- Gia Khau Vi Qua Nang Chuong 335 337

Tùy Chỉnh

Chương 335 (V112.1): Thứ hạng (1)

  Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Sau một thời gian hồi hộp chờ đợi, bảng thành tích đã cho ra kết quả đầu tiên.

Bảng này ghi nhận thành tích của mỗi sinh viên, ngoài thành tích thi cử ra, nó còn tổng hợp cả thành tích từ các hoạt động khác. Điểm thưởng từ các hoạt động trong năm sẽ được cộng dồn, chỉ có thành tích thi cử là thay đổi hàng tháng, kết quả tháng này vừa ra thì ngay lập tức kết quả tháng trước sẽ trở nên vô giá trị.

Đối với một người xưa nay luôn đứng nhất toàn quốc như Mộc Như Lam mà nói, lọt vào top đầu bảng thành tích là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng...

Cả đại sảnh ồ lên.

Thứ nhất từ dưới đếm lên!

Mộc Như Lam đứng chót bảng xếp hạng thành tích! 0 điểm!

Mộc Như Lam không nói gì. Cô đã tham gia một hoạt động hay cuộc thi nào của học viện Bạch Đế đâu, 0 điểm cũng phải thôi.

Tuy điều này là hợp lý nhưng thái độ của đám đông vẫn bắt đầu có sự thay đổi.

Cùng lúc đó, kết quả thứ hai xuất hiện trên bảng tài sản.

Bảng tài sản chỉ xếp hạng dựa trên số tài sản thuộc về cá nhân sinh viên chứ không tính tài sản của gia tộc, con số đó cần được người giám hộ cung cấp và cam đoan tính chính xác qua một thỏa thuận có tính pháp lý, thành ra sẽ không có chuyện người nhà nói khống lên để con em mình được xếp hạng cao hơn vì làm vậy tức là đã xác nhận trao hết số tài sản đó cho nó, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì thì sao? Mà thường chẳng ai đi ăn gian nói dối điểm tài sản cả, bởi lẽ những đứa trẻ được đưa vào ngôi trường khắc nghiệt này, bất kể là nam hay nữ, đều không phải loại lớn lên trong sự nuông chiều bảo bọc.

Thứ hạng của Mộc Như Lam xuất hiện cùng ánh sáng màu xanh dương, cả đại sảnh lại ồ lên!

Thứ nhất!

Mộc Như Lam đứng thứ nhất bảng xếp hạng tài sản!

Đến cả Mộc Như Lam cũng bị bất ngờ, cô có nhiều tiền như vậy sao? Khoan đã, thông tin tài sản của cô là do người giám hộ cung cấp, ông bà ngoại đang đi du lịch thì không phải rồi, vậy chẳng lẽ là... Kha Thế Tình?

Bảng cuối cùng là bảng tổng hợp thực lực, kết quả sẽ do thành tích và tài sản – đại diện cho năng lực bản thân và điều kiện gia đình – cộng lại mà thành. Tài sản của cá nhân ít nhiều phản ánh sự khá giả của gia đình, tuy không chính xác tuyệt đối nhưng sai số thường rất nhỏ.

Tần Lãnh Nguyệt nhìn hai bảng xếp hạng đã có kết quả, việc Mộc Như Lam đứng đầu bảng tài sản quả thật nằm ngoài dự đoán, nhưng vậy thì đã sao? Bảng tổng hợp thực lực mới là thứ có tính quyết định, nhiều tiền mà năng lực không đủ thì thất bại chỉ là chuyện sớm muộn. Bọn họ rồi cũng sẽ có ngày phải bước vào xã hội, khi đó năng lực dù quá cao hay quá thấp cũng đều gặp vấn đề: không bị lôi kéo thì cũng bị giết chết.

Mộc Như Lam một bảng đứng đầu một bảng đứng chót, cộng lại cùng lắm chỉ ở khoảng giữa, vẫn sẽ có hơn một nghìn người đè lên cô.

Nhìn cũng biết thứ hạng của Mộc Như Lam ở bảng tổng hợp là bao nhiêu rồi, điểm tài sản của Mộc Như Lam cộng 0 sẽ bằng chính nó, mà con số đó xếp lên bảng tổng hợp thì chỉ có thể nằm trên trung bình một xíu mà thôi.

Hệ thống này rất công minh, vì thế mới được bọn họ tin cậy.

Đúng như dự đoán, Mộc Như Lam đứng thứ 1856 trên bảng tổng hợp thực lực, học viện Bạch Đế, ngoại trừ những người được chọn riêng vào, có tổng cộng 3650 sinh viên đến từ khắp nơi trên thế giới, Mộc Như Lam đứng thứ 1856, tức là còn 1794 sinh viên nữa xếp trên cô, bình thường không có gì đặc biệt.

(MDL: Hình như chỗ này tác giả nhầm thì phải, đứng thứ 1856 thì phải có 1855 đứa đè đầu chứ nhỉ...)

Nhiều lúc điểm chỉ cách nhau có vài đơn vị nhưng dưới chế độ cấp bậc khắc nghiệt, thua mất một điểm tức là thấp đi một bậc. Tuy nhiên ít ai lại bắt nạt những người chỉ thua mình ít điểm, vì sau đó kẻ bị dẫm nát có thể sẽ là chính mình.

Đám đông bàn tán xôn xao bằng đủ thứ ngôn ngữ, Mộc Như Lam nghe chỗ hiểu chỗ không, nhưng coi cái thái độ cười trên nỗi đau của người khác đó cô vẫn đoán được đại khái. Cũng đúng, người nổi tiếng thì địa vị phải cao mới được hâm mộ, còn nổi tiếng mà địa vị thấp thì chỉ tổ bị ghen ghét và bắt nạt mà thôi.

Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân nhìn nhau, thực ra Mộc Như Lam đứng hạng đó đã là không tệ rồi.

Vùng top 10 có màu đỏ, những người trong vùng này được rất nhiều đặc quyền và cũng rất thông minh, chưa bao giờ họ công khai động chạm lẫn nhau; từ 11 đến 500 là vùng màu cam, 501 đến 1000 là màu vàng, 1001 đến 2000 là màu lục, dưới nữa là màu xám.

Mộc Như Lam nằm trong vùng màu lục còn đỡ, cô mà bị xuống vùng màu xám thì mới thảm, người trong vùng màu xám hễ gặp người từ vùng màu vàng trở lên là đều phải cúi đầu khép nép.

Có điều, với sự nổi tiếng của Mộc Như Lam, vị trí trong vùng màu lục là không đủ chút nào, chưa gì mà đã có rất nhiều kẻ rục rịch, nữ thì ghen tị, nam thì ôm ý đồ xấu xa.

Mộc Như Lam nhìn thứ hạng của mình rồi nhìn lên vùng màu đỏ, Tần Lãnh Nguyệt đứng thứ nhất, Tần Phá Phong thứ năm, Tần Xuất Vân thứ bảy, Tần Tịch Dương thứ mười, ngoài ra cô còn thấy cả tên của Tần Nhược Liễu, cô ta đứng thứ 41. Trừ Tần Nhược Liễu, người Tần gia đều lọt top 10.

Tần Lãnh Nguyệt bước từ trong đám đông, mỉm cười đi đến bên cạnh Mộc Như Lam, cô ta dịu dàng vỗ vai cô, "Không sao, từ từ em tham gia một vài cuộc thi là thành tích sẽ cao lên ngay ấy mà. Mọi người không có ác ý gì đâu, chỉ hơi quá hiếu kỳ về bạn học sinh mới mà thôi, em đừng lo lắng."

Ờ, hôm trước có cậu sinh viên suýt bị xe tông chết, chắc cũng chỉ là vui đùa thôi nhỉ?

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Tần Lãnh Nguyệt, "Phải, mọi người sẽ chẳng làm gì hại tôi đâu."

Tần Lãnh Nguyệt sững ra.

Mộc Như Lam nhìn sang Sefino, "Điểm của tôi trên bảng tài sản có vấn đề rồi, xếp hạng lại được không?"

Sefino nhìn bảng tài sản, Mộc Như Lam đã ngồi đầu rồi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ con số Kha Thế Tình cung cấp là quá cao so với thực tế?

Anh ta nâng kính mắt, "Toàn bộ tài sản của cô đã được ghi lại trên..."

"Không đâu." Mộc Như Lam lấy ra một chiếc thẻ màu đen, "Đây cũng là của tài sản tư nhân của tôi, được tính chứ?"

Thấy chiếc thẻ, con ngươi Sefino lập tức co rút, anh ta quay phắt lại, gương mặt điềm đạm xa cách nay tỏ ra không thể nào tin được, chiếc thẻ này...

Mộc Như Lam nghiêng đầu, "Được tính chứ?" Bảng tài sản bảo chỉ cần là tiền của cô là được mà?

Sefino nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội nâng kiếng che đi vẻ luống cuống, "Được." Anh ta nhận lấy chiếc thẻ, đặt nó lên hệ thống nhận dạng ngay trước thẻ căn cước của Mộc Như Lam, trên màn hình điện tử hiện ra bàn phím ảo, cần nhập mật khẩu.

Mộc Như Lam nhập mật khẩu vào, hệ thống lập tức bắt đầu tính toán, lần này màn hình không chuyển trắng nữa vì dữ liệu về Mộc Như Lam đã được kích hoạt rồi, chỉ cần thay ngay trên bảng là được, vì giá trị tài sản cũng ảnh hưởng đến bảng tổng hợp thực lực nên hai bảng được cập nhật gần như cùng một lúc.

Trên bảng tài sản, điểm ban đầu của Mộc Như Lam là 555786, như được bật công tắc, con số màu đỏ bắt đầu tăng lên vùn vụt, ba mươi giây sau, chữ số "5" đầu tiên biến thành "6", hai mươi giây sau biến thành "7", mười giây sau biến thành "8", mặc kệ mọi người há hốc mồm, con số đó vẫn không hề có xu hướng dừng lại...

Mãi đến khi hai chữ số đầu tiên đã tăng tới 15, Mộc Như Lam mới đột nhiên lấy thẻ về, vì thế con số trên bảng tài sản dần dần chậm lại, dù vậy vẫn kịp tăng thành 17...

Khoảng cách giữa vị trí thứ nhất và thứ hai chênh nhau một trời một vực.

Dù có là thành viên của gia tộc giàu nhất nước thì trước khi tốt nghiệp, con cái cũng không thể có quá nhiều tài sản, đặc biệt là ở đất Âu Mỹ nơi tài sản của cha mẹ và con cái phân chia rất rạch ròi. Cứ 1000 đô là được 1 điểm, lấy điểm của Mộc Như Lam nhân với 1000, con số cho ra thực sự quá khủng!

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc vì giá trị tài sản của Mộc Như Lam thì bảng tổng hợp thực lực đồng thời cũng cập nhật.

Nhờ giá trị tài sản khổng lồ, tên của Mộc Như Lam xông thẳng lên trên!

Từ vùng màu lục lên vùng màu vàng, màu cam, rồi màu đỏ, sau đó chễm chệ dừng lại ở vị trí đầu tiên, hơn xa vị trí số hai!

Thành tích bằng 0 thì lấy giá trị tài sản bù vào để đứng đầu, vậy cũng được sao?

Nụ cười của Tần Lãnh Nguyệt đanh lại.

Đám đông há hốc mồm.

Tần Phá Phong, Tần Xuất Vân, và Tần Tịch Dương trợn thiếu điều rớt luôn mắt ra.

Chỉ có Sefino đã biết ý nghĩa của chiếc thẻ kia là giữ được bình tĩnh.

Mộc Như Lam mỉm cười, ung dung bỏ thẻ vào lại trong ví, Khiêm Nhân của cô quả nhiên chưa bao giờ làm cô thất vọng.

====

Cặp đôi này có thể bớt ngầu được không...  

Chương 336 (V112.2): Thứ hạng (2)

  Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Thật ra Mộc Như Lam cũng ngạc nhiên không kém, lúc Mặc Khiêm Nhân bảo là cô muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, cô chỉ nghĩ là rất rất nhiều thôi, bây giờ mới biết nó chẳng khác gì vô tận.

Nhìn sang Tần Lãnh Nguyệt, Mộc Như Lam gật đầu cười nhã nhặn, "Sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn, đàn chị." Học viện Bạch Đế được đưa vào hoạt động từ năm ngoái, tức là đến nay mới chỉ có hai lứa sinh viên, với số thành tích đồ sộ của Tần Lãnh Nguyệt thì cô ta hẳn phải là lứa đầu, cao hơn Mộc Như Lam một bậc.

Tần Lãnh Nguyệt lấy lại nụ cười điềm nhiên, "Xin đại diện tất cả các sinh viên, chào mừng em đến với Bạch Đế."

"Cảm ơn." Mộc Như Lam hỏi Sefino, "Xong rồi phải không?"

Sefino gật đầu, "Theo tôi."

Mộc Như Lam không quan tâm đến Tần Lãnh Nguyệt nữa mà theo Sefino đi ra ngoài, đám đông vội dạt ra nhường đường, mắt nhìn Mộc Như Lam một cách lúng túng.

Tần Lãnh Nguyệt trông theo Mộc Như Lam, miệng vẫn cười rất tươi, hai tay đột nhiên siết lại rồi thả ra ngay.

"Các bạn, chuông vào lớp đã rao được ba mươi giây rồi." Tần Lãnh Nguyệt nói với chúng sinh viên, vừa nãy họ mải tập trung vào thứ hạng của Mộc Như Lam nên không chú ý đến tiếng chuông.

Tuy không còn đứng nhất nhưng Tần Lãnh Nguyệt vẫn là hạng nhì, ngoài Mộc Như Lam ra làm gì có ai dám cãi lại cô ta, vả lại Tần Lãnh Nguyệt đứng đầu bảng chỉ số hấp dẫn, sẽ chẳng ai đi tỏ thái độ với Tần Lãnh Nguyệt chỉ vì cô ta bị tụt từ hạng nhất xuống hạng nhì.

Cả đám ngoan ngoãn về lớp, trong đại sảnh dần chỉ còn người Tần gia.

Tần Lãnh Nguyệt cười với ba người họ, "Các em cũng muốn về đây sao? Vì Mộc tiểu thư đấy hả?"

Tần Tịch Dương vừa ăn khoai chiên vừa thật thà gật đầu, "Cổ thú vị quá mà."

Tần Phá Phong nghe vậy thì tháo dây buột chùm tóc đuôi sam của Tần Tịch Dương xuống, "Chẳng qua là về xem kịch thôi."

Tần Lãnh Nguyệt nhìn sang Tần Xuất Vân.

Tần Xuất Vân gật đầu, "Chị, cơ thể chị thế nào rồi?"

Tần Lãnh Nguyệt xoa bụng, cả người như sáng lên vầng sáng bao dung của người mẹ, "Anh Bạch quan tâm chị lắm, gần đây chị thấy khỏe hơn nhiều."

"Vậy là tốt rồi..." Tần Xuất Vân nhìn ra ngoài, nghĩ bụng bây giờ Mộc Như Lam đứng nhất bảng tổng hợp, vậy là ký túc xá ở... Nghĩ tới đó, Tần Xuất Vân tròn mắt, l-lẽ nào lại thế!

Xếp hạng xong mọi việc cũng đơn giản hơn, ký túc xá sinh viên được chia thành từng khu tương ứng với từng vùng màu trên bảng, bình thường hiếm khi nào có sinh viên đặt chân sang khu lạ, nhờ vậy bớt được rất nhiều phiền toái.

Mộc Như Lam ngồi ghế sau, nhận lấy tấm thẻ Sefino đưa cho, chàng trai trẻ tuổi lạnh nhạt bảo, "Đây là thẻ từ của trường, mỗi sinh viên sở hữu một cái, muốn vào khu đặc quyền là phải có nó, bằng không ngay cả thư viện cô cũng không được vào. Thẻ từ được liên kết với bảng xếp hạng, hôm nay cô đứng nhất, được quyền đặt chân vào tất cả các khu, nhưng nếu ngày mai cô tụt hạng thì quyền lợi đó cũng sẽ bị tước đi ngay. Còn lại mọi chuyện ăn uống, mua sắm, khóa cửa ký túc xá, ra vào cổng, vân vân, tất cả đều thông qua tấm thẻ này."

Nói chung là thẻ đa năng, vô cùng tiện lợi.

Mộc Như Lam quan sát tấm thẻ một hồi, nhắc mới nhớ, trong ví của cô vẫn còn cái thẻ mà Tần Nhược Liễu đưa cho đây này... Mộc Như Lam cười thâm thúy, trong đôi mắt lóe lên sắc thái quỷ dị.

Xe golf chở cô đến phòng giáo vụ lấy sách rồi mới tới ký túc xá sinh viên. Nhân thời gian di chuyển giữa hai chỗ, Sefino giới thiệu cho cô, "Trong trường có tổng cộng 59 khu đặc quyền, trong đó có mười cấm khu. Chỉ top 5 trên bảng tổng hợp mới được ưu tiên, còn lại những khu suối nước nóng, khu trượt tuyết, khu đấu bò, khu đánh golf, v.v, thì căn cứ theo thứ hạng, thứ hạng càng cao càng được tận hưởng. Cô đang đứng nhất, có quyền vào tất cả các khu, tuy nhiên khi đã rớt hạng thì chuyện sẽ khác, cô chỉ cần nhớ kỹ rằng mọi thứ đều theo hệ thống xếp hạng là được."

Mộc Như Lam gật đầu, quả là một quy tắc hết sức tiện dụng và thực tế. Ai giỏi sẽ được hưởng thụ, không đủ giỏi, thì còn chẳng đáng xách dép cho người ta. Khắp ngôi trường này đâu đâu cũng thấy rõ cái gọi là chế độ cấp bậc, sinh viên không được phép lơi lỏng một giây nào cả, không là sẽ bị giẫm nát bất cứ lúc nào.

Mộc Như Lam bấy giờ mới hiểu vì sao vở kịch ngắn ngủi đó lại có thể lấy nước mắt những cô gái cao ngạo hay thậm chí phải nói là sắt đá kia, thì ra là mình mèo mù với cá rán, cô phát triển lời thoại và dẫn dắt vở kịch theo chủ đề "cô độc", vừa hay gãi đúng chỗ ngứa của họ. Có lẽ trong lòng mỗi người họ đều có một ai đó mà họ muốn ở cạnh cả đời nhưng đành phải bất lực vì cách biệt thân phận, địa vị, vì chính chế độ cấp bậc của ngôi trường này.

Những phụ huynh đã đồng ý ký cam kết nhập học xem ra chỉ muốn một người thừa kế xuất sắc mà thôi, chứ người cha người mẹ thực sự yêu con đời nào lại đẩy con tới một nơi mà nghỉ ngơi là điều xa xỉ như thế này?

Ký túc xá hạng nhất là những căn biệt thự hai tầng riêng biệt, đếm thử thì thấy có hơn mười căn, xem ra vẫn có người khác ngoài top 10 sinh hoạt ở đây.

Khu biệt thự được thiết kế rất cầu kỳ, mỗi ba căn xếp thành một hàng, mặt tiền quay ra hướng đông, chúng đứng sừng sững nghiêm trang như những người lính, cách nhau bởi mấy trảng cỏ cùng vài khối đá cảnh.

"Đây là biệt thự của cô." Sefino bước tới một căn trong số đó, chìa tay định hỏi mượn thẻ từ của Mộc Như Lam, chợt anh ta theo phản xạ nhìn về căn biệt thự đằng sau, mãi đến khi chiếc thẻ lành lạnh được đặt lên tay thì mới hoàn hồn.

"Căn biệt thự đó có vấn đề gì à?" Mộc Như Lam nhìn theo Sefino, trông nó có gì khác thường đâu nhỉ?

"Không có." Sefino đứng né sang bên để Mộc Như Lam thấy được cách anh ta mở cửa bằng thẻ, cánh cửa mở ra sau một tiếng "cách".

Mộc Như Lam kéo vali vào, tầng một có sôpha, tivi tinh thể lòng, có nhà bếp, trong nhà bếp có một chiếc tủ lạnh trống, những đồ gia dụng khác thì mình phải tự chuẩn bị, mọi thứ đều sạch tinh tươm, không có lấy một hạt bụi; tầng hai có hai phòng, một phòng ngủ và một thư phòng, thư phòng có bàn học, sôpha, và một tủ sách trống chờ được lấp đầy, phòng ngủ thì cái gì cũng có ngoại trừ chăn nệm cá nhân.

Không hổ là ký túc xá hạng nhất, ở trường học bình thường dễ gì được hưởng thụ một cuộc sống như thế này.

Sefino trả thẻ lại cho cô, "Dưới gara có một chiếc xe golf thuộc về cô, cũng dùng thẻ để khởi động. Hôm nay cô tranh thủ nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đi học, có gì cứ tìm đến hội sinh viên. Phải rồi, ở học viện Bạch Đế là sinh viên nửa tự trị, trừ trường hợp duy trì trật tự và xử phạt hành vi bị cấm, còn lại mọi mâu thuẫn đều giải quyết theo cấp bậc."

Giải quyết theo cấp bậc nghĩa là, dù ngươi có bị gì đi nữa, đã đứng thua người khác thì phải ngoan ngoãn chịu đựng thôi.

Mộc Như Lam hỏi, "Hành vi bị cấm gồm những gì?"

"Cưỡng hiếp, ấu đả gây tàn tật, và các hành động đi ngược đạo đức khác. Người vi phạm sẽ bị trừ một số điểm tương ứng, nghiêm trọng hơn thì đuổi học." Người đứng trên có quyền làm nhiều việc với người đứng thấp hơn nhưng phải trong một giới hạn nhất định, cơ mà nếu hai bên cùng đồng ý thì 1x1 hay NP họ cũng không quản lý được.

Mộc Như Lam gật gù.

"Vậy, chúc cô học vui vẻ." Sefino gật đầu chào Mộc Như Lam đoạn đi ra ngoài, trước đó còn giúp cô đóng cửa lại.

Căn biệt thự lại chìm vào im lặng, Mộc Như Lam kiểm tra một lượt để đảm bảo ở đây không có thứ gì không nên có, sau đó mới bắt đầu bố trí đồ đạc, sắp tới cô sẽ sinh hoạt ở đây một thời gian dài, vì vậy phải làm sao cho mình thoải mái một tí, kiếp này cô theo chủ nghĩa hưởng thụ mà.

Vài vật dụng thường ngày như ấm nước hay máy hút bụi thì cô đã có nhưng vẫn còn một số phải mua thêm, vì thế Mộc Như Lam cầm tấm bản đồ trường học đặt sẵn trên bàn lên xem, sau đó xuống tầng hầm, chiếc xe golf "thuộc về cô" trông mới tinh, coi bộ chưa bị ai dùng qua.

Cô vừa lái xe ra, cánh cửa đằng sau lập tức tự động đóng lại.

Lúc đi ngang qua căn biệt thự nằm đằng sau, đột nhiên có một chiếc xe golf lao vọt lên từ dưới gara, xông thẳng tới chỗ Mộc Như Lam. Nó phanh kít lại cách sườn xe cô chỉ vài cm, chút xíu nữa thôi là tông nhau rồi.

Mộc Như Lam quay sang nhìn, nào ngờ lại đụng phải một đôi mắt ưng sắc lẻm, lạnh toát mà đầy hung ác, người nọ xem chừng cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, thái độ cứ như bắt gặp một con dòi bẩn thỉu vậy. Y bẻ tay lái vòng qua xe Mộc Như Lam rồi đi thẳng.

Mộc Như Lam chớp chớp mắt, Bạch Mạc Ly sống ngay đằng sau sao? Cô lặng đi vài giây, sau đó cúi đầu xem bản đồ rồi thong thả lái xe tới siêu thị Bạch Đế, như thể thoáng chạm mắt ban nãy chưa bao giờ tồn tại.  

Chương 337 (V112.3): Thứ hạng (3)

  Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Siêu thị cách khu trọ sinh viên khá gần, Mộc Như Lam lái chậm rì mà mới mười phút đã tới nơi rồi, trên đường cô có chạm mặt Bạch Mạc Ly một lần nữa, có vẻ y cũng vừa đi siêu thị mua đồ về, lúc chạy xe ngang qua Mộc Như Lam, y liếc cô một cái, ra chiều cạn lời với cái tốc độ như rùa bò của cô.

Xe dừng lại tại bãi đỗ trước siêu thị, gọi là siêu thị nhưng trông nó chẳng khác gì một khu mua sắm với bốn tầng đầy đủ từ quần áo giầy dép đến đồ ăn thức uống, ngoài ra sinh viên nào thích tự nấu ăn thì có thể đến khu thực phẩm tươi.

Mộc Như Lam mua rất nhiều, ngoài mấy thứ thiết yếu như nồi niêu bát đũa, cô tiện thể mua thêm chút rau thịt, sau đó nhờ nhân viên công tác chất đồ lên xe golf rồi thong thả lái về biệt thự.

Bấy giờ Bạch Mạc Ly đã uống thuốc xong, y đứng trên ban công thượng nhìn xuống cái xe chậm rì rì kia, mày không khỏi cau lại, cô ta không ý thức được nguy hiểm sao, bộ coi đây là khu nghỉ dưỡng chắc?

Y hơi nghi ngờ liệu có phải Sefino chưa trình bày rõ ràng nội quy của Bạch Đế cho Mộc Như Lam không... Mà khoan, sao cô ta lại ở sát nhà y? Như sực nhận ra, Bạch Mạc Ly nửa nhíu nửa nhướng mày lấy di động đánh một cuộc gọi.

Làm thư ký duy nhất của Bạch Mạc Ly, Tuyết Khả luôn là người đầu tiên biết về những ý định và mối quan tâm của y, lúc Bạch Mạc Ly điện tới thì cô ta đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi, "Mộc tiểu thư hiện là hạng nhất bảng tổng hợp thực lực và bảng tài sản, cô ta có thẻ hắc kim không giới hạn."

Đó là một loại thẻ rất đặc biệt, cả thế giới chỉ có năm cái, phát hành bởi cộng đồng mười mấy ngân hàng quốc gia từ Mỹ, Thụy Sĩ, đến Anh, Pháp... Không rõ chúng nằm trong tay ai, chỉ biết người sở hữu chúng đều là những tinh anh được chính quyền tín nhiệm, họ có quyền tự do rút tiền trong tất cả các ngân hàng trên, cho đến khi hết sạch mới thôi.

Thế nên giá trị tài sản trên chiếc thẻ này là vô tận, Mặc Khiêm Nhân quả thật không gạt cô, quả thật với chiếc thẻ này cô cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Trong một ngôi trường theo chế độ cấp bậc như Bạch Đế, có được chiếc thẻ này tức là vô địch! Những sinh viên khác, trừ khi sở hữu các bất động sản sinh lời hàng ngày như nhà hàng, khách sạn, còn không tài sản chỉ có giảm chứ không có tăng, làm sao bì nổi với Mộc Như Lam!

Dĩ nhiên, có vay thì phải có trả. Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí?

Bạch Mạc Ly thực sự không ngờ Mộc Như Lam lại có loại thẻ đó, cơ mà ngẫm lại nó hẳn là của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam dù xuất sắc đến mấy cũng không thể chạm tới một thứ tầm cỡ thế này được, đến Bạch Mạc Ly y đây còn chưa có nữa là.

"Boss?"

"Tôi cúp đây." Nói đoạn Bạch Mạc Ly lạnh lùng cúp máy. Y nhìn Mộc Như Lam loay hoay xách đồ vào nhà, ánh mắt sắc như dao. Hốt nhiên, một bóng hình màu trắng xuất hiện trước mặt Bạch Mạc Ly, con bồ câu ngố nhà Mộc Như Lam vừa đập cánh vừa dùng cặp mắt đậu đen nhìn y như thăm dò, nó nghệch đầu sang bên, xem chừng đang thắc mắc người này là ai.

"Tiểu Bạch?" Giọng Mộc Như Lam từ dưới vọng lên.

Bồ câu nghe thế liền cúc cu bay xuống.

Chướng mắt y chang chủ nhân nó. Bạch Mạc Ly quay vào trong đóng cửa cái phịch. Cũng đến giờ cho "nó" ăn rồi.

++++

Mỗi khi thẻ hắc kim được sử dụng thì dù có rút tiền hay không, ngân hàng phát hành nó cũng sẽ gửi tin nhắn thông báo ngay cho chủ thẻ.

Vì vậy khi Mộc Như Lam nhập mật khẩu, một tin nhắn ngay lập tức được gửi tới cho Mặc Khiêm Nhân, ngặt nỗi hắn đang làm việc nên không đọc được, đến khi rảnh rang hơn thì ngân hàng đã gửi tận năm tin rồi.

Mặc Khiêm Nhân đọc tin nhắn, quyết định gọi cho Mộc Như Lam xem sao.

Joey nhìn viện trưởng cầm điện thoại tán gẫu với hôn thê mà sốt cả ruột, sếp ơi là sếp, ở đây đang có phần tử khủng bố âm mưu cướp ngục đó, yêu đương gì để lúc khác được không?

Bên cạnh họ bây giờ là những tên khủng bố đã bầm dập mặt mũi lặt lìa tay chân, chốc nữa sẽ có cảnh sát tới giải đi, kể cũng "tội", chúng còn chưa kịp làm ăn gì thì đã bị hốt gọn vì mấy đồng xu trong túi rồi...

Họ là thánh sao?!

Mộc Như Lam vừa sắp xếp đồ đạc vừa kể cho Mặc Khiêm Nhân chuyện cô chuyển trường sanng học viện Bạch Đế.

Mặc Khiêm Nhân hơi nhăn mày, trong đầu hiện lên hình ảnh tên đàn ông lãnh khốc với đôi mắt hung bạo như muốn cắn xé cả thế giới. Y chưa bao giờ dành cho Mộc Như Lam cái nhìn thiện ý, vậy mà Mộc Như Lam lại đang ở ngay trong địa bàn của y?

Mộc Như Lam lại bảo hắn rằng chế độ cấp bậc này có vẻ không nguy hại gì đến cô, hơn nữa, Mộc Như Lam tạm thời sinh hoạt ở đây cũng là một ý hay, dùng thẻ làm phương tiện kiểm tra chứng tỏ nó là một nơi an ninh cao. Mộc Như Lam trời sinh đặc biệt, ở ngoài kia lâu rất dễ thu hút lũ biến thái và những thành phần quái dị khác, học trong môi trường kín này coi bộ an toàn cho cô hơn.

Mặc Khiêm Nhân liếc sang đám khủng bố, hờ hững như thể chúng chỉ là những con kiến bò dưới chân hắn, ấy vậy mà vẫn đủ để khiến chúng phải sợ đến mức rụt cổ.

"Đợi anh giải quyết xong chuyện bên này rồi qua đó với em." Mặc Khiêm Nhân nói.

Mặc Khiêm Nhân mới nghỉ xong hai tuần, bây giờ lại muốn rời cương vị công tác sao được? FBI chắc chắn sẽ không hài lòng, cơ mà Mặc Khiêm Nhân chưa lừa cô bao giờ, Mộc Như Lam biết người đàn ông này nói được làm được.

Miệng bất giác mỉm cười, cô đi mở hết cửa sổ ra, để gió thu đượm mùi nắng lùa vào từng ngóc ngách, "Không sao đâu, em tự chăm sóc mình được mà, anh cứ chuyên tâm làm việc đi."

Sau vài giây im lặng, Mặc Khiêm Nhân hơi khép mắt, giọng nói bình thản vang lên nhẹ nhàng, "Không muốn làm việc, muốn gặp em." Cả mái tóc đen cũng rũ xuống theo tâm trạng của chủ nhân, trông cứ như một chú chó đang cụp tai buồn buồn khi bị lấy mấy khúc xương yêu quý vậy.

Joey thiếu điều khóc toáng lên, đừng mà! Sếp đừng vì tư tình nhi nữ mà bỏ bê công việc mà! Sếp đi thì lấy ai quản lý đám biến thái kia a a a a a a! Còn nữa, cái tên đang ủ rũ giống cún con này tuyệt đối không phải viện trưởng Amon cao cao tại thượng nhà hắn!

Mộc Như Lam hơi bất ngờ khi Mặc Khiêm Nhân nói vậy, hai mắt cô cong cong như đôi trăng khuyết, "Khiêm Nhân, vậy không được đâu, anh không làm việc thì sau này lấy gì nuôi em?"

Mặc Khiêm Nhân nhìn lên, tai lặng lẽ ửng đỏ, còn lâu hắn mới thừa nhận khi Mộc Như Lam nói từ "nuôi", hắn đã nghĩ ngay đến chuyện chăm sóc Mộc Như Lam như những ngày dưới chân núi Alps, làm tất cả mọi việc cho cô... Giống như nuôi một con mèo con vậy, mềm mềm, ấm ấm, khiến hắn chỉ muốn ôm vào lòng...

Tất nhiên Mặc Khiêm Nhân sẽ không bỏ việc thật, lý trí của hắn luôn đặt trên tình cảm, hắn là người có trách nhiệm, mỗi chuyện làm tròn bổn phận mà cũng không xong thì hắn không đáng mặt đàn ông.

Nói chuyện xong, Mặc Khiêm Nhân bắt đầu đi lên núi Coen, trước đó còn liếc Joey một cái làm hắn ròng ròng nước mắt, nhất định là hắn bị điên nên lúc nãy mới nhìn Amon đại nhân thành một con cún!

Vốn họ có việc ra ngoài một chuyến, lúc về lại phát hiện có kẻ lén lút tiếp cận đỉnh núi bằng cách leo trèo, chúng đâu ngờ rằng trừ con đường chính, khắp núi Coen đều là tường đồng vách sắt, bất kỳ đối tượng nào được cho là mối đe dọa đều sẽ bị bắn chết ngay lập tức.

Joey đi cạnh Mặc Khiêm Nhân, nghi hoặc ngoái ra sau, "Amon, tôi thấy hơi quái, mấy tên này sao yếu thế, quá yếu cho chuyện cướp ngục." Chúng thậm chí còn chẳng mang theo gì ngoài mấy khẩu AK47.

Mặc Khiêm Nhân nhìn mấy chú nai băng qua con đường nhựa, ánh mắt tĩnh lặng thấu triệt, "Có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt."

"... Thủ thuật che mắt gì cơ?"

"Giống như ảo thuật vậy, trong khi người ta mải tập trung vào bàn tay của ảo thuật gia, một sự thay đổi nào đó đã lặng lẽ diễn ra ở chỗ khác." Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt, "Dùng một trò cướp ngục rẻ tiền để thu hút sự chú ý của chúng ta, còn kế hoạch thực sự thì đã được chúng tiến hành ở một nơi chúng ta không nhìn thấy, tỉ như, nhân viên bị thôi miên đi thả lũ biến thái ở tầng một." Với khả năng lấy một địch trăm, chúng dư sức vượt qua được tường đồng vách sắt nơi đây.

Joey trợn mắt, "Anh đùa tôi đấy à?"

"Trông tôi giống đùa lắm sao?" Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đáp lại.

Joey ngay lập tức chạy xông ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại, không như Mặc Khiêm Nhân nửa chính nửa tà không chịu sự quản lý của chính phủ, Joey đích xác là người của chính phủ, vụ Ive bỏ trốn đã suýt làm hắn bị tước chức phó viện trưởng rồi, nếu sai lầm đó lặp lại, cái mũ quan của hắn coi như đi tong!

Mặc Khiêm Nhân đút tay vào túi, chân bước thong thả mà đầy tự tin, bên đường cỏ cây lao xao, hai sắc trắng đen độc tôn giữa thế giới muôn màu.

Lúc Joey tới nơi cũng là lúc một nhân viên nọ chuẩn bị đi mở cửa ngục, hắn vội cho người ngăn anh ta lại, vừa thở hổn hển vừa cảm thán ôi may quá, may mà hắn nhanh chân, cũng may mà viện trưởng Amon nhà hắn luôn đi trước đám tội phạm một bước.

Nhân viên nọ là người mới về thăm gia đình ngày hôm qua.

Mặc Khiêm Nhân nhìn anh ta nửa mê nửa tỉnh. Thôi miên, nói đúng hơn chính là tâm lý ám thị. Tâm lý ám thị cũng có loại mạnh loại yếu, như của Hans là rất mạnh, có thể khiến nạn nhân phát điên, tự sát hoặc giết người; còn loại này thì không ổn định lắm, xem ra chỉ là tác phẩm của hạng gà mờ, à, gà mờ theo tiêu chuẩn của Mặc Khiêm Nhân thôi chứ trong mắt người khác cũng là ghê gớm lắm rồi.

Đối phương muốn thả ai? Hans sao?

Mặc Khiêm Nhân nheo mắt, gần đây nhiều kẻ lộn xộn quá, xảy ra chuyện gì chăng? Hay là... Bọn chúng đang tìm một thứ gì đó?

++++

"Cạch".

Đang xếp dở quần áo vào tủ, Mộc Như Lam cúi nhìn sợi dây chuyền lạ vừa rớt xuống, mãi mới nhận ra đây là sợi dây chuyền mình tình cờ nhặt được ở Universal Studios Hollywood. Vì đang dở tay nên Mộc Như Lam tạm thời không để ý đến nó, đến khi treo xong quần áo rồi, chuẩn bị bỏ vali vô góc tủ, cô mới quay lại nhặt nó lên xem.

Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, trông như một chuỗi những miếng vảy rắn, không thể cuốn gọn nó nhét vào túi như dây chuyền bình thường được vì vảy sẽ kẹt vào nhau. Thiết kế của nó khá nam tính, rất thích hợp làm phụ kiện cho đàn ông.

Thật vậy, người đeo nó cũng chính là một người đàn ông, chỉ tiếc hôm đó cô ngồi chờ cả ngày mà vẫn không thấy có ai quay lại tìm, chắc cũng chẳng phải vật gì quan trọng, nếu nó không rớt ra từ trong đống quần áo thì có khi cô đã quên luôn rồi.

Cả một buổi chiều bận rộn làm bụng Mộc Như Lam kêu ột ột, cô ném đại sợi dây chuyền vào ngăn kéo rồi đóng tủ lại, đoạn xuống lầu chuẩn bị làm bữa tối, lúc rửa đồ bếp mới mua cô cũng đã tiện tay rửa luôn rau củ rồi, bây giờ chỉ cần nấu lên thôi.

====

Cho nàng nào không nhớ, sợi dây chuyền này vào tay Mộc Như Lam ở chương V95, nó chính xác là thứ mà Đế chế Bạch và Giáo hội đang tìm muahahahaha!