[Englot] [Cover] NGƯỜI TRONG HỒI ỨC - Nước mắt

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Cái không khí im lặng đó vẫn tiếp diễn và hình như Engfa không hề có ý định buông tay Charlotte ra nên cả 2 vẫn giữ tư thế như vậy mà trò chuyện với nhau, không ai quay lại nhìn vào đối phương "Vậy nếu em là một thằng đàn ông thì chị mới chấp nhận em phải không? Không phải...chị nói chị thích em sao?". Charlotte lặng người khi nghe Engfa hỏi vậy, được một lát thì cũng lên tiếng trả lời nó thật bình tĩnh nhưng đâu đó vẫn nghe được chút đau xót

-Phải. Người tôi yêu trong 6 năm, chờ đợi ròng rã suốt 10 năm trời là một chàng trai lớn hơn tôi 4 tuổi, không phải là một cô gái nhỏ hơn mình 4 tuổi. Cô nói đúng, tôi từng có những rung cảm thật khác thường dành cho cô, nhưng nếu...như...cô để tôi cả đời này không bao giờ phát hiện được...người ở trong tim tôi suốt 16 năm qua...chính là cô. Thì chắc có lẽ giờ này, tôi vẫn còn đang đắm chìm trong cái tình yêu lệch lạc này mà không biết mình bị qua mặt một cách trắng trợn

-Cô thấy tôi rất dễ bị đùa giỡn phải không? Một cô gái mù, sống khép kín trong thế giới của riêng mình vì không thể đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ và mọi người xung quanh. Không một ai muốn làm bạn với cô ấy, hay nếu có thì chỉ là những kẻ lợi dụng để nhờ vả đến bố mẹ cô ấy. Tôi nhớ rất kỹ, ngày đầu tiên cái người có tên là Engfa Waraha đến nhà tôi đã khiến cho tôi có những cảm xúc gì

Engfa nghe được Charlotte nói vậy thì càng đau lòng hơn gấp bội vì giờ đây trong đầu nó đang hiện lên hình ảnh của cái ngày vào 16 năm trước

*Flashback*

-Bố!!! Con không đi đâu. Tại sao con phải đến dự sinh nhật của con gái bạn bố chứ? - Một cô gái độ chừng 9 tuổi nhưng lại ăn mặc không khác gì một thằng con trai với mái tóc được cắt ngắn tomboy, bị một người đàn ông trung niên vất vả kéo vào một biệt thự sang trọng "Con đừng quậy. Chị ấy lớn tuổi hơn con đấy. Cư xử cho đúng mực vào. Đừng làm mất mặt bố". Và ông ta đã thành công trong việc kéo cô gái đó đến trước của, rồi nhấn chuông

-A! Nawat, lâu rồi không gặp. Chà, con trai cậu lớn nhanh quá nhỉ. Mới đó mà đã trổ mã ra rồi. Đẹp trai phết nhỉ - Một cặp vợ chồng trạc tuổi với ông ta niềm nở mở cửa, còn nó thì hất mặt khinh thường nhìn sang một bên mà tự chửi rủa "Xì! Sao mình lại là con của đặc vụ chứ? Bộ con gái thì không được làm nghề này hả? Sao cứ phải là con trai thì mới là truyền nhân của Nawat Waraha được. Mà kể cũng lạ, sao không ai nhìn ra được mình là con gái vậy ta? Chắc được huấn luyện suốt mấy năm trời nên giờ mình biến thành con trai luôn rồi". Trong khi nó vẫn còn đang lầm bầm thì người phụ nữ đứng đối diện với bố nó đã cúi người xuống, dịu dàng nói "Con gái dì đang ở trên phòng đó. Biết được có người đến chơi với nó chắc sẽ vui lắm đấy"

-Mau đi - Bố nó nhìn xuống gằng giọng, nó đành thở ra đầy bất lực và miễn cưỡng đi theo một cô người làm đến trước cửa phòng của con gái họ. Cô ấy nói "Tiểu thư đang ở bên trong đó. À mà nếu được thì xin thiếu gia hãy nhẹ nhàng tiếp xúc với tiểu thư nha. Tại...tiểu thư...hay tự "xù lông" để bảo vệ mình trước người lạ lắm". Trong khi nó còn chưa hiểu hết được câu nói thì đã thấy cô ấy rời đi, thở dài ngao ngán "Thêm một người bị lừa". Nó khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ, một giọng nói vô cùng lạnh nhạt vang lên làm nó giật bắn cả mình

-Ai đó? — Một cô bé mặc váy trắng theo kiểu công chúa, quay sang hướng của nó đang đứng mà hỏi lớn làm nó đơ cả người với hàng tá suy nghĩ đang chạy qua chạy lại trong đầu "Đẹp...đẹp quá. Chị...chị...ấy đẹp quá". Cô gái ấy không nghe được hồi đáp liền lên tiếng nói tiếp "Là mẹ sao?". Nó ngạc nhiên, nhón chân đi thật khẽ đến trước mặt cô, dùng tay quơ qua quơ lại nhưng thấy cô không có chút phản ứng nào "Chị...không thấy em sao?". Cô gái đó thoáng chút bất ngờ, lấp bấp hỏi lại "Là...ai?"

Trên khóe môi nó hiện lên một nụ cười ôn nhu, khẽ đỡ cô đứng dậy, nắm lấy tay cô để lên mặt mình và lướt đi khắp mọi nơi. Cô gái đó cũng nở một nụ cười giống nó. "Em là Engfa Waraha. Con của đặc vụ Nawat Waraha, bạn thân của ba chị. Chúng ta làm bạn nha". Cô gái đó mỉm cười, cẩn thận sờ hết những gì có trên mặt nó, một lát sau thì đáp lại "Là con trai sao? Nếu theo tiêu chuẩn của những người khiếm thị thì em ắt hẳn là một mỹ nam đó. Mà khoan, em sinh năm bao nhiêu mà gọi tôi là chị?"

Engfa bỗng chốc im lặng, nó nghĩ thầm "Sao ai cũng nghĩ mình là con trai thế này? Kể cả một người mù sao? Có nên nói cho chị ấy biết không ta? Mà thôi, nói ra làm gì, dù gì mình cũng đã bị gọi là con trai từ bé đến giờ rồi mà". Trong khi nó còn đang bận tâm thì bỗng nhìn thấy tờ giấy gì đó ở trên giường, nheo mắt đọc một chút rồi quay qua hỏi cô gái "Chị tên Thỏ hả?". Cô gái mỉm cười gật đầu "Em chưa trả lời câu hỏi của tôi đó. Em sinh năm bao nhiêu, để biết xưng hô lại cho đúng. Chứ không phải lịch sự mà gọi tôi là chị nếu em lớn tuổi hơn tôi đâu"

-Xì! Sự thật là chị lớn tuổi hơn em mà - Nó nói khẽ rồi trả lời cô "Chuyện đó rất quan trọng sao?". Cô gật đầu "Ừ! Tại tôi chỉ thích làm bạn với những người lớn tuổi hơn mình thôi. Vì họ chu đáo, ân cần chứ không phải là mấy loại con nít choi choi chỉ biết phá hoại". Nghe được câu trả lời của cô, nó khẽ chau mày lại, nó hỏi lại cô "Vậy chị sinh năm bao nhiêu?". Cô trả lời ngay "1989". Nó khẽ chặc lưỡi, tự nói trong lòng "Nói dối có cái tuổi chắc không chết thằng Tây nào đâu. Mà mình chỉ muốn kết bạn thôi sao cũng khó quá vậy trời". Với cái ý nghĩ đó, nó đã nói ra một con số "1985"

-Á! Vậy là anh lớn tuổi hơn em rồi. Em xin lỗi vì nãy giờ không biết nên mới cư xử thô lỗ với anh như vậy - Cô cười cười nói, cúi đầu xin lỗi liên tục, còn nó chỉ biết cười trừ, ngại ngùng nói tiếp "Không có gì, vậy chúng ta làm bạn được rồi phải không...Thỏ con?". Cô nở nụ cười thật tươi khiến nó nhìn đến ngây ngốc "Tất nhiên là được rồi. Anh Engfa!"

*Hiện tại*

-Dù em là trai hay gái, lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn chị thì em luôn là người ở bên cạnh chị, chăm sóc chị suốt 6 năm, không phải như vậy sao? - Engfa hỏi tiếp nhưng trong lòng nó đang là một mớ hỗn độn "Thỏ con, sao có thể còn sống được?", "Vậ người chết năm đó là ai?", "Mà sao khi chị ấy biết được sự thật lại có phản ứng như vậy? Không phải nên vui mừng khi biết người mà mình luôn tìm kiếm cũng chính là người mình đang thích sao?"

-Cô nói sai rồi. Vào ngày hôm đó, cô hoàn toàn có thể nói ra tất cả về cô nhưng cô lại chọn cách qua mặt tôi. Cô giữ im lặng trong suốt 6 năm và đối xử với tôi hệt như một người bạn trai của tôi. Tôi thoải mái để cô ôm, vô tư hôn lên môi cô, ngủ chung giường với cô khi cô xin tá túc lại nhà tôi. Mà tôi lại không biết rằng mình đang làm tất cả những hành động đó với...một đứa con gái. Thì ra...người đồng tính không phải là cô mà chính là tôi. Hèn gì, trong suốt 10 năm qua tôi không thể quen gì chỉ là một người đàn ông. Ban đầu tôi cứ nghĩ là do mình quá nặng tình với mối tính dang dở trong quá khứ nhưng thì ra...từ lâu...tôi đã bị cô biến thành một kẻ bệnh hoạn...giống như cô - Từng câu từng chứ Charlotte thốt ra như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim Engfa, nhưng cô một chút thay đổi sắc mặt cũng không có. Vẫn là khuôn mặt lạnh như băng đó. Engfa im lặng được một lúc rồi lên tiếng đáp lại cô

-Bệnh hoạn sao? Em cứ nghĩ chị sẽ khác với những người kia, xem người đồng tính tụi em chẳng qua cũng chỉ là một con người có trái tim được quyền yêu người mà mình muốn yêu. Nhưng...chị cũng giống với bọn họ. Chị biết tại sao em không nói ra không? Vì em sợ ngày này sẽ đến và chị sẽ ghê tởm em, xa lánh em nên em đã cố giữ bí mật này càng lâu càng tốt để thời gian em ở bên cạnh chị có thể dài thêm chút nữa. Thế nhưng, trong khi em còn chưa kịp vui mừng vì chị vẫn còn sống thì nỗi sợ hãi ấy đã ập tới. Chị nói em bệnh hoạn khi yêu người có cùng giới tính với mình phải không? Vậy thì...EM VÀ CHỊ SẼ CÙNG TRỞ NÊN BỆNH HOẠN

Trong khi Charlotte chưa kịp phản ứng lại trước tiếng hét đầy băng lãnh của Engfa thfi đã bị nó kéo mạnh một cái ngã ra sàn. Engfa nhanh chóng đè Charlotte xuống dưới thân mình, điên cuồng hôn lên môi cô bất chấp cô đang hết sức chống trả. Cô cứ hết đánh rồi đấy rồi né đi những nụ hôn của nó nhưng tất cả đêu vô dụng. Vì giờ đây nhìn Engfa chẳng khác nào một con thú đang thèm khát cơ thể Charlotte. "Engfa Waraha! Mau dừng lại", "Cô bị điên rồi sao?", "Tránh xa tôi ra!". Charlotte kêu lên những tiếng kêu bất lực, nhưng chúng chẳng có tác dụng gì với Engfa cả. Nó vẫn im lặng, những nụ hôn ngày càng mạnh bạo hơn, bàn tay thì vội vã cởi hàng nút áo sơ mi của Charlotte ra. "Ưm~ Không...dừng lại...tôi không muốn" - Charlotte nói trong khó khăn, lấy tay kiềm chặt tay Engfa lại mỗi khi nó có ý định cởi thêm một nút áo nữa

Engfa một chút cũng không quan tâm, trực tiếp dùng sức bung hết hàng nút áo của Charlotte ra, trườn xuống cổ của cô. Nó hết liếm rồi lại hôn, lâu lâu lại cắn mạnh vào đó như muốn để lại ấn ký của mình. Charlotte tiếp tục làm những hành động chống đối Engfa. Cô càng làm nó càng thú tính hơn. Engfa đã luồn tay vào bên trong quần Jeans của cô, vô tư sờ mó nơi đó trong sự ngạc nhiên tột độ của cô. Nhưng khi đó đưa môi mình xuống đặt ngay trước ngực cô thì cảm nhận được cơ thể cô đang run lên từng hồi, nghe có tiếng nức nở của cô nên dừng lại ngồi lên bụng cô, nhìn vào cô hiện tại mà đau lòng

-Anh...Engfa...anh...hức...anh...không phải là loại người đó mà...không phải...anh..anh đã hứa sẽ bảo vệ Thỏ đến...hức...suốt đời sao? - Cô nói với hai ngò má đầy nước mắt. Engfa khẽ đưa tay lên lau đi "Thỏ con...em...em..." Nó bị cô đẩy mạnh một cái ngồi bệt sang một bên. Charlotte đứng bật dậy, vơ vội cái áo khoác của mình mặc vào và chạy vụt đi. Vừa chạy vừa rơi những giọt nước mắt đau đớn. Còn Engfa thì vẫn ngồi một đống trong căn phòng tối tĩnh mịch. Đoạn clip của 4 thành viên MG vẫn thay phiên chiếu trên màn hình như muốn trêu ngươi nỗi đau của nó lúc này

Sáng sớm hôm sau, Engfa đi làm sớm trong sự ngạc nhiên của MG. Nhưng nó không vào phòng mình mà cứ đứng nhịp chân liên tục nhìn vào đồng hồ ở trước của phòng Charlotte. 4 người kia thấy cảnh này hơi kỳ dị nên đã xúm lại mà nhiều chuyện với nhau "Này! Hôm nay em ấy bị ai nhập hả?", "Hay tối qua xảy ra chuyện gì với C5 rồi nên mới có thái độ như vậy?". Trong khi họ đang chụm đầu vào nhau thì nghe thấy tiếng Charlotte "Sao các chị lại đứng ở đây? Không vào phòng họp sao?". Tina thở ra một cái, đi lại bên cạnh Charlotte mà nói "Em với E6 xảy ra chuyện gì rồi phải không? Mà khoan...sao mắt em đỏ quá vậy?"

Charlotte nhìn theo hướng tay của Tina thì thấy nó đang đứng trước cửa phòng mình, khuôn mặt đầy lo lắng. Khi nó thấy được Charlotte thì lại vui vẻ đi đến chỗ cô nhưng cô chỉ lạnh lùng quay phắt đi, vui vẻ khoác vai Tina và Nesa "Chúng ta vào bàn vụ án thôi. Hôm qua em bị đau mắt đỏ nên con mắt giờ nó thành như này nè". Charlotte cười cười trả lời trước ánh nhìn đầy ngờ vực của MG. Khi cô chuẩn bị bước vào phòng họp thì bỗng bị Engfa nắm lấy cổ tay mà lôi đi xồng xộc đến phòng mình rồi lạnh lùng đóng sần cánh cửa lại

-Tránh ra! - Charlotte lạnh lùng cất tiếng

-Chị ghê tởm em đến vậy sao? - Engfa bi thương hỏi lại

Charlotte hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh trả lời "Phải! Nhưng tôi không ghê tởm cô vì cô là người đồng tính mà tôi ghê tởm cô vì cô là hạng người vì để đạt được mục đích của mình mà sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. 16 năm trước cũng vậy, tối hôm qua cũng vậy. Cô chưa từng suy nghĩ cho cảm xúc của người đối diện mình sẽ thành ra như thế nào sau những hành động bỉ ổi của mình. Cô cứ mặc nhiên làm chúng vì đó là điều cô thích. Tôi nói đúng không, Engfa Waraha?"

Lúc này đây, trong khóe mắt của Engfa là những giọt nước mắt đau đớn khi Charlotte vừa dứt lời

————————————————————————

🤍🤍🤍

Chương trước Chương tiếp