Gương Vỡ |BeomKai| ✅ - 1. Prelude

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

1. Prelude




Beomgyu đứng trên cánh đồng ấy, hoang vắng, không có bóng người. Cánh đồng cứ trải dài mãi về nơi chân trời xa tít tắp

Và ngạc nhiên thật đấy, anh đang mặc bộ vest, đầu tóc chải chuốt thật cẩn thận

Đã bao lâu rồi, Beomgyu không được chỉnh tề như vậy nhỉ?

Có lẽ, là từ khi anh bỏ niềm đam mê đặc biệt của mình với vĩ cầm

Từ bỏ giấc mơ, mà ai cũng cho là viển vông

Để trói buộc bản thân với nơi văn phòng kế toán...

Nhìn xung quanh được một lúc, Beomgyu nheo mắt, dưới cái nắng liền vội bước xuống phía mấy ngọn đồi thoai thoải. Gió thổi tung mái tóc anh lên, rừng bông lau rậm rạp thì thầm theo từng bước chân anh.

Anh thấy một chiếc gương. Là kiểu gương đứng chữ nhật

Không gì cả, cũng chẳng biết gương từ đâu tới

Chỉ biết nó đứng đó, giống như chờ đợi được tìm ra.

Anh nhìn chính bản thân đang soi gương đứng kia, vô thức chạm tay vào mặt gương. Gương bạc sóng sánh thứ ánh nắng thủy tinh, để lại một khoảng đen ngòm ở trong gương

Và Beomgyu nghe thấy, rõ mồn một từng âm thanh

Là tiếng vĩ cầm

"Cứu tôi với"




"Lạy chúa..."

Anh giật mình bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi. May quá, vừa rồi chỉ là giấc mơ. Đợt vừa rồi công việc căng thẳng nhiều, nên mơ những điều kì dị như vậy, với anh cũng chẳng quá lạ lẫm nữa.

Nhưng thật kì dị khi đây không phải là lần đầu tiên anh mơ cái giấc mơ này...

5:00 sáng

Cái giấc mơ chết tiệt kia lại làm anh mất ngủ rồi

Thôi, đằng nào hôm nay anh cũng phải tới công ty sớm để thu xếp giấy tờ. Sớm sủa một chút thế này, được hít thở không khí trong lành, cũng không phải lo chạy đua với thời gian, thật tốt.

Gấp chăn gối đặt ngay ngắn trên giường, Beomgyu tự mình qua bếp để pha cà phê buổi sáng. Nơi căn hộ to như vậy, cũng chỉ nghe thấy tiếng loẹt xoẹt của dép bông kéo lê trên sàn nhà, cùng lắm thì có thêm tiếng cốc và thìa leng keng kèm theo.

Anh vốn quen sống một mình, cũng trầm tính nên không hay nói cho lắm...

Tự vệ sinh cá nhân, tự làm bữa sáng cho bản thân, Beomgyu gói 2 chiếc bánh mì kẹp vào túi giấy, cầm theo bình cà phê americano đá đặt cạnh cặp tài liệu. Anh nhanh chóng thay ra bộ đồng phục công ty thường ngày, chỉnh trang đầu tóc rồi vội vơ lấy cái áo cũng đống đồ đã chuẩn bị, bước ra khỏi căn hộ

Tất nhiên, một ngày ở công ty kia cũng chẳng có gì đáng để đề cập tới. Thì cũng chỉ là vài chục cái bàn phím lạch cạch, giấy tờ kiểm toán sột soạt vương vãi khắp nơi. Tiếng máy in, rồi tiếng thì thầm của hội chị em cứ to nhỏ thủ thỉ với nhau. Đâu đâu trong phòng làm việc cũng là máy tính đầy số liệu, rồi nguyên cả ngày trong văn phòng cũng toàn là tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng nghỉ

Một ngày của anh, chỉ đơn thuần là đến công ty, làm việc, rồi về nhà ngủ nghỉ, sống cho qua ngày

Hết




Beomgyu không đặc biệt thân thiết với ai, cũng không có nhu cầu giao tiếp. Hết giờ làm việc thì anh lập tức đi về.

Đợi thang máy lên tới tầng văn phòng kế toán, anh chậm rãi bước vào, bấm xuống tầng 1, nhanh chân ra khỏi tòa nhà. Trời sắp mưa rồi, giờ không về kịp thì chết anh mất. Vì anh có mang theo ô trong người đâu...

Vừa may kịp chuyến xe buýt, Beomgyu leo lên, lựa đại một vị trí phía sau xe ngồi xuống ngay bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra phía ngoài. Vẫn là con đường về nhà cũ, và ở bên khung cửa xe nọ vẫn là một Beomgyu với đôi mắt chán nản

Cạch!

Anh về nhà đúng lúc trời mưa. Vứt đôi giày vào một góc, anh vứt cặp tài liệu thẳng xuống bàn uống nước, ngồi thụp xuống nơi bàn làm việc lật lật giở giở cuốn sổ. Từng trang chữ đen đều là mốc thời gian biểu chằng chịt, do anh tự tay viết.

Anh thấy mệt mỏi lắm

Đặt quyển sổ qua một bên, Beomgyu nằm xuống mặt bàn, trầm lặng nhìn xung quanh căn nhà

Tự dưng thấy góc nhà trống trải quá, mà vốn trước giờ Beomgyu lại có sự yêu thích đặc biết với những chiếc gương đủ hình thù khác nhau

Vui vẻ cầm theo áo khoác, Beomgyu kiểm tra lại tiền trong ví. Bấy lâu nay anh dành dụm chút tiền, cũng chẳng làm gì, chỉ để đấy thôi. Bây giờ đem ra dùng vì sở thích của bản thân, vậy cũng được.

Đi vài bước là tới cái trung tâm thương mại to đùng đối diện nhà, Beomgyu chạy nhanh vào, tranh thủ mua gì đó ăn cho đỡ đói rồi đi chọn gương sau.

Ăn hết tô cơm bibimbap xong, anh đi qua cái hiệu bán gương con con nằm ở trong trung tâm thương mại. Gương tròn, vuông, gương đứng gương treo, rồi đủ các hình thù gương quanh mặt bằng cửa hàng. Anh cười cười, đi quanh đám gương, bàn tay mê mẩn chạm vào từng mặt gương một.

"Anh cần gì ạ?"

Cô nhân viên từ trong cửa hàng bước ra, nhiệt tình hỏi anh

"À, không đâu, cô đợi tôi một chút được không? Tôi muốn xem qua gương kĩ càng..."

"Anh cứ tự nhiên nhé, cần gì thì anh gọi tôi"

"Cảm ơn cô nhiều"

"Có gì đâu, việc của tôi mà"

Nhìn bóng lưng cô nhân viên lui vào trong cửa hàng, anh cười cười, thơ thẩn nhìn gương tiếp.

Chợt, có chiếc gương đập vào mắt anh, quen thuộc một cách kì lạ. Chiếc gương đứng chữ nhật không viền

À

Là cái gương trong giấc mơ

Nhưng mà tại sao nó lại ở đây...?

Anh đã lờ mờ nghĩ ra được điều gì đó. Vì anh đã mơ rất nhiều lần giấc mơ đấy, cái giấc mơ trên cánh đồng bông lau cùng tấm gương

Bất bình thường

"Cô gì ơi..."

"Vâng"

"Cô gói chiếc gương này vào cho tôi nhé, chiếc gương đứng ở góc trong kia. Nhà tôi ở ngay đối diện khu này thôi, không cần chuyển phát"

"Anh chắc chắn anh muốn mua nó chứ?"

Cô nhân viên nhìn anh với vẻ mặt đầy e ngại

"Ừm, phiền cô gói nó vào giúp tôi nhé?"

Ừ đúng rồi mà, anh chắc chứ

Chắc chắn phải mua nó, để anh có thể giải quyết tường tận vấn đề của bản thân

Khệ nệ cầm theo cái thùng carton nâu nâu, Beomgyu bưng nó về căn hộ của mình. Anh nhanh tay lấy dao mở hộp ra, đem cái gương ra lắp lại, đặt nó vào góc nhà mà ngắm nhìn.

Beomgyu đặt gương thế nào mà chiếc gương chiếu sáng góc bên kia của nhà, nơi hộp đựng vĩ cầm nâu nằm im lìm một chỗ

Phải rồi, tối qua anh cũng nghe thấy tiếng người đánh vĩ cầm trên đồi

Hình như tiếng vĩ cầm còn phát ra từ trong gương

Vô thức chạy lại cầm hộp vĩ cầm đặt lên mặt bàn, nhanh tay vứt cặp tài liệu xuống đất, anh sờ vào phiến gỗ mịn của hộp

Nó đã từng là cả giấc mơ, là niềm đam mê cháy bỏng của anh với nhạc cổ điển

Nhưng cũng chỉ là từng thôi. 10 năm, đã 10 năm rồi, anh không động vào dây đàn nữa









"Nhưng con thật sự muốn theo âm nhạc cổ điển"

"Và bố mẹ không đủ tiền cho mày học cái thứ rẻ rách đấy!"

"Con có đam mê, con thích nó, vậy thì..."

"Chẳng có vậy thì gì ở đây cả. Tao nói, mày phải đi học kinh tế, làm quản trị kinh doanh"

"Đam mê, âm nhạc? Mày xem lại chính mày đi, thật nực cười"

"Thảm hại cho mày, không nghe bố mẹ thì sau mày chỉ còn nước ra đường ở thôi con ạ. Nên nhớ, nhà tao không chứa chấp cái thứ xướng ca vô loài"

"Rồi về sau mày cũng cầm cái đam mê viển vông của mày đi kiếm tiền à?"

"Phế vật của xã hội"

"Ngay lập tức hôm nay bán cây đàn kia đi cho tao, cầm tiền về đây. Tao còn phải đóng học cho mày nữa đấy"







Giấc mơ của Beomgyu vụt tắt, chỉ vì một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi anh không có chứng kiến của bản thân, cũng không có khả năng bảo vệ ước mơ của chính mình.

Tất cả mọi thứ đều bị dập tắt một cách tàn nhẫn dưới sức ép của việc thi đỗ ngành kinh tế - quản trị kinh doanh

Nếu khi ấy, anh dũng cảm theo đuổi âm nhạc cổ điển, cùng đi qua thăng trầm với cây vĩ cầm anh yêu nhất, liệu mọi chuyện có khác?

Liệu anh có thoát ra khỏi sự buồn tẻ nhàm chán của cuộc đời này?

Chuông điểm đúng 12 giờ đêm. Ngoài trời, sấm chớp nổi lên. Bão rồi...

Chiếc gương phát sáng lên, ánh sáng lan khắp căn phòng

Beomgyu, cả cây vĩ cầm bị cuốn vào gương

Im lặng...

Thật sự biến mất rồi, ở trong gương...

Chương tiếp