- Fanfiction Kris Toi Chuyen Nhung Ngay Mua Muoi Hai

Tùy Chỉnh

"Em nhắm mắt hoài vậy? Anh hôn xong rồi mà."

Nhờ anh nhắc nhở, tôi vượt ra khỏi mê cung suy nghĩ của bản thân và đẩy mở hai cửa sổ của tâm hồn của mình để quay về với thực tại.

"Ưm..." Tôi xấu hổ, lầm bầm gì đó trong cuống họng mà tôi cũng chẳng biết rõ mình đã cố nói điều gì.

Anh bật cười, đưa tay lên xoa đầu tôi. "Mình quay lại với nhau—"

"KRIIIIIIIIIIISSSSSSSSSSSSSSSSS" Cái giọng nói chua ngoa kéo cái tên anh dài thật dài như đang diễn một đoạn trong hát bội.

Cô ta lon ton chạy ra, giả vờ vấp phải gì đó trên bãi cát, ngã nhào. Kris thốt lên, nhìn về hướng đó. Tôi định níu tay anh lại, nhưng anh nhìn tôi như thể anh muốn ở lại nhưng không được. Vì là đàn ông lịch thiệp nên anh phải giúp đỡ cô ấy. Thế rồi anh chạy đi mất, đến chỗ cô ả hồ ly tinh đó.

Cảm giác của tôi vô cùng hụt hẫng. Tôi lại vừa để vụt mất anh sao? Trái tim vừa mới rộn rã diễu hành trong lồng ngực, bây giờ lại đang thổn thức khóc lóc rồi sao?

"Đúng là đồ đáng ghét!!! Tracy đáng ghét!!! Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!!!" Tôi lẩm nhẩm, lõm bõm đá mấy cơn sóng ùa vào chân mình.

Nhưng tại sao, tại sao chứ? Tại sao anh lại phải đến bên cô ta? Dù chỉ là lịch sự thì anh cũng có cần phải bỏ mặc tôi như vậy không? Hay là ban nãy anh lại đang phô trương diễn xuất, lại lừa gạt sự nhẹ dạ cả tin của tôi? Tại sao lúc nào anh cũng khiến tôi hoang mang thế này?

Tôi chẳng biết nước mắt mình rơi xuống từ khi nào nhưng đến lúc tôi bắt đầu nhận ra thì ở cằm và cổ áo của tôi đã ướt sũng. Tôi chỉ biết cắn răng nhìn họ, đau đớn vô cùng. Cứ mỗi lần như thế này, dường như ở giữa tôi và anh luôn có một bức tường vô hình to lớn, khiến tôi không thể nào làm gì được ngoài việc đứng nhìn.

Tôi thực sự yêu anh và muốn chạy đến giữ chặt anh cho riêng mình. Nhưng liệu đó có phải là điều anh mong muốn hay không? Anh đang chơi đùa với tình cảm của tôi, hay đó là thật lòng? Tôi đã chẳng bao giờ tin vào giới nghệ sỹ vậy mà...

Nói rồi tôi chạy vụt qua họ ngược lên bãi cát. Tôi không biết anh có nhìn thấy tôi hay không, mà tôi cũng không cần biết anh có thấy hay không. Vẫn với đôi chân trần, tôi chạy ngược lên đường cái, càng ngày càng xa căn biệt thự ra. Đạp lên sỏi, lên đất, đá, lòng bàn chân tôi đau buốt. Nhưng tôi cảm thấy không hề gì. Hình như tôi không thấy đau vì tôi đã quá đau. Những viên sỏi đá không thể làm tôi đau bằng những gì anh đã làm. Tôi cứ chạy, cứ chạy. Vừa chạy vừa khóc.

Cho đến lúc tôi bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang ở một nơi rất quen thuộc. Tôi đang ở nhà mình và chị biên tập đang ở cùng tôi. Không hiểu sao tôi không nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra ở khoảng giữa việc chạy và việc ở nhà. Chắc có lẽ bộ não đã giúp tôi quên đi một giai đoạn đau khổ bằng cách xóa đi trí nhớ của tôi trong thời gian đó. Trong một vài khoảnh khắc, tôi cứ tưởng mình đã chạy bộ về tới nhà từ bờ biển cách mấy chục cây số.

Chị biên tập kể rằng tôi đã gọi cho chị ấy từ điện thoại của một người lạ mà chính tôi đã nói qua điện thoại rằng "Người ta tưởng em bị tâm thần nên muốn giúp đỡ." Sau đó chị phải nhờ một người họ hàng sống ở bờ biển đến đón rồi đưa tôi về đây. Chị còn chêm vào một câu cuối cùng. "May là người ta chưa đưa em vào bệnh viện."

Cũng phải, có đứa con gái nào lại chạy ra đường lộ với bộ đồ ngủ trên người và chẳng có lấy một chiếc dép dưới chân. Tiền bạc, điện thoại, giấy tờ tùy thân cũng chẳng có lấy một mảnh. Người ta còn chưa gọi điện báo tôi cho công an là may mắn rồi chứ.

Tôi thở phào, nhìn xuống cốc cacao trên tay. Một giọt nước mắt nhỏ xuống, tôi mếu máo. "Không có chị chắc em không biết làm sao."

Chị bước đến và ôm tôi. "Khóc cái gì chứ? Em cũng là em gái của chị mà. Đừng khóc."

Dỗ dành một lúc tôi thôi không khóc nữa, chị vuốt tóc tôi. "Cái tên Kris đó, dám bắt cóc em trước mặt tất cả mọi người. Chúng ta phải bắt hắn công khai xin lỗi."

Tôi lại khóc to hơn. Chị bối rối không biết vì sao. Tôi vừa khóc vừa kể lại hết cho chị nghe về chuyện anh nhờ tôi giả làm bạn gái, rồi Tracy, rồi mẹ anh, rồi tất cả mọi thứ. Tôi cũng không rõ chị có thể nghe rõ hết không vì cứ nói hai chữ tôi lại nấc hết một lần.

Chị không nói gì, thậm chí không ậm ừ, chỉ ôm tôi vỗ về, chờ đến khi tôi nín. Cả tối và đêm hôm đó, chị ở lại chăm sóc cho tôi không hề có ý định về nhà.

Khoảng hai ngày sau thì tôi bắt đầu khỏe hẳn. Tâm lý và sức khỏe đều ổn định trở lại. Chị biên tập liên hệ với trợ lý của Kris, cũng là em họ của chị để lấy lại hành lý cho tôi.

Cũng tài tình thật, hai ngày qua anh không hề tìm kiếm tôi?

"Không ổn rồi." Chị cúp máy, nhìn tôi lo lắng.

"S-sao vậy chị?"

"Kris đòi em phải gặp hắn nói chuyện nếu muốn hắn trả đồ." Mặt chị co lại, các cơ không dãn ra thư giãn như lúc trước nữa.

"KHÔNG EM THÀ CHẾT CÒN HƠN!!!!" Tôi gào lên, giấu mặt vào trong gối. Hai hàng nước mắt đã trực chờ để tuôn ra.

"Em họ chị đã cố năn nỉ gãy lưỡi rồi hắn cũng không chịu trả..."

Tôi giãy đành đạch trên giường đúng kiểu một con cá Song Ngư mắc cạn. Vừa khóc vừa kêu gào "Suốt đời suốt kiếp này em cũng không muốn gặp lại hắn nữa đâu, đồ Bò Cạp đáng ghét!!! Thiên Yết gì chứ!!! Lúc nào cũng chỉ biết lạnh lùng, chẳng bao giờ yêu người ta thật lòng hết!!!"

Thật ra tôi cũng không biết nhiều về cung Thiên Yết, chỉ biết mỗi anh là người như vậy. Cũng không hẳn, mà trong suy nghĩ của tôi, thì anh là người như vậy.

"Em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn em ghét hắn..." Tôi cứ làu bàu như thế cho đến khi chìm dần vào giấc ngủ. Khóc lóc là một việc hết sức tốn năng lượng.

Bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, tôi bực dọc trở mình.

"Kris, con bé đang ngủ..."

Tiếng ồn càng ngày càng gần hơn,

"Kris, con bé mệt lắm. Nó khóc suốt mấy ngày..."

"Là do em mà... Em muốn xin lỗi..."

Tiếng ồn đã đến ngay bên mép giường.

Tôi úp mặt vào gối, cố ý không muốn tiếp khách.

"Ixora..."

Tôi không phản ứng.

"Ixora..."

Tôi vẫn không thèm phản ứng.

"Chủ nhật tuần sau là lễ đính hôn rồi. Em phải đến."

"ĐÍNH HÔN GÌ?" Tôi ngồi bật dậy, đầu tóc bù xù nhưng không thèm để ý đến. Hai chữ "đính hôn" đã thật sự làm người tôi run lên.

Vậy mà tôi vẫn còn tâm trí để để ý đến việc anh đang diện một bộ vest rất đẹp, áo khoác ngoài còn dài đến tận đầu gối, tóc tai được chải chuốt đàng hoàng. Thật sự anh rất điển trai và bảnh bao. Không biết là lại có đóng phim, sự kiện, ra mắt hay quay MV ca nhạc gì đây.

"Là mẹ anh ép. Vì không có em nên anh không thể cãi được. Chủ nhật này em phải đến. Nếu em không đến anh phải lấy Tracy thật đó." Anh chau mày, đôi mắt đanh lại. Trông anh có vẻ là lo lắng cho tôi hơn là cho bản thân mình.

Tôi cười mỉa mai, "Vậy lấy cô ta đi, không phải anh muốn vậy sao?" Gương mặt tôi lúc này chắc chắn rất đểu. Nếu tôi là người đối diện thì đã tát cho mình vài cái.

"Không muốn." Anh cuối người, nắm lấy tay tôi. Tôi giật phắt đi. Anh hơi mím môi, hình như anh lại đau...

"Dù gì thì gì em vẫn phải đến... Nếu em không muốn mất anh..." Anh nói nhỏ, rồi quay đi. Anh đang mất tự tin sao?

"Cho em một lý do chính đáng đi! Tại sao em phải đến?" Tôi nói với theo.

Anh hít một hơi dài. Tôi thấy hai vai anh nhô lên rồi hạ xuống. Quay người lại, anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Sao gương mặt anh lại khổ sở đến vậy? Chẳng phải người đáng đau buồn là tôi sao?

"Bắt buộc."

Đôi mắt sắc lạnh của một Thiên Yết khiến người khác bị thôi miên mà phải vâng lời. Dù tôi có cố chấp bao nhiêu cũng không thể chống lại đôi mắt ấy. Tôi gật đầu nhẹ. Một con cá đã cắn câu.