Trang chủ[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2Vị diện 7 - Chương 213: Tôi và những thân thích cực phẩm (10)

[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2 - Vị diện 7 - Chương 213: Tôi và những thân thích cực phẩm (10)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Công ty.

Trong giờ nghỉ trưa, Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn ngồi trên sân thượng, ăn cơm hộp mà Nhan Huệ Vãn mang theo.

"Huệ Vãn, tay nghề của em càng ngày càng tốt."

"Diệp ca nói đùa, cũng tạm thôi." Nhan Huệ Vãn khiêm tốn, "Em thấy Diệp ca đều là ăn căng tin, cho nên cũng mang theo cho anh một phần, nếu anh thích, em liền làm thêm một phần."

"Chuyện này quá phiền toái..."

"Thuận tiện, không phiền toái."

Nhan Huệ Vãn dừng một chút, lại nói: "Chị dâu không chuẩn bị cơm hộp cho anh Diệp sao? Em thấy Vương ca trong bộ phận chúng ta, mỗi ngày đều là ăn vợ chuẩn bị cơm hộp yêu thương, đều là vợ chồng già còn ân ái như vậy, thật hâm mộ."

"..." Nhắc tới Hoa Vụ nụ cười trên mặt Diệp Chí Dương đều nhạt đi.

Hắn thật sự không hiểu Hạ Dư hiện tại.

Nói nàng quan tâm mình đi, nàng ngay cả cửa phòng cũng không cho mình vào.

Nói ra ai dám tin, từ hôn lễ đến bây giờ, anh vẫn chưa có cùng Hạ Dư...

Nói rằng cô ấy không quan tâm đến bản thân mình, cô ấy giữ công việc của mình trong trái tim của mình.

Đi tìm Hạ Hòe Phong nói chuyện thăng chức của anh ta.

Tuy rằng kết quả không tốt lắm, nhưng nàng cũng không buông tha, cách năm ba ngày liền về nhà một chuyến.

"Cô ấy không biết nấu cơm." Diệp Chí Dương nói.

"Đó đều là Diệp ca nấu cơm?"

"Ừm."

"Tẩu tử thật hạnh phúc." Nhan Huệ Vãn hâm mộ, "Giống như Diệp ca biết nấu cơm, tính cách lại tốt, hiện tại khó tìm."

Diệp Chí Dương ấp qua đề tài.

Nhan Huệ Vãn cũng hiểu chuyện, nói đến một chuyện khác: "Đúng rồi, ngày kỷ niệm của công ty có thể mang theo người nhà, anh Diệp sẽ dẫn chị dâu đến đây sao?"

"..."

Việc này Diệp Chí Dương còn chưa nghĩ xong.

"Đáng tiếc ta không ai có thể mang theo, lễ kỷ niệm năm nay là tổ chức trên du thuyền."

Diệp Chí Dương nói cô ta: "Em mau tìm một người, còn có thể đuổi kịp."

Nhan Huệ Vãn: "Chỗ nào dễ dàng như vậy... À, sắp đến giờ làm việc rồi. Em còn có công việc chưa làm xong, em còn không kịp!"

Nhan Huệ Vãn vội vàng thu thập, lại không cẩn thận đem hộp cơm đánh rơi trên mặt đất.

Cô ta khom lưng nhặt, Diệp Chí Dương cũng vừa vặn đưa tay, tay hai người chạm vào nhau.

Thịch ——

Nhan Huệ Vãn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn lên ánh mắt Diệp Chí Dương.

Trong phim thần tượng, lúc này nhất định sẽ có âm nền, lại quay chậm lại, cận cảnh.

Nhan Huệ Vãn cúi đầu xuống, nhặt hộp cơm trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực, "Cái kia, em đi xuống trước."

Diệp Chí Dương nhìn bóng lưng Nhan Huệ Vãn biến mất ở cổng sân thượng.

Tiếng chuông điện thoại kéo ánh mắt Diệp Chí Dương về.

"Xin chào."

"Xin hỏi là Diệp Chí Dương sao?"

"Vâng.."

"Mẹ ngươi hiện tại đang ở đồn cảnh sát, ngươi tiện tới đây một chuyến không?"

"Đồn cảnh sát?!"

...

Lúc Diệp Chí Dương chạy tới đồn cảnh sát, Hoa Vụ đã ở đó.

Bà Diệp và mấy dì khác đang cãi nhau với mấy người.

"Chuyện gì xảy ra?"

Diệp Chí Dương vội vàng tiến lên hỏi Hoa Vụ.

Hoa Vụ phát động trước: "Ta đều nói cho ngươi biết, bảo ngươi nhắc nhở mẹ đừng bị lừa, sao ngươi lại không nghe lời ta nghe vào? Hiện tại tốt rồi!"

Diệp Chí Dương bị Hoa Vụ huấn luyện đến không dám lên tiếng.

Hoa Vụ trước đó quả thật đã nhắc nhở qua.

Sau đó, hắn trả lời điện thoại... Quên nó luôn.

Hiện tại bà Diệp không chỉ bị lừa, còn nợ một khoản vay 50.000.

Mặc dù bà Diệp biết chữ, nhưng đối phương lừa bà ta ký, bà ta cũng không biết mình ký cái gì.

Hiện tại khoản vay năm vạn kia bà ta không có một xu, thủ tục vay vốn bình thường, báo cảnh sát cũng vô dụng.

Diệp Chí Dương: "..."

Diệp Chí Dương đi tìm hiểu lai lịch sự tình, thuận tiện đem Bà Diệp mang ra ngoài.

"Hạ Dư, đều là ngươi!"

Bà Diệp đi ra nhìn thấy Hoa Vụ, đột nhiên giống như một con trâu, xông về phía Hoa Vụ.

"Diệp Chí Dương!"

Diệp Chí Dương giữ chặt bà Diệp: "Mẹ, mẹ làm gì vậy!"

Diệp Chí Dương tốt xấu gì cũng là nam nhân, khí lực lớn hơn Bà Diệp, ngăn cản bà ta.

"Đều là nàng!" Bà Diệp chỉ vào Hoa Vụ: "Là tấm thẻ nó làm cho ta, nếu như không phải tấm thẻ kia của nó, ta cũng sẽ không bị lừa!"

Hoa Vụ: "Mẹ, mẹ nói chút đạo lý, mẹ chỉ dùng thẻ con đưa cho con tiêu dùng chuyện gì cũng không có, là mẹ muốn tin tưởng người khác đề cử. Ta cũng đã nhắc nhở ngươi, cẩn thận bị lừa gạt, con trai của ngươi chính là chính tai nghe thấy."

Bà Diệp chỉ ở trong cửa hàng tiêu thụ, quả thật không có chuyện gì cả.

Hiện tại chuyện này, cửa hàng kia của người ta cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng bên ngoài cửa hàng sẽ có một số phần tử bất hợp pháp ngồi xổm.

Một khi ham rẻ, rất dễ bị lừa.

Trong cốt truyện ban đầu, mẹ Diệp cũng bị lừa.

Cô ấy chỉ đưa chuyện này trước thời hạn.

Bà Diệp: "..."

Diệp Chí Dương: "Mẹ, đừng náo loạn nữa, đây còn đang ở đồn cảnh sát, nhiều người chê cười như vậy."

Bà Diệp từ trước đến nay coi trọng mặt mũi, thấy bốn phía quả thật có người nhìn lại, bảo Diệp Chí Dương nhanh chóng đi.

...

Về đến nhà, Diệp Chí Dương nhịn một đường, lập tức hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ bị lừa như thế nào?"

Bà Diệp nghẹn xuống: "Ta chính là nhìn bọn họ giảm giá... Hơn nữa cùng tiệm làm đẹp kia dùng giống nhau."

Ai biết đó là một kẻ nói dối!

Bà Diệp bây giờ còn cảm thấy là lỗi của Hoa Vụ: "Còn không phải trách vợ con. Cô ấy đang yên đang lành đưa cho tôi thẻ làm đẹp làm gì, nếu không phải vì tấm thẻ đó, tôi sẽ đến đó? Ta không đến đó, ta sẽ bị lừa?"

Bà già nói thật hay.

Đối mặt với con trai bà ta chột dạ.

Chỉ cần ăn vạ, phải không?

Hãy nhìn vào những gì bà ta đã quen làm!

Nếu không phải vở kịch này là do nàng bày ra, hôm nay bà ta sợ là không ra khỏi được cửa này.

"Mẹ, con là vì tốt cho mẹ, sao mẹ lại trách con?" Hoa Vụ cũng không chịu ủy khuất này: "Là ta bảo ngươi tin tưởng người bên ngoài?"

"Trong đó một lần liền đắt như vậy... Tôi không phải là muốn tiết kiệm một số tiền."

Bà Diệp nói đi nói lại, dù sao cũng chính là ăn vạ Hoa Vụ.

Hoa Vụ nhìn về phía Diệp Chí Dương: "Diệp Chí Dương, ngươi cũng cảm thấy trách ta?"

Diệp Chí Dương: "Đương nhiên không trách em."

"Các ngươi tự mình giải quyết đi." Hoa Vụ ném xuống những lời này, trực tiếp rời khỏi nhà.

Diệp Chí Dương thấy cô muốn đi, vội vàng tới ngăn lại: "Em đi đâu vậy?"

"Ta đi lưu lạc." Hoa Vụ đẩy hắn ra, "Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói, giờ thì tốt rồi."

"Tiểu Dư, Tiểu Dư... Tiểu Dư!!"

Diệp Chí Dương không đuổi kịp Hoa Vụ, hắn đau đầu trở về.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Diệp Chí Dương trong giọng nói đều là bất đắc dĩ.

Kiêu ngạo của bà Diệp đối mặt với Hoa Vụ nhất thời không còn, "Con trai, mẹ..."

"Có phải Hạ Dư đã nhắc nhở mẹ không? Vì sao mẹ không nghe?"

"..."

"Ta lúc trước thật sự không nên đem các ngươi đón tới."

"Con trai, con làm sao cũng đi, ngươi đi đâu?"

"Tôi xin nghỉ phép, bây giờ còn phải về công ty làm việc." Bây giờ là thời điểm mấu chốt của dự án của mình, hắn xin nghỉ phép như vậy là rất xấu.

"Nhưng việc của ta..."

Diệp Chí Dương tâm tình phiền não, nhấn nút xuống thang máy, "Chờ cảnh sát bên kia có manh mối, sẽ thông báo cho chúng ta. Được rồi, mẹ trở về đi."

Diệp Chí Dương không nói cho bà Diệp biết, khả năng thu hồi tiền bị lừa là rất nhỏ.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Ngày cuối cùng của tháng này oh các em bé ~

Nhìn xem trong túi còn có vé tháng nào không ~

Chương trước Chương tiếp