[HOÀN] [EDIT] Xuyên Nhanh: Vinh hoa phú quý - Tích Ngã Vãn Hĩ - Hòn ngọc của biển (phần 3)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Chương 141 – (7)

"Vẫn như thường lệ, hai bát mỳ trong?" Cẩm Vinh cũng đã quen thuộc với sự xuất hiện của bọn họ, trước kia là một mình Thẩm Thế Tương tới, hiện tại nhiều thêm một người Ninh Hi Liêm mà thôi.

Hội hoa đăng đột nhiên xuất hiện một thi thể, khiến cho tâm trạng vui vẻ trước đó không còn một mảnh.

Thẩm Thế Tương biết được càng buồn bực không thôi, cực cực khổ khổ chuẩn bị pháo hoa và đèn hoa bao nhiêu lâu không nói, bây giờ chính hắn cũng bị liệt vào dạng có hiềm nghi.

Tuy rằng giải thích rõ ràng, nhưng Thẩm Thế Tương vẫn tức giận vô cùng nói nhất định phải tìm ra hung thủ.

Thẩm Thế Tương gật gật đầu, lại nói: "Cho hắn thêm mấy miếng thịt bò, mấy ngày nay bận rộn điều tra đến mất ăn mất ngủ, nếu không phải ta kéo hắn tới ăn mù, không hiểu hắn còn muốn chịu đói bao lâu.

"Chuyện này không cần nói trước mặt A Vinh cô nương." Ninh Hi Liêm có chút thẹn thùng nói.

Thẩm Thế Tương lại tức hộc máu quay sang chỗ Cẩm Vinh, "Hi Liêm cái đồ ngốc này, còn đáp ứng Tri phủ đại nhân trong vòng năm ngày sẽ tìm ra hung thủ."

"Lúc ấy, ta cũng vô pháp cự tuyệt." Ninh Hi Liêm bất đắc dĩ nói, hắn cũng biết hắn tự làm khó chính mình. Nhưng ai bảo thi thể kia thân phận không hề bình thường, họ Tần, không xuất thân từ Du Châu, nhưng đến cả Tri phủ đại nhân còn phải tạo áp lực nhanh chóng phá án.

Thẩm Thế Tương oán trách, "Không thể cự tuyệt, huynh cũng có thể giả vờ chết."

Cẩm Vinh lại nói, "Kéo được nhất thời, lại có ích lợi gì?"

Danh tiếng phá án của Ninh Hi Liêm ở Du Châu Thành không hề nhỏ, tri phủ gặp phải một bản án không đầu không đuôi tìm tới hắn cũng không kỳ quái.

"A Vinh cô nương nói không sai." Bỗng nhiên có giọng nói trong sáng vang lên,

Thẩm Thế Tương ngay sau đó liền phát hiện người nói chuyện chính là một thư sinh trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh, người nọ hơi hơi chắp tay hành lễ, "Tại hạ Trạm Văn Thanh, mới vừa rồi ngẫu nhiên nghe được các vị bàn luận, tùy tiện mở miệng, thất lễ."

"A Vinh cô nương, gọi thân cận như vậy, ngươi quen A Vinh nhà ta sao?" Thẩm Thế Tương bĩu môi nói,

"Nhà ai cơ?" Cẩm Vinh nói tiếp, "Quen biết, anh mới là kì lạ, anh ta cũng học trên thư viện Di Sơn, mấy người không quen biết sao?"

Ánh mắt Thẩm Thế Tương hiện lên vẻ kinh ngạc, thì ra là cùng trường.

Trạm Văn Thanh tiêu sái cười nói, "Tại hạ bất quá một tiểu bối giới bình phàm, Thẩm công tử nhân vật phong vân như vậy không quen biết ta cũng không kỳ quái."

Thẩm Thế Tương nghe vậy trong lòng lại càng sinh nghi, xem bộ dạng khí độ này, tuyệt không phải loại linh tinh mờ nhạt trong biển người, nếu từng gặp, hắn không thể không nhớ rõ.

Trạm Văn Thanh lại nói, "Chỉ là ta cũng rất tò mò với cọc án này, chẳng biết có thể cùng các vị thảo luận một hai."

Thẩm Thế Tương vừa định cự tuyệt, lại nghe Ninh Hi Liêm sảng khoái đáp ứng, "Được chứ, tiếp thu càng nhiều ý kiến, càng có thể nhanh chóng tìm cách giải quyết."

Ninh Hi Liêm đối với chuyện tra án từ trước đến nay vẫn luôn vô tư, hắn cũng không để bụng cái gì công tư ích lợi, đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn hai chữ chân tướng.

Thẩm Thế Tương hiểu biết tính nết hắn, cũng không nói lời phản đối. Không trong chốc lát, Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh hứng trí bừng bừng thảo luận vụ án.

Thẩm Thế Tương thì lén tìm Cẩm Vinh.

"Cô làm sao lại quen biết Trạm Văn Thanh?" Thẩm Thế Tương vẫn là không yên tâm với người này.

Cẩm Vinh suy nghĩ một chút, "Đại khái là quen ở trận đá cầu đi."

Thẩm Thế Tương hơi nhíu mày, "Từ lúc đó ư, hắn thường xuyên tới đây?"

"Tới rất nhiều lần, còn đây là lần đầu chạm mặt hai người." Cẩm Vinh nhàn nhã rót một chén trà hoa cúc.

Nghe vậy, Thẩm Thế Tương lại càng hoài nghi mục đích của Trạm Văn Thanh, vừa rồi thấy Cẩm Vinh cùng hắn tựa hồ tương đối quen thuộc, Thẩm Thế Tương nhịn không được nhắc nhở Cẩm Vinh đề phòng những tên tiểu bạch kiểm, vô duyên cớ vô cớ mỗi ngày tới ăn mì, khẳng định không có ý tốt, không thể tin lời hắn.

Đối với lời nói ngập mùi giấm chua của Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh khóe miệng giật giật.

Nếu không phải cô tốt tính, thật muốn đem bát trà tạp lên mặt hắn.

Chờ Thẩm Thế Tương trở lại bàn bên cạnh, lại phát hiện Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh đã sắp thành hảo hữu chí giao, Thẩm Thế Tương trong lòng càng chua loét. Nhưng nghe bọn họ đối thoại, phát hiện bọn họ đúng là tìm ra chút manh mối.

Thị thiếp của người họ Tần kia đúng là có chút đáng ngờ.

Nói đến án kiện, Thẩm Thế Tương nghiêm túc đứng đắn hơn nhiều, lập tức đi điều tra thị thiếp của người kia.

Mấy ngày sau, nhóm hai người biến thành ba người liên tục tới diện quán, nói là ăn mì, nhưng phần lớn thời gian đều dùng để thảo luận vụ án. Thẩm Thế Tương tựa hồ cũng buông thành kiến ban đầu với Trạm Văn Thanh, hắn cũng không thể không thừa nhận tài trí của Trạm Văn Thanh thắng qua rất nhiều người.

Nhưng vẫn không bỏ được thói quen tránh để Trạm Văn Thanh cùng Cẩm Vinh ở chung, ở trước mặt Cẩm Vinh, càng là bới lông tìm vết,

"Cha mẹ đều đã mất, chẳng có nhiều của cải để lại, hắn còn quá thích sạch sẽ, đối xử với các cô nương khác đều ôn hòa có lễ......"

Cẩm Vinh nhịn không được liếc mắt một cái, "Anh nói những chuyện này, có liên quan gì với tôi."

Thẩm Thế Tương dè dặt khuyên nhủ, "Ta là muốn nói, hắn không phải là một vị hôn phu tốt."

Trạm Văn Thanh thì ngược lại, mỗi ngày tới đều vui vui vẻ vẻ như không thấy thái độ, có một lần nói giỡn khi, Trạm Văn Thanh còn nói, "A Vinh cô nương tốt như vậy, ai cưới được cô ấy thật là tam sinh hữu hạnh."

Tuy rằng cảm thấy Trạm Văn Thanh mắt có đờm cần phải đi chữa, nhưng A Vinh nếu động tâm với hắn, Thẩm Thế Tương lại cảm thấy Trạm Văn Thanh không xứng với A Vinh.

Thẩm Thế Tương một mình rối rắm, Ninh Hi Liêm đồ ngốc kia một lòng chui đầu vào án kiện, chẳng hề quan tâm với những việc này.

Đối với tâm tư của Thẩm Thế Tương, Cẩm Vinh chỉ có một câu, "Anh suy nghĩ nhiều."

Đến buổi tối ngày thứ tư sau nhi nhận được yêu cầu của Ninh Hi Liêm, không biết như thế nào mà ba người này uống say, còn ngã trái ngã phải trước cửa quán mỳ.

"A Vinh, thu lưu chúng ta một đêm, ngàn vạn đừng nói với cha ta." Thẩm Thế Tương ôm cột nhà, nói.

Vì đi tìm nghi phạm, cũng chính là thị thiếp đang mất tích kia, họ tra được tình lang của ả mở một quán rượu, rủ nhau đến đó điều tra, cho dù đã tra hỏi được thông tin muốn biết, nhưng một đám lại say tới rối tinh rối mù.

Ninh Hi Liêm cùng Trạm Văn Thanh tay nắm tay bắt đầu hát, cho nên để tránh đánh thức cha Tống mẹ Tống, Cẩm Vinh một tay đánh hôn mê đám ma men này, kéo lê bọn họ đi vào sân.

Thẩm Thế Tương thấy một màn như vậy, trực tiếp ngã xuống.

Tiểu Dịch chạy lại hỗ trợ, hỏi, "Mang bọn họ đi chỗ nào bây giờ?"

Cẩm Vinh ba cái xác giữa sân nhà, tức giận nói, "Nhà ta nào có dư thừa phòng cho khách,"

"Tùy tiện kê mấy cái bàn, lấy chăn lại đây đắp lên thì tốt rồi."

Cho nên buổi sáng hôm sau, ba người Ninh Hi Liêm tỉnh dậy giữa phòng bếp quán mì, đầu óc mơ hồ, cả người nhức mỏi,

"Sao ta cảm giác cổ bị người đánh là thế nào?" Trạm Văn Thanh sờ sờ sau cổ, nghi hoặc nói.

"Ta cũng thế." Ninh Hi Liêm nghi hoặc khó hiểu,

Nhớ tới một màn tối hôm qua Thẩm Thế Tương: "......"

"Các người tỉnh rồi à." Cẩm Vinh từ hậu viện đi ra.

Nhớ tới tối hôm qua, mấy người đều có chút ngượng ngùng, nhanh chóng rửa mặt một chút rồi chuẩn bị về thư viện.

"Hôm nay chính là ngày cuối cùng, đáng tiếc chúng ta vẫn không tìm được hung thủ." Thẩm Thế Tương thở dài, tối hôm qua phí công sức lâu như vậy, kết quả lại tìm lầm người, thiếp thị kia không phải hung thủ hại lão gia nhà nàng, chỉ là nhân cơ hội cuỗm tiền tài trốn đi.

Lúc rửa mặt, Ninh Hi Liêm trong lúc lơ đãng nhìn thấy cổ tay áoTrạm Văn Thanh lộ ra một vết sẹo..."Hi Liêm, huynh có nghe thấy lời ta nói không?" Thấy Ninh Hi Liêm không đáp lại, Thẩm Thế Tương đi qua không khỏi lo lắng nói, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ta nghĩ Tri phủ đại nhân sẽ không làm khó dễ huynh......"

Ninh Hi Liêm gượng cười, "Chúng ta về trước rồi nói sau."

"Ta hình như...... Để quên đồ gì đó."

Chờ Cẩm Vinh trở ra, bọn họ đã đi khỏi tiệm.

_____

Cẩm Vinh gặp lại Trạm Văn Thanh lần nữa, là ở đại lao phủ nha Du Châu, bởi vì hắn chính là hung thủ giết hại lão gia họ Tần kia.

"Bọn họ mới vừa đi?" Cẩm Vinh buông hộp đồ ăn, nói với Trạm Văn Thanh đang ngồi trong nhà lao, chưa tiến vào thời điểm thi hành hình phạt, Trạm Văn Thanh lại có công danh cử nhân, vẫn có thể thăm tù.

Chỉ là người tới thăm không nhiều lắm, ai lại muốn có liên quan đến một kẻ giết người chứ.

Trạm Văn Thanh nhìn thấy nàng, hơi hơi sửng sốt, dường như không ngờ đối phương lại đến, gật gật đầu, xem như đồng ý với lời vừa rồi của Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh ngồi xổm xuống, mở hộp đồ ăn, bên trong có một chén mỳ mới làm, tùy ý nói, "Nương ta tay nghề không tồi." Cẩm Vinh nâng mắt, nhìn về phía hắn bình tĩnh nói, "Nếm thử đi."

Trạm Văn Thanh trầm mặc một lúc lâu, vẫn là cầm lấy chiếc đũa, hắn ăn rất chậm, giống như khi còn trong tiệm, văn nhã có lễ, ăn xong ảm đạm nói, "Văn thanh làm cô nương thất vọng rồi."

Hắn không chỉ là hung thủ giết người, còn đê tiện địa lợi dụng A Vinh cô nương tiếp cận Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương, giám thị và đánh lạc hướng điều tra của bọn họ.

"Còn không đến mức."

Nghe vậy, Trạm Văn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Cẩm Vinh, trong mắt có chút kinh ngạc.

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Ngươi không cần kỳ quái, bọn họ đều đã nói cho ta biết chuyện."

Trạm Văn Thanh giết người là vì báo thù, Tần lão gia đến từ kinh thành kia từng là bạn tốt với phụ thân Trạm Văn Thanh, ai ngờ đối phương ham tài sản nhà hắn, mê luyến sắc đẹp mẫu thân hắn, cấu kết cùng quan phủ địa phương, hại người bá thê.

Mẫu thân Trạm Văn Thanh bất kham chịu nhục tự sát, mà bản thân hắn sở dĩ tránh được một kiếp, chỉ vì tuổi nhỏ ở nhà cữu cữu, cữu cữu biết được tai họa này, lập tức thay hắn sửa lại tên họ, coi hắn như nhi tử nhà mình mà nuôi dưỡng, tránh một kiếp nạn.

Cẩm Vinh nhíu mày, "Ngươi đã là cử nhân, ngày sau vào triều làm quan, không phải không có cơ hội báo thù."

Trạm Văn Thanh khóe miệng cười khổ, "Vấn đề này, Ninh huynh cũng đã hỏi ta, nhưng ta chỉ nói một nửa, Tần Tắc Thiên nhận ra ta, chính là ở trận đá cầu hôm đó."

"Hắn còn nói, ta lớn lên rất giống cha ta." Trạm Văn Thanh trên mặt lộ ra thê lương thống hận.

Tần Tắc Thiên chính là kẻ làm hắn không đến 6 tuổi liền mất đi song thân.

"Còn có một nửa nguyên nhân, ta nguyện ý nói cho A Vinh cô nương năm đó, mấy năm gần đây, ta vẫn luôn điều tra chân tướng, vốn tưởng rằng thật sự có thể bằng nỗ lực chính mình, khiến kẻ thù đền tội, nhưng ta không nghĩ tới, kẻ thù quyền thế hiển hách khó địch lại, là môn nhân đương triều Dương Thừa Tướng."

Cẩm Vinh minh bạch lí doTrạm Văn Thanh không đem nguyên nhân này nói cho Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương, hướng bọn họ vạch trần xấu xa bẩn thỉu chốn quan trường, chưa chắc là chuyện tốt.

"Bởi vì người đứng sau Tần Tắc Thiên là Dương Thừa Tướng, cho nên Tri phủ đại nhân mới có thể lập hạ quân lệnh Ninh huynh phải tìm ra hung thủ." Trạm Văn Thanh nâng mắt bình tĩnh nhìn về phía Cẩm Vinh, "A Vinh cô nương, cô tin ta không? Cho dù ngày cuối cùng Ninh huynh không tra ra chân tướng, ta cũng nguyện ý tự thú."

"Trạm Văn Thanh ta không muốn làm cho người vô tội bị liên luỵ."

Cẩm Vinh không trả lời hắn.

Ngược lại nói một câu kỳ quái, "Ngươi muốn sống không?"

Trạm Văn Thanh con ngươi co lại, rồi lại là buồn bã, "Ta đã giết thủ hạ đắc lực của Dương Thừa Tướng, hắn sẽ buông tha cho ta."

Pháp luật triều đại này không hà khắc, giống như Sở Tích kia, cho dù giết người cũng chỉ bị phạt lưu đày chứ không phải từ hình, Trạm Văn Thanh cũng vậy, tuy hắn không giết mệnh quan triều đình, nhưng đám người xu nịnh Dương Thừa Tướng không thiếu kẻ muốn cho hắn thê thảm.

Cẩm Vinh nói, "Đừng để chính mình dễ dàng chết, có lẽ có cơ hội cho ngươi ra ngoài, chẳng có gì quá chắc chắn cả."

Nói xong liền nhấc hộp đồ ăn chạy lấy người.

Trạm Văn Thanh đau khổ suy tư lời của Cẩm Vinh, đi ra ngoài, nói dễ hơn làm, hắn rốt cuộc đã giết người, trừ phi......

Trừ phi là đại xá thiên hạ.

Chương 142 – (8)

Thế lực Dương thừa tướng tan rã.

Giang tri phủ nghe được tin tức này cũng chấn động, Dương Thừa Tướng từng nâng đỡ bệ hạ kế vị, vây cánh trải rộng triều đình, còn là một nửa quốc trượng, xem ra khí tiết tuổi già khó giữ.

Giang tri phủ hoài nghi chính mình có phải đã rời xa triều đình quá lâu, hiện tại mới nghe được tiếng gió.

Nguyên do còn ở chỗ ba tháng trước, bệ hạ bệnh nặng, lệnh Thái Tử giám quốc, trước kia Thục Quý Phi cùng Dương Thừa Tướng vẫn luôn cho rằng mình nắm chắc phe Thái Tử và Hoàng hậu trong tay.

Lúc này mới phát hiện, đám người Thái Tử đã khống chế được một thế lực không thua với Dương Thừa Tướng trong triều đình. Càng khiến người sợ hãi chính là, bệ hạ chẳng quan tâm, mặc kệ cho hắn phát triển.

Thục Quý Phi cùng Dương Thừa Tướng chỉ sợ cũng không nghĩ tới trường hợp này, bệ hạ trước đây đủ loại vinh ân, dệt hoa trên gấm, lửa đổ thêm dầu, cũng là thủ đoạn làm cho bọn họ mất cảnh giác.

Cho dù Dương Thừa Tướng vẫn còn ở đây, thế lực khổng lồ, nhưng Thái Tử là đích trưởng tử, người thừa kế chính thống của hoàng vị, thậm chí Đông Cung cũng đã sinh hạ hai đứa cháu đích tôn. Mà Thục Quý Phi, nhiều năm qua dưới gối chỉ có một nữ nhi, Hoa Phượng công chúa.

Bệ hạ thọ mệnh không dài, chúng triều thần cũng muốn suy xét suy xét chuyện về sau.

Mà Dương Thừa Tướng, ốc chẳng mang nổi mình ốc.

Giang tri phủ đọc lá thư bạn tốt gửi từ kinh thành tới cùng với lượng tin tức khổng lồ làm cho hắn đau đầu, trước giờ hắn không muốn lẫn lộn với những việc này, cũng lo lắng mình trở thành con tốt thì, mới xin rời khỏi kinh thành.

Bản thân Giang tri phủ trọng Nho gia lễ giáo, tự nhiên cũng càng có nghiêng về phe Thái Tử.

Điều duy nhất trấn an hắn chính là, Dương Thừa Tướng hiện giờ tự thân khó bảo toàn, nào có thời gian tới quản hung thủ giết một môn nhân trong phủ.

Giang tri phủ cũng đã gặp qua Trạm Văn Thanh, biết được nội tình, tiếc hận kỳ tài, nếu vì leo lên quyền quý, tăng thêm hình phạt, hắn cũng không đành lòng.

Hắn không biết chính là, còn có người lấy việc này mượn cơ hội ở trên triều đình công kích Dương Thừa Tướng, nói hắn thế nhưng thu lưu một kẻ vong ân phụ nghĩa bại hoại, ám chỉ Dương Thừa Tướng dung túng môn nhân làm hại bá tánh. Dương Thừa Tướng vì phủi sạch quan hệ, ngược lại xưng Trạm Văn Thanh là kẻ có hiếu tâm. Chủ động vì Trạm Văn Thanh một cử nhân nho nhỏ cầu tình.

Cuối cùng vòng đi vòng lại, vẫn là Thái Tử hạ chỉ, phán Trạm Văn Thanh 50 trượng, trừ bỏ công danh, lưu đày 7 năm.

_____

Hoàng cung, tường hồng ngói lưu ly, hoa văn phượng hoàng bay tận trời.

"Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

Thanh niên đoan chính tuần tú mặc triều phục minh hoàng hành lễ với người đang ngồi trên ghế phượng.

Tuy đã có dấu vết của năm tháng, nhưng Hoàng hậu vẫn như cũ, khí độ ung dung, từ ái nói với Thái tử, "Hôm nay lâm triều, những người kia có làm khó xử con?"

Những năm gần đây đều là hai mẹ con giúp đỡ lẫn nhau, có thể như hiện nay cũng là nhờ mẫu hậu ở sau lưng phí hết tâm huyết, Thái Tử Gia Dục cũng không giấu bà, nói lại một lần những chuyện trên triều hôm nay.

Hoàng Hậu tán thưởng mà nhìn hài từ duy nhất hiện giờ ở bên cạnh mình, "Con làm tốt lắm, nhưng con cũng biết Dương Phụng lão tặc kia vì sao hắn không cần người khác cầu tình."

Thái Tử Gia Dục biểu tình hơi nghiêm trọng, "Là vì Thái Hậu."

"Không tồi." Hoàng Hậu gật gật đầu, "Triều ta lấy hiếu trị thiên hạ, Dương Phụng chủ động đưa ra thiên ân, chính là vì muốn phụ hoàng ngươi nhớ đến Thái Hậu, mà Thái Hậu, đương nhiên là bênh vực Dương gia."

Nói đến đây, Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, từ lúc bắt đầu, bà lúc nào cũng tận tâm tận lực phụng dưỡng Thái Hậu, vô luận là từ khi làm Vĩnh Ninh Vương phi, hay sau khi lên làm Hoàng Hậu, Thái Hậu ngược lại đối xử với bà như thế nào, bà đều nhớ rõ.

Thái Hậu liên tục bồi dưỡng thế lực nhà mẹ đẻ, cùng thừa tướng đưa Thục Quý Phi vào cung, nhẫn tâm nhân lúc Gia Dục chơi đùa trong cung nàng mà sai người dùng điểm tâm hạ độc.

Thái Hậu chút nào niệm tình Gia Dục cũng là hoàng tôn bà ta, trong mắt có chỉ là phú quý nhà mẹ đẻ cùng tôn vinh của chính mình.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Hoàng Hậu đều hận nghiến răng nghiến lợi, thậm chí hận lây cả phu quân, nàng suýt nữa mất đi bọn họ nhi tử, cũng nếu không phải kia một lần, nàng cũng sẽ không nhẫn tâm đem nàng mới sinh ra nữ nhi đưa ra cung đi.

Mà phu quân ngại thân tình, càng nhiều phần e dè thế lực Dương gia, tiểu trừng đại giới trút giận lân những cung nhân, những kẻ thế tội đáng thương, còn Thái Hậu đưa đi suối nước nóng hành cung núi Thanh Đài tĩnh dưỡng.

Thái Tử từ nhỏ lên lên bên cạnh Hoàng Hậu, nhìn bà là biết bà đang nghĩ đến chuyện gì, an ủi, "Mẫu hậu, rất nhanh thôi, cô sẽ làm bọn họ trả lại gấp bội, còn có muội muội......."

Hoàng Hậu biểu tình ngơ ngẩn, "Đứa bé kia là ở Du Châu đi."

Thái Tử gật gật đầu.

"Du Châu..."

Một tiếng thở dài ở vang lên giữa chính đện, lại vĩnh viễn không truyền ra đi.

_____

Đang ngẩn người, Cẩm Vinh liền hắt xì mấy cái, theo bản năng đưa tay lên bấm tính, nhưng nhớ tới Tư Mệnh Thiên Bàn còn đang ngủ say, tạm thời tính không được, cũng liền từ bỏ.

Cô đánh giá, hẳn là Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương chắc sắp đến rồi.

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, hai người đi vào tiệm, biết được người anh em vừa kết giao lại là hung thủ giết người, đồng thời biết được thân thế bi thảm của hắn, cũng không khỏi buồn lòng, càng buồn bực hơn là vì phán quyết cuối cùng đối với hắn.

Tri phủ đã lén nói cho bon họ, lấy tội danh của Trạm Văn Thanh, xử trảm đã coi như tốt.

Ninh Hi Liêm thở dài, "Không nghĩ tới, kết cục lại thành ra như vậy." Một con tốt thí bị mang ra cho người trút giận. chẳng còn cái gọi là quốc pháp.

Nhưng Ninh Hi Liêm cũng không phải không biết biến báo, thoáng cảm thán một chút cũng liền buông xuống, lại nói với Cẩm Vinh một chuyện khác, "Ta cùng Thế Tương huynh tính toán đi chùa Vân Thâm tế bái một nhà Văn Thanh huynh."

"Đây cũng là chuyện duy nhất Trạm Văn Thanh nhờ chúng ta làm." Thẩm Thế Tương nói.

Trước khi Trạm Văn Thanh báo thù, liền đem bài vị cha mẹ đặt ở chùa Vân Thâm cung phụng. Hiện giờ thân ở đại lao, sinh nhật chết tế cũng vô pháp tẫn hiếu.

Ninh Hi Liêm, Thẩm Thế Tương cùng hắn cũng có một hồi tương giao, lại thương cảm số phận Trạm Văn Thanh đáng thương.

Trạm Văn Thanh hy vọng có thể ở trước mặt bài vị cha mẹ, nói cho bọn họ biết hắn đã báo được thù, mong bọn họ trên trời có linh thiêng yên giấc ngàn thu.

Cẩm Vinh ở sau quầy chống cằm nói, "Vậy các ngươi còn phải chuẩn bị điểm tâm trái cây tế bái đúng không?"

Thẩm Thế Tương nói, "Chúng ta tính lát nữa đi mua."

Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Không cần mua, quán nhà ta có sẵn."

Thẩm Thế Tương mở to hai mắt, "Nhà cô bán mỳ ta biết, nhưng mà bán điểm tâm từ lúc nào vậy."

"Nương ta làm." Cẩm Vinh không để bụng nói, "Hơn nữa tuyệt đối ngon hơn đồ bán bên ngoài."

Tống đại nương cũng không hay làm điểm tâm, nhưng Cẩm Vinh thích ăn, bà cũng sẽ chuẩn bị sẵn một ít ở trong tiệm, chỉ là điểm tâm khác với mỳ phở, càng cần tinh tế, Tống đại nương không dư thời gian làm nhiều.

Cẩm Vinh trực tiếp cho bọn họ một hộp, Thẩm Thế Tương nhìn nhìn, "Thật đúng là đẹp."

"Lại nói tiếp, hôm nay Tống đại nương cùng Tống đại thúc không có trong tiệm sao?"

Bọn họ đến trước cửa đã cảm thấy kì quái, quán mỳ hôm nay lại không mở, thì ra chỉ có Cẩm Vinh ở đây, không có người làm mỳ đương nhiên không thể mở.

"Bọn họ có việc đi." Cẩm Vinh tùy ý có lệ trả lời, gần đây Tống đại nương Tống đại thúc rất thần bí, xem ra trong kinh thành có động tĩnh.

"Nếu trong tiệm không có việc gì, không bằng cô đi cùng chúng ta đi." Thẩm Thế Tương tức khắc tinh thần tỉnh táo nói. "Thức ăn chay ở Chùa Vân Thâm cũng là tuyệt nhất đấy."

Tiểu Dịch cũng bị Cẩm Vinh nhét sang nhà hàng xóm chơi với lũ trẻ cùng tuổi, một người ở trong tiệm đã sớm nhàm chán không có việc gì làm, vui vẻ gật đầu nói, "Cũng được, coi như một phần tâm ý của ta đi."

_____

Chùa Vân Thâm.

Người xây dựng chùa ban đầu cũng không phải xuất thân chính thống Phật môn, chẳng có mấy danh tiếng so với những nơi khác, chưa có được một vị tăng nhân đức cao trọng vọng nào.

Nhưng ở Du Châu Thành cũng là nơi duy nhất phục vụ thức ăn chay.

Mà lại còn rất ngon chứ.

Nhiều quan to hiển quý tin Phật, đến đây thờ phụng Phật tổ lại không phải nhịn ăn nhịn uống.

Đám người Cẩm Vinh sau khi dâng hương tế bái cho cha mẹ Trạm Văn Thanh, cũng nếm thử thức ăn chay nổi tiếng xa gần của chùa Vân Thâm, đương nhiên là Thẩm Thế Tương thổ hào mời khách.

Thẩm Thế Tương uống một ngụm canh, "Danh xứng với thực."

Cẩm Vinh rụt rè nói, "Tạm được."

Ninh Hi Liêm: "......" Hắn vẫn là tiếp tục ăn đi.

Sau khi dùng bữa, Thẩm Thế Tương cũng không vội vã xuống núi, nói muốn ở trong chùa đi dạo, còn mang Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đi dạo sau núi.

Nửa canh giờ qua đi, bọn họ vẫn ở sau núi.

"Thẩm Thế Tương, ngươi mù đường đúng không." Cẩm Vinh hoài nghi nói.

"Sao có thể?" Thẩm Thế Tương biện giải, "Chỉ là ta chưa tới đây bao giờ, ai biết quả núi này lại lớn như vậy, haha."

Ninh Hi Liêm thở dài một hơi, "Thật đúng với câu Vân Thâm không thấu đường về."

Bỗng nhiên, từ nơi xa vang lên chút động tĩnh, ba người theo bản năng ngừng nói chuyện, sau đó cơ hồ tâm hữu linh tê ẩn mình đi.

"Lần này sao lại ít như vậy." Một giọng nữ hung ác vang lên.

Xuyên thấu qua lùm cây rậm rạp, đám người Cẩm Vinh nhìn ra vài bóng người ăn mặc không giống thường dân, trên người đều mang theo đao kiếm. Mà vừa rồi nói chuyện là một cô nương mặc hồng y, tuy là bộ dáng nũng nịu, nhưng loan đao đeo trên eo nàng phá lệ sắc bén.

Trên mặt đất còn đặt mấy rương gỗ lớn.

Ba người nhìn thoáng qua, xem ra không phải chuyện nên dây dưa vào, vẫn là đi trước thì tốt hơn.

Nhưng giữa không gian yên ắng, bọn họ đang rời đi thì bỗng nhiên có tiếng nhánh cây bị dẫm đoạn, "Là ai?" Người đàn ông trung niên mặt sẹo đứng sau cô gái áo đỏ lập tức rút đao, bổ về hướng có âm thanh.

Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ kinh hoảng thất thố co người lại,

"Khi Hồng cô nương, là hai nữ nhân, ăn mặc cũng không tệ lắm." Lão mặt sẹo nói.

Thấy Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ không biết từ chỗ nào chui ra bị phát hiện, ba người tuy trong lòng đồng tình, vẫn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị trốn đi tìm người tới cứu.

Không nghĩ tới nữ tử tên Khi Hồng lại nhíu nhíu mày, "Nơi này có người trốn, chỗ khác chưa chắc không có, lão tứ, lão ngũ, tìm xem."

Chương 143 – (9)

Nữ tử áo đen vừa dứt lời.

Hai người đàn ông sát khí bừng bừng rút đao, bắt đầu lục soát bốn phía.

Bất đắc dĩ ba người Cẩm Vinh chỉ có thể đi ra.

Ninh Hi Liêm căng da đầu nói, "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, mong cô nương thứ lỗi."

"Thẩm công tử." Lâm Ngữ Đồng hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy Thẩm Thế Tương, không khỏi bật thốt lên.

Một câu này của nàng ta lại làm cho đám người Cẩm Vinh thầm nghĩ không tốt. Nữ tử tên Khi Hồng hiển nhiên là một kẻ tâm tư nhạy bén, rút đao, "Các ngươi quen biết?"

Lúc này Lâm Ngữ Đồng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, nhưng thị nữ của nàng ta thì vẫn còn tỉnh táo, cho dù run đến ăn nói không rõ, Khi Hồng chưa hỏi nàng, đã nghe thấy nàng ta nói, "Thẩm...... Thẩm công tử là con trai của thông phán đại nhân."

"A, không nghĩ tới còn bắt được nhi tử nhà quan viên triều đình, vậy không thể thả."

Thẩm Thế Tương trấn định nói, "Không biết cô nương có thù oán gì với gia phụ?"

"Nói thật thì không có, chỉ là......" Khi Hồng muốn nói gì, lại bị người khác ngắt lời, "Khi Hồng cô nương, có rất nhiều người đang tiến lại đây."

Khi Hồng mày nhăn lại, "Mang theo bọn họ, đi."

Thẩm Thế Tương vừa nghe liền nóng nảy, "Ngươi muốn bắt, bắt một mình ta là được, bằng hữu ta vô tội."

Khi Hồng cười một tiếng, "Vậy ta càng phải mang bọn họ đi, nói không chừng cũng là công tử thiên kim nhà quan lớn."

"Cái này cô đoán sai rồi, bọn họ một là thư sinh nghèo, một là cô nương nhà mở quán mỳ bình thờng." Thẩm Thế Tương vẻ mặt đau khổ nói.

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm đồng thời gật gật đầu, "Đúng đúng, hắn nói không sai."

"Hừ, mạng các ngươi ở trong tay ta, ta nói mang liền mang." Khi Hồng tính tình khó đoán, khi thì nhạy bén hơn người, khi thì tùy hứng, khiến Thẩm Thế Tương cùng Ninh Hi Liêm cũng có chút đau đầu.

"Khi Hồng cô nương, vậy hai người kia..."

Người đàn ông mặt sẹo chỉ Lâm Ngữ Đồng và thị nữ, một người ngất xỉu một người sợ phát run.

Khi Hồng nghiêng đầu hỏi, "Hai cô nương này lại là người nào? Ngươi biết các nàng ta?"

"Không biết, các nàng không liên quan đến chúng ta." Thẩm Thế Tương mặt lạnh trả lời.

Khi Hồng trực tiếp xua tay, "Vậy không mang theo, đỡ liên lụy."

Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm nhịn không được khóe mắt nhảy nhảy, sớm biết vậy liền nói không quen biết Thẩm Thế Tương.

Lâm gia tiểu thư cùng thị nữ nhà nàng tránh được một kiếp, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là có thể tìm người giúp, cũng coi như là cho đám người Thẩm Thế Tương một cơ hội cầu cứu.

Ninh Hi Liêm âm thầm nghĩ, trong lúc bị đám người Khi Hồng vác khỏi hẻm núi, bỗng nghe thấy gần đó có tiếng pháo hoa nổ vang.

Đám người nhìn về phía Cẩm Vinh, người đã nhanh tay châm pháo hoa ngay lúc bị đám người kia vác đi.

Cẩm Vinh nhìn bọn họ cười thuần lương.

Nếu không phải có chuyện quá khẩn cấp, cô cũng không định làm như vậy.

Khi Hồng nhận ra tiếng động của pháo hoa quá lớn, bực bội nói, "Chúng ta đi mau."

Bởi vì mang theo hàng hóa, lại mang theo vài người, đám người Khi Hồng bọn họ chỉ kịp tìm một gian phòng gần đó để giàn xếp

Ba mươi phút sau, một người đàn ông vừa đi dò la tin tức quay trở về nói với bọn họ, "Không xong, Khi Hồng cô nương, cửa thành phong tỏa không cho phép ra ngoài."

Khi Hồng lập tức đứng lên, nhíu mày nói, "Bọn họ sao lại phản ứng nhanh như vậy?"

"Có lẽ là bởi vì chúng ta bắt con trai của thông phán." Đại hán cúi đầu nói.

"Ngươi chẳng lẽ là muốn trách ta?" Khi Hồng cười lạnh một tiếng.

"Không dám, tiểu nhân không dám." Đại hán cao to trước uy hiếp của Khi Hồng thì chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Thà rằng ngươi dám còn tốt hơn, ít nhất có thể giúp ích cho tình hình của chúng ta." Khi Hồng khoanh tay.

"Được rồi, ngày mai lại tính chuyện ra khỏi thành, dù sao chúng ta cũng không cần che giấu việc xuất hiện ở đây."

"Hi Liêm, huynh nói xem bọn họ là người nào?" Thẩm Thế Tương thấp giọng hỏi, hắn cũng biết chút kiếm thuật, chỉ là trong tay không có kiếm, đối phương người đông thế mạnh, hắn cũng không có biện pháp.

Mấu chốt là hai người Cẩm Vinh cùng Hi Liêm, nếu hai người này bị hắn liên lụy, hắn sẽ áy náy cả đời,chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người phụ thân đại nhân cùng tri phủ.

Ninh Hi Liêm nhìn những người đó rồi lại quay sang nói với Thẩm Thế Tương, ' Hồng La Giáo '.

Thẩm Thế Tương tức khắc kinh hãi trong lòng, hắn xem như biết được, vì sao bọn họ không khách khí như vậy, bởi vì Hồng La Giáo chính là thế lực phản triều đình.

Nhưng đám người này vì sao lại có mặt ở Du Châu, Thẩm Thế Tương không có thời gian suy nghĩ đến điều này, bởi vì hắn cảm thấy mạng nhỏ của hắn có lẽ thật sự phải bỏ ở chỗ này.

Người của Hồng La Giáo khẳng định thích sát hại một hai quan viên triều đình thậm chí khoe khoang làm vốn liếng với kẻ khác.

Cẩm Vinh cũng thở dài, cốt truyện hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, người của Hồng La Giáo trong truyện đúng là có xuất hiện, nhưng chỉ bắt một mình Ninh Hi Liêm, còn bị Ninh Hi Liêm liên hợp với quan binh phá hoại kế hoạch của Hồng La Giáo, mà thời điểm bọn họ xuất hiện cũng không phải ở chùa Vân Thâm.

Đừng nói Thẩm Thế Tương kinh hồn táng đảm, còn có một người khác đang phải che giấu thân phận cũng cảm thấy nguy hiểm không kém.

Chuyện này so với án mạng ban đầu nguyên thân gặp phải, hình như còn nguy hiểm hơn ấy.

Cẩm Vinh bắt đầu tính toán khả năng trốn thoát của mình, không tính Ninh Hi Liên, Thẩm Thế Tương võ công cũng không tệ lắm, đáng tiếc hắn lại là người duy nhất bị trói.

Đối phương tổng cộng có mười một người, đều có vũ trang.

Cẩm Vinh đã thật lâu không luyện kiếm, có thể giết mấy người cũng khó xác định.

Trừ bỏ tin tức cửa thành bị phong tỏa, đại hán còn mang về chút màn thầu cùng thịt khô. Khi Hồng lấy một chút cho Cẩm Vinh cùng Ninh Hi Liêm, để lộ thiện ý nói, "Yên tâm, chúng ta cũng không đả thương người vô tội."

"Các ngươi là người của Hồng La Giáo." Ninh Hi Liêm cất tiếng.

Thẩm Thế Tương trong lòng căng thẳng, Hi Liêm tên này bị sao vậy, nói ra Hồng La Giáo càng không bỏ qua bọn họ.

Cẩm Vinh lẳng lặng nhìn miệng pháo Ninh Hi Liêm, quả nhiên hắn vừa nói xon, Khi Hồng chuyển nộ thành hỉ, ngược lại có chút thưởng thức Ninh Hi Liêm.

Giống như những gì đã xảy ra trong cốt truyện.

"Ngươi thực không tồi, đủ thông minh lại có can đảm, không bằng gia nhập Hồng La Giáo chúng ta đi." Khi Hồng cười nói.

"Ta không muốn hòa hợp với những kẻ làm hại bằng hữu của ta." Ninh Hi Liêm lạnh lùng nói.

"Ngươi tiểu tử này, không biết tốt xấu." Hán tử cầm giáo lạnh giọng quát, lại bị Khi Hồng dương tay nắt lời, "Câm mồm, lão cửu."

Đối diện với Ninh Hi Liêm, nàng lại nhẹ giọng phóng, "Ta có thể không giết hắn, chỉ là cần lợi dụng hắn xử lý chút việc."

"..." Ninh Hi Liêm đôi mắt hơi lóe, lại bắt đầu miệng pháo.

Dưới cái miệng lắm lời của Ninh Hi Liêm, Khi Hồng tựa hồ có chút dao động, tính toán thả Thẩm Thế Tương cùng Cẩm Vinh.

Thẩm Thế Tương trong lòng gấp đến hoảng, sợ chỉ cần không cẩn thận lộ sơ hở, bạn tốt của hắn liền bị thổ phỉ nương tử này chém cho mấy nhát, ai không biết, đầu óc người Hồng La Giáo đều có chút vấn đề.

Cẩm Vinh ngồi gần đó, quan sát Ninh Hi Liêm, người khác nhìn không ra, nhưng Cẩm Vinh biết người này đang ám thị tâm lí.

*Ám thị xảy ra khi thông điệp, hoặc ý nghĩ ở dưới ngưỡng tuyệt đối, ngưỡng kích thích của nhận thức, ảnh hưởng đến suy nghĩ, cảm xúc và hành động. Ở một vài trường hợp chính là việc làm ảnh hưởng đến tâm lí của đối phương mà bọn họ không hề nhận ra.

Thì ra Ninh Hi Liêm chính là có thiên phú trong phương diện này.

"Thả bọn họ đi." Khi Hồng nói, tảng đá lớn trong lòng Ninh Hi Liêm cũng rơi xuống. Nhưng lão lục lúc này từ bên ngoài thở hồng hộc chạy vào.

"Khi Hồng cô nương, không tốt, rất nhiều quan binh đang bao vây ở bên ngoài."

"Cái gì?" Khi Hồng giận dữ nói.

Bất thình lình kinh biến, Ninh Hi Liêm cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn đã khuyên được Khi Hồng thả Thẩm Thế Tương cùng Cẩm Vinh, thậm chí đã nghĩ xong đường thoát thân cho chính mình.

Cẩm Vinh yên lặng nghĩ, biến cố này xảy ra có lẽ là vì cô.

Cẩm Vinh lo lắng nhất chính là chuyện này.

_____

Sau khi Lâm gia tìm được Lâm Ngữ Đồng cùng thị nữ của nàng, nghe thị nữ lắp bắp kể lại chuyện thì lập tức báo quan phủ.

Thẩm thông phán kinh hãi, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ cho rằng bọn họ là thổ phỉ thông thường, để quan phủ bộ khoái cùng gia đinh đi tìm, đem theo sẵn tiền chuộc.

Nhưng sau khi tìm được phần còn lại của pháo hoa, cùng với ám hiệu ám chỉ đối phương là Hồng La Giáo, Thẩm thông phán thiếu chút nữa ngất xỉu.

Mà Ninh Hi Liêm và Cẩm Vinh bị bắt cùng với con trai mình, Thẩm thông phán sau khi an bài phong tỏa cửa thành, cũng tận lực trấn an người nhà bọn họ.

Ninh Hi Liêm bên người cũng có một thư đồng lo lắng sốt ruột vì công tử nhà hắn, mà Tống đại nương Tống đại thúc biết được Cẩm Vinh có thể là bị Hồng La Giáo bắt đi, phản ứng so với Thẩm thông phán còn kịch liệt hơn.

Công chúa vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ chính là phạm tội lớn tru di cửu tộc.

Tống đại thúc vẫn luôn vui vẻ tươi cười thì như đổi một người khác vậy, nhanh chóng lôi ra kim bài của Hoàng Hậu, yêu cầu ra khỏi thành đi tìm doanh trại gần nhất, Du Vĩnh Thành.

Có kim lệnh của Hoàng Hậu trong tay, tự nhiên không có ai dám cản Tống đại thúc cùng Tống đại nương. Hai người cưỡi ngựa chạy ra ngoài thành, còn có người của quan phủ hộ tống.

Mà Thẩm thông phán cùng giang tri phủ vừa mới quỳ trước kim bài của Hoàng hậu, chờ đến khi hai người Tống gia rời đi mới dám đứng dậy.

Giang tri phủ hoảng hốt, "Này, đây là......"

Hắn không phải đang nằm mơ đi, hai người này đâu phải là hai người bình thường mở một quán mỳ bình thường chứ? Thân tín của Hoàng Hậu cư nhiên mai danh ẩn tích ở Du Châu nho nhỏ mười mấy năm.

Thẩm thông phán cười khổ nói, "Chỉ sợ là họa phi phúc."

Hắn hiện tại cũng không còn lo lắng cho đứa con trai ngốc nhà mình nữa, chỉ sợ vô ý, liên lụy toàn tộc.

Tống đại thúc cùng Tống đại nương đi đến Du Vĩnh Thành cũng vì đây là doanh trại chịu sự điều khiển của nhà ngoại hoàng hậu, thành khẩn bẩm báo chuyện của công chúa.

Du Vĩnh Thành trực tiếp điều mấy trăm tinh binh, tiến vào Du Châu Thành lùng bắt, trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra chỗ đám người Hồng La Giáo đang trốn.

Cho nên hiện tại mới có một màn này.

"Cha ta từ lúc nào có thể điều động binh mã vậy?" Thẩm Thế Tương nghi hoặc khó hiểu.

Ninh Hi Liêm nhìn về phía Cẩm Vinh vẫn đang trấn định ngồi trong một góc, càng ở thời điểm gấp gáp, đại não hắn suy chuyển cũng càng nhanh, càng có thể bắt lấy các chi tiết đáng ngờ.

"Để ý bọn họ." Khi Hồng rút đao mang theo một nửa người đi ra ngoài, lập tức thấy được tinh binh hãn tướng cách đó không xa.

Chỉ huy ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy người vừa bước ra, liên biết đây chính là một trong tám tôn giả cầm đầu Hồng La Giáo, Khi Hồng.

Giơ tay chính là một mũi tên, đem theo sát uy.

Khi Hồng võ công không kém, nhưng chỉ huy kia là người được thủ trưởng doanh trại giao trọng trách giải cứu công chúa, nào có thể phụ lòng tin của hoàng hậu nương nương cùng cấp trên, một mũi tên ghim vào ngực nàng ta, những người xung quanh cũng nhanh chóng bị giải quyết.

"Chú ý an nguy của công chúa." Tống đại thúc ở bên cạnh nhắc nhở.

"Ta biết."

Nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên không có động tĩnh, giáo đồ Hồng La Giáo ở bên trong biết tình hình khong tốt, tâm sinh khiếp đảm, đối với quan binh bên ngoài oán hận không thôi, "Lấy bọn họ làm con tin, chúng ta đi ra ngoài."

Bọn họ vừa định động thủ, lại thấy Thẩm Thế Tương bỗng nhiên thoát khỏi dây thừng, một chân đá tên Hồng La giáo đồ, đoạt lấy đao trong tay hắn.

Ninh Hi Liêm lôi Cẩm Vinh trốn về phía sau, nhưng tình hình ;ại nhanh chóng đổi thành Cẩm Vinh mang hắn trốn thoát, liên tiếp tránh nhiều đòn tấn công của đám Hồng La Giáo.

Bỗng nhiên một người nảy sinh ác độc, một đao chém qua đi, cũng chẳng thèm quan tâm dùng bọn họ làm con tin để trốn thoát.

Thẩm Thế Tương quýnh lên, phân tâm để lưng bị trúng một đao, đau đớn ngã xuống.

Ninh Hi Liêm xoay người che trước mặt Cẩm Vinh, mà Hồng La giáo đồ kia đao còn chưa vung xong, đầu của hắn đã bị chặt bỏ, máu tươi văng khắp nơi.

Cầm trường đao phóng ngựa xâm nhập vào bên trong chính là chỉ huy mình mặc giáp sắt.

Liên tiếp là vô số những mũi tên, Hồng La giáo đồ phòng trong liên tiếp trúng tên mà ngã xuống đất.

Chỉ huy lưu loát xuống ngựa, cúi đầu quỳ xuống đất, "Tham kiến công chúa, thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

Ngoài cửa, mấy chục tinh binh cùng cung tiễn thủ cũng đồng thời quỳ xuống, thậm chí đi theo còn có Tống đại thúc, giang tri phủ và Thẩm thông phán, thanh âm rung trời vang như sấm, "Tham kiến công chúa, thần cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

Cẩm Vinh mơ hồ còn thấy được Tống đại thúc cúi đầu, như thành một người xa lạ, quỳ lạy, Cẩm Vinhchậm rãi buông lỏng bàn tay vừa mới lôi kéo Ninh Hi Liêm chạy ra ngoài, vừa định cất lời, lại nghe thấy một tiếng ngã rầm xuống đất.

Ninh Hi Liêm cũng quay lại, hoàng hốt thét lên,

"Thế Tương!" 

Chương trước Chương tiếp