Trang chủ[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2Vị diện 10 - Chương 342: Tôi làm nữ chính cách vách (40 - Kết thúc)

[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2 - Vị diện 10 - Chương 342: Tôi làm nữ chính cách vách (40 - Kết thúc)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Ngày hôm sau.

Hoa Vụ ngủ đến giữa trưa, Phó Việt đã không còn ở trong phòng, trong phòng còn có chút khí tức chưa tan, cô đứng lên mở cửa sổ thoáng gió.

Hoa Vụ nhìn quần áo trên người, đây là của Phó Việt...

Hoa Vụ ở trong gương phòng, nhìn thấy dấu vết điểm xuyết trên người, cô giơ tay che mặt, tối hôm qua cũng không nên để hắn làm bậy.

Hoa Vụ cởi quần áo Phó Việt ra, thay quần áo của mình, ngăn trở những dấu vết kia.

Phó Việt ở bên ngoài gọi điện thoại, thấy cô đi ra, chỉ chỉ cơm đã nấu trên bàn, ý bảo cô có thể ăn trước.

Vài phút sau, Phó Việt cúp điện thoại, đi tới phía sau Hoa Vụ, cúi người hôn lên mặt cô một cái: "Hôn chào buổi sáng."

"Giữa trưa rồi."

Phó Việt lại bổ sung một cái: "Hôn buổi trưa."

"..."

Phó Việt kéo ghế ngồi xuống: "Trong nhà tạm thời còn chưa có cách nào nấu cơm, cho nên anh mua ở bên ngoài, hợp khẩu vị không?"

"Cũng được." Hoa Vụ không quá kén chọn: "Công việc của anh thế nào rồi?"

"Gần như đã hoàn thành rồi." Phó Việt thi chứng chỉ luật sư, trước khi hắn trở về cũng đã liên lạc tốt với một công ty luật không tồi, hắn chuẩn bị đi vào bên trong học một chút, sau đó lại tự mình đi ra làm một mình.

Hoa Vụ nghĩ hắn 'học một chút', trực tiếp hiểu là đào khách hàng.

Thật là xui xẻo, đụng đến hắn...

Hoa Vụ cân nhắc, quyết định chính mình nên nhắc nhở một chút: "Phó Việt... Làm người vẫn phải để lại một đường lui."

Phó Việt nhìn cô: "Anh không vi phạm pháp luật."

"..."

Vậy thì không, ngươi giẫm lên dây thép.

"Em hy vọng anh có thể giúp đỡ nhiều người hơn." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Anh có thể kiếm tiền, nhưng anh cũng phải nhận một ít vụ án công ích, năng lực của anh, sẽ giúp được rất nhiều người, Phó Việt, hiện tại chúng ta không thiếu tiền như vậy."

Con trai, con phải tích lũy phúc!!!

"Em nói em muốn ở đại biệt thự."

Hoa Vụ nghẹn lại: "Đó chính là một phép ẩn dụ."

Phó Việt: "..."

Hoa Vụ cầm tay hắn: "Phó Việt, anh có em rồi. Em cũng hy vọng rằng nhiều người bất lực hơn có thể gặp luật sư mạnh mẽ như snh, giúp họ, trở thành biểu tượng tươi sáng trong mắt người khác."

Phó Việt trầm mặc trong chốc lát: "Ừ, anh biết rồi."

Hoa Vụ thấy Phó Việt nghe vào, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhân vật phản diện lớn đã học được luật pháp, nếu không đi đúng hướng, thì càng xong.

...

Để sống trong ngôi nhà này trong một thời gian, Hoa Vụ phải làm sạch tủ quần áo.

Quần áo cũ trước kia nhiều hơn một chút đều bị mốc, Hoa Vụ kéo ra, bỏ vào trong túi.

Ở góc tủ quần áo, có một quả bóng bay không khí.

Hoa Vụ nhớ rõ đây là lần Phó Việt mua cho cô... Không nghĩ tới vẫn còn ở đây.

Hoa Vụ muốn kéo nó ra, nhưng có thể thời gian quá lâu, cô vừa kéo liền túm lấy.

Quả bóng bay nhỏ đầy màu sắc lộ ra, Hoa Vụ nhìn thấy bên trong có một quả bóng nhỏ màu đỏ, hình trái tim.

"..."

Cô lấy quả bóng ra, bởi vì không khí tự nhiên, vì vậy toàn bộ quả bóng không bị hư hỏng.

Nhìn quả bóng hình trái tim màu đỏ trong tay, Hoa Vụ hiếm thấy trầm mặc hồi lâu.

Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?

Lấy các loại thao tác lúc trước của Phó Việt mà xem, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Là hắn cố ý chọn...

Nhưng hàm nghĩa cụ thể, chỉ có Phó Việt đáy lòng rõ ràng.

Hoa Vụ đem đồ đạc thu thập, không để phó càng nhìn thấy, có một số việc vẫn là không nói thì tốt hơn.

...

Ngôi nhà mới vì tất cả các loại sự chậm trễ, dẫn đến trước khi lễ hội mùa xuân có thể chuyển đến.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều do Phó Việt chuẩn bị.

Vì thế, Hoa Vụ vào cửa liền nhìn thấy hai bộ quần áo dùng khung ảnh trang trí, đó là hai bộ quần áo Giang Đồ đưa...

Sau khi học đại học, cô đã phát triển rất nhiều,

Vì vậy, chiếc váy đó không thể được mặc. Sau đó, cô không quan tâm đến nó nữa.

Ai biết được sẽ xuất hiện trong ngôi nhà mới.

"Phó Việt, đây có phải là... có gì đó kỳ lạ." Hoa Vụ cố gắng thuyết phục Phó Việt lấy xuống.

"Vì sao muốn lấy xuống? Anh nghĩ rằng đó là một kỷ niệm tuyệt vời." Phó Việt không chịu.

"..."

Anh có thích làm kỷ niệm gì đó không?

Nó sẽ trở thành bằng chứng tội phạm!!!

Phó Việt nói cái gì cũng không chịu lấy xuống, cho nên rất bất hạnh, tất cả mọi người đến chúc mừng tân gia bọn họ đều biết.

Hoa Vụ ngược lại không sao cả.

Nhưng...

Hoa Vụ nhìn vào đôi mắt của một vòng xung quanh và mỉm cười một cách lịch sự.

Miễn là cô không xấu hổ, xấu hổ là những người khác.

Người đầu tiên xù lông là Khổng Gia Hào: "Anh Việt, em coi anh như anh em, hai người lén lút ở bên nhau hai năm cũng không nói cho em biết, chuyện này có hợp lý không?"

"Ngươi ngu xuẩn." Phó Việt nói ít hiểu nhiều.

Khổng Gia Hào chỉ chỉ mình, lại nhìn về phía những người khác, lặng lẽ hỏi hắn ngu xuẩn sao?

Mọi người: "..."

Không nói nên lời.

Khổng Gia Hào không nói gì, mấy năm nay Phó Việt đối với Giang Trà vốn rất tốt, vài năm âm thầm di hóa, hắn đều thành thói quen...

"Huynh đệ này không có cách nào làm nữa." Khổng Gia Hào ngao một tiếng, đụng vào sofa.

Những người khác có phát hiện, nhưng bởi vì Phó Việt không nói, bọn họ cũng không dám vạch trần.

Một số là hoàn toàn không phát hiện ra.

Dù sao bọn họ cũng chỉ có thể gặp nhau lúc tụ hội, Hoa Vụ cùng Phó Việt ở tụ hội cũng rất bình thường...

Mà Mạnh Diệu Ngôn và Giang Đồ đã biết từ trước.

Về phần Du Yên... Cô ấy đương nhiên không biết, biểu tình lúc này không khác gì Khổng Gia Hào.

Ánh mắt di chuyển qua lại trên người Hoa Vụ cùng Phó Việt.

Có một loại cảm giác đau lòng 'Kiều hoa trong nhà kính bị ác bá bắt đi'.

Mọi người ngồi xung quanh, mặt đối mặt, bầu không khí đặc biệt lúng túng.

Dù sao cũng là huynh muội không có quan hệ huyết thống, bọn họ tiêu hóa, lựa chọn tiếp nhận sự thật này.

Khổng Gia Hào mang theo mấy chai rượu ngon tới: "Hôm nay mọi người không say không về!!!"

Hoa Vụ đã trưởng thành, Phó Việt không thể ngăn cản cô uống rượu nữa, nhưng mà cũng không cho cô uống quá nhiều.

"Các ngươi còn nhớ Ngụy Khải Phi kia không?" Du Yên ôm một chai rượu, hai má ửng đỏ, không biết nhắc tới Ngụy Khải Phi như thế nào: "Lần trước tôi đi thăm một người bạn của tôi, kết quả nhìn thấy anh ta, ngồi trên xe lăn, nghe nói nằm viện không bao lâu liền gãy chân... Hoàn toàn không giống một người hai mươi tuổi, pháp luật không xử phạt được hắn, bị hiện thế báo."

Phó Việt phân tâm đi nghe lời Du Yên.

Xe lăn?

Hắn nhớ rõ lúc ấy mình còn cố ý chú ý đến Hoa Vụ, nhưng khoảng thời gian đó cô không có hành vi gì khác thường.

Hơn nữa Ngụy Khải Phi đang ở trong bệnh viện tâm thần, hẳn là... cô ấy không làm thế, phải không?

Tiểu nhạc đệm này, Phó Việt cũng không để ở trong lòng.

Hắn đem ánh mắt nhìn về phía Hoa Vụ đang ngồi ở giữa mấy nữ sinh, ánh mắt hơi nhu hòa.

...

Có lẽ là Hoa Vụ ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nhắc nhở Phó Việt làm người tốt, tâm tình của hắn vẫn rất ổn định, cũng đang cố gắng làm một người tốt.

Hai người ở chung tuy rằng có chút va chạm, nhưng tổng thể mà nói coi như là 'ân ái'.

Hoa Vụ một mực chờ Diệt Mông nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, kết quả Diệt Mông vẫn nói còn đang ở trong bình định tiếp theo.

Ý tứ chính là phải xác định Phó Việt hoàn toàn ổn định, không có khả năng đặt chân vào con đường phạm tội, cô mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Hoa Vụ chờ đợi năm này qua năm khác.

Khi cô sắp chán nản, Diệt Mông cuối cùng cũng nhắc nhở cô có thể nộp đơn.

Chương trước Chương tiếp