- G L Cth H R3 In A Oth R W Rld Chapter 7 Dungeon 3 Real

Tùy Chỉnh

Dungeon Ignis tầng 50
================================
*xoẹt*

*rầm*

"Thế là xong con thứ 32. Tiếp tục nào"

Hiện tại một cậu con trai vừa nói khi nhìn vào cái xác không đầu trước mặt mình. Đằng sau cậu là vô số xác chết được chất cao như ngọn núi. Tất cả đều chết theo một cách duy nhất chính là mất đầu. Còn người đã gây ra việc này lại không thèm để ý như đó không phải việc của mình vậy. Vẫn bước đi chầm chậm như vậy vẫn mang trên mình một khuôn mặt vô cảm đến lạnh lẽo tựa hồ cho dù cả bầu trời cho dù có sụp xuống người này vẫn không thèm nháy mắt cho dù một cái. Trên tay cậu...không nói đúng hơn là bàn tay của cậu biến thành một thanh kiếm mĩ lệ. Tuy chỉ trang chí vô cùng thô sơ nhưng lại toát lên khí chất lạnh lẽo và âm trầm làm ai nhìn vào nó không khỏi rùng mình thậm chí họ còn cảm thấy thanh kiếm kia trong mơ hồ đang kề trên cổ vậy. Nhưng đáng tiếc là không có ai có trông thấy nó chỉ trừ lũ quái vật nhưng đối với chúng thanh kiếm kia đã trở thành bùa đòi mạng thật sự. Bất cứ tên nào mà lọt vào tầm ngắm của thanh kiếm này thì cho dù mạnh cỡ nào vẫn bị 1 kiếm này chém chết.

Đối với Kuro cậu không quan tâm mấy tới quan cảnh này. Cậu chỉ cần tìm boss rồi ra khỏi nơi này thôi. Nên kẻ nào ngáng đường đều chết khi chưa kịp dùng tới đường kiếm thứ 2. Sau vài giờ tìm kiếm cậu vô tình "lạc" vào vô số hang ổ của quái vật chúng chỉ chống cự được một chút để rồi thứ nhìn cuối cùng là thấy thân thể không đầu của chính mình rơi xuống đất. Tuy giờ cậu có vô số chiến lợi phẩm như tiền vàng, trang bị,....của mạo hiểm giả để lại thậm chí còn vài "chiến lợi phẩm" mà để cho chúng "giải trí" nữa. Nhưng cậu cũng mặc kệ, người không vì mình trời tru đất diệt ai rảnh đi quan tâm sai lầm của kẻ khác chỉ trừ mấy thằng thích chơi trò anh hùng thôi. Đến giờ cậu không biết mình đã giết bao nhiêu quái vật rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy lối vào phòng boss. Nên cậu quyết định đi tìm chỗ để nghỉ ngơi trước. Đi thêm một đoạn nữa cậu phát hiện một cái hốc nhỏ "có vẻ an toàn" sau ý nghĩ đó hiện lên trong đầu cậu lập tức tiến vào cái hốc nhưng ngay lúc cậu tiến vào thì dưới mặt đất một đồ án ma thuật xuất hiện bao phủ toàn bộ con người cậu sau đó thì Kuro cùng toàn bộ đồ án biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.

==============================================================================

"Tch! Phiền thật đấy"

Giờ đây Kuro đang đứng giữa một không gian tối tăm vặn vẹo với những xích sắc đồ án cùng với những tiếng gào khóc ai oán và tiếng cười khúc khích của trẻ con từ xa vọng lại làm không gian thêm âm u tĩnh mịnh. Mặc cho không gian xung quanh cậu chẳng khác nào địa ngục giáng trần nhưng cậu vẫn không nhăn mày lấy một cái. Đùa gì vậy! Lấy thứ này dọa người thường thì còn được chứ kẻ đã chạm mặt thần chết không biết bao nhiêu lần như cậu thì chẳng khác gì lấy súng nước dọa một tảng đá.

"Haizz......Ngươi định diễn tiếp cái trò này đến khi nào đây?"

"Ngươi....ngươi không bị ảnh hưởng?"

"Ngươi đánh giá thấp ta quá rồi đấy. Nhưng nó cũng khá là mạnh kể cả ta cảm thấy hơi choáng rồi đây"

"Quái vật!"

Giọng nói vang lên một lần nữa kèm theo sự bất lực và thất vọng nhưng cũng phảng phất trong đó là sự hứng thú và vui vẻ. sau một hồi im lặng giọng nói đó lại vang lên một lần nữa.

"Lâu rồi ta chưa dùng toàn lực trong không gian này lần nào...."

"Thì sao? Có liên quan tới ta à?"

"Cứ nghe ta nói hết đã. Bây giờ ta sẽ dùng toàn lực nếu ngươi có thể chống được coi như ta thua và sẽ chấp nhận làm đầy tớ của ngươi"

"Phiền như vậy làm gì ta sẽ có thể giết ngươi bây giờ nó đỡ phiền hơn nhiều. Hay là người sợ chết?"

"Kha kha kha! Ngươi muốn ta chết thì cũng được thôi ta đã sống ngần này tuổi rồi chết có gì là đáng sợ đâu. Ta chỉ thấy ngươi thú vị nên muốn theo ngươi thôi"

Sau khi nghe câu đó Kuro bật cười trong cuộc đời sát thủ của cậu đã thấy khá nhiều kẻ không sợ chết nhưng không kẻ nào như kẻ này. Khá thú vị đấy!

"Vậy cũng được thôi. Nhưng nếu ta thua thì sao?"

"Vậy thì ngươi sẽ chết vì sự tra tấn linh hồn chứ sao?"

"Được thôi!"

"Khoan đã...ta nghĩ ngươi phải đắn đo lắm chứ sao đồng ý cái rụp vậy?"

"Rốt cuộc ngươi có muốn làm hay không đây. Nếu không thì đừng phí thời gian của ta?"

Ngay sau cậu nói câu đó không gian bắt đầu bị biến dạng chúng liên tục bị bóp méo nứt vỡ ra từng mảnh chạy dài đến tận bàn chân cậu. Từ trong những khe nứt không gian đó đi ra một người...không nhiều người nhưng nói họ là người thì có vẻ là sai rồi. Khuôn mặt và da họ tái nhợt, đôi mắt thì chỉ còn là màu đen sâu như vực thẳm, từng dòng chảy từ trong mắt và miệng họ bắt đầu nhuộm đỏ cả không gian. Khi trông thấy Kuro những "người" đó bắt đầu gào thét những tiếng chói tai.

"Mày.....mày đã cướp đi tất cả của tao. Mày chết đi thằng chó"

"Tao đã cưu mang mày. Tao đã giúp đỡ mày và đây là cách mày trả ơn tao à?"

"Chết đi....."

"Đồ cầm thú........."
.....................
................
............
.........
.....
...

"Haizz! Điếc tai thật đấy. Các ngươi muốn trả thù ta mà. Muốn giết ta mà. Cứ đứng đó và chửi ta thì chết được à. Ta đã giết đám sâu bọ các ngươi một lần giết thêm lần nữa có sao đâu"

Bị Kuro khiêu khích cùng với sự thù hận vô tận luôn bị tuôn trào. Chúng gào lên những tiếng rợn người lao về phía cậu như núi lỡ tất cả đều giẫm đạp lên nhau mà đi giày xéo lẫn nhau nhưng không quan tâm. Chúng chỉ muốn giết chết thằng nhãi đáng ghét đã cướp tất cả từ chúng. Thằng nhãi mà đã bắt chúng chịu vô tận đau đớn mà không được đầu thai. Chúng muốn nó phải chết.....không phải chịu sự giày vò mà chúng đã chịu đựng. Tuy đối mặt với cảnh mà ai nhìn vào cũng phải đái ra quần nhưng lúc này Kuro chỉ nghĩ "sao giống game world war z thế vậy?
================================
3 tiếng sau
"Thế cái tiếp theo là gì đây hả? Giọng nói trong hư vô, hay là thêm vài chục con ma nữa ra nguyền rủa tôi"

"khakhakha.....cậu khá lắm ta rất thích cậu rồi đấy"

"Ngươi đừng phí thời gian nữa. Đến lúc thực hiện giao kèo rồi đấy"

"Rồi rồi! Chờ chút đã...."

Ngay sau đó không gian tối tăm mù mịt kia liền từ từ thu nhỏ lại và biến mất. Ngay khi đó một loạt ánh sáng cực mạnh đập vào mắt cậu công với việc đôi mắt đã quen với bóng tối thì cậu phải mất vài giây với có thể nhìn rõ thứ đã giam cầm cậu trong cái không gian tăm tối đó. Nó là một khối cầu nhưng không phải là khối cầu bình thường. Nó được làm từ thịt và máu hàng nghìn khuôn mặt nhô ra khỏi thứ cứ như là nó đã nuốt chửng hàng nghìn linh hồn vậy. Nó được giữ ở ngay chính giữa căn phòng bởi những sợi dây như được tạo từ xương và cơ người. Những khuôn mặt trên khối thịt đó bắt đầu trông thấy cậu thì gào thét một cách điên loạn và cố vồ lấy cậu. Nhưng vẫn không biến sắc dù chỉ một chút vì....

"Ngươi có thể thôi trò đùa dai này rồi đấy"

Ngay lập tức nhungqx khuôn mặt dừng lại cách mặt cậu đúng một lưỡi dao. Sau đó thì chúng bắt đầu bật cười.

"Khakhakha! Ta thật sự rất thích cậu đấy"

Một giọng nói vang lên nhưng không thể phân biệt được đó là giọng nam hay nữ cứ như có hơn ngàn giọng nói khác nhau cùng vang lên một lúc vậy. Nó rất đục mà cũng rất trong, lúc thì nghe ra giọng của một cô gái lúc thì nghe ra một người thanh niên lúc khác thì là một người đàn ông trung niên vậy. Tuy thế nhưng nó lại dễ nghe đến lạ thường cứ như có thứ gì đó đan thu hút cậu tiến tới vậy nhưng

"Ngươi có thể thôi diễn trò rồi đấy. Ta ở đây để thực hiện thỏa thuận không phải coi ngươi diễn trò"

"Rồi ta biết mà bây giờ ta sẽ thực hiện nghi thức giao ước. Sau này nếu muốn liên lạc với ta cậu chỉ cần nói trong đầu thôi. Với lại nếu cậu chết thì ta cũng đi theo nên khỏi lo. Đây là cách thực hiện....."
================================
30 phút sau
"Hiểu chưa?"

"Rồi"

"vậy thì ta sẽ vào vị trí"

Ngay lập tức "nó" lăn về phía chính giữa căn phòng rồi nằm ở giữa một loại pháp trận cổ đại nào đó. Còn Kuro thì đứng trên cái thứ hai trông giống hệt nhưng nhỏ hơn nhiều. Đứng giữa nó cậu đọc to những lời tuyên thệ mà nó đã dặn.

"Hỡi kẻ đã bị bỏ rơi và quên lãng bởi các vị thần. Kẻ nắm giữ sự thông thái và hủy diện của thế giới. Ta! Kuro Yamato dưới sự chứng giám của quỷ thần và ác thần ta muốn lập giao ước với ngươi. Hãy chấp nhận và phục vụ ta như chủ nhân trong suốt quãng đời bất tử của ngươi"

"Ta chập nhận lời đề nghị của ngươi. Kuro Yamato dưới sự chứng giám của quỷ thần và ác thần ta xin phục vụ ngài cho tới cuối cùng. Ta kẻ đem lại sự thông thái và hủy diệt Nonewase sẽ theo chủ nhân đáng kính của ta tới cuối cùng"

Ngay khi lời tuyên thệ của Nonewase kết thúc thì ngay lập tức hắn biến thành những hạt sáng sau đó bay vào trong đầu Kuro. Sau đó thì chỉ số của Kuro tăng lên một cách điên cùng. Tóc cậu chuyển thành màu xám tro, đôi mắt trở nên đỏ hơn tròng mắt chuyển thành màu đem thẳm như bóng tối vô tận. Sau khi những hạt sáng cuối cùng bay vào đầu Kuro thì ngay lập tức đầu Kuro xuất hiện ấn kí màu đỏ rực có hình vô số sợi dây xích đang bọc lại một kín lại một thứ gì đó.

[Đã lập khế ước thành công với ????]
[Đã hoàn thành phá đảo mê cung Ignis]
[Đã thu thập đoạn thần hồn:1/10.000. Toàn bộ chỉ số mũ 5. Nhận được danh hiệu "kẻ lãng quên quá khứ"]