- Fanfiction Kris Toi Chuyen Nhung Ngay Mua Chin

Tùy Chỉnh

Vú dẫn chúng tôi lên phòng. Bác đẩy cửa vào cho chúng tôi. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tôi để ý thấy trong phòng có một chiếc giường đôi. Vừa đúng lúc đầu tôi đang xuất hiện những ý nghĩ không hay thì...

"Phòng của cô với cậu chủ đây ạ! Hai người nghỉ ngơi tắm rửa cho khỏe. Lát nữa tôi sẽ dọn cơm."

Miệng và hai mắt của tôi biến thành hình chữ O. Trong đầu tôi một giọng nói hét lên, "HẢ??? Ở CHUNG PHÒNG SAO???"

Tôi níu tay vú lại, mặt nhăn nhó, mếu máo. "Vú ơi, con thấy còn nhiều phòng lắm mà, sao con phải ở chung với hắn vậy vú?"

"Ờ... chuyện này..." Vú khẽ liếc nhìn sang anh. "Cậu chủ biểu tui làm vậy thì tui làm vậy. Chứ tui cũng hổng biết đâu cô..." Nói rồi vú đi thẳng xuống cầu thang.

"Ừ, anh thấy hai đứa mình ở chung có sao đâu? Như vậy mới thuyết phục được mẹ anh chứ!" Anh hất hàm.

Tôi nổi giận, cầm lấy vạt áo của anh lôi đi. Tôi kéo anh ra ngoài ban công, nơi hướng thẳng ra biển. Gió biển lồng lộng phả vào mặt, vào tóc tôi. Tôi nhận ra gương mặt ngạc nhiên của anh. Nhìn thẳng vào đôi mắt không cảm xúc đó, tôi đưa từng ngón tay lên và nói lớn.

"Thứ nhất, em chưa hề khẳng định những giả thuyết anh lảm nhảm trên xe khi nãy là đúng với sự thật. Thứ hai, em không hề đồng ý việc ra mắt mẹ anh hay gì gì hết. Chúng ta đã chia tay nhau một năm trước rồi. Em và anh nay như hai người xa lạ, ra mắt gì chứ? Thứ ba, anh đột nhập trái phép vào nhà em, rồi bắt cóc em tới đây, trước sự chứng kiến của nhiều người. Em còn chưa gọi cảnh sát bắt anh là may rồi. Bây giờ còn đòi ở chung phòng sao?"

Mặt tôi căng lên, chân mày đanh lại. Tôi đang thật sự rất giận dữ. Đúng là tôi muốn quay lại với anh, đúng là tôi còn rất yêu anh. Nhưng sau một năm xa cách, bây giờ nhìn anh tôi còn thấy khác, huống hồ chi là làm lành chỉ trong vài giây. Tôi rất khó để quên anh, nhưng cũng không dễ dãi để quay lại như vậy. Những lý do vì sao tôi quyết định chia tay anh vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí tôi. Và chưa hề có một mâu thuẫn nào được giải quyết hết. Anh muốn tôi quay lại làm người yêu anh sao? Còn lâu!

Gương mặt của người con trai đang đứng trước tôi bây giờ trông rất khổ sở. Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào nữa. Là buồn? Là thất vọng? Là đau đớn? Hay là rối rắm không biết làm sao? Phải nói là nó bị giày vò bởi nhiều loại cảm xúc. Trông anh thật tức cười. Lúc đó nếu tôi có tâm trạng, chắc tôi đang lăn ra cười vỡ bụng rồi.

Hai chúng tôi im lặng. Tôi nghe rõ nhịp thở của mình xen lẫn trong tiếng gió rít. Tôi thở rất mạnh vì vẫn còn đang bực mình, và cũng đã tốn khá nhiều hơi để hét những điều đó vào mặt anh. Tôi nhìn anh rồi nhìn xuống bãi biển. Lúc này tôi lại không muốn nhìn vào mắt anh để xem anh nghĩ gì. Một lúc sau, tôi bình tĩnh trở lại và có vẻ như những điều tôi nói cuối cùng cũng thấm vào đầu anh. Anh cất tiếng phá tan bầu im lặng.

"Em..." Anh chưa kịp nói gì thì có tiếng xe đang tiến vào con đường gạch dẫn vào căn biệt thự. Anh nhìn ra ngoài ban công.

"Thôi chết rồi!" Anh la lên, hốt hoảng, tay nắm lấy vai tôi lắc mạnh. "Mẹ anh đến rồi. Anh thật sự cũng không biết mẹ anh muốn anh phải đính hôn với ai nữa. Cho dù bây giờ em không muốn quay lại với anh, thì cũng giúp anh giả vờ có được không? Anh đâu còn biết nhờ ai khác."

Tôi hơi trề môi, chần chừ, ngẫm nghĩ. Nhìn thấy gương mặt thảm hại của anh, tôi vừa thấy thương vừa thấy đáng ghét. Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn không dám đối mặt với mẹ để giải quyết việc này chứ? Đây là thời đại nào mà còn có chuyện cha mẹ ép hôn con cái. Chẳng phải anh hoàn toàn có thể đứng lên bảo vệ sự tự do của mình sao? Hay đây là cái cớ để tôi và anh gần gũi nhau như trước?

Lắc nguầy nguậy cái đầu suy nghĩ siêu nhiều của tôi để giải phóng bộ phận xử lý thông tin khỏi một mớ bồng bông các câu hỏi có chiều hướng trái ngược nhau, tôi gật đầu cái rụp. Anh mừng rỡ, hôn lên má tôi một cái. "Cám ơn em!" anh ôm tôi vào lòng. Tôi vội vàng đẩy ra. "Giả vờ, là giả vờ! Đừng có mà lợi dụng." Tôi nhăn mặt khó chịu.

Có tiếng chuông cửa, rồi tiếng bác vú mở cửa. Tôi cùng anh đi xuống lầu để "diện kiến" mẹ anh.

"Mẹ~" Giọng anh lại trở nên nhõng nhẽo. Một đứa con trai luôn được mẹ nuông chiều, dù có to có lớn đến mức nào thì vẫn là một đứa con trai bé bỏng. Anh ùa tới ôm lấy người phụ nữ thấp bé hơn anh nhiều. Bà chỉ có thể hôn được lên phần dưới của má anh, chỗ gần quai hàm và cổ dù đã cố gắng nhón lên.

Tôi thầm cảm thấy ghen tị với anh. Từ lúc ba mẹ tôi ly dị, tôi vì quá vui mừng được thoát ra khỏi cảnh địa ngục trần gian mà đã dọn đồ bỏ đi biền biệt. Từ sau đó tôi không gặp lại ba mẹ nữa. Nhiều lúc tôi cũng muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng những đau thương mà tôi phải chịu đựng trong cái gia đình đó khiến lòng tự trọng của tôi dâng cao. Nghĩ tới họ là tôi chỉ nhớ tới những ngày đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. Thế nên tôi không muốn nghĩ tới nữa.

"Cháu chào bác ạ!" Tôi nhẹ nhàng cúi đầu. Khi ngước lên, tôi thấy anh đang đứng hình bên cạnh mẹ của anh. Có ai đó nữa vừa bước qua cửa.

"Chào anh, Kris. Lâu rồi không gặp!" Cô gái ấy tươi cười nhìn Kris, tay vẫy vẫy.

Cô ấy ăn mặc rất sành điệu, cái kính đen che hết một nửa trên của gương mặt. Nhưng tôi vẫn có thể thấy được gương mặt cô được trang điểm theo phong cách thời thượng nhất. Cô từ từ bỏ mắt kính xuống. Quả thật là cô ấy rất đẹp. Từng đường nét trên gương mặt và cả cơ thể đều rất thanh tao. Cô ấy khá cao, cao hơn tôi rất nhiều, chắc phải cỡ một mét bảy hơn. Hình như cô ấy là người mẫu. Vì với phong cách thời trang và trang điểm, chắc chắn cô ấy cũng trong giới nghệ sỹ. Dù đứng cách cô ấy mười bước chân, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.

Cô gái ấy là ai? Tại sao cô ấy lại ở đây? Một cái gái xinh đẹp như thế này... lại còn quen biết Kris? Tôi khẽ nhìn sang anh. Mẹ anh đang nhìn anh rồi nhìn sang cô gái. Tôi hiểu rõ hàm ý của bà. Phải chăng đây chính là người bà muốn anh kết hôn cùng sao? Phải chăng đây đã là kế hoạch bà chuẩn bị từ trước. Và mẹ anh đang không hề đả đọng đến sự có mặt của tôi trong căn nhà này.

Tôi nhìn anh kỹ hơn. Trông anh như đang ngây người ra vậy. Phải rồi, trước một cô gái xinh đẹp như vậy, thì người đàn ông nào mà không say mê ngắm nhìn kia chứ. Đâu phải như tôi, thấp bé thế này, xấu xí thế này...

Cô gái ấy thấy Kris không phản ứng gì chỉ thừ mặt ra nhìn cô, bèn nũng nịu chớp chớp đôi mắt gắn hàng mi giả dày cộm. "Anh~ anh không nhớ ra em sao? Sao anh nhìn em ghê vậy?" Rồi cô chạy tới, khóa tay anh vào tay cô.

Tôi nhìn thấy cảnh đó, bao tử như vừa mới có kiến lửa làm tổ. Nhưng tôi cũng đờ người ra, tôi phải làm sao đây? Sao anh không phản ứng gì chứ? Nếu anh muốn quay lại với tôi thì phải thể hiện đi chứ? Hơn nữa, chẳng phải chúng tôi đang giả vờ là tình nhân sao? Giả vờ thì cũng phải cho thật chút chứ! Sao lại để con hồ ly tinh đó bám lấy anh vậy chứ??? Kris, anh là đồ đại ngốc mà!

Tôi giận lắm, nước mắt sắp trào ra tới nơi, cố gắng nuốt ngược vào trong, điềm tĩnh hít ra thở vào. Hai nắm tay tôi bấu chặt, có cảm giác như móng tay của chính mình sắp đâm thủng lòng bàn tay tôi. Tôi nín thở chờ anh phản ứng.

Anh cũng chẳng buồn đẩy cô gái ấy ra, chỉ đứng nhìn cô gái với đôi mắt vẫn ngạc nhiên từ nãy đến giờ, anh lắp bắp, "Tr-Tracy... là em sao?"