Trang chủ[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2Vị diện 8 - Chương 265: Tự mình tu luyện sát thủ (Phiên ngoại Tạ Lan 4)

[EDIT] Xuyên nhanh: Sau khi nữ chính phản diện mãn cấp - Mặc Linh - Quyển 2 - Vị diện 8 - Chương 265: Tự mình tu luyện sát thủ (Phiên ngoại Tạ Lan 4)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Thiếu niên lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Một hồi lâu sau hắn mới tìm lại được thanh âm của mình, cánh môi khẽ nhếch lên: "Sư phụ..."

"Ta đuổi ngươi đi, là bởi vì ngươi nói không thích ta." Trên mặt Ninh Sương vẫn không có quá nhiều cảm xúc, lại chậm rãi giải thích: "Bởi vì ta phát hiện ta thích ngươi."

Đáy mắt Tạ Lan dâng lên một chút mờ mịt và không thể tin được.

Sư phụ nói... cô thích anh ta?

Kinh hỉ thật lớn, giống như thủy triều mãnh liệt tràn về phía hắn, lấp đầy đầy.

"Nếu ngươi không thích ta, vậy ngươi ở lại trong cốc sẽ ảnh hưởng đến ta, ta đành phải tìm một cái cớ đuổi ngươi ra ngoài."

Tạ Lan đột nhiên luống cuống tay chân ôm lấy Ninh Sương.

Ninh Sương chưa từng ở trước mặt hắn toát ra khuynh hướng thích mình.

Nàng đối với mình cùng với những đệ tử khác trong cốc không có gì khác nhau.

Cho dù có chút đặc biệt, cũng là bởi vì hắn gọi nàng một tiếng sư phụ, cốc chủ nhờ nàng chiếu cố chính mình.

"Cẩn thận thương tích." Ninh Sương một bên đỡ hắn, một bên sờ sờ đầu hắn.

Tạ Lan vùi đầu vào tóc Ninh Sương, ngửi hơi thở trên người cô, buồn bực hỏi: "Sư phụ thích ta từ khi nào?"

"Không biết..." Ninh Sương nói: "Khoảng thời gian đó ngươi đột nhiên không để ý tới ta, ta liền cảm thấy rất mất hứng."

Chờ nàng nghĩ rõ ràng, liền đi hỏi Tạ Lan.

Nhưng Tạ Lan nói không thích cô.

Trong sự hiểu biết của cô, Tạ Lan là một người dám làm dám chịu, hắn nói không thích thì hẳn là không thích.

Lúc ấy tâm tư cô rất loạn, cũng không cẩn thận quan sát Tạ Lan, không phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Mà những chuyện Tạ Lan làm ở ngoài cốc lúc trước, nàng cũng chỉ coi hắn là ở Phù Dung cốc sinh sống nhiều năm, đối với mình có sự ỷ lại nhất định, cho nên không muốn rời đi.

"Nhưng quy củ trong cốc..."

"Ngươi có sợ không?"

Tạ Lan lắc đầu: "Ta đã rời khỏi Phù Dung cốc, ta lo lắng cho sư phụ..."

Cho dù, cho dù hắn không rời khỏi Phù Dung cốc, cũng không sợ hãi.

Hắn càng lo lắng chính là Ninh Sương không thích hắn.

"Ta không sợ." Lúc Ninh Sương nói lời này, biểu tình vẫn lạnh như trước, nhưng đáy mắt cô có chút nhu hòa: "Ta không nghĩ sát thủ nhất định phải tuyệt tình đoạn ái, ta thích ngươi, tavẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt."

Lúc này Tạ Lan, chỉ bị kinh hỉ thật lớn làm cho đầu óc choáng váng.

Còn không biết quy củ của Phù Dung cốc đáng sợ cỡ nào.

Họ sắp phải đối mặt với điều gì đó.

Nhưng giờ phút này bọn họ, không có thời gian suy nghĩ những thứ đó.

Họ muốn tiết lộ tất cả những suy nghĩ và tình yêu của năm tháng tách biệt.

Họ cùng nhau đi xem hoa đăng, cùng nhau leo lên núi cao ngắm mặt trời mọc, cùng nhau đi thuyền... Họ đã làm nhiều điều mà các cặp vợ chồng sẽ làm.

Họ thậm chí còn tìm thấy một nơi để sống.

Ninh Sương ngoại trừ trở về Phù Dung cốc, phần lớn thời gian đều cùng Tạ Lan ở trong ngôi nhà nhỏ do chính tay bọn họ xây dựng.

Khoảng thời gian đó là thời gian hạnh phúc nhất của Tạ Lan.

Khi Tạ Lan mười tám tuổi, Ninh Sương tặng hắn một cái ngọc bội.

Cô ấy và anh ta một người một cái.

Cũng là cái mặt ngọc kia, gây ra chuyện.

Khi Ninh Sương đem ngọc bội mang tới cho hắn, bị người nhìn thấy.

Trong cốc ngoại trừ Ninh Sương cái này cốc chủ, còn có hai vị chấp sự trưởng lão.

Có người đem việc này nói cho chấp sự trưởng lão.

Vì thế liền phái người âm thầm điều tra, cuối cùng phát hiện chuyện của hắn và Ninh Sương.

...

Tạ Lan cách cốc gần ba năm, lần thứ hai trở lại Phù Dung cốc, phát hiện nơi này biến hóa không tính là lớn, nhưng có rất nhiều đệ tử mới còn nhỏ.

Chuyện của hắn và Ninh Sương, trước khi bọn họ bị mang về, đã bị mọi người biết.

Cốc chủ tuy rằng đã qua đời, nhưng dù sao hắn cũng đã dặn dò cốc chủ nhậm chức, phải che chở một ít khách nhân, cho nên sau khi bọn họ bị mang về, Tạ Lan chỉ bị nhốt lại.

Mà tất cả trừng phạt, đều sẽ rơi vào trên người Ninh Sương.

Tạ Lan bị nhốt trong phòng, không cho hắn đi đâu.

Dựa theo quy củ, nếu Ninh Sương nhận sai, sau khi trừng phạt, đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Lan, cũng có thể cho nàng một cơ hội —— tuy rằng sẽ bị tước đoạt vị trí cốc chủ.

Nhưng Ninh Sương không cho rằng mình có lỗi.

Nàng thân là cốc chủ, dẫn đầu phạm kỵ, quy củ sau này Phù Dung cốc còn làm sao có thể đứng vững được? Làm thế nào để quản giáo đệ tử trong cốc?

Hơn nữa trong cốc có người ác ý giúp đỡ, hai vị chấp sự đối với Ninh Sương càng nghiêm khắc.

Tạ Lan nghĩ mọi biện pháp chạy ra ngoài, lúc tìm được Ninh Sương, cả người Ninh Sương chật vật không chịu nổi, trên người đều là bị thương.

Hắn mang theo Ninh Sương trốn ra ngoài.

Ninh Sương bị thương, hắn một mình mang theo nàng, dưới sự truy bắt của Phù Dung cốc, một đường chạy trốn rất gian nan.

Người của Phù Dung cốc ở phía sau đuổi theo không rời.

Nhiều lần thiếu chút nữa bị bắt, Tạ Lan dốc hết toàn lực mới mang theo Ninh Sương rời đi.

Đêm mưa, hắn ôm Ninh Sương ngồi dưới tảng đá lớn tránh mưa, thanh âm khàn khàn khổ sở: "Sư phụ, có phải ngươi không nên thích ta không?"

"Có một số việc không có nên hay không."

"Nhưng không nên như vậy..."

Ninh Sương ôm lấy cổ hắn, kéo hắn xuống, trán chống lên trán hắn, "Đừng sợ."

"Ta sẽ bảo hộ sư phụ."

Tạ Lan nhớ rõ nụ hôn đêm mưa kia, ẩm ướt lại nóng bỏng.

...

Người của Phù Dung cốc đuổi theo bọn họ một hồi, đột nhiên không thấy tung tích, tựa hồ buông tha đuổi theo bọn họ.

Tạ Lan còn đang suy nghĩ, bọn họ có phải đã buông tha hay không.

Nhưng mà nửa tháng sau, hắn liền bị buộc mang theo Ninh Sương trở về Phù Dung cốc.

Người của Phù Dung cốc hạ độc Ninh Sương.

Hắn nếu không mang theo Ninh Sương trở về, Ninh Sương sẽ chết.

Có lẽ là lần trước cho hắn mặt mũi, không có động thủ với hắn, đã xem như cho cốc chủ nhậm chức một cái công lý.

Cho nên lần này trở về, Tạ Lan sẽ không được đãi ngộ tốt.

Hai người bị bắt chia tay.

Tạ Lan không thể biết được, Ninh Sương thời gian đó đã trải qua những gì.

Chờ hắn biết tin tức của Ninh Sương, chính là Ninh Sương đề xuất rời khỏi Phù Dung cốc, nàng sẽ giao ra tín vật cốc chủ, chỉ cần để cho nàng cùng Tạ Lan rời đi.

Nhưng muốn rời khỏi Phù Dung cốc, chỉ có một biện pháp.

Đệ tử không thuộc cốc, đi cấm địa Phù Dung cốc, thông qua cấm địa thiết lập trong cấm địa.

Đệ tử trong cốc, ở lại trong cốc mười năm, mười năm sau có thể thoát ly Phù Dung cốc, kết hôn sinh con, Phù Dung cốc không có quyền can thiệp nữa.

Quy củ Phù Dung cốc lưu truyền xuống, không có khả năng vì hai người bọn họ phá lệ.

Nếu họ muốn rời đi, họ phải làm theo các quy tắc.

Tạ Lan cho rằng, đó ít nhất là cơ hội của bọn họ.

10 năm...

Hắn ta có thể chờ 10 năm.

Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày hắn vào cấm địa, chính là lần cuối cùng gặp Ninh Sương.

Cấm địa không dễ xông như vậy, cửa thứ hai hắn liền bị thương, thật vất vả đến cửa thứ ba, cơ hồ chỉ còn lại nửa cái mạng, hai cửa sau, hắn căn bản không có cách nào xông qua.

Nhưng khi hắn ta thức dậy, hắn đang ở bên ngoài.

Một thân võ công hoàn toàn không có.

Bên người đặt thư Ninh Sương đưa cho hắn.

Ninh Sương bảo hắn không nên đi tìm nàng, cùng hắn hẹn mười năm sau gặp mặt.

Lúc đó hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng người của Phù Dung cốc không gặp lại hắn nữa.

Mà hắn ngay cả võ công không còn, căn bản không có cách nào tiến vào Phù Dung cốc.

Trong sự chờ đợi hàng năm của mình, hắn đã đi từ sự hoảng loạn ban đầu đến hy vọng cuối cùng.

Có lẽ...

Sư phụ của hắn sẽ đến cuộc hẹn.

Nhưng...

Cô ấy không đến.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Vị diện thứ 8 kết thúc.

Vị diện tiếp theo trong "Dưới bóng hoàng hôn"

Chương trước Chương tiếp