- Fanfiction 12 Chom Sao Va Lop 9a2 Ngoai Truyen 4

Tùy Chỉnh

- Cua ơi, con muốn đi thăm cô Bạch Dương không?- Bảo Bình gõ cửa phòng bé Cua, nhẹ nhàng gọi. Trong phòng, bé Cua đang chơi robot thấy mẹ gọi liền lon ton chạy ra mở cửa:

- Dạ? Thăm cô Bạch Dương ý ạ?- Bảo nhìn con trai mình dịu dàng, gật đầu. Ngồi xổm xuống, cô khẽ xoa đầu con trai. Cuối cùng cô đã tìm thấy thuốc giải cho bé Cua. Nhờ uống thuốc mà giờ con cô đã trở nên khỏe mạnh như bạn bè cùng lứa. Thật sự bé Cua rất giống Cự Giải. Thằng bé sở hữu một làn da trắng trẻo, đôi mắt trong veo, mũi cao,... Một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng và hòa hợp, sau này nhất định là một mĩ nam như ba mình. Bảo khẽ thở dài. Cua ôm lấy cổ mẹ, hôn chụt lên má cô một cái:

- Mẹ nghĩ gì vậy ạ?

- À không có gì, chúng ta chuẩn bị nhé.- Bảo Bình mỉm cười rồi đứng dậy, nắm lấy tay con bước vào phòng. Thay cho bé Cua chiếc áo phông và chiếc quần bò mà bé thích, Bảo Bình thích thú ngắm nhìn con trai.

- Mẹ ơi, cô Bạch Dương lại sinh thêm một em nữa ạ?- Trong lúc Bảo Bình chỉnh lại ống quần cho Cua thì bé Cua bất ngờ lên tiếng hỏi. Chần chừ một lúc, Bảo khẽ gật đầu. Tỏ vẻ nghiêm túc, Cua nhìn thẳng vào mắt cô:

- Mẹ, hãy tìm cho con một người ba khác đi.

- Con nói gì?- Bảo Bình vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của Cua. Cua vẫn rất nghiêm túc, trông trững trạc vô cùng chứ không phải như một đứa trẻ năm tuổi nữa:

- Con biết ba đã làm tổn thương mẹ rất nhiều! Con muốn mẹ được hạnh phúc và chắc chắn ba trên thiên đàng cũng vậy. Mẹ...

- Sao con lại biết được ba làm tổn thương mẹ?- Nắm chặt lấy tay Cua, Bảo rưng rưng nước mắt. Cô đã giấu kĩ như vậy không lẽ thằng bé lại biết. Suốt bao nhiêu năm qua, cô chỉ nói với con rằng nó có một người ba nhưng vì tai nạn mà qua đời. Giờ Cua lại nói những điều này...

- Con đã vô tình nghe trộm cuộc nói chuyện của mẹ với cô Bạch Dương, xin lỗi mẹ.- Cua cúi đầu, có chút hối lỗi. Hôm đó, cậu tỉnh giấc trong cơn ốm thường gặp nhưng lại không thấy mẹ đâu. Nghe thấy tiếng khóc trong phòng khách, cậu lấy hết sức đi ra khỏi phòng mình. Đến mép cửa, cậu bé đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Bạch Dương và Bảo Bình. Cua vô cùng thẫn thờ khi nghe tất cả mọi chuyện. Mặc dù có vài chỗ cậu chưa hiểu nhưng cậu biết, ba đã làm tổn thương mẹ. Chính từ lúc đó có một suy nghĩ đã lóe ra trong đầu cậu. Cậu phải bảo vệ mẹ mình, phải làm cho mẹ được hạnh phúc. Nhưng mỗi mình cậu không thể làm những việc đó được, mẹ cậu cần có một người ở bên. Không như bạn bè cùng trang lứa, Cua có những suy nghĩ già hơn trước tuổi. Cậu vô cùng trưởng thành, với một đứa trẻ năm tuổi suốt ngày ốm đau bệnh tật thì quả là một điều đáng kinh ngạc. Bảo Bình chăm chú nhìn con trai mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô khóc, khóc vì quá thất vọng về mình. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà cũng không giữ được kín. Cô chỉ muốn Cua được một cuộc sống ngây thơ, hồn nhiên như bạn bè. Nhưng mà...

- Mẹ à, mẹ đừng khóc mà! Con cũng muốn có một người em vì vậy mẹ không cần thấy thương con nhiều như vậy đâu.- Thấy mẹ khóc, Cua liền đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lau nước mắt trên khuôn mặt Bảo rồi ôm chặt lấy cô. Bảo Bình cũng ôm chặt lấy con, nước mắt bắt đầu rơi xuống nhanh hơn. Cảm ơn con đã nghĩ cho mẹ nhưng mẹ mãi mãi chỉ cần con ở bên cạnh mà thôi... Ánh nắng chiều lẻn qua rèm cửa sổ, soi rọi đến chỗ hai người. Tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh về tình mẫu tử...

*****

Mở mắt, Nhân Mã lại nhìn chiếc trần nhà quen thuộc. Năm năm qua giấc mơ đó liên tục đi qua giấc mơ cô. Giấc mơ về người con trai đó và một người con gái, hai người họ đều đang nhìn cô mỉm cười giống như gọi cô đến chỗ họ. Cô không thể nhìn rõ mặt bọn họ nhưng cái cảm giác đấy vô cùng quen thuộc. Suốt năm năm qua, Thiên Yết đã dẫn cô đi khắp nơi chữa trị. Và trí não của cô đã trở về đúng với số tuổi nhưng kí ức thì không. Ngồi dậy, cô khẽ lau nước mắt ở khóe mi. Chỉ cần mơ thấy giấc mơ đó cô lại khóc dù không biết tại sao, trong lòng thì vô cùng tồi tệ. Nhân Mã bật đèn ngủ lên, cầm bình nước trên bàn gần giường, rót một cốc cho mình uống. Uống xong, tâm trạng cô đã có vẻ khá hơn chút. Khẽ liếc nhìn cái đồng hồ nhỏ xinh ở trên bàn, Mã thở dài. Giờ mới là một giờ sáng, với tình trạng như bây giờ cô không thể ngủ tiếp được. Cố gắng vươn tới chiếc xe lăn và ngồi lên đó. đi ra khỏi phòng, cô đi tới phòng làm việc của Thiên Yết. Thiên Yết có thói quen rất xấu là thức đêm làm việc, nhiều lúc nhìn anh trai mình vùi đầu trong tài liệu cô cảm thấy có chút đau xót. Nhân Mã không hề biết công việc của Yết là gì, chỉ biết anh rất bận rộn, ngày nào cũng chỉ nhốt mình trong phòng để làm việc. "Cốc, cốc" Nhân Mã gõ đều đều lên cửa phòng. Ngay lập tức Yết mở cửa cho cô vào. Giống như cô dự đoán, Thiên Yết mặc một chiếc áo sơmi đen, cúc áo ở phía cổ được mở rộng tôn lên xương quai xanh hoàn mĩ. Trên bàn là một đống tài liệu gì đó và một cốc cà phê đã lạnh ngắt ở bên cạnh chiếc máy tính được mở 24/7. Sau khi đóng cửa phòng lại, Thiên Yết lại quay trở về chỗ ngồi và tiếp tục gõ máy tính:

- Em lại không ngủ được à?

- Dạ, em lại mơ thấy hai người đó.- Tiếng gõ bàn phím có chút khựng lại xong nó lại vang lên đều đều. Điều khiển cái xe đến ghế sofa dài trước mặt bàn làm việc, Nhân Mã khẽ hỏi:

- Anh có biết rốt cuộc hai người đó là ai không?- Tiếng gõ bàn phím lần này dừng hẳn. Thở dài một hơi, Thiên Yết đứng dậy đi đến chỗ sofa đơn đối diện Mã để ngồi xuống:

- Có.- Thật ra Nhân Mã đã hỏi Yết câu này rất nhiều lần rồi. Nhưng mỗi lần trả lời xong, Thiên Yết đều lặng im không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô nữa. Vì vậy, Mã cũng chẳng hỏi gì thêm. Rót cho mình cốc nước lọc, Thiên Yết bất ngờ lên tiếng:

- Hai người đó rất quan trọng với em nên em mơ thấy họ là điều bình thường.- Nhân Mã vô cùng ngạc nhiên khi Thiên Yết lại tiếp tục nói thêm về đề tài này với cô. Lục trong trí nhớ kém của mình, cô nhận ra Yết đã nói một câu tương tự như thế này vào lúc nào đó. Đau đầu suy nghĩ, cuối cùng Nhân Mã cũng nhớ ra:

- Có phải là hai người mà năm năm trước anh và em gặp ở nghĩa trang không?- Khẽ mỉm cười, Thiên Yết gật đầu thay cô trả lời. Lúc đó do cô ở quá xa nên không thể nhìn rõ mặt bọn họ. Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một thắc mắc. Nếu đã là quan trọng tại sao cô lại chưa được gặp bọn họ bao giờ? Nói lên thắc mắc của mình, cô chỉ nhận được cái thở dài của Thiên Yết. Uống một hụm nước, Yết mới nhàn nhạt cất tiếng:

- Lúc nào kí ức của em quay về, sẽ quyết định có gặp họ hay không thôi.- Nói xong, anh đứng dậy, quay trở lại bàn làm việc. Rốt cuộc Thiên Yết nói vậy là sao? Nhân Mã nhíu mày, trăn trở suy nghĩ. Còn về phía Yết, mặc dù gõ máy tính đều đều nhưng anh thi thoảng vẫn liếc nhìn cô. Đối với anh, anh đã lựa chọn không bao giờ gặp lại bọn họ nhưng anh không muốn mình lựa chọn thay cho Nhân Mã. Anh muốn em gái mình được hồi phục kí ức để chọn lựa, Mã sẽ không bao giờ phải hối phận về sự lựa chọn của mình. Lại thở dài một hơi nữa, anh cố gắng tập trung lại về với công việc. Anh làm việc bán sống bán chết này cũng chỉ có một mục đích chính là quên người con gái đó... Người mà anh không bao giờ muốn gặp lại...

~27/7/2016~

(P/s: Bình chọn và cmt góp ý chap ngoại truyện cuối nào! Chap ngoại truyện cuối này cũng khép lại cơn bão "chap mới" luôn nha~)