- Em Da Nghe Thay Chua Chuong 39 Thong Bao Nho

Tùy Chỉnh

Thứ lửa nóng chỉa vào dưới bụng cô càng ngày càng cứng lên, Diệp Tiểu An mới hậu tri hậu giác phát hiện vị trí tình trạng của mình. Nụ hôn vẫn tiếp tục, tay của anh đã trượt từ gương mặt của cô đến trước ngực, cầm.

Diệp Tiểu An hít vào một hơi, bỗng chốc đẩy anh ra, kéo chăn bao chặt lấy mình, chỉ lộ một đôi mắt ở bên ngoài, nhìn anh đề phòng. Giang Thiệu không rõ chân tướng, "Thế nào?"

"Anh, anh. . . . Em không có mặc y phục." gương mặt Diệp Tiểu An nóng lên, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh còn lưu lại trên ngực cô.

"Anh biết rõ." Giang Thiệu mím nhẹ khóe miệng, "Anh cũng không có mặc."

Diệp Tiểu An trợn to hai mắt, mặc dù trong phòng không có mở đèn nhưng cũng có thể nhờ ánh trăng nhìn thấy bắp thịt cứng rắn trên người anh, cơ bụng hình dáng rõ ràng và cái hông mạnh mẽ. . . . . Không dám nhìn xuống nữa, nhớ tới cây gậy nóng chỉa vào cô lúc nãy, cô thật muốn tìm khe hở chui vào. "Tại sao chúng ta đều không mặc y phục?"

"Bởi vì phải tắm." trong đôi mắt Giang Thiệu lóe lên ánh sáng, "Em tự nhớ lại xem, không phải không nói gì cả chứ? Em ói ra đầy người anh, trên giường trên sàn nhà đều có, trên người em cũng có."

Đại não của Diệp Tiểu An dừng lại chốc lát, bỗng chốc kéo cao chăn hoàn toàn giấu mình đi, núp ở phía dưới cắn quả đấm xấu hổ muốn chết. Giang Thiệu cảm thấy buồn cười, đưa tay lên kéo người từ trong chăn ra. "Đang xấu hổ? Tự trách?"

Diệp Tiểu An sao không biết xấu hổ mà đối mặt anh, nên nắm chặt chăn không chịu ra ngoài. Giang Thiệu kéo không thành công, đầu óc chuyển một cái, bàn tay bỗng dưng vén chăn lên từ dưới chân. Diệp Tiểu An thét lên muốn chạy trốn, lại bị anh ôm trở về đè xuống lần nữa rồi cúi đầu hôn xuống.

Diệp Tiểu An giãy giụa kêu loạn, tay nhỏ bé không ngừng đánh. Giang Thiệu ngậm môi của cô cười. "Đã đến bước này, em còn nói thêm cái gì?"

"Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Em như vậy mà... anh không phải là đàn ông!"

"Đến như vậy rồi mà anh còn không làm gì nữa thì anh mới không phải đàn ông." Giang Thiệu đè lại tay của cô, ôm hông của cô, cuồng loạn hôn cô. "Chúng ta đã ở chung bao lâu rồi, em còn không muốn?"

"Em không muốn!" Miệng cô vẫn cứng rắn, Giang Thiệu giữ chặt cằm của cô, gằn mạnh. "Anh muốn!"

Không phải chưa từng hôn nhau cuồng nhiệt, nhưng mỗi lần sắp lau súng cướp cò thì tiểu Giang Thiệu đều thắng xe lại, trước khi xác định được tình cảm cô dành cho mình thế nào thì anh không muốn xảy ra quan hệ với cô quá sớm. Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, là thời điểm có nhu cầu cao với chuyện giường chiếu. Một cô gái sống động hoạt bát lắc lư trước mắt anh mỗi ngày, hơn nữa còn vô tình hay cố ý thấy được mấy tác phẩm hạn chế người xem của cô ấy, Giang Thiệu còn có thể án binh bất động lâu như vậy chính mình cũng cảm thấy rất thần kỳ.

"Em không muốn em không muốn!" Diệp Tiểu An giãy giụa đầy sinh lực ở dưới anh như một con cá nhỏ. Khóe miệng Giang Thiệu nhếch lên, đưa tay lấy một món đồ ra từ trong tủ đầu giường, nắm lấy tay nhỏ của cô bóp nhẹ, một đầu khác vòng qua lan can đầu giường bắt được cổ tay còn lại, cài vào luôn.

Hai tay Diệp Tiểu An hoàn toàn bị trói trên đỉnh đầu không giãy ra được, vật kia làm từ kim loại lành lạnh, cô lập tức nhận ra đó là cái gì, nổi giận. "Anh khốn kiếp còng em làm gì chứ!"

"Trước kia không cảm thấy còng tay còn có công dụng này." Giang Thiệu tà ác xoa môi dưới, bắt đầu mặc quần áo. Diệp Tiểu An nhìn anh chằm chằm, "Anh muốn đi đâu? Bỏ em ở đây sao?"

Giang Thiệu đắp chăn cho cô, cười cười. "Ngoan, chờ anh một lát."

Trong chung cư có tiệm tạp hóa 24h, Giang Thiệu xác định rõ mục tiêu chạy thẳng tới gian hàng bao cao su, cầm hộp Durex thật mỏng lên. Sắp đến quầy thu tiền thì lại suy nghĩ một chốc rồi quay ngược về lấy thêm hai hộp, tầm mắt nhìn đến hoa văn hình xoắn ốc lồi lên bên cạnh, do dự một lát cũng lượm hai hộp. Vị hoa quả. . . . . Ừ, Diệp Tiểu An thích dâu tây và quýt, anh cũng không cầu kỳ. Màu sắc... mỗi màu một hộp, vì làm giảm nỗi phòng bị trong lòng Diệp Tiểu An, cả bao màu đen anh cũng không bỏ qua. Nếu như nhìn qua có vẻ nhỏ hơn chút thì chắc cô ấy sẽ không kháng cự nhiều. . . .

Nhân viên thu ngân là một cô gái, đỏ mặt quét giá tiền, trong lòng suy nghĩ bây giờ anh cảnh sát thật là mạnh mẽ. . . .

Giang Thiệu từ cái bóng trong tấm kính ở tiệm tạp hóa mới phát hiện ra mình gấp gáp đến nỗi mặc cảnh phục vào, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Hình như anh thật sự rất gấp. . . .

Diệp Tiểu An trợn tròn hai mắt nhìn anh mua về rất nhiều cái hộp nhỏ có màu sắc khác nhau, dù không có kinh nghiệm, không biết tiếng Anh, cũng nhận ra mấy chữ mẫu phía trên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. "Anh điên rồi sao!"

Nghe vậy, động tác cởi quần áo của Giang Thiệu dừng một chốc, trong mắt thoáng qua vẻ sáng loáng, xoay mở cái đèn bàn mờ tối lên rồi bò lên giường, cúi người chống bên cạnh cô, đưa đầu lưỡi ra quét qua cánh môi mình. "Như vậy anh sẽ điên khùng hơn, như thế nào?"

Trái tim Diệp Tiểu An hơi chậm lại, lỗ chân lông cả người đều mở ra. Nhìn cơ ngực cơ bụng ẩn hiện sau cảnh phục của anh, còn có cái quần rộng rãi giắt bên háng, khiến cho tầm mắt không thể nào rời khỏi. Giang Thiệu quỳ gối trên giường cởi từng cái nút ra trước mặt cô, tròng mắt màu đen hấp dẫn hết tất cả sự chú ý của cô. Anh cố ý làm chầm chậm, một cái tay đưa vào bên trong đồng phục vuốt ve mình, khẽ cắn một bên môi dưới, hai mắt híp lại.

Diệp Tiểu An hít khí thật sâu, nhịp tim không ngừng, đại não nở ra. Người đàn ông này lại đang quyến rũ cô! Mặc cảnh phục quyến rũ cô!

Đồng phục cũng thật sự quyến rũ!

Tay của anh từ cơ ngực trượt đến cơ bụng, lòng ngón tay đụng chạm mình như có như không, lướt theo bắp thịt phập phồng, dời xuống từng chút, cho đến khi hai ngón tay đưa vào trong quần, sau đó cả bàn tay đều thăm dò vào.

Diệp Tiểu An cắn môi, trái tim cũng sắp nhảy ra. Trong thân thể có có thứ gì đó vọt qua vọt lại, hô hấp dần dần dồn dập.

Giang Thiệu cởi hết đồ của mình xong liền vén chăn dưới chân cô lên chui vào. Hôn từ mắt cá chân cô lên thẳng bắp chân của cô, tiếp tục hướng lên. Diệp Tiểu An khẩn trương phát run, "Giang Thiệu Giang Thiệu. . . . Đừng làm rộn được không?"

Trả lời cô là một nụ hôn mạnh vào bắp đùi. Diệp Tiểu An cảm thấy mình sắp điên rồi, nức nở van xin anh.

"Giang Thiệu. . . . Giang Thiệu, đừng như vậy, em thật khó chịu."

Giang Thiệu đi tới đôi môi đã chờ đợi thật lâu của cô, hôn lên điên cuồng. Diệp Tiểu An bị anh hôn cơ hồ thở không ra hơi, chau mày lại kéo còng tay.

Thời cơ chín muồi, anh chụp hộp Durex mỏng lấy ra một cái, cắn miệng bao ra rồi mặc áo chiến đấu vào cho chiến sĩ nhỏ đang sung sức của mình, cúi người nói nhỏ ở bên tai cô. "Cảm thấy như thế nào?"

Diệp Tiểu An thở hổn hển, nửa hí đôi mắt ướt, ánh mắt tan rã. "Sắp. . . . Chết rồi. . . ."

"Còn sớm lắm." Giang Thiệu cười, mò chân của cô gác lên trên cánh tay, cánh môi dán vào vành tai của cô, nhỏ giọng nỉ non. "Không còn thêm năm năm nào nữa, mặc dù hơi chậm nhưng anh muốn, yêu em. . . ."

Sau đó trầm hông tiến vào cô, kiên định mà không chừa lối thoát.

Trái tim của Diệp Tiểu An run lên theo sự xâm lấn mạnh mẽ của anh, nước mắt rơi xuống. "Giang Thiệu, em sợ. . . . . ."

"Đừng sợ, lần này là anh, là anh, tin tưởng anh."

Anh hôn môi, chóp mũi của cô, hôn cả nước mắt chảy ra của cô, di động cẩn thận mà chậm rãi. Nhưng mỗi khi anh động một cái Diệp Tiểu An đều khẩn trương co rút lại, Giang Thiệu cơ hồ dùng hết tự chủ của mình mới có thể kiềm hãm lại ý nghĩ chạy nước rút.

"Đau không?" Anh đã để ý vậy rồi nếu mà còn đau anh thà bắn mình một phát chết đi.

"Đau. . . ." Diệp Tiểu An cảm thụ mình lại bị lưỡi dao đáng sợ sắc bén đó bổ ra lần nữa, kỳ quái là lần này không có đau nhức như đêm đó, nhưng chuyện này cũng không thể làm tan biến cảm giác sợ hãi của cô đối với chuyện tình dục.

Giang Thiệu cau mày, lui khỏi hơn phân nửa. "Hiện tại thế nào?"

"Không đau."

". . . . Nhưng anh đau." Anh kìm nén đến sắp nội thương, cắn răng nghiến lợi đi vào lần nữa, Diệp Tiểu An lại rụt lại, khiến anh thiếu chút nữa cầm giữ không được. "Đi vào thì em đau." Anh thối lui khỏi, "Ra ngoài thì anh đau, em nói xem làm thế nào?"

"Không làm được không —— a!"

Giang Thiệu lại nhồi vào lần nữa. "Tuyệt đối không được!"

Diệp Tiểu An nức nức nở nở, rõ ràng chèn ép anh ra bên ngoài nhưng mỗi lần lại càng hấp anh sâu hơn. Bộ dáng đáng thương của cô khiến Giang Thiệu không cách nào nhẫn nại nữa, nước của cô càng ngày càng nhiều, thông báo cho anh biết đã chuẩn bị xong, rõ ràng chính là đang giả bộ đau.

"Không bằng chúng ta đổi thành mỗi người đau một lần, có được hay không?"

"Thế nào là mỗi người đau một lần?"

"Giống như vậy. . . ." Giang Thiệu rút lui ra khỏi, lại tiến vào, lặp lại mấy lần, tốc độ từ từ tăng nhanh. Diệp Tiểu An càng nức nở nghẹn ngào lớn tiếng, "Anh. . . . Gạt người. . . ."

"Chẳng lẽ không thoải mái?" Giang Thiệu giữ chặt cô công thành đoạt đất. Loại cảm giác này anh vẫn chưa từng biết, giống như trở lại cảm nhận mất hồn vào đêm say rượu kia.

"Ưmh. . . . . ."

"Hả?" Giang Thiệu càng gia tăng cường độ và sức lực. Dục vọng nín mấy tháng rất là mạnh mẽ, từ chậm đến gấp, từ gấp đến chậm không ngừng. Rất nhanh Diệp Tiểu An chỉ còn có thể thừa nhận, cái gì đau cái gì sợ đều quên hết rồi.

Thân thể cô từ từ phối hợp, Giang Thiệu không kiềm nén nữa mà ra sức tấn công. . . .

"Gọi đi, đừng chịu đựng, nơi này cách âm rất tốt." Giang Thiệu cúi đầu ngậm phần mềm mại trước ngực cô. Tiếng rên rỉ vụn vặt khó nhịn từ trong môi đỏ tươi của cô tràn ra, đứt quãng, kích thích Giang Thiệu hưng phấn không kềm chế được.

Giang Thiệu lấy cái chìa khóa từ trong ngăn kéo ra rồi mở còng tay, lật người cô qua, toàn thân Diệp Tiểu An xụi lơ vô lực mặc anh định đoạt. Trên dưới cả người cô đều ửng hồng, tỏa ra màu sắc nhàn nhạt ở dưới ánh đèn mờ mịt.

Cô nức nức nở nở, khiến toàn bộ kiên nhẫn của Giang Thiệu đều dùng hết, bắt đầu phát động thế công. . . . Diệp Tiểu An bị anh đụng đến tim cũng rụt lại, níu lấy ga giường rên rỉ vô ý thức, cơ thể không tự chủ khẽ run, co rút không ngừng trong mưa to gió lớn của anh.

Rốt cuộc đợi đến gió êm sóng lặng, Diệp Tiểu An vô lực nằm ở đó đau lưng, mệt đến mắt mở không ra, cả hơi sức động tay cũng không có. Nhưng cô chưa kịp ngủ thì Giang Thiệu lại lật người cô qua đè lên cô lần nữa, chiến sĩ nhỏ không hề mệt lại bắt đầu đấu tranh anh dũng.

"Rất. . . . Khuya lắm rồi. . . . . ." hơi thở của cô đã mong manh, giọng nói trầm thấp cầu khẩn.

Giang Thiệu liếc nhìn lịch bàn điện tử trên tủ đầu giường, nụ cười càng giảo hoạt hơn. "Ngày mai anh không đi làm." Hôn lên môi của cô, "Ngày kia cũng thế."

Diệp Tiểu An chưa kịp kêu rên đã bị từng đợt khoái cảm như gió bão do anh gây ra bao phủ lấy. . . . .