỏi: "Em có đi không?"

"Hắn gọi ngươi."

"A, vậy thì đi."

"Ừm."

Thứ sáu nhoáng một cái liền đến, Hoa Vụ đi theo Phó Việt đến phòng trò chơi, bên trong đều là học sinh của trường, toàn bộ phòng trò chơi chật kín.

Phó Việt thấy Hoa Vụ thấy người khác chơi trò chơi liền đi chậm, quay lại dắt cô, xuyên qua đám người, từ phía sau vòng qua một chút, sau đó vào một phòng bi-a.

Khổng Gia Hào ngồi trên bàn bi-a, không biết đang nói cái gì, cười nghiêng ra sau.

Lúc hắn cười ầm ĩ, thấy Phó Việt cùng Hoa Vụ, lập tức nhảy xuống bàn: "Anh Việt, Tiểu Trà."

Phó Việt một tay dắt Hoa Vụ, một tay xách cặp sách của hai người, rất giống phụ huynh đón học sinh tan học...

"Anh Việt."

"Ha ha ha, anh trông giống như có con vậy." Khổng Gia Hào không chút lưu tình cười nhạo ra tiếng.

Phó Việt nhấc chân đá qua: "Ai mang theo hài tử."

"Đừng đá đừng đá, em sai rồi..."

Khổng Gia Hào cầu xin tha thứ.

Phó Việt buông Hoa Vụ ra, ném cặp sách lên ghế bên cạnh, chống bàn bi-a nói chuyện với bọn họ.

"Em gái Tiểu Trà có biết đánh không?" Ai đó gọi là Hoa Vụ.

"Có thể đi."

"Thử xem? Không thì anh sẽ dạy em."

Hoa Vụ lập tức hưng phấn đi qua, cùng bọn họ chơi đùa.

Phó Việt nhìn Hoa Vụ cùng bọn họ chơi bóng, phân tâm trả lời Khổng Gia Hào: "Ta quyết định thi đại học."

"Trong khoảng thời gian này anh luôn nói bận rộn, cũng không chơi cùng với chúng em... Anh nói cái gì?" Khổng Gia Hào trợn to hai mắt, giống như nghe thấy những lời không thể tin được.

"Ta quyết định thi đại học." Phó Việt lặp lại một lần nữa.

Khổng Gia Hào bọn họ cùng trường học vô duyên, hắn tựa hồ có chút luống cuống nghiến răng nghiến lợi: "Cái này... như vậy, anh Việt có nắm chắc không?"

Hắn biết thành tích của Phó Việt cũng không tốt lắm.

"Không biết, thử xem." Phó Việt nói: "Giang Trà hy vọng ta thi đại học."

Khổng Gia Hào nhìn Giang Trà bên kia một cái, đột nhiên lại thoải mái như vậy: "Thi đại học cũng tốt, chúng em không phải là người đọc sách, đời này cứ như vậy. Nhưng anh Việt anh rất thông minh, chắc chắn có thể đỗ đại học."

Khổng Gia Hào lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Phó Việt một điếu.

Phó Việt vốn không nghiện, hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn không hút, hắn không sai biệt lắm đã hoàn toàn bỏ qua.

Cho nên Phó Việt cự tuyệt Khổng Gia Hào: "Giang Trà không cho ta hút."

Khổng Gia Hào không nói gì: "Anh Việt, trước kia sao không phát hiện anh là người cuồng em gái thế?"

Phó Việt: "Cô ấy là một người anh trai của tôi."

Khổng Gia Hào nhìn Phó Việt, muốn nói lại thôi, Phó Việt muốn chuẩn bị thi đại học, vậy sau này quỹ tích nhân sinh của bọn họ sẽ khác một trời một vực.

Phó Việt đột nhiên nói: "Các ngươi cũng không cần cả ngày lăn lộn như vậy, nghĩ chút lối thoát khác đi."

Khổng Gia Hào không sao cả cười một tiếng: "Như vậy không tốt lắm."

Phó Việt vỗ vai Khổng Gia Hào, hiện tại hắn cũng không có đề nghị tốt hơn cho bọn họ, dù sao hai tháng trước, hắn cũng không có ý định thật sự đi thi đại học.

...

"Em gái Tiểu Trà, em đừng so đấu, Tiểu Khôn chúng ta chính là đánh khắp phụ cận vô địch, thua thì thua..."

Hoa Vụ vung cổ tay xuống, muốn thắng bại: "Nữ hài tử sao có thể nhận thua!"

Hoa Vụ kỳ thật chưa từng chơi bi-a.

Nhưng mà cô cảm thấy lấy trình độ chơi một chút mà nói, không phải rất khó, nhưng dù sao cũng là mới bắt đầu, cùng những người thường xuyên chơi đùa này, vẫn có một chút chênh lệch như vậy.

Hoa Vụ nắm gậy, điều chỉnh vị trí, liếc vài cái đều cảm thấy có chút không đúng.

Cô đang chuẩn bị đổi vị trí, phía sau đột nhiên có người bao phủ xuống, khí tức trong trẻnh lạnh lùng trên người thiếu niên mang theo cảm giác áp bách nào đó rơi xuống.

Phó Việt vòng quanh cô, nắm lấy tay cô, điều chỉnh tư thế của cô.

Nhưng mà trước sau vài giây, thanh âm thanh thúy của quả cầu va chạm với quả bóng vang lên bên tai Hoa Vụ.

Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn.

Thiếu niên hơi rũ mắt, mi vũ rũ xuống che đi tất cả tâm tình nơi đáy mắt, hắn ai cũng không nhìn, rất nhanh buông cô ra, đứng sang một bên.

Có người hét lên trong sợ hãi: "Anh Việt... Sao anh gian lận được!!!"

Hoa Vụ chống bàn bi-a đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Phó Việt: "Phó Việt..."

"Các ngươi làm gì thế... Chúng ta đã nói không chơi với ngươi, các ngươi nghe không hiểu sao?"

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cãi vã, cắt đứt lời Hoa Vụ muốn nói.

Chương trước Chương tiếp